Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 67-68

Chính văn chương thứ sáu mươi bảy

Tô Thi Tưởng ngẩng lên nhìn Quân Thư Ảnh phía trước mặt. Hắn vẫn đang giãy dụa tìm kiếm trên mặt đất, tựa hồ muốn từ lối vào vừa khép lại mà tìm một kẽ nứt. Sau đó hắn lại ôm ngực đi sang hướng khác, Tô Thi Tưởng nhớ rõ đó là chỗ sư nương đã đứng. Quân Thư Ảnh lại ở nơi đó tỉ mỉ tìm kiếm một lượt, bóng lưng thẳng tắp căng cứng, giống như một sợi dây đàn buộc chặt, tựa hồ chỉ cần thêm bất luận một lực tác động nhỏ bé, cũng đủ để khiến hắn suy sụp hoàn toàn.

Sau một lát Quân Thư Ảnh cũng đành bỏ cuộc, hắn quay đầu lại nhìn bọn họ, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập nguy hiểm cùng bình tĩnh. Hắn bước từng bước khó khăn, trên môi đã không còn huyết sắc, điểm xuyết một chút máu tươi đỏ sậm như kim châm vào mắt Tô Thi Tưởng.

Ánh mắt Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn vào hắn, từng bước từng bước đi đến trước mặt hắn. Tô Thi Tưởng cũng ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh, giữa khoảng không yên lặng bốn mắt giao nhau; hắn cũng đã từng nếm trải nỗi thống khổ của Quân Thư Ảnh, bất lực, toàn bộ thế giới của hắn hiện tại đã sụp đổ ầm ầm trước mắt. Khiến cho hắn cảm giác được đau đớn, nhưng hắn vẫn không muốn né tránh. Nỗi thống khổ như vậy cũng không tất cả mọi người đều có thể có cơ hội cảm thụ được, chỉ có người từng trải qua mới có tư cách. Hắn cũng không có tư cách như vậy, cho tới bây giờ cũng không có.


"Ta không biết cửa vào cơ quan, xin lỗi." Trước khi Quân Thư Ảnh kịp lên tiếng hỏi, Tô Thi Tưởng đã dùng thanh âm khô khốc đáp lại.

" Kỳ... Thi Tưởng, đừng phân tâm" thanh âm suy yếu của Phó Giang Việt từ phía sau vọng lên, sinh lực của hắn cũng đang dần dần bị sói mòn.

Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh, trong thạch động u ám, từng luồng gió lạnh quanh quẩn mang theo mùi tanh tưởi cùng ẩm thấp. Đã bao nhiêu năm rồi, đã trải qua rất nhiều năm hắn không rơi vào mù mịt như vậy?

Luôn luôn có một người, luôn dùng thái độ chuyên chế mà chen vào mọi việc của hắn, ngang ngược mà chi phối mọi hướng đi của hắn, lôi kéo hành động của hắn. Thế nên hắn vẫn luôn 'tuỳ tâm sở dục', không lo lắng đến hậu quả, bởi vì có người chung quy luôn đưa hắn đến nơi hắn muốn, mà hắn chỉ cần tin tưởng, nơi đó chính là chính xác nhất, hoàn hảo nhất.

Luôn luôn có một người không bao giờ để hắn cô đơn một mình, cho dù đang ở xa ngàn dặm, hắn cũng có thể khiến cho sự tồn tại của mình trở nên mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua. Chính vì như vậy, Quân Thư Ảnh hầu như đã quên mất mùi vị cô đơn lạnh lẽo là gì.

Cũng không phải chưa từng trải qua hoàn cảnh khó khăn. Chỉ là từ lần đầu tiên gặp Sở Phi Dương, hắn thực mạnh mẽ đến mức không có gì đả bại được, mọi việc đều thuận lợi, hình như bất cứ lúc nào hắn cũng nắm được mọi thứ trong tay. Chưa từng có khoảng khắc như vừa rồi, sinh mệnh của hắn như cánh diều dứt dây, vô lực mà chìm vào bóng tối, sinh tử không rõ, tiền đồ mờ mịt.

Quân Thư Ảnh trong tâm lạnh lẽo gần như đến mức tuyệt vọng, nhanh chóng lan ra mạnh mẽ, chặt chẽ siết lấy trái tim hắn, khiến hắn ngay cả thở dốc cũng trở nên khổ sở.

Ánh mắt Quân Thư Ảnh trở về trên thân ba người. Sắc mặt Phó Giang Việt lúc này đã xám xịt, hai mắt Tô Thi Tưởng vẫn nhìn hắn tràn đầy thống khổ, còn có cái gì, thương hại sao?

Quân Thư Ảnh nhìn bọn họ, trong đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cừu hận điên cuồng ngày càng lớn mạnh.

Mọi thống khổ của hắn lúc này... đều vì họ, tất cả đều vì bọn họ!!!

Vì Yêu hận của bọn họ, sự ích kỷ cùng si mê, toàn bộ đều là oan nghiệt do bọn họ gây ra, dựa vào cái gì mà bắt hắn phải trả giá?! Dựa vào cái gì mà khiến hắn mất đi tất cả?!

    Tô Thi Tưởng nhìn ánh mắt Quân Thư Ảnh càng ngày càng tàn nhẫn, mâu trung mang theo oán hận nhìn bọn họ. Bàn tay của hắn đặt trên lưng Tô Kỳ Tranh có chút run run.

" Quân công tử. Sở đại hiệp nhất định không sao.......ngươi...." Tô Thi Tưởng không biết mình đang nói cái gì.

Hắn rõ ràng thấy được trong ánh mắt điên cuồng của Quân Thư Ảnh phát sinh hận ý. Quân Thư Ảnh hận bọn hắn, bởi vì bọn hắn là nguyên nhân khiến Sở Phi Dương rơi vào hoàn cảnh không rõ sống chết. Mặc kệ Sở Phi Dương cuối cùng ra sao, dù bình yên vô sự, chỉ sợ cũng không thay đổi được nỗi oán hận này.

Tô Thi Tưởng cắn chặt hàm răng, không hề lên tiếng. Hiện tại dù có nói gì cũng uổng công, tất cả đều hiện rõ ý niệm của Quân Thư Ảnh.

" Quân công tử, ngươi không thể giết Kỳ Tranh. Kỳ Tranh ở chỗ này đã nhiều năm, hắn nhất định biết mấu chốt của cơ quan này ở đâu." Vào lúc này thanh âm của Phó Giang Việt lại từ phía sau truyền tới. Tuy suy yếu, nhưng rất kiên định.

Tô Thi Tưởng cảm thấy một nỗi đau nhức lan khắp thân thể. Kỳ Tranh ...vĩnh viễn chỉ là Kỳ Tranh .....

Quân Thư Ảnh tỉnh táo lại. Hắn hung ác nhìn Phó Giang Việt trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: " Hắn tốt nhất nên biết. Bằng không, ta mặc kệ ngươi là Kiếm Thánh hay tên khất cái, chắn chắn sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn thây!"

Phó Giang Việt không hề mở miệng, nhưng Tô Thi Tưởng nói: " Quân công tử, ngươi yên tâm. Việc này do ta cùng sư nương gây ra, nếu Sở đại hiệp không may xẩy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ dùng tính mạng để bồi đáp."

" Chỉ sợ một mạng của ngươi cũng không đủ." Quân Thư Ảnh lạnh lùng lên tiếng. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ là có chút tái nhợt, nhãn thần đã không còn mờ mịt, mà lãnh lẽo sắc bén như đao. Thế nhưng chỉ có hắn biết, lúc này đây hắn có bao nhiêu ngoài mạnh trong yếu, nội tâm hắn sợ sệt đến mức nào.

Tô Thi Tưởng một mạng cũng không đủ, ba người bọn họ cũng không đủ, trăm người, nghìn người, cho dù là toàn bộ người trong thiên hạ, tất cả đều không đủ!

Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như thế giới này không còn Sở Phi Dương, hắn còn có cái gì? Hắn còn có thể còn lại cái gì?! Lúc này đây vấn đề này lại hung hăng đâm vào tim hắn, chạy không thoát, trốn không xong, lúc mất đi mới thấy tâm như bị đao cắt, như rơi vào hàn băng, lạnh lẽo đến mức toàn thân run rẩy.

Đã không có,... không còn nữa. Hắn đã mất đi tất cả, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.

Sẽ không còn.... người kia dù lúc đối mặt luôn bị hắn thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại xem hắn như thứ đồ sứ trân quý dễ vỡ, mỗi thời mỗi khắc đều dùng toàn bộ tâm tư cẩn thận tỉ mỉ mà che chở; sẽ không còn... người kia đã biết rõ hắn- nội lực ngày càng thâm hậu, nhưng hiển nhiên vẫn xem hắn như người thường tay trói gà không chặt mà ôn nhu săn sóc, nhưng khi cần buông tay thì không chút keo kiệt mà để hắn tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn, nhưng lại ở phía sau mở ra đôi cánh mà bảo vệ che chở lẫn nhau.

Sao lại tốt như vậy, Sở Phi Dương , ngươi sao lại tốt như vậy?!

Quân Thư Ảnh ôm ngực, nơi ấy vẫn còn đang đập thình thịch, thế nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Hắn không nhớ rõ mình có nói cho Sở Phi Dương hay không, chính mình thích được hắn ôn nhu che chở, mỗi lần như vậy đều khiến bản thân vô pháp chống cự mà đắm chìm vào trong đó. Hắn thích Sở Phi Dương xem hắn như trân bảo quý giá, mặc dù hắn không hề mỏng manh yếu đuối; hắn cũng thích Sở Phi Dương luôn tự cho mình là đúng mà dây dưa cùng bảo hộ cho hắn, dù hắn cũng không cần.

     Hắn rốt cuộc có từng nói qua không? Có từng nói với Sở Phi Dương hay không?

Hình như không có. Khi hắn trở về, nhất định không được quên nói......còn muốn nói cho hắn, bộ dạng hắn lúc rơi xuống vực sâu thật rất mất mặt, giống như một ma bệnh yếu đuối vô lực, đâu có phong thái vốn có của thiên hạ đệ nhất Sở Phi Dương - Sở đại hiệp?! Sau đó......vĩnh viễn không được giống như vậy nữa.......

Quân Thư Ảnh không biết chính mình đã ngồi trong thạch động hôn ám lạnh lẽo này bao lâu, có lẽ dù chỉ một khắc hắn cũng không nhẫn nổi nữa, lúc này Phó Giang Việt rốt cục cũng thu hồi hai tay, giống như một người chết mà mệt mỏi ngã trên mặt đất. Tô Kỳ Tranh nhẹ nhàng ngả về phía sau dựa vào lòng Tô Thi Tưởng, Tô Thi Tưởng ôm chặt hắn, thanh âm gọi hắn tràn đầy hoan hỉ: " Kỳ Tranh, Kỳ Tranh , đệ không sao rồi. Kỳ Tranh ...."

Quân Thư Ảnh xông lên phía trước, nắm lấy bả vai gầy yếu của Tô Kỳ Tranh, mười ngón tay giống như nhập vào huyết nhục của hắn, nghiến răng run giọng nói: " Tô Kỳ Tranh, ngươi mau mở mắt! Ngươi nhanh nói cho ta biết làm sao để xuống dưới?! Làm sao có thể mở ra cơ quan của sơn động này?!"

" Quân công tử, ngươi mau buông tay! Kỳ Tranh vẫn còn rất yếu." Tô Thi Tưởng nắm chặt tay Quân Thư Ảnh có chút lo lắng nói.

Lúc hai người vẫn còn giằng co thì, Tô Kỳ Tranh đang hôn mê bỗng nhiên khẽ mấp máy hàng mi, chậm rãi mở ra hai mắt, đối diện với đôi mắt ẩn chứa một cơn bão táp của Quân Thư Ảnh.

Tô Kỳ Tranh ngoảnh lại nhìn ca ca, còn có Phó Giang Việt ở phía sau, trong con ngươi của hắn một đạo hào quang chợt loé qua, rồi lại hạ mắt xuống.

Tô Kỳ Tranh nhích vào lòng Tô Thi Tưởng, cố gắng mở miệng, nhưng không phát ra thanh âm. Tô Thi Tưởng vội vàng lôi từ ngực áo ra một cái bình nhỏ, lấy một chút cho vào miệng Kỳ Tranh, lại dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đôi môi khô khốc của hắn.

Tô Kỳ Tranh lúc này mới dùng thanh âm vô cùng khản đặc nói: " Ta nghe được mẩu tranh luận cuối cùng của các ngươi, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra. Chỉ cần ca ca bảo ta nói, ta nhất định không dấu diếm"

Tô Kỳ Tranh ngồi yên nghe Tô Thi Tưởng kể lại, sau đó quay sang Quân Thư Ảnh, trong ánh mắt có chút kỳ lạ chớp lên: " Quân công tử, ngươi yên tâm, Sở đại hiệp không sao đâu. Không những không có việc gì, hơn nữa nhất định có kỳ ngộ, đó là điều mà những kẻ thượng võ ( tôn sùng, say mê võ học) trên giang hồ nằm mơ cũng không chiếm được."

Chính văn chương thứ sáu mươi tám



     Quân Thư Ảnh đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó lại tàn bạo nói:" Ta không tin! Lão yêu bà sao có hảo tâm như vậy!"

Tô Kỳ Tranh nhếch đôi môi tái nhợt, đôi mắt đẹp cũng hơi nheo lại, nhẹ giọng nói: " Quân công tử nói rất đúng. Sư nương quả thực là một lão yêu bà."

Tô Thi Tưởng từ phía sau vươn tay vuốt ve gương mặt của Tô kỳ tranh, có chút yêu thương cùng trách cứ: " Kỳ Tranh, sao đệ có thể nói người như vậy...."

" Tuy người đã trải qua nhiều năm thống khổ dằn vặt, thế nhưng người cũng được hai huynh đệ chúng ta cung kính hầu hạ nhiều năm như vậy, nhất là ca ca đối với người luôn có hiếu tâm. Thế nhưng cuối cùng sư nương vẫn chỉ biết chính mình, không để tâm đến sinh tử của ca ca." Tô Kỳ Tranh thản nhiên nói, " Ta hận những kẻ ích kỷ, ca ca, nhiều năm như vậy cũng đủ để ta hiểu rõ mọi chuyện. Ta thực sự hận..." Hắn  ho nhẹ vài tiếng, thanh âm đột nhiên trở nên trầm thấp đến nỗi không thể nghe thấy: " Cho nên ta hận chính ta..."

" Được rồi, mấy việc xưa cũ vớ vẩn của các ngươi giữ lại đem vào khêu phòng mà nói!" Quân Thư Ảnh mất kiên nhẫn ngắt lời hắn : " Ngươi nói cho rõ ràng, Sở Phi Dương rốt cuộc sẽ gặp phải cái gì? Ta làm thế nào mới có thể xuống phía dưới tìm hắn?"

Tô Kỳ Tranh trừng mắt nhìn Quân Thư Ảnh cười nói: " Ngươi hẳn lên hỏi hắn sẽ gặp ai chứ. Hơn nữa ngươi cũng không cần xuống tìm hắn, dù xuống đó cũng không có ích gì, đến lúc,  hắn tự nhiên sẽ trở về. Cho dù không trở về, nhưng hắn nhất định sẽ gặp phải...."

" Rốt cuộc hắn sẽ gặp mặt ai." Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, nói từng câu từng chữ. Sự nhẫn nại của hắn hiển nhiên đã đến cực hạn, nhưng vẫn đang tận lực kiềm chế để nghe hết mấy lời nói lan man của Tô Kỳ Tranh.

" Ngươi thấy qua tục mệnh tinh quan chưa?" Tô kỳ tranh đột nhiên lại hỏi một vẫn đề chẳng liên quan.

Hắn thấy Quân Thư Ảnh sắc mặt thâm trầm nhìn hắn, không đáp một lời, liền tiếp tục nói: " Bản thân tục mệnh tinh quan cũng không có dị năng, nó có thể giữ được một chút sinh khí của ta, toàn bộ đều nhờ vào một cỗ chân khí cường đại lưu động bên trong tinh thể. Đó là luồng chân khí thuộc bậc thượng thừa của Đông Long các, còn là một cỗ chân khí thuần chất. Nó vừa mạnh mẽ lại vừa mỹ lệ, khiến cho bất cứ ai cũng bị mê hoặc, nếu luồng chân khí bí mật bên trong nó được phóng thích, thì con người mới sở hữu được. Có được nó, thì mới có tư cách bễ nghễ chúng sinh. ( bễ nghễ: nhìn một cách kiêu ngạo, liếc nhìn, nhìn bằng nửa con mắt)

Tô Kỳ Tranh nói xong, quay đầu nhìn Phó Giang Việt đang hôn mê trên mặt đất, lại nói tiếp: " Nếu đúng là Phó đại ca đã luyện hỗn tạp các loại võ học trong thiên hạ, còn có thể cứu được tính mạng của ta, thì thứ trước mắt, tất cả đều không đáng giá để nhắc đến nữa."

    " Liên quan gì đến Sở Phi Dương ?" Quân Thư Ảnh rốt cục không kiên nhẫn nổi nữa.

" Sư nương đem Sở Phi Dương xuống phía dưới, là vì gặp một người." Tô Kỳ Tranh đột nhiên thay đổi mạch chuyện, ngẩng đầu nghĩ ngợi một chút. Rõ ràng khuôn mặt rất giống Tô Thi Tưởng, nhưng diện mạo có chút ngây thơ, một lát sau lại nói: " Đó là một người rất đẹp. Ta đã từng tự phụ khắp thiên hạ không có người đẹp như ta, đương nhiên ngoại trừ ca ca. Thế nhưng khi gặp người kia, ta mới biết trước đây mình nông cạn cùng tầm thường đến dường nào.



Tô Thi Tưởng ở phía sau ôm lấy Tô Kỳ Tranh, nghe những lời lẽ của hắn cũng thấy có chút đau đầu. Tô Kỳ Tranh đã nhiều năm không có mở miệng nói chuyện cùng người khác, lúc này lại khiến hắn phải giải thích rõ ràng một việc, quả thực cũng là làm khó hắn. Chỉ là...... Tô Thi Tưởng nhìn sắc mặt âm trầm không còn kiên nhẫn của Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nhắc nhở Tô Kỳ Tranh: " Kỳ Tranh, nói vào trọng điểm đi. Sở đại hiệp rốt cuộc có thực sự bình an trở về hay không? Còn đồ nhi của chúng ta, Vân Phi hắn..... cũng không việc gì chứ."

" Sẽ bình an, nhưng không hẳn sẽ trở về." Tô Kỳ Tranh gật đầu nói, " Vân Phi không cần lo, người kia chỉ cần Sở Phi Dương."

" Ngươi rốt cuộc có ý gì?"  Mấy lời nói không rõ ràng của Tô Kỳ Tranh làm cho Quân Thư Ảnh có chút bất an.

" Ta cũng không biết. Nhưng ta chỉ rõ, nhất định có sự thay đổi gì đó." Tô Kỳ Tranh đáp lại, "  Có nhận thì có mất, không ai có thể luôn luôn gặp được may mắn......."

" Đủ rồi! Nói cho ta biết mấu chốt của cơ quan này ở đâu! Ta sẽ xuống tìm hắn!" Quân Thư Ảnh đột nhiên đứng dậy, cũng không còn kiên nhẫn để nghe hắn 'hồ ngôn loạn ngữ' nữa.

"Mấu chốt của cơ quan ở trong sơn động này, nhưng cụ thể ở đâu thì ta không biết. Nếu ngươi thực sự không có việc gì làm, thì cứ tìm xem cũng đỡ uổng phí tinh lực. Dù sao chúng ta vẫn phải chờ ở nơi này, đợi bọn họ đi lên....." Tô Kỳ Tranh co lại trong lòng Tô Thi Tưởng, nhìn Quân Thư Ảnh nhanh chóng đi đến nơi khác trong sơn động, từ từ biến mất trong bóng đêm.

Tô Kỳ Tranh dựa vào lòng Tô Thi Tưởng, an tĩnh một lát mới nói: " Ca, chúng ta cách xa tên khuất cái này một ít được không, hắn thực thối."

Tô Thi Tưởng quay đầu nhìn thoáng qua Phó Giang Việt vẫn hôn mê trên mặt đất, gật đầu, đỡ Tô Kỳ Tranh đứng dậy.

 Tô Kỳ Tranh dẫn Tô Thi Tưởng tới một góc tường, ý bảo Tô Thi Tưởng ngồi xuống, sau khi yên ổn thoải mái ngồi trong lòng Tô Thi Tưởng, hắn mới lẩm bẩm: " Ca, chúng ta để bọn họ đều biến mất được hay không, chỉ còn lại hai chúng ta......"

Tô Thi Tưởng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy dường như Tô Kỳ Tranh ấn vật gì đó trên bức vách sau lưng hắn, giữa ánh sáng mờ mờ hắn chỉ thấy nền đất trước mặt đang nghiêng xuống, thân thể bất động của Phó Giang Việt dần dần trượt xuống dưới động.

" Kỳ Tranh, đệ..đệ đang làm gì vậy?" Tô Thi Tưởng cố gắng dùng thân thể yếu ớt ghì tay Tô Kỳ Tranh lại, " Bọn họ sẽ không sao, tin tưởng ta. Quân công tử muốn tìm Sở Phi Dương, Phó Giang Việt thì muốn tuyệt thế võ công của hắn, để bọn họ đến nơi họ muốn, đệ chỉ muốn cùng ca ca hai người yên tĩnh ở đây một hồi..." Tô Kỳ Tranh thấp giọng lẩm bẩm, vươn hai tay ôm lấy cổ Tô Thi Tưởng, đem mặt vùi vào lồng ngực hắn, lằng lặng cảm thụ tiếng tim đập quen thuôc, hơi ấm cơ thể gần gũi. Chỉ trong chốc lát hắn rốt cuộc không kiềm chế được mà nức nở khóc.

" Ca, tim ta đau quá, đau quá...." Tô Kỳ Tranh nghẹn ngào lên tiếng.

Đây là ca ca của hắn, người chấp nhận toàn bộ tuỳ hứng của hắn, gánh chịu mọi trọng trách của hắn, cam nguyện trở thành thế thân của hắn, hao tâm tổn lực chỉ để cứu tính mạng của hắn.

Vì sao đến giờ hắn mới cảm thấy yêu thương trân trọng?

Tô Thi Tưởng giật mình, nhìn thân thể Phó Giang Việt chậm rãi rơi vào khoảng không hắc ám, hắn từ từ dựa sát vào tường, ôm chặt Tô Kỳ Tranh, giống như lúc nhỏ vỗ vỗ lưng hắn, không cần ngôn ngữ, cũng có thể truyền đạt sự an ủi cùng xoa dịu.

Quân Thư Ảnh thấy cơ quan một lần nữa dần mở ra, lúc này hắn cũng có thể chủ động dựa vào khinh công mà buông mình vào màn đêm.

 Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt nhìn xung quanh, nơi này cũng không hẳn như phía trên tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, mà có chút bạch quang lan toả bốn phía, xa xa tựa hồ còn có tiếng nước chảy róc rách.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét