Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 45-46

Chương 45
                                                                                 
Từ trước tới giờ, Lục Quá vô cùng khinh bỉ cái tên của bản thân mình. Rất ít khi cậu nhắc đến tên mình, vì dù sao đám đàn em cũng gọi cậu một tiếng lão đại, mấy chị gái đồng nghiệp gọi cậu là em trai, còn những kẻ gọi tên cậu, đều là mấy thứ không tốt.

Ví dụ như cô giáo chủ nhiệm, luôn trách cứ: “Lục Quá, em lại trốn học! Thật là không thể dạy dỗ nổi!”

Ví dụ như anh trai cậu, cả ngày đều mang trưng cái bộ mặt quan tài ra châm chọc: “Lục Quá, cậu phải hiểu rõ, anh ta là thẳng.”

Đúng, còn một ngoại lệ.

Tên thẳng nam đại thúc ngu ngốc kia, cũng không phải là thứ tốt.

Rầm.

Cậu chặt đứt củ nhân sâm trong tay.


Nhưng vì sao hiện tại cậu lại phải làm cơm trưa cho cái tên thẳng nam ngu ngốc kia?!

Nhớ tới tối qua anh ta lải nhải bên tai mình muốn ăn nhân sâm nấu ba ba, tay cậu ngứa ngáy không chịu được, đành phải đến phòng bếp nấu nướng.

Trời nóng bức như vậy, phòng bếp lại không có điều hòa, đun một nồi nước thôi cũng có thể làm cho mọi người bay hơi theo.

Lấy khăn vắt trên vai lau mồ hôi trên thái dương, thiếu niên thở dài, tiếp tục chặt nhỏ xương, lấy phần thịt gần diềm mai ba ba, cho vào nồi ninh.

Còn mình thì ngồi xổm bên cạnh nhìn nồi canh đang bốc hơi ngùn ngụt.

Đại thúc kia gần đây tâm tình không tốt, cũng nên nhẫn nại, người ta lớn tuổi thế rồi mới lần đầu yêu đương, vẫn là cẩn thận dỗ dành thì tốt hơn.

Muốn ăn gì thì làm cho anh ta, anh ta muốn ở trên cũng mặc kệ, cùng lắm thì chỉ bị đánh mấy cái thôi.

Cậu gãi đầu, thở dài.

Hãn Kiện về đến nơi, canh đã nấu gần xong, tỏa ra mùi hương của nhân sâm. Thiếu niên gỡ bỏ xương, phần thịt được ninh kĩ hòa cùng với nước canh, nhìn rất ngon miệng.

Sắc mặt Hãn Kiện không được tốt lắm, quả thực có chút biến đen, hầm hầm đi vào làm cho cậu nhân viên phục vụ cũng không dám chào hỏi.

Gã không nói gì, đi thẳng lên phòng ngủ bên trên gác.

Thiếu niên bê bát canh, cau mày nói: “Anh không ăn cơm trưa?”

Hãn Kiện cũng không thèm ngẩng đầu: “Ừ.”

“Này.” – Thiếu niên nhịn không đươc nói với theo – “Anh lại phát bệnh gì thế?”

Hãn Kiện dừng lại, quay đầu nhìn cậu: “Liên quan gì đến cậu?”

Sắc mặt gã vô cùng khó coi, cho dù là lần trước thiếu niên dùng đầu gối cho gã một cú chút nữa thì bán thân bất toại mà mặt gã cũng không như lần này.

Kỳ thật bình thường tính tình gã rất tốt, có bị đánh chửi thế nào cũng không phát hỏa.

Nhưng hiện tại, gã như kiểu bị cả thế giới phản bội, nhìn vô cùng tăm tối.

Thiếu niên nhất thời như tỉnh mộng, vô tội nâng bát canh trong tay: “Canh ba ba, hôm qua anh nói muốn ăn.”

Ninh rất lâu.

Mặt cậu vẫn còn đỏ bừng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng Hãn Kiện không tỏ vẻ gì, nghe vậy lẳng lặng nhìn cậu một hồi, rồi nói: “Khi nào thì cậu đi?”

Thiếu niên ngây người: “Cái gì?”

“Tôi nói.” – Hãn Kiện hít sâu một hơi, phiền chán vén rèm lên, bình tĩnh nói – “Cậu chuẩn bị khi nào thì về nhà?”

“………….”

Bát canh trên tay vẫn nóng hổi làm cậu có cảm giác bỏng, chút nữa thì làm rơi, cậu yên lặng cúi đầu, đặt bát canh lên bàn.

Đối mặt với sắc mặt lúc này của Hãn Kiện, cậu không biết phải làm thế nào.

Lau tay vào tạp dề, cậu mím môi nói: “Tôi, tôi làm tốt lắm, khách hàng cũng rất vừa lòng….”

Không khí im lặng.

“….. Trở về đi.” – Hãn Kiện mệt mỏi thở dài, đi xuống lầu, đến trước mặt thiếu niên, xoa xoa tóc cậu – “Công phu của tôi không đủ để chơi với cậu.”

Thiếu niên mở to mắt, không nói được gì.

Đôi mắt đen sáng vẫn như bình thường nhìn chằm chằm gã.

Hãn Kiện chậc một tiếng, vỗ vai cậu: “Về nhà với anh cậu, học hành cho tốt. Cậu thông minh như thế, đi thi đại học tốt nhât cả nước chắc chắn là được, đừng ở phòng bếp này mà hủy hoại tương lai.”

Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, nhếch môi, không hé răng.

Phía sau có người kéo cậu, là giọng nói mà cậu rất ghét vào lúc này, ngày thường châm chọc thì cũng có thể miễn cưỡng bình thản mà nhận: “Lục Quá, cậu còn muốn bướng bỉnh đến lúc nào?”

Rõ ràng là người mà mình ghét nhất, nhưng lại đáng tin cậy hơn so với người mà mình thích nhất.

Thiếu niên im lặng gỡ tay mình ra, nhìn Hãn Kiện, đột nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng, rồi lại tràn ngập bi thương, trướng đến phát đau: “Anh cảm thấy đó chỉ là chơi sao?”

Lục Kính Triết ở sau cậu cười lạnh: “Ngay cả chơi cũng không tính, anh ta nói, hai người chính là bạn bè.”

Hãn Kiện im lặng nhìn hắn một cái, không thèm nhắc lại, quay đầu lên lầu.

Bình tĩnh như là nhìn thấy người xa lạ.

Khi nào thì hai người trở thành người xa lạ?

Hãn Kiện đi đến chiếu nghỉ, vẫn nhịn không được quay lại lén nhìn cậu nhóc kia.

Bộ dáng ương ngạnh, kiêu ngạo ngày thường không thấy đâu, cứ bướng bỉnh đứng đó, giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Thật lâu sau, mới nghe thấy cậu gọi một tiếng: “Ông chủ.”

Hơi hơi mang theo âm thanh nức nở.

Hãn Kiện cắn chặt răng, đáy lòng có thứ gì đó đang rối loạn, nhưng không có cách gì gỡ được.

Đồng tính luyến ái, có thể có tương lai thế nào chứ?

Gã đã sớm biết.

“Trở về đi.” – Hãn Kiện vội vàng nói một câu như vậy, liền hoang mang rối loạn về phòng.

*****

Trải qua một phen vật lộn, Tiêu Thế cuối cùng cũng chế trụ được Tô Mạch Ngôn, nhưng mà trên ngón tay vẫn có một vết cắt.

Y băng bó vết thương trên tay cho hắn, có chút dở khóc dở cười: “Anh thật là… Chậc, không biết nên làm thế nào mới tốt.”

Tô Mạch Ngôn mím môi, không nói lời nào.

“Được rồi, tốt lắm.” – Tiêu Thế dọn dẹp hộp cứu thương, quay đầu nói – “Buổi tối muốn ăn gì để tôi nấu, xem như là chúc mừng thân thể anh khỏe mạnh.”

Tô Mạch Ngôn nhìn theo bóng dáng y, rũ mắt xuống: “Về nhà.”

“Hả?” – Tiêu Thế lặng đi một chút – “Vì sao?”

Hỏi xong đột nhiên sửng sốt, y thấy bản thân có chút vượt quá quy củ, hai người không phải là ở cùng nhau, về nhà đương nhiên không có gì đáng trách, y thấy mình thật không khoan dung.

Cũng may Tô Mạch Ngôn không để ý, chỉ là nhíu mi nhìn nhìn bản thân, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Thay quần áo.”

“Vậy à…” – Tiêu Thế gật gù ra chiều đã hiểu – “Trễ như vậy thì qua đây nhé, tôi chuẩn bị nấu cơm.”

Tô Mạch Ngôn đang đeo giày ở cửa, nghe vậy liếc y một cái.

Chưa nói tốt, mà cũng chưa nói không tốt.

Tiêu Thế vẫn có cảm giác không an tâm, ngay cả tâm tình đi mua đồ ăn cũng không có, cứ loay hoay đi đi lại lại trong phòng khách.

Cái liếc mắt cuối cùng khia của hắn, nhìn thế nào cũng như kiểu là vĩnh biệt?

Không phải là hắn về nhà tự sát đấy chứ?

Nhớ rõ là nhà hắn có một con dao Thụy Sỹ rất sắc, cho dù không thể mổ bụng, nhưng mà cắt cổ thì không vấn đề….

Càng nghĩ càng thấy dọa người, y xoay người lao ra cửa.

Nhưng đi đến cửa lại dừng bước.

Lần này ngăn được, còn lần sau thì sao?

Tô Mạch Ngôn hiện tại đang tuyệt vọng, mấy ngày này có vẻ là bình tâm rồi, nhưng mà có một ngày nào đó đột nhiên nhớ lại, liệu hắn có âm thầm tự sát không?

Tay đứt ruột đau, hắn đã dám dùng dao cuốn bút cắt ngón tay, thì có gì là không thể?

Sau mỗi câu tự hỏi, sắc mặt Tiêu Thế lại tái nhợt đi một phần, cuối cùng nhìn đã cắt không còn hột máu.

Vẫn là đến xem hắn thế nào….

Y thở dài, vội vàng về phòng thu dọn mấy thứ.

Kỳ thật Tiêu Thế đã lo lắng quá.

Tô Mạch Ngôn về nhà, nhu thuận tắm rửa, thay quần áo, sau đó mở máy tính lên.

Internet vĩnh viễn là thứ bác học nhất thế giới này, nó nói cúc hoa động giống như là hộp nữ trang bé nhỏ, Phật viết: Không thể bạo, không thể bạo.

Một trăm chiêu mê hoặc đồng chí……..

Bữa cơm ngọt ngào bên người ấy……

Ngôn ngữ cơ thể khi yêu…..

Lão nam nhân chăm chú xem không chớp mắt, còn nghiêm túc lấy sổ ra ghi chép lại cẩn thận.

Tiêu Thế vội vội vàng vàng kéo hành lý đến lề đường, vẫy xe.

Lần này vận khí không tồi, vừa mới khoát tay, một chiếc taxi như ma đỗ lại trước mặt y.

Mặt trời thiêu đốt, khiến Tiêu Thế không thể trì hoãn, vội lên xe: “Bác tài, đến tiểu khu Thanh Phong, nhanh một chút, tôi đang vội.”

Lái xe im lặng một giây: “Quý khách, chúng ta quả là có duyên.”

“………”

Trong lòng Tiêu Thế có một loại dự cảm bất hảo, cứng nhắc quay đầu, nhìn kính phía sau xe.

Không có chữ.

Y mệt mỏi đỡ trán: “Hôm nay cũng muốn dừng xe trên đường mua cơm sao?”

Lái xe lắc đầu: “Tôi ăn no rồi.”

“Vậy à….” – Tiêu Thế nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám đáp lời.

Nhưng hôm nay bác tài có vẻ tâm tình rất tốt, nhìn valy to đùng của y, hỏi: “Ngài muốn tăng tốc.”

Tiêu Thế sợ run một chút: “Đúng thế.”

Lái xe gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Có lẽ là do vào giờ nghỉ trưa, xe cộ rất nhiều, cho dù lái xe có phi lên trên không cũng không thể vượt lên được, đôi khi còn bị xe khác vượt qua, khiến cho Tiêu Thế thập phần tức giận.

“Đáng chết, sao số mình lại đen thế không biết?”

Lái xe liếc gương chiếu hậu nhìn y: “Dán hộ tôi tờ giấy lên cửa kính phía sau.”

“………..”

Tiêu Thế nhíu mày, xoay người lấy tờ giấy, sau đó vô cùng vui vẻ mà dán lên.

Tờ giấy quả là thần vật.

Từ sau khi dán lên, không có xe nào dám vượt qua, thậm chí còn cẩn thận nhường đường.

Tiêu Thế thuận buồm xuôi gió, một mạch phóng đến nhà Tô Mạch Ngôn.

Trả tiền cho bác tài, nhìn hàng chữ to bắt mắt phía sau xe, nhịn không được cảm khái, bác tài này quả là thần…….

Chỉ thấy phía sau chiếc xe taxi vàng bắt mắt, là dòng chữ rồng bay phượng múa to đùng.

Mua bằng, có giỏi thì cứ vượt!

Mang hành lý đến cửa, Tiêu Thế đứng nhấn chuông một hồi lâu mới có người mở cửa.

Tô Mạch Ngôn kinh ngạc nhìn y, không biết vì sao, sắc mặt còn có chút phiếm hồng.
Tiêu Thế thấy người không việc gì, liền yên tâm, tươi cười rảo bước: “Tôi nghĩ rồi, anh tới nhà tôi rất phiền toái, chúng ta đi mua đồ về nhà anh nấu đi.”

Ánh mắt Tô Mạch Ngôn hờ hững chuyển qua valy to đùng ở phía sau.

Tiêu Thế cười cười xấu hổ nói: “Cái này, nhà của tôi để cho chú Trần ở, cho nên tôi muốn đến đây….” – Nói xong cẩn thận nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, hỏi – “Được không?”

Lão nam nhân mím môi: “Được.”

Tiêu Thế nhìn vành tai đỏ rực của đối phương, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Hai người lần đầu cùng nhau đi siêu thị.

Nhiệm vụ của Tiêu Thế: Dẫn đường, chọn đồ ăn, đẩy xe.

Nhiệm vụ của Tô Mạch Ngôn: Đi theo.

Hiển nhiên là Tô Mạch Ngôn làm tốt nhiệm vụ của mình. Tiêu Thế xoay người một cái, không thấy hắn, lại xoay người cái nữa, hắn thình lình xuất hiện như ma -_-|||

Khi trả tiền, cũng không biết là hắn lén mua cái gì, phải đứng cách xa y để xếp hàng thanh toán, còn sợ y nhìn thấy, đem thứ đó gói lại thật kỹ.

Tiêu Thế nhịn không được có chút tò mò, muốn hỏi nhưng nhìn thấy mặt đối phương lạnh băng, câu hỏi ra đến nơi lại phải nuốt về.

Về đến nhà, Tiêu Thế cởi giầy, đeo tạp dề mới mua, quay đầu thấy Tô Mạch Ngôn vẫn ngây ngốc ở cửa.

“Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế khó hiểu hỏi.

Lão nam nhân nhìn y, lại nhìn gói to hắn đang ôm chặt, lại nhìn y.

“…………”

Cuối cùng, sau khi nhìn đi nhìn lại mười mấy lần như thế, hắn nuốt nước miếng, kiên trì mở gói to kia ra, lấy ra một cái kẹp tóc hình tai thỏ lông xù.

Sau đó, mang lên đầu.

Tô Mạch Ngôn đội tai thỏ đáng yêu, nghiêm túc hỏi Tiêu Thế đang hóa đá: “Cậu muốn ăn cơm trước, tắm rửa trước, hay là ăn tôi trước?”

Trong phòng, màn hình máy tính vẫn hiện lên trang web, bữa cơm ngọt ngào tình ái….

Muốn bắt được tâm người yêu, thỉnh làm thế này……….





Chương 46

Ăn cơm trước? Tắm rửa trước? Hay là ăn người kia trước?

Đây thực sự là một bài toán khó.

Tiêu Thế nhìn đầu lão nam nhân đã muốn chui vào áo rồi, ngây dại mất nửa ngày, mới chậm rãi tan chảy như băng tháng ba.

Lông thỏ mềm mại, đôi tai trắng nõn vểnh lên đáng yêu, nhìn kỹ, đôi mắt đối phương cũng long lanh, đáng yêu muốn chết luôn.

Tiêu Thế chậc một cái trong lòng, sao trước kia không phát hiện ra bản thân mình thực ra là thích hình mẫu đáng yêu cơ chứ?

Thật sự là quá kích thích mà.

Nhất thời hai người đều không nói gì, không khí xấu hổ vô cùng.

Rất xấu hổ.

Khi tra tư liệu, Tô Mạch Ngôn cũng đã sợ đến chút nữa thì nhảy dựng lên.

Cứ nghĩ rằng tình thú của mình so với người trẻ tuổi cách xa lắm, hiện tại xem ra có thứ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Hao hết tâm tư để đi lấy lòng đối phương lại thành ra thằng ngốc, thật sự là rất khó có thể chấp nhận.

Lão nam nhân cúi đầu, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, sắc mặt cũng trắng bệch.

A a, thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống quá.

Đáy lòng không ngừng nguyền rủa cái trang web chết tiệt kia, một bên đưa tay gỡ cái tai thỏ ngốc nghếch kia xuống, trên đầu đột nhiên vang lên âm thanh trầm trầm của thanh niên.

“Cái đó….”

Động tác bị giữ lại, Tô Mạch Ngôn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn y.

Chỉ thấy thanh niên mang theo một chút xấu hổ, nhưng cũng không có chán ghét, ngược lại, trong đáy mắt còn có vài phần ngượng ngùng.

Y sờ sờ mũi, ậm ừ nói: “Vậy…. Ăn cơm xong, rồi ăn anh.”

Tô Mạch Ngôn im lặng nhìn y: “…….”

“……….”

“………”

Sau một lúc lâu.
Thanh niên mới ho một tiếng, quay mặt đi: “…….Được không?”

Lão nam nhân mở to mắt nhìn y, hai mắt sáng lên: “Được.”

Tường ơi là tường, mày ở đâu?

Hắn muốn đập đầu mà chết quá!

Nói là bữa tối để chúc mừng, nhưng mà cũng không hề có mấy món nhiều dầu mỡ. Dù sao ai đó tối qua cũng có một đêm lăn lộn điên cuồng, năng lực của nơi đó có hạn, cơ bản là không chịu nổi kích thích.

Tô Mạch Ngôn nhìn những món ăn nhẹ nhàng được chế biến công phu trước mặt, thêm nụ cười ôn nhu tỏa nắng của thanh niên, đáy lòng như có cái gì đó sụp đổ, nơi cứng rắn cũng trở nên mềm mại.

Trừ lúc Tiêu Thế ở đây, phòng bếp nhà hắn toàn bỏ trống, nay lại tràn ngập hương vị của bếp núc, cũng làm cho người ta thấy ấm áp.

Hắn chọc chọc bát cơm vàng óng ánh trước mặt, tò mò ăn thử một miếng, miếng cá béo ngậy cùng với cơm thơm, còn có cả hương vị đậm đà của nước tương nữa: “….. Đây là món gì thế?”

“Cơm lươn nướng gừng.” – Tiêu Thế cười nói – “Thời gian trước tẩm bổ cho anh…. Không, ý của tôi là, bác sỹ nói anh nóng trong người, cái này có thể thanh nhiệt.”

Thiếu chút nữa thì đem chuyện mình dọa người ở canteen Danh Thần nói ra, Tiêu Thế vội nếm một ngụm canh để lấp liếm.

Tô Mạch Ngôn lặng yên nhìn y một hồi, đột nhiên nói: “…. Cậu đến Danh Thần làm việc…..”

Tiêu Thế suýt nữa thì sặc canh, bối rối: “Cái… Cái gì?”

“Cậu đến Danh Thần làm việc đi.” – Tô Mạch Ngôn buông đũa nghiêm túc nói – “Còn có chức vụ đang thiếu.”

“Vậy à.” – Tiêu Thế nhẹ nhàng thở phào, nghĩ nghĩ – “Tôi không biết mình có thể đảm nhiệm được không, tuy là ngành ẩm thực….”

“Có thể đảm nhiệm.”

“Nhưng dù sao tôi cũng là đầu bếp….” – Tiêu Thế hơi run – “Ách?”

Tô Mạch Ngôn nhịn không được ăn thêm hai miếng cơm nữa, trong lòng thỏa mãn cực kỳ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không có gì: “Bên chỗ tôi vừa vặn thiếu một đầu bếp.”

Tiêu Thế cúi đầu trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy được.”

Nếu đã ở bên cạnh chăm sóc người ta rồi, đến canteen Danh Thần làm việc cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Ăn cơm xong, Tiêu Thế nhìn căn nhà hỗn độn, cười khổ: “Bao lâu rồi anh không quét dọn?”

Tô Mạch Ngôn sợ run một chút, rồi nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn không thích làm việc nhà, khi còn ở chung với Na Na, mọi chuyện đều là thuê người giúp việc làm hết, bản thân mỗi ngày chỉ làm nghĩa vụ của một người cha, bình thường rất hiếm khi chủ động dọn dẹp, quét tước.

Nay có Tiêu Thế, càng không cần phiền toái.

Tiêu Thế nhân lúc hắn còn đang trầm tư, bắt đầu thu thập quần áo cần phải giặt.

Tiêu Thế mang quần áo bẩn cho vào máy giặt, Tô Mạch Ngôn đi theo sau y, trầm tư.

Tiêu Thế lấy chổi bắt đầu quét rác, Tô Mạch Ngôn đi theo sau y, trầm tư.

Tiêu Thế lau dọn bàn trà, Tô Mạch Ngôn đi theo sau y, trầm tư.

Tiêu Thế không biết phải nói gì hơn, vừa đổi ra giường vừa cười khổ với Tô Mạch Ngôn: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Tôi biết là lâu lắm rồi anh chưa quét dọn…..”

Tô Mạch Ngôn nhìn y lột ga giường bỏ xuống nền nhà, nghiêm túc nói: “Lật lại là có thể dùng.”

“…………”

Động tác của Tiêu Thế dừng lại, không nói gì nhìn hắn: “Một cái ga giường anh đều dùng hai lần?”

Tô Mạch Ngôn gật đầu: “Ừ.” (Bác Tô ở bẩn quá)

“……. Vậy nếu dùng cả hai mặt rồi?”

“Vứt vào tủ.”

Tiêu Thế cảm giác khí huyết bị kìm lại, đứng dậy, mở tủ ra.

Rầm.

Một đống ga giường đã dùng đổ ập xuống, chút nữa thì vùi cả người trong đống đó.

Thanh niên bắt đầu công việc, xắn tay áo, vừa vò quần áo vừa nghe tiếng máy giặt.

Lão nam nhân như hồn ma đứng sau, không hé răng câu nào.

Cái kia……..

Cơm nước xong, nên ăn tôi……..

Lão nam nhân mấp máy môi, nhưng lại không thể thốt ra lời.

Thanh niên vẫn đang vùi đầu làm, bọt xà phòng tràn ra.

Tô Mạch Ngôn hít sâu một hơi: “A…..”

“A, Mạch Ngôn, sao anh còn ở đây?” – Tiêu Thế giật mình, lập tức cười nói – “Anh về phòng nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi, nơi này bẩn lắm.”

Sau đó không đợi đối phương nói chuyện, lại chăm chú giặt quần áo.

Tô Mạch Ngôn yên lặng gục đầu xuống, quay đầu bước đi hai bước, lại dừng lại.

Quay đầu nhìn, thanh niên vẫn không có phản ứng, trong mắt chỉ có đống quần áo kia, coi chúng như là tình nhân ấy.

Đáy lòng vẫn còn chút bực mình, tiền nhạc phụ đại nhân hạ mắt.

Mâu sắc âm trầm, lại ẩn ẩn có chút lửa giận.

Lại cho cậu ta ba giây để nhớ.

Lão nam nhân nghĩ.

Ba, hai, một.

Dùng một giây để đếm ba giây, tiền nhạc phụ đại nhân hít sâu một hơi, âm trầm bước đến, kéo thanh niên đi về phòng.

“Này…. Mạch, Mạch Ngôn?” – Bất ngờ bị kéo đi, trên tay Tiêu Thế vẫn dính đầy bọt xà phòng, ngạc nhiên nhìn đối phương – “Có việc gì sao?”

Nhạc phụ đại nhân dừng bước: “Cơm nước xong.”

Tiêu Thế không hiểu gì: “….. Đúng thế.”

Một tay đẩy người vào phòng ngủ, lão nam nhân mặt không chút thay đổi đóng cửa lại, bắt đầu tháo cravat: “Cậu đồng ý rồi.”

“Cái gì…… Uhm.”

Thanh niên bị đối phương đẩy ngã lên giường, miệng bị hôn trụ, không khỏi mở to mắt choáng váng.

Đầu lưỡi giao triền một hồi, lão nam nhân mới vừa hôn nhẹ vừa khàn khàn nói: “…..Ăn tôi.”

Cái này đúng thật là làm cho cả người Tiêu Thế tràn ngập nhiệt huyết, tí xíu nữa là phun máu mũi trước những lời đầy câu dẫn này.

Tuy rằng âm thanh không tính là to…. Có thể nói là vo ve như muỗi cũng không sai biệt lắm.

Nhưng mà Tiêu Thế vẫn nghe rõ.

Mà lúc này Tô Mạch Ngôn đã kéo quần áo y, sau đó vùi mặt vào ngực y, bắt đầu… ngẩn người.

Thực nghiêm túc ngây ngốc.

Trên cơ bản, nội dung tâm lý của Tô Mạch Ngôn có thể khái quát thế này: Là một phần đồ ăn, làm thế nào để có thể chủ động khiến người ta ăn mình?

Đại khái là có chút trừu tượng, vậy đề nghị mọi người tưởng tượng như sau:

Chú thỏ con lỗ tai run rẩy, mở rộng miệng sói xám, mềm nhũn ghé đầu lên hàm răng sói, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin: “Ăn ta đi….”

Đại sói xám đần độn ngậm đầu thỏ con, như kiểu ngậm núm vú cao su, mút mút.

May mà ở phương diện này Tiêu Thế tuyệt đối có được trí tuệ của người, thú tính của sói.

Đối phương đã ám chỉ đến trình độ này, đương nhiên là y không thể khách khí được nữa.

Đảo khách thành chủ, áp người trên giường, hôn môi âu yến, cuối cùng là thoát quần áo, thỏ con ngoan ngoãn dâng gel bôi trơn lên….

Gel bôi trơn?

Ánh sáng lý tính trong đầu Tiêu Thế lóe lên, lại bị dục vọng bao phủ lấy, cẩn trọng bắt đầu bữa tiệc.

Lão nam nhân dưới thân mặc y đùa nghịch, nhưng mà ngón tay dính chất lỏng lạnh lẽo kia chạm đến mặt sau, cơ thể hắn đột nhiên cứng lại.

Thanh niên không hề phát hiện, tiếp tục khai khẩn nơi bí hiểm kia.

Thân thể lão nam nhân càng lúc càng cứng lại, sắc mặt cũng trắng bệch.

Hai ngón tay rút ra, Tiêu Thế tách hai chân Tô Mạch Ngôn ra, đem dục vọng đặt nơi cúc hoa, hít sâu một hơi.

“Ngừng!”

Tiêu Thế cứng đờ.

Mắt lão nam nhân đã hồng hồng, lui lui đưa mông mình về nơi an toàn, xấu hổ nói: “Đau.”

“………….”

“………….”

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Thế nhìn hắn, lại nhìn tiểu đệ đệ bừng bừng phấn chấn của mình, chút nữa thì thổ huyết.

Tô Mạch Ngôn cũng thấy có lỗi.

Hắn đã quên đêm qua quay cuồng thế nào, nơi đó không được thăm dò kĩ càng, một khi chạm vào, vẫn là đau muốn chết.

Nhìn sắc mặt đen kịt của thanh niên, hắn vội ho một tiếng: “Cậu….”

Tiêu Thế nghiêm mặt, đen sì: “Sao?”

Tô Mạch Ngôn bình tĩnh nhìn hắn: “Vẫn là quay lại giặt quần áo đi.”

“…………”

Tiêu Thế gân xanh bạo khởi, hận không thể tiến lên bóp chết hắn.

*****

Mùa hè thật nhiều muỗi.

Hãn Kiện vừa đi vừa đập muỗi, tức giận hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó chứ! Không có chuyện gì nên hồn cả! Tiêu Thế chết tiệt! Thằng nhãi con chết tiệt!.... Mẹ kiếp! Đều hại chết ông nội đây! Hại chét!”

Từ xa nhìn thấy nhà hàng tối om, gã mới nhớ ra hôm nay tâm tình khó chịu nên đóng cửa.

“Mẹ nó…….” – Gã uống say khướt, ngồi ở ghế đá ven đường vò đầu bứt tai – “Mẹ nó! Rõ ràng đã là gay, còn TMD bày đặt kết hôn! Kết hôn cái mẹ gì! Tao khinh!”

Gã cúi đầu, hốc mắt nhịn không được có chút cay.

“Đã mười năm, hiện giờ mới thông đồng với nam nhân……..Mẹ nó!”

Trước kia khó chịu muốn chết, cũng không biết phải tiến tới thế nào, mỗi ngày nhìn y đều phải bày ra bộ dáng vô tâm vô phế, vui đùa với y. Y kết hôn, gã tán gái, là hai huynh đệ thẳng nam thật tốt….

“Mẹ kiếp! Đồ bỉ ổi! Bỉ ổi! Bỉ ổi!”

Ngã vật ra ghế, Hãn Kiện nhìn bầu trời tối đen, không kiên nhẫn đuổi muỗi.

Bình thường lúc này đang làm gì nhỉ?

À, đúng rồi.

Làm con sói non kia.

Thật không nghĩ ra tên nhãi con kia nghĩ gì? Chẳng lẽ nghĩ mình với nó ngủ với nhau hai lần là có thể yêu đến chết đi sống lại? Chính mình cũng đã sắp ba mươi, tình yêu ư, sao có thể dễ dàng động tâm thế được.

Sớm đã nói mình không phải cơ lão (基佬), đã nói rồi!

Còn muốn bày ra cái tư thế bị bỏ rơi đáng thương nữa chứ.

Sớm đã biết vị thành niên là thứ phiền toái, mẹ nó!

Hãn Kiện thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, trong đầu một bên là kí ức mười năm qua, đêm nào cũng suy nghĩ, một bên là thiếu niên kia nức nở gọi một câu “Ông chủ.” Có chết cũng không nghĩ rằng tên kia là đau lòng thật.

Con mẹ nó chứ! Là một nam nhân, đau lòng cái quái gì?

Hãn Kiện đứng dậy đi vào nhà, ngày mai tìm một con nhóc xinh xắn, yêu, rồi sinh con!

“Ông chủ…..”

Tiếng nức nở kia vẫn cứ quanh quẩn bên tai không chịu đi, càng ngày càng vang.

Mẹ kiếp! Nói trắng ra, thứ mình tưởng niệm là cơ thể tên nhãi con kia?

Làn da mềm mại, bóng loáng, co giãn….

“Ông chủ.”

Phía sau có người gọi một tiếng, Hãn Kiện dừng bước, quay đầu lại.

Trên cái ghế mà gã vừa ngồi, thiếu niên ngồi vắt chân, ngẩng mặt lên nhìn gã, ánh đèn đường mờ nhạt hắn lên gương mặt xinh đẹp muốn đòi mạng: “Ông chủ, muốn một đêm vui vẻ không?”

Hãn Kiện cảm giác cổ họng mình khô rang, gã bình tĩnh bước đến, kéo miệng cậu ra: “Về nhà đi.”

Không nghĩ thiếu niên kia lại tóm lấy áo gã, giữ chặt khiến gã không thể động đậy: “Anh ngủ với tôi nhiều như vậy, mỗi lần lại cho tôi ở lại một đêm, căn gác nhà anh so với khách sạn năm sao còn quý hơn.”

Hãn Kiện tức giận cởi áo ra, quăng cho cậu: “Đừng cho là mình tài giỏi, cậu ra ngoài bán cũng không ai thèm mua.”

Nói xong lại muốn đi.

Thiếu niên nhanh tay kéo thắt lưng quần bò của gã: “Vậy tiền công của tôi đâu?”

Khí huyết Hãn Kiện bị kìm hãm, quay đầu nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng.

Tháo dây lưng, cởi quần.

“Trong quần có ví đấy, cậu lấy đi.”

Thiếu niên cúi đầu mở ví tiền của gã, cắn cắn môi, không nói chuyện.

Hãn Kiện thấy cậu không dây dưa, nhẹ nhàng thở phào.

Chỉ thấy giữa đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh đường quốc lộ, một nam nhân mặc mỗi quần lót ôm ngực nhảy nhảy chuẩn bị qua đường.

Bất ngờ quần lót cũng bị người ta kéo.

“Mẹ kiếp, không thể cởi tiếp được!” – Hãn Kiện quay đầu gầm nhẹ một tiếng, lại thấy một cậu bé ngửa cổ nhìn gã, cánh tay nhỏ bé bụ bẫm còn bám lầy quần lót của gã, cái miệng nho nhỏ đầy ủy khuất: “Chú ~~~”

Hãn Kiện lặng đi một chút, ác thanh ác khí hỏi: “Làm sao?”

Tay cậu bé chọc chọc quần lót gã: “Quả cầu của cháu bay mất rồi, có phải là ở trong khố khố của chú không?”

Hãn Kiện bị chọc đau, trừng mắt lên: “Ai bảo mày thế?!”

Cậu bé vẫn bướng bỉnh: “Anh Lục nói, quả cầu của cháu ở trong khố khố của chú.”

“……….”

Hãn Kiện trong lòng giật mình, quay đầu nhìn thiếu niên.

Chỉ thấy Lục Quá nằm bò ra mà cười, cười đến suýt nghẹn.

“Trong quần anh mày có hai quả cầu đấy!”

Hãn Kiện hừ một tiếng, gỡ tay cậu bé ra, nghênh ngang trần truồng ở trên đường.

Thiếu niên cười một hồi, đứng lên, ở sau lưng gã nói: “Này, nếu anh không cho tôi ở lại đây, tôi sẽ không thi đại học.”

Hãn Kiện dừng bước, cười lạnh: “Cậu không thi liên quan gì đến tôi?”

Thiếu niên nhìn gã: “Tôi nghiêm túc.”

“……….”


Im lặng ba giây, Hãn Kiện cắn răng một cái: “Mẹ kiếp! Xem như cậu lợi hại…. Thi đại học xong lập tức cút cho tôi!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét