Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 83-84

Chính văn chương thứ tám mươi ba

Lúc Quân Thư Ảnh tỉnh lại, ngoài động sắc trời đã hửng sáng. Sau lưng có cảm xúc ấm áp, còn có vòng tay mạnh mẽ bên hông, đều khiến cho trái tim hắn trong nháy mắt đập loạn nhịp. Chung quy có cảm giác này là vì hắn đã thật lâu không cùng Sở Phi Dương thân cận như vậy, kỳ thực bất quá chỉ là chuyện mấy ngày nay.

" Tỉnh rồi?" thanh âm Sở Phi Dương đột nhiên vang lên bên tai, nhẹ nhàng phả vào gò má.

Quân Thư Ảnh xoay người lại, Sở Phi Dương dịch người về phía sau, để rộng chỗ cho Quân Thư Ảnh, thấy  Quân Thư Ảnh gối đầu lên cánh tay nhìn mình, Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve tóc mai của Quân Thư Ảnh, vì hắn vén mấy sợi tóc ra sau tai, lại dịu dàng xoa nhẹ vành tai hắn, mỉm cười nhìn vào hai mắt hắn.

Lúc này chỉ có sự dịu dàng cùng tình tứ.


Không biết thể chất của Quân Thư Ảnh là trời sinh, hay vì uống thứ nghịch thiên chi dược mà bị ảnh hưởng, nên thân thể cũng không có nhiều lông, Sở Phi Dương xoa nhè nhẹ lên gương mặt cùng cái cằm của hắn, lại sờ sờ của chính mình, cười khẽ nói: " Thực nhẵn a."

Quân Thư Ảnh không buồn lưu tâm chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi có vẻ buồn ngủ mà nhắm lại hai mắt. Sở Phi Dương cười cười ôm chặt lấy hắn, lại bắt đầu không ngại nhàm chán mà ghé vào tai hắn thì thầm mấy lời âu yếm tình tự.

Quân Thư Ảnh trước đây vốn nghe suốt, lúc đầu cũng không chịu nổi, về sau thì cứ coi như không nghe thấy. Nhưng mấy ngày nay vẫn hình dáng như vậy nhưng lại như người xa lạ, mỗi một lần đều bị ánh mắt thâm sâu băng lạnh của Sở Phi Dương làm cho đau đớn. Đến lúc này đây lại một lần nữa được nghe mấy lời âu yếm quen thuộc mang theo ba phần đùa cợt bẩy phần chân thật của hắn, trong đáy lòng Quân Thư Ảnh rốt cuộc cũng nổi lên một chút ấm áp. Từng câu từng chữ tinh tế lọt vào tai, Quân Thư Ảnh lại cảm thấy có thể không biến sắc mà hàng ngày đều treo mấy lời này bên miệng, Sở Phi Dương người này quả thực không biết xấu hổ là gì.

Hai người nằm nghỉ ngơi một hồi, khi trời đã sáng hẳn thì mới đứng dậy. Quân Thư Ảnh nhìn đống y phục bị Sở Phi Dương xé không còn hình dạng, sắc mặc trở nên hờn giận. Sở Phi Dương cuống quýt đưa lên áo ngoài của mình, nhìn trước ngắm sau chuẩn bị cho ổn thoả, thì mới mang Quân Thư Ảnh đứng ở cửa sơn động.

" Có sợi dây mây để trèo lên thì ngươi ném đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ." Quân Thư Ảnh khoanh hai tay liếc mắt nhìn hắn.

Sở Phi Dương quay sang cười cười: " Gấp cái gì, sơn nhân tự có diệu kế" nói xong thì quay đầu có chút ngây người nhìn thoáng qua sơn động đã ở một ngày một đêm kia, trong lòng có chút lưu luyến. Hắn tất nhiên không dám đem tâm tư của mình tiết lộ một chữ. Kể từ lúc hắn sinh lòng yêu thương Quân Thư Ảnh đến giờ, mỗi khi bị tính tình ngang bướng cố chấp của Quân Thư Ảnh chọc giận, hắn thực sự muốn đem Thư Ảnh nhốt tại một tiểu đảo không người, khiến hắn không thấy được bất luận kẻ nào, chỉ có thể để mình muốn làm gì thì làm.

Rốt cuộc Sở Phi Dương đành cậy mạnh, đem theo Quân Thư Ảnh vịn vào vách đá dựng đứng mà leo lên.

Vừa mới đến đỉnh núi, Quân Thư Ảnh có chút mệt mỏi ngồi dưới đất, nhìn Sở Phi Dương so với hắn chật vật hơn hẳn, hơi giận nói: " Đây là diệu kế của ngươi?! Cho ngươi mệt chết đi."

Sở Phi Dương thoát lực quỳ rạp trên mặt đất, quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh, vươn đầu ngón tay chọc chọc bắp đùi hắn: " Dù sao thì cũng không làm ngươi mệt mỏi gì. Đau lưng quá, qua đây xoa bóp cho ta." ( =_= ' vợ chồng già rùi)

Quân Thư Ảnh sắc mặt không vui, nhưng vẫn đi đến, giơ hai tay đè lên tấm lưng cứng ngắc của hắn, dụng lực xoa bóp cho hắn vài cái.

Hai người rời khỏi vách đá, sau đó đi tìm đoàn người Phó Giang Việt. Lúc này cũng không cần phải vội vã nữa, Sở Phi Dương mang theo Quân Thư Ảnh ung dung vừa đi vừa ngắm phong cảnh, đến khi bọn họ quay về chỗ đám người Phó Giang Việt thì trời cũng gần sẩm tối.

Sở Vân Phi đang cầm trong tay một giỏ trúc lớn, nhìn Sở Phi Dương đang mỉm cười đứng bên cạnh Quân Thư Ảnh, hắn trừng mắt ra sức nhìn kỹ, chỉ đến khi Sở Phi Dương cười cười hướng phía về hắn : " Vân Phi.". Sở Vân Phi mới có phản ứng trở lại, hắn ném giỏ trúc vui vẻ chạy tới bên Sở Phi Dương, vui mừng nói: " Sở đại ca, huynh khoẻ không?"

Sở Phi Dương gật đầu, nhìn vết thương trên người Sở Vân Phi, có chút áy náy nói: " Vân Phi, ta thực có lỗi với đệ, khi đó thần trí ta không rõ đã đả thương đệ."

" Không có việc gì... không có việc gì." Sở Vân Phi nhắc đi nhắc lại, " Sở đại ca có thể khôi phục lại là tốt rồi." Thế nhưng ánh mắt lại không cầm được mà nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Chỉ là Quân Thư Ảnh đã khôi phục sắc mặc lãnh đạm, khiến cho hắn không dám tuỳ tiện đến gần.

Sở Phi Dương cười cười, tay trái dắt Quân Thư Ảnh, tay phải xách lên giỏ trúc Sở Vân Phi vừa quăng đi, vừa đi vừa trò chuyện cùng hắn.

Phinh Đình vẫn còn ở trong sơn động dưỡng thương, vết thương trên thân thể sớm không còn nghiêm trọng, nhưng khi đó nàng bị Sở Phi Dương lãnh khốc cùng tuyệt tình đả thương, lúc này Sở Phi Dương tuy đã khôi phục vẻ ôn hoà điềm đạm, thì nàng vẫn có chút khiếp sợ cùng thương tâm. Sở Phi Dương nhìn vết thương lộ ra trên cổ Phinh Đình, một lúc lâu cũng không biết nên nói với nàng cái gì, chỉ có thể tràn đầy áy náy mà xin lỗi. Nhưng thái độ quá mức khách sáo cũng không thể khiến nàng cảm thấy tốt hơn.

Quân Thư Ảnh vẫn trầm mặc, Sở Vân Phi lại len lén nhìn hắn, sợ hắn cũng bị thương tổn. Chú ý một chút, cũng có thể nhìn ra y phục trên người Quân Thư Ảnh chính là đồ của Sở Phi Dương. Trong thời gian một ngày một đêm chỉ nghĩ cũng biết hai ngươi có thể phát sinh chuyện gì, dù biết rõ chính mình không có tư cách, thế nhưng Sở Vân Phi vẫn cảm thấy trong lòng chua xót đến khó chịu.

Bốn người ngồi trong sơn động, không khí có chút trầm mặc. Phinh Đình đưa mắt nhìn về Quân Thư Ảnh ngồi ở sau lưng Sở Phi Dương, trên tay áo hắn vẫn còn vệt máu khô đỏ sậm, nàng nhớ rõ khi đó Sở Phi Dương tấn công nàng, đó là huyết từ vết thương của nàng chảy xuống.

Ánh mắt Phinh Đình càng thêm ảm đảm, giống như vô cùng mệt mỏi mà nhắm chặt hai mắt.

Sở Phi Dương quay sang Sở Vân Phi hỏi thăm về mấy người Phó Giang Việt đi đâu, Sở Vân Phi cũng không rõ, chỉ nói Tô sư thúc muốn dẫn sư phụ đi lấy thứ gì đó, Giang Tam vì lo lắng, cho nên giả bộ mắt điếc tai ngơ mặc kệ những lời trêu chọc của Tô sư thúc, lặng lẽ theo sau.

Sở Phi Dương hướng Quân Thư Ảnh thương lượng, chờ mấy người Phó Giang Việt trở về, rồi nghĩ biện pháp rời khỏi đảo. Sở Vân Phi cùng Phinh Đình cũng nhân dịp này mà dưỡng thương cho khỏi hẳn. Quân Thư Ảnh cũng không phản đối Sở Phi Dương, chỉ lẳng lặng gật đầu, rồi mang theo Sở Phi Dương ra ngoài tìm nơi nghỉ ngơi.

Trôi qua vài ngày bình lặng. Sở Vân Phi dần dần lại bắt đầu chạy tới chạy lui đi theo Quân Thư Ảnh, giúp cái nọ giúp cái kia, đối với sắc mặt khó chịu của Quân Thư Ảnh vẫn vui vẻ chịu đựng, khiến cho Quân Thư Ảnh phiền muộn không chịu nổi. Thế nhưng mấy lời nặng nhẹ nói qua vài lần cũng không có hiệu quả, đối với khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Sở Vân Phi quả thực cũng không  tức giận được bao nhiêu, Quân Thư Ảnh không thể làm gì khác hơn là khai triển công phu không thèm đếm xỉa đã rèn luyện được kể từ lúc đối phó với Sở Phi Dương mà, tuỳ ý để Sở Vân Phi đi theo bên người mà tự mình lẩm nhẩm tự mình bày trò tự mình vui vẻ.

Cuối cùng chính Sở Phi Dương phải suy nghĩ một biện pháp, lấy lý do là chỉ bảo võ công cho hắn, đem tên tiểu tử cả ngày vui vẻ chạy tới quấy rầy Quân Thư Ảnh tạm thời dời đi. Sở Vân Phi đối với võ học ngộ tính rất cao, chỉ một chút đã thông suốt, con người cũng khiêm tốn hiếu học, Sở Phi Dương dậy cho hắn cũng rất tận lực không chút giấu diếm. Sở Vân Phi dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mà nhìn Sở đại hiệp, khiến vị đại hiệp thích ra vẻ huynh trưởng này vô cùng thoả mãn.

Thương thế của Phinh Đình cũng tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng nàng cũng đứng một bên nhìn hai người luyện võ, Sở Phi Dương nghĩ nàng dù sao cũng là môn chủ một đại phái, nên cũng thuận tiện chỉ điểm cho nàng một chút võ học, còn đem Đông Long các tâm pháp đại sư phụ truyền cho hắn để dạy nàng. Trước đây Phinh Đình vốn là ngươi luôn muốn giành phần hơn người thế nhưng lúc này lại có chút thờ ơ, có vẻ không quan tâm lắm mà theo sát Sở Phi Dương học vài thứ, thỉnh thoảng lại si ngốc nhìn Sở Phi Dương, rồi lại thỉnh thoảng nâng cằm đờ ra nhìn Quân Thư Ảnh, không biết suy nghĩ cái gì.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nói chuyện phiếm, Quân Thư Ảnh thế nhưng lành lạnh nói một câu: " Từ xưa đến này, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy bể, Sở đại hiệp nếu nghĩ không ra thì đừng nên suy nghĩ."

Sở Phi Dương cuống quýt lắc đầu: " Không nghĩ, không nghĩ."

Vài ngày coi như náo nhiệt cũng qua, Phó Giang Việt rốt cục cũng mang theo Tô Thi Tưởng cùng Tô Kỳ Tranh trở về.

Tô Thi Tưởng vẫn là dáng dấp ôn hoà, Còn Tô Kỳ Tranh thì phóng khoáng. Lúc này thần sắc hắn đã tốt hơn, không phải dáng vẻ tiều tuỵ như sắp chết nữa, môi hồng răng trắng đứng ở bên cạnh Tô Thi Tưởng, dung mạo tương đồng nhưng lại mang hai loại phong tình, hai huynh đệ cùng có dung mạo bất phàm sóng vai bên nhau, quả nhiên là mỹ cảnh.

Sở Phi Dương lần đầu nhìn Phó Giang Việt đã thấy hắn có sự khác biệt, nơi chân mày không còn vẻ cáu kỉnh thô lỗ, con người cũng trở nên trầm ổn. Động tác chăm sóc Tô Thi Tưởng có chút bá đạo, đối với thái độ sai khiến hất hàm của Tô Kỳ Tranh cũng không phản đối mà yên lặng làm theo. Khí tức của hắn bình ổn, tựa hồ không giống vẻ không có nội lực.

Sở Phi Dương đối với việc bọn họ gặp được cơ duyên gì cũng không hỏi đến, mấy người chỉ hàn huyên vài câu, liền bắt đầu thương lượng phương pháp ly khai đảo.

Biện pháp thật ra cũng không có gì đặc biệt, thuyền đã bị Sở Vân Phi huỷ, giờ cũng chỉ có thể làm một chiếc thuyền mới, dù sao mọi người cũng không thể cùng bơi trở về.

Mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đang nghĩ đi ra bờ biển, muốn đi xem tình hình trước rồi bàn bạc lại. Sở Phi Dương vốn dự tính chỉ đi cùng Quân Thư Ảnh, thế nhưng Phó Giang Việt ba người cũng muốn đi xem xét , những người khác ai cũng không muốn ngồi  nhàn rỗi, rốt cuộc cũng không còn cách nào, đành để tất cả cùng đi.

Tô Kỳ Tranh ôm lấy Tô Thi Tưởng đi ở phía trước, cùng Tô Thi Tưởng thì thầm nói cái gì đó, Tô Thi Tưởng vui vẻ đáp lại hắn. Quân Thư Ảnh thì vẫn yên lặng đi bên cạnh Sở Phi Dương, Sở Vân Phi thì chạy tới chạy lui theo sau, một hồi thì chạy đến trước mặt sư phụ hắn nịnh nọt vài câu, một hồi lại chạy tới gợi chuyện chọc cười Quân Thư Ảnh, thế nhưng chạy chỗ này chạy chỗ kia cũng đều không được hoan nghênh cho lắm. Hắn thấy Phinh Đình một mình cô đơn đi ở phía sau, liền chạy tới bầu bạn với nàng.

Phó Giang Việt đi sau cùng, câu được câu không trò chuyện với Sở Phi Dương. Hắn liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh ở bên cạnh, hạ thấp giọng ghé sát Sở Phi Dương nói: " Sở huynh, nói thật đi, ta thập phần hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc làm sao khôi phục được. Vị sư thúc kia của ngươi thế nhưng còn bị nhốt vài chục năm a, ngươi thực may mắn, mới một hai ngày đã thanh tỉnh. Ngược lại còn ' nhân hoạ đắc phúc', ta thấy ngươi một thân công lực so với trước đây lại càng thâm hậu."

Sở Phi Dương cười cười nói: " Ta có Thư Ảnh giúp ta." Hắn không sợ ta thương tổn hắn. Mặc dù lý trí của ta hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn không nỡ thương tổn hắn. " Vị sư thúc kia của ta... căn bản không có một người như vậy."

Phó Giang Việt hừ một tiếng coi thường, liếc mắt nhìn Sở Phi Dương, lại khôi phục chút ít dáng bộ vô lại của Giang Tam. Sở Phi Dương nhìn biểu tình của hắn, nghĩ đến lúc hắn ở bên Tô gia huynh đệ thì ổn trọng trầm mặc, không khỏi cảm thấy tức cười, bèn giơ tay vỗ vỗ trên bả vai hắn vài cái. Phó Giang Việt ha hả cười, nhìn về phía hai hình bóng phía trước, ngay cả ánh mắt cũng trở nên xa xăm.

Đoàn người đã đi tới bờ biển cuồng phong mãnh liệt, vốn đã phân công nhau đi xem xét một lượt rồi tính, thì đã bị một con thuyền được bỏ lại nơi bến tàu làm cho kinh ngạc, đoàn người đứng ở bãi đất không xa bến đò ngơ ngác nhìn nhau.

Con thuyền đó tính ra cũng không nhỏ, an tĩnh neo đậu ngoài khơi, theo sóng biển khẽ dập dềnh lên xuống, ngoài khoang thuyền cùng bên trong được ngăn cách bởi một tấm rèm vải, nhìn không ra trên thuyền rốt cuộc có người hay không.

Phó Giang Việt mất kiên nhẫn trước tiên, hắn rút kiếm đi về phía trước, Tô Thi Tưởng đưa tay ngăn hắn lại.

" Không cần xem. Con thuyền này có dấu hiệu của Thiên Sơn phái. Ta nghĩ.... có thể là sư nương để lại cho chúng ta."

Tô Kỳ Tranh ở một bên lên tiếng: " Lão thái bà đó đã từng hại ca ca. Ca ca, đừng có tin nàng."

Tô Thi Tưởng quay sang đệ đệ cười khổ một tiếng: " Người dù sao cũng là sư nương của chúng ta, đến hôm nay chúng ta cũng không còn gì ảnh hưởng đến người, người hẳn cũng không đến mức...."

" Ca, 'cẩn tắc vô ưu'." Tô Kỳ Tranh cũng không nói thêm, chỉ ôm lấy thân thể Tô Thi Tưởng, muốn dành cho hắn chút an ủi.

Phó Giang Việt nhẹ nhàng tránh khỏi Tô Thi Tưởng, vỗ vỗ hắn trấn an, sau đó đi về chiếc thuyền. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhìn nhau, cũng tiến lên. Ba người ở trên thuyền tiền tiền hậu hậu kiểm tra một lượt.

" Xem ra không có gì nguy hiểm." Quân Thư Ảnh vén rèm bước ra khỏi buồng nhỏ trên tầu, trong tay cầm một phong thư đưa cho Tô Thi Tưởng : " Tô chưởng môn, giao cho ngươi."

Tô Thi Tưởng nhận thư, sau khi xem xong, chỉ khẽ thở dài một cái, xoa nhẹ thái dương có chút đau nhức âm ỉ. Tô Kỳ Tranh đoạt bức thư trong tay hắn, chỉ xem qua một lượt thì ném trên mặt đất, oán giận mà giẫm đạp vài cái: " Lão yêu bà này, còn dám đối với ca ca lấy thân phận trưởng bối. Bà ta dựa vào cái gì! Ca ca, ca không nên đau lòng, lần sau còn gặp lại lão bà đó, ta nhất nhất định thay ngươi xuất khẩu ác khí! (nói lời độc ác, tàn nhẫn)"

Tô Thi Tưởng thấy đệ đệ vì tức giận mà ăn nói bốc đồng, hắn có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịnh hướng đệ đệ cười, lại quay sang Quân Thư Ảnh nói: " Không nói những chuyện khác nữa, ta nghĩ chiếc thuyền này không có vấn đề gì. Bên trong hẳn còn chút lương thực cùng nước uống, chúng ta có thể trở lại Trung Nguyên rồi. Quân công tử, các người nghĩ sao?"

Quân Thư Ảnh quay lại gọi Sở Phi Dương cùng Phó Giang Việt, mấy người thương lượng chỉ trong chốc lát. Sở Phi Dương so với mọi người càng nôn nóng, hắn dự định đem Quân Thư Ảnh đến gặp thẳng đại sư phụ của hắn. Tuy rằng hiện tại Quân Thư Ảnh không có việc gì, thế nhưng Quân Thư Ảnh chưa từng luyện qua Đông Long Các tâm pháp, nên cần phải triệt tiêu nguồn nội lực hắn đã hấp thu vào trong thân thể. Theo kiến giải của Tô Kỳ Tranh, những người không phải đệ tử Đông Long Các nếu hấp thu nguồn nội lực này, thì chỉ có con đường chết. Từ khi nghe xong mấy lời này, Sở Phi Dương vẫn lo lắng không nguôi, nhưng lại không muốn Quân Thư Ảnh cũng phiền muộn, nên không dám bộc lộ ra ngoài nét mặt, chỉ là càng thêm dính chặt lấy Quân Thư Ảnh.

Gió biển thổi gương cánh buồm bằng da thú, đã xa cách mấy tháng, mỗi người trong lòng đều ôm một nỗi băn khoăn rốt cục cũng cùng nhau trở về Trung Nguyên.

Chính văn chương thứ tám mươi tư



     "Thư Ảnh, tỉnh tỉnh, chúng ta sắp cập bờ rồi." Sở Phi Dương khẽ lay lay Quân Thư Ảnh đang gối trên đùi mình ngủ say sưa, cầm tấm áo khoác da cáo trùm kín lấy Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh khẽ nhíu mày, dường như vô cùng mệt mỏi, không buồn mở mắt, cơ thể như không xương tựa lên người Sở Phi Dương, mặc cho hắn lôi lôi kéo kéo.

Nếu là trước đây, Sở Phi Dương nhất định cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hiện tại, trong lòng hắn chỉ có lo lắng càng ngày càng dầy đặc không tan.

Lúc hắn bị cưỡng ép nhận lấy nguồn nội công tâm pháp tối cao của Đông Long Các dẫn đến tẩu hoả nhập ma, thì Quân Thư Ảnh đã vì hắn phân chia một nửa nguồn nội lực, mới khiến hắn khôi phục như vậy. Quân Thư Ảnh mặc dù không giống như Tô Kỳ Tranh nói, vì không phải đệ tử Đông Long Các, thừa nhận không nổi nguồn nội lực Đông Long Các mà chết, trái lại không có biểu hiện gì đáng ngại, thậm chí võ công còn thăng tiến không ít.

Chính là Sở Phi Dương chú ý tới, Quân Thư Ảnh dường như càng ngày càng mệt mỏi, cho tới bây giờ hầu như ngày nào cũng ngủ mê mệt, khiến cho Sở Phi Dương vô cùng lo lắng.

"Thư Ảnh, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại. Nhìn ta, cho ta biết, ngươi có chỗ nào khó chịu hay không?" Sở Phi Dương đỡ vai Quân Thư Ảnh , kéo hắn ngồi thẳng dậy, vừa vuốt ve khuôn mặt hắn vừa nhẹ nhàng hỏi han.

Quân Thư Ảnh sắc mặt hồng hào mang theo vẻ ngái ngủ, diện mạo không có chút nào gọi là tiều tuỵ, chí ít nhìn qua cũng thấy vô cùng tốt, chỉ là đôi chân mày nhíu chặt thể hiện rõ tâm tư bất mãn.

Quân Thư Ảnh không chịu nổi sự phiền nhiễu mà mở mắt, khó chịu rời khỏi vòng tay Sở Phi Dương, ngoảnh đầu vén tấm mành lên nhìn qua cửa sổ, dường như không chịu nổi ánh nắng chói chang bên ngoài mà đưa tay lên che mắt, buông rèm xuống.

" Người đừng làm phiền ta, bao giờ thuyền dừng hãy gọi." Quân Thư Ảnh oán giận, vừa nhắm hai mắt đã muốn ngã xuống giường mà ngủ.

Sở Phi Dương cuống quýt đem người kéo qua, lôi vào trong lòng, hai tay ôm lấy thân thể ấm áp trước ngực, bất đắc dĩ thở dài một cái. Quân Thư Ảnh cũng không bận tâm là ngủ ở đâu, dù sao lồng ngực này từ lâu hắn đã vô cùng quen thuộc, ấm áp mà lại thoải mái, vì vậy chẳng bao lâu đã ngủ say.

Sở Phi Dương kề má lên vai Quân Thư Ảnh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, trong lòng chợt nổi lên một nỗi lo sợ không cách nào áp chế. Hắn rất sợ có một ngày Quân Thư Ảnh, cứ như vậy ngủ thật lâu như đi vào giấc mộng, mà không bao giờ tỉnh lại ....

Bên ngoài truyền đến vài tiếng động lạ, dường như có người đang đi đến khoang thuyền nhỏ này. Thế nhưng Sở Phi Dương gần như không còn tâm tư mà ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Phinh Đình cả người bọc kín chỉ lộ ra đôi mắt, nàng ôm theo một đống áo ấm đứng ở bên ngoài. Mặc dù lúc trên đảo nàng bị Sở Phi Dương tuyệt tình đả thương, bất quá cũng buồn bã bi thương được vài ngày, đã quên mất chuyện cũ lại trở nên vui vẻ.

Phinh Đình đưa tay đang muốn gõ cửa, thì đã bị một người ngăn lại.

" Ngươi muốn làm gì? Tránh ra." Nàng trừng mắt nhìn kẻ chắn trước mặt.

" Quần áo ấm cùng đồ dùng hàng ngày ta đã mang đến cho Sở đại ca rồi, mấy thứ này cô nương lưu lại tự mình dùng đi. Trên biển gió lạnh, nữ nhân trước tiên vẫn nên tự biết chiếu cố lấy mình." Sở Vân Phi hất hàm nói.

Phinh Đình hí mắt đánh giá hắn trong chốc lát, hừ một tiếng: " Hảo, của ngươi đem cho Sở đại ca, còn ta đem cho Quân công tử không được sao, mau tránh ra." Nàng vừa nói thì chen sang bên cạnh đi tới.

Sở Vân Phi tiếp tục cản đường, lớn tiếng nói: " Môn chủ đại nhân, ngươi đối với Sở đại ca hết hi vọng đi, đều như vậy rồi ngươi còn nhìn không ra, trong tâm huynh ấy chỉ có Quân đại ca, ngươi đừng mơ tưởng chia rẽ người khác.!"

Phinh Đình tức giận: " Ai nói ta muốn chia rẽ người khác! Sở đại ca như thế nào ngươi còn nhìn ra, ta sao có thể không nhìn ra! Ta cũng không có đần độn như ngươi!"

Sở Vân Phi đỏ bừng mặt mạnh mẽ lên tiếng: " Vậy ngươi còn muốn làm gì? Quân đại đa gần đây không được khoẻ, nếu như thấy ngươi cùng Sở đại ca mày đi mắt lại, nhất định trong lòng không vui.

Phinh Đình 'oa' lớn một tiếng, trợn mắt quan sát Sở Vân Phi từ trên xuống dưới một lượt, mới cười lớn nói: " Nhìn không ra, ngươi thế nhưng lại là một đại tình thánh, ngươi thích Quân công tử vậy a.

Bất quá ngươi lại không hiểu rõ hắn. Hắn mới không thèm lo lắng không vui, vì căn bản hắn không thèm để ta vào mắt." Phinh Đình nói xong, đem đống đồ trên tay vứt qua cho Sở Vân Phi, xoay sang nơi khác phủi phủi tay nói:" Ngươi không cho ta vào thì ta không vào, chính ngươi mang vào đi, mấy thứ này là sư phụ ngươi tìm được ở trên thuyền, nên muốn phân phát cho mọi người."

" Môn chủ đại nhân..." Sở Vân Phi nguyên bản muốn hạ quyết tâm âm thầm bảo hộ Quân Thư Ảnh, ngăn cản tất cả mọi khả năng thương tổn đến Quân Thư Ảnh, bao gồm cả những người có thể gây chuyện khiến Quân Thư Ảnh thương tâm, bất quá lúc này nhìn Phinh Đình như vậy, dù sao hắn cũng là người không đủ cứng rắn, nên không khỏi có chút do dự muốn gọi người lại, muốn an ủi nhưng chẳng biết phải nói gì.

" Ngươi không cần an ủi ta, ta hiểu rõ." Phinh Đình hơi quay người lại nói, " Ta chỉ muốn dốc hết toàn lực, cuối cùng dù kết quả thất bại thảm hại, ta cũng không phải hối tiếc. Kỳ thực..." Thanh âm của Chân Thuỷ Môn Chủ đang mang chút u buồn chợt thay đổi, trên mặt nổi chút ửng hồng đáng ngờ, " Bỏ qua tình riêng mà nhìn, Quân đại ca đúng là có chút kiêu ngạo dám công khai chỉ có Sở đại ca a. Bộ dáng lại tuấn tú như vậy..." nói xong tựa như du hồn bay đi, lại không biết một tiếng ' Quân đại ca' của nàng khiến cho Sở Vân Phi lông tóc dựng đứng, trong lòng thầm nghĩ đối với người này quả nhiên không thể lơi lỏng đề phòng.

Khi con thuyền cập bến, thì đã có người của Thiên Sơn phái đứng đón tiếp, Tô Thi Tưởng biết do sư nương hắn an bài, liền để thuyền lại cho môn đệ lo, hắn muốn dẫn đệ đệ trở về Thiên Sơn phái. Phó Giang Việt dọc đường đi cũng không nói nhiều, lúc này y vẫn im lặng đi theo, Tô Thi Tưởng cũng không quản hắn, quay sang Sở Phi Dương cáo biệt, rồi dẫn môn đệ rời đi.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cũng lên đường, từ thị trấn mua được hai con ngựa tốt, vừa mới dắt ra ngoài, Sở Phi Dương quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh sắc mặt mệt mỏi, trong lòng hắn đột nhiên thập phần bất an.

" Thư Ảnh, bây giờ ta đưa ngươi đi gặp đại sư phụ, để người nhìn xem nội lực của Đông Long Các có thương tổn đến thân thể ngươi hay không."

Quân Thư Ảnh gật gật đầu, vô cùng mệt mỏi mà thở ra một hơi, thanh âm mặc dù biếng nhác nhưng lại có vẻ vui mừng: " Đúng lúc, chúng ta đã lâu không gặp Lân nhi."

Sở Phi Dương cũng cười cười, đi được vài bước lại dừng lại, tại nơi đầu đường náo nhiệt cầm lấy tay Quân Thư Ảnh, nhìn đôi môi hơi nhợt nhạt của hắn, sắc mặt lo lắng nói: " Thư Ảnh, ngươi vẫn buồn ngủ sao?   Ngươi... ngươi có thể cưỡi ngựa không? Hay chúng ta cưỡi chung một con đi, ta sợ ngươi đang đi thì ngủ thiếp đi mất..."

Vốn Sở Phi Dương còn cho rằng mấy lời này của mình sẽ khiến Quân Thư Ảnh hờn giận, không ngờ tới Quân Thư Ảnh đem dây cương trong tay dứt khoát vắt lên tay hắn, ấn ấn mi tâm ( nơi giữa hai đầu chân mày), chớp chớp con mắt khô khốc, gật đầu nói: " Được ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét