Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 55-56

Chính văn chương thứ năm mươi lăm

" Đúng là loại độc xà" Giang Tam nhìn xung quanh mấy cây ngân châm cắm trên vách đá lan dần ra màu đen kịt, trong lòng kinh hãi nói.

Quân Thư Ảnh thân hình khẽ động, mấy đạo ngân châm đã xuất hiện giữa những ngón tay, chớp lên ánh sáng lạnh lẽo. Sở Phi Dương cũng đứng ở phía sau Quân Thư Ảnh, mặc dù hắn cũng chưa có hành động gì, thậm chí trên mặt vẫn luôn mỉm cười, thế nhưng Giang Tam vẫn cảm nhận được luồng chân khí mạnh mẽ chậm rãi lưu chuyển quanh thân Sở Phi Dương, hệt như một con hùng sư vẫn đang giữ sức để chờ lúc tấn công.

Sắc trời đã tối đen, vầng trăng non đã dần lên cao ở phía cuối trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống một mảnh phế tích, Giang Tam cũng cảm nhận được nguồn nội lực của mình đang theo ánh trăng mà từ từ biến mất...

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh vẫn đang cảnh giới tất nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo nghi hoặc mơ hồ.


Giang Tam hít sâu một hơi, đoạn kiếm trong tay cũng đã buông xuống, xoè ra hai tay, nhếch môi cười nói: " Bình tĩnh, bình tĩnh. Hai vị đều là người ta không dám trêu vào, ta cũng không muốn cùng các ngươi đối địch. Chân Thuỷ Môn cũng phải thứ để lão khuất cái ta có thể đắc tội, đương nhiên vị Phinh Đình cô nương này ta cũng cũng không dám động đến, dù sao cũng coi như là bằng hữu..."

" Ai là bằng hữu với ngươi?" Quân Thư Ảnh khinh thường nói.

     Giang Tam vâng vâng dạ dạ gật đầu: " Phải, phải, Quân công tử nói đúng. Nhị vị đại hiệp đây gai mắt ta, lão khuất cái ta cũng không dám trèo cao. Ta chỉ muốn nói, ta đối với hai vị chưa từng có ác ý, dọc đường đi hẳn hai vị cũng cảm giác được. Chỉ là lúc lên đảo, hai người rơi vào bẫy cũng là do tên ngốc Vân Phi kia sai sót, về sau là tại Vân Phi cũng nha đầu kia lại dùng mê dược với ta, đánh lén ta, cho nên ta mới đem tiểu tử Vân Phi nhốt lại, Phinh Đình cô nương thì ta càng không dám bạc đãi. Ta thế nhưng một chuyện xấu cũng chưa từng làm a."

" Chính là ngươi dám lừa chúng ta." Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.

" Các vị từ đầu đến giờ cũng đâu tin tưởng ta, sao có thể nói bị lừa? Ta có mục đích riêng, nhưng các ngươi cũng đâu thực sự chỉ đơn thuần tới để giúp ta? Theo như nhu cầu mà thôi. Không cần động võ a." Giang Tam cười cười dần lui người lại phía sau.

Quân Thư Ảnh vung cổ tay, chỉ sưu một tiếng, một cây ngân chân vụt qua tai Giang Tam cắm trên vách đá.

Giang Tam lúc này đã không còn nội lực, hắn đương nhiên không dám cử động mà đứng yên tại chỗ, ra vẻ khóc lóc thảm thiết nói: " Quân công tử, ta không phải đã giải thích rõ rồi sao? Người cần gì phải như vậy?"

" Ta chính là thấy ngươi chướng mắt." Quân Thư Ảnh tức giận nói, đang định xuất thủ, thì bị Sở Phi Dương ngăn lại.

" Thư Ảnh đừng kích động, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn." Sở Phi Dương lên tiếng, " Giang Tam, người lúc đầu dụ chúng ta xuất thủ, cùng kẻ thần bí đã lừa Phinh Đình cô  nương tới đây, có đúng là ngươi hay không?"

Giang Tam sờ sờ cằm, cười hắc hắc nói: " kẻ thần bí? Các người gọi như vậy sao?! Lão khuất cái ta quả thực là có vinh hạnh này sao. Không sai, là ta."

Sở Phi Dương chau mày: " Ngươi đến hòn đảo này vì mục đích gì?"

" Đó là việc riêng, thứ cho ta không thể nói rõ. Thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, việc này đối với sự bình an của võ lâm trung nguyên hoàn toàn không có chút liên quan, thỉnh Sở đại hiệp an tâm."

" Vấn đề cuối cùng, ngươi...rốt cuộc là ai? Ngươi từ đâu tới? Tại sao võ công của ngươi bí hiểm như vậy, hơn nữa trên giang hồ cũng chưa từng tồn tại nhân vật Giang Tam ." Sở Phi Dương vô cùng hoài nghi mà hỏi, " Ngươi cũng không giống người của Đông Long các, bằng không tại một hòn tiểu đảo muốn tìm kiếm mấy nơi cũ nát không hẳn được che giấu này, căn bản không cần đến địa đồ."

Giang Tam cười lạnh vài tiếng, hàng ria mép trên khuôn mặt tầm thường khẽ nhếch lên trong khoảng khắc dường như lộ ra một chút khí phách kiêu ngạo, hắn nói: " Ngươi làm sao biết ta là kẻ vô danh? Giang Tam vốn không phải tên thật của ta."

" Đừng thừa nước nước thả câu, nói nhanh một chút!" Quân Thư Ảnh không nhịn được quát lên.

" Không phải ta không nói, chỉ là hiện tại ta không thể nói." Giang Tam trả lời, " Huống hồ biết tên thực của ta hay không, đối với các ngươi cũng không có ý nghĩa."

Sở Phi Dương cũng không tranh luận vấn đề này nữa, lại nói: " Ngươi đã không muốn trả lời, vậy ta hỏi câu khác. Ngươi đối với Kỳ Lân huyết biết được bao nhiêu? Ngươi dùng thân phận kẻ thần bí vòng vo lâu như vậy, chỉ vì muốn ta phải tới đây. Ngươi lại lừa Phinh Đình, làm cho nàng cũng đi theo. Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?"

" Rất đơn giản, ta muốn mở ra chỗ này." Giang Tam vỗ vỗ thạch bích kín kẽ phía sau, " Ta đã mất công sức ba năm trời, mai danh ẩn tích, điều tra xem xét rất nhiều, mới tìm ra hòn đảo đơn độc này, tìm được Đông Long Các, tìm được Hiểu Tinh Kiếm, cả Kỳ Lân huyết, đều chỉ vì một mục đích duy nhất. Ta muốn  mở cánh cửa này."

" Sau cánh cửa này có cái gì, đáng giá để ngươi khổ công như vậy? Phinh Đình vốn đang bị trói chặt tay chân đang ngồi dựa trên vách đá lúc này lại nhịn không được lên tiếng hỏi. " Lẽ nào thật sự có kỳ trân bảo thế gì?"

" Cái này không liên quan đến ngươi." Giang Tam hừ lạnh một tiếng.

  " Này, lão khuất cái thối tha, ngươi muốn dùng máu của ta, vậy mà còn dám cuồng vọng như thế?" Phinh Đình tức giận nói. Nàng lúc này cũng nhận ra, nội lực của Giang Tam đang suy yếu rất nhanh, hơn nữa còn có Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ở đây nên nàng cũng không còn lo lắng nữa.

Quân Thư Ảnh nhìn tấm bia đá, ấn ký chu sa đỏ tươi như huyết: " Ngươi là nói, Hiểu Tinh Kiếm cùng Kỳ Lân Huyết là mấu chốt để mở cơ quan này?"

" Quân công tử nói không sai. Hiểu Tinh Kiếm cùng Kỳ Lân Huyết chính là chìa khoá, thiếu một thứ cũng không được." Giang Tam khom người nhặt thanh đoạn kiếm dưới đất, lấy ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, nhìn về phía Sở Phi Dương nói, " Ta chỉ cần một chút máu của các ngươi, đủ nhiễm hồng thanh kiếm này. Đây là mục đích ta dẫn các ngươi tới đây."

" Nếu ta nói không?" Sở Phi Dương nhíu mày, " Giang Tam, bất kể võ công của ngươi lợi hại thế nào, thì hiện tại nội lực của ngươi cũng không còn, vậy có khác gì một phế nhân. Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể nghe theo sắp đặt của ngươi?"

" Ngươi đương nhiên sẽ nghe." Giang Tam cười lớn vài tiếng, " Bởi vì ngươi không thể bỏ mặc Chân Thuỷ Môn Chủ."

Quân Thư Ảnh nghe xong nhíu mày: " Ngươi một phế nhân trói gà không chặt, người còn cho là có thể dùng con tin để uy hiếp chúng ta sao?!"

" Con tin tất nhiên là chưa đủ, nhưng là con tin bị trúng độc thì sao? Nếu là kỳ độc khó giải thì thế nào? Giang Tam ung dung cười, " Nếu là như vậy, các ngươi nói xem, bị ta uy hiếp hay không?"

" Ngươi nói dối!" Phinh Đình vừa nghe liền hét lớn, " Ta luôn rất cẩn trọng! Ngươi căn bản không có cơ hội hạ độc! Ta không có trúng độc!"

" Phinh Đình cô nương, cô nương có lẽ đã quên, lúc ta dùng Hiểu Tinh Kiếm kề lên cái cổ mỹ lệ của cô nương, chính là không cẩn thận mà lưu lại một vết thương nhỏ. Ngươi lên nhìn cái cổ của mình một chút." Giang Tam kiêu ngạo cười nói: " Nếu như ngươi thấy một đường viền màu đen, nếu đường viền màu đen kia nối thành một vòng kín, thì chúc mừng ngươi, ngươi sắp được lên trời rồi"

Sở Phi Dương nghe xong hơi nhíu mày. Phinh Đình ngửa đầu lên hướng Sở Phi Dương hét lớn: " Sở đại ca, huynh xem hộ ta! Có hay không, rốt cuộc có hay không?!"

Căn bản cũng không cần đến gần, ở trên cổ Phinh Đình đã có thể thấy rõ một đường viền nhỏ màu đen vắt ngang, còn kéo dài ra sau gáy.

" Đừng kêu nữa, ngươi thực sự trúng độc rồi, hơn nữa đoán chừng là sắp chết." Sở Phi Dương còn chưa nhìn kỹ, Quân Thư Ảnh đã lên tiếng.

Phinh Đình nghe xong, hoảng hốt đến suýt rơi lệ, nàng dãy dụa muốn đứng lên xông đến chỗ Giang Tam: " Ngươi tên khuất cái chết tiệt! Ngươi hạ độc thì hạ, còn hạ loại độc âm hiểm như vậy! Độc chết người đã đành, còn muốn người ta chết khó coi như vậy! Ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Giang Tam cuống quýt chạy qua một bên, Phinh Đình  vốn bị trói chặt, chỉ đuổi được vài bước đã thở hồng hộc mà ngã xuống mặt đất, nàng vẫn dùng nhãn thần phẫn hận mà trừng Giang Tam.

Giang Tam hướng Sở Phi Dương nói: " Sở đại hiệp đại khái cũng biết thứ độc này mà phải không. Thứ này gồm năm loại độc, chính là ba loại độc trùng ( sâu độc) cùng hai loại độc thảo ( cỏ độc) phối chế mà thành, cho nên dù triệu chứng trúng độc như nhau, nhưng tuỳ vào liều lượng của từng loại độc được phối trong đó mà cách giải độc sẽ khác nhau. Ta cũng không sơ suất mà lưu giải dược trên người. Cho nên, trừ phi ta cho các ngươi biết cách điều chế phương thuốc kia ra, bằng không ai cũng đừng mơ sẽ giải được độc! Thế nào, Sở đại hiệp? Ngươi nghĩ ta có thể uy hiếp ngươi hay không?!"

Sở Phi Dương nhíu mày, Quân Thư Ảnh sắc mặt không mấy tốt đẹp mà nhìn Giang Tam. Giang Tam đối mặt chống lại ánh mắt của hắn, cười hắc hắc nói: " Ta bất quá cũng chỉ trao đổi vài giọt máu của trượng phu ngươi mà thôi, Quân công tử hà tất phải xót xa như thế. Vốn ta chỉ cần dùng máu của nha đầu này là đủ, nhưng ai bảo các ngươi lại tới quấy rối đúng lúc quan trọng đâu?"



     Hắn lại nhìn về phía Sở Phi Dương, vô cùng đắc ý: " Sở đại hiệp, thứ độc này cũng không biết đợi người đâu, chỉ một lúc nữa thôi, cho dù đại hiệp ngài có đáp ứng, thì tính mạng của Phinh Đình cô nương e rằng cũng không giữ được nữa. Ngươi rốt cuộc đáp ứng, hay không đáp ứng?!"

Sở Phi Dương giơ tay ngăn lại Quân Thư Ảnh đang chuẩn bị dùng ám khí, đưa mắt nhìn Phinh Đình, bắt gặp ánh mắt bi thương của nàng, cuối cùng gật đầu nói: " Ta đáp ứng."

Chính văn chương thứ năm mươi sáu



     Giang Tam cơ hồ không ngờ tới Sở Phi Dương lại đáp đứng dễ dàng như vậy, cho nên sửng sốt một chút, mới cười lớn vài tiếng, nói: " Hảo, hảo! Sở đại hiệp đúng là người thẳng thắn, vậy ta cũng không nói láo với ngươi. Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, ta phí nhiều công sức dẫn dụ các vị tới đây, chỉ vì việc riêng tư mà thôi. Cùng giang hồ không có quan hệ, cùng hai phái chính tà lại càng không liên quan, chuyện này chỉ vì muốn bù đắp sai lầm của mình khi còn trẻ thôi. Thế nên Sở đại hiệp không cần lo lão khuất cái ta gây sóng gió.

" Ta chẳng bao giờ lo lắng cả." Sở Phi Dương cười đáp, đưa tay ra: " Giải dược."

Giang Tam cũng không lo sau khi đưa ra giải dược thì Sở Phi Dương đổi ý, hắn thẳng thắn móc từ trong ngực ra ba tiểu bình hồng lam bạch sắc, lại từ trong bọc đồ phía sau lấy ra một cái cân nhỏ như lòng bàn tay, lên tiếng: " Hồng một lam hai trắng ba, trộn đều cho Phinh Đình cô nương uống là ổn."  Giang Tam vừa nói vừa đổ thuốc từ ba tiểu bình nhỏ ra trộn lẫn.

Sở Phi Dương cũng không sợ hắn sử trá, đi tới bên người Phinh Đình, dụng kiếm cắt đứt dây trói. Phinh Đình giãy vài ba cái thoát khỏi sợi dây, vịn cánh tay đứng dậy, hổ thẹn nhìn Sở Phi Dương: " Sở đại ca, xin lỗi, muội đã không giúp được huynh lại còn bắt huynh đến cứu muội."

Sở Phi Dương cười nói: " Đừng bận tâm. Dù là ai ta cũng sẽ cứu thôi." Hắn nói xong thì Quân Thư Ảnh cũng đã đến sau lưng hắn, Sở Phi Dương quay lại nhìn Quân Thư Ảnh, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Phinh Đình nhìn hai người trước mặt, hơi cúi đầu cắn cắn môi.

Giang Tam đã chế xong giải dược, Phinh Đình đem thứ dược sền sệt mang theo mùi vị khó ngửi lên uống, mới vừa uống xong nàng đã ngồi xổm xuống một bên ôm cổ họng ho sặc sụa.

"  Sẽ có một chút ghê tởm, cẩn thận đừng nhổ ra, nếu nhổ ra rồi thì giải không được độc nữa." Giang Tam ở một bên đem đống đồ cất lại vào tay nải ( túi hành lý).

     Phinh Đình lấy tay che miệng cố nén lại cảm giác nôn mửa, nàng đưa tay vốc một nắm đá vụn, cũng không buồn quay đầu lại mà ném thẳng tới.

Sở Phi Dương dùng chân khí bảo hộ quanh mình cùng Quân Thư Ảnh, đám thạch tử bị chân khí đánh rớt, rơi tại dưới chân hai người. Giang Tam lại không có chân khí hộ thể, kêu gào tìm cách trốn quanh, mặc dù bị cát bụi phủ đầy đầu, thế nhưng thanh âm của hắn nghe thế nào cũng không giấu nổi sự hưng phấn.

" Ngươi thực sự muốn giúp hắn mở ra cơ quan này?" Quân Thư Ảnh nhìn Giang Tam bộ dáng có vẻ vui mừng chạy nhẩy khắp nơi, hắn kéo Sở Phi Dương đến một bên vách đá, thấp giọng hỏi.

Sở Phi Dương gật đầu: " Ta không chỉ là vì giúp hắn." Sở Phi Dương đi tới trước vách đá bị che khuất bởi cỏ dại um tùm, hắn đưa tay vẹt đám cỏ dại, bên trong đột nhiên lộ mấy chữ lớn.

" Vong Ưu Cốc?!" Quân Thư Ảnh đọc nhẩm lại, nghi hoặc nói: " Có gì đặc biệt? Không phải chỉ là một cái tên bình thường sao."

Sở Phi Dương sờ sờ mấy viền chữ nổi lên: " Ta lúc nhỏ theo đại sư phụ học võ. Mỗi khi vào ngày rằm hàng tháng, sư phụ luôn một mình lên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, lúc nào cũng uống đến say mèm. Có một lần ta tình cờ nghe được sư phụ trong lúc say có nhắc đến, khi đó người nói tới một danh tự, chính là Vong Ưu Cốc."

     Sở Phi Dương không thể quên được ngày hôm ấy- khi hắn mới mười hai tuổi, vị lão nhân từ trước đến nay vẫn vân đạm khinh phong thế nhưng lại ôm lấy hắn mà lão lệ ngang dọc( khóc thảm thiết), trong miệng luôn lẩm nhẩm danh tự của sơn cốc nơi xa tận chân trời kia, thở dài mà nói với hắn: " Phi Dương, sư phụ sẽ dạy ngươi một chuyện. Ngươi biết trên đời này, thống khổ nhất là chuyện gì không? Chính là chuyện biết rõ sẽ hối hận nhưng không thể không làm. Biết rõ không muốn thương tổn người đó, nhưng vẫn phải chính tay giam hắn vạn đời vạn kiếp( muôn kiếp ko thể thoát ra). Biết rõ từng giọt máu trong cơ thể đều kêu gào muốn trở lại, hi vọng trở lại, nhưng không được vĩnh vĩnh không được, liếc mắt nhìn lại cũng không được. Những.... nỗi thống khổ này đã dằn vặt ta vài chục năm rồi, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ dừng lại. Đây chính là hình phạt của ta, ta phải sống để thừa nhận.

Sở Phi Dương yên lặng lắng nghe, từng câu từng chữ nhuốm máu và nước mắt, khi đó hắn còn trẻ dại cho nên không thể hiểu được vì sao lại có loại thống khổ sâu sắc như thế.

" Vậy thì, không làm những chuyện sẽ hối hận thì tốt rồi. Người không muốn thương tổn, thì tuyệt đối không làm thương tổn hắn, không phải như vậy là được sao?"

Lời nói mang thanh âm đồng trĩ ( trẻ con) khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Phi Dương nhìn dung mạo người trước mặt đã khiến cho hắn yêu thương tận xương tận tuỷ, đột nhiên cảm thấy may mắn vô cùng, hắn, đã làm được.

Quân Thư Ảnh nghe xong im lặng một lát rồi nói: " Thì ra ngươi thích lên nóc nhà uống rượu là vì nguyên nhân này. Ngươi đúng là hảo đồ đệ, có gì học nấy."

Sở Phi Dương cười cười, lại nói tiếp: " khi sư phụ nhắc đến cái tên này, người có vẻ rất thương tâm, hơn nữa có phần quá mức trầm trọng, bộ dáng đó ta cũng chưa từng gặp qua. Cho nên ta muốn biết, nơi này, rốt cuộc ẩn giấu quá khứ gì của sư phụ, tại sao làm cho người thống khổ đến tận bây giờ."

" Hay là người nhớ nhà, chứ đã nhiều năm như thế, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì hiện tại hẳn đã bị tan thành tro bụi rồi." Quân Thư Ảnh nhìn Giang Tam vẫn đang phấn khởi, hờn giận nói: " Theo ta thấy, chúng ta không nên giúp hắn, tự dưng lại để cho hắn sung sướng một hồi."

Sở Phi Dương bật cười, nhéo nhéo chóp mũi Quân Thư Ảnh, thấp giọng: " Ngươi xem ngươi bộ dáng xấu xa gì thế này, ngươi làm gì mà không muốn cho người ta vui vẻ một hồi đâu."

" Bởi vì bộ dáng đắc ý của hắn khiến ta chán ghét. Ta ghét nhìn người khác đã mượn sức của chúng ta để thành sự, thế nhưng lại dương dương tự đắc." Quân Thư Ảnh nhíu mày, có vẻ rất không vui.

Sở Phi Dương làm bộ làm tịch lắc đầu than thở, đưa tay sờ sờ đầu Quân Thư Ảnh: " Vật nhỏ này thực khả ái a."

Quân Thư Ảnh vẩy tay hắn ra, sắc mặt thâm trầm: " Sở Phi Dương, ngươi là ngứa da hay sao?"

"  Không có, không có." Sở Phi Dương xua tay lia lịa, " Dù có ngứa da thì tự ta sẽ gãi, sao dám làn phiền hai tay của Thư Ảnh công tử đâu." Sở Phi Dương vừa nói vừa nắm lấy tay Quân Thư Ảnh, xoa xoa vuốt vuốt, cười hề hề mà nhìn hắn.

Quân Thư Ảnh bị hắn dỗ dành, chỉ hừ một tiếng, cũng không cùng hắn tính toán.
 

" Hai vị lại ở chỗ nào mà âm mưu cái gì vậy?" thanh âm Giang Tam đột nhiên vang lên, " Sở đại hiệp, ngài tự mình đến xem đi, chất độc trên người Phinh Đình cô nương đã được giải rồi. Cũng đến lúc ngài thực hiện lời hứa rồi a."

Sở Phi Dương đi qua, quả nhiên đường viền đen trên cổ Phinh Đình đã biến mất.

"Đích xác được rồi" Sở Phi Dương hướng Phinh Đình gật đầu nói. Phinh Đình vốn vẫn thấp tha thấp thỏm, nghe xong mấy lời này nàng rốt cuộc cũng bình tình lại.

Sở Phi Dương quay sang nói với Phinh Đình vài câu, chỉ cho nàng chỗ trú ẩn cuả Vân Phi, muốn nàng qua đó kiểm tra một chút.

Không đợi Phinh Đình mở miệng, Sở Phi Dương liền xoay qua Giang Tam nói: " Kiếm đâu"

Giang Tam giơ tay đem Hiểu Tinh kiếm chuyển cho Sở Phi Dương, hai mắt bức thiết nhìn theo động tác của Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương vừa mới cầm lấy, lại bị Quân Thư Ảnh đưa tay đoạt mất.

" Này, Quân công tử ngươi muốn làm gì?" Giang Tam có chút nóng nảy.

Quân Thư Ảnh lạnh lùng nhìn hắn: " Ta sợ ngươi hạ độc."

Giang Tam nghẹn họng, Quân Thư Ảnh cũng không để ý đến hắn, tự mình kiểm tra.

Sở Phi Dương thích thú nhìn hắn đưa đoạn kiếm lên mũi ngửi ngửi, lại tỉ mỉ nhìn trên nhìn dưới một vòng, rồi đưa tay vào trong áo lấy ra vài cái bình gì đó, đem Hiểu Tinh kiếm xử lý một lượt, rồi mới đưa cho Sở Phi Dương.

" Bất quá ta chỉ xin Sở đại hiệp của ngươi vài giọt huyết, người cần gì làm đến như vậy? Ta hại hắn thì có ích gì? Giang Tam đỏ mặt tía tai mà rống to, " Hơn nữa, lão nhân gia ngài còn đứng ở đây, ta sao có cam đảm mà trở mặt hại hắn?"

" Ngươi chính là loại người như thế" Phinh Đình vẫn đứng một bên gật đầu nói, khiến cho Giang Tam lại một trận tức giận mà gào thét.

Sở Phi Dương cũng không để ý bọn họ tranh chấp, vén lên tay áo, dùng kiếm cắt một đường trên cánh tay, máu tươi từ miệng vết thương nhanh chóng tuôn ra, dần dần nhiễm đỏ toàn bộ bề ngoài của đoạn kiếm, còn nhỏ thành giọt xuống mặt đất.

" Được rồi" Quân Thư Ảnh đẩy thanh kiếm ra, điểm huyệt cầm máu của hắn, lấy ra thuốc trị thương băng bó vết thương cho Sở Phi Dương.

Giang Tam vội vã đi qua cầm lấy kiếm, chạy đến bên tấm bia đá tìm kiếm then chốt của cơ quan. Sở Phi Dương cũng không nhìn hắn, để mặc hắn tự tìm kiếm, đem Quân Thư Ảnh kéo sang một bên. Phinh Đình nhìn hai người có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không có đi theo. Nàng cũng lo lắng cho vết thương của Sở Phi Dương, thế nhưng nàng nhìn ra được, giờ này khắc này, giữa hai người, không có chỗ cho nàng.

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh đang cúi đầu băng bó vết thương cho mình, cười nhẹ nói: " Thư Ảnh, có phải rất yêu thương ta hay không?"

Quân Thư Ảnh tức giận lườm hắn, tiếp tục công việc trên tay, thế nhưng lại không lên tiếng.

" Nói đi Thư Ảnh, Tiểu Quân -nói cho ta nghe." Sở Phi Dương ba phần giả bẩy phần thật năn nỉ: " Tuy rằng ta võ công cao cường, nhưng cũng vẫn là thân thể phàm nhân, một vết thương dài thế này đương nhiên là rất đau. Ngươi nói cho ta nghe, trong lòng ta vui vẻ, thì đau đớn cũng sẽ giảm bớt."

" Cho đau chết đi, đáng đời ngươi" Quân Thư Ảnh hừ lạnh nói, " Sở đại hiệp từ lúc nào lại yếu ớt như vậy."

Sở Phi Dương cười nhẹ nói: " Đúng vậy, bộ dạng yếu ớt của Sở đại hiệp cũng chỉ có ngươi mới thấy. Mau cho ta chút an ủi đi, bất quá chỉ một câu nói thôi mà."

Quân Thư Ảnh cúi đầu tiếp tục băng bó cho Sở Phi Dương, lặng im không nói lời nào. Sở Phi Dương cười tủm tỉm nhìn hắn, kiên trì chờ đợi.

    Sau một hồi, Quân Thư Ảnh dường như đầu hàng mà nói: " Ngươi muốn ta nói cái gì?"

" Nói ngươi yêu ta." Sở Phi Dương dùng cánh tay đã được băng bó cầm lấy tay Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng đung đưa, cười cười tiếp tục trêu ghẹo hắn.

Quân Thư Ảnh cúi đầu cả nửa ngày trời ( ý là rất lâu), dùng tốc độ cực nhanh mở miệng nói một câu mơ hồ.

"Nói cái gì vậy, một từ cũng không nghe thấy." Sở Phi Dương đem tai dí sát vào hắn, " Lại đi, lập lại một lần nữa."

" Cút!" Quân Thư Ảnh giơ tay đẩy đầu hắn ra.

Phinh Đình đứng cách đó không xa, nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ. Tuy nàng không nghe thấy hai người nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của Sở Phi Dương, nét mặt ôn nhu đến tận tâm của hắn. Chỉ là cười như vậy, cũng đủ như kim châm vào lòng nàng. Ôn như như vậy đúng là độc nhất vô nhị, thứ duy nhất đó, Sở Phi Dương lại dành trọn cho một người.

Phinh Đình buông hạ mi mắt, cô tịch đi về phía ngoài cốc.

     Vừa đi ra khỏi sơn cốc, chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Phinh Đình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đó bụi cuốn mù mịt, từng đám từng đám cuồn cuộn bốc lên khoảng không.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét