Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hiện đại thiên chương 3

Chương 3
Sở Phi Dương trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, hình như có thứ đông tây gì đó trong một khắc nhanh chóng mà bắn trúng trái tim của hắn (Tiễn xuyên tim hả ?^^). Toàn bộ những thứ tầm thường của trần thế đều trở thành phông nền ảm đạm nhạt nhòa, chỉ còn lại một thân ảnh tuấn nhã rõ ràng, giống như hình ảnh của một bức tranh được nét bút khắc họa tinh tế tới mức tinh xảo duyên dáng, trong mắt hắn chợt hiện ra sự nhu hòa chói lọi thanh cao.
“Quân lão sư, có người tìm ngài.” Tiếng la của tiểu nữ sinh làm Sở Phi Dương giật mình tỉnh giấc, toàn bộ hiện thực trong nháy mắt hồi phục, khí tức học thuật tràn ngập trong phòng làm việc, sáu bảy sinh viên vừa bị hắn quên một cách triệt để lúc này đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát hắn.
Tại trong ấn tượng của các sinh viên, những người cùng Quân giáo thụ lui tới đều là những chuyên gia học giả học thức phong phú, dù là lôi thôi lếch thếch thì khí chất đặc thù bên trong cũng luôn luôn phát ra bên ngoài, cho dù là liếc mắt cũng có thể nhìn ra bọn họ có những tư tưởng cao thâm. Thế nhưng cái vị ở trước cửa này, vành mắt hơn nhàn nhạt đen (do mất ngủ ^^), râu cũng lún phún, tóc quá dài tựa hồ như thật lâu chưa cắt ── tuy rằng hắn vóc người cao to cùng ngũ quan tuấn lãng, cũng không vì có chút lôi thôi mà mất đi vẻ anh tuấn, nhưng nhìn sao cũng nhìn không ra chút nào học giả khí tức.

Sở Phi Dương trông thấy Quân Thư Ảnh nhìn hắn nhíu mày có chút dáng dấp nghi hoặc, vội hỏi: “Quân giáo thụ nhĩ hảo, ta là Sở Phi Dương, buổi sáng chúng ta có nói qua điện thoại.”
Quân Thư Ảnh suy nghĩ chỉ chốc lát, gật đầu, hướng một học sinh ở bên người thấp giọng nói chút gì đó, buông báo cáo ở trong tay ra, hướng cửa đi tới.
Đã xông qua đao lâm kiếm vũ (rừng đao mưa kiếm = hiểm nguy)  nhiều như thế nhưng Sở đại đội trưởng tại giờ khắc này cư nhiên cảm thấy một chút khẩn trương.
Quân Thư Ảnh lễ phép thỉnh hắn ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại, cắt đứt mọi ánh mắt hiếu kỳ bên trong.
Lúc này hai người chỉ có cách có một bước. Khoảng cách rất gần, Sở Phi Dương mới nhìn đến Quân Thư Ảnh, phía dưới con mắt cũng có chút nhàn nhạt đen, vài sợi tóc rơi lả tả trên trán, tựa hồ dáng vẻ cũng giống như là thiếu giấc ngủ, nhưng một chút tiều tụy này lại càng tăng thêm cảm giác đặc biệt không thể nói rõ ở sâu trong lòng của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đang nghĩ mở miệng như thế nào thì Quân Thư Ảnh lại nhíu đôi mày nói: “Ta cho rằng mọi chuyện xảy ra trước khi ta cùng Sở đội trưởng cùng ta giao ước.”
“Cái gì? !” Sở Phi Dương sửng sốt một chút.
“Ta nghĩ ta tạm thời không có bất cứ quan hệ nào với cái án tử của Sở đội trưởng, nên không có nghĩa vụ thời gian đợi lệnh.”
Sở Phi Dương lúc này mới có chút phản ứng, thì ra vị Quân giáo thụ này tức giận chính là mình không cùng y hẹn trước a. Những tinh hoa học thuật này, sao lại có nhiều cái quy củ chết tiệt vậy.
“Ách. . . Xin lỗi, ta không biết ngươi đang bận như thế.” Sở Phi Dương hướng về phía trước mặt vị giáo thụ tuổi còn trẻ kia lập đi lập lại tiếng xin lỗi. Hắn đến nay còn không có cùng loại học giả chuyên cảo khoa học này giao tiếp qua, có thể chính mình thực sự đụng chạm cái cấm kỵ gì của người ta đi?
“Cái kia. . . dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, ngài cứ tiếp tục làm việc đang bận đi, vậy ta đi đây. Công tác của ngài là đang tạo phúc cho toàn bộ nhân loại, ta đích xác không nên chạy tới đường đột như thế.” (nghe giống như a đang hờn vợ iu ấy nhỉ)
” Điều này không phải là vấn đề bận hay không bận!” Quân Thư Ảnh nhìn thân ảnh hắn đang muốn xoay người đi, khẩu khí lại có chút nóng nảy.
Lửa giận này của y cũng chẳng biết tại sao xuất hiện, Sở Phi Dương cũng thực sự không hiểu, quay đầu lại nghi hoặc nhìn y.
Quân Thư Ảnh trừng mắt cắn răng cùng Sở Phi Dương nhìn nhau vài giây, biểu tình kia rõ ràng một chút cũng không phù hợp với thân phận và địa vị của chín chắn của hắn lúc này, khiến Sở Phi Dương rất khó đem hắn cùng cái vị vẻ mặt luôn nghiêm túc thường xuất hiện trên TV và báo chí, những vị học giả lúc nào những danh từ thâm ảo cùng huyền diệu luôn luôn đi kèm với những công thức ký hiệu mà kẻ khác khó có thể lý giải được.
“Quên đi, ngươi đi đi.” Quân Thư Ảnh khẽ hạ thùy mắt không hề nhìn hắn, thở dài nói một tiếng, rồi sau đó xoay người sang chỗ khác.
Sở Phi Dương giật mình. Hắn từ lần đầu tiên nghe thanh âm của Quân giáo thụ, từ trong lòng cũng cảm thấy có một cổ cảm giác quen thuộc cùng thân thiết không có nguyên do lại hoàn toàn vô pháp ức chế. Thế nhưng người ta cùng chính mình hai người tầng lớp ── không, quả thực là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, cho nên hắn cũng không dám có nhiều biểu hiện thân thiện, thực tế thì có một loại cảm giác rất muốn thân cận y,  ngay cả chính hắn đều rất khó lý giải.
Thế nhưng trong vài giây đối diện vẻ mặt cùng khẩu khí của y. . . Sở Phi Dương nghĩ y có đúng hay không đối với chính mình cũng có một điểm, một cảm giác đồng dạng như vậy?
Những cái này chỉ là ý niệm trong đầu của Sở Phi Dương trong nháy mắt, hắn thậm chí còn chưa kịp đem ý niệm mơ hồ này ở trong đầu suy nghĩ cho rõ ràng, hắn đã gọi giật lại Quân Thư Ảnh đang muốn đi vào trong phòng lại: “Quân giáo thụ ── “
Sở Phi Dương chính mình lo lắng có thể hay không lại bị người ta tiếp tục răn dạy thâm một trận cái gì gọi là lãng phí thời gian của người ta, Quân Thư Ảnh quay người lại hướng về phía hắn, đáp lại: “Có việc gì?”
” Có việc gì ” ba chữ này thông thường có khả năng biểu đạt rất nhiều loại ý tứ, không hề mang theo tư tưởng cảm tình gì chỉ đơn giản là hỏi, nhưng lại khiến Sở đội trưởng kinh nghiệm nhìn người nhiều năm qua, hắn biết câu hỏi trước mắt này tuyệt không giống với bất luận câu nào cùng ý nghĩa.
Đó là một loại khẩu khí mang theo sự dẫn dắt, mong muốn chính mình tiếp tục cùng hắn nối tiếp câu nói.
Sở Phi Dương cũng không biết vì cái gì khi chính mình đối mặt với Quân Thư Ảnh rốt cuộc lại có nhiều suy nghĩ như vậy, có thể là từ nhỏ đối với những cục cưng ngoan hay với những hảo học sinh này cái cảm giác ngưỡng mộ cùng xa lạ này vẫn chưa biết mất hoàn toàn?
Sở Phi Dương đưa tay hất tóc trên trán đẩy ngược về phía sau, lộ ra cái trán, hai mắt càng lộ ra vẻ tinh lượng hữu thần, cả người tựa hồ tràn ngập sức sống.
Hắn dứt bỏ cái vẻ thiếu tự nhiên chẳng phù hợp với phong cách không hiểu từ đâu mà đến, hướng về phía Quân Thư Ảnh cười nói: “Lúc này đây chưa cùng Quân giáo thụ ngài trước đó hẹn trước là ta suy nghĩ không chu toàn, ta hiện tại muốn lập tức hướng ngài hẹn trước vào buổi chiều nay , không biết ta có hay không cái này vinh hạnh này?”
Quân Thư Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười hắn, cư nhiên rất nhu hòa địa gật đầu: “Có thể. Thế nhưng ngày hôm nay không được.”
Sở Phi Dương thế là rất tự nhiên mà đem thời gian ước ở lại vào cuối tuần, thuận tiện đem buổi chiều gặp mặt chuyển thành buổi sáng, như vậy có thể có thời gian một ngày ở chung. Khó có được chính là Quân Thư Ảnh tựa hồ như rất nhiều quy củ đối với đề nghị ấy cũng không có ý kiến gì khác. (hẹn hò, hẹn hò a ^^)
Sở Phi Dương cảm thấy chính mình tâm tình nhảy nhót có chút không quá thích hợp, quả thực giống như lúc còn học ở thượng cao trung (cấp 3) khi hẹn được hoa khôi lớp bên đúng là rất hưng phấn ── không, cảm thụ lúc này so với khi còn là một mao đầu tiểu tử không chỉ vì khoe khoang kia còn muốn hơn nhiều lắm.
Quân Thư Ảnh nhìn thân ảnh Sở Phi Dương nhẹ nhàng ly khai, khóe miệng hiện ra nhất ti tiếu ý ( hiểu theo nghĩa là bất giác mỉm cười thì sẽ thấy hay hơn). Trở lại phòng làm việc tiếp tục thời gian hướng dẫn học sinh, mấy người nghiên cứu sinh chính là thủ hạ hắn tiến lại hiếu kỳ hỏi: “Quân lão sư, vừa rồi là ai vậy?”
Quân Thư Ảnh nhàn nhạt cười, suy nghĩ chỉ chốc lát nói: “Một người bạn cũ.”
Sở Phi Dương ngày thứ hai liền an bài Lâm Lập tham gia điều tra, tuy rằng cục trưởng bọn họ đối với cái vị “Chuyên gia” khôn mặt vẫn mang nét trẻ con cùng một dáng vẻ ngây ngô này rất là hoài nghi, thế nhưng Sở đại đội trưởng trợn mắt nói dối một mực chắc chắn hắn chính là chuyên gia, cục trưởng cũng chỉ có thể nghe theo hắn. (lệnh của vợ là cấm cãi được )
Lâm Lập rất là tận chức tận trách, lập tức liền đi theo cuộc điều tra án, lại từ khu nhà ọp ẹp của Niên Hoa tinh tế lục soát kỹ một phen, kỳ thực hắn cũng không hi vọng theo cảnh sát lục xoát ở đó phát hiện ra manh mối gì, chỉ là muốn đi xem mà thôi.
Hắn thấy ở trên tường còn dán bức tranh mà hắn đặc biệt vẽ cho Niên Hoa ngu ngốc lúc xưa, trên mặt giấy đã ngả vàng, ở góc trống của bức tranh có  hai đứa trẻ, một đứa nhìn qua rất hung dữ một đứa nhìn qua rất xúi quẩy, đứa xúi quẩy đang cầm một cái vợt gõ lên đầu cái đứa hung dữ kia, hai bên trái phải còn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Lâm Lập đại phôi đản”.
Viền mắt Lâm Lập có điểm toan, hắn hung hăng hít một hơi, sờ sờ trên mặt của đứa nhóc xúi quẩy kia: “Niên Hoa, mặc kệ ngươi đi nơi nào, ta nhất định sẽ đem ngươi mang về. Ngươi biết ta từ trước đến nay nói được là làm được, ngươi chờ ta.”
Đến hôm thứ sáu, Sở Phi Dương đặc biệt bước chân vào tiệm cắt tóc, cửa vừa mở tà mị cười với cô gái trong tiệm cắt tóc, thoả mãn khi thấy một loạt các cô gái đang chờ chuẩn bị  gội đầu cho khách trong nháy mắt toàn bộ đều mặt đỏ.
Tốt, Sở đại đội trưởng mị lực vẫn không giảm! ( gớm, a càng lúc càng tự sướng)
Cũng hôm đó tập tính con cú mèo * của Sở Phi Dương cũng đổi, sớm đi ngủ, chuẩn bị dưỡng đủ tinh thần, chuẩn bị tốt cho buổi “ước hội” vào ngày mai.
(* ý nói cái thói quen thức đêm ngủ ngày của a nó được thay đổi đó mà)
Không sai, ước hội. (hẹn gặp; hẹn hò; cuộc hẹn – nhưng để trong ngoặc là nên hiểu a Sở nhà ta nghĩ nó là hẹn hò)
Coi như là đi thảo luận học thuật, nhằm hỗ trợ phá án, lại cố ý hẹn vào ngày nghỉ, chỉ là có chút lẫn việc tư thôi, Sở đại đội trưởng đơn giản cũng không đi vào cái chỗ nào bí mật nào để gặp mặt, sao nghĩ đều là “Ước hội” a!
Không biết vị giáo thụ khoa học gia cẩn thận tỉ mỉ kia nghĩ ra sao?
Bất quá nhìn nhìn y cái gì cũng đều theo sự an bài của Sở đại đội trưởng hắn, trông vẻ sảng khoái đáp ứng của y, y hẳn chính là đem lần gặp mặt này trở thành sự gặp thuần túy với đồng sự thôi.
Sở đại đội trưởng ngã vào trên giường, đều gối lên cánh tay bắt đầu suy nghĩ kỳ quái, Chỉ một lúc sau không giải thích được dần chìm vào giấc ngủ.


Lúc này trong siêu thị của khu trung tâm thương mại có tiếng thành phố, vị Quân giáo thụ cẩn thận tỉ mỉ kia chính mình một tay xách một túi hàng, đi ra ra cửa trước khuôn mặt dại ra vì mê trai của các cô thu ngân. (chém gió)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét