Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 17-18

Chính văn chương thứ mười bảy

 

     Bốn người đã lên đường được vài ngày, nhưng ruốt cuộc cũng chưa đi được bao xa. Giang Tam càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, liền thúc giục Sở Phi Dương vài lần nhưng lần nào cũng bị Sở Phi Dương tuỳ tiện trả lời, ngược lại chính mình lại bị chọc cho tức chết.



     Nhưng hắn đang có việc nhờ đến người, còn muốn dựa vào Sở Phi Dương để tìm bảo tàng  mà hắn vẫn mong chờ, vì vậy tuy trong lòng không cam nguyện, Giang Tam vẫn chỉ có thể nhẫn nại chiều theo tính tình của Sở Phi Dương. Mỗi ngày khi mặt trời lên cao mới lên đường, khi trời vẫn còn sớm sủa đã nghỉ chân, thản nhiên giống như chuyến đi này phải đi hết cả đời.




     Giang Tam không thể nhịn được nữa mà đem xa phu đuổi đi, lại dùng dây thừng đem hai cỗ xe ngựa nối liền thành một đoàn, chính mình làm xa phu, ít nhất mỗi ngày có thể sớm lên đường, tiết kiệm được chút thời gian.



     "Ta thật muốn nhìn xem, hắn còn có thể nhẫn bao lâu." Sở Phi Dương tựa lên vách xe, trong tay cầm một chén rượu bạch ngọc, dương dương tự đắc híp lại hai mắt.



     Quân Thư Ảnh cũng nói: "Trên giang hồ người tài ba dị sĩ nhiều như quá giang chi tức (1), nếu chỉ vì đi tìm bảo tàng, có thể đảm nhiệm việc này còn có khối người. Hắn dù thà rằng chịu toàn bộ ủy khuất, cũng không cần kéo ngươi vào. Nếu nói hắn không phải nhằm vào ngươi mà đến. .  . ." Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ phía sau chuyện này là ai giật dây, hắn cũng nên suy nghĩ phân lượng của chính mình."



     Sở Phi Dương mỉm cười liếc mắt đầy ý tứ, bộ dáng nghiêm túc đứng đắn kia trong mắt hắn xem ra lại thân thiện đáng yêu, không khỏi muốn đưa tay đụng chạm hắn.



     "Làm cái gì?!" Quân Thư Ảnh quay đầu hỏi.



     "Rót rượu." Sở Phi Dương nâng chén trên tay, tỏ ý về bầu rượu trên trà kỷ ( bàn con- thấp) bên cạnh Quân Thư Ảnh .



     Quân Thư Ảnh còn chưa động, một bàn tay phía bên cạnh đã duỗi ra, nâng bình rượu lên, vẻ mặt cung kính mà đem rượu rót vào chén của Sở Phi Dương .



     "Sở đại ca, loại việc nhỏ cứ để cho Vân Phi. Huynh vì phái Thiên Sơn chúng ta hao tâm tổn trí như vậy, ta thật không biết nên cảm tạ huynh thế nào"  Vẫn ngồi không trong một góc như vật trang trí, Sở Vân Phi cuối cùng cũng tìm được cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn, khom người đi đến bên Sở Phi Dương, thập phần trịnh trọng rót rượu, rồi đặt bầu rượu lên bàn nhỏ ở giữa mình và Sở Phi Dương, để thuận tiện lấy dùng.



     Sở Phi Dương khẽ giật giật da mặt, đối với người thanh niên chính trực này miễn cưỡng biểu lộ vẻ tươi cười.



     Ai -- hắn phải làm sao mới có thể làm cho tiểu tử quá chính trực này minh bạch một chút , có đôi khi uống rượu hắn không phải vì muốn uống rượu, mà hắn say rượu cũng phải vì rượu.(ý anh là là anh muốn uống rượu chỉ để vòi ảnh hầu hạ thui, còn say ko phải vì rượu mà vì ảnh é- ta hiểu là thế ko bít có nhầm ko ^_^).



     Từ trước đến nay trừ bỏ Quân Thư Ảnh ra, còn chưa từng có người nào có thể làm cho Sở Phi Dương có cảm giác vô lực sâu sắc như thế. Xem ra một người sống vô ưu vô tư cùng một người đầu óc toàn chuyện xấu, đối với hắn đều có lực sát thương lớn như nhau.



     "Kỳ thật ta biết Giang Tam vì cái gì lại quấn quýt lấy Sở đại ca." Sở Vân Phi đột nhiên lên tiếng, những lời này lại thu hút chú ý của Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.



     "Ngươi biết?" Sở Phi Dương có chút bất ngờ. Nhìn hắn một bộ dáng cơ bắp ngờ nghệch, không nghĩ  tới vẫn là có chút kiến giải (cách nhìn, nhận xét). Nghĩ cho cùng, dù sao người ta cũng là đại đệ tử của chưởng môn phái Thiên Sơn.



     "Ngươi nói xem." Quân Thư Ảnh sắc mặt thoáng ngưng trọng.



     "Bởi vì trên giang hồ người đáng tin cậy nhất chính là Sở đại ca !" Sở Vân Phi hưng phấn mà nói, "Tuy rằng ta chán ghét tên Giang Tam kia, bất quá ta phải thừa nhận trong chuyện này con mắt của hắn thực không tồi. Nếu thật có thể tìm được kỳ trân bảo thế gì, tất nhiên là cùng đồng hành với  Sở đại ca là an tâm nhất, không cần lo lắng đến lúc chia của không đồng đều dẫn tới mầm tai hoạ."



     . . . . . .



     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đều lặng yên .



     Sở Vân Phi nhìn thấy mình nói xong liền một người cúi đầu uống rượu một người nhìn qua khe cửa ngắm cảnh, không biết chính mình nói cái gì không đúng, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười: "Ta nói có phải hay không không đúng? Ha hả, ta đi ra ngoài nhìn xem người kia."



     Đợi cho Sở Vân Phi ly khai, Quân Thư Ảnh mới buông mành, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ta thật không rõ ngươi rốt cuộc đã làm cái gì khiến cho hắn đối với ngươi sùng bái mù quáng đến buồn cười."



     "Ngươi còn không phải cũng vậy." Sở Phi Dương một nắm kéo Quân Thư Ảnh qua, đem chén rượu đã được rót đầy giơ lên bên môi Quân Thư Ảnh.



     "Ai. . . . . . Ngô!" Quân Thư Ảnh vừa định mở miệng phản bác, vừa hé môi đã bị dòng rượu tinh khiết thơm ngon trút đầy miệng, chỉ có thể trước nuốt nói sau.



     Còn chưa đợi hắn mở lại miệng, Sở Phi Dương đã muốn cúi đầu, đem mặt để sát vào, ở trên môi hắn nhẹ nhàng mút một chút lại một chút, cười thấp giọng nói: "Ngươi nhìn ra bên ngoài một cái, xem chúng ta tới chỗ nào rồi."



     Quân Thư Ảnh chờ Sở Phi Dương buông ra chính mình, nghi hoặc nhìn hắn. Sở Phi Dương vén rèm lên, cười cười hướng về phía hắn ra hiệu.



     Quân Thư Ảnh khuynh thân hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy một mảnh trắng xoá, một ít nhánh cây khô xiên xẹo thưa thớt đứng trong gió tuyết lạnh lẽo.



     "Tuyết nhiều nên không nhận ra sao, ngươi còn có nhớ Hồ gia trại không ?" Sở Phi Dương ở phía sau hắn nhắc nhở nói.



     Quân Thư Ảnh tỉnh ngộ, hướng ra phía ngoài nhìn lại, quả nhiên nhìn đến không ít cảnh vật quen thuộc, ngay cả dòng suối nhỏ nơi hắn cho ngựa uống nước, chính là bây giờ đã bị đóng băng, không còn dòng nước trong suốt chảy róc rách nữa.



     "Thì ra đã tới nơi này. . . . . ." Quân Thư Ảnh lẩm bẩm nói, kia chẳng phải là. . . . . . Lúc trước khi thân thể hắn khác thường, hai người đã trụ lại khách điếm cũng không xa nơi này lắm.



     "Đêm nay chúng ta nghỉ lại khách điếm kia, ngươi nói được không." Sở Phi Dương tựa hồ đoán ra suy nghĩ trong lòng Quân Thư Ảnh, ghé vào lỗ tai hắn vô cùng thân thiết nói, "Chính là không biết nhiều năm như thế, vị chưởng quầy kia còn có nhớ hay không hai người từng biến phòng trọ của hắn thành nát bét."



     Quân Thư Ảnh nhớ tới khi đó suốt ba ngày đêm hai bên truy truy đuổi đuổi khiến Sở Phi Dương phải bồi thường cho chưởng quầy không ít, còn có tên tiểu nhị bị hắn bắt giả trang chính mình, nghĩ lại cũng có chút hoảng hốt, không khỏi sinh ra chút cảm khái. Thời gian trôi đi, nhiều năm như vậy chỉ chớp mắt đã thành quá khứ .



     Lúc này hồi tưởng lại, nguyên lai hắn từng ngoan cố cố chấp quyền thế, địa vị, cũng không phải khó buông tay như vậy. Ngược lại cảm nhận nhiều hồi ức lẫn lộn như thế, nhưng dường như chưa bao giờ quên. Giống như một chiếc rương cũ nát phủ đầy bụi, một khi gông xiềng mở ra, chuyện cũ trong thoáng chốc liền rõ ràng ngay trước mắt, ngay cả một chi tiết nhỏ nhất cũng có thể nhớ lại.



     "Nhiều năm như thế, có lẽ khách điếm kia sớm không còn." Quân Thư Ảnh nói, "Cho dù còn, cũng sớm cảnh còn người mất . . . . . ."



     "Ta không 'chê trách' không phải là được rồi? Mấy chuyện vớ vẩn này ngươi bận tâm làm gì." Sở Phi Dương từ phía sau ôm lấy Quân Thư Ảnh, đem cằm kê ở trên vai hắn.



     Quân Thư Ảnh với câu nói tự cao tự đại của hắn một chút cảm giác đau buồn cũng không có, hừ một tiếng nói: "Phải, Sở đại hiệp thật sự là vẫn không thay đổi. Vẫn như trước phía trước khiêm tốn, phía sau cuồng vọng tự đại."



     " Quân công tử quá khen. Vậy -- không biết công tử là thích tại hạ là người khiêm tốn ,hay vẫn là càng yêu tha thiết tại hạ cuồng vọng tự đại đâu?" Sở Phi Dương phóng túng mà trêu chọc nói.



    Chưa nghe được câu trả lời của Quân Thư Ảnh, xe ngựa đột nhiên giật vài cái liền ngừng lại, phía trước truyền đến giọng Giang Tam rống to: "Các ngươi là ai?! Dám cả gan giữa ban ngày ban mặt mà cướp bóc như thế sao?!"

Chính văn chương thứ mười tám







     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hai người liếc nhau, đều thấy trong đáy mắt đối phương niềm nghi hoặc.



     "Chẳng lẽ là Hồ gia trại?" Quân Thư Ảnh hoài nghi nói, "Khi đó không phải bị ngươi giết người diệt khẩu một mống cũng không lưu sao? Chẳng lẽ còn có người không chết?"



     "Tuy sự thật là như thế, bất quá lời này từ miệng ngươi nói ra, như thế nào có cảm giác bất thường vậy đâu." Sở Phi Dương lên tiếng phản đối, "Ta khi đó là trừ gian diệt ác thay trời hành đạo. Nghe ngươi nói mấy lời này, sao cảm thấy tàn nhẫn như vậy."



     Quân Thư Ảnh hừ một tiếng: "Ngươi đương nhiên nghe không lọt tai. Ngày thường trong miệng lúc nào cũng là chính đạo hiệp nghĩa, nói cho cùng, tất cả sự nghiệp to lớn vĩ đại của Sở đại hiệp ngươi tất cả cũng là dùng mạng người chồng chất lên. Nếu thực sự tính toán ra, số người ngươi giết so với bất cứ ai cũng nhiều hơn. Nhưng lúc nào cũng đem mấy thứ nhân nghĩa đạo đức ra áp đặt cho ta, luôn trách móc ta ngang tàng."



     "Yêu, đây là không phục a?" Sở Phi Dương bỡn cợt cười cười, vươn hai ngón tay nắm lấy cằm Quân Thư Ảnh, đưa mặt hắn chuyển hướng về phía mình, "Đây là oán hận chất chứa thật lâu  đi. Đến, làm cho ta xem xem, rốt cuộc là có bao nhiêu ủy khuất."



     Quân Thư Ảnh phủi ra cánh tay ngả ngớn của Sở Phi Dương, lại tránh khỏi cánh tay đang vắt ngang hông mình, đứng dậy nói: "Đúng là không biết nặng nhẹ ( chừng mực), lúc nào rồi mà còn lòng dạ thảnh thơi mà nói giỡn. Ta ra ngoài trước xem là ai."



     "Ngươi yên tâm, không thể nào là người của Hồ gia trại. những tên sơn tặc đó tâm ngoan thủ lạt, nếu thực gặp gỡ bọn họ, Giang Tam sớm đã mất mạng, sao còn có thể  ở bên ngoài hô to gọi nhỏ?" Sở Phi Dương quay lại dựa vào bên vách, thật không có chút nào sốt ruột.



     "Không có Hồ gia trại, còn có Trương gia trại Lý gia trại. Nơi này là lãnh thổ của Mai gia trang, có lợi lộc gì cũng đều bị Mai gia lấy đi. Vùng khỉ ho cò gáy này, không thiếu nhất chính là thổ phỉ sơn tặc." Quân Thư Ảnh nói xong nhướng mi đi ra ngoài.



     Sở Phi Dương một người ở trong xe cười đến thập phần thư sướng ( khoan khoái vô cùng). Một mặt nghĩ đến mấy năm qua Quân Thư Ảnh đi theo hắn 'gần chu người xích' ( nôm na giống như gần đèn thì sáng của VN mình ý mà ), ý nghĩ cùng hành vi càng ngày càng giống với hắn. Một mặt lại nghe Quân Thư Ảnh nhắc tới Mai gia trang khẩu khí không chút hảo cảm, cũng không biết --trong đó có mấy phần là bởi vì trước đây hắn có mối giao hảo với tiểu thư nhà Mai gia.



     Quân Thư Ảnh nhảy xuống xe ngựa, bởi vì Giang Tam đem hai chiếc xe khóa cùng một chỗ, hắn không thể không quay đầu một chiếc xe, mới nhìn đến tình hình phía trước.



     Chỉ thấy hơn chục nam nhân mặc trang phục võ phu dàn hàng bên đường, hai người cầm đầu chống một lá cờ hai mặt, trong gió lạnh mà tung bay mạnh mẽ, ở trên thêu một chữ lớn 'Ôn' rất rõ ràng.



    Bộ dạng này quả thực cực kỳ giống chặn đường đánh cướp, nếu không phải mấy tên vũ phu bộ mặt như hung thần ác sát trước mặt lại bầy mấy cái thùng lớn, ven đường còn chen chúc vài chục dân thường quần áo tả tơi, già trẻ lớn bé đủ cả, hướng về mấy tên vũ phu vạm vỡ cầm đao xách búa cảm động đến rơi nước mắt mà cảm tạ.



     Giang Tam cùng Sở Vân Phi hai người đang cùng với một nam nhân trong số đó nói cái gì. Quân Thư Ảnh đi đến, phía đối diện là một đôi mắt sắc bén như đao, trong lúc nhất thời Quân Thư Ảnh cũng có chút giật mình, lúc này mới thấy rõ một người toàn thân khoác một bộ lông thú thô ráp, là một nam tử dáng người cao lớn, mái tóc dài đen như mực, dùng một cây mộc trâm cài, đơn giản mà rối tung buông xuống.



     Tuy rằng là cùng loại trang phục, nhưng trên thân nam nhân này lại mang theo khí chất hoàn toàn bất đồng với những người khác, làm cho người ta thực dễ dàng nhận ra hắn chính là đầu lĩnh.



     Giang Tam vốn vì Sở Phi Dương mà liên tục phải chịu đựng uất khí, cũng sắp hết cả kiên nhẫn, nên hắn đối với nam nhân chặn đường này không có hảo cảm, sốt ruột nóng nảy muốn hắn đem thủ hạ rời đi, để nhường đường.



     Nhưng Sở Vân Phi nhìn ra những người mang bộ dáng hung thần này kỳ thực đang phát cơm ăn áo mặc cho bách tính nghèo khổ, thậm chí còn có ngân lượng tiền đồng, tuy trong lòng vẫn nghi hoặc về lai lịch của bọn họ, nhưng đối với hành vi trượng nghĩa của bọn họ lại rất tán thành, liền khuyên nhủ Giang Tam không cần vô lý gây sự, chờ bọn họ phân phát xong đồ vật thì đi cũng chưa muộn.



     "Chờ bọn hắn?!" Giang Tam khó thở đến hai mắt bốc hỏa, cả giận nói, "Ngươi xem xem còn có bao nhiêu người đang chờ! Bọn họ đến bầu trời tối đen cũng phát không xong!" Lại quay về phía nam nhân tóc dài đang trầm mặc nói: "Vị đại ca, ngươi là đang làm việc thiện, là chuyện tốt, thật sự là chuyện rất tốt! Nhưng có thể hay không không cần cản giữa đường lớn? !"



     Sở Vân Phi đối với Giang Tam không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi đủ rồi! Người ta rõ ràng là đang làm việc thiện, ngươi như thế nào có thể vì dục vọng tham lam của ngươi mà khiến cho người ta phải đình chỉ làm việc thiện để nhường đường cho ngươi? ! Bách tính lương dân đáng thương nhiều như vậy, ngươi chờ thêm một chút thì làm sao? !"



     Giang Tam cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi biết cái gì? Nơi này chính là quan đạo ( đường chung), đương kim thiên tử mà tới người bán dạo phải lùi đi, vậy người đi nhiều nhất là ai ? chính là thương nhân mang theo hàng hoá vàng bạc. Hắn rõ ràng có thể cho người của hắn đứng bên ven đường. Thế nhưng hiện giờ lại dàn hàng ra giữa đường, không phải cố ý ngáng đường thì là gì? ! Quỷ biết hắn muốn làm gì!"



     "Ngươi! Tiểu nhân chi tâm! Không thể nói lý!" Sở Vân Phi cả giận.



     Giang Tam cũng không buồn để ý đến hắn, ngược lại hướng nam nhân kia  tiếp tục nói: "Ta hiện tại đã nói rõ với ngươi, mặc kệ ngươi là ngưu quỷ xà thần gì ( ý là bọn đầu trâu mặt ngựa), người trên xe này ngươi không thể trêu vào. Nếu biết thức thời tốt nhất nhanh nhanh nhường đường. Sau đó ngươi thích làm việc thiện cũng tốt làm thổ phỉ cũng tốt, đều cùng chúng ta không liên quan."



     Lúc này nam nhân kia vẫn trầm mặc nhìn nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn nhìn Sở Vân Phi. Khuôn mặt sắc sảo của hắn hiện rõ hốc mắt sâu thẳm, hơn hẳn so với thường nhân, con ngươi trong suốt cũng đồng dạng đen như mực. Bị ánh mắt như vậy chăm chú nhìn tới, Sở Vân Phi lại thấy giống như bị người nhìn thấu từ trong ra ngoài mang theo cảm giác không dễ chịu, ánh mắt mang theo phán đoán đánh giá làm cho hắn trên lưng căng thẳng, trực giác nhiều năm tập võ làm hắn không tự chủ được mà đề phòng. Ngay cả Quân Thư Ảnh cũng hơi hơi nhíu mày.



     Lúc này nam nhân lại nâng lên một bàn tay, người phía sau hắn nháy mắt dịch sang hai bên, tạo thành một con đường ở giữa.



     Giang Tam thét to Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi lên xe, chính mình ngồi trên xe đầu, vung roi, giục ngưạ tiến về phía trước.



     Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi quay về xe, nhìn thấy Sở Phi Dương đẩy tấm mành nhìn ra bên ngoài. Mã xa đang chạy tới đoạn đường gồ ghề lờm chởm, hai bên đường hàng người đã thối lui về phía sau.



     Nhóm người võ phu cao lớn khuôn mặt vẫn nghiêm túc không chút biểu tình, cùng nhóm khổ dân quần áo rách rưới gương đôi mắt hỗn độn nhìn theo mã xa được che kín chậm rãi chạy qua. Ánh nhìn quá mức chăm chú, làm cho vẻ chết lặng trên mặt tựa hồ mang chút cảm giác kỳ dị.



     "Không nghĩ tới ngươi lại nói trúng." Sở Phi Dương buông bức màn, hướng Quân Thư Ảnh cười khổ nói, "Nơi này trước đây cũng coi như là an cư lạc nghiệp, không nghĩ tới hiện giờ lại có nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi như vậy."



     "Ta sớm nói qua, Mai gia cũng không phải thứ tốt gì. Mai Hướng vơ vét của cải ngươi không phải chưa thấy qua, huống chi hắn cũng không phải ngươi có lương tâm lương thiện." Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng nói.



     "Này. . . . . . Cũng không nhất định là do Mai gia ." Sở Phi Dương lên tiếng, nhưng chính bản thân lại không thể không lo lắng.



     Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật đúng là nhớ tình cũ."



     Sở Phi Dương sờ sờ  cái mũi cao thẳng, thở dài: "Quả thực như thế, xem ra không thể không đến Mai gia một chuyến."



     Giang Tam chắc lại. . . . . . tức giận đến giơ chân. Sở Vân Phi ở một bên lẩm nhẩm nói, nghe được Sở Phi Dương nói muốn đi nơi nào đó, nghĩ đến lại phải trì hoãn mất mấy ngày, nội tâm quá mức chính trực của Sở Vân Phi cư nhiên đối với Giang Tam dâng lên một tia đồng tình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét