Chính văn chương thứ hai mươi chín
Sở Vân Phi vừa mới lấy lại được chút tinh thần, liền nhìn thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh từ trên lầu kẻ trước người sau đi xuống.
Quân Thư Ảnh lại thay đổi một bộ xiêm y mới, là bộ mà mấy hôm trước cũng chưa từng mặc qua. Cổ áo cùng tay áo vẫn may lông cừu ấm áp, hoa văn tím nhạt trên ngoại sam càng tôn thêm vẻ cao quý tao nhã...... có lẽ cùng quần áo không liên quan, e rằng chính là tâm tình hắn đã thay đổi.
Sở Vân Phi đau xót nhận ra, hắn không từ lúc nào bắt đầu, cư nhiên cũng sẽ chú ý tới dung mạo của nam nhân, cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của nam nhân xinh đẹp mê hoặc cùng thu hút.
Sở Vân Phi vừa mới lấy lại được chút tinh thần, liền nhìn thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh từ trên lầu kẻ trước người sau đi xuống.
Quân Thư Ảnh lại thay đổi một bộ xiêm y mới, là bộ mà mấy hôm trước cũng chưa từng mặc qua. Cổ áo cùng tay áo vẫn may lông cừu ấm áp, hoa văn tím nhạt trên ngoại sam càng tôn thêm vẻ cao quý tao nhã...... có lẽ cùng quần áo không liên quan, e rằng chính là tâm tình hắn đã thay đổi.
Sở Vân Phi đau xót nhận ra, hắn không từ lúc nào bắt đầu, cư nhiên cũng sẽ chú ý tới dung mạo của nam nhân, cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của nam nhân xinh đẹp mê hoặc cùng thu hút.
Vì muốn tìm sự khác biệt, Sở Vân Phi cố ý đem Sở Phi Dương từ trên xuống dưới đánh giá một lần, thẳng đến khi Sở Phi Dương bộc lộ nghi hoặc mới thôi, nhưng kết quả lại làm cho hắn càng thêm mất mát.
Hắn luôn ngưỡng mộ Sở Phi Dương Sở đại hiệp nhiều năm rốt cuộc đối với hắn cư nhiên hoàn toàn không có lực hấp dẫn. Tuy rằng Sở Phi Dương cũng là một nhân tài hiếm có anh tuấn tiêu sái, là người tình trong giấc mộng xuân của không ít mỹ nữ hồng nhan, chính là ở trong mắt hắn, lại hoàn toàn không có cảm giác mặt đỏ tim đập.
Sở Vân Phi lúc này đã muốn tuyệt vọng, chính xác thừa nhận, chỉ có Quân Thư Ảnh, rõ ràng là một nam nhân, nhưng bề ngoài lại khiến cho hắn khuynh đảo, ngay cả trong từng hơi thở cũng làm cho hắn khuất phục.
"Ô. . . . . . Hận bất tương phùng vị giá thì ( oán hận sao không gặp lúc còn chưa có nơi có chốn- nôm na là vậy). . . . . ." Sở Vân Phi thống khổ vùi đầu xuống, đem miệng cọ cọ nơi cánh tay, thốt ra tiếng uất hận mơ hồ.
Lời này chỉ có Giang Tam đang ngồi gần hắn nhất nghe thấy rõ ràng, nhất thời bị sặc một ngụm cháo, ho đến thiên hôn địa ám mặt mũi đỏ bừng, mấy hạt gạo còn từ lỗ mũi phun cả ra, khiến cho Sở Phi Dương sắp đi đến trước mặt hắn buồn nôn gần chết.
"Vân Phi, các ngươi tiếp tục ăn đi. Thư Ảnh, đến bên này ngồi." Sở Phi Dương đi đến bàn bên cạnh, đối với Thư Ảnh vẫy vẫy tay.
Sở Vân Phi vốn đang ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Quân Thư Ảnh tiến đến trước mắt, đang muốn tìm cách nào vừa khéo léo lại nhiệt tình thoải mái để tiếp cận Quân đại ca bắt chuyện, đã thấy Quân Thư Ảnh nghe được tiếng gọi của Sở Phi Dương liền quay người lại, lướt qua hắn đi về phía bên kia, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, giống như hoàn toàn không cảm nhận được ngay trước mắt ánh nhìn nhiệt tình như lửa của hắn.
Sở Vân Phi tràn ngập nhiệt tình giống như bị hất một bát nước lạnh, mếu máo miệng, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương gọi tiểu nhị đem đến một chút cháo cùng thức ăn, bắt đầu cùng Quân Thư Ảnh trò chuyện.
Sở Vân Phi tự nhiên nghĩ đến chuyện đêm qua, tuy rằng không liên quan đến hắn, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác thất lễ, ánh mắt không tự giác liền liếc qua bên kia.
Trước kia không có chú ý quá, lúc này lại rất dễ dàng phát hiện, Sở đại ca thật sự rất thích đối với Quân đại ca động thủ động cước làm một vài động tác mờ ám, vẻ mặt lại luôn thản nhiên, giống như đang làm chuyện đương nhiên. Một chốc sờ sờ cổ áo, một lát lại nắm lấy ngón tay, rồi ôm ôm bả vai , Quân Thư Ảnh vẻ mặt vẫn như bình thường để tuỳ ý hắn. Sở Vân Phi giương mắt suy nghĩ một chút, nếu tay kia chính là tay mình. . . . . . thì không còn gì tuyệt hơn........( chém hé)
Suy nghĩ không biết đến hậu quả như thế, vẫn là không cần vọng tưởng. Sở Vân Phi mất mát cúi thấp đầu, vẫn là phải ăn một chút bánh mần thầu. Tuy rằng niên thiếu mối tình đầu là nan đề khó giải, nhưng muốn có sức để lên đường, thì trong lòng có rối rắm đến mấy cũng phải ăn.
Sở Phi Dương đem bát cháo tiểu nhị vừa mang lên đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, nhìn Thư Ảnh vẻ mặt bình thản thờ ơ như lúc trấn tĩnh nhưng căn bản vẫn không yên lòng, không có thần sắc, liền thôi đẩy hắn thấp giọng cười nói: "Còn mộng du sao, mau mau hoàn hồn. Cháo của ngươi."
Quân Thư Ảnh cầm lấy thìa, thử một chút rồi quấy quấy bát cháo.
"Một động tác là một mật ngữ (lời nói ngọt, làm nũng) sao, thực ngoan." Sở Phi Dương cảm khái nói.
"Còn nói lung tung thì đem miệng khâu lại" Quân Thư Ảnh không buồn nháy mắt, hàng mi thật dài tạo thành bóng râm phía dưới con mắt, "Dù sao ngoại trừ nói nhảm, cũng không có tác dụng khác."
Sở Phi Dương thức thời ngậm miệng, ngược lại vẻ mặt tươi cười vô hại sờ sờ đầu gối Quân Thư Ảnh.
"Còn sờ loạn thì đem móng vuốt chém." Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương ngồi lại nghiêm chỉnh: "Hảo, hảo, nghe lời ngươi, không sờ, không sờ."
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, cúi đầu uống cháo.
Mấy người dùng xong điểm tâm, liền theo Sở Phi Dương dẫn đường, khởi hành về phía Mai gia trang.
Thôn trấn này cách Mai gia trang không xa, bốn người thong thả đi, trong chốc lát đã tới trước đại môn Mai gia.
Chính là không khí không giống ngày thường rộn ràng náo nhiệt, lúc này đây đại môn đồ sộ kia lại đóng kín chặt chẽ, trước cửa còn treo vài thước đồ trắng, bên trong cũng không có thanh âm người hầu lui tới qua lại, đi đến gần chỉ cảm thấy một mảnh tĩnh mịch thê lương.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ nghi hoặc.
Sở Phi Dương tiến lên vỗ vỗ cửa, không bao lâu đại môn kêu 'ách' một tiếng từ bên trong mở ra một khe hở, một người dáng vẻ giống người hầu từ bên trong ló mặt ra.
"Tại hạ Sở Phi Dương, đến đây tiếp kiến Mai lão gia." Sở Phi Dương chắp tay báo thượng danh hào.
Vị tôi tớ kia ở Mai gia đã nhiều năm, hiển nhiên sẽ nhận ra Sở Phi Dương, lúc này nhanh chóng mở cửa mời mấy người Sở Phi Dương vào, một bên hạ thắt lưng nói: "Sở đại hiệp mời vào chính sảnh đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo cho lão gia."
Sở Phi Dương gật gật đầu. Mấy người liền tiến về phía trước, quan sát xung quanh một chút. Chỉ thấy, mọi chỗ, nơi nơi đều là tơ lụa cùng đèn lồng bạch sắc, trần ngập không khí bi thương.
"Nhân gia đang bận tang sự, các ngươi thế nhưng lại đến cầu người khai lương phát chuẩn, đúng là 'bỏ đá xuống giếng', một chút cảm thông cũng không có." Giang Tam ở một bên lẩm bẩm.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh lại cùng lúc nghi hoặc, Mai phu nhân đã sớm qua đời, Mai Hướng lại khoẻ mạnh, tang sự này là vì ai mà làm?
Chính văn chương thứ ba mươi
Mai Hướng sai bảo hạ nhân dẫn đoàn người Sở Phi Dương tới thiên thính* ( sảnh phòng nằm ở hai bên- ko phải chính sảnh), nhìn thấy Quân Thư Ảnh đi phía sau Sở Phi Dương, Mai Hướng trên nét mặt già nua không tránh khỏi mãnh liệt co rút.
Hắn còn nhớ rõ mấy năm trước nam nhân này từng dẫn đầu Thiên Nhất giáo từng đại náo võ lâm đại hội. Hắn hạ độc khống chế các đại môn phái, không ít người đều phải khuất phục trước kỳ hạn hắn giao hẹn, cúi đầu quỳ lạy. Mai gia vốn phải võ lâm thế gia, thương nhân căn bản lại giỏi việc 'gió chiều nào xoay chiếu ấy', thế nên tự nhiên cũng nằm trong nhóm thuần phục. Không nghĩ tới cuối cùng lại bị Sở Phi Dương xoay chuyển càn khôn, làm cho những môn phái sớm đầu hàng mất hết thể diện, Mai gia cũng từ khi đó mới bất hoà cùng Thanh Phong kiếm phái. Từ hai năm về trước Mai Nhược Hân được gả đi, Mai gia cùng Thanh Phong kiếm phái lại càng đoạn tuyệt quan hệ.
Những chuyện sau này khiến cho nhiều người kinh ngạc, nam nhân này tựa hồ cùng Sở Phi Dương giao tình càng sâu. Sự thật này khiến cho rất nhiều người trong giang hồ cho rằng trận đại náo võ lâm đại hội căn bản giống như trò đùa, mà những đại môn phái bị bắt buộc quy hàng kia lại càng giống như bị người tát cho một bạt tai, bởi vậy đối với kết cục trận náo động này không những chẳng cảm kích Sở Phi Dương mà ngược lại càng thêm nhiều oán hận.
Hôm nay Mai Hướng chứng kiến đầu sỏ gây tội khi đó đi phía sau lưng Sở Phi Dương thản nhiên như chưa từng có việc đó, xông vào địa bàn của Mai gia, hắn sao có thể không bực bội.
Nếu là bình thường, Mai Hướng dù cho trở mặt với Sở Phi Dương, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người này xuất hiện ở Mai gia trang. Bất quá lúc này, còn có đại sự chiếm hết tất cả tinh lực của hắn, khiến cho hắn thống khổ, tâm tư lao lực quá độ, không rảnh bận tâm cái khác.
Sở Phi Dương thi lễ một cái, Mai Hướng khoát tay áo, vẻ mặt tiều tụy: "Hiền chất không cần đa lễ. Không biết hiền chất tới đây, có gì phải làm sao?"
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau một cái. Xem Mai Hướng lúc này người mặc tang phục, trên mặt bao phủ không ngừng nồng đậm bi ai, cũng không giống như làm bộ, ngay cả lời khách sáo cũng chẳng muốn nói, lúc này cầu hắn mở kho lương cứu tế nạn dân, hiển nhiên không thích hợp.
"Ta cùng mấy vị bằng hữu từ Lãng Nguyệt Sơn đến đây, chính là đang đi về phía đông, có một chút chuyện cần làm. Trùng hợp lại đi qua nơi này, ta nghĩ rất lâu rồi không có tiếp kiến Mai lão gia, cho nên tự tiện đến đây quấy rầy. Chỉ là xem Mai lão gia tựa hồ. . .. . . Có chuyện gì khó xử?"
Mai Hướng nặng nề mà thở dài một hơi, chỉ là lắc đầu không nói.
"Mai lão gia, nếu ngài có cái gì cần Phi Dương hỗ trợ, xin cứ mở lời. Mai gia cùng Thanh Phong kiếm phái cũng coi như thế giao ( thân nhau mấy đời), ngài không nên khách khí." Sở Phi Dương thần sắc thành khẩn nói.
Mai Hướng cúi đầu xoa xoa mi gian ( giữa hai chân mày), thanh âm khô khốc: "Đa tạ hiền chất quan tâm. Thật sự không tính là đại sự gì, hiền chất không cần lo lắng. Chỉ là của xương cốt của ta đến nay đã quá mệt mỏi, chỉ sợ không thể chiêu đãi các vị." Ngụ ý thế nhưng lại muốn tiễn khách.
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Chúng ta lúc đi trên đường, vừa vặn đụng phải Diêu phu nhân mang theo hạ nhân trở về Mai phủ. Không biết phu nhân có đến nơi bình yên?"
Ai ngờ vừa nói đến Mai Hân Nhược, Mai Hướng lập tức không cách nào khắc chế mà lão lệ ( nước mắt người già) tung hoành đứng dậy. Hắn dùng đôi tay khô gầy nổi đầy gân xanh che miệng lại, cúi đầu khóc không thành tiếng, búi tóc trên đỉnh đầu hoa râm theo động tác của hắn mà rung động, sau nửa ngày mới gật đầu nức nở nói: "Nàng đến, nàng. . .. . . Phi Dương, ngươi đi đi, đi thôi. . .. . ."
Sở Phi Dương sắc mặt trở lên ngưng trọng , đi đến dìu lấy Mai Hướng nói: "Mai bá bá, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hân Nhược nàng làm sao vậy?"
"Hân Nhược nàng. . .. . . Hân Nhược nàng mất rồi a!" Mai Hướng rốt cuộc khắc chế không được mà khóc lóc thảm thiết, hắn bắt lấy cánh tay Sở Phi Dương, "Phi Dương a Phi Dương, lúc trước vì cái gì không phải ngươi lấy nàng? Vì cái gì không phải ngươi lấy nàng?!"
"Mai bá bá, thỉnh ngài nén bi thương." Sở Phi Dương vỗ vỗ lưng Mai Hướng trấn an, "Lúc chúng ta nhìn thấy Hân Nhược cô nương, nàng còn mạnh khoẻ. Như thế nào lại . .. . ."
Mai Hướng lau nước mắt, ý bảo hạ nhân đưa mấy người Quân Thư Ảnh sang phòng khác. Giang Tam là người thứ nhất cà lơ phất phơ rời khỏi, hắn đối với bí mật của Mai gia hoàn toàn không có hứng thú. Sở Vân Phi mặc dù hiếu kỳ, nhưng chủ nhân đã không muốn hắn nghe, hắn đương nhiên tôn trọng ý nguyện của người khác. Sở Vân Phi đi hai bước, thấy Quân Thư Ảnh chưa di chuyển, có chút ý tứ đứng tại chỗ chờ hắn. Quân Thư Ảnh liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy hắn hướng chính mình nhẹ gật đầu, liền xoay người đi theo hạ nhân. Sở Vân Phi hướng Sở Phi Dương cùng Mai Hướng gật đầu, vội vàng đi theo ra ngoài.
Lúc chỉ còn lại Sở Phi Dương cùng Mai Hướng hai người, Mai Hướng sau khi trầm mặc nửa ngày, rốt cục thở dài một hơi nói: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Vốn ta không muốn cho các ngươi biết, chính là ngươi đã nhắc đến Hân Nhược, ta nghĩ Hân Nhược nàng. . .. . . trên trời có linh, cũng nhất định không hy vọng ta đem chuyện này gạt ngươi."
Sở Phi Dương cũng than nhẹ một tiếng, ngược lại ngưng trọng lên nói: "Hân Nhược cô nương ngày hôm qua cũng không tồi. Rốt cuộc là người phương nào. . .. . ."
Mai Hướng khoát tay ngừng hắn, lắc đầu nức nở nói: "Không phải người khác, không có người khác. Cái này đều tại ta, chỉ đổ thừa ta, lòng tham không đủ, vơ vét của cải vô độ. Đây là báo ứng, tất cả đều là ông trời đối với ta báo ứng! Chính là vì cái gì, tại sao phải báo ứng đến con của ta?!"
"Mai bá bá, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Ngài không cần quá mức tự trách." Sở Phi Dương một mặt an ủi, một mặt chờ Mai Hướng bình tĩnh trở lại, mới lại nói: "Mai bá bá, ngài nói cho ta biết, rốt cuộc là người phương nào gia hại Hân Nhược cô nương? Ta mặc dù không thể làm cho Hân Nhược cô nương sống lại, nhưng sẽ vì nàng báo thù, để nàng ở nơi chín suối có thể yên nghỉ."
Mai Hướng nhìn Sở Phi Dương liếc, ai thán một tiếng: "Không cần, hắn đã trong lao ngục."
"Rốt cuộc là ai?" Sở Phi Dương hỏi.
"Thần Anh, là Thần Anh." Mai Hướng một đôi mắt đục ngầu càng mất hết hi vọng, "Là ca ca của Hân Nhược, là Thần Anh luôn thương yêu Hân Nhược nhất. Báo ứng, báo ứng a."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét