Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 27-28

Chính văn chương thứ hai mươi bảy

Mọi người đi liền một mạch, Sở Phi Dương đi trước dẫn đường, bất quá mất khoảng nửa tuần nhang thì họ đến trước một khách điếm.



"Chúng ta ở đây nghỉ tạm một đêm, ngày mai đi Mai gia." Sở Phi Dương buông Giang Tam, quay đầu lại hướng hai người phía sau mỉm cười.



Giang Tam ôm yết hầu nôn khan vài tiếng, căm giận xoay người đi vào.

 


Sở Vân Phi theo bản năng quay đầu lại, đang muốn gọi Quân Thư Ảnh tiến lên, đã thấy Quân Thư Ảnh quan sát toà nhà trước mặt một chút, liền đem ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương. Sở Vân Phi nhìn cũng không hiểu ánh mắt phức tạp của Quân Thư Ảnh, nhìn không hiểu nụ cười treo bên miệng của Sở Phi Dương, lại có thể cảm giác được bầu không khí giữa hai người khiến người khác không thể can dự vào được.



"Vân Phi, ngươi vào trước đi. Ta và Quân đại ca đi quanh đây nhìn xem." Sở Phi Dương mở miệng nói.



Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải, mặt mang vẻ cô đơn lên tiếng đáp lại, đeo hành lý lên lưng sải bước vào cửa.



Sở Phi Dương hướng Quân Thư Ảnh đi đến, mỉm cười nói: "Trở về chốn cũ, cảm giác như thế nào?"



Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, ta nhất định là mệnh phạm tai tinh ( số là phải gặp ngôi sao xấu chiếu mạng)."



Sở Phi Dương bật cười, nắm bả vai Quân Thư Ảnh nói: "Được rồi, để cho ta chút mặt mũi coi. Ngày nào đó ta -tai tinh này không cần ngươi nữa, ngươi muốn khóc cũng không kịp."



Quân Thư Ảnh thản nhiên liếc xéo hắn một cái, từ chối cho ý kiến.



"Đi, phòng hảo hạng." Sở Phi Dương cũng không để ý, kéo tay Quân Thư Ảnh nói.



Quân Thư Ảnh ngờ vực nói: "Ngươi không phải nói đi phụ cận một chút sao?"



Sở Phi Dương dưới chân dụng lực, mang theo hai người nhẩy lên tầng trên.



Sở Phi Dương lôi kéo Quân Thư Ảnh chậm rãi đi vào phòng, mặt khác ho khẽ một tiếng, nói: " Thư Ảnh này, ngươi không cảm thấy, tên tiểu tử kia gần đây đối với ngươi có phần quá để ý sao?"



"Không biết."



"Ngươi. . . . . . Cứ như vậy? Ngươi không thể nói thêm vài lời sao?" Sở Phi Dương trừng mắt nhìn hắn nói.



Quân Thư Ảnh mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái: "Ngươi muốn nghe cái gì? Sở đại hiệp yên tâm, ta ở trên giang hồ người người đều gọi là đại ác nhân, tranh không được với Sở đại hiệp được người sùng bái."



"Giả bộ, lại giả bộ." Sở Phi Dương hừ một tiếng nói, "Ta không tin ngươi không phát hiện, tiểu tử kia nhìn ngươi ánh mắt đều là nóng chết người."



Quân Thư Ảnh có chút giận, bỏ tay hắn ra nói: "Ngươi cho là ai cũng giống ngươi sao, đầu óc toàn ý nghĩ xấu xa."



Sở Phi Dương càng nắm chặt tay, gắt gao cầm không cho hắn bỏ ra, thân thể kề sát lại cười nói: "Đừng giận đừng giận. Ta không phải vì quan tâm nên mới loạn?! Nói cho cùng, không phải ngươi thích nhất ta đối với ngươi có suy nghĩ xấu xa sao...."



Quân Thư Ảnh nhìn bộ mặt đáng ghét kia tức đến thở không ra hơi, trong lòng tức giận một trận lại không biết làm cách nào, cắn răng nổi giận nói: "Cổn! Buông!"



Sở Phi Dương đem tay của hai người đang nắm lấy nhau nâng đến trước mắt Quân Thư Ảnh, buông ra ba đầu ngón tay, chỉ dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm cổ tay kia lắc lắc, chọn mi nói: "Ta không khóa ngươi, cũng không hạn chế công lực của ngươi, ngươi muốn thoát không phải dễ như trở bàn tay. Rõ ràng chính mình không xuất toàn lực, lại luôn miệng bảo ta buông tay, ngươi- tư thái 'dục cự còn nghêng' này là đặc biệt làm cho vi phu nhìn sao.



Quân Thư Ảnh tự cho là trải qua từng ấy năm tới nay, chính mình đã sớm luyện được bí quyết nhẫn nại đến mức 'lô hoả thuần thanh' ( thành thục ), thế nhưng Sở Phi Dương luôn có bản lĩnh hết lần này đến lần khác khơi mào sự phẫn nộ của hắn. Quân Thư Ảnh đã sớm nhìn rõ, Sở Phi Dương ác liệt lấy việc chọc giận mình làm vui, tật xấu này quả thực rất biến thái. Rõ ràng biết 'bất động thanh sắc' ( ung dung, mặc kệ) mới có thể làm cho hắn không thể thực hiện được ý đồ, nhưng đến cuối cùng lại luôn không có biện pháp khắc chế bản thân, luôn làm thỏa mãn ý nguyện của hắn.



"Ngươi. . . . . . Ngươi này. . . . . ." Quân Thư Ảnh sớm hiểu rõ không có lời nào có thể lay động được lớp phòng ngự trước mặt, khuôn mặt tuấn tú mang theo nét tươi cười đáng ghét. Một bàn tay còn bị hắn ngả ngớn nắm chặt, Quân Thư Ảnh cũng không giãy ra, chỉ dùng bàn tay còn lại rút từ trong vạt áo ra mấy cây tiểu ngân châm, còn chưa kịp động thủ, lại bị Sở Phi Dương kéo vào lòng ngực, nắm lấy cái gáy của hắn sâu sắc hôn xuống.



Quân Thư Ảnh theo bản năng đem tay cầm ngân châm giơ ra phía ngoài - thứ này còn tẩm theo chất kịch độc, chỉ có Sở Phi Dương mới dám ở thời điểm hắn cầm ngân châm trong tay mà vẫn làm càn như vậy. Vạn nhất động tác lỗ mãng này của Phi Dương làm cho hắn mất lực đạo mà thiếu sự chính xác- Quân Thư Ảnh không muốn nghĩ tới, hắn trừng mắt nhìn, rồi chậm rãi nhắm lại, mặc cho hắn hôn môi.



Mỗi lần đều là như vậy, không nên mỗi lúc chọc giận hắn, rồi lại dùng phương thức ôn nhu lại kịch liệt đến vỗ về.....



Sở Phi Dương càng hôn càng sâu, hôn đến chính mình đều có chút thở không thông. Quân Thư Ảnh bị hắn gắt gao ôm lấy, muốn thả lỏng một chút lại bị hắn ép chặt hơn, thân thể bị hơi ngả về phía sau có chút khó chịu, nhắm chặt hàng mi đang run khe khẽ, cánh tay giơ ra bên ngoài không biết từ lúc nào đã vô lực, mấy cây ngân châm lặng lẽ rơi vào trong tuyết trắng.



Đêm về khuy, ngoài trời nổi lên từng trận tuyết lớn, bên ngoài rõ ràng không trăng không sao , nhưng không gian vẫn trắng ngần sáng tỏ.



Lầu hai- trong một gian phòng hảo hạng tinh tế, vẫn còn le lói một ánh đèn cô độc.( chém nè)



Chiến giường lớn được buông rèm kín kẽ, một cẳng chân lộ ra bên ngoài màn trướng, ở dưới ánh lửa mỏng manh chiếu hạ, có vẻ trắng trẻo lạ thường.



"A. . . ." Một tiếng ngâm khẽ, ngón chân cân xứng khẽ co rút lại, khó chịu mà cọ xát vài cái trên mành che.



"Phi Dương . . . . . ." thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ gọi, mang theo một chút khát cầu, nhưng không cách nào đem lời khẩn cầu thoát ra khỏi miệng.



"Hiện tại không được, nhẫn nại nữa một chút, ngoan." Sở Phi Dương nhẹ giọng dụ dỗ, hai tay đặt phía trên đầu gối run run của Quân Thư Ảnh nhẹ vỗ về, chậm rãi theo cẳng chân trượt xống phía dưới, nắm cổ chân đem hai cẳng chân thon dài vòng đến thắt lưng mình, lại hạ thấp thân dưới đem Quân Thư Ảnh kéo lại.



Tản mác những lọn tóc dài buông trước ngực, Quân Thư Ảnh tuỳ Sở Phi Dương dẫn dắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hơi hơi mở miệng hơi thở rối loạn hổn hển. Cùng Sở Phi Dương hai mắt nỏng bỏng nhìn nhau một lát, Quân Thư Ảnh rốt cuộc nhịn không được đem môi tiếp cận đến.



Sở Phi Dương ngậm lấy đôi môi đang đưa tới nhẹ nhàng mút cắn một chút, càng làm cho Quân Thư Ảnh đem một tay buông xuống, hướng tới phía dưới thân thể đang dán lấy nhau của hai người tìm kiếm.



Tay vừa chạm tới thứ cứng rắn nóng rực kia, Quân Thư Ảnh rụt tay lại một chút, rồi lại nhẹ nhàng cầm lấy, thành thạo mà chiều chuộng lấy lòng.



Bị ngón tay thon dài lành lạnh kia hầu hạ , Sở Phi Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quân Thư Ảnh có chút cảm thấy thẹn mà cúi đầu, đem mặt vùi vào bả vai Sở Phi Dương.



Sở Phi Dương đem ngón tay dính thuốc mỡ, dọc theo lưng Quân Thư Ảnh, chậm rãi xuống phía dưới tìm kiếm.



"A . . . ." Quân Thư Ảnh mạnh ngẩng đầu lên, mồ hôi ẩm ướt toát ra từ cổ. Sở Phi Dương một mặt lấy ngón tay chậm rãi khuyếch trương, một mặt tiến gần đến, nhẹ nhàng liếm cắn cần cổ duyên dáng xinh đẹp.



Một lát sau, Sở Phi Dương đem Quân Thư Ảnh trở lại mình, thân thể cao lớn của hắn cũng bao phủ tới.



Quân Thư Ảnh run rẩy, cảm thấy thứ cứng rắn nóng rực kia đang chậm rãi tìm cách xâm nhập, hắn có chút khó nhịn mà nắm chặt lấy chiếc gối dầy dưới mặt.



Bức màn nhẹ nhàng lay động, thanh âm dụ hoặc khiến người thẹn thùng chậm rãi vang vọng, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đang rên rỉ rốt cuộc kềm nén không được mà kêu lên.



Đêm đông dài dằng dặc, màn trướng lay động cùng thanh âm kìm nén lại rên rỉ đến mị nhân( mê hoặc người), mãi cho đến quá nửa đêm mới dần dần ngừng lại, chỉ còn chút thì thầm nho nhỏ, phụ hoạ bởi ánh lửa le lói, lay động bên trong nhã gian (gian phòng tao nhã lịch sự- thượng hạng).



Chính văn chương thứ hai mươi tám

     Sáng sớm hôm sau, Sở Phi Dương từ phòng Quân Thư Ảnh đi ra, thần thanh khí sảng co duỗi thân thể, hít vài hơi không khí lạnh lẽo của sáng sớm, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh thanh minh, cả người đều thư thái. Trên lầu hai, hành lang của gian nhã phòng đều hướng đến bên trong sân viện, phóng tầm mắt nhìn ra sân chỉ thấy một mảnh tuyết trắng mênh mang, trắng noãn bằng phẳng, một dấu chân người cũng không có, phong cảnh đẹp mắt vô cùng.

     Sở Phi Dương vừa muốn gọi tiểu nhị mang chút nước ấm đi lên, đã thấy cửa phòng đối diện lay động, 'ách' một tiếng chậm rãi mở ra , Sở Vân Phi trên mặt lộ ra hai vành mắt đen xì xuất hiện sau cánh cửa, vẻ mặt trắng xanh, rõ ràng là không có ngủ ngon.

     Sở Phi Dương giật mình, cười cười giơ tay vỗ một cái thăm hỏi, chỉ thấy Sở Vân Phi thần sắc phức tạp nhìn hắn một chút, lại giống như du hồn chầm chậm xuống lầu.

     Sở Phi Dương không biết hắn bị làm sao, nghĩ là người ta không muốn mở miệng hẳn là tâm sự của thiếu niên nên hắn cũng không truy hỏi, tiếp tục gọi tiểu nhị đi lên, giúp hắn đun một thùng nước nóng đặt trước cửa, liền nhanh chóng trở về phòng. Bên trong bức màn vươn ra một cánh tay thon dài, dưới làn da trơn mịn mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo gân xanh. Cánh tay kia 'hữu khí vô lực' (yếu ớt) đặt tại bên giường, bộ dáng chịu đủ mọi chà đạp.

     Sở Phi Dương đi tới cầm cánh tay kia đặt lên miệng hôn, cười nói: "Này, không cần làm bộ giống như bị ta làm cho không xuống được giường được không, tốt xấu gì ta cũng từng truyền cho ngươi nhiều công lực như vậy, lại truyền thụ võ công lâu như vậy, ngươi thế này làm ta nghĩ chính mình quá lợi hại đấy"

     "Cổn. . . . . . Ngươi ....quái vật." Quân Thư Ảnh quay mặt vào trong, thân thể nằm sấp nhuyễn như một đống bùn, lộ ra bên ngoài bả vai xanh xanh tím tím rất phấn khích.

      "Ngoan, để ta giúp ngươi tắm rửa một cái, rồi giúp ngươi vận công, đảm bảo người tinh thần sảng khoái, ai cũng không nhìn ra người hầu hạ vị phu một đêm." Sở Phi Dương ở trên vai hắn nhẹ nhàng hôn mấy cái, đem mấy vết hôn ngân cắn đi cắn lại.

     Quân Thư Ảnh mí mắt cũng không buồn động, chính là sau vai có chút nhói nhói khiến hắn chau mày, trừ việc này ra, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ... ngủ.

     Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, chỉ cảm thấy Sở Phi Dương đem hắn xoay người muốn ôm lấy, Quân Thư Ảnh mở mắt ngồi dậy, lảo đảo hướng phía dũng dục đi tới, tự mình ngồi xuống.

     Sở Phi Dương cùng đi qua, hai tay với vào trong nước cởi ra áo trong đang buông rơi trên người hắn, vắt khô rồi vắt lên giá gỗ, lại vén lên tay áo nhoài người về phía thành dũng dục, nhìn Quân Thư Ảnh nhắm nghiền hai mắt giống như đang lạc vào cõi thần tiên thiên ngoại, không khỏi khẽ cười, đưa tay khẽ nhéo cái mũi thẳng tắp của hắn,khẽ thở dài:"Ta rốt cuộc đem ngươi dưỡng thành quen. Ngươi chỉ cần như vậy là đủ rồi. Trong mắt chỉ nhìn  ta, hoàn toàn tin tưởng ta, hoàn toàn ỷ lại ta. . . . . ." Sở Phi Dương thấp giọng nói , ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Quân Thư Ảnh.

     Trong đại sảnh của khách điếm, Sở Vân Phi cầm bánh mỳ chậm rãi cấu, véo thành từng mảnh nhỏ, rồi lại dùng chiếc đũa đem từng khối nhỏ nghiền, nghiền nát, nhưng hai mắt hoàn toàn không nhìn đến, không hiểu hắn đang nghĩ cái gì đến xuất thần.

     "Xú tiểu tử, đừng nghịch nữa, không muốn ăn thì đừng ăn, lãng phí lương thực." Giang Tam ở một bên hùng hùng hổ hổ nói, với tay đem mấy cái bánh mỳ còn lại tới trước mặt mình, vội vàng ăn một miếng lớn, hàm râu mép cấu bẩn còn rung rung.

     "Ta gọi phần cho bốn người, ngươi để phần Sở đại ca cùng Quân đại ca một chút. . . . . ." Sở Vân Phi mở miệng nhắc nhở nói.

     "phần cái gì mà phần. Sở đại ca của ngươi có tiền, hắn sẽ không bạc đãi chính mình đâu. Còn Quân đại ca của người, hắc ..hắc, chỉ sợ hiện tại hắn ăn không nổi thứ này" Giang Tam dung tục cười hai tiếng, tiếp tục đem bánh mỳ đưa vào miệng.

     "Vì cái gì, Quân đại ca cũng không phải người xa xỉ như vậy." Sở Vân Phi nhếch mày bất mãn nói.

     "Ngươi thật muốn biết vì cái gì?" Giang Tam ti tiện áp sát Sở Vân Phi, hướng về phía hắn cười hắc hắc.

     Sở Vân Phi vừa thấy vẻ mặt của hắn, bộ dáng giống như tối hôm qua xúi giục hắn, vội lắc đầu nói: "Không, không muốn biết."

     Giang Tam hừ một tiếng, ngồi thẳng người, từ từ ăn, lại nói: "Bọn họ không biết khi nào thì có thể xuống dưới đâu, tiểu tử, đi gọi cho ta mấy bầu rượu đến đây."

Sở Vân Phi căn bản không buồn nghe hắn, nâng cằm ngồi ngây ra.

     "Ngươi này... không có tiền đồ." Giang Tam đánh tới gáy hắn, "Không phải là nghe lén được cái gì, làm gì mà bộ dáng như ' trời long đất lở' vậy ."

Sở Vân Phi xoa đầu, mếu máo nói: "Ta nghĩ không ra."

     "Cái gì không nghĩ ra?" Giang Tam không kiên nhẫn hỏi han, "Sớm biết vậy ngày hôm qua cũng không khích ngươi, dưa chuột ngốc."

     Nguyên lai đêm ngày hôm qua Giang Tam khi đi tiểu đêm nhìn thấy Sở Phi Dương phòng mình thì không ở, lại chạy đến phòng Quân Thư Ảnh ở sát vách, hắn lại nghĩ đến cái tên ngốc tử Sở Vân Phi ngày ấy ánh mắt nhìn Quân Thư Ảnh đầy trầm mê, nẩy lên lòng tham, liền gõ cửa lôi Sở Vân Phi ra, lén lút chỉ vào phòng đối diện, cố ý nói những lời mập mờ khuất tất.

     Sở Vân Phi tuy rằng ngốc, nhưng cũng không hẳn ngốc. Hắn sớm biết lời đồn đãi trên giang hồ về mối quan hệ của Sở Quân hai người. Vốn là thật hay giả cũng không liên quan đến hắn, nhưng lúc này lại tránh không được lưu tâm. Sau khi Giang Tam về phòng, Sở Vân Phi ở trong phòng mỗi chút lại đứng lên ngồi xuống không yên.Nhất thời ngĩ đến mối quan hệ giữa Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh, liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhất thời cũng không hiểu chính mình vì sao lại như vậy, dù Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ra sao, đối với hắn thì có liên quan gì.

     Phòng Sở Vân Phi và Giang Tam hai người cùng phòng Sở Phi Dương -Quân Thư Ảnh hai người đối diện một khoảng sân , xuyên qua cửa sổ là có thể rành mạch nhìn thấy cảnh tượng phía đối diện. Sở Vân Phi ngơ ngác nhìn thấy, phía sau cửa sổ đối diện thỉnh thoảng có bóng người thon dài thoảng qua, qua động tác có thể thấy hai người đang trò truyện rất vui vẻ. Nghĩ đến Quân Thư Ảnh lúc đối diện chính mình luôn lạnh lùng, Sở Vân Phi không biết vì sao trong tâm có chút chua xót.

     Không biết tới giờ nào, chỉ thấy phía đối diện ngọn đèn dần dần yếu đi. Đại khái là Quân Thư Ảnh muốn nghỉ ngơi, Sở Phi Dương phải đi về, Sở Vân Phi tâm tình trong nháy mắt có chút nhẹ nhàng khoan khoái.

     Giang hồ đồn đãi sao có thể là thật, rõ ràng Sở đại ca đã có thê thất có con nối dòng, như thế nào còn cùng Quân đại ca. . . . . . Nghĩ chính mình bởi vì mấy câu quái gở của Giang Tam mà ở bên này ngẩn người mất nửa ngày, thật là vô vị, liền đứng dậy chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

     Nhưng tâm tình này bất quá duy trì được chốc lát, cửa phòng phía đối diện vẫn đóng chặt hòan toàn không có dấu hiệu mở ra. Sở Vân Phi lại ngồi im, rốt cục nhịn không được mở cửa phòng đi ra ngoài, theo hành lang đi đến trước phòng Quân Thư Ảnh, vài lần nâng tay muốn gõ cửa, rồi lại không biết hơn nửa đêm còn gõ cửa gọi người, hắn có thể nói được chuyện gì.

     Sở Vân Phi cuối cùng không có gõ. Hắn không hiểu chính mình rốt cuộc là làm sao, trong lòng luôn lo được lo mất tâm tình này hắn hoàn toàn không hiểu. Sở Vân Phi buông tay ủ rũ định trở về, trong phòng lại truyền đến thanh âm ngân nga khe khẽ như có như không, khiến hắn như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.

     Hoảng sợ trong chốc lát, Sở Vân Phi lại có phản ứng trở lại, luống cuống tay chân chạy về phòng mình, giống y như đang bị ác quỷ truy đuổi.

     Hắn không biết chính mình ở trước phòng người ta đứng bao lâu, cũng không biết chính mình rốt cuộc nghe xong bấy nhiêu, chỉ cảm thấy vài tiếng trầm thấp, thanh âm như nỉ non khẩn cầu- ban ngày nghe lạnh lùng đạm mạc như vậy, nhưng lúc này đây lại mị hoặc đến mê người- ở trong đầu lộn xộn quay vòng, vang vọng, lượn lờ không đi.

 Sở Vân Phi ngã vào trên giường che lại ánh mắt, hoàn toàn không thể đuổi đi thanh âm trong đầu.

     Hắn cảm quan luôn luôn trì độn lúc này đây lại mẫn cảm chết người. Người kia là đang mê hoặc. Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình, người kia nhất định đang dùng âm thanh mê hoặc..., có lẽ còn có tứ chi -- trước mắt Sở Vân Phi nhoáng lên hình dáng người nọ, dưới tay áo là cánh tay thon dài, mu bàn tay cùng cổ tay trắng muốt, phía trên được y phục che phủ chắc chắn nhất định càng trắng hơn- hắn sẽ dùng đôi tay kia ôm người phía trên sao? Còn cả đôi chân thon dài cũng sẽ quấn lên.......hắn giống như thanh âm lúc đó của hắn vậy, rõ ràng trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, lại có lúc phát ra thanh âm như vậy...............

     Sở Vân Phi cảm thấy xấu hổ khi nhận thấy một cỗ tà hoả chạy tán loạn trong cơ thể. Hắn yên lặng ôm lấy chính mình, cuộn ở trên giường thành một đống

     Những tâm tư rối loạn trong đầu hắn, hắn dường như hiểu được, lại giống như không hiểu.

     "Quân đại ca. . . . . ." Sở Vân Phi cúi thấp đầu kêu, ma xui quỷ khiến mà đưa tay xuống thân dưới, còn chưa có chạm đến liền giật mình tỉnh lại- hắn đang làm cái gì?! Chính mình như thế nào có ý nghĩ như vậy, căn bản là không tôn trọng huynh ấy! Sở Vân Phi hung hăng rút tay ra, đấm đấm gối đầu vài cái, đem mặt vùi xuống dưới gối.

Huynh ấy thuộc về Sở đại ca......mọi thứ của huynh ấy, đều thuộc về Sở đại ca. Đây là thực tế.

Vì cái gì, Sở đại ca, rõ ràng đã có thê nhi, tại sao còn trêu đùa huynh ấy?! Huynh đem huynh ấy trở thành cái gì?! Huynh như thế nào có thể đối với huynh ấy như vậy?!

     "Sở ngốc qua, lại thất thần nữa." Giang Tam vỗ mạnh làm cho Sở Vân Phi bỗng chốc giật mình tỉnh lại.


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét