Nhật ký trưởng thành của Tiểu
Thạch Đầu 1.
Vào mùa đông giá lạnh, trên lãng Nguyệt Sơn tuyết phủ trắng ngần.
Sáng sớm, gà gáy ba lần, bầu trời dần sáng tỏ.
Ngoài cửa sổ trời đang sắp sáng, khi tia nắng mai đầu tiên chiếu
vào, Tiểu Thạch Đầu dụi dụi ánh mắt, tỉnh lại.
Chớp chớp con ngươi, nhìn thấy
thân ảnh Tín Bạch bên cửa sổ, Tiểu Thạch Đầu mở miệng mơ màng kêu một
tiếng: "Gia gia ——" ( tức là : ông nội- mình thích dùng từ cổ
cho hợp ngữ cảnh cổ trang)
Tín Bạch nghe tiếng vội vàng xoay người, bước nhanh đi tới, ngồi ở
trước giườngTiểu Thạch Đầu, dùng một loại âm thanh hoà ái đến nỗi
nếu các đệ tử trong phái nghe xong hẳn không khỏi nổi một tầng da
gà, nói :"Tiểu Thạch Đầu tỉnh rồi. Gia gia mặc quần áo cho Tiểu
Thạch Đầu, được không?"
"Hảo ——" Tiểu Thạch Đầu giương cái miệng nhỏ nhắn đáp
lại, sau đó đứng lên, mắt lim dim ngái ngủ mà đứng trên giường nhỏ của
hắn.
Tín Bạch lấy quần áo đã được sưởi ấm, nhanh tay nhanh chân mặc
lên cho Tiểu Thạch Đầu, cuối cùng đem mũ quả dưa đội lên cho hắn, liền
ômTiểu Thạch Đầu đặt xuống dưới: "Ai yêu(Hey yo- từ cảm thán) ,
Tiểu Thạch Đầu ngày càng lớn càng mập nha, gia gia sắp ôm không
nổi."
"A cha nói, Tiểu Thạch Đầu mũm mĩm trắng trẻo là đáng yêu
nhất." Tiểu Thạch Đầu khẽ dụi mắt nói.
"Cha ngươi? Người cha nào của ngươi?" Tín Bạch muốn hỏi
cho rõ ràng, bản thân lại thấy cũng không được thoải mái. Tiểu Thạch
Đầu lại thật thà đáp: "Sở Phi Dương."
"Như thế nào có thể tùy tiện
xưng hô tục danh ( tên huý) của phụ thân đâu? Là ai dạy?" Tín Bạch
lắc đầu giáo huấn nói.
"Cha lúc tức giận sẽ kêu
như vậy." Tiểu Thạch Đầu hùng hồn nói.
Tín Bạch càng thấy không được tự nhiên : " Phụ thân ngươi lúc
không tức giận cũng sẽ kêu như vậy. Cha ngươi có thể nhưng ngươi không
thể."
"Vì cái gì?" Tiểu Thạch Đầu hai mắt mở to vô tội, nhìn
Tín Bạch nói.
Tín Bạch dừng một lát, giải thích nói: "Bọn họ là thân sinh ra
ngươi, ngươi là con của họ. Cho nên cha ngươi có thể kêu, ngươi không thể
kêu."
"Ai, vì cái gì đâu?" Tiểu Thạch Đầu tiếp tục nghi vấn,
chính là không đợi Tín Bạch trả lời, chính hắn lại lẩm bẩm: "Nga, Tiểu
Thạch Đầu biết rồi. Bởi vì phụ thân là thê tử của A cha, Tiểu Thạch
Đầu là con của A cha, cho nên phụ thân có thể kêu A cha Sở Phi Dương, Tiểu
Thạch Đầu không thể kêu."
Tín Bạch nghe xong gương mặt đều phải vặn vẹo. Đây chính là sự thật
mà hắn không muốn đối mặt, cho dù Tiểu Thạch Đầu ngay tại trước mắt, hắn
cũng có thể lừa gạt chính mình, nhưng lại bị những lời đồng ngôn( lời
của trẻ con) không chút cố kỵ tàn khốc nhắc nhở hắn, hiện thực
đáng sợ.
Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy sắc mặt Tín Bạch không tốt lắm, mở ra cái
miệng nhỏ nhắn, nhăn lại lông mi, than thở một tiếng.
Tín Bạch cố không lưu tâm đến chuyện của Sở Phi Dương nữa, vội vàng
thân thiết hỏi: "Thạch Đầu làm sao? Có chuyện gì mà lo lắng như vậy,
nói cho gia gia nghe, gia gia giúp con."
Tiểu Thạch Đầu nhìn Tín Bạch liếc mắt một cái, chu chu cái miệng nhỏ
nhắn nói: "Ngày hôm qua, Lợi sư thúc kể chuyện xưa của một người cho
Tiểu Thạch Đầu nghe."
Chỉ là chuyện xưa, Tín Bạch thở
dài nhẹ nhõm một hơi, hòa ái dễ gần mà hỏi han: "Làchuyện xưa gì a, nói
cho gia gia nghe một chút."
"Sư thúc kể, ở thôn của bọn họ trước kia có cái ác bà bà ( ý
chỉ mẹ chồng hung ác), đối với con dâu vô cùng không tốt, đánh nàng,
mắng chửi nàng, còn không cho nàng cơm ăn. Lợi thúc thúc còn nói, bà bà trên
đời này đều là ác bà bà." Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt u sầu kể lể.
"Vậy. . . . . . thì sao?" Tín Bạch nghe được cảm thấy
không hiểu ra sao.
"Gia gia, Tiểu Thạch Đầu biết, gia gia không thích phụ thân.
Nhưng là, gia gia người không cần đối phụ thân không tốt. Người không cần
đánh phụ thân mắng phụ thân, còn không cho phụ thân cơm ăn." Tiểu
Thạch Đầu vừa nói vừa lã chã khóc, "Phụ thân tốt lắm, gia gia
không cần không thích phụ thân”
Tín
Bạch mở to hai mắt nhìn, râu giật giật: "Ta vì sao phải đánh hắn mắng hắn
không cho hắn ăn cơm? ! Phi Dương hắn. . . . . ." Nói một nửa mới phản ứng
được , Tiểu Thạch Đầu nói chính là cái gì mẹ chồng nàng dâu, phụ thân
theo lời hắn thì, rõ ràng phải là . . . . . Người kia. . . . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét