Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 25-26

Chính văn chương thứ hai mươi lăm

Khi thanh âm trầm thấp đầy lưu luyến truyền vào trong tai, Sở Phi Dương bỗng nhiên mới nhớ lại, người trong xe ngựa hẳn là Mai tiểu thư, năm đó nàng chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân- Mai Nhược Hân. Lúc trước vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, nay đã được gả làm thê tử của người khác, phu quân là Diêu đại nhân một vị quan đương triều đầy quyền thế.

     Mai Hân Nhược trong xe do dự một lát, cuối cùng cũng vén rèm lên, được thị nữ dìu xuống xe ngựa.

     Trương thống lĩnh cuống quít tiến lên, cúi người cung kính nói: "Phu nhân, nơi đây chỉ toàn điêu dân nghèo khổ, lại khắp nơi hoang vắng, trời giá rét đông lạnh. Khẩn cầu phu nhân quay về mã xa, để tránh thụ hàn."

     Mai Hân Nhược liếc mắt một cái nhìn đến nam tử đã từng rất quen thuộc cách đó không xa, khuôn mặt anh tuấn vẫn giống như ký ức trước đây, hoảng hốt trong chốc lát, ký ức vốn tưởng rằng đã sớm phai nhạt qua năm tháng cuối cùng khi hiện ra trước mắt, rõ ràng nhìn thấy, rõ ràng khắc lại càng sâu.

     Nỗi lòng ngọt ngào thẹn thùng của thiếu nữ, cũng như sự ngưỡng mộ trong lòng người ngao du giang hồ, nguyên bản sớm khắc sâu trong tâm tư, lúc này lại không thể khắc chế mà phá tan mọi trói buộc, dung nhan liền trở lên rực rỡ tựa như trước đây.

     Khi đó ở dưới sự bảo vệ cường đại đầy tín nhiệm của hắn, nàng có thể không kiêng nể gì mà khiêu khích tất cả kẻ ác nhân chướng mắt, có thể không buồn cố kỵ mà xen vào mọi chuyện bất bình, ở trong phạm vi cho phép của hắn, nàng có thể không lo không nghĩ mà tuỳ hứng ngông cuồng, không cần lo lắng chuyện thiệt hơn. Hắn vẫn luôn ở bên ôn nhu chăm sóc, ngầm đồng ý lại dung túng, lại ở lúc nàng không nhìn thấy không biết đến mà đem mọi chuyện phiền toái nhất giải quyết. Ngay cả những lời răn dạy của hắn cũng là một thứ hạnh phúc ngọt ngào.

     Hắn ôn nhu và tin cậy bảo hộ làm cho người ta không thể khắc chế mà say mê. Nàng từng nghĩ rằng đó là nơi trở về cuối cùng của nàng, kết quả lại là hai bàn tay trắng. Lưu lại cho nàng chỉ có tình yêu xa cách đầy lưu luyến, cầu không được cũng không cam lòng.

     Cho đến nhiều năm về sau nàng mới hiểu được, ngay từ đầu, lồng ngực dày rộng ấm áp kia chưa bao giờ là của nàng. Đối tất cả mọi người ôn nhu - vang danh thiên hạ chính là Sở Phi Dương, những đãi ngộ hắn dành cho nàng cũng như những người khác vậy, nhưng tàn khốc chính là tình yêu say đắm này đã khắc sâu suốt cuộc đời nàng.

     "Diêu phu nhân." Sở Phi Dương gặp ánh mắt có chút phức tạp của nàng mỉm cười, "Từ biệt nhiều năm, phu nhân vẫn mạnh khỏe?"

     Sở Phi Dương khách sáo lễ độ khiến Mai Hân Nhược trong lòng trầm xuống, biểu hiện kích động lúc đầu ở trên dung nhan rốt cục đã đè lại, hạ xuống ánh mắt, khôi phục lại bộ dáng quý phu nhân đoan trang hiền thục.

     "Ta khoẻ, đa tạ. . . . . . Đa tạ Sở đại hiệp lo lắng." Mai Hân Nhược nhẹ nhàng đáp, lại hướng một bên trương thống lĩnh vẫn đang cung kính ôn nhu nói: "Vị này là Sở đại hiệp người quen cũ của ta, lão gia cũng biết rõ. Thỉnh trương thống lĩnh đợi một lát." Nói xong lại nhìn về phía Sở Phi Dương.

Lúc mới gặp mặt còn bị quá khứ khuấy động, lúc này đây Diêu phu nhân mới nhìn thấy phía sau Sở Phi Dương còn ba nam tử, chính là người đồng hành cùng hắn. Có hai người nàng chưa từng gặp qua, nhưng người thứ ba, lại làm cho nàng lưu tâm.

     Nàng tuy rằng sớm vào nhà quan, nhưng bởi vì phu quân đối nàng cực kỳ sủng ái, hơn nữa Mai gia cùng giang hồ võ lâm cũng có mối liên hệ, Mai Hân Nhược cũng coi như có nửa phần là người trong giang hồ, nên phu gia cũng không đối với nàng bó buộc quá mức. Bởi vậy những đồn đại trên giang hồ, nàng cũng nghe thấy không ít, nhất là cùng với Sở Phi Dương có quan hệ, mặc dù nàng không tận lực thăm dò, có khi chỉ nghe được phong phanh, cũng nhịn không được mà để ý nhiều hơn.

     Người này lúc trước từng đại náo đại hội võ lâm, sau lại cùng Sở Phi Dương đồng tiến đồng ra thân mật giống như người một nhà - tiền giáo chủ ma giáo Quân Thư Ảnh, nàng tự nhiên có ấn tượng khắc sâu.

     Nghe đồn, hắn chính là bị Sở Phi Dương độc chiếm.

     Nàng tất nhiên không tin. Bởi vì có một việc nàng có thể xác định, Sở Phi Dương đã có hai nhi tử. Tuy rằng không biết nữ tử vì hắn sinh hạ hài nhi là ai, không biết là nữ tử như thế nào mà có thể độc chiếm ôn nhu của hắn. Thế nhưng, mặc kệ đó là ai, Sở Phi Dương nhất định đối với nữ nhân của mình toàn tâm toàn ý. Nàng nếu tin tưởng những lời đồn đãi này, chính là đối với Sở Phi Dương thiếu tôn trọng.

     Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, nàng không muốn nhận, chính mình thất bại bởi một người nam nhân.

     Quân Thư Ảnh phát giác Mai Hân Nhược đang nhìn mình, mang theo chút ý tứ hàm xúc không rõ mà không thể biểu đạt được. Ánh mắt như vậy làm cho hắn có chút không thoải mái.

     Sở Phi Dương hơi khẽ động, ngăn giữa Mai Hân Nhược cùng Quân Thư Ảnh, đánh gãy ánh nhìn chăm chú của nàng.

     "Diêu phu nhân, nơi này phong lãnh, phu nhân thiên kim quý thể, không nên ở ngoài lâu. Ta lập tức dời mã xa, nhượng cho phu nhân thông hành." Sở Phi Dương ôn hòa cười nói.

     Mai Hân Nhược kéo áo choàng quấn kín người, lắc lắc đầu nói: "Đa tạ Sở đại hiệp quan tâm, ta không có gì đáng ngại. Vừa rồi Sở đại hiệp nói, các ngươi đang cứu tế thôn dân?"

     Sở Phi Dương còn chưa mở miệng, Sở Vân Phi đã kiềm chế không được giành nói: "Đúng vậy. Sở đại ca nói chính là bởi vì Giang Nam thủ phủ - Mai gia nghiệp quan câu kết ức hiếp dân chúng, mới làm cho thôn dân nơi gần đây không có lương thực trụ qua mùa đông, trôi dạt khắp nơi."

     "Cái gì?" Mai Hân Nhược có chút kinh ngạc nói.

     "Ta thấy không chỉ có Mai gia mà chính là bởi vì có những người như các ngươi 'vi phú bất nhân' ( tức là kẻ làm giàu thường không có nhân đức), mới có thể làm cho bách tính khổ sở như vậy." Sở Vân Phi căm giận nói. Hắn từ sớm đã đối với tên Trương thống lĩnh kia dám hạ thấp dân chúng nơi đây toàn kẻ nghèo hèn điêu dân nên bất mãn, nhìn qua nhìn lại nha hoàn cùng hạ nhân ở đây đều là mặc lăng la tơ lụa ( loại vải tơ mỏng có dệt hoa văn), bất cứ một món trang sức trên người cũng đủ cho thôn dân đói khổ ở đây no ấm một mùa đông, nên trong lòng hắn càng phát ra bất mãn cường liệt. Nhìn thấy Sở Phi Dương cư nhiên cũng giống tên trương thống lĩnh nịnh hót vị phu nhân kia , hắn thấy hết sức khó chịu.

     "Sở đại ca, ngươi là muốn nói cha ta cùng lão gia nhà ta hại nhiều người như vậy. . . . . . Là thật sao?" Mai Hân Nhược nhất thời nóng vội, dùng cách xưng hô trước đây ra gọi.

     "Này. . . . . . Cũng chỉ là phỏng đoán, chúng ta cũng đang phải điều tra. Diêu phu nhân không cần để ý, ta nghĩ Mai lão gia cùng Diêu đại nhân cũng không phải người như vậy." Sở Phi Dương đáp lời, trong lòng lại thầm than một tiếng, oán cái tên sở tiểu ngốc qua( dưa chuột ngốc) mồm miệng quá nhanh. Hắn vốn định bất động thanh sắc, trước tiên lừa Mai Hướng phóng lương cứu tế nạn dân. Dù sao việc cứu tế của bọn họ chỉ như muối bỏ biển, cứu không được mấy người. Cũng chỉ có Mai Hướng mới có năng lực an trí thoả đáng cho toàn bộ nạn dân. Vậy mà hắn một câu liền trực tiếp nói với con nhà người ta, chúng ta đang muốn tìm phụ thân cùng phu quân của ngươi gây chuyện, làm cho hắn- Sở đại hiệp có muốn giả bộ cũng khó.

Sở Phi Dương hồi đáp không rõ ràng làm cho người người khác cảm thấy chuyện cũng không phải như vậy.

     Sở Vân Phi không biết Sở đại hiệp là đang xảy ra chuyện gì, như thế nào mà vừa nhìn thấy phu nhân nhà người ta bộ dạng xinh đẹp , liền để ý cẩn thận như vậy, dường như sợ tổn thương tâm tư của nàng. Nghe lời nói của nàng, gây hại cho quê nhà, một người là cha nàng, một người là tướng công của nàng, hơn nữa tên Trương thống lĩnh vừa nói mấy lời kia, có thể thấy căn bản toàn gia cũng không có ai là người tốt, làm gì phải đối với nàng ô nhu như vậy.

     Sở Vân Phi cho rằng Sở Phi Dương sai lầm ở chỗ kiến sắc vong nghĩa nhưng hắn lại không thể lên tiếng răn dạy quở mắng, chính đang lúc không biết mở miệng ra sao, thì một bên Quân Thư Ảnh đã xoay người sang chỗ khác, trong gió truyền đến âm thanh đạm mạc của hắn "Xem ra Sở đại hiệp cùng vị phu nhân này còn có nhiều lời muốn nói. Chúng ta trước tiên đem đồ vật phân phát cho thôn dân đi. Sở Vân Phi, Giang Tam, lại đây hỗ trợ."

     Sở Vân Phi nghe thấy tên mình được thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Quân Thư Ảnh gọi lên, trong chốc lát dĩ nhiên sửng sốt, một lúc sau mới định thần, lập tức tươi cươi rạng rỡ, trong lòng không khỏi vui sướng.

     Hắn cũng không buồn quản đến Sở Phi Dương nữa, vui vẻ theo sát phía sau Quân Thư Ảnh hướng đến xe ngựa. Giang Tam liếc mắt nhìn Sở Phi Dương, cười khẽ một tiếng, cũng từng bước theo sát.

     Sở Phi Dương nhìn thấy bóng dáng ba người, có chút dở khóc dở cười. Hắn đối với Mai Hân Nhược nói: "Diêu phu nhân, thỉnh người hồi xe. Chúng ta sẽ nhường đường."

     "Không." Mai Hân Nhược nhìn thẳng  Sở Phi Dương nói, "Sở đại ca đã có ý an ủi, ta thực cảm tạ. Mặc kệ có phải hay không cha ta làm ra chuyện này, ta cũng nên góp chút sức nhỏ cho những thôn dân nghèo khổ này." Nói xong lại quay đầu phân phó nói: "Trương thống lĩnh, hành trình tạm hoãn. Ngươi dẫn người đi đem những thứ lão gia giao ta mang về Mai gia phân phát cho thôn dân."

     "Phu nhân. . . . . ." Trương thống lĩnh nhìn Sở Phi Dương liếc mắt một cái, nhưng không muốn thực hiện theo lời Mai Hân Nhược, "Đại nhân lệnh cho chúng ta mang những thứ kỳ trân bảo thế này về cho Mai lão gia, làm sao có thể bố thí cho đám dân đen này. . . . . ."

     "Làm càn", Mai Hân Nhược khẽ trách mắng, "Dù có bao nhiêu bảo vật đi nữa sao có thể quan trọng bằng tính mạng con người ? Cho dù lão gia có ở đây lúc này cũng không dám nói như vậy."

     "Thuộc hạ biết tội." Trương thống lĩnh cuống quít quỳ xuống.

     Mai Hân Nhược hoà hoãn  sắc mặt, hít một tiếng nói: "Còn không mau đi."

     Trương thống lĩnh lên tiếng, dẫn theo vài người đi mở hành lý. Mai Hân Nhược lại nhìn về phía Sở Phi Dương, ôn nhu cười nói: "Sở đại ca, để ta hàn huyên cùng huynh."

     Sở Phi Dương hướng Mai Hân Nhược cười cười, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Hắn đang bị nhóm thôn dân vây quanh, thân ảnh vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, rành rọt đem mọi thứ đồ vật từng món từng món chia cho thôn dân. Tựa hồ khi cảm nhận được ánh mắt của Sở Phi Dương , hắn cũng quay người nhìn lại.

     Sở Phi Dương bắt gặp ánh mắt của hắn, hướng hắn nhe răng cười, lén hướng về phía hắn "thu" một tiếng, bộ dáng ngả ngớn vô sỉ cực kỳ.

     Quân Thư Ảnh làm như không thấy, lãnh đạm quay đi.

     Sở Phi Dương đúng là mị nhãn cho người mù xem, lúc này chưa thoả nguyện nhưng vì Mai Hân Nhược vẫn ở đây, nàng không muốn quay về trên xe, tình nguyện đứng ở trong phong tuyết, vui vẻ cùng hắn ôn chuyện. Hắn cũng chỉ có thể tiếp khách, chung quy cũng không thể thất lễ bỏ mặc nàng một mình.

     Sở Vân Phi ở gần chỗ Quân Thư Ảnh bận rộn cần mẫn, vừa nhấc đầu nhìn lên chỉ thấy đoàn nhân mã vừa rồi cũng đang phân phát đồ vật, chỉ còn lại Sở Phi Dương đang cùng Mai Nhược Hân nói chuyện phiếm.

     "Sở đại ca cư nhiên nhìn một cái mỹ nhân đến bất động rồi, đúng là làm cho ta thất vọng." Sở Vân Phi bất mãn nói, vừa muốn hướng Quân Thư Ảnh tìm sự đồng tình, liền tiến gần đến ân cần nói, "Quân đại ca. . . . . ."

     Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Câm miệng. Chuyên tâm làm chuyện của ngươi."

     Sở Vân Phi cuống quít ngậm miệng, chuyên tâm nhất trí mà chia lương thực cho bách tính.



Chính văn chương thứ hai mươi sáu

     Hai đạo nhân mã đem y phục lương khô phân phát xong xuôi -kỳ thật chủ yếu là người của Mai Hân Nhược đang phát. Đoàn người Sở Phi Dương vốn không giống người ta tài đại khí thô (tiền nhiều sức lực cũng nhiều), hơn nữa trước đó cũng đã đem phần lớn đồ đạc phân phát xong cho nên cơ bản về sau chỉ nhàn hạ đứng nhìn một bên.

     Sở Vân Phi đứng ở bên cạnh Sở Phi Dương, giống như lúc đầu trên mặt không có biểu tình gì dõi theo đám thủ hạ của Mai Hân Nhược đang đem đồ đạc trong rương bỏ ra, từng kiện từng kiện được xếp đặt gọn gàng, trương thống lĩnh đứng ở một bên xem xét xem thứ nào có thể đem bố thí thứ nào thì phải giữ lại. Sở Vân Phi nhìn một xe chất đầy kỳ trân dị bảo từ từ được xếp ra, hắn lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc, rồi biến thành có chút kinh ngạc, lại thành đặc biệt kinh ngạc, cuối cùng hắn cực độ kinh ngạc!

Sở Vân Phi há hốc miệng, lặng lẽ quay đầu nhìn Sở Phi Dương, đồng thời nghiêng đầu nhìn Quân Thư Ảnh đứng phía bên kia Sở Phi Dương, hai người một cái thản nhiên bình tĩnh một cái thì thờ ơ lạnh nhạt.

     "Cẩn thận một chút đừng làm trẹo cổ." Sở Phi Dương mí mắt không động, lãnh đạm nói.

     "A?" Sở Vân Phi nghi hoặc phát ra âm thanh nghi vấn.

     "Quân Thư Ảnh công tử đẹp sao không?" Sở Phi Dương từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn hắn một cái.

     Sở Vân Phi nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh bên cạnh hắn, vò đầu cười hắc hắc nói: "Tuy rằng nói như vậy không tốt lắm, nhưng là, hảo. . . . . . Đẹp." Sắc trời đã về chiều, đầy trời rơi xuống một mảnh tuyết trắng chiếu rọi bốn phía, Quân Thư Ảnh một thân thanh y tại đây được ánh sánh nhu hoà chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt lãnh đạm cũng có phần ôn nhu hơn. Lông mi đen dài vừa phải, khoé mắt hơi nhướng lên, sống mũi thẳng tắp, bờ môi nhỏ nhắn mỏng manh, dưới ánh nhìn của Sở Vân Phi, trong tâm trí của Sở Vân Phi, trong lòng hắn chỉ  hiện ra bốn chữ 'mặt mày như tranh'.

     Sở Phi Dương hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước, nhếch miệng giật giật: "nhìn cũng vô dụng, nhìn cũng không thấy gì."

     "Sở đại ca nói cái gì?" Sở Vân Phi không có nghe rõ liền tiến đến hỏi lại.

     Sở Phi Dương ra hiệu cho Sở Vân Phi nhìn về phía trước, một đống tài bảo rực rỡ muôn màu, thở dài "Sở đại ca đang suy nghĩ, tham quan, gian thương, những kẻ lòng tham không đáy này, thật sự đáng giận."

     Một bên truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Quân Thư Ảnh: "Ngày trước còn là cha của đệ nhất mỹ nhân mà?"

     Sở Phi Dương cười cười nhìn về phía hắn, tiến tới làm bộ lắng nghe, cười nói: "U, thật nhiều vị chua nha."

     "Ngươi không cần trông nom xung quanh hắn làm gì." Quân Thư Ảnh nói, " Chỉ bằng Mai Hướng cùng cái tên Diêu đại nhân kia, tuy rằng không giống đám sơn tặc Hồ gia trại trước đây vẫn luôn sát hại mạng người, nhưng tội ác bọn họ gây ra khiến số người chết đi tuyệt đối không ít. Đám gian thương ô lại tạo nghiệt nhất định phải lớn hơn rất nhiều. Khi đó Sở đại hiệp có thể toàn lực chấm dứt mạng sống của cả sơn trại, vậy lúc này, không biết Sở đại hiệp còn dám xuống tay không?"

     Sở Phi Dương có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết Quân Thư Ảnh đối Mai gia tuyệt không hảo cảm, hắn cũng không có tự kỷ đến mức cho rằng Quân Thư Ảnh là vì mối quan hệ giữa mình lúc trước cùng Mai Đại tiểu thư nên mới cùng Mai gia gây khó dễ. Quân Thư Ảnh ở trong lúc bất lực nhất 'tứ cố vô thân' đều phải vật lộn cùng Mai gia, sau đó lại phát sinh xích mích cùng Mai Thần Anh, nên hắn chán ghét Mai gia cùng là chuyện thường tình.

     "Việc này không đánh đồng như vậy được. Không phải vì là phụ thân của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì sẽ không giống nhau. Mai gia cùng võ lâm trung nguyên có quan hệ rất phức tạp, đó là Giang Nam thủ phủ, không phải người trong giang hồ nhưng lại tham gia tới chuyện giang hồ khắp nơi, cũng rất nhiều tiểu bang phái nhờ đến hắn để kiếm sống. Muốn giết Mai hướng thì dễ nhưng chính là giết kẻ dối trá lão làng này trên giang hồ nhất định sẽ phát sinh hỗn loạn, cuối cùng dẫn đến kết cục gì, quả thực cũng không lường trước được." Sở Phi Dương thở dài.

     Quân Thư Ảnh tự nhiên cũng biết Sở Phi Dương nói có lý, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không cùng hắn cãi chày cãi cối.

     Sở Phi Dương lại tiến đến gần, ở góc độ người khác không nhìn thấy được xuống tay huých huých cổ tay áo bằng lông thú của Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng nắm lấy, thấp giọng nói: "Ở trong mắt ta, cái gì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, đều không thể đẹp bằng Quân Thư Ảnh công tử của ta."

     Quân Thư Ảnh bỏ ra tay hắn, nhưng không có ngăn cản hắn tới gần. Sở Phi Dương cười cười cùng Quân Thư Ảnh vai chạm vai, ngón tay ở trên tay áo lông mềm mại của hắn nhẹ vỗ về.

     Phía sau truyền đến Giang Tam một tiếng cười khẽ khinh thường: "Miệng lưỡi trơn tru, nói hay hơn hát."

     Hai người dường như đều không nghe thấy, hãy còn dựa sát bên nhau . Chính là không hiểu từ nơi nào bay tới một cây tế châm ( cây châm mảnh, nhỏ), cắm trên búi tóc lộn xộn của Giang Tam. Giang Tam nghiêng đầu suy nghĩ nhìn nhìn cây châm nho nhỏ một chút, có chút run rẩy duỗi tay rút cây châm xuống, nhìn bóng dáng thon dài lạnh nhạt của Quân Thư Ảnh, trong lòng căm giận nói, loại người toàn thân đều là châm thì có gì tốt.

     Sau gần một canh giờ, trời cũng sắp sẩm tối, người của Mai Hân Nhược rốt cuộc cũng phân phát xong xuôi, lại đem hành lý sắp xếp gọn gàng, đội nhân mã sớm chỉnh đốn đội hình, chuẩn bị lên đường.

     Mai Hân Nhược được thị nữ dìu đến trước mặt Sở Phi Dương, nàng hơi thi lễ nói: "Vừa rồi Sở đại ca nói muốn đi điều tra phu quân cùng phụ thân ta có áp bức bách tính hay không, đúng lúc ta phải về mai gia, chi bằng Sở đại ca cùng ta đồng hành, chúng ta cùng đi tìm cha ta để hỏi cho rõ ràng."

     "Không cần phải vậy. Diêu phu nhân nếu tin tưởng ta, thì nghe ta nói một lời. Ta cùng với Mai gia kết giao nhiều năm, tự nhiên tin vào phẩm hạnh của Mai lão gia. Kỳ thật lần này mục đích chủ yếu, là muốn khẩn cầu Mai lão gia mở kho lương phát chuẩn, cứu tế nạn dân, ít nhất cũng qua được một mùa đông." Sở Phi Dương thẳng thắn nói.

     Mai Hân Nhược đối với Sở Phi Dương tự nhiên là tin tưởng không chút ngờ vực, tuy rằng nàng tin Sở Phi Dương sẽ không làm gì Mai gia, nhưng nghe được Sở Phi Dương chính miệng nói tin tưởng phụ thân của nàng, trong lòng nàng vẫn là cao hứng.

     Mai Hân Nhược gật gật đầu nói: "Chuyện này, cho dù Sở đại ca không nói, ta cũng sẽ nhắc nhở cha ta. Người nhiều năm gần đây đóng cửa không ra ngoài, sự tình bên ngoài thế nào cũng không biết. Nếu cha biết thôn dân quanh đây cơ khổ như vậy, người nhất định sẽ không thờ ơ đứng nhìn."

     Sở Phi Dương gật gật đầu, nhìn đến Trương thống lĩnh ở phía sau Mai Hân Nhược đang chờ đợi lộ ra bộ mặt tối sầm , liền cùng Mai Hân Nhược cáo biệt, nhìn thấy nàng quay về xe ngựa. Mọi người tránh sang bên nhường đường, chờ cho đội nhân mã đi xa, nhóm thôn dân được cứu tế cũng đã sớm di tản đi hết, giữa trời đất chỉ còn lại bốn người đứng đơn độc lẻ loi, không có xe ngựa, ngay cả một kiện hành lý cũng không có.

     Trầm mặc một lát, Giang Tam chịu được không được hét lớn một tiếng: "Hiện tại làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?! Không có mã, không có xe, ngay cả ngân lượng đều không có! Chúng ta đi như thế nào? Sở đại hiệp, ngươi cái gì cũng đều đem cho đi, ngươi tính toán làm sao bây giờ? Bay đi sao?"

     Sở Phi Dương nhếch môi cười nói: "Ngươi gấp cái gì. Ngân lượng không có, ngân phiếu có a. Còn có, ngươi nói đúng rồi. Chúng ta chính là muốn bay đi."

     Sở Phi Dương nói xong túm lấy Giang Tam, nhún người nhẩy lên, lăng không về phía trước lao đi.

     "Các ngươi đuổi kịp." Trong gió truyền đến thanh âm của hắn.

     Quân Thư Ảnh cũng tức khắc nhích người, thi triển khinh công tiến về hướng Sở Phi Dương, ở giữa không trung nhẹ nhàng đuổi theo người phía trước.

     Sở Vân Phi cũng vội vàng vận khởi Thiên Sơn tâm pháp, tuy rằng bộ pháp bất đồng, nhưng khinh công phái Thiên Sơn cũng rất nhẹ nhàng tao nhã.

     Mấy người một trước một sau dần dần khuất bóng, nhóm thôn dân từ trong khe hở của mấy gian nhà đất rách nát nhìn ra, còn ngờ rằng hôm nay chính là có tiên nhân đến giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét