Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 23-24

Chính văn chương thứ hai mươi ba

     Mấy người ngồi xe lên đường hướng về Mai gia trang viên, mấy thôn làng ven đường đi đều bỏ hoang, ngươi ở thưa thớt, tại nơi đây một trời tuyết trắng lại càng thêm hoang vắng lạnh lẽo.

     Sở Phi Dương thần sắc ngày càng ngưng trọng.

     "Này rốt cuộc là vì sao. . . . . ." Sở Phi Dương thầm thì, "Trước đây Mai gia cũng  kiếm không ít kiếm tiền, nhưng cũng chưa hại dân chúng tới tình trạng này."

     Quân Thư Ảnh đang cầm một ly rượu ấm, nhìn hắn một cái nói: "Ngươi chẳng lẽ thật sự không biết? Mai tiểu thư vài năm trước được gả vào nhà quan, hiện giờ bọn họ quan thương cấu kết, ức hiếp bách tính(dân chúng), bạc kiếm được dù sao cũng so với Mai Hướng hắn trước đây đại giang nam bắc (hai đầu nam bắc Trường giang) mua đi bán lại hàng hóa,vừa nhiều lại vừa nhanh."


     Sở Phi Dương khóe miệng hiện lên mỉm cười, tiến tới hôn hắn một chút, khẽ cười nói: "Ta thật sự lâu lắm không quan tâm chuyện giang hồ, ta thật tình không biết. Bất quá, ngươi lại biết rất rõ đấy thôi."

     Quân Thư Ảnh nghe hắn nói vậy, tựa hồ chính mình là người rảnh rỗi chuyên nghe mấy tin tức nhỏ nhặt bát quái trên giang hồ. Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ cho tới nay thật đúng là nghe được không ít. Thật ra cũng không phải hắn muốn nghe, mà từ lúc ở bên Sở Phi Dương, hắn trừ bỏ luyện võ cũng không có việc khác, nói là chơi bời lêu lổng sống an nhàn sung sướng cũng không quá đáng. Lúc này cũng không có lập trường để phản bác Sở Phi Dương, có chút phiền não quay người lại, rầu rĩ uống rượu.

     Sở Phi Dương làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì,nâng tay ở trên thắt lưng mềm dẻo thon gầy của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, lại cười khẽ nói: "Đừng buồn ...đừng buồn. Ngươi từng làm giáo chủ chẳng lẽ không biết, trong giang hồ quan trọng nhất chính là thu thập tin tức. Ta vài năm gần đây không quan tâm đến chính sự , ngươi thật ra so với ta càng ngày càng giống đại hiệp."

     Quân Thư Ảnh đang vì đột nhiên phát hiện chính mình chơi bời lêu lổng đã nhiều năm mà cảm thấy buồn bực, lúc này nghe hắn nói như vậy, liền hỏi nói: " chính sự của ngươi chính là ngồi ở trong quán trà nghe người ta nói nhàn thoại ( những câu chuyện lúc nhàn rỗi)?!"

     "Sao có thể a. Không nói gạt ngươi, cơ sở ngầm của ta trải rộng đại giang nam bắc." Sở Phi Dương sờ sờ cái mũi thẳng thắn nói, "Bất quá tính toán kỹ, dưỡng những người này một năm tốn không ít ngân lượng, nên hai năm nay vẫn không dùng đến họ . Bọn họ chung quy vẫn trình lên mấy việc như vị chưởng môn nào bị phu nhân đánh hay chủ nhà nào đi nhà xí ngồi chổm hổm lâu đến nỗi phải mời thầy thuốc toàn mấy chuyện nhàm chán để kiếm tiền, còn chính sự thì không dùng nhiều lắm."

     "Ngươi. . . . . ." Quân Thư Ảnh nghe được cảm thấy bất đắc dĩ, lại trong giây lát nhớ tới khi đó thủ đoạn dùng ở trên chính người mình để tìm dấu vết theo mùi cùng con tiểu hoàng điểu kia, trong lòng có chút hờn giận dâng lên, "Ngươi này! ngụy quân tử."

     "Đây là thủ đoạn dùng đúng lúc, cùng lắm chỉ là không quang minh chính đại, dù sao cũng là vì hành hiệp trượng nghĩa. Làm sao lại là ngụy quân tử ?!" Sở Phi Dương bất bình nói.

     "Quỷ biện (cãi chày cãi cối) vô dụng." Quân Thư Ảnh như đinh đóng cột nói.

     "Khá lắm không nói đạo lý, nghịch đồ phạm thượng, ngươi dám chọc giận vi sư!" Sở Phi Dương bổ nhào tới, đem Quân Thư Ảnh đặt ở dưới thân, hai tay không thành thật liền chui vào trong xiêm y hắn làm loạn.

     Sở Phi Dương đối với cơ thể này hiểu biết sợ rằng so với chính Quân Thư Ảnh còn khắc sâu. Hắn chọn nơi mẫn cảm để xuống tay, biến thành Quân Thư Ảnh run rẩy không ngớt, cũng không thể nói rõ là thoải mái hay khó chịu, cười đến ngay cả tâm tình cũng thoải mái, sớm đem tâm tư phiền muộn lúc đầu bay lên chín tầng mây.

     Hai người náo loạn một trận, Sở Phi Dương mới buông ra Quân Thư Ảnh, một bên chậm rãi ôn rượu một bên cùng hắn tán gẫu.

     "Sở đại ca bên ngoài có chuyện. . . . . ." Đúng lúc này, Sở Vân Phi đột nhiên vén rèm chui đầu vào, Quân Thư Ảnh trong ánh mắt còn mang theo ý cười chưa dứt, Sở Vân Phi thấy nao nao.

     Bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Quân Thư Ảnh ánh mắt lập tức lại phai nhạt, cùng với bộ dáng hiền hoà lúc ở bên Sở Phi Dương hoàn toàn bất đồng, thái độ lãnh đạm như không đối với hắn lại làm cho Sở Vân Phi cảm thấy có một chút thụ thương.

     "Vân Phi, có chuyện gì?" Sở Phi Dương hỏi.

     "Nga, là ở phía trước có nạn dân, ta thấy bọn họ thật sự rất đáng thương, cho nên muốn Giang Tam dừng xe, cứu tế một chút. Chính là Giang Tam nhất định không nghe ta." Sở Vân Phi giận dữ nói.

     Sở Phi Dương xốc lên bức màn hướng ra phía ngoài nhìn lại, quả nhiên thấy trên đường tốp năm tốp ba người đang dìu đỡ lẫn nhau chậm rãi đi qua.

     Sở Phi Dương vén vạt áo đứng dậy xuống xe: "Ta đi nhìn xem."

     Sở Vân Phi thăm dò hướng hai bên trái phải nhìn một chút, đối với Quân Thư Ảnh cười cười nói: "Quân . . . . đại ca, ta vào được không."

     Hắn kêu một tiếng thực thân thiết, Quân Thư Ảnh thật đúng là không hiểu ra sao, nhìn hắn một cái, cũng không nói cái gì, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

     Cũng không thấy hắn phản ứng. Sở Vân Phi lấy lòng không được, cảm thấy có chút tủi thân. Nhìn Quân Thư Ảnh chuyên chú nhìn ra bên ngoài, nghĩ đến hắn chắn chắn là đang nhìn Sở Phi Dương, lại thấy hâm mộ Sở Phi Dương.

     Không bao lâu xe ngừng lại, Sở Vân Phi nghe được Giang Tam ở phía trước hổn hển kêu gào, Sở Phi Dương vén rèm lên cười nói: "Xuống xe đến đây đi, có việc làm."

     Sở Phi Dương nói có việc làm quả nhiên chính là cứu tế nạn dân. Trong xe tiền tài thực vật chỉ để lại phần cho bốn người dùng trong một ngày, còn lại toàn bộ bị Sở Phi Dương mang ra hết.

     Sở Phi Dương đem mấy bộ quần áo dày cùng một ít điểm tâm bỏ một đống vào lòng Quân Thư Ảnh, nhìn hắn ôm đủ thứ đồ vật đi vào trong phong tuyết, chớp mắt bị mấy hài tử tay chân khô gầy quần áo rách bươm dè dặt đến gần. Quân Thư Ảnh mặt không biểu tình hướng về phía họ phân phát y phục cùng lương khô, trong lúc đó mỗi cử động đều ôn hoà đến mức nói không nên lời. Những nạn dân cảm động đến rơi nước mắt mà quỳ lạy, Quân Thư Ảnh cũng không ngăn cản bọn họ, chính là cúi đầu nói vài câu cái gì, chờ bọn hắn đứng dậy liền đem đồ vật này nọ tiếp tục phân phát.

     Sở Phi Dương ở phía sau nhìn thấy, khóe miệng khơi mào một nụ cười dịu dàng. Quân Thư Ảnh bị hắn cường ngạnh lột bỏ đi một thân lệ khí ( lệ khí- tàn ác ), trong mắt hắn lúc này đây sự tồn tại này so với tuyết trắng trong gió còn thanh cao hơn.

Chính văn chương thứ hai mươi bốn

     Mấy người đem y phục cùng lương thực tiền bạc trên hai lượng mã xa cơ hồ phân phát hết, mới hướng dân chúng đang tràn đầy cảm kích mà từ biệt, tiếp tục hành trình.

     Bởi vì đã đem một mã xa tặng đi, cho nên Sở Vân Phi cũng vui vẻ trở về chiếc xe thứ hai, cùng Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh ngồi cùng nhau.

     Sở Vân Phi không rõ chính mình muốn làm cái gì. Ngay từ đầu là bởi vì Quân Thư Ảnh đơn thân độc mã tiến đến cứu hắn, cho nên trong lòng hắn nảy sinh hảo cảm. Thân ảnh kia xuất hiện ở trong lúc hắn nguy cấp đã dễ dàng phá vỡ lời đồn đại nhảm nhí từng khiến cho hắn có thành kiến.

    Khi Quân Thư Ảnh bức  Ôn Hàn đến trước mặt hắn, bức Ôn Hàn vì hắn mở ra gông xiềng -  nghĩ đến  lúc hắn thường luôn lãnh đạm vô tình, luôn tránh xa cự tuyệt người khác đến gần mà trong lúc đó lại lo lắng cho mình, Sở Vân Phi vừa cảm kích đồng thời còn có một tia vui sướng không rõ.

     Nếu Quân Thư Ảnh nguyện ý tiếp  nhận cảm kích cùng lời cảm tạ của hắn -- mặc dù chỉ cho hắn một chút tươi cười khách khí cũng tốt, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy mất mát như vậy.

     Nhưng Quân Thư Ảnh cố tình đối với hắn giống trước đây như không thấy, lãnh đạm coi thường. Giống như một lần giúp đỡ kia chưa bao giờ phát sinh qua.

     Nếu hắn đối với tất cả mọi người như thế, Sở Vân Phi cũng không đến nỗi đối với chuyện này canh cánh trong lòng.

     Nhưng hết lần này đến lần khác, khi Quân Thư Ảnh đối mặt Sở Phi Dương, cho dù vẫn là biểu tình lãnh đạm, nhưng từ trong lòng vẫn thể hiện ra ôn hoà cùng mềm mại rất rõ ràng.

     Cái này làm cho Sở Vân Phi có chút lưu tâm, hơn nữa theo thời gian càng trôi đi, hắn càng ngày càng lưu tâm .

     Sau vài ngày hắn càng không khắc chế được đối với Quân Thư Ảnh lưu ý. Sở Vân Phi vì thành kiến trước đây của mình mà xấu hổ, hiện giờ hắn thực sự tin, Quân Thư Ảnh không giống như giang hồ đồn đại là loại người 'tâm thuật bất chính' độc ác cực đoan.

     Người như vậy không có khí chất giống như Quân Thư Ảnh. Sở Vân Phi nói không rõ đó là khí chất gì, thực sạch sẽ, thực bình thản, rồi lại lạnh lùng làm cho người ta không dám tới gần.

     Chỉ trừ bỏ Sở Phi Dương. Hắn cũng chỉ cho phép Sở Phi Dương tới gần.

     Nếu cũng có thể cùng Quân đại ca làm hảo bằng hữu thì tốt rồi, đáng tiếc khi đó chính mình ngu xuẩn thể hiện địch ý nhất định làm cho hắn mất hứng. Sở Vân Phi thầm than, ánh mắt lại một lần lưu lại trên người Quân Thư Ảnh.

     Quân Thư Ảnh không thấy hắn, lại bị Sở Phi Dương vừa vặn bắt gặp.

     Sở Vân Phi đối diện thẳng tắp với tầm mắt Sở Phi Dương, nhất thời ngẩn người, liền đối với  Sở Phi Dương lộ ra bộ dáng tươi cười sáng lạn.

     Sở Phi Dương thản nhiên cười đáp lại, nhưng trong lòng đã nổi lên một ít nghi ngờ.

     Tiểu tử này từ lúc được Quân Thư Ảnh cứu, tất thảy có chút không thích hợp. Theo tính tình ngay thẳng của hắn, nếu hắn cảm động đến rơi nước mắt thì còn bình thường, đằng này ngượng ngịu chân tay lại nhìn lén Quân Thư Ảnh là có chuyện gì?

     "Phi Dương, nước trà hết rồi." Quân Thư Ảnh đột nhiên mở miệng nói. Hắn chính là đang ngồi dựa vào vách tường phía sau Sở Phi Dương, lúc này hắn đang cầm một quyển nội công tâm pháp- vừa xách lên ấm trà lại phát hiện đã trống rỗng liền lên tiếng nhắc nhở.

     "Quân đại ca, ta đi lấy nước!" Không đợi Sở Phi Dương đáp lời, Sở Vân Phi tích cực tiến lên nhận lấy ấm trà, đi ra bên ngoài lấy nước .

     "Quân đại ca?!" Sở Phi Dương lặp lại nói, lưu ý mà nhíu mày, "Hắn khi nào thì quen thân với ngươi như vậy?"

     Quân Thư Ảnh như cũ cúi đầu lật trang sách, không quan tâm nói: "Hắn còn không phải gặp ngươi có vài lần liền Sở đại ca Sở đại ca kêu sao . Ngươi lời này đúng là không có đạo lý. Chẳng lẽ chỉ Sở đại hiệp ngươi mới có thể được người kính trọng?"

     "Chính là kính trọng thì tốt rồi." Sở Phi Dương quay đầu khẽ hừ một tiếng.

     Quân Thư Ảnh không hiểu lắm nhìn hắn một cái, cũng không cùng hắn dây dưa mấy chuyện nhàm chán này, lại chuyên chú vào sách.

     Trời về chiều, mọi người đến một thôn trang nhỏ. Thôn trang vẫn như trước đó có một ít nạn dân đói khổ lạnh lẽo đang tỵ nạn. Sở Phi Dương nghĩ Mai gia trang dù sao đã không xa , vốn định đem xa mã duy nhất lưu lại,nhưng tại thôn Khẩu Bắc nghèo túng hoang vắng này đột nhiên lại xuất hiện thêm một đội nhân mã hùng hậu.

     Đội ngũ hùng hậu đó, cầm đầu là vài người mặc cẩm phục ( y phục bằng gấm ) cưỡi ngựa, thắt lưng đeo trường kiếm, đều là một thân nội lực thâm hậu. Mặt sau là mấy chú ngựa lớn, trên lưng thồ bao bố túi nải đủ loại, từng bước một chậm rãi đi tới. Đằng sau nữa, đó là một cỗ xe ngựa xa hoa phú quý, xe được che bởi tấm màn đỏ sậm rất nhiều lớp dầy dặn, phía trên thêu hoa văn tinh xảo của hàng thêu Hồ Nam, chung quanh còn có vài chục hộ vệ thân hình vạm vỡ.

     Đoàn người đi đến trước mặt mấy người Sở Phi Dương liền chậm rãi dừng lại,âm thanh xe ngựa gõ trên đường đá lởm chởm cùng dần biến mất. Hai đoàn người ngựa đang song song trên đường, không khí có chút khẩn trương. Từ đầu nhóm thôn dân vẫn vây quanh đám người Sở Phi Dương đều chậm rãi lui lại mấy gian phòng cũ nát, từ khe hở phía trong cửa sổ nhìn ra ngoài.

     "Trương thống lĩnh, đã đến sao? Vì sao dừng lại?" Bên trong xe ngựa truyền đến âm thanh nữ nhân thanh thúy dễ nghe, bị kình phong thổi bay tản mạn, càng thêm phần mong manh.

     Sở Phi Dương hơi hơi  nghiêng đầu, chỉ cảm thấy này thanh âm này rất là quen thuộc, lại nhất thời không thể nhớ lại đã nghe thấy ở đâu.

     "Bẩm báo phu nhân, chính là va chạm với người khác. Mời phu nhân nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lập tức lên đường." Đầu lĩnh là một trung niên nam tử ngôn ngữ cung kính mà trả lời, ánh mắt lại đang đánh giá mấy người Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương vẫn như trước biểu lộ vẻ ôn hòa tươi cười, hướng vị trương thống lĩnh vừa chắp tay nói: "Tại hạ mấy người chính là khách qua đường, vì thấy thôn dân nơi này thật sự đáng thương, mới tính toán tiếp tế đôi chút, cũng không nghĩ cùng các vị va chạm. Chúng ta sẽ dời xe ngựa đi, thỉnh chư vị chờ một chút."

     Sở Phi Dương nói xong, không đợi vị trương thống lĩnh mở miệng, phía trong cỗ mã xa lộng lẫy đột nhiên truyền đến vài tiếng động tĩnh, Một cánh tay trắng trẻo tinh tế xinh đẹp cầm chặt màn che vén lên, phía sau tấm rèm lộ ra một khe hở, cánh tay vươn ra trên cổ tay đeo một vòng ngọc trong suốt sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là vật vô giá.

     "Sở. . . . . . Sở. . . . . . Sở đại ca. . . . . ." Thanh âm thanh thúy mong manh khó nén được xúc động, rồi lại có chút do dự, lắp bắp , cuối cùng một câu 'đã lâu không gặp' trầm xuống rơi vào trong gió tuyết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét