Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 21-22

Chính văn chương thứ hai mươi mốt

     Quân Thư Ảnh một mạch đuổi theo Ôn Hàn, dần dần hướng về phía ngọn núi.



     Ngọn núi này tên gì quả thực Quân Thư Ảnh cũng không biết, nhưng cảnh sắc hiện lên trước mắt càng ngày càng quen thuộc .



     Chính là lần Sở Phi Dương hai mắt bị mù, lại còn không biết chết sống mà đến hồ gia trại phó ước, mọi chuyện dường như cũng không phải quá xa xôi. Ngày đó khi hắn lên đường tới ứng cứu cũng chính là đi con đường này.

 


    Lúc này băng tuyết ngập trời khác hẳn ánh dương quang tươi sáng trước đây, tuy hắn vẫn đi qua con đường này thế nhưng dường như có cảm giác đã lâu lắm rồi.



     Hiện giờ Hồ gia trại đã sửa thành họ Ôn, chính là cướp của người giầu chia cho người nghèo. Chỉ là hắn lại một lần nữa tới nơi này để cứu người.



   Thật ra Quân Thư Ảnh cũng không tình nguyện, chí ít cũng không bằng hắn từng một lần tới cứu người, lúc ấy trong lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng là cam tâm tình nguyện. Ở trong lòng hắn, dù người nào bị bắt đi đối với hắn một chút quan hệ cũng không có.



     Bất quá hắn không cứu, Sở Phi Dương cũng muốn cứu. Dù sao đều là chuyện của cả hai, vì vậy đơn giản hắn chịu phiền toái mà đi một chuyến. Cũng tránh cho Sở Phi Dương cùng mấy tên sơn tặc này 'hảo ngôn chu toàn' ( ý anh là: nói lời hay ý đẹp quanh co, mất thời giờ), sinh ra nhiều chuyện rắc rối.



     Không bao lâu sau Quân Thư Ảnh đã thấy một góc hàng rào. Đây vẫn là nơi cũ của Hồ gia trại đã được sửa sang, mấy căn phòng được dựng từ vài thanh gỗ thô to bắc lấy nhau thật sơ sài, thật khó phân biệt đâu là chính sảnh đâu là sân vườn, nơi chốn bừa bãi, cùng với diện mạo của Ôn Hàn và Nhan Tử Dung đúng là khác biệt rất lớn, hoàn toàn thuộc về tác phong của sơn tặc, là nơi hang hùm ổ sói.



     Quân Thư Ảnh lăng không tiến vào trong trại. Trong không khí rét lạnh mơ hồ có chút mùi vị khác thường, khoảng sân trống giữa trại có dựng vài cái giá đơn sơ, trên đó không biết là xương cốt của động vật gì, phía dưới giá ngọn lửa đã tàn còn lại một đống tro bụi. Trên mặt đất khắp nơi vương vãi chén bát cùng bầu rượu, không người thu dọn.



     Quân Thư Ảnh không khỏi nhíu nhíu đầu mày, lượn qua vài căn phòng phía trước, rồi hướng phía sau hàng rào đi tới.



     Còn cách không xa thì từ trong không trung rõ ràng truyền đến lời nói chính nghĩa đầy giận dữ của  Sở Vân Phi.



     "Ngươi tên sơn tặc này! Uổng cho ngươi có diện mạo đẹp như vậy, thế nhưng ra tay lại đê tiện, vô sỉ! Cư nhiên dùng mê dược, loại thủ đoạn hạ lưu!" Sở Vân Phi cả giận nói.



     Quân Thư Ảnh âm thầm lắc lắc đầu. Một câu nói thật dài lại hay, đáng tiếc tất cả đều lời vô ích.



     Ôn Hàn thanh âm không lớn, có lẽ là nội lực không sung mãn bằng Sở Vân Phi, thanh âm của hắn chính là đứt quãng truyền ra. Cứ như vậy, Quân Thư Ảnh lần theo thanh âm tìm được chỗ của hai người.



     Quân Thư Ảnh mới vừa rơi xuống đất, chỉ nghe bên trong cửa truyền đến tiếng hét thảm của Sở Vân Phi. Hắn trong lòng rùng mình, sợ Ôn Hàn thật sự nói được thì làm được, Sở Vân Phi e rằng đã bị hắn hạ độc thủ.



     Quân Thư Ảnh một cước đá văng cửa, sau cánh cửa tất cả mọi người đều quay ngoắt lại nhìn, Sở Vân Phi cũng quên mất việc phải tiếp tục kêu thảm thiết, há hốc miệng nhìn hắn. Khi thấy rõ là ai thì trợn tròn hai mắt.



Gian phòng này đại khái dùng để tra khảo, các loại hình cụ đều đầy đủ cả.. Lúc này Sở Vân Phi đang bị thiết liên (dây xích bằng sắt) khóa ở trên một giá gỗ cao, thoạt nhìn có vẻ vẫn ổn. Ôn Hàn ngồi trên một cái ghế dựa lớn, được trải một tấm nệm da thú, điệu bộ thong thả ung dung, đang cầm chén trà nhìn Sở Vân Phi chịu hình. Phía sau hắn là một đám sơn tặc cao lớn, còn có một tên đứng trước mặt Sở Vân Phi, một tay xách đao một tay tuột ra quần của SởVân Phi, muốn làm cái gì thật ra chỉ nhìn qua đã hiểu.



     "Thật to gan! Dám một mình xông vào ôn gia trại." Ôn Hàn sau một khắc kinh ngạc, thì lập tức khôi phục bộ dáng thong dong nói.



     "Không lớn gan bằng ngươi, chỉ có một chút khoa chân múa tay mà cũng dám chặn đường cướp bóc. Ôn gia trại cái gì, thực tế là tên Nhan Tử Dung mới là đương gia. Bằng vào ngươi- một thân không chút công phu, nếu không phải được Nhan Tử Dung che chở, thì mấy tên sơn tặc này làm sao lại nghe lời ngươi sai bảo. Chẳng lẽ nhờ vào bộ mặt ngươi lớn lên giống nữ nhân sao ?" Quân Thư Ảnh khinh thường trả lời, quét mắt liếc Sở Vân Phi một cái, lại nói: "Thả hắn, ta không cùng ngươi so đo."



     Ôn Hàn tức  giận chụp tay ghế đứng lên, bởi vì bị người vạch trần mà đâm ra thẹn quá hoá giận, chỉ vào Quân Thư Ảnh cả giận nói: "Ngươi đừng khinh người quá đáng! Cho ngươi nhìn xem đại gia ta có phải khoa chân múa tay hay không!"



     Nói xong từ trong lòng xuất ra một cây roi lớn, người cũng hướng phía Quân Thư Ảnh đánh tới.



     Quân Thư Ảnh dễ dàng tránh đi thế công của hắn, tâm trạng có chút do dự, nghĩ đến Sở Phi Dương, hắn vẫn là quyết định không hạ sát thủ.



     Trong phòng, mấy tên sơn tặc nhìn nhau rồi cùng đồng loạt tiến lên muốn chế ngự Quân Thư Ảnh.



     "Các ngươi lui ra cho ta!" Ôn Hàn hét lớn, nhưng cả đám sơn tặc ở đây đều đối với mệnh lệnh của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, không một ai tuân theo lời của hắn.



     Quân Thư Ảnh lạnh lùng cười, rơi vào trong ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Hàn, khiến cho Ôn Hàn càng uất hận, hắn cắn chặt răng xuất toàn lực vào trường tiên trong tay.



     Thế công kích của họ trong mắt Quân Thư Ảnh lại hoàn toàn không coi ra gì, chỉ cần vài ba chiêu Quân Thư Ảnh đã điểm huyệt khiến toàn bộ đám sơn tặc ngã trên đất, một tay chế trụ Ôn Hàn đẩy hắn về phía Sở Vân Phi đang bị trói chặt, lạnh lùng nói: "Không muốn bị thương thì mau đem chìa khóa giao ra đây."



     Ôn Hàn hừ một tiếng, quật cường không muốn mở miệng.



     Sở Vân Phi lúc này mới thực sự tin tưởng, Quân Thư Ảnh ngày thường đối với bất luận kẻ nào cũng 'bất cẩu ngôn tiếu' ( không nói cười tuỳ tiện) lúc này đặc biệt vì cứu mình mà đến. Trong lòng hắn nhất thời cảm động vô cùng, cùng lúc cũng cảm thấy hổ thẹn. Chính mình lúc trước tin vào miệng lưỡi giang hồ, vẫn cho rằng hắn là người xấu, còn luôn nhằm vào hắn, hiện giờ nghĩ lại, quả thực là ngu không ai bằng .



     "Quân. . . . . . Quân. . . . . ." Sở Vân Phi vẻ mặt cảm kích muốn mở miệng, lại không biết nên xưng hô như thế nào. Rất thân mật sợ là đường đột, khách sáo lại sợ không lễ nghĩa. Chính là đang lắp bắp  không biết phải thế nào , thình lình Quân Thư Ảnh tầm mắt không chút ôn nhu quét lại đây: "Câm miệng."



     Sở Vân Phi lập tức ngậm chặt miệng.



     Quân Thư Ảnh vẫn đang ép hỏi Ôn Hàn. Không biết hắn dùng thủ pháp gì mà sắc mặt Ôn Hàn tái nhợt,  đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn như cũ gắt gao cắn hàm răng không mở miệng



     "Đừng cho là ta không dám giết ngươi." Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói, dưới tay lại tăng thêm chút lực đạo.



     Ôn Hàn kêu lên một tiếng khó chịu, xuay mặt qua chỗ khác, nhất định không chịu lên tiếng.



     Quân Thư Ảnh đích thực có chút mất kiên nhẫn, ngón tay ở trên huyệt đạo của Ôn Hàn chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể phế đi một cái cánh tay hắn . Nhìn Ôn Hàn bộ dáng ' cá không ăn muối cá ươn' ( chém chút- chỗ này Qt khó hỉu quá nên ta nghĩ nôm na nó giống như vậy), Quân Thư Ảnh đang muốn xuống tay tàn độc, Ôn Hàn đột nhiên mở miệng nói: "Chậm , chậm đã, ta lấy ra là được."



     Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, thả lỏng  lực đạo.



     Ôn Hàn cả thân thể bị Quân Thư Ảnh biến thành tê dại, chậm chạm đưa tay vào lồng ngực, đôi mày thanh tú nhíu chặt cắn cắn môi, bộ dáng tựa hồ rất khó chịu



     "Cho ngươi."



     Quân Thư Ảnh vừa mới tiếp nhận, lại thình lình bị Ôn Hàn quay người đánh tới, nhất thời không có đứng vững liền bị hắn đánh ngã trên mặt đất.



     Ôn Hàn rõ ràng thân thể còn tê dại thiếu sự linh hoạt,  Quân Thư Ảnh không hiểu hắn vì sao còn muốn vũng vẫy vô ích như vậy.



     Quân Thư Ảnh đang muốn xốc hắn đứng dậy thì đã thấy Ôn Hàn túm chùm chìa khoá đồng hắn vừa cầm trong tay, vặn vặn vài cái.



     Quân Thư Ảnh cảm thấy cổ tay bị thít chặt, chăm chú nhìn vào, thì ra những chìa khoá đồng kia cùng vòng xuyến đồng hợp lại với nhau thay đổi hình dạng, biến thành một cái cùm tay chặt chẽ gắn trên cổ tay hắn, trên cùm tay còn gắn với một dây xích . Ôn Hàn chính là kéo một đầu dây còn lại muốn móc vào cây cột phía sau Sở Vân Phi.



     Quân Thư Ảnh thật sự bị tên sơn tặc không biết tốt xấu này chọc giận. Cánh tay bị khống chế không tiện sử dụng, hắn liền rút ra tay trái, muốn rút độc châm trong tay áo ra. Ôn Hàn tựa hồ phát hiện hắn muốn làm cái gì, liền  nhào vào trên người Quân Thư Ảnh thân thể mạnh mẽ áp hắn xuống đất, ôm chặt cổ tay trái của  Quân Thư Ảnh, không cho hắn di chuyển.



     Lúc Sở Phi Dương cùng Nhan Tử Dung đuổi tới chính là nhìn thấy tại hiện trường hai người té trên mặt đất dây dưa cùng một chỗ, trong nháy mắt sắc mặt sa sầm, đồng loạt túm sau gáy, đều tự đem người của chính mình kéo vào trong lòng ngực.

Chính văn chương thứ hai mươi hai







     Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh tìm kiếm từ trên xuống dưới một lượt, xác định không có gì thương tổn mới yên tâm, lại cầm lên tay phải đang bị trói của hắn nhìn kỹ. Chiếc cùm kia đơn giản chỉ khoá ở cổ tay cũng không có cơ quan gì khác. Sở Phi Dương lúc này mới thở dài một hơi nói: "Ngươi như thế nào đối với tiểu tử này cũng có thể biến thành chật vật như vậy, bằng công phu mèo quào của hắn cũng khó đối phó vậy sao?"



     "Ngươi ít khinh thường người khác đi!" Ôn Hàn đang được Nhan Tử Dung nhẹ giọng an ủi vỗ về nghe thấy vậy ngay tức khắc quắc mắt nhìn trừng trừng như muốn phát hoả, lại lập tức bị Nhan Tử Dung xoa dịu xuống, không thoải mái mà lẩm bà lẩm bẩm.



     Quân Thư Ảnh cũng là nhất thời sơ sẩy, không buồn đem Ôn Hàn để vào mắt, hơn nữa vì kiêng nể lời nhắc nhở của Sở Phi Dương nên cũng không muốn thương tổn hắn, mới có thể thình lình bị hắn đánh ngã, lúc này đây trong thâm tâm lại có chút ân hận. Bị Sở Phi Dương vừa nói một câu, hắn hừ một tiếng nói: "Nếu không phải ngươi quy củ đạo nghĩa nhiều như vậy, ta làm sao bị bó tay bó chân. Nếu là trước kia, ta chỉ cần một chiêu liền chấm dứt tính mạng của hắn rồi."



     "Ai, ngươi đừng lộn xộn." Sở Phi Dương đang cởi khoá đồng trên tay hắn, giữ lấy cổ tay không cho hắn động. Nghe thấy Quân Thư Ảnh nói như thế, Sở Phi Dương hiểu ý cười, trong lòng thật ra có cảm giác hưởng thụ cực kỳ.



     Hắn cảm thấy được, Quân Thư Ảnh giống như một chú mèo bị hắn thu phục. Lúc chưa thừa nhận chủ nhân, hắn lạnh lùng lại tàn khốc, hở một chút là gương nanh múa vuốt lộ ra hàm răng sắc nhọn, khi rời đi thì tuyệt không lưu luyến.



     Thế nhưng cho tới bây giờ, khi hắn rốt cục cũng thu phục được chú mèo cao quý này, hắn đối với mình trở nên ngoan ngoãn thuận theo, sẵn lòng vâng lời nằm yên mặc cho bị mò mẫm, ra ngoài cũng tuyệt đối nhớ rõ phải về nhà, chính là biết mình thuộc về ai.



     Đương nhiên những lời không đứng đắn này Sở Phi Dương cũng chỉ có thể thầm nghĩ  trong lòng một chút. Nếu bảo hắn đối với chú mèo dễ xù lông này nói ra, hắn tuyệt đối không dám.



     "Phải Quân Thư Ảnh công tử càng ngày càng trạch tâm nhân hậu, tâm hướng chính nghĩa." Sở Phi Dương một bên lay động cơ quan mấu chốt của khoá đồng, một mặt ôn nhu cười nói.



     Quân Thư Ảnh quay đầu sang một bên, khinh thường nói: "Loại đánh giá này cũng không thể làm cho ta cao hứng đâu."



     Sở Phi Dương tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Chính là vi phu thật cao hứng nha."



     "Ngươi --"



     "A, mở!" Sở Phi Dương cười tủm tỉm nhìn hắn, một tay mở ra khoá đồng.



     "Sở. . . . . . Sở đại ca." Một thanh âm yếu ớt như muỗi kêu vang lên. Sở Phi Dương nhìn về phía sau, có một kẻ bị người lãng quên thật lâu- Sở Vân Phi điệu bộ đáng thương nhìn nhìn hắn.



     Sở Vân Phi chỉ biết là, vốn Quân Thư Ảnh là cố ý tới cứu hắn, còn vì hắn mà cùng Ôn Hàn đại chiến một hồi.



     Sau đó Sở Phi Dương cùng Nhan Tử Dung đến đây, bọn họ liền hai người một đôi đứng một bên nói nhỏ, không khí thập phần quỷ dị. Ai cũng mặc kệ hắn còn đang thê thảm bị khoá trụ trên cột.



     Sở Phi Dương đi tới, cầm xiềng xích trên người hắn nhìn nhìn nói: "Vân Phi a, thứ này không phải xiềng xích thông thường, Sở đại ca cũng không có biện pháp. Chúng ta trước tiên chờ Nhan Tử Dung khuyên bảo Ôn Hàn đã." Nói xong hướng phía Nhan Ôn hai người nhìn lại, đã thấy Ôn Hàn dùng ánh mắt oán độc nhìn Sở Vân Phi, dáng vẻ ngoan cố dù nói cái gì cũng không thèm nghe.



     Ánh mắt thực sự khiến cho người nhìn lạnh run cả người. Sở Phi Dương cảm thán nói: "Ngươi rốt cuộc làm cái gì, có thể làm cho hắn hận ngươi như vậy."



     Sở Vân Phi từ tốn trả lời: "Ta đã nói hắn lớn lên giống nữ nhân a. . . . . . Vốn ta tưởng hắn 'chuyện bé xé ra to' là do có âm mưu gì khác. Hiện tại ta đã biết, hắn là thật sự để ý việc này. Hoạ từ miệng mà ra, cổ nhân thật không có lừa ta ."



     Sở Vân Phi nói xong, ánh mắt lại hướng phía Quân Thư Ảnh. Trước kia tiểu khúc đã nói hắn luôn 'nghĩ gì nói đấy' không biết giữ mồm miệng rất dễ đắc tội với người khác, hắn tự nhiên nhớ lại bản thân với Quân Thư Ảnh nhiều lần nói ra ác ngôn, thế nhưng trong lúc mình gặp nguy nan hắn lại tới cứu mình. Ngay cả Sở Phi Dương võ công cùng khinh công cao hơn cũng không đến nhanh như vậy.



     Quân Thư Ảnh đang ở một bên xoa cổ tay, đột nhiên cảm thấy ánh nhìn nóng bỏng dừng trên người mình. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vân Phi vẻ mặt còn đang cảm động, đối diện ánh mắt tràn ngập thành ý của hắn, không hiểu sao lại có chút nao nao, rồi sau đó nhíu mày, lãnh đạm trừng mắt nhìn hắn một cái. Hắn đối với việc Sở Vân Phi đột nhiên thay đổi thái độ vừa khó hiểu lại không kiên nhẫn, không biết hắn- thứ người đơn giản lỗ mãng trong óc rốt cuộc đang nghĩ cái gì.



     Mặc kệ hắn đang suy nghĩ cái gì cũng tốt, cùng hắn không quan hệ.



     Bên kia Nhan Tử Dung tựa hồ cũng khuyên nhủ được Ôn Hàn, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Sở Phi Dương.



     Ôn Hàn rất không cam lòng lấy chìa khóa cởi ra xiềng xích trên người Sở Vân Phi, nhìn Sở Vân Phi một bộ 'sống sót sau tai nạn' - dáng điệu thoải mái ung dung, nỗi tức giận trong lòng lại dâng lên, xông tới hung hăng đá hai cước lên cẳng chân hắn.



     Sở Vân Phi một thân nội lực hộ thể, tất nhiên cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng là lúc này lại khôn hẳn lên, làm bộ bị đá rất đau, giải toả một phần nỗi phận hẫn trong lòng Ôn Hàn.



     Ba người nhanh chóng xuống núi, Giang Tam đã sớm chờ đợi không nổi, đợi đến khi cả ba vừa lên xe, hắn lập tức vội vã thúc ngựa tốc hành.



     Sở Vân Phi lúc này có chút thẹn trong lòng, cảm thấy chính mình khiến cho mọi người thêm phiền toái, nên không giống như lúc bình thường cùng Sở Phi Dương chen vào một chỗ, mà lại một mình trầm mặc ở trên cỗ xe khác.



     "Ngươi cùng tên Nhan Tử Dung nói gì, cuối cùng cư nhiên hai người đi cùng nhau." Quân Thư Ảnh hỏi.



     Sở Phi Dương thở dài: "Vốn cũng không có cừu hận gì, nếu không phải do Ôn Hàn bị kích động, chúng ta cũng không cần cùng bọn họ xung đột"



     "Không có cừu hận? Ngươi lúc trước huyết tẩy Hồ gia trại cũng là cùng bọn họ không có cừu hận gì." Quân Thư Ảnh hừ một tiếng nói.



     Sở Phi Dương lôi kéo tay trái hắn ngắm nghía, một ngón tay nhẹ nhàng vân vê, không chút để ý nói: "Hoàn toàn không giống a, ngươi làm sao nhìn không ra. Còn mất công hỏi ta như vậy, là có dụng ý gì?!"



     Quân Thư Ảnh tay trái bị nắm lấy, liền dùng tay phải chống mặt nhìn ra phía ngoài xe, không thèm để ý tới hắn.



     "Lại nói tiếp," Sở Phi Dương sờ sờ cằm, nâng lên ánh mắt có vẻ đã hiểu ra nghĩ nghĩ một chút nói " Ôn Hàn kia cùng Nhan Tử Dung đều là mỹ nhân dung mạo không tầm thường, thật khó mà đem họ cùng đám sơn tặc coi như có liên hệ với nhau ."



     Nói xong liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh một cái, hắn đang quay đầu hướng ra phía ngoài thân ảnh một chút cũng không động.



     "Nghĩ gì vậy? Không muốn nói chuyện với ta?" Sở Phi Dương chọc chọc hắn.



     Quân Thư Ảnh tránh đi cánh tay đang quấy nhiễu của hắn, tức giận nói: "Cổn."



     Ai u, mất hứng. Sở Phi Dương khẽ cười, lưu loát buông ra tay hắn, chính mình lấy ra một vò rượu uống mấy ngụm, liền dựa và trên nhuyễn điếm ( đệm lót mềm mại- thường bằng lông thú).



     Không khí trong xe trầm mặc một lúc lâu, thì phía bên kia truyền đến thanh âm rầu rĩ của Quân Thư Ảnh: "Ta nhớ Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi."



     Tình cảnh này ngữ khí này, làm cho Sở Phi Dương yêu thương vô cùng. Hắn cho rằng đây là cách Quân Thư Ảnh không được tự nhiên mà tìm sự quan ái( yêu mến) của hắn, cũng không nỡ trêu đùa hắn nữa, tiến lên ôm chặt lấy hắn, ôn nhu mà an ủi xoa dịu.



     Bốn người lại rong ruổi trên đường hai ngày, vì sự kiên trì của Sở Phi Dương mà Giang Tam bắt buộc phải thúc ngựa về hướng Mai gia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét