Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 3-4

Chính văn chương thứ ba



     Sở Phi Dương lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: " Ngươi nha, ngươi nha. Không phải ta nói nhiều, đối với việc nhỏ thì không sao, nhưng đối với tiểu oa nhi sao lại thiếu suy nghĩ như vậy. . . . . ."



     "Ngươi nói ai thiếu suy nghĩ?! Sở Phi Dương, ngươi muốn đánh nhau sao không?" Quân Thư Ảnh nổi giận nheo lại ánh mắt, "Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng, ta tùy thời phụng bồi."

 


     "Ta không phải nghĩ đánh nhau với ngươi, ta là đang nói đạo lý. Cổ nhân vẫn nói biết sai tức là có thể sửa, ngươi lại dùng loại khoá thiết liên này giữ Tiểu Thạch Đầu ở nhà một mình, chuyện như thế đừng lặp lại. Nếu là đạo lý tất nên nghe theo, không cần luôn cố chấp như vậy" Sở Phi Dương buông Tiểu Thạch Đầu đứng dậy, thân hình vĩ ngạn cao ngất, ngẩng đầu ưỡn ngực một bước cũng không nhường nói.



     "Ngươi. . . . . . hảo! Sở Phi Dương, ta hôm nay không giáo huấn ngươi, đầu heo nhà ngươi không biết vì cái gì lớn mật như vậy!" Quân Thư Ảnh quay người lại, bước nhanh về hướng vách tường tháo xuống hai thanh kiếm đang treo trước mặt, tùy tay ném một thanh cho Sở Phi Dương, 'thương' một tiếng rút ra bảo kiếm, trừng mắt cả giận nói: "Rút kiếm!"



     Sở Phi Dương liếc mắt một cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, tay trái đem vỏ kiếm để ở sau lưng, tay phải vững vàng nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm sáng bóng chỉ thẳng Quân Thư Ảnh.



     Quân Thư Ảnh bị ánh sáng từ thân kiếm phản quang đến chói mắt. Hắn không nghĩ tới Sở Phi Dương nói đánh liền đánh, còn rõ ràng lấy kiếm chỉ thẳng mình, nhất thời trố mắt một chút, nhưng trong lòng không hiểu là cảm giác gì. Trong chốc lát uỷ khuất cùng oán giận đều biến thành lửa giận ngút trời, hừng hực thiêu đốt ở trước ngực. Quân Thư Ảnh bàn tay nắm kiếm có chút căng thẳng, dưới chân vừa động, một đạo ngân quang thẳng tắp hướng phía Sở Phi Dương.



     Sở Phi Dương khóe miệng nở một mạt cười khẽ, cước bộ nhẹ nhàng, thân ảnh tránh sang bên cũng chưa vội công kích, ngược lại đem mũi kiếm tà tà hướng xuống phía dưới, lại đem vỏ kiếm nơi tay trái nhanh chóng lật ngược.



     Chỉ nghe 'thương'một tiếng, âm thanh thanh thuý, Quân Thư Ảnh nhìn kỹ, chỉ thấy kiếm của mình đã bị Sở Phi Dương dùng vỏ kiếm chặt chẽ chế ngự. Quân Thư Ảnh dùng lực rút kiếm ra, Sở Phi Dương đem kiếm nơi tay phải quăng đi, đồng thời dùng vỏ kiếm dụng chút lực đạo đem Quân Thư Ảnh kéo đến trước ngực, ôm chặt thắt lưng.



     "Được rồi được rồi." Sở Phi Dương cười đến mặt mày hớn hở, ở phía sau tai Quân Thư Ảnh nhẹ hôn, "Đừng tức giận như vậy, ta chỉ đùa một chút thôi."



     "Hỗn đản, ai với ngươi đùa giỡn! Buông ra!" Quân Thư Ảnh tránh ra hai bước, miệng căm tức nói, "Buông ra, cùng ta hảo hảo đánh một hồi!"



     "Không cần!" Sở Phi Dương quả quyết cự tuyệt, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ vào mái tóc dài của Quân Thư Ảnh, ôn nhu nói: "Ta làm sao có thể cùng ngươi đánh."



     Quân Thư Ảnh lại tránh ra hai bước, thành thật bỏ qua, bất quá lại hừ lạnh  hai tiếng.



     Sở Phi Dương cười cười, buông ra một bàn tay, lấy xuống thanh kiếm trên tay Quân Thư Ảnh đặt lên bàn. Lại tiếp cận gần hơn, âm thanh trầm thấp tựa hồ như không nghe thấy: "Bất quá, ta không ngại cùng với ngươi đến trên giường luận bàn, luận bàn. . . . . ."



     Quân Thư Ảnh mạnh mẽ tránh khỏi Sở Phi Dương, vội vàng quay đầu lại nhìn Tiểu Thạch Đầu còn đang ngoan ngoãn ngồi trên đệm lông bên cạnh bàn. Cái đệm kia là Quân Thư Ảnh sợ Tiểu Thạch Đầu bị lạnh, vì vậy trước khi đi cố ý trải mấy lớp thật dầy, đặt Tiểu Thạch Đầu nên đó rồi mới đi.



     Chiếc mũ da hổ của Tiểu Thạch Đầu có chút lệch ra, áo bông đỏ thẫm được thêu hoa tinh xảo, trùm kín thân thể tròn vo chỉ để lộ ra đôi hài hình đầu hổ đi trên chân. Hắn chính là ngẩng đầu vẻ mặt hiếu kỳ, hai mắt to đen nhánh đang nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia. Nhìn đến Quân Thư Ảnh đang chú ý đến hắn, Tiểu Thạch Đầu nắm nắm miệng, cúi đầu, cánh tay nho nhỏ vì mặc áo bông quá dày mà không thể tự do cử động, nắm lên dây xích thiết liên tinh luyện được quấn quanh thân kéo kéo, làm cho thiết liên phát ra thanh âm rào rào, lại ngẩng đầu ủy khuất nhìn lên Quân Thư Ảnh.



     Quân Thư Ảnh nháy mắt cảm giác được cảm thụ mà trước kia dù hắn âm mưu bao nhiêu chuyện xấu cũng chưa từng có. Sở Phi Dương đã lo lắng hết lòng, hao hết tâm tư hy vọng làm cho hắn cảm nhận được một loại cảm giác, cảm giác tội ác, cảm nhận thật sâu tội ác. Nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh đang cố cầm giữ nước mắt trong suốt, đôi mắt mở to chăm chú nhìn, hắn cảm thấy được chính mình thật sự đối với Tiểu Thạch Đầu làm một chuyện thực quá đáng.



     Quân Thư Ảnh cầm lấy chìa khóa, đi qua ngồi xổm xuống, đem chiếc mũ da hổ trên đầu Tiểu Thạch Đầu cởi xuống, đồng thời mở ra thiết liên đang quấn quanh thân hắn.



     Tiểu Thạch Đầu cúi đầu nắm góc áo lên nhìn ngắm, cũng không nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh có điểm hối hận vì đối đãi Tiểu Thạch Đầu như vậy, liền đem hắn ôm lấy đặt tới trên bàn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử sát sát nước mắt cho hắn, thở dài nói: "Vật nhỏ, bị doạ sợ sao, sẽ không có lần sau được không."



     Tiểu Thạch Đầu bậm miệng, lại cúi đầu nghịch góc áo, giống như góc áo kia là cái gì đó thực đáng giá để nghiên cứu.



     Quân Thư Ảnh nhìn Tiểu Thạch Đầu tựa hồ không muốn tha thứ cho mình, có chút không biết phải làm thế nào để dỗ hắn.



     Sở Phi Dương đã đi tới, bàn tay to ở trên trán Tiểu Thạch Đầu nhẹ nhàng búng một cái, cười nói: "Tốt lắm xú tiểu tử, già mồm cãi láo, ngươi cũng nên cho ta chút công đạo đi. Lúc ta trở về ngươi rõ ràng ghé vào cái đệm ngủ say sưa, làm sao ủy khuất ngươi như vậy."



     Tiểu Thạch Đầu phiết miệng bộ dáng muốn khóc mà không khóc được nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cười, làm bộ ở lòng bàn tay nhổ một khẩu nước miếng. Tiểu Thạch Đầu nâng tay lau ánh mắt, chuyển hướng Quân Thư Ảnh giang hai tay: "A cha, a cha ôm Tiểu Thạch Đầu --"



     Quân Thư Ảnh nhìn thấy màn biểu diễn của hai người, hoàn toàn vô lực, bất đắc dĩ mà đem Tiểu Thạch Đầu ôm vào trong ngực. Tiểu Thạch Đầu cảm thấy mỹ mãn liền ghé vào trên vai Quân Thư Ảnh, đem mặt chôn trên cổ áo lông ấm áp của hắn, thoải mái mà ngâm nga vài tiếng.



     "Tiểu tử này, cốt cách học võ thì bình thường, nhưng công phu làm nũng đích thực là nhất lưu." Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói, "đều là với ai học nha."



     Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, chỉ chỉ thực hạp trên bàn: "Hãy bớt sàm ngôn đi. Đây là đồ ăn ta vừa rồi đến tửu lâu lý mua về, mau sắp bàn ăn cơm thôi."



     Sở Phi Dương nhìn nhìn thực hạp hoa văn mỹ lệ, nước sơn thực tinh xảo vô cùng, miễn cưỡng nói: "Thứ này, không ít tiền đi?"



     "Cũng là không có biện pháp, bên ngoài trời rất lạnh, không có thực hạp đồ ăn sẽ lạnh hết." Quân Thư Ảnh chau mày nói, "Ngươi làm gì ngay cả thứ này cũng muốn tính toán chi li?"



     "Ai. . . . . ." Sở Phi Dương thở dài một tiếng, một bên đem đồ ăn từ thực hạp tinh xảo mang ra, bên trong bát đĩa đựng đồ ăn cũngđồng dạng cẩn thận tinh mỹ, một mặt ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, hoang phí thật sự là tật xấu không chấp nhận được nha.







tobe continue....

Chính văn chương thứ bốn







     Ăn cơm xong, dàn xếp cho Tiểu Thạch Đầu đi ngủ trưa, Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương kéo đến thư phòng kề bên đang kiến dựng sắp xong.



     "Ngươi xem xem." Sở Phi Dương cười nói, "Thư phòng sắp xong rồi , hiện tại còn thiếu cái tên, không bằng ngươi tới đặt một cái đi."



     "Làm gì phải phiền toái như vậy, gọi thư phòng là tốt rồi." Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.



     "Trước kia nơi này tùy tiện một chút còn được, hiện giờ đây là nhà của chúng ta, sao có thể ngại phiền toái?! Đến đến, đặt một cái đi." Sở Phi Dương thôi đẩy Quân Thư Ảnh.



     Quân Thư Ảnh đem những lời này nghe vào trong tai, lại có một lát xuất thần.



     "Nhà . . . . . ."



     "Đúng vậy. Ta nghĩ đến việc dọn đi, nhưng vẫn là ở chỗ này an cư tốt nhất. Ngươi cùng ta ở trên giang hồ cừu gia cũng không ít -- đương nhiên, chủ yếu là của ngươi." Sở Phi Dương nói tới đây dừng một chút, quả nhiên đã trúng một cái mắt lạnh, vì thế có chút cảm thấy mỹ mãn liền tiếp tục nói: "Nơi này là địa giới của Thanh Phong kiếm phái, bọn đạo chích cho dù nghĩ muốn trả thù, cũng phải tự lượng sức mình một chút."



     "Ta là người sợ hãi trả thù?!" Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng.



     "Ngươi đương nhiên không sợ." Sở Phi Dương ôm bả vai Quân Thư Ảnh cười nói, "Chính là thực phiền phức sao không? Nếu là nhà, chính là muốn thanh thanh tĩnh tĩnh, không người quấy rầy mới tốt. . . . . ."



     Quân Thư Ảnh đẩy ra đầu Sở Phi Dương đang chôn ở cần cổ hắn tác loạn, lại nói: "Ý nghĩ rất tốt. Chính là chỉ sợ, cây đại thụ quý báu Thanh Phong kiếm phái này muốn bảo vệ chính là ngươi, không phải ta. Ta xem bọn họ hận nhất chính là không thể tự tay đâm ta- ma giáo yêu nhân mới tốt, làm sao lại trợ ta."



     "Ngươi thật không thể hoà giải cùng sư phụ ta." Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, "Hiện giờ người cũng coi như cam chịu. Chỉ cần ngươi một ngày là người của  Sở Phi Dương, người mặc dù coi như miễn cưỡng, cũng sẽ không làm cho ngoại nhân động một sợi lông của ngươi."



     "Nga?! Quả thực như thế, ta đây thật hẳn là đối với sự coi trọng của ngươi- Sở đại hiệp nên cảm động đến rơi nước mắt." Quân Thư Ảnh nhếch khóe miệng cười nói.



     "Cảm động đến rơi nước mắt thật không cần." Sở Phi Dương thở dài, tay đặt ở trên vai Quân Thư Ảnh vỗ vỗ lại nắm chặt bờ vai của hắn, "Không bằng ngươi hiện tại. . . . . . kêu một tiếng. . . . . ."



     Nhìn đến Quân Thư Ảnh mắt lạnh liếc xéo lại đây, Sở Phi Dương cười cười, vội hỏi: "Cái gì cũng không cần kêu. Ngươi xem cấp thư phòng gọi là gì đi."



     Quân Thư Ảnh quả thực quay đầu, ngẩng đầu nhìn thư phòng trước mắt, phong cách kiến trúc cùng trên núi giống y như đúc, trầm ngâm  một lát nói: "Thiên Nhất Đường đi."



     "Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Sở Phi Dương quả quyết cự tuyệt nói.



     "Thiên Nhất Thảo đường. . . . . ." Quân Thư Ảnh lại thầm nghĩ.



     "Có khác nhau sao?!" Sở Phi Dương oán hận nói.



     "Vậy ngươi chính mình nghĩ đi, ta đi luyện công." Quân Thư Ảnh lạnh lạnh nói, xoay người sang chỗ khác, khoát tay áo liền rời đi .



     Sở Phi Dương không có giữ lại, ngẩng đầu nhìn xem thư phòng đã tu sửa được hơn phân nửa, trong lòng rất là chua xót thê lương, nhẹ thở dài một hơi.



     Mặc kệ như thế nào, thư phòng chính là một phen tâm huyết của Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh rốt cuộc cũng không nỡ qua loa cho có lệ, thật sự muốn chọn ra mấy cái tên cho Sở Phi Dương tuyển chọn. Cái gì Tam tỉnh đường, cùng thiên du thảo đường, trí viễn các. . . . . . tràn ngập một trang giấy đưa cho Sở Phi Dương.



     Sở Phi Dương nhìn một lượt, lắc lắc đầu, cuối cùng tuyệt bút vung lên, "Sở Quân Đường" mấychữ rồng bay phượng múa liền đặt ngay chính giữa thư phòng.



     Sở Phi Dương dám như vậy minh mục trương đảm ( trắng trợn, cả gan), Quân Thư Ảnh thật ra không có gì ái ngại, chỉ sợ mấy lão nhân Thanh Phong kiếm phái sau khi nhìn đến hội tức đến hôn mê. Bất quá vì Sở Phi Dương cũng không lo lắng, nên hắn lại càng không rảnh lo thay cho người khác.



     Nhiều ngày thanh tĩnh trôi qua, trong giáo phái có việc gấp Sở Phi Dương liền hướng trên núi chạy, đôi lúc cũng cần ra ngoài vài ngày, rồi đều nhanh chóng vội vã trở về, khiến cho Tín Vân Thâm thực thấy làm kỳ lạ. Sở Phi Dương tuy rằng đối với sự chế nhạo không biết lớn nhỏ của Tín Vân Thâm rất là đau đầu, nhưng ngẫm ra hắn giúp chính mình cản không ít nợ đào hoa từ trước đến nay cho nên cũng không cùng hắn so đo .



     Quân Thư Ảnh cũng không phải người nhàn rỗi. Nhưng từ chuyện lần trước hắn cũng không dám lấy dây thừng trói Tiểu Thạch Đầu ở nhà một mình. Mỗi khi phải xuất môn Quân Thư Ảnh liền thả một con trong số bồ câu đưa tin của Sở Phi Dương thuần dưỡng, thông tri choTín Vân Thâm đến đón Tiểu Thạch Đầu đi.



     Mấy trò mờ ám nàyTín Bạch tự nhiên biết nhất thanh nhị sở (2), đối với Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm không phải không tức giận, nhưng hắn quản không được cũng không có cách nào khác quản, hiện tại lại lười quản, vì vậy mắt nhắm mắt mở làm bộ không phát hiện, đỡ phải phiền lòng. Chính là như cũ thường thường thở dài vài tiếng, không nghĩ ra vì sao hai người con trai mình đặt nhiều hi vọng nhất lại cùng người ma giáo dây dưa không. Cũng may Tiểu Thạch Đầu thực nhu thuận, đáng yêu khiến cho người gặp người thích , tuy rằng lai lịch của tiểu hài tử cũng làm cho Tín Bạch thực khó thừa nhận, nhưng ôm một tiểu tử vừa mập mập vừa ngoan ngoãn như vậy, Tín Bạch trong lòng cuối cùng có điểm an ủi.



    Nhưng ngày tháng yên ổn cũng không kéo dài quá lâu, một người cũng không hẳn là xa lạ lại tìm đến cửa xin cầu kiến.



     "Tại hạ đại đệ tử Thiên Sơn phái- Sở Vân Phi. Kính ngưỡng đại danh tiền bối đã lâu, hôm nay có thể cầu kiến, đúng là phúc phận của vãn bối." Một thanh niên bạch y có chút câu lệ lễ tiết ngẩng đầu nhìn hướng Sở Phi Dương, trong ánh mắt mang theo hưng phấn, trên mặt lộ rõ vẻ cao hứng, phấn khởi.



     "Không cần đa lễ, Sở . . . thiếu hiệp mời ngồi." Sở Phi Dương cười cười nhường đường.



     Sở Vân Phi gật gật đầu, mặt có chút đỏ lên, ngồi vào phía đối diện Sở Phi Dương.



     Sở Phi Dương có chút dở khóc dở cười. Chính mình còn chưa có già, người trẻ tuổi này là môn hạ phái Thiên Sơn, cũng coi như lai lịch không nhỏ, hết một câu lại một tiếng tiền bối, thật sự trên đầu bị chụp một cái mũ to. Lại cùng mang họ Sở, tên cũng gần trùng hợp giống nhau, xưng hô thật có chút. . . . . . không quen.



     "Sở. . . . . . Thiếu hiệp, chúng ta hai người cùng là họ Sở, cũng là có duyên. Không bằng ta gọi là ngươi Vân Phi như thế nào? Vân Phi huynh đệ cũng không cần câu lệ giữ lễ tiết, nếu không ngại, gọi ta một tiếng Sở đại ca là được." Sở Phi Dương cười nói.



     Sở Vân Phi vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, liên tục nói: "Không ngại, không ngại. Sở. . . . . . Đại ca, có lẽ huynh đã còn không nhớ rõ, trước đây không lâu lúc đệ gặp nạn, từng được Sở đại ca cứu giúp. Huynh khi đó đột nhiên xuất hiện, giống như thần tiên vậy, ta thật sự là suốt đời khó quên. Hơn nữa sau đó nếu không phải có Sở đại ca tương trợ, đệ cũng không thể đắc thành môn hạ Thiên Sơn phái. Từ đó đến nay, đệ luôn đem Sở đại ca trở thành người duy nhất đệ kính ngưỡng suốt cuộc đời này. Tiểu đệ là nghe chuyện xưa của Sở đại ca mà lớn lên, đệ chỉ hy vọng có một ngày, cũng có thể trở thành người giống Sở đại ca vậy."



     Nhìn thấy thiếu niên vì hưng phấn mà ửng đỏ cả mặt cùng ánh mắt toả sáng, Sở Phi Dương trên mặt vẫn lộ vẻ ôn hòa cùng tươi cười  . Nghe Sở Vân Phi kể rõ chuyện tình, hắn tựa hồ có một chút ấn tượng, nhưng cụ thể lại hoàn toàn nghĩ không ra. Hơn nữa . . .



     Thiếu niên này rốt cuộc lớn bao nhiêu?! Nói cái gì mà nghe chuyện xưa của hắn mà lớn lên . . . . . Sở Phi Dương đánh giá  một chút thiếu niên mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, liếc mắt một cái cảm thấy hơi có chút phiền muộn,thở dài một tiếng, ta thật sự đã già sao?!



     "Tán thưởng như vậy, tại hạ thật không dám nhận. Vân Phi tiểu đệ thân là đại đệ tử phái Thiên Sơn, tuổi còn trẻ mà trên giang hồ đã có hiệp danh, cũng là hiếm thấy." Sở Phi Dương cười nói, "Chính là không biết, lần này phái Thiên Sơn tìm đến tại hạ, là có chuyện gì?"



     Nhắc tới chính sự, Sở Vân Phi bộ mặt trở lên nghiêm túc.



     "Kỳ thật tại hạ lần này cầu kiến, chính là vì một thanh đoạn kiếm của sư môn."



     "Đoạn kiếm?!" Sở Phi Dương nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng hiện một hình ảnh mờ nhạt.



     "Không sai. Thanh kiếm kia tên là Hiểu Tinh Kiếm, vốn cũng là kỳ kiếm hiếm có, một thanh lợi khí, nhưng từ nhiều năm trước vì một sự cố liền bị gẫy, còn một đoạn lưu tại Thiên Sơn phái. Gia sư phi thường trân ái. Nhưng trước đó không lâu lại bị người đánh cắp, tại hạ lần này xuống núi, chính là phụng mệnh sư phụ, truy tìm chuôi kiếm."



     Sở Phi Dương lúc này đã nhớ tới, đích thật là trước đó không lâu, Quân Thư Ảnh đi ra ngoài vài ngày, khi trở về, tựa hồ là mang về một thanh đoạn kiếm. . . . . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét