Chính văn chương thứ năm
"Việc này. . . . . . Không biết tại hạ có thể giúp được gì?" Tuy rằng trong lòng dự đoán được đại khái lại là Quân Thư Ảnh gây chuyện, Sở Phi Dương trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc cười nói.
Lúc này lại đến phiên Sở vân Phi có chút ái ngại . Hắn cười cười, ra vẻ thật tự nhiên, cẩn thận mở miệng nói: "Tại hạ chính là điều tra được một ít tin tức, nói có thể tại nơi Sở đại hiệp . . . . . . Sẽ có một ít manh mối. Nơi bắt nguồn mấy tin đồn này,thực ra có hơi phức tạp, còn có rất nhiêu tin đồn nhảm khác. Tại hạ vô năng, không thể phân biệt thật giả, chỉ có thể tất cả các nơi đi thăm dò qua. Hiện giờ tìm đến Sở đại hiệp, cũng chỉ là. . . . . . Chính là. . . . . . Ai, tại hạ trong lúc tìm kiếm có hơi sốt ruột, thật bất kính, mong Sở đại hiệp lượng thứ cho."
"Việc này. . . . . . Không biết tại hạ có thể giúp được gì?" Tuy rằng trong lòng dự đoán được đại khái lại là Quân Thư Ảnh gây chuyện, Sở Phi Dương trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc cười nói.
Lúc này lại đến phiên Sở vân Phi có chút ái ngại . Hắn cười cười, ra vẻ thật tự nhiên, cẩn thận mở miệng nói: "Tại hạ chính là điều tra được một ít tin tức, nói có thể tại nơi Sở đại hiệp . . . . . . Sẽ có một ít manh mối. Nơi bắt nguồn mấy tin đồn này,thực ra có hơi phức tạp, còn có rất nhiêu tin đồn nhảm khác. Tại hạ vô năng, không thể phân biệt thật giả, chỉ có thể tất cả các nơi đi thăm dò qua. Hiện giờ tìm đến Sở đại hiệp, cũng chỉ là. . . . . . Chính là. . . . . . Ai, tại hạ trong lúc tìm kiếm có hơi sốt ruột, thật bất kính, mong Sở đại hiệp lượng thứ cho."
Sở Phi Dương thấy hắn nói cân nhắc từng câu từng chữ, đã có chút mặt đỏ tai hồng,thầm nghĩ bình thường hắn tìm đến nhà người khác thẩm tra người ta có trộm kiếm của hắn không cũng đã là ngại ngùng, huống chi hắn lại đối với mình một lòng ngưỡng mộ, lập tức cũng không muốn hài tử thành thật này khó sử, liền thở dài một hơi nói: "Không nói gạt ngươi, hai ngày trước, một vị bằng hữu của ta đích thực mang về một thanh đoạn kiếm, chính là không biết hắn là từ đâu mà có. Không bằng ngươi chờ một lát, đợi vị bằng hữu kia trở về, ta thay ngươi hỏi hắn rõ ràng một chút . Nếu quả thật là vật của quý phái, ta nhất định bảo hắn trả lại."
Sở Vân Phi vừa nghe nói như thế, trên mặt không còn vẻ ngượng nghịu, đuôi mày thể hiện chút vui mừng, tươi cười rạng rỡ nói: " Đa tạ Sở đại hiệp." Trong lòng lại có chút nghi hoặc, nhìn Sở Phi Dương vài lần.
Sở Phi Dương biết hắn suy nghĩ cái gì, cũng không nói ra, cầm tách trà lên uống mấy ngụm, cùng hắn nói một chút chuyện giang hồ.
Sở Vân Phi có chút không nhịn xuống được, bộ dáng muốn nói lại thôi vài lần, rốt cục nói: "Sở đại hiệp, có câu không biết có nên hỏi hay không. Chính là không biết. . . . . . vị bằng hữu này của Sở đại hiệp, là người ra sao?"
Sở Phi Dương đuôi lông mày vừa nhấc, đang muốn mở miệng, vài tiếng trẻ con mềm mại từ ngoài cửa truyền đến.
Sở Vân Phi nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một cái tiểu oa nhi mập mạp, cánh tay nhỏ bé với vào khung cửa khó khăn vượt qua bậc thềm, sau khi đứng vững liền vỗ vỗ lớp áo bông vừa bị cọ vào cánh cửa, đôi chân ngắn lũn chũn vui vẻ chạy về phía Sở Phi Dương.
"Phụ thân, ôm --" Tiểu Thạch Đầu vọt vào trong lòng ngực Sở Phi Dương làm nũng nói.
"Hài tử này chính là. . . . . ." Sở Vân Phi có chút kinh hoặc liền hỏi han.
Tiểu Thạch Đầu nghe tiếng, quay đầu nhìn Sở Vân Phi, thấy hắn hai mắt sáng quắc nhìn chính mình, có chút ngượng ngùng mà đem mặt vùi vào trên đùi Sở Phi Dương, thân thể tròn vo thu nhỏ lại.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ mà đem tiểu nhi tử ôm lấy, đặt hắn ngồi ở trên đùi.
"Đây là khuyển tử. Ngày thường quản giáo không nghiêm, làm cho Vân Phi huynh đệ chê cười." Sở Phi Dương sửa lại xiêm y mũ mão đang bị lệch cho Tiểu Thạch Đầu, có chút bất đắc dĩ cười nói.
"Này. . . . . . Này. . . . . ." Sở Vân Phi thực sự có chút trợn mắt há hốc mồm. Hắn chỉ nghe nói tới Sở Phi Dương cùng người trong ma giao kết giao, cũng nghe nói qua Sở Phi Dương lần trước tới Lãng Nguyệt Sơn dẫn theo hai cái tiểu oa nhi bên người, cũng nghe được không ít chuyện từ giang hồ đồn thổi. Lời đồn tất nhiên không có lời hay. Chỉ nghe nói về mối quan hệ mập mờ giữa Sở Phi Dương cùng ma giáo yêu nhân, rồi lại nghe có nữ nhân cùng hắn có hai nhi tử, lời lẽ ô uế dâm loạn không chịu nổi, mỗi khi nghe được Sở Vân Phi rất là tức giận.
Hiện giờ nghe Sở Phi Dương chính mồm thừa nhận thân phận hài nhi này, Sở Vân Phi tuy có chút khó hiểu nhưng cũng dần bình thường trở lại.
Hắn luôn luôn không tin Sở Phi Dương cấu kết cùng ma giáo, càng thêm sẽ không tin tưởng lời lẽ xấu xa bịa đặt về Sở Phi Dương. Hiện giờ nếu Sở Phi Dương chính miệng thừa nhận đứa nhỏ là nhi tử của mình, vậy chuyện cùng với người ma giáo là không có thật, chỉ do có người ác ý bịa đặt mà ra.
Sở Vân Phi tự giác nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình liền trở lên phấn chấn. Nhìn kỹ tiểu oa nhi đang ngồi trên đùi Sở Phi Dương đang tò mò đánh giá, hắn mới cảm thấy được oa nhi này mặt mày đáng yêu, trắng trẻo như tiên đồng, cảm thấy không khỏi thập phần yêu thích. Hơn nữa hài nhi này tướng mạo xinh đẹp động lòng người, thêm bộ dáng nhu thuận, vậy Sở phu nhân hẳn phải là giai nhân tuyệt sắc, nhân phẩm cao quý, dịu dàng; sánh đôi cùng với Sở Phi Dương thực là trai tài gái sắc, thần tiên quyến lữ. Lời đồn đại của giang hồ thực đáng phỉ báng, càng ngẫm nghĩ trong lòng lại vui mừng vài phần.
"Lệnh công tử tuổi còn nhỏ, nhưng xem ra tướng mạo bất phàm, lại có Sở đại hiệp dạy dỗ, tương lai nhất định không phải nhân vật nhỏ." Sở Vân Phi cười nói, lại tự giác thấy có chút quá mức khách sáo, lại ngượng ngùng cười cười, lại nói: "Tại hạ thấy tiểu oa nhi bộ dạng thật sự đáng yêu, Sở đại hiệp thật có phúc khí."
Tiểu Thạch Đầu nghe được người khác khen hắn, ngượng ngùng cười cười với Sở Vân Phi, lộ ra một cái răng sữa nho nhỏ, lại quay người ôm lấy cổ Sở Phi Dương, đem mặt vùi vào vai Sở Phi Dương. Sở Phi Dương vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của nhi tử, cười đến vui vẻ.
Hai người lại hàn huyên thêm một lát, liền đợi được"vị bằng hữu" của Sở Phi Dương trở về.
" Đoạn kiếm gì?" Quân Thư Ảnh nhướng mày.
Sở Vân Phi ngay từ đầu nhìn thấy Quân Thư Ảnh đã nghĩ đến "Ma giáo yêu nhân", trong lòng có chút khó chịu, hiện giờ nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng càng thêm khúc mắc. Tuy rằng nể mặt Sở Phi Dương nên vẫn khách khách khí khí, nhưng cũng bắt đầu có chút nổi giận.
Chính văn chương thứ sáu
"Thanh đoạn kiếm kia quả thực không có gì đặc biệt, Quân công tử "quý nhân hay quên sự", nên đương nhiên là không nhớ rõ. Nhưng đối với sư phụ tại hạ lại thập phần quý báu,là kỷ vật của một người bạn cũ . Huống hồ, việc này đối với Quân công tử cố nhiên là chuyện nhỏ, nhưng những lời đồn đại trên giang hồ lại đều nhắm về phía Sở đại hiệp, có không ít kẻ tiểu nhân nhân cơ hội này tìm cớ phỉ báng. Huynh đài đã là bằng hữu của Sở đại hiệp nên dù xét về tình hay nghĩa, cũng nên tận lực vì sự trong sạch của Sở đại hiệp mới phải đạo." Sở Vân Phi càng nói, tâm tình càng có chút xúc động phẫn nộ.
Về việc chuôi kiếm bị mất trộm, trong chốn giang hồ luôn luôn đồn đãi đoạn kiếm Hiểu Tinh của chưởng môn phái Thiên Sơn có hàm giấu võ công bí tịch. Tuy rằng phái Thiên Sơn đã đứng ra làm sáng tỏ lời đồn, nhưng vẫn có người luôn nghi ngờ không tin. Sở Vân Phi lần này đi điều tra tin tức cũng coi như nắm chắc được mười phần, hắn cơ hồ có thể xác định Hiểu tinh đoạn kiếm mà mình đi tìm đang nằm trong tay Quân Thư Ảnh, là hắn ham muốn võ công bí tịch trong đồn đại mà lẻn vào giáo phái mình trộm đi, nên Sở Vân Phi đương nhiên không có hảo cảm với hắn. Bất quá nếu Sở Phi Dương nói đây là bằng hữu của hắn, Sở Vân Phi cũng chịu nhường nhịn, lấy lễ giáo để đối đãi. Nhưng nếu Quân Thư Ảnh còn tỏ thái độ tái ác liệt như thế nữa thì hắn cũng không có biện pháp bảo trì lễ giáo .
Quân Thư Ảnh vừa mới luyện xong kiếm pháp, mồ hôi lạnh vẫn còn dính trên người vô cùng khó chịu, hơn nữa bộ kiếm pháp này là do Sở Phi Dương dạy, nhưng bất kể hắn luyện thế nào cũng chưa thành thục được, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn.Nhìn thấy Sở Vân Phi lấy ánh mắt như nhìn đạo tặc nhìn hắn, Quân Thư Ảnh làm sao còn kiên nhẫn nổi.
"Ta nói chưa thấy qua chính là chưa thấy qua. Chỉ là một thanh đoạn kiếm còn không đủ để vừa mắt ta. Hơn nữa quý phái đường đường là Thiên Sơn phái, thế nhưng ngay cả một thanh kiếm cũng coi chừng không được, cũng không biết xấu hổ mà đi khắp nơi hô hoán." Quân Thư Ảnh cười lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Quân Thư Ảnh hình như đang tức giận, liền từ trong lòng ngực Sở Phi Dương chui ra, nhoáng một cái ôm lấy chân Quân Thư Ảnh, bập bẹ gọi: "A cha --"
Sở Vân Phi ngẩn ra, bất quá hắn cũng không nghe rõ ràng lắm tiếng kêu của Tiểu Thạch Đầu, chính là trong lòng nghi hoặc một chút, lập tức vừa tức vừa phẫn nộ với lời nói chanh chua của Quân Thư Ảnh.
Sở Vân Phi còn chưa kịp mở miệng, Sở Phi Dương lại nhanh tay kéo tay Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem. Ta nhớ rõ mấy hôm trước khi ngươi xuất môn trở về có mang theo một thanh đoạn kiếm, còn nói. . . . . ."
"Ngươi cũng hoài nghi ta?!" Quân Thư Ảnh cả giận nói.
Sở Phi Dương cầm tay trấn an Quân Thư Ảnh, tiếp tục nói: "Còn nói, chuôi kiếm kia có vẻ quý giá, nhìn qua cũng thấy là thần binh lợi khí, hiện giờ nếu đem bán cũng thấy có chút đáng tiếc...."
Nghe Sở Phi Dương nói vậy, Quân Thư Ảnh cũng an tĩnh lại, tập trung nghĩ ngợi một chút.
Sở Vân Phi nhìn Sở Phi Dương, lại nhìn Quân Thư Ảnh, nhìn lại Tiểu Thạch Đầu đang ôm chân Quân Thư Ảnh, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa ba người có chút quỷ dị. . . . . .
"Đi theo ta." Quân Thư Ảnh nhìn thoáng qua Sở Vân Phi, một tay ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đi ra ngoài. Mọi người đi theo Quân Thư Ảnh đến thư phòng. Trước mặt là ba chữ lớn "Sở Quân Đường", làm cho Sở Vân Phi lại một phen loá mắt, hắn kinh nghi nhìn Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh không chớp.
Quân Thư Ảnh ở phía sau giá sách lấy ra một bố bao ném cho Sở Vân Phi: "Nhìn xem có phải kiếm của ngươi hay không."
Sở Vân Phi mở ra bố bao, mắt sáng lên: "Đây đúng là vật của bổn phái. . . . . ."
"Nếu đúng vậy thì cầm rồi đi mau đi." Quân Thư Ảnh không chút khách khí ngầm ra lệnh đuổi khách.
"Ngươi . . . Ngươi ... trộm đồ của người, như thế nào còn 'lẽ thẳng khí hùng' ( cây ngay ko sợ chết đứng) như vậy ?!" Sở Vân Phi lần đầu nhìn thấy người như thế, nhất thời tức giận mở miệng nói.
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là ta trộm?" Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Ta sớm nói, loại này kiếm ta thấy còn chướng mắt. Thiên Sơn phái của ngươi ngay cả thanh kiếm cũng trông không được, càng không vào được mắt ta."
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Khinh người quá đáng!" Sở Vân Phi chỉ vào Quân Thư Ảnh, lộ ra bộ mặt không biết là giận hay là tủi, trướng đắc đỏ bừng.
"Kiếm ngươi lấy đi, ta cũng chưa trộm qua đồ của Thiên Sơn phái. Rốt cuộc là người phương nào cùng phái Thiên Sơn của ngươi có cừu oán cùng chúng ta không quan hệ . Những lời phỉ báng này, ngươi nếu thức thời nên sớm thu hồi. Nếu không để cho ta nghe được, tuyệt không khinh tha." Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương ở một bên bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Sở Vân Phi đại khái thật sự chưa từng gặp qua người như thế, còn tức giận đến nói không ra lời: "Ngươi. . . . . . Ý của ngươi là mấy lời đồn đại về Sở đại ca đều là ta tung ra sao?! Quả thực buồn cười! Ta. . . . . . Ta vì cái gì phải làm như vậy? Nếu không phải ngươi trộm đồ của Thiên Sơn phái, thì sao có thể đến liên lụy Sở đại ca?!"
Quân Thư Ảnh cau mày, vừa muốn mở miệng. Sở Phi Dương sợ hắn kích động đến tính trẻ con của người khác, vội vàng giữ chặt hắn, thở dài: "Được rồi Thư Ảnh, ngươi nói rõ một chút xem, đoạn kiếm kia ngươi từ đâu mà có. Nếu thực sự có người nhằm vào phái Thiên Sơn thì cũng có manh mối cho Vân Phi huynh đệ truy tìm."
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc một cái, buông ra Sở Phi Dương, chính mình rót một chén nước, uống một ngụm rồi mới nói: "Ta lần trước xuất môn, trên đường đi gặp một tên vô lại. Đang lúc ta đuổi giết hắn, hắn vì giữ tính mạng mà ném lại bao này. Ta xem thứ vô lại cũng không có phân lượng gì, nếu quả thật hắn là kẻ địch của Thiên Sơn phái, vậy thì bằng một đại môn phái như các ngươi, cần gì quá mức phải khẩn trương." Nói xong dường như châm biếm mà cười một chút.
Sở Phi Dương cùng Sở Vân Phi đồng thời nhíu mày.
"ngươi căn bản là nói bừa. Cái gì vô lại, chính là ngươi nguỵ tạo ra hết !" Sở Vân Phi cả giận nói.
"Ngươi đuổi giết một cái vô lại làm cái gì?!" Sở Phi Dương hỏi. Hắn không khỏi nhớ tới vài năm trước, hắn mang theo Quân Thư Ảnh đi Thương Lang Sơn, trên đường đi gặp mấy kẻ giang hồ vô lại đối với Quân Thư Ảnh động dục gây rối, trong lòng lại nổi lên lửa giận.
Quân Thư Ảnh chỉ nhìn Sở Vân Phi liếc mắt một cái, lại hướng Sở Phi Dương nói: "Ta làm việc đều có đạo lý của ta."
Sở Phi Dương còn muốn hỏi, lại nhìn đến Sở Vân Phi đang đứng một bên, cũng chỉ có thể nín nhịn, chuẩn bị đến buổi tối khi chỉ có hai người sẽ hỏi cho rõ ràng.
Sở Vân Phi nhìn về phía Sở Phi Dương nói: "Chẳng lẽ Sở đại hiệp tin tưởng lý do thoái thác của hắn? ! Này . . . Tình cờ lại có thể gặp một cái giang hồ vô lại, căn bản chết không đối chứng, dù gì cũng chỉ là lời nói từ miệng hắn mà thôi."
"Tất nhiên là tin. Vân Phi huynh đệ, ngươi nếu tin được tại hạ thì cũng nên dựa theo manh mối này mà điều tra nghe ngóng." Sở Phi Dương hướng Sở Vân Phi nói, "Nếu quả thực còn có âm mưu nào ẩn giấu bên trong thì cũng có thể chuẩn bị một chút."
Sở Phi Dương đã nói đến như vậy, Sở Vân Phi tuy rằng ủ rũ, nhưng cũng không còn cách nào khác. Sở Phi Dương khách khí lưu hắn lại, hắn làm sao còn có tâm tình, liền tìm một lý do để cáo từ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét