Chính văn chương thứ ba mươi mốt
Mai Hướng bình tĩnh lại, đem ngọn nguồn mọi việc kể cho Sở Phi Dương. Mai Hướng chỉ là một thương nhân, chuyện lúc này lại liên quan đến mạng người, kẻ gặp hoạ là lại nữ tử của hắn, trong đầu hắn đã sớm có chút rối loạn, không còn sự bình tĩnh nữa.Lúc này Sở Phi Dương lại trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn.
Mai Hướng tuy yêu tiền tài nhưng đối với nữ tử là thực sự yêu thương. Hắn cũng không muốn đem việc hôn nhân của Mai Hân Nhược làm lợi thế cho mình, chính là muốn vì nàng mưu cầu một đời hạnh phúc nhân sinh. Vốn là Sở Phi Dương mới hợp ý là con rể quý của Mai Hướng. Hắn sẽ là một tình nhân trung tình nhất, là một trượng phu đáng tin cậy. Lại càng không cần nhắc tới phía sau hắn còn có Thanh Phong kiếm phái.
Tất nhiên mọi chuyện sau này đều không như tính toán của hắn. Mai Hân Nhược cuối cùng cũng được gả cho trượng phu hiện tại của nàng, Diêu Vân Hải một vị quan đương triều.
Mai Hướng bình tĩnh lại, đem ngọn nguồn mọi việc kể cho Sở Phi Dương. Mai Hướng chỉ là một thương nhân, chuyện lúc này lại liên quan đến mạng người, kẻ gặp hoạ là lại nữ tử của hắn, trong đầu hắn đã sớm có chút rối loạn, không còn sự bình tĩnh nữa.Lúc này Sở Phi Dương lại trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn.
Mai Hướng tuy yêu tiền tài nhưng đối với nữ tử là thực sự yêu thương. Hắn cũng không muốn đem việc hôn nhân của Mai Hân Nhược làm lợi thế cho mình, chính là muốn vì nàng mưu cầu một đời hạnh phúc nhân sinh. Vốn là Sở Phi Dương mới hợp ý là con rể quý của Mai Hướng. Hắn sẽ là một tình nhân trung tình nhất, là một trượng phu đáng tin cậy. Lại càng không cần nhắc tới phía sau hắn còn có Thanh Phong kiếm phái.
Tất nhiên mọi chuyện sau này đều không như tính toán của hắn. Mai Hân Nhược cuối cùng cũng được gả cho trượng phu hiện tại của nàng, Diêu Vân Hải một vị quan đương triều.
Hai năm đầu, Mai Hướng đối với vị con rể này đặc biệt vừa lòng. Hắn yêu thương thê tử, lại tận lực giúp đỡ Mai gia, giúp Mai Hướng ngày càng buôn bát phát đạt, cường đại, Mai gia một thời hiển hách.
Về sau Diêu Vân Hải bắt đầu dần dần tham dự nhiều hơn, cũng chầm chậm đem Mai Hướng kéo vào bẫy rập của hắn. Đến khi Mai Hướng từ trong ánh sáng chói mắt của kim ngân giật mình hiểu ra thì... hết thẩy đã chậm, hắn đã không còn cách thoát thân nữa. Một ngày nào đó những chuyện hai người hắn làm những năm gần đây mà lộ ra, bất luận là luật pháp triều đình hay đạo nghĩa giang hồ, e rằng hắn đều không có kết cục tốt.
Tuy rằng hối hận sợ hãi, nhưng chỉ tiếp tục lấn sâu vào, huống chi còn có vô số vàng bạc tài bảo hấp dẫn.
Mai Thần Anh gần đây chơi bời lêu lổng, mỗi ngày chỉ để ý ăn chơi đàng điếm, sinh ý trong nhà còn không hiểu rõ bằng một ngoại nhân như Diêu Vân Hải. Hắn tự nhiên cũng không biết phụ thân của hắn cùng muội phu làm những sự tình kia.
Mai Hướng biết rõ chuyện đó khó giải quyết, nhi tử của hắn không học vấn không nghề nghiệp nếu như xử lý không tốt, càng không có bản lĩnh đấu cùng Diêu Vân Hải, nên một mặt cũng không giống như trước đây buộc Mai Thần Anh phải quản lý hiệu buôn của gia đình. Dù thế nào đi nữa hắn chỉ yêu thích ăn uống du ngoạn, không phiêu kỹ không đánh bạc, cũng không kết giao với mấy kẻ đại gian đại tà hồ bằng cẩu hữu( bạn xấu), nên cũng mặc hắn cả ngày chơi đùa. Mai Hướng một mặt lại âm thầm ra tay xử lý, để một khi mình chết đi, lưu lại cho nhi tử chính là một gia sản sạch sẽ, để hắn triệt để thoát ly Diêu Hải Vân.
Nhưng mà Mai Hướng thật không ngờ chính là, Diêu Vân Hải không chỉ có từng ấy dã tâm.
Từ một năm trước Mai Hân Nhược sinh hạ hài nhi đầu lòng, Diêu Vân Hải bắt đầu nhiều lần ám chỉ muốn chia cắt gia sản Mai gia. Mai Hướng tuy nhiên nghẹn khuất,nhưng thực sự không dám lộ ra, chỉ có thể tận lực nín nhịn nhằm tính toán chu toàn. Nhưng là Mai Thần Anh có mấy lần thiếu chút nữa xẩy ra chuyện "ngoài ý muốn". Sau khi gặp nạn, Mai Hướng rốt cuộc kiềm chế không được liền cùng Diêu Vân Hải ầm ĩ một trận lớn, cũng không nghĩ lại bị Mai Thần Anh nghe trộm được hơn phân nửa.
Mai Thần Anh rốt cuộc cũng biết, mấy năm qua Mai gia bỗng nhiên mở rộng sinh ý càng ngày càng kiếm được nhiều vàng bạc châu báu đều là Mai Hướng cùng Diêu Vân Hải cấu kết vơ vét của cải mà có. Hắn lại nghe được Mai Hướng hứa hẹn cho Diêu Vân Hải một nửa gia sản, chỉ vì muốn hắn cam đoan, cam đoan mình tuyệt đối không có việc gì. Mai Thần Anh nghĩ một chút cũng biết, mấy lần ngoài ý muốn của hắn đều là Diêu Hải Vân gây nên.
Diêu Vân Hải đi rồi, Mai Thần Anh lại cùng Mai Hướng sảo một trận sau đó rời nhà trốn đi, mấy tháng không về. Hắn trước kia cũng thường xuyên không ở nhà, hơn nữa Diêu Vân Hải cam đoan không động đến Mai Thần Anh, Mai Hướng cũng phái người theo sau, cho nên cũng không quá lo cho hắn. Chỉ là ngay cả nhi tử luôn không có chí lớn sa vào hưởng lạc cũng trách hắn vơ vét của cải quá độ mất hết lương tâm, đến hôm nay đâm lao đành theo lao mặc cho người chém giết cũng là đáng đời, làm cho Mai Hướng vừa hối hận vừa thương tâm, trong một một đêm cơ hồ già đi vài tuổi.
Hắn càng không nghĩ đến, lúc hắn gặp lại Mai Thần Anh, chính là hắn lại tự tay giết hại muội muội, còn cầm theo cây đao vẫn còn nhỏ máu, hướng hắn nhận tội.
Mai Hướng kể ra mọi chuyện, lại nhịn không được mà rơi lệ. Sở Phi Dương vốn vì hắn nghiệp quan cấu kết bức hiếp bách tính mà đến, nhưng lúc này Mai Hướng tựa hồ cũng chịu không nổi nữa, thẳng thắn thừa nhận tội lỗi, ngược lại hắn không cách nào mở miệng nói ra lời oán trách.
Sở Phi Dương vẻ mặt ôn hoà an ủi chốc lát, lại nói: "Mai bá bá, không nói gạt ngươi, ta lần này đến đây, cũng là bởi vì trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều thôn dân phiêu bạt, quần áo rách rưới đói khát cùng cực. .. . ."
Mai Hướng vừa nghe hắn nói như thế, lại bắt đầu than thở, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Sở Phi Dương nói: "Việc đã đến nước này, hôm nay hối hận cũng vô ích. Ta nghĩ khẩn cầu Mai bá bá, mở kho phóng lương, ít nhất cứu tế được dân chúng phụ cận châu huyện bình yên vượt qua mùa đông này. Ta biết rõ hiện giờ đưa ra yêu cầu này là không hợp, nhưng mạng người quan trọng, nếu như Mai cô nương trên trời có linh, cũng nhất định hy vọng ngài tận lực cứu giúp."
Mai Hướng trố mắt trong chốc lát, nhìn nhìn Sở Phi Dương, lại nhìn vào khoảng không, cuối cùng than thở một tiếng: "Đúng vậy, Hân Nhược là hài tử tốt, ngươi cũng là hảo hài tử. Thần Anh ngày đó mắng ta. . .. . . Tiền tài mờ mắt bị cẩu ăn mất lương tâm, hắn cũng là hảo hài tử. Chỉ có ta, chỉ có ta, ta mới là đại ác nhân tội ác tày trời."
Sở Phi Dương có chút không đành lòng nói: "Mai bá bá, ngài. . .. . ."
Mai Hướng xen lời hắn: "Không cần nói nữa, ta sẽ mở kho phóng lương. Đều là ta tự mình tạo nghiệt, tự nhiên phải do ta bù đắp. Chỉ là đáng thương cho nữ nhi của ta."
Sở Phi Dương trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Mai bá bá, ngài tin tưởng Mai công tử?"
"Tin? Tin hắn cái gì? Tin hắn sẽ giết muội muội của hắn sao?" Mai Hướng vô hạn thê lương nói.
"Hôm nay xem ra, Mai công tử phạm vào hành vi phạm tội, hắn lại thú nhận thẳng thắn, Diêu Vân Hải cũng biết chuyện, hắn cho dù chỉ là tạo vẻ bề ngoài vì Hân Nhược cô nương, thì đương nhiên sẽ đưa hắn trị tội. Bây giờ con cháu Mai gia, cũng chỉ có nhi tử do Hân Nhược cô nương sinh hạ. Ngài cho rằng, người được lợi lớn nhất , sẽ là ai?" Sở Phi Dương chậm rãi nói tiếp, "Ta chỉ muốn hỏi ngài, ngài tin tưởng Mai công tử sẽ vì gia sản, mà sát hại muội muội của mình sao?"
"Ta không tin, ta tất nhiên không tin. Thần Anh là hài tử của ta, tính tình hắn thế nào ta hiểu rõ hơn ai hết. Hắn so với bất cứ ai khác cũng yêu thương Hân Nhược nhất." Mai Hướng nặng nề vỗ mặt bàn nói, "Chính là ta không tin thì có ích gì?! Hắn khi đó cầm theo đao, trên đó còn dính máu của Hân Nhược. . .. . . Tất cả mọi người đều thấy, tất cả mọi người đều thấy! Ta không tin thì có ích gì? Có ích gì?!"
Sở Phi Dương trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Ta muốn gặp Mai công tử."
.........
Hành lang hậu viện, Sở Vân Phi một đường đi nhanh, một bên bối rối nhìn bốn phía, trong miệng hô: "Quân đại ca, huynh ở đâu?"
"Hắc, tiểu tử." Một cục đá bắn đến trên đầu của hắn, Giang Tam từ trong nội viện đi tới," Không có gì hay thì ở lại phòng đi, muốn gọi hồn sao?"
"Quân đại ca. . .. . ." Sở Vân Phi nhíu mi mở miệng nói.
"Ca cái đầu của ngươi, nhìn ngươi suy thành cái dạng gì." Giang Tam mò mẫm hàm ria mép lôi thôi chặn ngang lời hắn, "Xem ra Sở đại hiệp ba bốn ngày nay vẫn không dứt. Đi, ta mang ngươi ra ngoài tìm nơi vui chơi." Nói xong bất chấp tất cả, bắt người lôi ra ngoài.
Sở Vân Phi còn đang lải nhải trong miệng Quân đại ca dài Quân đại ca ngắn, vốn là không muốn ra ngoài, nhưng không ngờ tới Giang Tam khí lực thật lớn, hắn giãy vài cái cũng không thoát được, hơn nữa tìm đến giờ ngọ cũng không thấy Quân Thư Ảnh đâu, lại hiếu kì Giang Tam nói đến " Địa phương hảo ngoạn", nên ngoan ngoãn đi theo...
Chứng kiến bóng lưng hai người vừa khuất sau cánh cửa, Quân Thư Ảnh mới từ một gian phòng bước ra, thở phào một hơi, cuối cùng cái tên tiểu tử suốt ngày bám lấy người cũng biến rồi. Hắn nghĩ Sở Phi Dương cùng Mai Hướng hẳn đã nói xong chuyện, đang muốn đi tìm hắn, vừa quay đầu liền nhìn thấy vị Trương thống lĩnh từng hộ tống Mai Hân Nhươc đang len lén đi về phía sân sau. Quân Thư Ảnh nghĩ một lát, cũng thi triển khinh công bám theo.
Vừa vào cửa địa lao, thì bên trong mơ hồ truyền tới tiếng người. Quân Thư Ảnh thu liễm khí tức ( nín thở), ẩn vào nơi bí mật gần đó để quan sát.
Trương thống lĩnh đứng ở ngoài cửa lao, vẻ mặt đắc ý cười nói: "Vốn đại nhân nhà ta có thượng sách khác, không nghĩ tới Mai đại công tử động tác thật nhanh nhẹn. Mai đại công tử hảo mưu kế, việc này lại có thể bảo vệ tính mạng của ngươi."
Mai Thần Anh ngồi trên nền cỏ khô trải trên đất, cúi thấp đầu nói: "Ta sớm biết như vậy, Diêu Vân Hải sẽ không bỏ qua cho ta, chỉ có cha ta mới có thể khờ dại như thế, cho rằng chỉ dùng một nửa gia sản là có thể uy no bụng kẻ lòng muông dạ thú( kẻ cầm thú có dã tâm, long dạ hung ác). Hôm nay ta thân chịu tù đày, rốt cuộc không cách nào cùng hắn tranh đoạt gia sản. Hân Nhược cũng đã chết, cha ta sớm bị hắn khống chế, Mai gia sẽ không còn ai sẽ cùng hắn đối nghịch. Không biết đại nhân nhà ngươi, có nguyện ý buông tha ta một tiện mệnh không?"
"Cái này ta nói cũng không được." Trương thống lĩnh cười hắc hắc, nói, "Bất quá, đại nhân nhà ta thật sự xem trọng ngươi. Loại người hèn nhát như ngươi vì mạng sống của mình mà có thể sát hại thân muội muội, thật đúng là không đáng để đại nhân nhà ta tốn nhiều tâm tư."
Mai Thần Anh bàn tay dấu trong áo đã nắm chặt, trên mặt vẫn duy trì tươi cười nói: "Ta tự nhiên là so ra kém đại nhân nhà ngươi mất nhiều năm lập mưu đồ tỉ mỉ như vậy. Ta dù sao đã như thế này, ngươi hãy thẳng thẳn nói cho ta biết, hắn rốt cuộc từ khi nào thì ham muốn gia sản nhà ta? Ta thật sự nghĩ không ra, trên đời này gia tộc tiền tài bạc triệu còn nhiều lắm, Mai gia ta cũng chỉ là một cái hư danh Giang
Trương thống lĩnh hi hí hai mắt, nhếch miệng cười nói: "Mai đại công tử, ngươi chính là không biết thì tốt hơn."
"Ta sau này nhất định không cách nào cùng hắn tranh chấp, ta hiện tại cũng chỉ muốn bảo trụ một cái tiện mạng mà thôi. Nhưng ta thật sự không muốn thất bại thảm hại mà vẫn mơ hồ. Ngươi nói cho ta điều ta muốn biết, ta sẽ nói cho đại nhân nhà ngươi biết những điều hắn muốn biết" Mai Thần Anh nói đến những lời cuối cùng, liền giảm thấp thanh âm, vẻ mặt thần bí.
Trương thống lĩnh khinh thường nói: "Mai gia tất cả đều nằm trong bàn tay của lão gia ta, Mai đại công tử còn có thể có thứ gì giá trị đáng giá để người hao tâm tốn sức?"
"Ngươi cũng quá xem thường bản lĩnh của cha ta đấy. Diêu đại nhân cùng ta phụ thân bắt tay nhiều năm như vậy, hắn hẳn là so với ai khác đều minh bạch." Mai Thần Anh đứng dậy đi đến trước cửa lao nắm lấy song cửa nói: "Vấn đề của ta, chỉ là ta muốn hiểu cho rõ ràng mà thôi. Ngươi nói ra, đối với Diêu đại nhân, đối với ngươi, cũng không phải chuyện lớn gì. Cầu ngươi."
Trương thống lĩnh nhìn Mai Thần Anh biểu lộ khuôn mặt nhún nhường, một lát sau cười nói: "Đúng vậy, vốn là việc nhỏ, Mai đại công tử hà tất phải nhờ vả, khiến cho chính mình thấp hèn như vậy. Ta không nói cho ngươi, vốn là vì muốn tốt cho ngươi, hà cớ gì phải tự tìm chuyện không vui. Bất quá ngươi đã muốn nghe, ta sẽ nói cho ngươi nghe."
Mai Thần Anh mở to hai mắt.
Trương thống lĩnh nhìn vẻ mặt của hắn, khinh thường cười nói: "Lúc trước, đại nhân nhà ta vẫn là thư sinh nghèo khó, không có lộ phí thượng kinh đi thi. Là Mai lão gia mang theo Mai tiểu thư trên đường đi gặp quán tranh chữ của đại nhân, thì tiện tay cho hắn một túi bạc, hắn mới có thể có ngày hôm nay. Khi đó đại nhân nhà ta đã nghĩ, hắn mỗi ngày khổ cực kiếm sống, cũng kiếm khổng nổi vài đồng tiền bạc. Vậy dựa vào cái gì vị lão gia, vị tiểu thư này cái gì cũng không cần làm, lại có thể hưởng thụ rất nhiều vàng bạc, còn có thể bố thí cho hắn giống như uy cẩu như vậy?"
"Cũng bởi vì điều này. . .. . ." Mai Thần Anh cúi đầu, thấp giọng nói.
"Cho nên mới bảo người đừng hỏi mà." Trương thống lĩnh chế nhạo nói.
"Cũng bởi vì cha ta từng giúp đỡ hắn. . .. . ." Mai Thần Anh nắm lấy chấn song càng ngày càng dùng sức lay động, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Trương thống lĩnh nói: "Điều ngươi muốn biết ta đã nói. Điều kiện trao đổi của ngươi đâu?"
"Bảo Diêu Vân Hải chính mình đến, ta muốn đối mặt nói cho hắn biết." Mai Thần Anh tiếp tục cúi đầu nói.
"Điều đó không có khả năng, đại nhân cũng không thời gian gặp ngươi lúc này 'chó nhà có tang'." Trương thống lĩnh kéo kéo ống tay áo, ngạo mạn nói.
"Vậy ngươi lại gần đây, ta nói thầm cho ngươi biết. Đây chính là đại bí mật cha ta vẫn che giấu............. Mai Thần Anh buông thõng hai tay, ngẩn ngơ nhìn Trương thống lĩnh.
Trương thống lĩnh khinh thường cười, tiến lên phía trước hai bước nói: "Ngươi nói đi, ta cảnh cáo ngươi đừng giở trò. . .. . ."
Trương thống lĩnh lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn thở . Hắn không dám tin nhìn phía trước ngực mình, một lưỡi đao sắc bén sáng quắc thắng tắp cắm trên ngực trái hắn.
"Ngươi-"
"Ta chán cùng loại tiểu nhân vật như ngươi nói chuyện rồi." Mai Thần Anh với tay ra nắm lấy cằm hắn kéo đến trước mặt, nhìn mắt hắn trừng lớn đã dần dần ứ huyết, nghiến răng thấp giọng nói, "Ta biết rõ Diêu Vân Hải muốn làm cái gì. Hắn muốn giết phụ thân ta, giết ta, có lẽ còn muốn giết Hân Nhược. Đến lúc đó Mai gia chính là của mình hắn. Ta nói đúng hay không đúng? Ân?! Ngươi biết không? Ta thừa nhận ta hèn nhát, nếu như hắn chỉ muốn giết ta, ta sẽ trốn, trốn rất xa. Thế nhưng hắn dám động đến người nhà của ta? Hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sống không bằng chết. Ngươi có thể yên nghỉ rồi. Lời nói mới rồi, những người phía sau người nhất định truyền đạt lại.. Hắn sẽ đến, ta chờ hắn."
Trương thống lĩnh hướng mắt nhìn về phía trước một chút, hé miệng phun ra một búng máu. Mai Thần Anh chán ghét đem hắn ném qua một bên. Trương thống lĩnh nằm sấp trên mặt đất co quắp vài cái, cuối cùng không còn chút khí tức.
Chính văn chương thứ ba mươi hai
Mai Hướng mang theo Sở Phi Dương đi tới đại lao, lại đụng mặt với Quân Thư Ảnh mới từ phía đó đi đến.
Mai Hướng cả kinh, tiến lên kinh sợ nói:" Ngươi. . .. . . Ngươi ma đầu kia, ngươi từ trong địa lao đi ra? Ngươi đối với con ta làm cái gì?!"
Quân Thư Ảnh 'mạc danh kỳ diệu' nhìn hắn một cái, đi về phía Sở Phi Dương, hướng hắn nói: "Sự tình tựa hồ không đơn giản như vậy."
Sở Phi Dương nhẹ gật đầu:" Chúng ta đang muốn đi tới địa lao xem Mai công tử, ngươi đi sao?" Không đợi Quân Thư Ảnh trả lời, Sở Phi Dương nắm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh lôi đi "Đi thôi, cùng đi nhìn xem."
"Ân." Quân Thư Ảnh lên tiếng, đi theo phía sau Sở Phi Dương.
"Mai lão gia?" Sở Phi Dương gọi một tiếng. Mai Hướng tuy không thích Quân Thư Ảnh đi theo, nhưng cũng biết lúc này không nên tức giận, chỉ có thể tiếp tục mang theo mọi người đi về phía đại lao.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy một cỗ nồng đậm mùi máu tươi. Mai Hướng kinh hãi, trong miệng hô: "Thần Anh, Thần Anh. . .. . ." vội vàng chạy vào bên trong.
Sở Phi Dương vội nói: "Mai lão gia cẩn thận!" liền bám sát theo.
Đi vào trong địa lao, đã thấy ngay ngoài cửa trên nền đất ẩm ướt là Trương thống lĩnh đã từng hộ tống Mai Hân Nhược, trên ngực vẫn cắm một thanh chuỷ thủ, từ lâu đã chảy máu thất khiếu mà chết. ( thất khiếu: 2 tai, 2 lỗ mũi, 2 mắt và mồm đó...đó)
"Thần Anh, cái này. . .. . . Đây là có chuyện gì? Là ai giết Trương Thống lĩnh?" Mai Hướng đi tới cửa lao, nắm lấy rào chắn bằng gỗ vội vã hỏi.
Mai Thần Anh vẫn cúi đầu ngồi trên đống cỏ khô ở góc phòng, tóc tai rủ xuống che hết gò má. Hắn cũng không buồn ngẩng đầu lên, thờ ơ như không mà trả lời: "Là ta giết."
"Cái gì?! Ngươi! Ngươi làm sao dám giết hắn? Hắn là tâm phúc của Diêu đại nhân!" Mai Hướng cả giận nói.
Mai Thần Anh cười lạnh một tiếng: "Tâm phúc thì làm sao? Ta ngay cả lão bà hắn cũng dám giết, còn có cái gì không dám giết?!"
"Ngươi! Ngươi tên nghịch tử mất trí này, ngươi còn dám nói! Hân Nhược là muội muội của ngươi, nàng. . .. . ."
"Muội muội thì sao, nàng đã được gả cho người thì là người nhà người ta. Là ai khiến cho Diêu Vân Hải vọng tưởng chiếm đoạt gia sản Mai gia!" Mai Thần Anh đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa lao hung dữ nhìn Mai Hướng, "Cha, giờ đây ta đã giết lão bà của hắn, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ. Cha, gia sản Mai gia là của ta, tất cả thuộc về ta! Ngươi từ nay về sau không cần để ý tên họ Diêu kia nữa. Hân Nhược đã chết, hắn không còn có cớ mà đòi tranh giành đồ của Mai gia. Cha, Mai gia là của ta, là của mình ta!"
"Ngươi! Ngươi tên súc sinh bất hiếu!" Mai Hướng tức giận đến mức sắc mặt bầm như màu gan heo, vỗ cửa lao cả giận nói:" Ngươi cho rằng giết Hân Nhược, sản nghiệp Mai gia là của mình người ?! Ngươi 'không bột sao gột nên hồ' ( chỗ nè ta chém- ý nó nôm na vậy thì phải- ý là tên này không có bản lĩnh làm nên chuyện gì hết)! Uổng ta vẫn tin tưởng ngươi bản chất là tốt! Ta cho ngươi biết, vốn ta còn lưu lại cho ngươi đường lui, bảo trụ ngươi cả đời không lo cơm áo. Nhưng bây giờ, ngươi chết cũng đừng mơ, Mai Hướng ta không có loại nhi tử táng tận lương tâm như ngươi!"
Nổi nổi giận đùng đùng đi ra phía ngoài, dưới chân cũng không vững tập tễnh hai bước, sau khi vịn vào tường ổn định thân thể, Mai Hướng vung tay áo, không buồn quay đầu lại mà rời đi.
Mai Hướng vừa mới đi khỏi, Mai Thần Anh lập tức không còn gào thét kêu trời kêu đất, lại yên tĩnh, một mình yên lặng ngồi xuống đống cỏ khô trong góc phòng.
Quân Thư Ảnh liếc nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương tiến lên mở miệng nói: "Mai công tử, ngươi hà tất phải cố ý chọc giận Mai lão gia như vậy?"
Mai Thần Anh không buồn nhúc nhích, giống như cái gì cũng không nghe được. Sở Phi Dương cũng không để tâm, tiếp tục ra đến cửa lao, lẳng lặng nhìn Mai Thần Anh một lát, lại nói: " Mai công tử, kỳ thật ngươi không có sát hại Hân Nhược cô nương, đúng không?"
Mai Thần Anh giật giật, ngẩng đầu liếc Sở Phi Dương, bĩu môi lộ ra một tia khinh thường tiếu dung: "Sở Phi Dương, ngươi không cần giả vờ giả vịt. Ta biết rõ, ta khi đó đem chuyện xấu của ngươi gièm pha trắng trợn, truyền bá khắp nơi, làm tổn hại thanh danh của ngươi, ngươi nhất định ghi hận trong lòng. Lúc này đây, ngươi cần gì phải để ý mấy chuyện không liên quan đến mình.
Quân Thư Ảnh nghe xong nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Không biết tốt xấu."
Mai Thần Anh nhìn về phía hắn, cũng hừ một tiếng: "Đến Mai gia ta đây một con sài lang là đủ rồi, không cần thêm hai con hổ báo nữa."
"Hân Nhược cô nương rốt cuộc ở nơi nào?" Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn hắn, trầm giọng mà hỏi thăm.
"Ngươi cứ như vậy không muốn tin tưởng chuyện nàng chết là thật sao? Sở đại hiệp thật trọng tình trọng nghĩa." Mai Thần Anh rêu rao nói, " đáng tiếc ta chỉ là tiểu nhân hèn hạ, vì gia sản Mai gia mà có thể sát hại thân muội muội. Sở đại hiệp, nếu như ngươi hối hận khi đó không thú Hân Nhược, không bằng bây giờ đi cùng nàng, ở dưới suối vàng làm một đôi quỷ phu thê, không phải là mãn nguyện!?"
Sở Phi Dương nhìn vào mắt hắn, nhìn thẳng hắn trong chốc lát. Mai Thần Anh bừa bãi mà càn rỡ, Sở Phi Dương 'diện vô biểu tình' quay người đi, kéo Quân Thư Ảnh: "Chúng ta đi."
Hai người ra khỏi địa lao, đi tới vườn hoa nhỏ trong sân.
Quân Thư Ảnh im lặng hồi lâu. Sở Phi Dương đi ở bên trái hắn, quay người qua........ nhìn hắn một chút, giơ tay ôm lấy bờ vai hắn: "Này, nghĩ gì thế?"
Quân Thư Ảnh lắc đầu.
"Để tâm ta quá quan tâm đến sinh tử của Mai cô nương sao?" Sở Phi Dương cười nói.
Quân Thư Ảnh nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Ngươi nếu không quan tâm thì không phải là Sở đại hiệp nữa."
Sở Phi Dương tiến đến hôn lên mặt hắn một cái, hôn lên làn da lành lạnh trơn mịn của hắn lại không muốn rời đi. Quân Thư Ảnh đẩy mặt hắn ra, chứng kiến trước mặt mình đôi mắt kia có chút cong lên mang theo tiếu ý, trong mắt tràn đầy thân ảnh của mình.
"A-" Quân Thư Ảnh nhìn một lát, bừng tỉnh đại ngộ mà than một tiếng.
"Làm sao vậy?" Sở Phi Dương nghi hoặc nói, trong mắt vẫn mang theo tiếu ý.
"Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi, con mắt cũng giống như ngươi a." Quân Thư Ảnh tấm tắc than thở.
". . .. . ." Sở Phi Dương im lặng.
Hai hài tử đều lớn như vậy, ngươi mới phát hiện sao. Ngươi rất không có trách nhiệm làm "nương".
Đương nhiên, loại lời này, Sở đại hiệp cũng chỉ dám ngẫm trong lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét