Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 33-34

Chính văn chương thứ ba mươi ba

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nói chuyện một hồi, liến đến lúc tổng quản Mai gia đến thỉnh hai người đi tới khách phòng đã được an bài.



Xuyên qua tiểu viện (sân nhỏ), tổng quản dẫn hai người tới một tiền viện tao nhã, niềm nở thỉnh hai người cứ tự nhiên, liền mang theo hạ nhân rời đi.



Sở Phi Dương vào viện môn, xem xét xung quanh, quay đầu về sau lưng nói với Quân Thư Ảnh: " Thư Ảnh, ngươi nói xem chúng ta nên chọn gian phòng nào?"



Quân Thư Ảnh nói: "Ngươi thích đi đâu thì đi, hỏi ta làm cái gì. Ở đây nhiều phòng như vậy, ta không muốn chen chúc vào một gian với ngươi. Ta đêm nay muốn ngủ ngon giấc."



Sở Phi Dương nhịn không nổi mà cười ra tiếng, lại trúng một cái lãnh nhãn của Quân Thư Ảnh, mới nhịn cười nói: " Ngươi... ngươi muốn nói ta mỗi đêm đều không cho ngươi hảo hảo ngủ sao? Ngươi không chịu xem ngươi, mỗi lần xong việc không phải ngủ như chết, gọi mãi cũng gọi không tỉnh."



Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái: "không thèm nói với ngươi." Nói xong hướng một gian phòng đi đến.



Sở Phi Dương áp sát tới, trong miệng không buông tha nói: "Thư Ảnh, tới tới, nói cho ta một chút. Ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao biết ở đâu làm không tốt, cho ngươi không hài lòng, không có cách nào mà ngủ ngon đi."



"Cút đi, ngươi còn chưa xong." Quân Thư Ảnh tức giận nói. Hai người vừa xô xô đẩy đẩy vừa tiến vào phòng, Sở Phi Dương ở phía sau vừa nhấc chân đem cửa khép lại.



Đến buổi chiều, hạ nhân đến thỉnh hai người đi dùng cơm, nói Mai lão gia cùng nhị vị khách nhân khác đều đang chờ. Quân Thư Ảnh đem hạ nhân đuổi đi, lại đến trước cửa phòng bên cạnh đưa tay gõ hai cái: " Phi Dương, đi ra ăn cơm." Đợi trong chốc lát cũng không thấy động tĩnh, nghĩ lúc buổi chiều lúc đuổi hắn ra khỏi phòng có hơi nặng lời một chút, làm cho hắn mất hứng chăng? Quân Thư Ảnh do dự chốc lát, lại gõ gõ cửa: "Phi Dương?!"



Trong phòng vẫn không có thanh âm, xem ra là không có người. Quân Thư Ảnh nghĩ không ra hắn đi đâu. Chỉ là mình ở ngay bên cạnh, hắn cũng không nói một tiếng, trong lòng có chút khó chịu, liền một mình đi đến nhà ăn.



Ai ngờ đến nơi thì..., lại chứng kiến Sở Phi Dương đã ở đó, đang cùng Giang Tam nói chuyện. Nhìn hắn đi tới, Sở Phi Dương cười vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi vào bên cạnh mình, sắc mặt như thường. Quân Thư Ảnh có chút buồn bực đi tới, vừa mới ngồi xuống, lại cảm thấy hai luồng mắt hướng về phía mình, vừa quay đầu nhìn phía đối diện liền thấy Sở Vân Phi đang cúi gằm mặt, vẻ mặt như trái khổ qua. Quân Thư Ảnh ngẩn ra, lại hung hăng trừng trở lại. Sở Vân Phi uỷ uỷ khuất khuất cúi mặt xuống, loay hoay khuấy bát đũa.



Sở Phi Dương nhìn Sở Vân Phi một chút, không hài lòng hướng Giang Tam nói: "Ngươi sau này ít mang Vân Phi đến những nơi không đứng đắn ấy đi."



Giang Tam hừ một tiếng nói: "Ta trước kia cũng cùng Thiên Sơn phái có chút sâu xa, tính ra ta cũng cùng trang lứa với sư tổ của hắn. Ta mang đồ tôn đi tìm hiểu thứ hắn cần tìm hiểu. Sở đại hiệp đừng can thiệp quá nhiều."



"Ngươi cùng phái Thiên Sơn có sâu xa?" Sở Phi Dương còn chưa mở miệng, lại nghe Quân Thư Ảnh khinh thường nói: "Sâu xa của ngươi không phải là đến xin cơm trước cửa phái Thiên Sơn sao."



"Ngươi-" Giang Tam trừng trừng con ngươi, cuối cùng đem một bụng nghẹn khuất nuốt lại, than thở: "Thôi thôi, lão nhân gia ta không so đo cùng ngươi. Quân Đại công tử chính là mồm mép lợi hại, thật có thể làm người khác chết nghẹn, cũng chỉ có Sở đại hiệp chịu được ngươi."



Quân Thư Ảnh ánh mắt phức tạp nhìn Sở Phi Dương một cái, Sở Phi Dương hướng hắn cười cười, ở dưới gầm bàn nắm lấy tay hắn.



"Ta cũng chịu được a. . .. . ." Sở Vân Phi vẫn cúi đầu, đem chiếc đũa ở trong chén khuấy vài cái, thấp giọng nói thầm một câu. Giang Tam khẽ vỗ hắn: " Ngươi có chuyện gì a, câm miệng chờ ăn cơm. Ăn nhiều một chút."



Mai Hướng 'sầu mi khổ kiểm'* ( *mặt mày đăm chiêu ủ dột) ngồi ở thượng vị, cũng không trông nom mấy người phía dưới nói cái gì đó, chỉ một mình ngồi than thở.



Không bao lâu trong phòng bếp đã bày món ăn lên, Mai Hướng lúc này mới hồi phục tinh thần, mở miệng mời khách: " Dùng bữa, dùng bữa." Chính mình gắp được hai gắp, rốt cuộc cũng ăn không trôi, cũng không quan tâm đến lễ nghi chiêu đãi khách nhân, buông đũa xuống tiếp tục than vắn thở dài.



Bữa cơm tràn đầy không khí áp lực rốt cuộc cũng xong, sau khi xong bữa bốn người Sở Phi Dương cáo từ Mai Hướng, cùng tiến về phía tiểu viện.



Giang Tam bất mãn nói: "Sở đại hiệp, chúng ta rốt cuộc muốn trơ mặt ở đây bao lâu. Cái lão cáo già này xem ra chính là thần giữ của, muốn hắn mở kho phóng lương quả thực khó hơn lên trời. Tình hình hiện nay, hắn lại càng có lý do kéo dài. Muốn chờ hắn cứu tế nạn dân, đợi đến mùa đông sang năm cũng chờ không nổi."



Sở Phi Dương nói: "Sẽ không, ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ là được."



Giang Tam hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.



Quân Thư Ảnh hỏi: "Ngươi xế chiều đi đâu vậy?"



Sở Phi Dương nói: "Ta thủy chung cảm thấy cái chết của Mai cô nương có chút kỳ lạ, cho nên xế chiều đi tra xét một chút, biết đâu có thể tìm được ít đầu mối."



Quân Thư Ảnh cúi đầu không lên tiếng. Sở Phi Dương cũng không phát hiện ra, tiếp tục nói: "Ta hỏi qua Mai lão gia về thi thể, Mai lão gia khẳng định là Mai cô nương. Thi thể được giữ gìn rất tốt để chuẩn bị chuyển về Diêu gia. Ta chỉ là ngoại nhân, cũng không thể 'quang minh chính đại' mà kiểm tra thi thể. Nhưng bằng những hiểu biết của ta về Mai Thần Anh, hắn nếu thực sự giết Mai cô nương, cũng không phải như thế này.Chuyện xẩy ra trong đại lao ngày hôm nay càng làm ta tin tưởng, Mai cô nương nhất định không chết. Chỉ cần tìm được Mai cô nương ở đâu, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng."



Sở Phi Dương sau khi nói xong, nhưng không ai nói tiếp. Sở Vân Phi nhìn trái phải một chút, gật đầu nói: "Ra vậy, hảo, chúng ta kế tiếp đi tìm tung tích Mai tiểu thư."



Mấy người vừa nói chuyện thì cũng đã vào đến tiểu viện, Giang Tam cùng Sở Vân Phi vừa nói chuyện vừa đi đến cửa phòng mình. Sở Vân Phi còn cẩn thận mỗi bước đi lại nhìn qua Quân Thư Ảnh, thấy Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đau xót, cúi đầu bước nhanh vào phòng.



Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương đi tới ngoài cửa, Sở Phi Dương hai tay nắm bả vai Quân Thư Ảnh vỗ vỗ, cười nói chúc ngủ ngon, liền hướng phòng mình đi đến. Bộ dáng không chút lưu luyến làm Quân Thư Ảnh trong ngực có chút mất mát.



"Phi Dương." Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng.



Sở Phi Dương quay đầu, khiêu mi nhìn về phía hắn: "Còn có chuyện gì?"



". . .. . . Không có việc gì." Quân Thư Ảnh xoay người đi vào phòng. Sở Phi Dương nhìn qua phiến cửa nặng nề khép lại, lắc đầu cười cười, cũng đi vào phòng.

Chính văn chương thứ ba mươi bốn

Liên tiếp vài ngày, Sở Phi Dương đều vội vàng đi tìm tung tích Mai Hân Nhược, không thì cũng đi tới địa lao cùng Mai Thần Anh nói chuyện suông, hoặc là đi thúc giục Mai Hướng mở kho phóng lương. Hắn biết rõ Quân Thư Ảnh luôn luôn không thích Mai gia, cho nên cũng không như trước đây quấn quýt lấy hắn như hình với bóng. Quân Thư Ảnh cả ngày ăn không ngồi rồi, từ sáng đến tối cũng không gặp Sở Phi Dương được mấy lần, có chút chán đến chết. Hắn biết rõ Sở Phi Dương đang đợi tên Diêu Vân Hải đến đây. Khi đó mới là thời cơ giải quyết triệt để việc của Mai gia.

Sở Vân Phi cả ngày đổi mọi trò trẻ con thú vị nào đó để làm cho Quân Thư Ảnh vui vẻ, công phu quấn lấy người so với Sở Phi Dương trước đây không hề kém cạnh. Quân Thư Ảnh lãnh nhãn mấy lần, rốt cuộc cũng không có hiệu quả, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân ( không thể ra tay đánh kẻ đang tươi cười), Quân Thư Ảnh dứt khoát để tuỳ ý hắn, hơn nữa tâm tư cũng đang đặt vào chuyện khác.

Hắn đã không còn là giáo chủ Thiên Nhất Giáo nữa, lúc trước còn từng bị Thiên Nhất giáo từ trên xuống dưới nhất trí loại trừ, bất quá hiện nay được Thanh Lang chỉnh đốn, Thiên Nhất giáo đã khác trước rất nhiều. Thanh Lang kiên trì tâm tính vui đùa mà kinh doanh Thiên Nhất giáo, niềm vui lớn nhất của hắn là kiếm tiền- lúc chạy trốn trước đây của Quân Thư Ảnh, nhờ Cao Phóng vụng trộm giúp hắn vơ vét không ít tài bảo trong giáo, nên làm cho Thanh Lang mỗi khi nhớ tới lại đau lòng không thôi. Trải qua vài năm, hắn càng ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn, thanh danh Thiên Nhất giáo cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Thanh Lang chẳng biết tại sao, vẫn tận lực mượn sức Quân Thư Ảnh, bởi vậy hai năm qua liền đem một ít chức quyền ở Thiên Nhất Giáo chuyển cho Quân Thư Ảnh, chủ yếu là đem các cơ sở ngầm của Thiên Nhất Giáo báo cho Quân Thư Ảnh biết rõ. Quân Thư Ảnh mặc dù đã đối với những thứ kia không có hứng thú, nhưng những cơ sở ngầm này với hắn lại có hữu dụng. Hắn cũng không chối từ, lúc cần dùng tuyệt không nương tay, dù sao cũng không phải hắn trả tiền. Huống hồ Thanh Lang sinh ý có thể làm lớn như vậy, Sở Phi Dương giúp hắn không ít. Thanh Lang lại vì vậy mà thu được không ít thư tín oán giận của thuộc hạ, cũng chỉ có thể vào những ngày rằm thưởng nguyệt đãi tiệc trấn an quân tâm. Mỗi lần nỗ lực hướng Quân Thư Ảnh khởi binh vấn tội, cuối cùng đều bị Quân Thư Ảnh nói ra những lời tức muốn chết, làm hắn đặc biệt hối hận không nên xen vào việc của người khác, sớm biết rõ đối với người này làm cái gì cũng là phí sức không thu được kết quả gì tốt, chỉ có thể yên lặng mà thổ huyết, chỉ có thể phối hợp với Yến Kỳ dùng thế công tình cảm để đánh động lòng thương của các vị trưởng lão trong giáo phái, tranh thủ ăn bớt lại chút lương thực dư thừa.

Thanh Lang kinh doanh Thiên Nhất Giáo vất vả thế nào Quân Thư Ảnh đương nhiên không biết. Hắn chỉ tại mỗi lần Sở Phi Dương cây to đón gió mà thụ địch, hoặc là muốn đối phó người nào, tiện thì dùng thám tử Thiên Nhất giáo đi điều tra. Chỉ cần không chạm đến Thiên Nhất Giáo cùng Thanh Lang, những cơ sở này coi như tận tâm tận lực, tri vô bất ngôn. Điều này cũng làm cho Quân Thư Ảnh tiết kiệm công sức. Quân Thư Ảnh mỗi lần đều cung cấp tin tình báo kịp thời chuẩn xác nên Sở Phi Dương cũng đem những cơ sở ngầm trước đây gác lại, tiết kiệm được một số ngân lượng kha khá hàng năm.

Hiện nay, ở đây là đại môn Giang Nam thủ phủ, dựa vào bản tính gian thương của Thanh Lang, thì nơi nầy nhất định không thể thiếu tai mắt.

Quân Thư Ảnh một mình tuỳ ý đi vài vòng trên đường, liền nhìn thấy một khách điếm bình dân rất nổi bật, trên tấm biển lớn ngoại trừ những dòng chữ lưu liệm, bên cạnh còn một dòng chữ nho nhỏ: Thanh Yến thị kỳ.

Quân Thư Ảnh đối với loại phương thức liên lạc này thật sự đau đầu, nhưng vẫn đi vào. Hắn biết rõ Thanh Lang nhất định còn có thám tử cấp cao, bất quá chỉ cần Thanh Lang không cùng hắn và Sở Phi Dương là địch, hắn cũng không quan tâm.

Quân Thư Ảnh vào một gian nhã phòng, tiểu nhị đến hầu hạ nước trà thì liền cùng hắn làm ám hiệu.



Tướng mạo đoan chính, vẻ mặt tươi cười ân cần, vị tiểu nhị làm tròn bổ phận mà đem tất cả ám hiệu từng cái từng cái đối đáp.

Tiểu nhị nói: "Vị khách quan này, thiên?" ( Thiên Nhất giáo)

"Thương." ( Thương Lang sơn)

"Thanh?" ( Thanh lang)

"Yến." ( yến kỳ)

.........

"Yến?"

Quân Thư Ảnh nhịn không được cau mày nói: "Ngươi, không sai biệt lắm là đủ rồi. Gọi quản sự chỗ các ngươi tới đây."

Tiểu nhị khách khí cúi người, như trước cười nói: "Vị khách quan này, đây là quy củ, thỉnh ngài nhất thiết phải đối cho hết "

Quân Thư Ảnh nín nhịn nói: "Nói mau."

"Vị khách quan, chúng ta đối đến' Yến'. Yến?"

Quân Thư Ảnh tức giận nói: "Lang."

"Kỳ?"

". . .. . ."

"Vị khách quan này, Kỳ"

". . .. . . Mỹ nhân."

"Quân?" ( chỗ này hơi bị tò mò nha, ko bít anh lang a gọi anh Quân là gì (^_^))

Quân Thư Ảnh rốt cục nhịn không được, một chưởng đánh tới, trừng mắt cả giận nói: "Ngươi không nên quy củ nhiều như vậy?! Đem quản sự các người gọi tới!"

Tiểu nhị nhìn thấy người đã thực giận, liên tục gật đầu nói: "Vị khách quan này, ngài chờ, chờ." Nói xong liền nhanh như chớp lui ra. . ..

Quân Thư Ảnh chờ được một lát, ngoài cửa tiến đến một người, cung kính nói: "Quân công tử chờ lâu rồi. Xin hỏi công tử có gì phân phó."

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu xem xét, khuôn mặt này rõ ràng là tên tiểu nhị vừa rồi, chỉ là khuôn mặt nghiêm trang, y phục cũng không phải bộ vừa rồi.

Hắn cũng không quản người này làm trò quỷ gì, chỉ phân phó nói: "Ta có việc cần ngươi đi tra."

Bất quá một đêm, Quân Thư Ảnh liền thu được mật báo. Mai Hân Nhược quả nhiên không chết.

Quân Thư Ảnh hít một hơi, cầm mật báo đi tìm Sở Phi Dương, thế nhưng hắn đã sớm rời khỏi phòng, chẳng biết đi đâu. Quân Thư Ảnh hơi trầm ngâm, lại nhìn một chút địa điểm trên mật báo, liền đem mật báo đặt ở trong phòng Sở Phi Dương, rồi đi ra cửa.

Dù sao chỉ là đem Mai Hân Nhược đưa về Mai gia, lại bức Mai Hướng lão hồ ly kia mở kho phát lương, như vậy là bọn họ xong việc. Về phần chuyện giữa Mai gia cùng Diêu Vân Hải, mặc kệ cũng được.

Quân Thư Ảnh không muốn quan tâm, cũng không muốn cho Sở Phi Dương quan tâm.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét