Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 35-36

 Chính văn chương thứ ba mươi lăm

     Sở Phi Dương sáng sớm đã lôi kéo Sở Vân Phi ra tửu điếm uống rượu. Sở Vân Phi không biết Sở Phi Dương tính toán điều gì, hỏi hắn hắn lại không nói, cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

     Sở Phi Dương nhìn Sở Vân Phi không tập trung mà ngồi xoay xoay chén rượu, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Không kéo ngươi ra đây, để ngươi ở lại Mai gia quấy rầy hắn sao.?

     Rượu uống đã cạn thì Sở Vân Phi nhịn không được nữa hỏi: "Sở đại ca, ngươi tìm Diêu phu nhân lâu như vậy, còn không có tìm được, có thể hay không kỳ thật nàng thật sự. . .. . ."

     Sở Phi Dương cười cười nói: "Ai nói ta đang tìm nàng."


     Sở Vân Phi nghi hoặc nói: "Không tìm Diêu phu nhân, chúng ta ở đây chờ lâu như vậy là muốn làm cái gì. Giang Tam đều sắp điên rồi."

     Sở Phi Dương kiên nhẫn giải thích nói: "Diêu phu nhân không chết, chuyện này chắc chắn không sai. Chỉ là hiện tại không thể đem nàng về, nếu không Mai công tử một phen khổ tâm sẽ bị uổng phí." Nhìn Sở Vân Phi vẫn một bộ dáng khổng hiểu gì, Sở Phi Dương lại nói: "Theo ta được biết, Mai Thần Anh từng nói với Diêu phu nhân về một việc cuả Diêu Vân Hải, cụ thể là chuyện gì, ta cũng không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt. Chính là Diêu phu nhân hoàn toàn không tin hắn, còn oán hắn làm bậy để phá huỷ thanh danh Diêu Vân Hải. Dù sao Diêu Vân Hải đối với nàng thực không tệ. Cho nên Mai Thần Anh lần này diễn trò tất cả đều là tự biên tự diễn, ngay Diêu phu nhân cũng bị hắn gạt. Lần trước  trong đại lao, Mai Thần Anh nói dối Mai Hướng còn có chuẩn bị đường lui. Diêu Vân Hải sớm không bận tâm đến Mai Thần Anh, hắn chỉ kiêng kị Mai Hướng. Hắn đã sớm tới đây, nhưng lại chần chừ không chịu hiện thân, xem ra không chỉ có chúng ta nghi ngờ  Mai Thần Anh. Ta nghĩ hắn bước tiếp theo chính là ép Mai Thần Anh nói ra nơi bí mật, Diêu phu nhân chính là lợi thế tốt nhất của hắn. Nếu như chúng ta nhanh chóng tìm ra Diêu phu nhân, cho dù rửa sạch được tội danh giết người của Mai Thần Anh, thì chuyện hắn vì gia sản mà giết thân muội muội, dù có trăm miệng cũng không biện giải được.

     Sở Vân Phi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ nói: "Sau đó Diêu Vân Hải lại 'ngư ông đắc lợi' ."

     Sở Phi Dương nhẹ gật đầu, quơ chén rượu thở dài: "Đúng vậy. Cho nên Mai Thần Anh so với Diêu Vân Hải, chính là non nót một chút. Điểm này Diêu Vân Hải nhất định cũng hiểu. Cho nên hắn đang chờ, chờ chúng ta tìm ra Diêu phu nhân trước. Chúng ta nên làm bây giờ, chính là âm thầm giám thị Diêu Vân Hải, chờ hắn hành động trước. Hắn vì lo đêm dài lắm mộng ( kéo dài thời gian sẽ sinh nhiều chuyện bất lợi), nhất định là không nhẫn nhịn lâu được."

     "Nhưng để Diêu phu nhân một mình bên ngoài không phải rất nguy hiểm sao? Vì sao không cứu nàng trước, nhưng lại nói dối như chưa tìm được, không phải tốt hơn? Hoặc là chúng ta đưa nàng về Mai gia, rồi nói rõ chân tướng sự việc cho Mai lão." Sở Vân Phi khó hiểu nói.

     Sở Phi Dương lắc đầu, không tán thành nói: "Nếu như chúng ta cứu Diêu phu nhân, chưa nói đến Mai Thần Anh sẽ làm hành động dại dột gì, ngay cả Diêu Vân Hải nếu mất đi lợi thế này, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đến lúc đó cục diện lâm vào bế tắc, thì không biết phải chờ đến bao giờ. Hơn nữa nếu nói rõ mọi việc với Mai lão gia? Việc này nói cho cùng là việc riêng của nhà họ, bọn họ rốt cuộc có ân oán gì đệ có dám chắc chính mình hiểu rõ? Chúng ta có thể có sự thực gì."

     Sở Vân Phi nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy huynh sao lại làm bộ đi tìm Diêu phu nhân. . .. . ."

     "Phối hợp với Mai công tử diễn trò chứ sao. Làm cho Diêu đại nhân thoải mái, buông lỏng tinh thần, cũng có lý do đi bức Mai Hướng mau mở kho phóng lương." Sở Phi Dương cười nói.

     Sở Vân Phi nghĩ đến Mai Hướng kia kể từ khi biết nữ nhân chưa chết, tinh thần lập tức hồi phục, chỉ là thấy Sở Phi Dương tựa như chuột thấy mèo, muốn tránh chỉ e tránh không kịp, nguyên lai là bị người ép trả nợ.

     "Sở đại ca, ta như thế nào cảm thấy, ngươi so với hai tên cáo già kia còn cáo già hơn. . .. . ." Sở Vân Phi cảm giác hình tượng anh hùng quanh minh lỗi lạc mà từ nhỏ trong lòng mình luôn kính ngưỡng có vết đen, có chút thất vọng mà yếu ớt nói ra.

     Sở Phi Dương nuốt xuống một ngụm rượu, ho hai tiếng: "Ngươi tiểu tử này, rõ ràng là người đơn giản! Làm người tốt cũng phải suy nghĩ, người đơn giản thì càng dễ dàng có ý định làm chuyện xấu, hảo tâm làm chuyện xấu cũng gọi là chuyện xấu, hiểu sao?!" Nói xong nắm đầu Sở Vân Phi xoa xoa, "Chịu khó học hỏi đi!" (^_^) chém nè!

     "A." Sở Vân Phi vuốt đầu ai oán lên tiếng.

     Gần tới giờ ngọ, một tên tiểu thương vóc người nhỏ bé từ đâu vội vàng chạy tới, thì thầm với Sở Phi Dương điều gì đó, Sở Phi Dương khẽ nhíu mày một cái, khoát tay áo, tên tiểu thương khẽ khom người, lại vội vội vàng vàng lui ra ngoài.

     "Làm sao vậy?" Sở Vân Phi hỏi.

     Sở Phi Dương thở dài: "Không có gì, đệ tự mình quay về đi, ta có chút việc phải làm."

...........

     Quân Thư Ảnh đi qua đường cái sầm uất, rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Đầu ngõ chất đống vài chồng rác rưởi chưa quét dọn, ngõ nhỏ âm u tĩnh lặng không một tiếng động, hai bên là bờ tường cũ nát cùng ván cửa im lìm, gió lạnh thổi qua từng ngõ ngách.

     Quân Thư Ảnh nhíu mày, không nghĩ tới Mai Thần Anh lại cam lòng đưa muội muội của hắn giấu ở nơi này. Bất quá nơi này tuy đổ nát, cũng vẫn hơn Sở Phi Dương hai ngày trước đi tìm ở những nơi Tần lâu sở quán kia còn tốt hơn.

     Hắn nghĩ nhưng nơi bướm hoa lộn xộn đông người là nơi dấu người tốt nhất, là nơi an toàn không dễ bị người phát hiện, thực sự không nghĩ tới, Mai Thần Anh nào có bản lĩnh thông thiên, ở mấy nơi hồng trần có không ít mỹ nhân nguyện ý vì hắn bán mạng, lại đem một nữ tử đoàng hoàng giấu ở nơi này, quả thực không dễ.

     Quân Thư Ảnh một bên oán thầm, một bên vượt qua đám rác rưởi đi vào. Hắn đứng trước tấm cửa gỗ ở cuối ngõ thì dừng lại.

     Cánh cửa tàn tạ vô cùng, chỉ có khoá là mới tinh. Quân Thư Ảnh đưa tay kéo, cảm giác lạnh buốt dọc theo lòng bàn tay toát ra khắp người. Hắn buông tay ra, lui về sau một bước, nhún người bay qua thành tường.

     Phía bên trong bức tường là một gian nhà đơn sơ, bên cạnh dùng những cây gỗ tròn dựng làm một gian phòng nhỏ, để làm phòng bếp, cạnh cửa có một lỗ hổng nhỏ như bồn nước.

     Quân Thư Ảnh đang dò xét xem trong phòng có cao thủ hay không, cánh cửa lại 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, hai nam nhân thân hình cao lớn bước vào, nhìn thấy Quân Thư Ảnh trong phòng, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

     Quân Thư Ảnh hơi khiêu mi, không đợi bọn họ lên tiếng, hai cây ngân châm đã bay qua, hai người kia nặng nề ngã xuống đất, làm cho tro bụi tung lên.

     Quân Thư Ảnh lướt qua hai người đang hôn mê, đi vào trong. Vừa bước một bước, lại nghe thấy tiếng quát lớn: "Người nào?!"

     Trong gian phòng nhỏ đứng đầy mười mấy tên du côn lưu manh hình dáng khó coi, Quân Thư ảnh không phân biệt được âm thanh vừa rồi từ đâu phát ra. Những người này đều mang vũ khí bên người, chậm rãi tụ tập lại.

     Quân Thư Ảnh cũng không đem họ để vào mắt, cười lạnh một tiếng, tay trái hất lên, người gần nhất bên trái hự một tiếng ngã xuống đất, Quân Thư Ảnh thuận tay cách không( chiêu dùng nội công lấy vật ở xa của mấy anh chưởng bộ í mờ)  lấy đao của hắn, liền phi thân tấn công mấy tên gần đó.

     Tất cả mọi chuyện đều xẩy ra trong nháy mắt. Mấy người trong phòng thật không ngờ người này một khắc trước bộ dạng vẫn đang thủ thế với họ, cư nhiên lại tấn công trước, nhất thời không có phòng bị, nên trận tuyến có chút rối loạn.

     Một trận triền đấu, Quân Thư Ảnh lại bức lui vài người. Hắn biết rõ những người này đều là thuộc hạ của Mai Thần Anh, nên cũng không có ý lấy mạng bọn họ, muốn khống chế người so với giết người thực chậm hơn rất nhiều. Đợi đến lúc mọi người trong phòng đều ngã xuống thì cũng mất không ít thời gian.

     Quân Thư Ảnh buông đại đao, xem xét xung quanh một lượt. Gian phòng này chỉ có một phòng, bên trong lại không có một bóng người. Nếu như thám tử Thiên Nhất giáo báo tin không sai, vậy Mai Hân Nhược bị giam giữ ở chỗ này, ở đây nhất định có cơ quan. Quân Thư Ảnh nhẫn nại tìm mọi nơi, dọc theo mặt tường mà gõ nhè nhẹ.

     Mai Thần Anh bài trí nơi này nhìn qua giống như nơi tụ tập của mấy tên du côn, dùng để giấu người thì quá tệ, nếu như không có tin tức thu thập chính xác của thám tử, thực rất dễ bị người nhãng qua.

     Quân Thư Ảnh không bao lâu tìm được cơ quan, nhẹ nhàng chuyển động tay cầm, mặt đất dưới nền nhà hé ra một khoảng, lộ ra vào cửa.

     Quân Thư Ảnh đến bên động khẩu xem xét, phía dưới có một cầu thang chật hẹp dẫn xuống, nhưng được một đoạn thì bị chặt đứt. Quân Thư Ảnh đi theo cầu thang, đến chỗ cuối cùng nhẹ nhàng nhẩy lên, vô thanh vô tức mà rơi xuống. Liền thấy bên dưới một gian phòng được bố trí làm phòng ngủ, vật dụng bên trong đều là hàng có giá trị, so với phía trên rách nát quả thực hơn nhiều lắm.

     Xem ra tên Mai Thần Anh này đối với muội muội thật sự rất có tâm. Quân Thư Ảnh nhíu mày, tay phải một trảo, bắt được một cây gậy gỗ đánh tới, nhẹ kéo một cái, Mai Hân Nhược thở nhẹ một tiếng, lảo đảo từ nơi ẩn thân ngã ra.

     "Phu nhân, phu nhân." Tiểu nha đầu hầu cận bên Mai Hân Nhược khóc sướt mướt cũng nhào ra theo, ném đi cây gậy trong tay, nhào tới bên Mai Hân Nhược.

     "Ngươi. . .. . . Là ngươi?! Sở đại ca đâu ? Sở đại ca cũng tới sao?" Mai Hân Nhược vỗ nhẹ tiểu nha hoàn, thấy rõ người trước mặt thì, mặc dù vẫn có chút kinh sợ, nhưng vẫn mừng rỡ mà hỏi thăm.

     Quân Thư Ảnh đem mộc côn ném đi, nhíu nhíu mày nói: "Hắn không có tới. Ta đến đưa các ngươi trở lại Mai gia, đi thôi." Nói xong liền bay người lên đoạn cầu thang.

     Đi vài bước cũng không thấy có người đuổi kịp, Quân Thư Ảnh quay đầu lại nhìn nhìn. Mai Hân Nhược ở phía dưới ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt có chút sợ hãi, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi. . .. . . Là tới cứu ta? Cám ơn ngươi. Ta bị người bắt nhốt trong này, còn tưởng rằng không có ai tìm tới nơi này."

     Quân Thư Ảnh không biết Mai Thần Anh là xử trí như thế nào, làm cho nàng nghĩ mình là bị bắt cóc tới nơi này. Bất quá hắn và tên đó không có liên quan.

     "Đi lên." Quân Thư Ảnh cúi người vươn tay ra.

     Mai Hân Nhược tiến lên đi hai bước, do dự trong chốc lát, đưa tay nắm lấy cánh tay duỗi ra của Quân Thư Ảnh.

     Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng kéo, Mai Hân Nhược chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh đem chính mình lôi lên, sắc mặt trắng bệch,nhưng vẫn ngậm chặt miệng không lên tiếng.

     Quân Thư Ảnh đưa nàng ra sau lưng, lại như cũ đem tiểu nha hoàn kéo lên. Tiểu nha hoàn thở nhẹ một tiếng, sau khi đứng vững mới phát hiện mình vẫn còn nắm chặt tay người khác, lại thấy trong mờ tối nhìn người trước mặt bộ dáng tuấn nhã, liền đỏ mặt, cuống quýt buông ra.

     Quân Thư Ảnh mang theo hai người ra địa lao, đi ra ngoài cửa. Tiểu nha hoàn vịn Mai Hân Nhược vội vàng đi ra cửa lớn, Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy vài cỗ nội lực thâm hậu ẩn giấu nơi đây, cùng với mấy kẻ trông giữ ban nãy chỉ có vài ba công phu ngoại công khác biệt rất lớn.

     "Chậm đã, lui về trong phòng đi." Quân Thư Ảnh khẽ quát một tiếng. Mai Hân Nhược tuy không hiểu, nhưng vẫn theo lời mang theo tiểu nha hoàn trốn về trong phòng.

     Quân Thư Ảnh chắp tay đứng ở trong nội viện, hơi cúi đầu. Bằng vào sự hiểu biết của hắn với Mai Thần Anh trước đây, những kẻ này tuyệt không phải hắn sắp xếp, mấy kẻ đang nằm hôn mê ngược xuôi trong phòng này mới đúng trình độ của hắn.

     Bất kể là ai, những kẻ tọc mạch không có thiện chí này cũng làm Quân Thư Ảnh sinh lòng chán ghét, toàn bộ sự khó chịu trong mấy ngày nay tích tụ trong lòng lúc này đây ngưng tụ thành một cỗ sát khí không cách nào áp chế, làm cho đầu ngón tay hắn đối với máu tươi nảy sinh khát vọng rùng mình.

     Mấy kẻ ẩn trong bóng tối nhìn nhau, không rõ người kia yên tĩnh đứng ở đó là muốn làm cái gì.

     Người cầm đầu phất tay ra tín hiệu, ra lệnh cho một tên rời đi: Trở về cấp báo cho Diêu đại nhân, phu nhân đã bị cứu đi.

     Người nọ gật đầu một cái, thân hình vừa động, lại đột nhiên giống như diều đứt dây từ nơi ẩn thân ngã xuống, run rẩy trên mặt đất hai cái, liền không hề động, thất khiếu chậm rãi chảy ra máu đen.

     Sở Phi Dương đuổi tới nơi thì chứng kiến Quân Thư Ảnh vẻ mặt lạnh lẽo mà 'đại khai sát giới'. Hắn không dùng đến độc châm như mọi khi, lại tiện tay cầm một thanh kiếm, lưu loát mà xuyên qua đám sát thủ, mỗi nơi đi qua đều mang theo đám bụi nhiễm huyết hoa tươi đẹp.

     "Thư Ảnh!" Sở Phi Dương sốt ruột hô to một tiếng.

     Quân Thư Ảnh đang chế trụ một tên đánh lén, nghe thấy một tiếng gọi lọt vào tai, dường như có ý trách cứ.

     Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương, bướng bỉnh trừng hai mắt, mím môi. Sau lưng tên bị hắn khống chế còn đang la hét, Quân Thư Ảnh con mắt khiêu khích nhìn Sở Phi Dương, trở tay một kiếm, người nọ liền không có tiếng động.

     Mười tên sát thủ còn sống càng đánh càng hăng, nhất định không chịu lùi bước, sau khi bị Quân Thư Ảnh bức lui, hai mắt lại đỏ lên vây vào đánh.

     Quân Thư Ảnh cũng đã giết được vài tên lại đem kiếm ném đi, tay không đứng trong vòng vây. Sở Phi Dương thấy một tên đâm kiếm gần đến trên cổ Quân Thư Ảnh, thế nhưng hắn vẫn không chịu tránh. Sở Phi Dương chỉ thấy trong lòng căng thẳng mãnh liệt, căng đến độ đau buốt, hai mắt trợn trừng đã nổi lên cả tĩnh mạch.

     Gần như chỉ trong một thoáng, trước mắt mọi người chỉ thấy hiện lên một bóng đen...

     Sở Phi Dương tay phải đem  Quân Thư Ảnh chặt chẽ ôm vào trong lòng ngực, tay trái lại vươn ra, đem nội lực phá nát trường kiếm, tay trái nổi lên gân xanh khum lại như ưng trảo hung hăng chế trụ cổ người kia, chỉ dùng một chút lực nhỏ, mang theo thanh âm vỡ vụn khe khẽ, cổ người kia đã không còn hình dáng tự nhiên, thẳng tắp mà gục xuống.

     "Choáng váng sao, vì cái gì không tránh?!" Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh, ghé vào lỗ tai hắn tức giận nói.

     Quân Thư Ảnh giơ lên ngân châm kẹp giữa ngón tay, như không có việc gì mà đem thu hồi vào tay áo.

     Đám sát thủ sĩ khí vốn đang tăng vọt bị nội lực mãnh liệt của Sở Phi Dương làm cho khiếp sợ, nhất thời đứng im một chỗ không dám vọng động, nhưng hai mắt vẫn đỏ hồng nhìn trừng trừng.

     "Những người này không phải người tốt." Quân Thư Ảnh thấp giọng nói một câu.

     Sở Phi Dương sửng sốt một chút, mới hiểu được hắn đang giải thích với mình chuyện giết người. Sở Phi Dương trước hơn mười con mắt đang nhìn chăm chú, hai tay chặt chẽ ôm lấy Quân Thư Ảnh, hôn hôn đỉnh đầu của hắn, nhắm lại hai mắt nói: "ta biết, ta biết."

     Trốn ở trong phòng, Mai Hân Nhược đã sớm ngây người. Nàng không phải vì lúc này đây Sở Phi Dương động tác thân mật không chút nào che lấp, mà vì vừa rồi, thủ đoạn giết người kia của Sở Phi dương, toàn thân hung ác làm cho nàng không cách nào khống chế nỗi sợ hãi. Nàng chưa từng thấy qua Sở Phi Dương như vậy, giống như mãnh thú phẫn nộ, giống như Tu la trong kinh cổ mang đầy hơi thở chết chóc, làm cho người ta sợ run, khiến người ta kinh sợ.

     Chính là vòng tay hắn ôm lấy người kia, vừa chặt chẽ, vừa mềm nhẹ như vậy.

     Đây mới là Sở Phi Dương cực hạn ôn nhu. Nàng cho tới hôm nay mới biết được, nàng ngay từ đầu chưa từng bước vào mắt của hắn, tâm của hắn.

     Một giọt nước mắt lướt qua đôi gò má. Từ lúc là một thiếu nữ cũng chỉ vì người này mới có thể nẩy lên một tấm chân tình, đến lúc này rốt cục đã hoàn toàn tĩnh mịch.

    Tiếng hô giết rung trời ở bên ngoài làm Mai Hân Nhược hồi thần trở lại. Thân ảnh hai người kề vai chiến đấu tương xứng như vậy, từng chiêu từng thức cũng thân mật khăng khít, cho tới bây giờ cũng không cho phép người thứ ba chen vào. Bên cạnh, tiểu nha hoàn khuôn mặt ửng đỏ dùng hai mắt truy đuổi thân ảnh người kia, Mai Hân Nhược than nhẹ một tiếng, mang theo tiểu nha hoàn đi đến bên cửa sổ.

Chính văn chương thứ ba mươi sáu

     Hai người rất nhanh đem đám sát thủ giải quyết gọn gàng.

    Mọi tính toán của  Sở Phi Dương rốt cuộc đều bị Quân Thư Ảnh xáo trộn sạch, nhìn hai nữ tử bên cạnh mở to đôi mắt thủy nhuận sợ hãi nhìn hắn, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, khoát tay áo nói: "Đi thôi, ta mang hai người về nhà." Nói xong lại đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, dùng ngón trỏ cọ đi vệt máu trên mặt hắn: "Ngươi nha, không thể để cho ta bớt lo sao."

     Mai Hân Nhược cúi thấp mặt, không dám nhìn tới  ánh mắt tương giao đầy vẻ thân mật của hai người.

     Trở lại Mai gia, Sở Phi Dương đem Mai Hân Nhược giao cho Mai Hướng vẫn còn khiếp sợ trừng lớn hai mắt nói không ra lời, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Mai lão gia, Mai cô nương không hề thương tổn, ngươi cùng nàng giải thích một ít chuyện Mai công tử đi." Nói rồi đi đến ngoài cửa, nhìn Quân Thư Ảnh vẫn ngoan ngoãn đứng chờ. Quân Thư Ảnh có chút ấm ức liếc hắn, lại xoay chuyển tầm nhìn. Sở Phi Dương mí mắp híp xuống, ngón tay điểm điểm: "Ngươi, đi theo ta."

     Quân Thư Ảnh nhăn mày, muốn trách cứ hắn giọng điệu bất kính, đã thấy Sở Phi Dương chắp tay sau lưng nghênh ngang đi tới trước mặt hắn, chỉ có thể đem những lời sắp nói ra trở thành tiếng hừ lạnh, nổi giận đùng đùng đi theo.

     Sở Phi Dương ở phía trước dẫn đường, đến tiểu viện , đi đến trước cửa phòng mình, mở cửa, lui qua một bên: "Đi vào."

     Quân Thư Ảnh có chút cảnh giác: "Làm cái gì?! Có chuyện ở đây nói, ta chờ một chút rồi còn trở về phòng."

     Sở Phi Dương vừa bực mình vừa buồn cười, duỗi tay đưa hắn kéo đi vào, lại trở tay đóng cửa lại thật kín.

     Sở Phi Dương từng bước một tới gần Quân Thư Ảnh, trên mặt mang theo vẻ 'tựa tiếu phi tiếu'. Quân Thư Ảnh rất phối hợp từng bước một lui về phía sau, lui về phía sau, thẳng đến 'loảng xoảng' một tiếng, sau lưng đã va phải bàn gỗ.

     Sở Phi Dương tiến lên một bước, mặt của hắn đã quá gần, đến nỗi Quân Thư Ảnh phải nhướn cổ về phía sau. Sở Phi Dương đem tay trái chống bên cạnh bàn, tay phải cũng chầm chậm đưa về phía sau, bên môi vẫn một điệu cười quỷ dị, tiến đến gần mà nhìn thẳng hai mắt Quân Thư Ảnh.

     "Khẩn trương cái gì, loại sự tình này không phải đã làm rất nhiều lần sao?" Sở Phi Dương cười khẽ nói.

     Quân Thư Ảnh giật giật mi mắt, nhẹ nhàng đem ánh mắt dịch chuyển, không dám đối diện cùng cặp mắt hắc bạch phân minh của sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương thu lại tay phải- hắn bưng lên một chén trà (+_+).

     Quân Thư Ảnh tầm mắt nhìn theo chóp mũi thẳng tắp của Sở Phi Dương xuống tới chén trà, ngưng đọng trong chốc lát, lại nhìn về phía Sở Phi Dương hai mắt mang theo tiếu ý, trong mắt nổi lên hai ngọn lửa.

     "Ngươi-"

     Sở Phi Dương kịp thời trên đôi môi mỏng trước mắt kia ' chút' một cái, để ngăn hắn phát hoả, liền đem chén trà nhét vào tay Quân Thư Ảnh: "Bề bộn lâu như vậy, nhất định khát nước rồi, đến, uống trước trà."

     Quân Thư Ảnh hừ hai tiếng, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch. Từ sáng sớm đến bây giờ đều không có được nghỉ ngơi, quả thực là rất khát.

     Sở Phi Dương kiên nhẫn chờ hắn uống xong ba chén trà lớn, rốt cục thở ra một hơi buông ra chén trà, liền đi vài bước, tựa bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ, khoanh tay, nhấc cằm nói: "Hiện tại, ngươi có gì muốn nói hay không.... đối với hành động của ngươi hôm nay."

     Quân Thư Ảnh hờn giận nói: "Ta giúp ngươi cứu người, ngươi không nói cảm tạ, còn dám tới chất vấn ta?!"

     Sở Phi Dương vuốt cái trán nói: "Ai, kế hoạch của ta vốn không phải như vậy. . .. . ."

     "Kế hoạch của ngươi?" Quân Thư Ảnh mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng nhìn về phía hắn, " Sở đại hiệp ngươi trong lòng có kế hoạch kinh thiên động địa gì, căn bản chưa từng nói qua với ta! Như thế nào, bây giờ muốn 'khởi binh vấn tội' ? Phải là ta tự tiện hành động, thì tính sao? Ngươi muốn phạt cái gì? Cứ việc tới a!"

     Sở Phi Dương thấy Quân Thư Ảnh trừng mắt căm tức nhìn thẳng hắn, tựa hồ thực sự nổi giận. Hắn không nghĩ tới chuyện này làm hắn tức giận như vậy, vội vàng trưng bộ dáng thong dong nhàn nhã, xông lên phía trước trấn an : "Ta biết rõ ngươi luôn luôn chán ghét Mai gia, ta chỉ không muốn mấy chuyện này phiền đến ngươi thôi. . .. . ."

     "Cút ngay!" Quân Thư Ảnh chặn ngang đẩy hắn ra, quay đầu thấy trên mặt bàn có một tờ giấy, đúng là mình buổi sáng đặt ở trong phòng Sở Phi Dương. Hắn nắm lên, vò thành một cục ném đến trên người Sở Phi Dương: "Là ta nhiều chuyện, là ta tiểu nhân làm càn! Ta Quân Thư Ảnh từ nay về sau còn xen vào chuyện của ngươi nữa, ta với ngươi cùng họ!" ( ảnh dỗi ^ _ ^ , đáng yêu ghê )

     "Vốn vẫn theo họ ta mà. . .. . ." Sở Phi Dương nói thầm, kiên quyết cuốn lấy Quân Thư Ảnh không cho hắn đi. Hắn biết rõ lúc này nếu như bỏ mặc Quân Thư Ảnh đi, hắn chính là thật sự thương tổn hắn.

     "Ngươi nói cái gì?! Ngươi đồ vô sỉ này! Ngươi thả ta ra!" Quân Thư Ảnh vẫn giãy dụa, muốn giãy khỏi Sở Phi Dương dây dưa, thậm chí không ngại dùng tới nội lực.

     Sở Phi Dương một tay đem cục giấy mở ra xem, trên đó là chữ viết của Quân Thư Ảnh, viết nơi Mai Hân Nhược bị giam giữ.

     "Thư Ảnh, Tiểu Quân, không nên tức giận, lần này chính là ta sai rồi, ta hướng ngươi nhận tội." Sở Phi Dương ôm chặt lấy bả vai Quân Thư Ảnh, không cho hắn tránh ra, chỉ dùng đến sức mạnh không dùng nội lực, dùng đến cơ thể rắn chắc mà chịu vài chưởng của Quân Thư Ảnh, tại bên tai Thư Ảnh thì thầm.

     Quân Thư Ảnh đánh vài chưởng, cảm thấy Sở Phi Dương không nội lực chống cự, tuy trong ngực vẫn tức giận, nhưng cũng không thể xuống tay.

p/s: càng đọc càng thấy ảnh phi dê xứng đáng là họ Sở mặc dù anh chỉ xàm sỡ mỗi anh thư ảnh thui ...he...he.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét