Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 37-38

 Chính văn chương thứ ba mươi bảy

     Sở Phi Dương biết rõ Quân Thư Ảnh tuy sinh khí, nhưng đối với chính mình lại không nỡ xuống tay tàn nhẫn, tâm tư vừa đắc ý, lại vừa ngọt ngào.

     Hai tay hắn vòng quanh Quân Thư Ảnh, đem người kéo đến bên cạnh ghế bành, ấn hắn ngồi xuống, chính mình hai tay vịn trên tay ghế, từ trên cao nhìn xuống Quân Thư Ảnh.

     "Đừng nóng giận, nghe ta giải thích." Sở Phi Dương cong lên ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Quân Thư Ảnh, "Ta mấy ngày nay vắng vẻ ngươi, ngươi có phải hay không trong lòng oán ta?!"

     "Không thể nào." Quân Thư Ảnh quay mặt tránh đi tay Sở Phi Dương, không vui nói.


     Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống cầm hai tay Quân Thư Ảnh, thành khẩn nói: "Lúc này đây là ta suy nghĩ không chu toàn, tự mình chủ trương. Ta không nên cái gì cũng không nói cho ngươi biết,để ngươi một mình suy đoán lung tung. Ngươi oán giận ta là phải."

     Quân Thư Ảnh bị đôi mắt tràn ngập chân thành, tha thiết tình ý nhìn chăm chú,  cơn giận tức thì bị đánh tan hơn phân nửa. Hắn hiểu Sở Phi Dương lúc này không nói rõ với hắn cũng bởi vì biết hắn không thích người của Mai gia, thế nhưng hiểu thì hiểu, nhưng Sở Phi Dương tận lực giấu diếm vẫn làm cho hắn khúc mắc trong lòng. Vừa nghĩ tới bởi vì chuyện của Mai gia mà Sở Phi Dương như vậy, hắn càng thêm thở không thông.

     Sở Phi Dương nhìn vào hai mắt Quân Thư Ảnh, đã sớm hiểu rõ hơn phân nữa suy nghĩ trong lòng hắn. Nhiều năm như vậy đồng sàng cộng chẩm, hắn từ lâu ngay cả một cái nhíu mi, một hơi thở cũng có thể hiểu được tâm tư Quân Thư Ảnh. Tâm tình Quân Thư Ảnh lúc này có thể nào giấu được hắn. Huống chi Quân Thư Ảnh cũng không muốn giấu diếm hắn.

     "Thư Ảnh, ngươi có đúng hay không giận ta vì việc của Mai gia mà trái với tâm ý của ngươi ?!" Sở Phi Dương nói ra, khẩu khí trong đó phảng phất ý thăm dò.

     Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, nhưng lại không đáp lời.

     Sở Phi Dương tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết, mối quan hệ trước đây giữa mai gia và Thanh Phong kiếm phái. . .. . . Ta không thể đem Mai gia đối đãi như kẻ qua đường, coi như chẳng có liên quan."

     Quân Thư Ảnh nghe xong, lập tức trầm sắc mặt.

     "Ngươi với ai hảo với ai bất hảo, liên quan gì đến ta?! Ngươi tội gì tận lực giải thích với ta, ta chẳng muốn nghe!" Quân Thư Ảnh rút về hai tay vốn đang ngoan ngoãn để Sở Phi Dương nắm, mạnh đứng dậy, "Nếu như ngươi muốn đứng ở lập trường của họ giảng đạo lý với ta, vậy ngươi nên tiết kiệm khí lực. Ta chính là chán ghét Mai gia, không cần lý do! Ngươi có thể đi rồi!"

     Sở Phi Dương đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn Quân Thư Ảnh thở dài, xoay người hướng phía cửa đi đến.

     Quân Thư Ảnh nhìn bóng lưng hắn rời đi, hai tay siết chặt, cắn chặt hàm răng, móng tay được chỉnh sửa gọn gàng bóng loáng cơ hồ đã muốn cắm vào lòng bàn tay.

     Sở Phi Dương đi đến trước cửa, nhưng chỉ là đưa tay đem chốt cửa cài chặt, lại xoay người đi trở về.

     Quân Thư Ảnh nhìn thân ảnh đến gần, hoá ra hắn không phải muốn rời đi, oán khí trong lòng bỗng dưng tản mạn, lại chua xót nặng nề hơn, không biết tư vị gì.

     Sở Phi Dương kéo cổ tay Quân Thư Ảnh, hướng chỗ sâu nhất trong gian phòng đi đến. Vừa đi vừa nhìn xem Quân Thư Ảnh đi phía sau bộ dáng cúi đầu không nói một lời, khẽ cười nói: "Ngươi a, vẻ mặt hung ác đuổi người đi chính là ngươi. Ta vừa muốn đi, ủy khuất cũng là ngươi. Sách, thật khó hầu hạ."

     Sở Phi Dương nói xong, quả nhiên trúng một cái liếc mắt hung ác như đao của Quân Thư Ảnh, bàn tay nắm trong tay cũng không yên mà vùng dậy, mới lại giải thích nói: "Chúng ta vào bên trong nói chuyện. Ở bên ngoài nói, để người ngoài nghe thấy cũng không tốt."

      "Ngươi ở đâu là người ngoài, ngươi không phải cùng Mai gia vô cùng thân thiết." Quân Thư Ảnh âm thanh lạnh lùng nói.

     Sở Phi Dương đem Quân Thư Ảnh đưa vào phòng trong, lại rót chén trà nóng đặt vào tay Quân Thư Ảnh, cười nói: "Dù thân thiết vẫn chỉ là bề ngoài, ngoại nhân chính là ngoại nhân."

     Quân Thư Ảnh hai tay bưng lấy chén trà, đối với lời nói của hắn hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

     "Ta vốn nghĩ, giúp Mai lão gia giải quyết tên hồ ly Diêu Vân Hải kia, cũng cho Mai cô nương có thể thoát khỏi loại người nham hiểm này." Sở Phi Dương ngồi trên ghế, lôi kéo cổ áo, than nhẹ một tiếng, lại nói: "Bây giờ nghĩ lại, đích thật là có phần xen vào việc của người ta. Nói cho cùng, người ta là cha vợ cùng vợ chồng, là người một nhà. Bọn họ rốt cuộc có ân oán tình cừu gì, chúng ta là người ngoài....sao có thể hiểu rõ ràng được."

     "Vậy ngươi rốt cuộc định thế nào?" Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn nghe Sở Phi Dương cảm khái, thẳng thừng nói: "Ngươi nếu còn muốn dây dưa với họ thêm nữa, thứ cho ta không phụng bồi. Hơn nữa, ngươi muốn giết Diêu Vân Hải, chẳng lẽ để cho Mai Hân Nhược thủ tiết? người ta đến lúc đó chưa chắc đã cảm tạ ngươi."

     "Dạ dạ, Quân công tử giáo huấn rất đúng." Sở Phi Dương đưa tay nắm vạt áo Quân Thư Ảnh kéo hắn qua, "Dù sao kế hoạch của ta cũng đã bị ngươi phá hỏng, ta cũng chẳng buồn xen vào nữa. Còn lại, để xem Mai Thần Anh vị kia- nhị thế tổ Đại thiếu gia có bản lãnh đối phó được với tên cáo già Diêu Vân Hải hay không. Chúng ta mặc kệ, không bao giờ... quản nữa!" Nói xong ở sau tai Quân Thư Ảnh hung hăng hôn một cái.

     "Thư Ảnh, có đói bụng không?" Sở Phi Dương đột ngột hỏi .

     Quân Thư Ảnh thấy hắn đột nhiên chuyển chủ đề có chút không hiểu, bất quá hắn nói không bao giờ trông nom mấy chuyện thối nát của Mai gia nữa, khiến cho Quân Thư Ảnh tâm tình sảng khoái, cũng phối hợp hồi đáp: "Phải có chút đói bụng."

     Sở Phi Dương đem chén trà trong tay Quân Thư Ảnh cầm qua, một ngụm uống sạch, đối với Quân Thư Ảnh cười nói: "Chúng ta bây giờ đi tửu lâu, đêm nay cũng không đã trở lại. Bằng không Mai lão gia nhất định còn có việc yêu cầu ta. Ngày mai làm cho Mai cô nương tác chủ mở kho phát lương, chúng ta ngày mai có thể ly khai."

     Quân Thư Ảnh nghe hắn sắp xếp nhanh gọn dứt khoát như vậy, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, hớn hở theo sát Sở Phi Dương đi qua đám hạ nhân Mai gia, tới tửu lâu lớn nhất trong thành.

     Hai người vui vẻ ăn uống no đủ, Quân Thư Ảnh theo Sở Phi Dương tới phòng trọ đã được đặt trước, nhìn thấy phía sau bình phong một thùng nước nóng thật lớn vẫn còn vương vấn nhiệt khí, trong lòng mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy một tia nguy cơ.

Chính văn chương thứ ba mươi tám



     Sở Phi Dương vẻ mặt thảnh thơi đóng cửa, mỉm cười nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cất bước đến gần.

     "Sắc trời còn sớm như vậy, ngươi khóa cửa làm cái gì?" Quân Thư Ảnh nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt cảnh giác nói.

     Sở Phi Dương cười ra tiếng, lắc đầu nói: "Muốn ta làm cái gì?! Mỗi lần đều hỏi câu này, ngươi cũng không ngại phiền toái. Muốn ta làm cái gì ngươi không biết a. Tranh thủ thời gian, nhanh đi tắm rửa."

     "Ngươi! Ta không tắm!" Quân Thư Ảnh lòng tràn đầy phẫn uất, ngồi xuống ghế tựa bên cửa sổ.

     Sở Phi Dương thản nhiên a một tiếng: "Không tắm cũng được, ta dù sao cũng không sao cả. Đến đây đi." Lời còn chưa dứt, vẻ mặt cợt nhả bổ nhào tới bên Quân Thư Ảnh.

     Quân Thư Ảnh ba chân bốn cẳng giãy khỏi hắn, kéo kéo lại xiêm y bị hắn làm cho lộn xộn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đừng làm loạn, ngày mai còn có việc phải làm. Ai biết ngày mai sẽ có biến cố gì, đêm nay thành thành thật thật nghỉ ngơi đi."

     Sở Phi Dương nghiêng người ngồi xuống ghế, nhặt lên một quả hạch đào trên bàn ném vào trong miệng, nhai nhia vài cái, nói: "Không được. Ngươi hiện tại hoặc là đi tắm, hoặc là đến trên giường nằm thẳng. Chính mình chọn đi."

     Quân Thư Ảnh bị hắn vẻ mặt giả bộ vô lại trêu chọc đến phát cáu , tức giận nói: "Sở Phi Dương! Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần phải rượu mời không uống lại uống rượu phạt!"

     Sở Phi Dương áp sát vào hắn, đôi con ngươi tinh khiết đen nháy chớp động, mang theo tiếu ý không che giấu, ngả ngớn nói: "A?! Không biết Quân công tử kính rượu thì làm sao, phạt rượu lại là thế nào?"

     Quân Thư Ảnh sắc mặt buồn bực nhìn thẳng hắn, trong nội tâm tức giận người này chính là không muốn nói chuyện đứng đắn quả thực khiến người ta khó có thể cùng hắn khai thông mà.

     Lại không biết bắt đầu từ lúc nào, không biết là ánh mắt ai nhu hoà trước, đứng đắn lại, trong tầm mắt giằng co liền dịu dàng hơn mang theo một chút ý tứ mờ ám.

     Sở Phi Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt Quân Thư Ảnh, lại trượt xuống sau tai, xuống cổ, nhẹ nhàng thương yêu vô cùng mà ve vuốt.

     Quân Thư Ảnh quả thực không muốn tối nay cùng hắn mây mưa thất thường, hắn thật sự lo lắng chuyện ngày mai, chung quy vẫn lo mọi chuyện không được như ý, không thể sớm rời khỏi Mai gia.

     Nhưng lúc này không khí vô cùng ôn nhu, ôn nhu tới mức hắn không nỡ cắt đứt những yêu thương âu yếm của Sở Phi Dương.

Đôi môi mỏng luôn mang theo tiếu ý chậm rãi tới gần, cặp mắt sâu đen kia cũng càng ngày càng gần, vô cùng chuyên  chú nhìn hắn. Quân Thư Ảnh mi mắt chớp chớp vài cái, liền nhắm lại hai mắt.   

     Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, Quân Thư Ảnh có chút hờn giận khẽ nhếch khoé môi, nhưng chưa đầy một khoảng khắc liền cảm nhận được một nụ hôn mềm mại dịu dàng.

     Sở Phi Dương hôn nhẹ một chút lại rời ra, từ đôi môi đến khắp khuôn mặt, sau tai, tựa như gió xuân phe phẩy, hơi thở trên làn da cũng ấm áp nhu hoà.

     Quân Thư Ảnh cảm thấy một đôi tay nâng lên khuôn mặt của hắn, Sở Phi Dương tại trên trán hắn đặt một nụ hôn thật sâu, lâu dài mà sâu sắc.Mặc dù mấy năm qua sớm đã có vô số lần thân mật tiếp xúc da thịt thân cận, tứ chi giao triền. Lúc này đây hai cánh tay mạnh mẽ, nụ hôn trên trán thật lâu, lại vẫn làm cho Quân Thư Ảnh cảm thụ được loại tình cảm sâu sắc đến lay động nhân tâm.

     Quân Thư Ảnh biết rõ Sở Phi Dương yêu hắn, nhưng vĩnh viễm không đo được yêu mến này sâu đến bao nhiêu. Hắn từ đầu tâm tư luôn u ám bạo ngược lúc này đây dường như bị tình yêu say đắm xâm nhập vào tận linh hồn nên mỗi ngày trôi qua lại trở lên yên bình hơn.

     Sở Phi Dương tay chân nhẹ nhàng linh hoạt đem y phục trên thân Quân Thư Ảnh lột sạch, chỉ còn lại một lớp áo lót không cởi, lại cởi ra ngoại xam thùng thình của mình trùm lấy hai người, vừa ôm người yêu trong ngực mà thoả thích hôn môi, vừa chậm rãi đi về dục dũng.

     Thẳng đến khi Quân Thư Ảnh thần trí trầm mê bán thôi bán cự ( nửa chống nửa đẩy) ngồi ở giữa dục dũng lớn quá mức, cùng với khuôn mặt tươi cười tuấn tú đang dựa trên mép thùng cách nhau một tầng hơi nóng mà nhìn nhau trong khoảng khắc.

     Sở Phi Dương nhịn không được cười lên tiếng, đưa tay vẩy ít nước ấm giội lên người Quân Thư Ảnh:  "Thư Ảnh a Thư Ảnh, rõ ràng biết mỗi lần đều là kết cục này, tội gì ngay từ đầu không nghe ta nói ? Ân?!"

     Quân Thư Ảnh trong miệng hứ một tiếng, nghiêng đầu đi, lộ vẻ mặt khinh thường cùng không buồn tranh luận.

     Sở Phi Dương cũng không trêu chọc nữa, ôm lấy sau lưng Quân Thư Ảnh, cầm lấy gáo nước múc từng gáo nước ấm giội lên trên tóc Quân Thư Ảnh, chậm rãi vì hắn gội sạch mái tóc suôn dài.

     Mái tóc được gột sạch sẽ dùng trâm gài lên trên đỉnh đầu, lộ ra phần gáy trắn nõn, Sở Phi Dương lại kì cọ sau lưng Quân Thư Ảnh, nhịn không được mỹ cảnh trước mắt mê hoặc, cũng thoát đi y phục tiến vào trong dũng dục.

     Sở Phi Dương ở dưới nước kéo tay Quân Thư Ảnh qua, khẽ cười nói: "Ngoan, trước tiên để vi phu sờ một chút."

     Quân Thư Ảnh theo bản năng rụt tay về, lại bị Sở Phi Dương dùng sức đặt vào chỗ kia,thứ trong lòng bàn tay so với nước còn nóng bỏng, giống như vật sống thỉnh thoảng lại nhảy lên.

     Lúc này nói cái gì cũng là già mồm cãi láo, Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng đi chuyển ngón tay, rõ ràng cảm thấy trong tay thứ gì đó nhanh chóng lớn mạnh. Sở Phi Dương thở dốc ngày càng nặng nề, một đôi mắt thẳng tắp nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh có chút lúng túng mà cúi đầu, thế nhưng động tác trên tay vẫn mềm nhẹ linh hoạt.

     Sở Phi Dương có chút thô lỗ kéo tay kia của Quân Thư Ảnh "Hai tay."

     Quân Thư Ảnh bị hắn kéo tới gần, nửa quỳ trong dục dũng, cằm tựa trên trán Sở Phi Dương. Sở Phi Dương ngẩng đầu lên đôi môi mang theo hơi nóng của nước hôn lên cằm cùng cổ hắn, hai tay lúc đầu vẫn đặt trên mép thùng cuối cùng cũng duỗi xuống mặt nước.

     Quân Thư Ảnh hơi thở càng thêm dồn dập. Hắn cảm thấy một đôi tay có chút thô ráp ve vuốt khắp người, từ phía trước dần mơn trớn xuống thắt lưng, hướng phía sau tìm kiếm. Khi một cây ngón tay nương theo ôn thuỷ mà cường ngạnh chen vào thân thể, đã lâu không làm khiến cho hắn khó chịu mà khẽ hừ một tiếng.

     "Khó chịu sao?" Sở Phi Dương hôn lên xương quai xanh của hắn, hàm hồ hỏi thăm, thế nhưng xuống tay lại không chút lưu tình, thậm chí có chút háo sắc mà khuếch trương mở rộng, " Chịu đựng một chút"

     Quân Thư Ảnh hai tay giữ lại tay Sở Phi Dương, khó chịu mà cau mày: "Đau... Ngươi dám trực tiếp tiến vào thử xem!"

     Sở Phi Dương cười khổ một tiếng, đưa tay xuất nội lực cách không đem quần áo thu tới, tìm kiếm một hồi, lấy ra một hộp thuốc mỡ, ngón tay lấy một chút, liền ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của Quân Thư Ảnh tiếp tục việc còn dang dở.

     "Ngươi..." Quân Thư Ảnh bởi vì dị vật di chuyển trong cơ thể mà hít một ngụm lãnh khí, mới nói : "Ngươi cư nhiên mang bên mình loại đồ vật này, ngươi rất... Ngươi rất..."

     "Đồ vô sỉ, ta biết. Trái lại không nên cử động, ta không muốn tổn thương ngươi." Sở Phi Dương vội vàng nói hai câu, cơ bản đang băn khoăn tại xương quai xanh Quân Thư Ảnh đôi môi tựa hồ đang không kiềm chế được, cư nhiên há miệng ra cắn.

     Quân Thư Ảnh đơn giản nhắm mắt ngẩng đầu lên, thuận theo hắn. Đến khi Sở Phi Dương cố gắng nhẫn nại đem công tác bôi trơn mở rộng cẩn thận làm xong, Quân Thư Ảnh cảm thấy thân thể bị Sở Phi Dương xoay lại, phía sau lưng tựa vào trước ngực Sở Phi Dương, vành tai bị hôn một chút lại vừa bị tiến nhập.

     "Ngươi... Ngươi chờ một chút..." Quân Thư Ảnh đè lại đôi tay Sở Phi Dương đang bá đạo vây quanh hắn.

     Sở Phi Dương cũng không nghe, trong miệng vừa lẩm bẩm: " Ngoan không nên cử động, ta sẽ nhẹ một chút .", lại vừa mạnh mẽ cử động.

    Nước bị khua lên thành gợn sóng, bắn ra cả bên ngoài. Quân Thư Ảnh không có chỗ mượn lực, chỉ có thể nắm chặt tay Sở Phi Dương, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, khiến cổ căng lên tạo thành một đường cong ưu nhã, theo động tác lên xuống ngày càng khát khao của Sở Phi Dương mà thở hổn hển, không thể nói rõ là khoái cảm hay khó chịu.

     Mấy ngày này bị cấm dục khiến cho Sở Phi Dương sớm không chịu được, vốn đang muốn bình ổn dục vọng nhưng đụng tới thân thể Quân Thư Ảnh thì lại như vỡ đê cuộn trào mãnh liệt, hắn cư nhiên không kịp lo lắng đến cảm thụ của người trong lòng, một lần lại so với một lần càng thêm dùng sức.

     Quân Thư Ảnh vừa đong đưa vừa bắn ra thứ ẩm ướt, thở hổn hển: "Phi Dương... Ân..." Phía dưới muốn hắn nhẹ một chút nhưng trong tức khắc lại nói không ra lời, đang do dự thì bị Sở Phi Dương xoay lại, mạnh mẽ đặt một nụ hôn trên môi.

     Quân Thư Ảnh nhíu mày, lúc thì sảng khoái lúc thì khó chịu, nóng lạnh trộn lẫn giằng co không biết bao lâu, thẳng đến khi Sở Phi Dương phát tiết trong cơ thể hắn.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét