Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 39-40

 Chính văn chương thứ ba mươi chín

     Trăng treo giữa trời, ngoài tường ngẫu nhiên vang lên thanh âm côn trùng kêu rả rích.

     Bên trong cửa sổ bị sương sớm làm cho ẩm ướt, ngọn đèn dầu hôn ám nhẹ nhàng lay động khiến cho hình bóng phản chiếu trên mặt đất cũng tản mạn. Trong bức màn rủ xuống thỉnh thoảng vang lên tiếng thì thầm, bao hàm vô vàn yêu thương.

     Một bộ áo ngủ bằng gấm rộng thùng che khuất hai người đang loã thể, nằm nghiêng thân hướng về mặt tường, Sở Phi Dương một tay ôm ngang bờ vai của Quân Thư Ảnh, khiến lưng hắn dán sát vào lồng ngực mình. Sở Phi Dương nhẹ nhàng chuyển động, dưới mặt chăn bằng phẳng trở mình khơi dậy lên bao ôn nhu điềm đạm ( có tí chém)

     Quân Thư Ảnh khẽ cau mày nhắm lại hai mắt, thỉnh thoảng không kìm nén được mà rên lên khe khẽ, một chân bị co trước ngực cũng dần dần lộ ra khỏi ảo ngủ bằng gấm, theo động tác của Sở Phi Dương mà nhẹ nhàng đu đưa.

     "Thoải mái?" Sở Phi Dương hôn khẽ lên gáy Quân Thư Ảnh, nhẹ giọng cười nói, thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai, tựa hồ cũng có thể khiến cho thân thể khe khẽ run rẩy.

     "Vừa rồi là ta quá . . . . . Hiện tại để cho ta hảo hảo làm . . . . ." thanh âm của Sở Phi Dương dần biến mất trong những nụ hôn mềm mại.

     Chỉ đến khi Sở Phi Dương thoả mãn mà chấm dứt, Quân Thư Ảnh trong một thoáng hắn không còn khiêu khích, sắp rơi vào giấc ngủ cũng không quên nhắc nhở : "Sáng sớm nhất định phải đi sớm một chút. . .. . ."

     "Ta biết rõ, ngươi yên tâm ngủ đi." Sở Phi Dương hôn lên tai lên hai má Quân Thư Ảnh, nhìn hắn rất mệt mỏi mà yên lòng nhắm lại hai mắt say sưa ngủ, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ.

     Hắn nhất định là tích nhiều công đức, nên cuối cùng mới có thể khiến người này toàn tâm toàn ý ở bên hắn.

     Sở Phi Dương vốn định để Quân Thư Ảnh nghỉ ngơi nhiều một chút, thế nhưng hắn lại đánh giá thấp quyết tâm rời đi của Quân Thư Ảnh.

     Sáng sớm hôm sau, Quân Thư Ảnh đã thúc giục Sở Phi Dương tranh thủ thời gian trở về Mai gia xử lý mọi chuyện cho xong. Sở Phi Dương vừa theo sau hắn đang vội vội vàng vàng một đường về Mai gia, vừa cười nói: "Ngươi gấp cái gì, Mai gia cũng không có chạy mất, ngươi phải đi nó lại càng không hội truy ngươi. Sốt ruột như vậy làm gì."

     Quân Thư Ảnh không buồn nhìn hắn, trả lời: "Đêm dài lắm mộng."

     Hai người trở lại Mai gia, đã thấy Mai Thần Anh được thả ra, vẻ mặt chán nản đi sau lưng Mai Hướng. Ngược lại Mai Hân Nhược, trang điểm phục sức, bộ dáng ung dung xinh đẹp hào hoa phú quý đúng dáng vẻ phu nhân nhà quan, trong tiền sảnh tiếp đón Sở Quân hai người trọn đêm không về.

     "Quân đại ca, các huynh ngày hôm qua sao không ở nhà?" Sở Vân Phi vừa thấy Quân Thư Ảnh đi vào, liền vui vẻ chạy tới bắt chuyện.

Giang Tam đem hắn kéo sang một bên, không biết ghé vào tai hắn thì thầm điều gì, chỉ thấy Sở Vân Phi cụp mắt xuống, lại ngước mắt lên nhìn Sở Phi Dương một cái, sầu não đứng sang một bên.

     "Sở đại ca, Quân công tử, những ngày này đa tạ các vị đối với Mai gia dốc sức giúp đỡ, hơn nữa cảm tạ hai vị có ân cứu mạng." Mai Hân Nhược tiến đến, thi lễ một cái, ánh mắt xẹt qua Sở Phi Dương, tại trên mặt Quân Thư Ảnh dừng trong giây lát, rồi ngay lập tức dời đi, cúi đầu nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Nhị vị đối với Mai gia có yêu cầu gì, ta cũng biết. Ta thay mặt Phụ thân đáp ứng nhị vị, nhất định hỗ trợ cứu tế nạn dân. Dù sao, đây đều là Mai gia ta tạo nghiệt."

     Mai Hướng nghe xong lời này, cúi đầu xuống nặng nề thở dài, vẻ mặt ảo não, lại không biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà ảo não.

     Sở Phi Dương nhìn nhìn Mai Thần Anh, mở miệng nói: "Nói vậy Diêu phu nhân đã biết rõ chân tướng sự tình. Đây vốn là chuyện riêng của Mai gia, lẽ ra ta không nên hỏi đến. . .. . ."

     Mai Hân Nhược ngắt lời hắn: "Sở đại ca nói phải, đây đích thực là việc riêng của Mai gia. Đa tạ Sở đại ca những ngày qua hao tâm tổn trí. Chuyện sau này, ta mong muốn tự mình giải quyết."

     Mai Hân Nhược nói xong nhìn về phía sau lưng, thanh âm cũng nhẹ hơn: "Dù sao bọn họ, một bên là phụ thân cùng đại ca của ta, một bên là phu quân của ta. .. . ."

     Quân Thư Ảnh khiêu mi nhìn Sở Phi Dương một cái, nét mặt rõ ràng là nói ngươi 'bắt chó đi cày' xen vào việc của người khác, người ta cũng không muốn ngươi nhúng tay vào.

     Sở Phi Dương làm sao xem không hiểu ý của hắn, chỉ lộ ra một nụ cười khổ, lại hướng Mai Hân Nhược nói: "Chúng ta cũng có ý này. Chỉ là sau này Mai gia có gì khó khăn, cứ việc báo cho ta.Ta nhất định sẽ tận lực tương trợ."

     "Ta biết." Mai Hân Nhược mỉm cười.

    Mọi chuyện về sau rất đơn giản, Mai Hân Nhược cùng Mai Thần Anh cùng chủ trì, mở kho phóng lương rất nhanh được sắp xếp gọn gàng. Mai Hướng đứng xa xa mà nhìn hàng dài xếp đến tận khúc ngoặt cuối chợ, vẻ mặt đau khổ than thở một phen, nhưng cũng chỉ có thể cùng quản gia đi vào trong nhà, mắt không thấy tâm không phiền.

     Giang Tam đã sớm chuẩn bị vài thất ngựa tốt. Lúc này đây hắn tận lực giành trước một bước, kiên quyết không để cho Sở Phi Dương có cơ hội dùng xe ngựa. Sở Phi Dương nhìn Giang Tam mặc dù tận lực giả ngây giả dại nhưng không che lấp được sắc mặt ngày càng âm trầm nghiêm túc.

     Mấy người dắt ngựa đi đến đầu đường. Mai Hân Nhược cùng hạ nhân tới tiễn đưa, vài câu khách sáo qua lại, Mai Hân Nhược nhìn Sở Phi Dương, chần chờ một chút nói: "Sở đại ca, thứ ta vô lễ. Chỉ là, ta có một chuyện không minh bạch, cũng không buông được. . .. . ." Nàng nói, hữu ý nhìn về phía mấy người Quân Thư Ảnh, Sở Vân Phi. Quân Thư Ảnh nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, chính mình dắt ngựa đi về phía trước. Sở Vân Phi cũng đi theo.

     "Diêu phu nhân, ngươi muốn hỏi cái gì?" Sở Phi Dương mỉm cười hỏi.

     "Sở đại ca, huynh là người như thế nào ta rõ ràng nhất." Mai Hân Nhược giống như rất khó mở miệng, cân nhắc từng câu từng chữ trong chốc lát, mới cắn cắn môi nói: "Quân công tử là người huynh yêu, có đúng không?"

     "Phải." Sở Phi Dương thản nhiên mà gật đầu, lại nói: "Vẫn luôn là hắn."

     Mặc dù trong lòng từ lâu đã biết đáp án, nhưng nghe được Sở Phi Dương chính miệng thừa nhận, Mai Hân Nhược tự giễu chính mình cư nhiên vẫn còn cảm thấy một tia đau lòng.

     "Vậy . .. . . Của huynh.. vậy hai người con trai. . .. . ." Mai Hân Nhược lại mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương ánh mắt vẫn thẳng thắn vô tư, Mai Hân Nhược không đợi hắn trả lời, liền chính mình lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là. . .. . . Chẳng lẽ thật là. . .. . ."

     "Đúng vậy." Sở Phi Dương thẳng thắn thừa nhận.

     "hài tử của huynh, đều phải hơn năm tuổi a." Mai Hân Nhược cười nói, đáy mắt lại khống chế không được mà ướt át, "Nguyên lai từ sớm đã như vậy. . .. . . Nguyên lai huynh khi đó nói về thê thất là thật. Ta. . .. . ."

     Sở Phi Dương nhìn Mai Hân Nhược cúi thấp mặt, bờ vai tinh tế run run. Thế nhưng hắn lại không thể làm cái gì, chỉ có thể than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi-"

     "Không, Sở đại ca, huynh không cần phải xin lỗi." Mai Hân Nhược ngẩng đầu lên, một tay lau khô nước mắt trên mặt, khóe miệng gượng cười, "Huynh vẫn luôn nói sự thật. Là ta ...tự mình đa tình."

     Sở Phi Dương vô tâm tạo thành thương tổn, lúc này lại không biết làm sao an ủi nàng.

     Mai Hân Nhược xoay người sang chỗ khác, thanh âm của nàng nhẹ nhàng bay tới: "Điều ta muốn biết, đã biết. Những chuyện khi còn trẻ người non dạ, ta rốt cục cũng đã có thể triệt để buông xuống. Sở đại hiệp, người đi đi. Ở đây còn rất nhiều việc, thứ cho ta không tiễn xa được."

     Sở Phi Dương đi về hướng mấy người đang đợi hắn ven đường. Giang Tam cười một tiếng, chế giễu nói: "Sở đại hiệp thật đúng là đi qua muôn hoa, một phiến lá cũng không dính thân. Làm cho vô số hồng nhan tri kỉ vì ngươi thương tâm, quay đầu ra đi vẫn thật tiêu soái phóng khoáng nha. Thật không biết có vài người buông tha danh lợi cùng địa vị, rốt cuộc vì cái gì."

     Sở Phi Dương không vui nhìn Giang Tam, trong tay lại bị đưa tới một thứ gì đó thô ráp. Nguyên lai là Quân Thư Ảnh đem dây cương nhét vào tay hắn.

     "Đi thôi." Quân Thư Ảnh nói ra. Lời nói đạm nhiên lạnh nhạt, nhưng sức nặng trong tay lại truyền đạt sự thoải mái cùng tín nhiệm.

     Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười, xoay người lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, phóng đi. Quân Thư Ảnh cũng không chút do dự theo sát.

     Sở Vân Phi hướng Giang Tam ra hiệu, cũng thúc ngựa đuổi theo.

     "Tín nhiệm?! Hừ." Giang Tam nhìn bóng lưng hai người đi xa, hừ một tiếng nhổ ra ngọn cỏ khô trong miệng, giơ lên mã tiên hung hăng vụt trên mông ngựa, cũng hướng về phía ngoại nhai ( con đường bên ngoài thành, trấn) dài dằng dặc ngày càng lạnh lẽo buốt giá chạy như bay.



Chính văn chương thứ bốn mươi

Mọi người nhanh chóng lên đường, khi mặt trời lên cao thì cũng tới được một thôn trấn hẻo lánh. Giang Tam muốn đi tiếp, Sở Phi Dương lại khước từ muốn mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, đêm nay sẽ ngủ tại nơi này.



     "Sở. . .. . . Sở đại hiệp, ngài thực sự muốn cùng ta gây khó dễ có phải hay không?" Giang Tam xanh mặt, cố ra vẻ tươi cười, hướng Sở Phi Dương nói.

     "Ta muốn dừng tự nhiên có lý do của ta." Sở Phi Dương nói, "Đương nhiên, ngươi có bảo khố đồ, muốn cầu tài sốt ruột cũng phải thôi. Ngươi nếu muốn đi, ta cũng không ngăn cản." Nói xong một tay dắt ngựa, rồi cũng cầm lấy dây cương của Quân Thư Ảnh, dọc theo con đường đi về phía trước, tìm nơi nghỉ chân.

     Giang Tam theo sát, đi đến phía sau Sở Phi Dương, lạnh giọng hung dữ mà nói ra : " Sở đại hiệp ngài có lý do gì, thỉnh ngài nói ta nghe một chút a." Nói xong liếc về phía Quân Thư Ảnh một cái, hạ thấp âm thanh sỗ sàng cười nói : "Còn không phải đêm qua Sở đại hiệp ngài không biết thương hương tiếc ngọc, đem người ta làm cho. . .. . ." Giang Tam lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy cổ họng tê rần, rốt cuộc nói không ra tiếng.

     Sở Phi Dương cũng không quay đầu lại vẫn tiến về phía trước, chỉ có thanh âm lãnh đạm vọng về sau: "Giang Tam, ta không quan tâm lai lịch của ngươi, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, nhưng ngươi như còn dám như thế................"

     Sở Phi Dương lời còn chưa dứt, Giang Tam nghe thấy trong thanh âm âm trầm của hắn tràn đầy uy hiếp. Hắn hướng lên trời nhìn khinh khỉnh, ngậm miệng lại không dám thử mở miệng lên tiếng nữa.

     Quân Thư Ảnh không để ý nghe Sở Phi Dương cùng Giang Tam nói chuyện, chỉ thấy Giang Tam kéo ngựa chậm lại, đi ở phía sau cùng. Lúc đi qua người hắn thì Giang Tam hướng hắn nhìn thoáng một chút . Tuy chỉ là lướt qua, nhưng trong ánh mắt ẩn hàm ý tứ sâu xa không rõ, làm cho Quân Thư Ảnh trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

     Sở Vân Phi nhíu mày nói: " Giang Tam này, hai ngày nay càng ngày càng kỳ quái." rồi xoay qua Quân Thư Ảnh lộ ra bộ mặt tươi cươi hớn hở, vừa đi vừa lấy ra bầu nước đem theo bên mình đưa cho Quân Thư Ảnh: "Quân đại ca, đi lâu như vậy, huynh khát nước không? Đây là ta lúc ở Mai gia thì nhờ quản gia pha giúp, là loại trà tốt nhất của nhà họ, bây giờ còn vẫn còn ấm. Tuy rằng không bằng dùng  trà cụ, nhưng để giải khát cũng đủ."

     Quân Thư Ảnh từ sáng sớm dậy một giọt nước nhỏ cũng chưa uống, lúc này quả thực cảm thấy khát. Hắn hướng Sở Vân Phi nhẹ gật đầu, xem như tạ ơn, liền đưa tay nhận lấy. Ai ngờ vừa mở ra nắp đậy, lại bị Sở Phi Dương tay dài vươn tới, thuận tay đem bầu nước đoạt đi.

     "Ta cũng khát, ta uống trước." Sở Phi Dương nói xong, ngửa đầu đem toàn bộ nước trong bầu trút vào họng.

     "Ai, Sở đại ca. . .. . ." Sở Vân Phi nhìn Sở Phi Dương cầm bầu nước ngưu ẩm*, nước trà màu nâu nhạt theo cái cằm chảy xuống, đau lòng nhỏ giọng nói: "Ta một chút cũng chưa uống qua. . .. . ."

     Sở Phi Dương đem bầu nước trả lại Sở Vân Phi, lau miệng cười nói: "Quả là danh trà."

     Sở Vân Phi đem bầu dốc xuống, đáng tiếc chỉ nhỏ ra một hai giọt, khóc không ra nước mắt nói: "Sở đại ca, huynh toàn bộ đều uống hết a. . .. . ."

     Quân Thư Ảnh chớp chớp hàng mi đen dài, nhìn Sở Phi Dương: "Ngươi khát vậy sao?!"

     Sở Phi Dương một tay vỗ vỗ bờm ngựa, tay kia vuốt vuốt dưới mũi, nói: "Phải có chút khát. . .. . ."

     "Sở đại ca, suy nghĩ trong đầu huynh thực sự là cực kỳ tà ác. " Sở Vân Phi hoàn toàn không tin lời giải thích của hắn, vừa đem bầu nước cầm lại, vừa hậm hực nói: "Cái bầu này thực sự là mới, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua, cũng chưa có ai khác dùng. Hiện tại, huynh là người duy nhất dùng nó." Hắn nói xong quay đầu nhìn hàng quán nhỏ ven đường, tuy vẫn lẽo đẽo đi theo, nhưng nhất định không chịu nhìn Sở Phi Dương.

     "Các ngươi đây hai vị Sở đại hiệp thật đúng là không hổ năm trăm năm trước là người một nhà, ngay cả suy nghĩ xấu xa cũng giống nhau." Giang Tam vừa mới khôi phục thanh âm, ngay lập tức giễu cợt cười nói .

     Sở Phi Dương coi như không nghe thấy lời hắn , quay đầu trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Chỉ thấy hắn sắc mặt như thường, yên lặng bình tĩnh, lẳng lặng theo sau mình, cũng không biết hắn rốt cuộc nghe hiểu hay không hiểu.

     Quân Thư Ảnh cảm thấy ánh mắt của hắn, cũng nhìn về phía hắn, lạnh cười: "Thế nào, Sở đại hiệp lại khát?"

     "Không khát, không khát." Sở Phi Dương cười cười, vội vàng quay đầu lại, chuyên tâm tìm kiếm khách điếm bên đường để nghỉ chân.

*ý nói uống thô lỗ như trâu uống nước- không biết thưởng thức.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét