Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 41-42

Chính văn chương thứ bốn mươi mốt

     Sở Phi Dương dẫn mọi người tới khách điến lớn nhất trấn nghỉ lại.

Cơm tối xong xuôi, Quân Thư Ảnh đi vào phòng Sở Phi Dương, thấy hắn ngồi trước bàn, cầm một khối vải trắng chà lau kiếm.

     "Tới đây." Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh đứng bên cửa, lập tức đem thanh kiếm đặt xuống bàn, vươn tay về phía hắn cười nói.

     Quân Thư Ảnh đi qua hắn, ngồi xuống phía đối diện.

     Sở Phi Dương cười cười, tiếp tục cầm kiếm lên từ từ lau, dùng ngón tay búng lên thân kiếm khiến hàn quang ẩn hiện, vừa nói: "Hôm nay như thế nào hiểu chuyện như vậy, tự mình chạy tới chỗ ta?!"


     Quân Thư Ảnh không buồn để tâm, liếc mắt nhìn Sở Phi Dương nói: "Ngươi giấu giếm lâu như vậy, cũng nên nói a. Ngươi rốt cuộc biết được cái gì? Giang Tam lai lịch thế nào? Ngươi vì cái gì nhất định phải cùng hắn đi tìm thứ bảo tàng hoang đường đó?"

     Sở Phi Dương thở dài một tiếng, đem kiếm tra vào vỏ, nhìn về phía Quân Thư Ảnh, hiếm khi chỉ có hai người mà thần sắc nghiêm túc như vậy: "Ta không có tận lực giấu diếm cái gì. Ta đến bây giờ cũng không biết thân phận thật sự của Giang Tam, cùng mục đích thực của hắn. Ta cũng là hai ngày này mới dần dần nhớ lại, vì cái gì lúc mới nhìn thấy lại đặc biệt cảm thấy địa hình trên bản đồ đó quen thuộc như vậy. Lúc ta còn đi theo sư phụ học võ thì - a, chính là chủ nhân cũ của đình viện chúng ta đang ở - người từng cho ta xem qua một địa đồ tương tự như vậy. Hòn đảo đó nguyên bản gọi là Kỳ Lân đảo, là nơi môn phái của sư phụ ta cư ngụ. Bất quá trải qua một trận nội đấu, trong sư môn chỉ còn sư phụ cùng sư muội của người, cho nên người đã rời khỏi nơi đó rất nhiều năm rồi."

     Quân Thư Ảnh trầm mặc một lát mới lên tiếng:" Kỳ Lân. . .. . ."

     Sở Phi Dương ha hả cười:" Đúng vậy, chính là nguồn gốc sinh ra tên của Kỳ nhi cùng Lân nhi."

     "Ngươi thật đúng là giản tiện. . .. . ." Quân Thư Ảnh thì thầm.

     "Nơi đó cũng từng là thánh địa võ học, hai chữ này tuyệt không hổ thẹn hai nhi tử của chúng ta." Sở Phi Dương nắm tay Quân Thư Ảnh nói.

     Quân Thư Ảnh tiếp tục: "Bởi vì có liên quan đến sư môn của sư phụ ngươi, cho nên ngươi mới không thể không đến xem?"

     Sở Phi Dương nhẹ gật đầu: "Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước ngươi đại náo võ lâm đại hội, sau khi ta rơi xuống vực liền gặp được người kia không?"

     "Là người làm cho ngươi phải trá tử để né tránh?", lúc này nhắc tới, Quân Thư Ảnh có chút kinh ngạc.

     "Đúng vậy. Nàng là sư muội của sư phụ ta, cũng là chủ nhân hiện tại của Kỳ Lân Đảo." Sở Phi Dương nói, "Cho nên ta cuối cùng có cảm giác. . .. hành trình trên đảo lần này không hề đơn giản."

     Hắn quay đầu thấy Quân Thư Ảnh có vẻ trầm tư, lại khẽ cười: "Lại nói tiếp, trá tử chỉ là kế tạm thời, trừ phi ta vĩnh viễn biến mất, nếu không nàng cuối cùng cũng biết ta còn sống. Ngươi có biết ta vì sao muốn kéo dài thời gian không?"

     "Vì sao?" Quân Thư Ảnh khó hiểu hỏi.

     "Kỳ thật, ta cũng không lo lắng vị sư thúc này quấy rầy. Võ công của nàng mặc dù cao, nhưng ta cũng tự thấy không hề thua kém. Dù sao ta cũng là đồ đệ của sư huynh nàng, nàng sẽ không ra tay ngoan độc. Nhưng khi đó người làm lỡ một chuyện quan trọng của ta, nên ta vốn chỉ muốn kéo dài thêm một tháng để đi giải quyết- " Sở Phi Dương cười cười nhìn vào hai mắt Quân Thư Ảnh, thấy hắn vẫn bộ dáng không hiểu gì, liền kéo ngón tay thon dài của hắn nhéo nhéo, ngắm nghía đầu ngón tay, mỉm cười tiếp tục nói: "Khi đó có người chưa kịp yêu thương ta, ta nếu không rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp yếu đuối mà xông vào, thì làm sao có thể 'ma chử thành châm'." ( mài sắt nên kim- chỗ này ta mò mãi ko ra nên chém gió chút, nhưng đọc ý tứ nó cũng gần gần như vậy thì phải ( ^_^ ) )

     Quân Thư Ảnh sắc mặt tối sầm, buông ra tay Sở Phi Dương: "Ngươi! Ngươi không thể đem chuyện đứng đắn nói cho xong sao?!"

     "Hảo, hảo, ta đứng đắn, ta đứng đắn." Sở Phi Dương nhẫn cười nói," Chúng ta nói tiếp."

     Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: "Ta xem ngươi là không có gì chuyện đứng đắn để nói. Ta đi, chính ngươi an giấc đi."

     Sở Phi Dương nắm cổ tay Quân Thư Ảnh kéo về phía sau, ngiêng người ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nói: "Chính là ta không có cách nào an giấc a-"

     Quân Thư Ảnh còn chưa đáp lời, lại nghe ngoài cửa một trận thanh âm nhốn nháo, tiếng kêu sợ hãi của khách nhân xen lẫn trong âm thanh va chạm của binh khí. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, cùng lúc đứng dậy đi ra ngoài.

     Chỉ thấy trong sảnh mấy cái bàn lộn xộn, một hồng y nữ tử đang lăng không bay lên, ngọn roi trong tay xé gió đầy mạnh mẽ, mấy nam nhân bị truy đánh cho kêu la toán loạn chui rúc xuống gầm bàn. Nàng kia vừa quất vừa tức giận nói: "Các ngươi có mắt như mù, dám đùa giỡn lão nương! Hôm nay lão nương không đem mấy tên bại hoại các ngươi đánh cho đoạn tử tuyệt tôn, thì thực có lỗi với nữ nhân khắp thiên hạ!"

     Sở Phi Dương vừa nghe liền cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, khéo miệng khẽ nhếch một chút. Hắn liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, đã thấy hắn cau mày nhìn xuống đại sảnh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

     "U, Sở đại hiệp cũng tới xem náo nhiệt rồi?!" Vẫn trốn trên hành lang lầu hai uống rượu xem náo nhiệt, Giang Tam thấy Sở Phi Dương, liền khua tay lớn tiếng gọi.

     Giang Tam vừa dứt lời, đã thấy hồng y nữ tử thân hình sắc bén dừng lại, trường tiên trong tay cũng hạ xuống Nàng mãnh liệt quay người lại nhìn về phía Sở Phi Dương, hai mắt tỏa ánh sáng, lại bày ra tư thế rụt rè, âm thanh trở lên nhu hoà: "Sở. . .. . . Sở đại ca, ta chờ ngươi đã lâu lắm."

     Mấy tên côn đồ đang bị truy sát liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đến té ngã mà chạy khỏi khách điếm.

     Sở Phi Dương liếc nhìn Giang Tam, Giang Tam liền cười giơ lên chén rượu từ xa xa hướng về phía hắn mời, trong bộ dáng tươi cười thấy thế nào cũng không mang theo hảo ý.

     "Phinh Đình cô nương, đã lâu không gặp." Sở Phi Dương bất đắc dĩ hơi lắc đầu, ôm quyền hướng nử tử dưới lầu chào hỏi.

............



Ma chử thành châm: mài chầy nên kim, mài sắt nên kim. Theo truyện xưa, Lý Bạch hồi nhỏ rất lười học, ham chơi. Một buổi đi chơi thấy một bà lão suốt ngày ngồi cặm cụi cầm chiếc chày sắt mài đi mài lại. Lý hỏi làm thế để làm gì, bà lão trả lời rằng, mài cho thành chiếc kim khâu. Nhân đó, Lý Bạch tỉnh ngộ và chăm chỉ học hành, về sau trở thành nhà thơ lớn của Trung Quốc cổ đại.



Chính văn chương thứ bốn mươi hai

Mọi người ngồi quay quanh chiếc bàn tròn giữa sảnh phòng, Sở Phi Dương lần lượt rót trà cho từng người.

Phinh Đình len lén nhìn trộm hắn một cái, lại vội vàng cụp mắt xuống, ngọn roi trong tay bị nàng quấn cong thành bẩy tám đoạn.

     Sở Phi Dương thở dài một tiếng,mở miệng lên tiếng: "Phinh Đình cô nương, cô nương nói đang ở đây chờ chúng ta. Chính là chúng ta đều đến lúc cuối mới quyết định, làm sao cô nương biết chúng ta sẽ tới nơi này?"

     Phinh Đình nói: "Không, ta cũng không biết. Chỉ là ta thu thập tin tức của mấy lão bản khách điếm tại các trấn nhỏ quanh đây, thông tri với bọn họ, nếu có một nam nhân vừa khôi ngô tuấn tú, tuấn mỹ vô cùng, vừa khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng đi ngang qua đây, thì lập tức báo cho ta biết."

     "Phốc-" Giang Tam đang dựa bên cạnh cửa uống rượu liền phun ra một ngụm, sặc mạnh đến nỗi phải đứng dậy mà ho.

     Phinh Đình hung dữ trừng mắt liếc hắn, ngược lại quay về phía Sở Phi Dương- mỉm cười.

     Sở Vân Phi không tự chủ được nheo mắt, chẳng lẽ nàng nói chính là Sở đại ca?

     Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh tự tiếu phi tiếu nhìn chăm chú, có chút không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, lại tiếp tục hỏi: "Phinh Đình cô nương sao lại biết được chúng ta sẽ đi qua mấy thị trấn này?"

     "Các ngươi muốn đi Kỳ Lân Đảo mà, trước khi ra biển nhất định phải dừng chân tại mấy trấn nhỏ này nghỉ ngơi. Ta chỉ cần đợi ở nơi này, tất nhiên sẽ đợi được Sở đại ca a." Phinh Đình nhanh nhảu trả lời.

    Những lời này của nàng làm cho Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đồng thời kinh hãi, nhưng Giang Tam lại là người phản ứng mạnh nhất, hắn lập tức nhẩy dựng lên: "Kỳ Lân Đảo? Ngươi biết chúng ta muốn đi đâu? Ngươi biết tên hòn đảo kia?"

     Phinh Đình khinh thường nhìn hắn: "Chân Thuỷ Môn của ta là nơi nào, có cái gì mà ta tìm không được?!"

     Sở Phi Dương trầm tư một lát, ngón tay đập đập bên cạnh bàn, hỏi Phinh Đình: "Phinh Đình, cô nương nói cho ta biết, rốt cuộc như thế nào lại biết hành trình của chúng ta? Trước ngày hôm nay, ngay cả bản thân chúng ta cũng không biết phải đi đâu, cô nương là từ nơi nào mà tra xét được?"  Hắn nhớ rõ lúc mở ra bản đồ kia, trừ mấy người bọn họ, cũng không có người nào khác biết, đến nay vẫn được hắn cất giữ kỹ càng trên người. Chân Thuỷ Môn dù cường thịnh đến đâu, cũng không có khả năng quỷ không biết thần không hay mà có thể dưới mắt hắn điều tra ra được nội dung trên tấm địa đồ.

     Phinh Đình vì Sở Phi Dương dùng cách xưng hô như trước đây mà trong lòng nhẩy nhót, bởi vậy 'một năm một mười' mà bẩm báo: "Huynh còn nhớ hai tháng trước muội gặp huynh một lần ở Thanh châu không?! Lần đó có một nam tử nói cho muội biết, huynh sẽ ở trong tửu lâu đó chờ muội. Tuy rằng muội không tin, nhưng vẫn cứ đi, thế nhưng huynh quả nhiên ở đó. Sau đó, người kia lại nói cho muội biết, muốn muội đến vùng duyên hải này, huynh nhất định sẽ đến, hơn nữa sẽ cần muội trợ giúp. Cho nên muội đến đây, muội đã đợi ở đây rất nhiều ngày rồi, Sở đại ca, mọi người thực là chậm đấy." Phinh Đình nói xong, ánh mắt nhìn về phía Quân Thư liếc một cái, lại lập tức dời đi.

     "Trong lúc chờ đợi muội vẫn suy nghĩ, không hiểu huynh tới nơi xa xôi như vậy để làm cái gì. Nếu người thần bí kia nói với muội sự thật, huynh thật sự cần muội giúp đỡ, vậy rốt cuộc là chuyện gì. Sau đó môn hạ của muội tra được một ít, muội mới biết được môn phái của Đại sư phụ Sở đại ca chính là trên hòn đảo cô độc này.Chuyện này thì đơn giản rồi. Huynh còn nhớ lúc Đại sư phụ rời khỏi sư môn người từng mang theo thánh vật Kỳ lân huyết, muội và huynh hai người chia đều mỗi người một nửa. Nếu như huynh cần sự trợ giúp của muội, muội nghĩ nhất định cùng Kỳ Lân đảo có liên quan."

     Sở Phi Dương lộ ra một nụ cười khổ, hắn mới nhớ tới còn có chuyện này. Nha đầu này, nói cái gì mỗi người một nửa thân mật như vậy, rõ ràng nàng biết được Kỳ Lân Huyết giúp tăng cường nội lực, nên chạy tới đánh cắp một nửa. Vì chuyện này mà hắn bị sự phụ mắng không ít lần. Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh, hy vọng hắn không hiểu lầm mình ngay từ nhỏ đã thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

     Quân Thư Ảnh từ đầu tới đuôi cũng chỉ lẳng lặng nghe, bất luận nghe được điều gì đều không động dung, chỉ là thỉnh thoảng uống một chút trà.

     Sở Vân Phi nghe Kỳ Lân Huyết có chút quen tai, suy nghĩ một lát cũng không nhớ ra được đã từng nghe ở nơi nào, cũng không thèm nghĩ nữa. Hắn quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh thấy trong chén trà chỉ còn chút cặn, vội vã ân cần rót đầy cho hắn.

     Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tựa hồ có chút tán dương, làm cho Sở Vân Phi rất xấu hổ mà đỏ mặt cúi đầu.

     Sở Phi Dương nhìn mà phát hoả, lại vòng vo vài câu, liền khuyên mọi người đi ngủ, vì ngày mai phải gấp rút lên đường, tranh thủ mau chóng rời bến. Đến lúc này rồi, hắn cũng không còn tâm tư cùng Giang Tam kéo dài thời gian nữa.

     Phinh Đình quyết định chủ ý muốn đi theo, Sở Phi Dương khuyên vài câu, cũng không có biện pháp để nàng hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể sắp xếp cho nàng một gian phòng. Khi quay lại nhìn thấy Phinh Đình ở cửa sổ lén lút thả bồ câu đưa tin, Sở Phi Dương cũng không lên tiếng đánh động, chỉ thấy thầm đau đầu, bây giờ rời đi chỉ sợ càng thêm nhiều phiền phức.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét