Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 9-10

Chính văn chương thứ chín

     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh thấp giọng thương lượng  vài câu, liền chuyển hướng Sở Vân Phi cười nói: "Vân Phi huynh đệ."



     Sở Vân Phi có chút câu nệ, dù sao lúc này dường như là hắn vô cớ đem đến phiền toái cho  Sở Phi Dương, tâm trạng rất là lo lắng,chỉ sợ Sở đại hiệp mà mình ngưỡng mộ đã lâu đối với mình trong lòng sinh ra phiền chán.

 


     "Xem ra chúng ta nhất định phải đến Cẩm Tú Lâu một chuyến ." Sở Phi Dương nói, "Ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai tốn nhiều công sức vòng vo như vậy chỉ vì muốn cùng tại hạ một mình gặp mặt."



     Sở Vân Phi gặp Sở Phi Dương trên mặt không có gì hờn giận, ngược lại chiều hướng có chút tràn đầy hưng trí, hắn rốt cục cũng yên lòng.



     "Lời vô nghĩa thì bỏ qua đi, chúng ta chuẩn bị một chút lập tức xuất môn." Quân Thư Ảnh nói xong đi vào trong buồng.



     Sở Phi Dương mời Sở Vân Phi ngồi chờ ở đại sảnh tức thì cũng theo đi vào.



     Sở Vân Phi ngồi trong chốc lát, uống hết một ấm trà, có chút buồn chán liền đứng dậy đi đến trong viện (sân). Đứng ở giữa sân, hứng thú nhắm nhìn những bông tuyến lớn nhẹ nhàng rơi xuống, liền thấy hậu viện( sân sau) vụt lên một vệt khỏi lửa đỏ rực kèm theo âm thanh dài hướng thẳng về bầu trời đêm lãnh lẽo. Sở Vân Phi thấy khó hiểu liền suy nghĩ trong giây lát nhưng cũng sao thông suốt được hàm ý trong đó, liền dứt khoát không cần nghĩ đến nó nữa. Dù sao Sở đại hiệp làm việc đều có đạo lý của huynh ấy.



     Cùng lúc đó trên Lãng Nguyệt Sơn, đang ở trong phòng mình bầy mưu tính kế và vân vân...vị thiếu chủ của Thanh Phong kiếm phái- thiếu niên gần đây ngày càng càng  anh tuấn tiêu sái tự nhiên bị hồi ầm thanh dài vọng đến làm cho hoảng sợ, bỏ lại thứ trong tay đi đến bên cửa sổ, chứng kiến dưới nơi nào đó dưới chân núi thăng lên một đạo khói lửa rực hồng.



     "Rất không có trách nhiệm đi, ta cũng không phải nhũ mẫu của Tiểu Kỳ nhi!" Tín Vân Thâm vẻ mặt bi thương kêu một tiếng.



     Sở Vân Phi chờ không bao lâu, đã thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh trước sau từ đại sảnh đi ra. Hai người thay  một thân xiêm y xẫm màu, toàn thân nghiêm túc trang trọng, so với bộ dáng nhàn nhã ở nhà một khắc trước nghiêm túc hơn một chút.



     "Đi thôi." Sở Phi Dương đến bên cạnh Sở Vân Phi, hướng hắn cười cười.



     Sở Vân Phi vội vàng cười đáp lại, Quân Thư Ảnh vẫn một bộ mặt không chút thay đổi theo sát, bước qua mặt Sở Vân Phi. Sở Vân Phi nhìn thấy bóng dáng hai người, có chút mơ hồ. Khó trách trên giang hồ có lời đồn đãi, cùng tiến cùng ra như vậy thực sự rất dễ làm cho người ta hiểu lầm . Sở Vân Phi thầm nghĩ, gật gật đầu rồi cũng đi theo.



    Lúc ba người vào trong thành tới Cẩm Tú Lâu, còn chưa tới thời gian giao hẹn. Sở Phi Dương dẫn theo hai người từ phía sau đi lên lầu hai của tửu lâu, ẩn vào một nhã gian (1), không kinh động đến một ai. Sở Phi Dương kìm nén hơi thở dò xét bốn phía, vẫn chưa phát hiện người nào có nội lực cao thâm, cũng không thấy nhân vật khả nghi nào cả.



     "Ngươi tạm thời không cần hiện thân, chúng ta nên âm thầm quan sát một chút, để tránh mắc phải âm mưu cạm bẫy" Quân Thư Ảnh đứng ở phía sau  Sở Phi Dương nói.



     Sở Phi Dương vén mành nhìn nhìn đại sảnh( phòng lớn) đang ồn ào náo nhiệt, nghe Quân Thư Ảnh nói như thế, quay đầu lại nhìn thẳng hắn cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy."



     Quân Thư Ảnh cũng đi đến bên mành hướng ra phía ngoài quan sát, tinh tế xem xét từng vị khách nhân có mặt tại đây.



     Sở Vân Phi nhìn thấy hình như lúc này chỉ có mình là nhàn rỗi, thật sự thấy không nên, liền cũng tiến tới bên mành trúc.Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hai người một tả một hữu, đẩy ra bức mành tinh xảo nhìn ra ngoài,Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải, đã nghĩ đi đến bên phía Sở Phi Dương, nhưng nơi đó quá chật hẹp, lại không tiện cùng với người mình ngưỡng mộ mới quen được một ngày một đêm qua thân cận, gần gũi, Sở Vân Phi có hơn nửa thân hình lộ ra bên ngoài, khuôn mặt cũng không được che kín phía sau bức mành.



     Sở Phi Dương nhướng mi nhìn nhìn hắn, Sở Vân Phi có chút xấu hổ hướng hắn cười cười. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài quay qua Quân Thư Ảnh nói: "Thư Ảnh lại đây, Vân Phi huynh đệ, ngươi sang bên kia."



     Quân Thư Ảnh nghe vậy, nhanh nhẹn giống như con mèo không một tiếng động vút qua.



     Dưới phòng khách tiểu nhị chỉ thấy tầng hai có chút khác lạ, hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bức rèm ở một gian nhã phòng bị gió thổi lay động, kinh hoảng một chút. Trừ lần đó ra cũng vẫn như lúc thường. Tiểu nhị lắc lắc đầu, khách nhân lại cao giọng gọi, hắn vội vàng tiếp tục đi làm việc.



     Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh kề sát vách tường, khó khăn lắm mới đem Sở Vân Phi đang xen ngang hai người kéo sang một bên.



     Sở Vân Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dưới chân vừa động, thân ảnh đã bị gạt sang một bên.



     "Tửu lâu này tại sao ở nhã gian lại không an bày một cái cửa đi, treo một cái mành sao có thể che dấu được người." Sở Vân Phi bất mãn nói.



     "Người tới nơi này bình thường là để ăn cơm, không cần phải trốn như thế." Sở Phi Dương nhẹ giọng cười nói.



     Quân Thư Ảnh đã sớm trốn đến bên mành tiếp tục theo dõi, biểu tình trên mặt còn thật sự nghiêm túc. Sở Phi Dương thở dài, nếu không phải có một đôi mắt đang mở to nhìn hai người là Sở tiểu hiệp , hắn thật sự nhịn không được muốn hôn nhẹ hắn.



     "Không cần lo lắng như vậy." Sở Phi Dương kề bên tai Quân Thư Ảnh thấp giọng cười nói, "Ta sẽ không để ngươi thủ tiết(2) đâu."



     Quân Thư Ảnh đối với loại đùa giỡn này sớm đã luyện thành bản lĩnh 'bát phong bất động', cũng chưa từng nháy mắt một cái.



     Sở Vân Phi nhìn thấy hai người gắt gao dán lấy nhau rồi lại buông ra, nhíu nhíu mày đầu, , hít một hơi dài, cảm thấy nếu chính mình hoàn toàn tin tưởng Sở Phi Dương. Bọn họ chính là hảo hữu ( bạn bè tốt), khó trách Sở đại hiệp đối với vị ma giáo tiền giáo chủ tín nhiệm như vậy,mà  đối với hắn gần như không có sự tin tưởng. May mắn chính mình còn không có kịp khuyên nhủ Sở đại hiệp rời xa kẻ gian tà, bằng không hắn nhất định cho rằng chính mình kẻ tiểu nhân châm ngòi ly gián.



     Từng người trong lòng đều có tâm sự riêng, trong gian nhã gian dường như không khí trầm lặng một lúc lâu.



     Sở Phi Dương trong lòng ôm người yêu, chỉ cảm thấy thích ý vô cùng. Sở Vân Phi lại cảm thấy được trong không gian trầm mặc  tựa hồ có cái gì đó âm thầm lưu động vô hình càng ngày càng làm càn, làm cho hắn càng ngày khó kiềm nén. Hoàn hảo lúc này Quân Thư Ảnh lên tiếng cắt ngang bầu không khí quỷ dị.



     "Chẳng lẽ là hắn?!"



     "Ai?" Sở Phi Dương tiến đến nhìn. Lúc thấy rõ khuôn mặt người vừa tới, hắn đột nhiên cảm thấy nháy mắt, đau đầu.



     "Ai a?" Sở Vân Phi cũng nhìn xuống, nhưng không có nhìn thấy nhân vật nào khả nghi, không khỏi hỏi.



    Sở đại hiệp không công nhưng khiến cho người người vô cùng ngưỡng mộ đúng là tự mình ngáng mình. Sở Phi Dương nội tâm cười khổ.



     "Một cái bằng hữu mà thôi." Sở Phi Dương cười nói, nghe được Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng.



     Sở Vân Phi lại nhìn, chỉ thấy dưới quầy tiền một lam y thư sinh thân hình gầy yếu đang ở cạnh chưởng quầy đích nói cái gì đó, lông mi thanh tú nhăn thành một đống hình như có rất nhiều phiền muộn. Bất quá nói được vài câu, liền để xuống mấy lượng bạc rồi rời đi.



     "Chẳng lẽ không phải hắn?!" Quân Thư Ảnh nhíu mày nghi hoặc nói.



     "Hắn là một cái văn nhược thư sinh, vì cái gì Thư Ảnh lại nghĩ là hắn?!" Sở Phi Dương thật thấy có hứng thú, chọn mi hỏi ngược lại. Đợi nửa ngày, Quân Thư Ảnh không hề động cũng không có trả lời. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, xem ra đúng như dự định không nghe được hắn trả lời.



     "Thời gian sắp đến, ta nên đi xuống." Sở Phi Dương buông ra Quân Thư Ảnh, lại dặn dò nói, "Các ngươi không nên hiện thân, để tránh chuyện xấu."



     Sở Phi Dương từ phía sau mành đi ra, nghênh ngang đi đến phía trước cửa. Vừa mới tìm được một  bàn trống ngồi xuống, trước mắt một đạo thân ảnh hiện lên, bên cạnh đã xuất hiện thêm một thiếu niên mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng. Vị thanh niên kia nghiêng đôi mắt hạnh, mỉm cười một cách mãn nguyện nhìn hắn. Nhìn thật kỹ diện mạo so với nữ tử thông thường còn xinh đẹp hơn vài phần.



     "Sở đại ca, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ tại hạ?" Thanh niên dùng một đôi tay thon dài nâng cằm trừng mắt nhìn, mang theo một chút ngây thơ hỏi.







(1) nhã gian: gian phòng trang nhã , thanh tịnh.

(2) thủ tiết: ở goá.

Chính văn thứ mười chương



     "Xin hỏi các hạ là ai?" Sở Phi Dương nhìn người mắt ngọc mày ngài tràn đầy ý cười đắn đo một chút, mỉm cười nói.

     "Sở đại ca, ngươi thật không nhớ rõ ta sao?!" Thanh niên cắn cắn môi, ánh mắt lưu chuyển thoáng hiện lên một tia oán hận.

     Sở Phi Dương khẽ thở dài: "Môn chủ, biệt lai vô dạng. . . . . ."

     "Gọi ta Phinh Đình!" Chân Thủy Môn chủ mày liễu vừa nhíu, hờn giận nói.

     ". . . . . ." Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười cười, trực tiếp hỏi, "Người hẹn ta tới chính là các hạ? Các hạ biết Hiểu Tinh Kiếm đang ở đâu?"

     Phinh Đình một lần nữa nâng cằm, một đôi mắt đẹp si ngốc lưu luyến ở trên mặt Sở Phi Dương, khóe miệng vểnh lên, bất chợt bừng tỉnh liền gật gật đầu.

     "Kiếm ở nơi nào?" Sở Phi Dương tiếp tục hỏi.

     Phinh Đình lúc này mới phục hồi tinh thần lại bình thường, vội lắc lắc đầu: "Không phải ta!" Xem biểu tình Sở Phi Dương dường như không tin tưởng lắm, lại giải thích nói: "Là có một người thần bí, bảo ta tới nơi này gặp huynh. Hắn nói vào giờ này hôm nay, huynh nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này chờ ta. Quả nhiên." Phinh Đình nói đến đây, niềm vui sướng hân hoan hiện rõ nơi đuôi mày.

     "Thần bí nhân?!" Sở Phi Dương khó hiểu lặp lại, lại hỏi Phinh Đình: "Ngươi đã từng thấy qua hắn chưa?"

     "Đã nói là người thần bí thì sao có thể gặp." Phinh Đình không dằn lòng được mà đi tới, lại hưng trí dạt dào kề sát vào Sở Phi Dương nói: "Đừng quan tâm tới kẻ thần bí ấy nữa. Sở đại ca, huynh nhìn ta xem, huynh thấy thế nào?"

     Sở Phi Dương hơi hơi né về phía sau, nhìn nhìn vị nữ cải nam trang, giờ phút này vẻ mặt hưng phấn, hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng chính mình đích thực là môn chủ Chân Thuỷ môn.

     "Ách. . . . . . Cũng không tệ lắm." Sở Phi Dương nhếch khóe miệng nói.

     "Chỗ nào không tệ?" Phinh Đình đối với thái độ cho có lệ của Sở Phi Dương  rõ ràng là bất mãn, tiếp tục tiến lên truy hỏi tới cùng.

     Sở Phi Dương lại lui về sau, giương mắt lén liếc mắt một cái lên lầu hai. Không biết có phải ảo giác không, hắn dường như nhìn đến sau mành có một đôi mắt loé sáng chợt thoáng qua một chút, lúc này không khỏi đau đầu. ( QT là đầu lớn như đấu....ta chịu???)

     "Quên đi, Phinh Đình hiểu mà, Sở đại ca luôn luôn muốn khích lệ người khác." Phinh Đình ngồi nghiêm chỉnh lại, "Giống như năm đó huynh nói với ta huynh muốn kết hôn cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vậy. Phinh Đình đã nhớ kỹ nhiều năm như vậy thế mà Sở đại ca thoáng chốc liền đã quên rồi."

     Sở Phi Dương quả thực lúc này không muốn cùng Chân Thủy Môn chủ nhớ lại chuyện xưa, cái đó chỉ là thời niên thiếu lông bông mới có lời thề  xem như ' thương hải tang điền'. Một mặt nghi hoặc kẻ gọi là thần bí nhân, hắn đi vòng tròn lớn như vậy rốt cuộc có mưu đồ gì? Người này đã trêu chọc đến Thiên Sơn phái, Chân Thủy Môn, cùng chính bản thân Sở Phi Dương. Nếu không phải có một lý do đặc biệt hẳn người nọ thật sự là nhàm chán đến không biết sống chết .

     "Sở đại ca, ta nghĩ kỹ rồi." Phinh Đình quyết đoán nói, "Ngươi thích nam nhân, không quan hệ."

     Đang suy nghĩ  đến âm mưu trong đó Sở Phi Dương bị những lời của Phinh Đình làm cho tinh thần chấn động mà quay về, mới mở miệng: "Ngươi. . . . . ."

     "Sở đại ca, ta hoá trang nam tử thế nào?" Phinh Đình lại một lần tiến đến gần, ánh mắt phát sáng, "Phinh Đình đã có thể làm được thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cũng có thể làm được thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử! Sở đại ca, huynh nếu vì không thể yêu thích nữ tử mới không thể tiếp nhận ta vậy thì không cần lo lắng, ta có thể vì huynh mà biến thành nam tử!"

     Sở Phi Dương trợn mắt há hốc mồm. Hắn nhìn khuôn mặt kiên nghị của nữ tử trước mắt, chỉ cảm thấy bên tai tựa hồ đột nhiên xuất hiện âm thanh huyễn ảo, ầm ầm một tiếng qua đi, nháy mắt có cảm giác loại 'ngũ lôi oanh đính'(1)".

     Sở Phi Dương há hốc miệng, nửa ngày mới mở được miệng: "Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là! Hơn nữa, sự tình hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ. . . . . ."

     "Vậy thì là thế nào?!" Phinh Đình bất mãn ngắt lời nói, "Sở đại ca, huynh cùng ta quen biết từ trước. Chính là, ngươi có thể thân cận Mai Hân Nhược, có thể thân cận các cô nương nhưng bọn họ không thể lưu lại lòng của ngươi, không có nghĩa là ta cũng không thể. Thế nhưng huynh lại hoàn toàn không cho ta một tia cơ hội. Ta không cam tâm."

     Phía sau bức gièm trên nhã gian lầu hai, Sở Vân Phi cùng Quân Thư Ảnh đều nhìn rõ mọi việc diễn ra trong phòng khách.

     Sở Vân Phi nhìn thấy Sở Phi Dương cau mày xoa xoa trán, tựa hồ cảm thấy vẻ mặt nan giải, hiếu kỳ nói: "A, vị kia cô nương là ai? Cư nhiên đối Sở đại ca bức bách như vậy. Chẳng lẽ là Sở phu nhân?" Sở Vân Phi quay đầu hướng Quân Thư Ảnh hỏi. Lòng tò mò đã chiếm phần lớn tinh thần của hắn làm cho hắn lúc này lại quên lòng căm thù đối với Quân Thư Ảnh.

     Quân Thư Ảnh không có trả lời, chính là lạnh lùng quăng ánh mắt liếc hắn một cái. Ánh mắt sắc bén không chút hảo cảm làm cho Sở Vân Phi bị kiềm hãm, chỉ đến khi hắn lại chuyển tầm mắt tiếp tục hướng ra phía ngoài xem xét, Sở Vân Phi mới thở phào một hơi.

     Thật là, ánh mắt y như dao nhỏ, quả nhiên ma giáo chính là người xấu. Sở Vân Phi nội tâm thầm oán nói. Đang lúc muốn tiếp tục quan sát, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, phía đối diện đã không thấy bóng dáng Quân Thư Ảnh đâu, khung cửa sổ phía đối diện hơi hé mở vẫn còn đang lay động.

     Sở Vân Phi một mình trong gian phòng trống rỗng, liền giật mình rồi nhanh chóng nhằm hướng cửa sổ đi tới.

     "Phinh Đình mọi suy nghĩ của ngươi đều hoàn toàn sai lầm rồi." Sở Phi Dương trầm giọng nói, "Vấn đề ở đây không phải yêu mến nam tử hay nữ tử. . . . . ."

     Phinh Đình quả quyết nói, "Sở đại ca, ngươi không cần tránh đông tránh tây nữa. Ngươi là ghét ta cải nam trang hay ta là thân nhi nữ? Không vấn đề gì, ta có thể. . . . . ."

     "Đừng!" Sở Phi Dương cuống quít cắt ngang, Phinh Đình ngừng lại, vẻ mặt còn chăm chú nhìn hắn.

     "ngươi đừng nói gì nữa. . . . . ." Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói, còn chưa nói xong, lại chỉ cảm thấy một cỗ gió nhẹ mang theo hương vị quen thuộc, một bóng đen che phủ xuống dưới.( bóng của anh Thư Ảnh nhé)

     "Phi Dương, kẻ khả nghi vừa hiện thân ở khách phòng. Hắn phong bế nội tức, nội lực của hắn rất cao chính là chúng ta vừa rồi đều không có phát giác." Quân Thư Ảnh đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, cúi thân nhẹ giọng nói, "Hắn vừa mới rời nơi này. Ta sợ 'đả thảo kinh xà'(2), ngươi nói đuổi theo hay không đuổi theo?" Nói xong nhìn thoáng qua Chân Thủy Môn chủ đang trợn mắt nhìn hắn, "Dù sao ngươi cũng đã tuân thủ giao hẹn. Nếu người này thủ tín hẳn là có âm mưu ẩn sau."

     "Đương nhiên là muốn truy rồi!" Nguyên bản không rõ mọi chuyện- Sở Vân Phi vẫn đi theo nghe được lời nói của Quân Thư Ảnh liền trợn mắt kêu lên, "Ta nhất định phải đem tên ác nhân đáng ghét này bắt lại mới được!" Nói xong liền thi triển khinh công dẫn đầu hướng ra phía ngoài chạy đi.

     Sở Phi Dương đứng dậy cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, hướng về phía Chân Thủy Môn chủ nói: "Ta còn có chuyện quan trọng trong người, Chân thuỷ môn chủ cáo biệt." Nói xong cùng Quân Thư Ảnh hai người một trước một sau hướng ra phía ngoài phóng đi.

     Trong khách phòng mọi người sớm nhìn quen  những người giang hồ lai vãng qua lại, bởi vậy ba người này đảo qua đảo lại cũng không gây chú ý gì. Ngược lại khi vị thanh niên một mình ở lại, trầm mặc một lúc lâu, liền một âm thanh tức giận vang lên "Tiểu nhị, mang rượu tới!" lại kinh động tới rất nhiều người.
 


 (1) biệt lai vô dạng: hy vọng bạn vẫn khoẻ từ lúc chúng ta chia tay.

(2) thương hải tang điền: ý nghĩa biến đổi lớn trong cuộc đời, thế sự xoay vần.

(3) đã thảo kinh xà: rút dây động rừng, đánh rắn động cỏ( không nên hấp tấp dễ làm hỏng việc).

Ngày mai mình có việc đi vắng nên hôm nay ngồi Edit thêm một trang cho kịp tiến độ, cố gắng giữ được phong độ ngày một trang cho bà con coi. ...he...he...
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét