Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 11-12

Chính văn chương thứ mười một     

     Khi Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ra khỏi Cẩm Tú Lâu, thì Sở Vân Phi đã sớm không thấy bóng dáng, cũng như không cảm thụ được nguồn nội lực của người kia.



     Sở Phi Dương xem xét xung quanh một lượt, phát hiện ở trên tường lưu lại một ít ký hiệu cẩu thả, cười nói: "Tiểu tử này quả thật cũng không phải ngốc như vậy, còn biết lưu lại ký hiệu cho chúng ta. Đi thôi." Sở Phi Dương nắm lấy Quân Thư Ảnh đang định thi triển khinh công, lại bị Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng giữ lại.

 


     "Chờ một chút."



     "Sao vậy?!" Sở Phi Dương có chút kinh ngạc, sau khi ngẫm nghĩ một chút thì trên mặt hiện lên vẻ bỡn cợt tươi cười, kề sát vào Quân Thư Ảnh khẽ cười nói: "Chẳng lẽ. . . . . . Căn bản không có cái gì gọi là nhân vật khả nghi? Chính là ta cùng Chân Thủy Môn chủ nói chuyện khiến  ngươi mất hứng?!"



     Quân Thư Ảnh quăng cho Sở Phi Dương một cái liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, nói: "Kẻ khả nghi tự nhiên là có, hơn nữa ta việc gì phải dùng loại sự tình này lừa gạt?"



     "Nga?!" Sở Phi Dương cất cao âm cuối mang chút ngả ngớn, khuôn mặt luôn ôn nhu hiện tại đã thành bộ dáng sung sướng, 'ý vị thâm trường'(1) liền thấp giọng cười nói: "Kia. . . . . . Thư Ảnh a, nếu thật vất vả để có manh mối, ngươi lại vì cái gì không chịu đuổi theo mà lại muốn bỏ qua? Này cũng không phải là tính cách của ngươi a."



     Quân Thư Ảnh dời thân né tránh mặt Sở Phi Dương đang đến quá gần, mà đi tới chỗ ký hiệu Sở Vân Phi lưu lại.



     "Ngươi không cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp?" Quân Thư Ảnh nhăn mi nói.



     "Ta muốn nghe rõ ràng." Sở Phi Dương cười cười gật đầu.



     "Đầu tiên là có một người qua đường vô duyên vô cớ khiêu khích ta ra tay, rồi lại giống như vô tình mà đem kiếm bỏ lại khiến cho đoạn kiếm lọt vào tay ta. Rồi Sở Vân Phi lại theo tin đồn mà tới chỗ chúng ta tìm kiếm, sau đó lúc hắn mang kiếm về Thiên Sơn, nếu thời điểm hắn nhận lại kiếm cũng không có kiểm tra, vậy tại sao đang lúc vội vàng lên đường lại nghĩ đến việc kiểm tra trong khe chuôi kiếm, để rồi phát hiện ra thư ước hẹn ngươi ? Mà hiện giờ, kẻ khả nghi này nội lực rất sâu, rõ ràng có thể che dấu chính mình nhưng lại cố tình để bại lộ hành tung. Sở Vân Phi cũng không đợi chúng ta thương lượng lại vội vã đuổi theo, còn lưu lại ký hiệu. Này quả thực giống. . . . . . bị người xắp đặt sẵn đường đi, muốn dẫn ngươi đi tới  nơi đó." Quân Thư Ảnh nói tới từng việc, trầm ngâm  một lát lại nói, "Tóm lại ta cảm thấy được Sở Vân Phi cùng kẻ kia khả nghi như nhau. . . . . ."



     "Không thể tin?!" Sở Phi Dương tiếp hỏi.



     Quân Thư Ảnh vẻ mặt ngưng trọng gật gật đầu. Sở Phi Dương lại cười lớn vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh, thở dài một hơi, vui mừng nói: " Quân đại công tử của ta a, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, lại nguyện ý quan tâm đến sự an toàn của Sở Phi Dương ta vậy? Ngươi còn tiếp tục như thế, ta sau này đời đời kiếp kiếp đều phải quấn quýt ở trên người ngươi, khó có thể siêu thoát rồi."



     Quân Thư Ảnh sắc mặt nghi kị cùng ngưng trọng thoáng bình tĩnh lại, nhíu nhíu khóe miệng nói: " đời đời kiếp kiếp của ngươi không phải cũng có phần quá tiện nghi sao."



     "Toàn bộ đều nguyện ý bồi thường cho ngươi được không, ngươi đâu, có bằng lòng hay không?" Sở Phi Dương cười đến mê hoặc lòng người.



     ". . . . . ." Quân Thư Ảnh xoay người sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: "Vẫn là nói chuyện trước mắt đi. Kia Sở Vân Phi. . . . . ."



     "Ta không lo lắng hắn." Mặc dù hắn không nói rõ hết một câu, bất quá Sở đại hiệp sớm đối với Quân Thư Ảnh hiểu biết triệt để cùng sâu sắc cũng không để ý, cũng thỏa mãn ý nguyện của mà đổi chủ đề: "Hắn chính là lòng dạ nghiêm túc bộ dạng chính trực cũng không giống ngụy trang. Huống hồ, ta nếu đã kết giao bằng hữu, tự nhiên cũng sẽ không hoài nghi nhân cách của hắn. Nếu cuối cùng chứng minh là ta sai lầm rồi. . . . . ." Sở Phi Dương cười cười, "Vậy chỉ có thể tự nhận không may thôi."



     Quân Thư Ảnh nghe xong, cười lạnh nói: "Ta thật đã quên Sở đại hiệp là người có đức độ, tấm lòng bao la. Còn ta, trời sanh tính đa nghi là tiểu nhân chỉ thích làm chuyện sai trái a."



     Ngươi cam nguyện làm "tiểu nhân" của ta, không phải cũng biết ta thương yêu nhất chính là loại "tiểu nhân" này của ngươi sao. Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt hờn giận của Quân Thư Ảnh, cảm thấy nên lẳng lặng nói.



     "Ngươi chỉ vì ta làm tiểu nhân, ta cũng vì ngươi làm tiểu nhân. Hai cái tiểu nhân, chẳng phải vừa vặn." Sở Phi Dương kéo lại Quân Thư Ảnh cười nói, lại lấy tay đụng đến ấn ký do Sở Vân Phi lưu lại, "Rốt cuộc chuyện này là do ai sắp đặt thì so với việc đứng ở đây phí công suy đoán, không bằng đuổi theo đi thì mới có thể làm rõ được."



     Sở Phi Dương nếu đã nói như thế, Quân Thư Ảnh cũng không phản đối nữa. Hai người cùng nhau lần theo ký hiệu, thi triển khinh công đuổi theo, dần dần cũng đã ra khỏi thành hướng trên núi đi đến.



     Ở trên núi không biết bao lâu, chợt nghe đến vài tiếng động cách đó không xa. Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau một lát rồi song hành cùng đi tới phía phát ra thanh âm.



     Phía trước mặt hiện lên một vách đá dựng đứng, Sở Vân Phi đứng ở phía ngoài, hướng đằng trước hô: "Vị huynh đệ, trong tay ngươi thực sự là vật của bổn môn, hy vọng ngươi trả lại nguyên vật, tại hạ xin thay mặt sư môn cảm tạ ngươi"



     "Phi! Ngươi dỗ tiểu hài tử ba tuổi sao! Ta nói cho ngươi biết ngươi dám tiến một bước, ta sẽ đem thứ này vứt xuống!" Thanh âm truyền tới, khàn khàn khàn khàn, hoàn toàn không chứa chút nội lực nào.



     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp tục án binh bất động(2).



     Chỉ nghe thấy Sở Vân Phi có chút lo lắng hô lên: "Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng ném! Ta nói chính là thật. Ta biết ngươi không phải đạo tặc, chỉ cần ngươi trả lại cho ta, ta cam đoan sẽ không truy cứu!"



     "Ngươi cam đoan? Ngươi là cái gì? Cam đoan của ngươi có thể tin sao?" Thanh âm kia chế giễu nói, "Ta nói cho ngươi hay, trừ phi là Sở Phi Dương của Thanh Phong kiếm phái- người dù bị mù mắt vẫn dám đơn đao phó ước Sở Phi Dương, hắn mà nói ta còn có thể tin tưởng một chút."



     "Ta là cùng huynh ấy đến đây! Huynh ấy lập tức sẽ tới!" Sở Vân Phi vội la lên.



     Sở Phi Dương nghe đến đó, muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Quân Thư Ảnh giữ chặt, ý bảo hắn đợi một lát nữa.



(1) Ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc, thú vị,hứng thú.

(2) Án binh bất động: tạm thời không có hành động gì để chờ thời cơ.

Chính văn chương thứ mười hai







     Sở Phi Dương cúi đầu nhìn Quân Thư Ảnh liếc mắt một cái, cúi thấp người dùng lực đạo nắm tay Quân Thư Ảnh đặt ở bên môi gặm vài cái, cười đến độ trong bóng đêm lộ ra hàm trăng trắng muốt.



     Quân Thư Ảnh chờ hắn gặm xong liền yên lặng mà đem tay rút về, ở trên quần áo xoa xoa đi nước miếng của Sở Phi Dương lưu lại, vẫn như cũ mà nhìn về phía trước không chớp mắt.



     Trên vách núi đen cách đó không xa, Sở Vân Phi còn đang tận lực để ý người đang di chuyển về phía vách đá kia.



     ". . . . . . Vị đại ca này, ngươi không cần kích động. Ngươi. . . Ngươi đứng vững một tí, nơi đó rất nguy hiểm." Sở Vân Phi vội la lên.



     "Dối trá!" Thanh âm khàn khàn cười nhạo  một tiếng nói, "Dối trá đến cực điểm! Tiểu tử, ngươi rõ ràng chính là vì thanh kiếm này."



     "Không. . . . . . Không phải." Sở Vân Phi nói lắp bắp, phơi bày hết suy nghĩ của hắn.



     Người nọ lại hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sắc bén nói: "Tên tiểu tử ngươi, nói dối cũng dễ vạch trần như vậy. Ta nói cho ngươi biết , thứ này- ta không phải trộm cũng không phải nhặt được. Mà là có người tặng cho ta ! Trong kiếm này đích thực có giấu bản đồ kho báu, nó cũng nhất định là của ta!"



     "Đoạn kiếm này giữ ở môn phái ta lâu như vậy, thật sự không có giấu bản đồ kho báu gì hết." Sở Vân Phi thật sự bất đắc dĩ nói.



     "Còn muốn gạt ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu nói kiếm này là của ngươi thì thứ đồ vật vứt đi này ta trả cho ngươi. Nhưng bản đồ kho báu là của ta!"



     "Hảo hảo, cái bản đồ gì cũng đều cho ngươi hết, ngươi trả thanh kiếm lại cho ta." Sở Vân Phi vội la lên.



     "Ta không tin ngươi! Ngươi nói ngươi nhận thức Sở Phi Dương, vậy để hắn ra mặt đi!"



     Hai người tiếp tục  không thể thoả thuận. Sở Phi Dương đứng nhìn không nổi nữa, trạc trạc bả vai Quân Thư Ảnh, ý bảo hắn hiện tại nên hiện thân.



     "Làm cái gì?" Quân Thư Ảnh quay đầu lại dùng khẩu hình(1) hỏi, thần tình nghi hoặc.



     Sở Phi Dương cũng không giải thích, còn hướng hắn cười cười, như cũ ý bảo hắn nên hiện thân trước đã. Quân Thư Ảnh tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.



     "Yêu, lại là đang muốn tính toán gì đây ? !" giọng nói kia lại gào nên.



     Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe sưu một tiếng- tiếng xé gió vút lên và cùng lúc đó là một tiếng kêu sắc nhọn bi ai.



     "Ngươi. . . . . . Ngươi dám đả thương ta! Ngươi. . . . . ."



     "Ngươi làm cái gì? Kiếm còn ở trong tay hắn, ngươi sao có thể làm như thế?" Sở Vân Phi cũng nổi giận nói.



     Quân Thư Ảnh cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ta chẳng những dám đả thương ngươi, ta còn dám giết ngươi. Đoạn kiếm trong tay ngươi là vật đáng giá với tiểu tử này nhưng đối với ta lại không đáng một đồng. Ngươi nếu muốn chết, cứ việc tiếp tục kiêu ngạo."



     Sở Phi Dương ngửa đầu nhìn thấy Quân Thư Ảnh ở dưới ánh trăng hình dáng thon dài khoanh tay mà đứng, cười lắc lắc đầu, liền cúi thấp người nấp vào trong bụi cây.



     "Ngươi! Hay lắm! Ta hiện tại liền ném thanh kiếm này xuống!" Thanh âm kia quát to một tiếng.



     "Đừng ! Vị đại ca này, ngươi không cần nghe người này nói hươu nói vượn. Ngươi đã quên yêu cầu của ngươi vừa rồi sao? Ngươi... ngươi chờ Sở đại hiệp một chút." Sở Vân Phi quát to một tiếng, hắn vừa muốn đi tới phía trước lại không dám đi, căm giận hướng Quân Thư Ảnh kêu lên, "Sở đại ca đâu? Phái Thiên Sơn của ta cùng ngươi lại không thù không oán, ngươi tại sao lại cố ý gây rối thêm?!"



     Quân Thư Ảnh vẫn không thèm để ý đến hắn, lại tiếp tục đối với người nọ nói: "Có dũng khí thì ngươi liền ném đi. Cũng không biết là kiếm rơi xuống trước hay là ngươi rơi xuống trước."



     "Ngươi!" Người nọ tức giận đến nỗi dậm chân binhg bịch khiến cho một ít cát đá rơi rụng lăn xuống phía dưới vách núi đen ngòm, đoạn kiếm trong tay hắn cũng suýt tí nữa đã rơi xuống mất.



     Sở Vân Phi trừng lớn hai mắt, hắn đang định lao về phía trước, Quân Thư Ảnh ở bên cạnh lại lao ra trước hắn, thân ảnh như quỷ mị, đảo mắt một cái đã tới bên cạnh vách núi đen. Nhưng mà hai người đều còn chưa tới trước mặt người nọ, chỉ thấy từ phía sau vách núi đen hiện lên một thân ảnh, chỉ như một cơn giá thoảng qua, Sở Phi Dương đã nắm được người kia mà đứng ở trước mặt Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi.



     "Sở đại ca!" Sở Vân Phi giật mình tỉnh lại, hưng phấn kêu lên.



     Sở Phi Dương cười cười, tay phải nắm người kia bộ dáng tả tơi, mặt mũi thì dơ bẩn, tay trái lại đem Hiểu Tinh Kiếm đưa cho Sở Vân Phi.



     Sở Vân Phi tiếp nhận, vội vàng kiểm tra một lượt, sau khi xác định là thật mới thở phào một hơi, cảm kích hướng về phía Sở Phi Dương nói lời cảm tạ.



     "Không cần giữ lễ tiết như thế. Ta thật ra còn có chút vấn đề muốn hỏi vị 'đại ca' này." Sở Phi Dương điểm huyệt đạo của hắn, cười tủm tỉm liền bước tới trước mặt người nọ.



     "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?!" Người nọ mở to hai mắt hoảng sợ nói.



     "Ngươi không phải mới vừa rồi vẫn ồn ào  muốn gặp tại hạ sao." Sở Phi Dương cười nói.



     "Sở Phi Dương?! Thanh Phong kiếm phái- Sở Phi Dương sao?" Người nọ ánh mắt trừng còn lớn hơn nữa .



     Sở Phi Dương vừa gật đầu cười vừa cảm thấy có chút chán nản , vì cái gì lời này lại quen tai như vậy, người quá nổi danh quả nhiên không tốt a.



     "Này, hồng thuỷ xông vào miếu long vương  . . .. . ." Người nọ nhếch miệng cười nói, lại bị Sở Phi Dương đánh gãy: "Đừng làm loạn. Ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi trả lời thành thật cho ta."



     "Hảo, hảo, ngài hỏi, ngài hỏi!" Người nọ nịnh nọt cười nói, hé ra khuôn mặt bẩn thỉu chỉ có hàm răng cùng ánh mắt là rõ ràng "Ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn(1)!  . . .. . ."



     "Ngươi là ai?" Sở Phi Dương hỏi.



     "Giang Tam." Người nọ sảng khoái  trả lời.



     "Đang làm gì?" Sở Phi Dương tiếp tục hỏi.



     "Cái Bang đệ tử!"  Giang Tam tự hào đáp.



     "A, ăn mày..." Sở Phi Dương gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.



     "Sở đại hiệp ngài hiểu lầm, Cái Bang đệ tử cùng với ăn mày bình thường làm sao giống nhau. . ..." Người nọ miệng phun đầy nước bọt bất mãn cãi lại.



     "Ăn mày cũng không tầm thường. . .. . . Không phải đều là ăn mày sao." Sở Vân Phi nãy giờ vẫn yên lặng đứng sau lưng Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương nghĩ nghĩ nói.



     "Ngươi ! Xú tiểu tử! Ngươi cũng dám nói xen vào?!" Giang Tam trừng mắt nhìn về phía Sở Vân Phi, bộ dáng vô cùng hung hăng chỉ đáng tiếc huyệt đạo của hắn đang bị chế ngự nên không thể động đậy được.



     "Kiếm này từ đâu ngươi có?" Sở Phi Dương tiếp tục hỏi. Hắn lúc vừa rồi bắt lấy người này vẫn chưa nhận thấy được hắn có nội lực. Tuy rằng người có nội lực cao cường có thể che giấu nội tức không cho những người khác phát hiện, nhưng muốn cho kinh mạch toàn thân trống rỗng toàn bộ không có một chút chân khí nào lưu chuyển- Sở Phi Dương hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua.



     "Là một kẻ thần bí võ công thâm hậu cho ta!" Giang Tam trả lời.



     "Ta để ý kỹ rồi. Lúc ta đuổi theo người nọ tới trên núi, khi hắn xuyên qua rừng cây bên kia. Ta so với hắn chỉ chậm một bước thì hắn đã chạy thoát vào trong rừng. Khi ta vào đến đây thì đã thấy ngươi." Sở Vân Phi chứng thật nói.



     "Ngươi nói đến bản đồ kho báu là sao?"



     "Cũng là người kia nói."



     "Đừng có nói bậy." Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng bỗng Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Nếu thực sự giấu bảo khố đồ, người kia vì sao không chính mình độc chiếm, lại đem cho ngươi, nột tên khất cái bẩn thỉu như thế."



     Giang Tam vừa rồi bị Quân Thư Ảnh phi cho mấy châm, lại bị hắn uy hiếp, nên lúc đối mặt với hắn cũng có chút kiêng kị mà thành thành thật thật đáp: "Ta lúc trước đã từng cứu hắn một mạng, hắn nói là báo đáp nên tuỳ ta chọn lấy vài thứ. Ta nói muốn có nhiều vàng bạc châu báu, hắn liền đem thứ này cho ta. Chúng ta hôm nay hẹn ở nơi này gặp mặt, không nghĩ tới tiểu tử này tự dưng nhẩy ra còn tự nhận kiếm này là của hắn."



     "Kiếm chính là của ta! Hơn nữa lúc ta ở sư môn chưa bao giờ nghe qua trong kiếm có giấu bí kíp võ công hay bản đồ kho báu gì hết, nó chỉ là một thanh đoạn kiếm mà thôi. Nếu bên trong có gì quan trọng thì khi sư phụ bảo ta tìm về người nhất định nói cho ta biết!" Sở Vân Phi cãi lại nói.



     Sở Phi Dương khoát tay ý bảo hắn tạm dừng, nghĩ nghĩ  một chút lại hỏi Giang Tam: "Ngươi có thấy qua bộ mặt người kia không?"



     "Không có." Giang Tam lắc đầu như trống bỏi, "Khuôn mặt hắn có hơi lớn nhưng vừa rồi hắn lại che mặt nên ta cũng không nhìn rõ."



     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc. Sở Vân Phi thì cẩn thận thu hồi kiếm của hắn.



     Giang Tam nhìn trái liếc phải, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Cái kia. . . . . . Sở đại hiệp, ngươi hỏi xong  chưa. Có thể thả ta đi được không."



     Sở Phi Dương nhìn hắn một cái, lại hỏi: "Bản đồ kho báu ở nơi nào?"



     Giang Tam nhìn Sở Phi Dương vài lần, cười hắc hắc...: "Sở đại hiệp, đây là đồ người khác báo ân cho ta. Tiểu tử này lại xác định đồ của hắn không có giấu bản đồ gì. Vậy dựa theo đạo nghĩa giang hồ, bản đồ bảo vật. . . . . .  dù thế nào nó cũng nên là của ta mới phải."



     Sở Phi Dương nhìn Sở Vân Phi liếc mắt một cái, hướng Giang Tam gật đầu nói: "Nếu không phải của Thiên Sơn phái, tự nhiên là của ngươi."



     "Sở đại hiệp nói rồi, ngươi đã tin chưa." Sở Vân Phi nói theo.



     "Tin, tin." Giang Tam híp mắt cười.



     Sở Phi Dương giải  khai huyệt đạo cho Giang Tam. Giang Tam lảo đảo một cái mới đứng vững được, hắn xoa xoa tứ chi đang nhức mỏi, hướng về phía ba người trước mặt cười cười.



     "Chuyện kia... Sở đại hiệp, ta còn có một yêu cầu."



     "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, dù giết ngươi chúng ta vẫn có thể tìm được nó." Quân Thư Ảnh uy hiếp nói.



     "Ai yêu vị đại hiệp công tử này, bộ dạng dễ nhìn như vậy thì không nên hở một chút là giết giết được không." Giang Tam không một chút sợ hãi, cười cười nói.



     " yêu cầu gì, ngươi nói đi." Sở Phi Dương đáp.



     "Bản đồ bảo vật này, ta thấy nó được cất giữ ở nơi rất xa xôi hơn nữa có thể có rất nhiều nguy hiểm. Sở đại hiệp à, ngươi cũng biết đấy, ta dù có muốn đi một mình cũng lấy không được phải không. Như vậy không phải là quá lãng phí vàng bạc tài bảo sao." Giang Tam đau khổ cúi mặt nói.



     "Ngươi muốn ta giúp ngươi tầm bảo vật?" Sở Phi Dương hỏi.



     "Không phải giúp . Ta là nói, Sở đại hiệp, chúng ta hợp tác. Ngươi giúp ta tầm bảo, ta với ngươi chia tiền, như thế nào?" Giang Tam tiến lại gần cười nịnh nọt nói.



     "Sở đại ca, người này nhất định nói bậy, không nên tin hắn." Sở Vân Phi nghiêm mặt nói, "Phái Thiên Sơn căn bản chưa bao giờ giấu bảo vật, vậy thì tìm bảo vật gì mới được chứ. Chúng ta không nên mắc mưu hắn."



     Sở Phi Dương dùng ánh mắt trấn an Sở Vân Phi, hướng Giang Tam cười cười nói: "Thành giao. Mang bản đồ ra đây đi."

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét