Chính văn chương thứ mười ba
Giang Tam liếm liếm đôi môi khô khốc khẽ cười cười: "Nếu Sở đại hiệp đã nói như vậy , ta tất nhiên là tin." Nói xong chậm rãi thối lui.
Quân Thư Ảnh tiến về phía trước từng bước, phòng bị nhìn theo hắn.
Giang Tam chỉ xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, hướng về phía Quân Thư Ảnh chớp chớp mắt vài cái: "Đại mỹ nhân à, ngươi đang sợ là ta sẽ nghĩ quẩn mà nhảy xuống chăng ? ! Ngươi tâm địa thật tốt, thật tốt." Nói xong cười hắc hắc hai tiếng.
Giang Tam liếm liếm đôi môi khô khốc khẽ cười cười: "Nếu Sở đại hiệp đã nói như vậy , ta tất nhiên là tin." Nói xong chậm rãi thối lui.
Quân Thư Ảnh tiến về phía trước từng bước, phòng bị nhìn theo hắn.
Giang Tam chỉ xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, hướng về phía Quân Thư Ảnh chớp chớp mắt vài cái: "Đại mỹ nhân à, ngươi đang sợ là ta sẽ nghĩ quẩn mà nhảy xuống chăng ? ! Ngươi tâm địa thật tốt, thật tốt." Nói xong cười hắc hắc hai tiếng.
Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm xuống trong thanh âm còn tràn đầy tức giận: "Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đưa đồ vật giao ra đây."
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta giao, ta giao." Giang Tam thối lui đến vách đá, ngồi xổm xuống, lấy tay ở sườn vách đá sờ soạng một lát, lấy ra một quyển sách màu vàng đã cũ nát.
"Ngươi vào lúc nào thì đem thứ đồ này giấu ở nơi đó?" Sở Vân Phi mở to hai mắt.
"Tiểu tử miệng còn hôi sữa, sư phụ của ngươi không dạy qua cho ngươi sao, có đôi khi võ công không tốt dùng bằng có đầu óc." Giang Tam giễu cợt nói.
"Ngươi, ngươi dám vũ nhục sư phụ ta!" Sở Vân Phi tức giận đến mức rút kiếm, lại bị Sở Phi Dương kìm lại.
"Nếu chúng ta đã đáp ứng hợp tác thì không nên chỉ vì chút khí phách vô nghĩa mà tranh giành." Sở Phi Dương hướng tới hai người nói, lại hỏi Sở Vân Phi, "Ngươi định quay về Thiên Sơn hay là cùng chúng ta đồng hành?"
Sở Vân Phi có chút khó xử nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát nói: "Ta muốn đi cùng mọi người. Tuy rằng ta cũng không biết phái Thiên Sơn có cái gì giấu trong bảo khố đồ, bất quá nếu tên khất cái này luôn miệng nói là trong kiếm có giấu bản đồ bảo vật, ta cũng nên đi tìm hiểu cho rõ ràng một chút."
Giang Tam vừa nghe xong liền cười nhạo một tiếng: "Yêu, lúc chưa thấy thanh đoạn kiếm thì một mực nói không có thứ đồ này, như thế nào lúc nói đến bản đồ bảo vật thì lại bắt đầu hoài nghi nó với Thiên Sơn phái có quan hệ chứ? Ta nói cho ngươi biết , hiện tại thứ này là của ta, nó với Thiên Sơn phái của ngươi một chút quan hệ đều không có. Mặc kệ tìm được bảo vật gì, ngươi một cây kê mao ( lông gà) cũng đừng mong."
Sở Vân Phi cả giận nói: "Ngươi đồ tiểu nhân hạ lưu, ngươi tưởng người khác ai cũng tham tiền như ngươi sao?"
"Ngươi không tham tiền?! Ngươi không tham tiền ngươi không cần theo!" Giang Tam trợn tròn ánh mắt, một chút cũng không đồng ý.
"Ta tự nhiên muốn đi! Nhưng ta không phải vì tiền tài bảo vật . . ." Sở Vân Phi đỏ bừng mặt nói.
"Nói đến nói đi, còn không phải luyến tiếc. Cũng phải a, bản đồ cổ xưa như vậy, không biết có kỳ trân bảo thế (1) gì nha." Giang Tam đem bản đồ giấu vào trong lòng ngực, vẻ mặt hèn mọn nhìn về phía Sở Vân Phi.
"Ngươi! Ta nói không phải vì tài bảo!" Sở Vân Phi tức đến bế khí, "Mặc kệ như thế nào, việc này đều cùng Thiên Sơn phái có quan hệ, ta thân là đại đệ tử Thiên Sơn phái nên tất nhiên muốn đi tìm hiểu cho rõ ràng."
"Nói so với xướng (hát) nghe còn hay a." Giang Tam khinh thường móc móc lỗ tai nói, "Muốn đi thì cứ đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Bất quá ta dù chỉ một hạt nhỏ cũng sẽ không cho ngươi."
"Ai thèm!"
"Ngươi a."
"Ngươi, ngươi vô sỉ!"
"Khách khí khách khí, ngươi cũng không kém là bao."
Sở Vân Phi chưa từng gặp người không biết nói lý lẽ đến như vậy, lúc này hắn đã khó chịu đến vung tay, giận đến sôi người.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lôi kéo Quân Thư Ảnh đi xuống chân núi.
Hai người trở lại tiểu viện mới được tu sửa, vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngăn cách lại gió tuyết, bên trong phòng đã được chậu than sưởi cho ấm áp, lại có cả noãn hương (lò đốt trầm hương, hương thơm trong phòng) tràn ngập, thoải mái như hương khí mùa xuân.
Sở Phi Dương cởi ngoại bào, hướng Quân Thư Ảnh nói: "Ngươi tắm rửa trước đi. Ta đi xem Tiểu Thạch Đầu một chút rồi sẽ quay lại ngay."
Các vị sư huynh sư đệ mà Sở Phi Dương mời đến trùng tu đình viện phòng ốc đều là những cao thủ tinh thông vài loại kỹ xảo về cơ quan cơ mật vì Sở Phi Dương đã có ý mang Quân Thư Ảnh ở chỗ này an cư, tất nhiên hắn sẽ phải cố gắng bằng mọi biện pháp đem mọi thứ tu sửa chu đáo, thuận tiện và thoải mái nhất. Được Đại sư huynh ra lệnh nên các đệ tử Thanh Phong kiếm phái lo lắng hết lòng, nghĩ mọi biện pháp, đem hết thảy bản lĩnh đến cải tạo đình viện này.
Trong đó có mấy người đệ tử đã tiêu phí mấy ngày công phu đào kênh, đưa nước suối từ trên núi chảy xuống, đồng thời ở sau phòng ngủ làm một phòng bếp nấu tao nhã, sạch sẽ dùng để đun nóng nước suối được dẫn về nên bất cứ lúc nào ở đây đều có nước ấm tinh khiết để dùng. Đây cũng là nơi Quân Thư Ảnh thích nhất. Sở Phi Dương dùng nơi này để làm cho hắn vui vẻ, cũng là để kiếm được mấy đêm 'tuỳ tâm sở dục' thực hiện được ý nghĩ quá trớn của mình.
"Ngươi chậm đã." Quân Thư Ảnh gọi lại Sở Phi Dương, nhìn hắn quay người lại nhìn mình, mới khó hiểu nói: "Ta thấy chuyện này chính là không phải đơn giản như vậy. Ngươi thật sự muốn đi theo cái tên khất cái kia tìm bảo vật?"
"Chuyện này cùng Thiên Sơn phái có quan hệ mật thiết, ta không thể mặc kệ ngồi xem được." Sở Phi Dương đưa tay ôm lấy Quân Thư Ảnh, hôn nhẹ mu bàn tay hắn rồi cười nói: "Lo lắng cho ta sao?"
"Chuyện của phái Thiên Sơn quan hệ gì đến ngươi? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được vẫn có người muốn đem ngươi kéo vào sao? !" Quân Thư Ảnh khẽ nhíu mày, "Ngươi nếu đi, chẳng phải đúng như ý nguyện của hắn?!"
"Đã có người muốn cho ta đi, ta làm gì lại không toại nguyện cho hắn?" Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh cười nói: "Nói cho cùng, không phải có ngươi đồng hành sao? Ngươi chính là đại đệ tử cao cấp nhất của Sở Phi Dương ta, nhân chuyện này để cho vi sư nhìn xem, hảo đồ nhi của ta rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh."
"Dù sao cũng không so được với ngươi." Nói đến võ công, Quân Thư Ảnh cũng không dám ảo tưởng, liền hờn giận mà lầm bầm vài tiếng.
"Vậy càng đúng lúc, dù sao bảo tàng kia còn chưa biết là thứ gì. Nếu là cùng Thiên Sơn phái có quan hệ, biết đâu lại là bí kíp võ công bị thất truyền thì sao."
Sở Phi Dương vừa nói xong, hắn cũng không bất ngờ khi thấy Quân Thư Ảnh tròng mắt vừa chuyển, cả người đều hưng phấn hẳn lên, trong bụng không khỏi cảm thấy tức cười.
"Tốt lắm. Hảo đồ nhi, mau một chút cởi hết đồ ngoan ngoãn chờ vi sư." Sở Phi Dương ngả ngớn trêu chọc dưới cằm Quân Thư Ảnh, trong lúc hắn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng về võ công bí tịch, còn chưa kịp phản ứng, liền loé một cái đã phi thân ra ngoài. Ở phía sau,bên trong phòng truyền đến vài âm thanh giận dữ, làm cho Sở Phi Dương nơi khóe mắt tiếu ý (ý cười) càng sâu, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng của Tiểu Thạch Đầu.
Không biết có phải là cùng Cao Phóng ở bên nhau lâu quá mà lây ngốc hay không mà Tín Vân Thâm chiếu cố tiểu hài nhi cũng khá chu đáo. Sở Phi Dương từ khe cửa nhìn vào bên trong, bên giường là vài thứ đồ chơi nho nhỏ của Tiểu Thạch Đầu vứt vương vãi, rơi cả trên đất, trên giường Tín Vân Thâm cuộn tròn trong chăn, đầu hở ra ngoài, đem Tiểu Thạch Đầu hảo hảo mà ôm vào trong ngực, một lớn một nhỏ đều đang ngủ say.
Sở Phi Dương vốn định đến kêu Tín Vân Thâm trở về trên núi, nhưng hiện giờ nhìn thấy cảnh này, hắn cũng không nỡ đem người đánh thức, liền đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, nhanh chóng trở về phòng.
Lúc trở lại phòng ngủ, trong phòng đã không có một bóng người, chỉ có vài món quần áo rơi lả tả ở tại ghế và trên giường, xem ở Sở Phi Dương trong mắt, đúng là nói không nên lời mê hoặc vô cùng.
Trong gian phòng nhỏ được ngăn cách phía sau phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng nước, Sở Phi Dương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một trận nhiệt khí nghênh diện (thẳng mặt) đánh tới. Xoay qua một tấm bình phong, chỉ thấy bên trong mộc dũng rộng lớn (thùng tắm bằng gỗ) , Quân Thư Ảnh đang nhắm hai mắt thoải mái dựa nửa người vào thành mộc dũng, bả vai trơn bóng lộ ra trên mặt nước, trên xương quai xanh vẫn còn vết tích dấu hôn chưa tan hết.
Khối thân thể này mỗi một dấu vết trên đó, đều do chính tay hắn chau chuốt mà thành. Mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể này, cũng chính là hắn tự tay khai phá. Trên thân thể này dù bất luận là cái gì, cũng chỉ có hắn được phép đụng vào vuốt ve. Sở Phi Dương chậm rãi đến gần, hai tay đặt trên bờ vai quyến rũ kia, nhẹ nhàng vuốt ve .
Quân Thư Ảnh thoải mái ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp 'hừ' thoả mãn.
"Thoải mái không?" Sở Phi Dương nhẹ nhàng ấn xoa huyệt vị, làm cho những nơi đang co cứng trên cơ thể hắn thả lỏng ra.
Quân Thư Ảnh cúi đầu 'ân' một tiếng, nâng lên bàn tay ướt sũng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp mu bàn tay của Sở Phi Dương, xem như có ý khen ngợi.
Bộ dáng mềm mại như thế, cũng chỉ vì một mình hắn mà biểu lộ.
Sở Phi Dương cúi đầu, bất đầu từ trán Quân Thư Ảnh mà hôn, đến cái mũi thẳng cao cao, lại gần tới nơi nào đó đang he hé tựa hồ như đang chờ đợi nụ hôn của hắn.
"Ngươi... quần áo sẽ bị ướt. . . . . ." thanh âm nhắc nhở của Quân Thư Ảnh biến mất cùng lúc hai cánh môi quyện vào nhau.
Chỉ một chút nhẹ nhàng trêu chọc, chiếc lưỡi mềm mại kia tự nguyện đưa ra, để cho hắn tuỳ ý thấm mút quấn quanh.
Sở Phi Dương cũng không có hôn môi lâu lắm, khi môi lưỡi tách ra liền tạo lên thanh âm vang dội. Quân Thư Ảnh tựa hồ không quen với việc hắn nhanh chóng rời đi như vậy, nên đầu lưỡi giữa hai cánh môi hồng nhuận theo lúc Sở Phi Dương rời đi mà có chút lộ ra ngoài.
Chính văn chương thứ mười bốn
Sở Phi Dương đứng dậy, Quân Thư Ảnh khó hiểu mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt ngẩng lên ánh mắt nhìn theo mang chút vô tội đúng là trêu chọc lòng người.
"Đừng có gấp, ta chỉ muốn cởi áo ra thôi. Chứ để ướt ngươi lại không muốn, còn lại đều là việc của ta." Sở Phi Dương mặt lộ vẻ chế nhạo nói.
Quân Thư Ảnh tự biết đuối lý, chỉ biết đem mình trầm xuống nước, nhất định không chịu hé răng.
Sở Phi Dương nhìn hắn thản nhiên quay mặt đi, giống như thường ngày đối với những việc củi gạo du diêm( du= mỡ, diêm = muối, ý ảnh ý là mấy thứ việc trong bếp núc) trong nhà liền quang minh chính đại mà né tránh, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhìn thấy bả vai trắng như ngọc lui vào trong nước, hắn miễn cưỡng kiềm chế cảm giác ngứa ngáy khó chịu, thuần thục cởi ra y phục trên thân, giống như ác lang lao đầu về phía trước.
" hảo đồ nhi của ta, mau mau đem chân mở ra." Sở Phi Dương áp lên Quân Thư Ảnh, nét mặt làm bộ nhăn nhở cười.
Quân Thư Ảnh bị hắn thình lình bổ nhào đến, vội dùng hai tay bám lên miệng thùng để giữ lại thân thể bị trượt đi, vừa định lên tiếng trách cứ thì lại bị Sở Phi Dương xốc nách, há miệng ngậm lấy ngực trái, hắn chỉ có thể cắn mạnh môi dưới, hai tay ôm vòng sau đầu Sở Phi Dương, hít một hơi thật dài.
Hai điểm trước ngực đã bị hắn tuỳ ý đùa giỡn quá mức, dư vị lưu lại thật dễ dàng bị kích động lên, đầu lưỡi tinh tế mang theo khoái cảm dần dần tiến công ra xung quanh.
Sở Phi Dương ngậm vài cái liền nhả ra, cười khẽ hỏi: "Thoải mái sao? Muốn tiếp tục không?"
Quân Thư Ảnh đã quá sức chịu đựng, hai cánh tay đang ôm lấy Sở Phi Dương cũng âm thầm tăng thêm chút lực đạo.
Sở Phi Dương lấy tay nâng cằm hắn, khiến cho hắn nhìn thẳng vào chính mình. Hắn cố ý vào lúc Quân Thư Ảnh đang chăm chú nhìn, cười khẽ vươn đầu lưỡi, liếm liếm một chút nhũ tiêm đang sưng đỏ, cũng không ngoài ý muốn mà nghe được một tiếng thở dốc gấp gáp.
Chỉ một chút động chạm đã ly khai khiến cho Quân Thư Ảnh bất mãn, ở trong vòng tay ôm chặt của Sở Phi Dương giãy dụa vài cái, đôi mắt đang khép hờ nhíu lại nói: "Ngươi . . . Liếm ta . . ."
"Liếm làm sao? Nói rõ ràng cho ta nghe." Sở Phi Dương ngửi thấy trên người Quân Thư Ảnh hương vị tươi mát, dùng âm thanh trầm thấp có phần mị hoặc dụ dỗ .
Quân Thư Ảnh cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ hừ nhẹ hai tiếng khó nhịn liền động đậy thân thể, hai tay ôm lấy đầu Sở Phi Dương, thân thể hơi ưỡn lên, đem điểm mẫm cảm trước ngực đưa đến bên môi hắn.
Lúc này chỉ với động tác nhỏ này cũng khiến cho cơ thể Sở Phi Dương giống như bị châm lửa dẫn tới lửa cháy rừng rực, không còn hứng thú để trêu chọc vặt vãnh nữa, chỉ muốn đè xuống người ở bên dưới, ở trên người hắn mà hung hăng đến tận hứng.
Sở Phi Dương lấy tay nâng Quân Thư Ảnh lên, khiến cho hai người thay đổi vị trí. Hắn dựa lưng vào thành mộc dũng rộng lớn, còn để cho Quân Thư Ảnh ngồi ở trên đùi hắn, lại dùng sức tách ra hai chân hắn, làm cho hắn ngồi khóa ở trên người mình.
Sở Phi Dương hai tay nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng tiêm gầy của Quân Thư Ảnh, môi lưỡi ở trước ngực hắn tàn sát bừa bãi. Một đôi bàn tay to lớn chậm rãi lần xuống phía dưới, ở mông hắn bóp nhẹ hai cái, liền thuận tiện mở rộng hạ thân trơn bóng của hắn mà tùy ý vỗ về chơi đùa.
Thân thể không hề phòng bị mà thoải mái bại lộ trước Sở Phi Dương, hạ thân lại bị hắn tùy tâm sở dục vuốt ve, Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên, nhíu chặt mi gian( chỗ ở giữa hai lông mày) để lộ ra khoái cảm cùng khó chịu xen lẫn, mái tóc dài còn dính nước ẩm ướt từng sợi từng sợi dính vào trên lưng cùng trước ngực.
Sở Phi Dương cầm bộ vị nóng như lửa đã hơi ngẩng đầu của Quân Thư Ảnh lên, tận tâm tận lực mà lấy lòng hắn. Lại kéo tay Quân Thư Ảnh qua đặt lên chỗ mà mình đang cố gắng nhịn, hàm trụ vành tai hắn, thèm muốn cười nói: "Ngạnh (cứng)hay không ngạnh? Có lớn hay không? Thích không?"
Quân Thư Ảnh không thích nghe hắn nói xằng nói xiên, không hờn giận mà quay mặt đi, vòng tay buông ra. Sở Phi Dương nắm lấy tay hắn, cầm tay của hai người đặt ở trên dục vọng của chính mình nhu động, hơi thở hổn hển gấp gáp kêu: "Thư Ảnh, của ta. . . . . . Thư Ảnh." Lại áp sát vào mặt hắn, ngậm lấy đôi cánh môi.
Thanh âm nam tính trầm thấp đầy ắp yêu thương, so với dòng nước ấm áp còn khiến cho ấm lòng hơn, tinh tế đi vào lòng người. Quân Thư Ảnh nơi chân mày vì hờn giận mà nhíu lại đã hơi buông lỏng xuống. Hắn mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ đang kề sát của Sở Phi Dương, hai mắt đang đóng chặt, đôi chân mày anh tuấn tất cả đều như trầm mê trong tình yêu say đắm. Quân Thư Ảnh trong ánh mắt không khỏi cũng gợn lên một ít nhu hoà, bàn tay nắm lấy dục vọng nóng rực của Sở Phi Dương cũng có chút tiếp nhận, chậm rãi chiều ý hắn.
Miệng lưỡi từ lúc ban đầu dây dưa kịch liệt đã đần dần ôn nhu hơn. Sở Phi Dương buông ra tay Quân Thư Ảnh, xuôi theo bắp đùi cùng thắt lưng , chậm rãi hướng về phía trước di động, ở sau thắt lưng chần chừ một lát, rồi lại chậm rãi trượt xuống phía dưới, biến mất trong sóng nước xao động
"Ngô. . . . . . Ân. . . . . ." khi một cây ngón tay nương theo ôn thủy cùng thuốc mỡ tiến vào, Quân Thư Ảnh trên môi khó kiềm chế mà để lộ ra tiếng than nhẹ. Sở Phi Dương buông ra bờ môi hắn, tay chậm rãi cử động lên, cẩn thận khuếch trương địa phương tiếp nhận của hắn.
Quân Thư Ảnh khẽ hé mở bờ môi sưng đỏ, điều chỉnh hô hấp đang hỗn loạn .
"Thả lỏng. . . . . ." Sở Phi Dương thấp giọng nói, lại dùng đầu lưỡi an ủi nơi mẫm cảm trước ngực hắn, xua tan đi sự khó chịu của hắn.
Phía sau ngón tay chậm rãi gia tăng đến ba cái, tại địa phương xấu hổ vào vào ra ra, thỉnh thoảng kìm nén, vân vê chuẩn bị, chính là vì thứ vĩ đại sôi sục đang đỉnh đỉnh giữa hai chân hắn đang gắng gượng khai mở dũng đạo, mở ra thân thể của chính mình. Ý nghĩ như vậy càng gia tăng cảm giác xấu hổ khôn cùng.
Quân Thư Ảnh giật giật thân thể, lên tiếng nói: "Có thể."
Sở Phi Dương rút ra ngón tay, hai tay dùng sức thoáng cái đã nâng lên Quân Thư Ảnh, điều chỉnh vị trí của hai người, dục vọng nóng bỏng sớm đã đứng thẳng ở nơi cửa động run rẩy tiến nhập.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn hai má cùng khoé miệng Quân Thư Ảnh, dụ dỗ nói: "Chính mình ngồi lên đi."
Quân Thư Ảnh có chút nan kham cắn cắn môi dưới. Phía sau có thể cảm nhận thứ nhiệt huyết đang rung động, ở huyệt khẩu nhẹ nhàng di chuyển, nhưng cũng không tiến vào. Hắn một tay vịn ở trên vai Sở Phi Dương, một tay xanh chống trên đùi hắn, chậm rãi hướng thân thể ngồi xuống, tại địa phương đã trải qua trọn vẹn khuyếch trương giống như quyến rũ cùng chiều ý mà chậm rãi đem dục vọng to lớn nuốt vào, thân mật quấn quýt lấy nhau khiến cho bên trong nội bích dường như có thể cảm nhận được trên thứ đó gân xanh đang bừng bừng phấn chấn nẩy lên.
Quân Thư Ảnh dừng lại động tác, nhìn Sở Phi Dương liếc mắt một cái, từ cổ đến bên tai đều nhiễm một màu hồng nhạt. Sở Phi Dương biết rõ không thể quá phận, sẽ khiến cho hắn 'thẹn quá hoá giận', bởi vậy giống như trước đây tiến đến hôn môi hắn, dưới thân động một chút, toàn bộ dục vọng chìm ngập vào địa phương khiến cho hắn mất hồn không dứt. Rồi sau đó là một đêm tận hứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét