Trung bá tiểu phiên ngoại
Đạo diễn: đạo cụ sẵn sàng, ba
diễn viên vào vị trí!
Tại sơn động trên hòn đảo đơn
độc….. Ai! Ta nói cậu a, Tiểu Quân đồng chí, cậu dán chặt vào Đại
Sở ( Sở đại hiệp- Sở Phi Dương nhà mình á) như vậy để làm chi? Hắn
cũng đâu có chạy mất. Lui lại phía sau! Lui lại phía sau….
Quân: …Hừ! ( bộ dáng thản nhiên
lùi lại phía sau hai bước.)
Đại sở ( chọc chọc)…đừng mất
hứng a. Buổi tối quay về khách sạn! Ngươi muốn dán ( kề cận) bao lâu
thì dán bấy lâu.
Quân: “ Cút”
Đạo diễn: Đại Sở đồng chí à,
cậu nên để ý trường hợp có được hay không! Đừng có tuỳ nơi tuỳ chỗ
mà đem thủ đoạn lưu manh của cậu ra đùa giỡn! Tốt, đều nhớ rõ hết
vị trí rồi. Trong sơn động trên hòn đảo cô độc màn thứ ba, action!
…….
Sở Phi Dương cẩn thận xem xét
bốn phía sơn động, quả nhiên có thứ gì đó sền sệt màu sắc có chút
kỳ lạ từ vách động chảy ra, tích tụ càng ngày càng nhiều, lại tụ
thành một nhánh nhỏ chảy xuống ( tựa như thạch nhũ ý), từ từ chảy
xuống dưới.
Sở Phi Dương đưa tay muốn lấy
một chút để xem xét, lại bị Quân Thư Ảnh giữ lại: “ Mấy thứ này
rất kỳ dị, đừng tuỳ tiện động vào.”
Sở Vân Phi cũng đi tới một bên,
nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kinh hãi kêu lên: “ A, Sở đại giáp….” (
nhầm lời thoại a!)
Sở Vân Phi vẫn duy trì biểu
tình kinh ngạc, lặp lại: “ A, Sở đại ca, huynh tới xem chỗ này!”
( trợ lý đạo diễn: Kịch bản
rõ ràng ghi ‘Sở đại hiệp’ a. Lúc này tình cảm của Tiểu Sở đã thay
đổi, xưng hô phải đổi….) ( đã là tình địch hé)
( Đạo diễn: Bỏ đi, bỏ đi, hắn
thích gọi ca thì gọi ca đi)
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh
đến gần xem, chỉ thấy trên vách đá trơn nhẵn nổi lên một thạch nữu
(tay cầm bằng đá) rất vuông vắn, bên cạnh thạch nữu được khắc ba chữ
rất tinh xảo: không được ấn.
Tuy rằng đã sớm biết rõ nội dung vở kịch thông qua kịch bản,
thế nhưng lúc nhìn thấy, ba người vẫn là ngạc nhiên một chút.
[ Quân: nhỏ giọng nói- Tình
tiết kịch bản gì mà ngu ngốc như vậy. Tác giả nên trở về trung học
mà học lại ngữ văn đi.]
[Đại Sở: Không nên, ngữ văn của
nàng sẽ khiến thầy giáo khóc mất]
[Tiểu Sở: mấy anh thật độc
ác. Tác giả đã khóc mất rồi.]
Ba người nhìn nhau chốc lát,
vẻ mặt đều không hiểu.
“ Sao bây giờ”? Quân Thư Ảnh mở
miệng.
Sở Vân Phi ngẩng lên nhìn sơn
động nhỏ hẹp kín mít này, vẻ mặt khổ sở nói: “ Bốn phía sơn động
này đều không có lối ra, chỉ sợ đây là thứ duy nhất có thể thay đổi
tình hình lúc này.”
Sở Phi Dương lên tiếng: “ Chúng
ta nếu có thể vào, thì nhất định có lối ra. Thạch nữu này trước
hết không nên động vào, chúng ta tìm kỹ lại xem.” Nói xong rút kiếm
ra, men theo vách đá gõ gõ tìm kiếm.
Quân Thư Ảnh cũng làm theo, Sở
Vân Phi nhìn thạch nữu nhỏ nhỏ kia một hồi lâu. Một cơ quan ngay ngắn
như thế, nhẹ nhàng ấn một cái, nhất định sẽ hoàn chỉnh mà lõm
xuống dưới….
Sở Vân Phi thống khổ lắc lắc
đầu, quay mặt đi rời khỏi thứ đồ vật kia. Nếu còn nhìn nữa, hắn
nhất định nhịn không được mà ấn xuống.
Ba người gõ cả nửa ngày, chỉ
thấy bốn phía đều là vách tường thật, Sở Phi Dương thậm chí còn
tìm kiếm cả trên nóc động, thật sự tìm không được cơ quan gì hoặc
là bức vách nào rỗng, rốt cuộc hết hy vọng mà ngừng lại.
“ Tựa hồ chỉ có một cách này
thôi…” Sở Vân Phi quay lại nhìn thạch nữu ngay ngắn vẫn lặng yên nổi
trên vách động.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh
đương nhiên biết Sở Vân Phi nói đúng, hai người nhìn nhau, Quân Thư Ảnh
hướng Sở Phi Dương gật đầu một cái. Sở Phi Dương nắm chặt tay Quân Thư
Ảnh xoa nắn, liền đi tới phía thạch nữu kia.
Nhẹ nhàng ấn một cái, thạch
nữu thụt vào bên trong vách động. Ba người cảnh giác nhìn xung quanh.
Không bao lâu, chỉ nghe thấy
phía sau vách sơn động truyền đến tiếng vang rất nhỏ, rồi càng lúc
càng lớn, tựa hồ như có cái gì đó đang cuốn đến đây.
Sở Phi Dương ngưng thần lắng
nghe, thân ảnh dịch tới trước mặt Quân Thư Ảnh, đưa hắn lùi xa phương
hướng thanh âm kia truyền đến.
Bất quá trong nháy mắt, tiếng động ù ù đã đến gần bên tai, Quân Thư
Ảnh trong nháy mắt thấy vách động phía sau Sở Phi Dương đột nhiên mở
ra, một mảnh sương trắng phun vào.
“ Phi Dương!” Quân Thư Ảnh chỉ
kịp hô một tiếng, màn sương trắng dày đặc đã trùm lấy thân ảnh Sở
Vân Phi cùng Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh hít một hơi, vận
khí phong bế hô hấp, hướng đám sương mù đi vào.
Sương trắng mặc dù dày đặc
nhưng rất nhanh tan, trong nháy mắt đã tiêu tán chỉ còn dư lại một
chút nhàn nhạt, vách động trước mặt mở rộng ra, có thể lờ mờ nhìn
thấy bên kia có một sơn động rộng hơn, còn có chút ánh sáng chiếu
vào.
Thân ảnh Sở Phi Dương cùng Sở
Vân Phi đều hiển hiện ra, hai người ngã cùng một chỗ, nằm chất lên
nhau.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy hô
hấp ngừng trệ, bước nhanh tới phía trước, lật Sở Phi Dương lại, lấy
tay kiểm tra hơi thở của hắn.Ngón tay cảm nhận hơi thở ấm áp đều
đặn, Quân Thư Ảnh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này Sở Phi Dương cũng đã mở mắt, chớp chớp hai mắt, nhìn Quân Thư
Ảnh.
"Ngươi không sao chứ." Quân Thư Ảnh đem kiếm cắm trên mặt
đất, cúi người nâng hắn đứng dậy.
"Ta. . . . . . Ngươi. . . . . ." Sở Phi Dương nhìn Quân Thư
Ảnh, ánh mắt loé lên.
Quân Thư Ảnh nhìn thần sắc hắn có vẻ khác thường, thân thiết
nói: "Ngươi rốt cuộc làm sao? Cơ thể có gì khác thường không?"
Sở Phi Dương vội vàng lắc lắc đầu, cắn cắn môi. Biểu tình quái dị
này của hắn làm Quân Thư Ảnh càng nghi hoặc. Còn chưa kịp mở miệng
hỏi lại, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm thâm trầm tràn đầy trách
cứ: “ các ngươi đang làm cái gì?”
Quân Thư Ảnh nhìn về phía sau,
hoá ra Sở Vân Phi cũng đã tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ
nhìn bọn họ.
“ Câm miệng, rống cái gì mà
rống.” Quân Thư Ảnh tức giận mà ra lệnh.
“ Ngươi! Hắn….Ta!” Sở Vân Phi
nhìn Quân Thư Ảnh, lại nhìn nhìn vẻ mặt giống khổ qua – Sở Phi Dương,
trong nhất thời cứng họng.
Một lát sau ——
"Ta mới là Sở Phi Dương a!"
"Hắn mới là Sở đại ca. . . . . ."
Một tiếng rống vang cùng thanh âm yếu ớt đồng thời cất lên.
"Cái gì? !" Quân Thư Ảnh nhìn nhìn Sở Phi Dương, lại quắc
mắt nhìn trừng trừng Sở Vân Phi, cũng, chấn kinh rồi.
***
Trung bá tiểu phiên ngoại: Trung
Trong sơn động đã được đốt lên
một đống lửa, ba người ngồi vây xung quay, mỗi người đều tự duy trì
một khoảng cách nhất định. Dưới ánh hoả quang, không khí có chút
quỷ dị.
“ Đây… rốt cuộc là xẩy ra
chuyện gì?” Quân Thư Ảnh lên tiếng trước, ánh mắt tự giác quay sang
Sở Phi Dương ở phía bên trái------ ách, là thân thể của Sở Phi Dương.
“ Này, ta đang ở trong này,
ngươi đang nhìn bên kia?” tay áo bên phải bị người kéo kéo, thanh âm Sở
Vân Phi đầy hờn giận mà chất vấn.
Thanh âm kia làm cho Quân Thư Ảnh
cảm thấy nơi thái dương nổi đầy gân xanh, trong nháy mắt có chút tức
giận. Nhưng vừa quay đầu lại trong cặp mắt xa lạ kia bắt gặp ánh
nhìn thân thuộc, tâm đột nhiên không khỏi mềm xuống.
“ Khụ, ta…. Ta chỉ có chút không quen
thôi.” Quân Thư Ảnh mất tự nhiên nói.
Sở Vân Phi ở một bên thấy hai
ngươi lôi lôi kéo kéo---- thân thể của hắn đang thân mật lôi kéo bàn
tay thon dài trắng nõn của Quân Thư Ảnh, da thịt thân cận, mười ngón
giao nhau, cũng không biết là cảm giác gì…. Sở Vân Phi giật giật
chính ngón tay của mình--- đây là tay Sở Phi Dương, đôi tay này trước
đây từng vuốt ve thân thể người đó, làm cho người đó phát ra thanh âm
mị hoặc mà người khác chưa từng được nghe, nhất định có thể làm cho
huyết mạch người ta sôi sục….
Sở Vân Phi ngẫm nghĩ, cảm thấy
có chút xấu hổ, thầm mắng chính mình sao lại có ý nghĩ xấu xa như
vậy, mạo phạm người ấy.
Quân Thư Ảnh khoé mắt nhìn
thấy nét mặt Sở Phi Dương lộ ra một chút ngượng ngùng, không khỏi
một trận ớn lạnh.
“ Ngươi! Ngươi vẫn còn nhìn
hắn!” Sở Phi Dương tức giận lên tiếng.
Quân Thư Ảnh lặng lẽ rút tay
về, bất đắc dĩ nói: “ Ngươi cũng suy nghĩ đi. Mau tìm cách để trở
về nguyên trạng mới tốt.”
“ Ngươi nghĩ ta không muốn sao?
Trận sương mù vừa nãy nhất định có cổ quái. Chúng ta cũng đã tìm
hết mấy chỗ quanh đó rồi, ngay cả cái cơ quan kia cũng đã đập xuống,
không phải là cái gì cũng tìm không ra sao.” Sở Phi Dương lần đầu tiên
mất đi kiên nhẫn, buồn bực nói.
Quân Thư Ảnh tất nhiên cũng
hiểu sự tình không đơn giản, hoàn cảnh oái oăm này trước đây cũng
chưa từng gặp phải, lại hoàn toàn không có chút manh mối trong tay,
nên hắn không khỏi cũng trở lên trầm mặc.
Sở Vân Phi vẫn luôn ngồi im lúc
này lại đột nhiên lên tiếng, thanh âm đúng là của Sở Phi Dương, nhưng
lọt vào tai Quân Thư Ảnh nghe kiểu gì cũng cảm thấy không được tự
nhiên: “ Khụ, chúng ta hiện giờ ngay cả nguyên nhân vì sao biến thành
thế này cũng không biết, muốn đổi trở về, thì phải đổi từ đâu.”
Sở Phi Dương nheo lại hai mắt ý
vị thâm trường nhìn Sở Vân Phi: “ Vân Phi a, ta nghe thế nào, cũng cảm
thấy ngươi không muốn biến trở lại đâu?”
Sở Vân Phi nghiêm mặt: “ Sao có
thể?! Tuy rằng Sở đại ca bộ dạng ngọc thụ lâm phong tiêu soái lỗi
lạc, nhưng ta lại càng thích thân thể trẻ trung của ta a. Tự dưng vô
duyên vô cớ lại già đi mấy tuổi, kết cục ta chính là chịu thòi.”
“ Tiểu tử thối này!” Sở Phi
Dương mọi việc đang không được như ý, lúc này quả thực tức đến hộc
máu.
“Nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi tiếp
tục tìm cách.” Quân Thư Ảnh thở dài một hơi, đứng dậy tránh ra.
“ Hảo, tốt!” Sở Vân Phi dùng
thanh âm của Sở Phi Dương ngoan ngoãn lại nhanh nhảu đáp lời, nhổm
người đứng dậy giả vờ giả vịt quay sang hướng khác, đi được vài
bước lại vui vẻ đuổi theo Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương ở phía sau nhìn
thấy Quân Thư Ảnh đối với Sở Vân Phi đang đuổi tới nơi vẻ mặt ôn hoà
mà nhẹ giọng trả lời, sâu kín trong lòng nảy lên, cảm giác nguy cơ
thật sâu.
***
Ba người lại mất công tìm kiếm
một hồi lâu mà không thu hoạch được gì, mới trở lại ngồi nghỉ ngơi
quanh đống lửa.
Quân Thư Ảnh vẫn trầm mặc,
không biết đang suy nghĩ cái gì. Sở Phi Dương sắc mặt ngưng trọng---
tuy rằng đang dùng khuôn mặt của Sở Vân Phi. Sở Vân Phi thì hai mắt
đảo quanh liếc bên này liếc bên kia, lại liếc bên kia liếc bên này,
rồi cúi đầu tự nhìn chính mình, không biết nghĩ cái gì, mà tay giơ
lên gãi gãi đầu, lộ ra bộ dạng ngượng ngùng. Cái bộ dáng đó khiến
Sở Phi Dương nhìn mà tức gận, rồi cũng chỉ có thể ẩn nhẫn cho qua.
Không biết qua bao lâu, Quân Thư
Ảnh lên tiếng: “ Tất cả đều mệt mỏi rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi,
ngày mai tìm manh mối cũng không muộn.”
“ Hảo, hảo, nghỉ ngơi nghỉ
ngơi.” Sở Vân Phi ngoan ngoãn gật đầu. Rõ ràng là thanh âm của Sở Phi
Dương, nhưng lại dùng thái độ cung kính chưa từng dùng để nói chuyện
cùng hắn, mặc dù biết rõ không phải Sở Phi Dương, nhưng vẫn khiến cho
Quân Thư Ảnh không nhịn được mà lộ ra vẻ tươi cười.
Sở Vân Phi nhìn thấy Quân Thư
Ảnh đối với mình lộ ra khuôn mặt vui vẻ, cũng cười ha hả hai tiếng,
mặt không khỏi đỏ lên.
Sở Phi Dương ở một bên nhìn
thấy, nhịn một chút----lại nhịn một chút, rốt cục mới đem ngụm dấm
chua đã tới gần cổ họng mà nuốt trở về, quăng một ánh mắt khinh
thường rồi đi nghỉ.
….
Ba người nằm thẳng ngang nhau,
trong không gian nhỏ hẹp, cự ly vẫn tế nhị như trước, trong tiếng lửa
cháy bập bùng, không khí quỷ dị càng lan tràn.
Sở Vân Phi xoay người, lăn về
phía Quân Thư Ảnh, tay hơi va chạm vào eo Quân Thư Ảnh.
Thân thể Quân Thư Ảnh cứng đờ,
ngại ngùng xê dịch ra, nhích dần về phía Sở Phi Dương. ( thân thể anh
Sở Phi Dương – chính xác là Sở Vân Phi )
Sở Phi Dương theo thói quen định
đưa tay kéo hắn vào, lại cảm thấy thân thể hắn quả thực sắp cứng đơ
như gỗ. ( sở phi dương thật)
“ Ngươi sao vậy?” Sở Phi Dương
khó hiểu cúi đầu hỏi.
Sở Vân Phi nhìn thấy cánh tay
kia ôm trên vai Quân Thư Ảnh, trên mặt không khỏi có chút đỏ hồng.
“Ngươi….” Quân Thư Ảnh thần sắc
phức tạp nhìn Sở Phi Dương một cái.
Sở Vân Phi ở phía sau vội vàng
nói: “ Các người tuỳ ý, ta… ta không chú ý.” Nói xong ngượng ngùng
cười cười.
Sở Phi Dương mạnh mẽ phản ứng
trở lại, buông ra Quân Thư Ảnh, xoay người ngồi dậy hướng Sở Vân Phi
tức giận nói: “ Tiểu tử thối, ngươi không để ý ta để ý! Ta đã sớm
thấy ngươi bất thường rồi, từ sáng sớm đến giờ động một chút là
ngươi đỏ mặt. Ngươi nói xem ngươi đã làm cái gì xấu hổ sao! Với ngươi
có liên quan gì? Đầu óc toàn suy nghĩ hạ lưu!”
“ Rõ ràng là ý nghĩ trong đầu
của huynh mà thôi…” Sở Vân Phi bất mãn thấp giọng nói.
“ Nói thầm cái gì, lớn tiếng
lên!”
“ Không có gì…” Sở Vân Phi nằm
nghiêng người, đưa lưng về Sở Quân hai người, làm bộ phải ngủ thôi. Sở
Phi Dương cũng không buồn để ý hắn nữa, ánh mắt phức tạp nhìn Quân
Thư Ảnh hồi lâu, chỉ đến khi thấy Quân Thư Ảnh cả người không được tự
nhiên, mới nằm xuống một bên cách khá xa hắn.
Quân Thư Ảnh nhìn trái nhìn
phải, bất đắc dĩ thở dài.
Qua một lúc lâu, thanh âm rầu
rĩ của Sở Vân Phi từ phía bên kia truyền đến: “ Kỳ thực nếu Sở đại
ca muốn dùng thân thể ban sơ này làm đến, ta cũng không để ý….” ( thân
thể lúc đầu= ý là thân thể của anh Phi Dê, tên Tiểu Sở này ghê thiệt
^_^)
“ Làm?” Sở Phi Dương chỉ cảm
thấy thái dương vừa giật, “ Làm cái gì? Ngươi muốn làm cái gì?!
Ngươi tiểu tử thối hạ lưu này, ngươi muốn bị đánh sao?”
“ Sở đại ca, đau a! Đây là thân
thể của huynh, huynh đành lòng xuống tay nặng như vậy sao!” Ánh lửa
chiếu đến tạo thành bóng dáng vặn vẹo ở trên tường, dây dưa lẫn
lộn, thanh âm hỗn loạn quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Quân Thư Ảnh đau đầu mà bóp
bóp trán, đứng dậy đi đến chỗ khác nằm xuống, tạm thời không có tâm
tư đi quản hai người phía đối diện đang quần nhau đến đất trời đen
kịt.
***
Trung bá tiểu phiên ngoại: hạ
Không biết qua bao lâu, trong sơn động hôn ám không có ánh mặt
trời đã không phân biệt nổi canh giờ, trong cơn mơ mơ màng màng Quân Thư
Ảnh cảm thấy hình như có người đang nhìn chằm chằm mình, mí mắt
không khỏi giật giật, chậm rãi mở ra hai mắt.
Khuôn mặt ngaỳ càng phóng đại
trước mắt hắn, khuôn mặt tuấn tú kia còn mang theo ít nhiều si mê,
kinh ngạc nhìn hắn.
“ Phi Dương …” Quân Thư Ảnh giơ
tay vỗ vỗ hắn, điệu bộ tuỳ ý đưa tay khoác lên vai hắn, vì buồn ngủ
mà một lần nữa nhắm mắt xuống.
……..
Thời gian dường như đứng im
trong giây lát. Sau đó, Quân Thư Ảnh mở lớn hai mắt, trong khoảng khắc
đã tỉnh táo lại. Hắn giẫy khỏi ‘Sở Phi Dương’ trước mặt, xoay người
đứng lên, nghiêng người không chế Sở Phi Dương vẫn đang nửa quỳ trên
mặt đất sững sờ nhìn hắn.
“ A- người từ từ!” ‘Sở Phi
Dương’ kêu lên một tiếng.
Quân Thư Ảnh đối với thân thể
Sở Phi Dương vốn không thể thẳng tay xuất thủ, thanh âm quen thuộc đến
cực điểm này lại làm cho hắn càng do dự, hai tay vốn không dùng
nhiều lực gì lại buông lỏng ám kình. Người bị chế trụ chỉ hơi dùng
sức cũng có thể giãy ra.
“ Ngươi…” Quân Thư Ảnh nhìn khuôn
mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại không biết phải nói cái
gì.
‘Sở Phi Dương’ xoa xoa cổ, ánh
mắt lướt qua khuôn mặt Quân Thư Ảnh, lẩm bẩm một tiếng: “ Ngươi thật
đúng là không ngại dùng sức a.”
Nghe lời nói đầy thân mật này
làm cho Quân Thư Ảnh thêm nghi hoặc. Hắn đem người trước mắt đánh giá
đến vài lần, kinh nghi bất định mà mở miệng nói: “ Ngươi rốt cuộc …”
“ Ngươi nghĩ muốn mưu sát phu
quân a.” Sở Phi Dương yên lặng nhìn hắn, đột nhiên cười cười trêu chọc
một câu.
Một câu này thường ngày Quân
Thư Ảnh vốn không buồn đếm xỉa, lúc này nghe thấy, quả thực giống
như thanh âm của tự nhiên thực êm tai.
“ Các ngươi khôi phục rồi?!”
Quân Thư Ảnh cao giọng nói, quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng
dáng Sở Vân Phi đâu, “ Người kia đâu?”
“ Ách… đi dò đường chứ sao.”
Sở Phi Dương tuỳ tiện đáp, sau đó liền cười cười giang hai tay, “ Qua
đây.”
“ Làm cái gì?” Quân Thư Ảnh vẻ
mặt đề phòng.
“ Không làm cái gì cả. Ta chỉ
là luôn.. luôn muốn ôm ngươi.” Ánh mắt Sở Phi Dương càng trở lên dịu
dàng, thấp giọng khẩn cầu.
Nhìn Quân Thư Ảnh vẫn như cũ
không có ý tứ dịch chuyển, Sở Phi Dương mỉm cười chậm rãi đi về
phía trước. Khi đến gần, liền vươn hai tay cầm lấy bờ vai hắn, đem
người nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực.
“ Ngươi sao vậy…” Quân Thư Ảnh
bị Sở Phi Dương dịu dàng ôm lấy, tuy rằng trong đáy lòng có chút nghi
hoặc, nhưng hơi thở quen thuộc đến cực điểm kia khiến hắn không có
cách nào phòng bị, huống chi vị đạo ôn nhu bao quanh thân thể, đúng
là thuộc về Sở Phi Dương .
Chỉ là một cái ôm dịu dàng,
Sở Phi Dương liền buông ra Quân Thư Ảnh, lại dùng ánh mắt thâm trầm
chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, chậm rãi kề mặt sát tới…
Quân Thư Ảnh thắt lưng căng
thẳng, lui lui về phía sau, lại bị Sở Phi Dương dùng sức giữ chặt,
ánh mắt chăm chú nhìn đôi môi hắn, cố chấp tiếp tục đến gần.
“ Sở Vân Phi ! Ngươi đang làm
cái gì?!” một thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên. Hai người cùng
quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy ‘Sở Vân Phi’ không biết từ lúc nào
đã trở lại vẻ mặt âm trầm đang nhìn bọn họ.
Quân Thư Ảnh chỉ trong nửa khắc
đã hiểu được, hắn giãy khỏi ‘Sở Phi Dương’, ngay từ đầu vốn đã nghi
hoặc nhưng ánh mắt cũng không thiếu sự ôn nhu trong nháy mắt đã trở
nên lạnh lẽo.
‘Sở Phi Dương’ trong lòng đau
đớn, lẩm bẩm kêu, “ Thư Ảnh…”
“ Ngươi câm mồm! Thư Ảnh là để
ngươi kêu sao!” Sở Phi Dương thân hình vừa động, đã ngăn lại Sở Vân Phi,
hừ lạnh một tiếng: “ Ngươi bất quá chỉ dùng bề ngoài của ta, đừng
vọng tưởng thay thế được ta?! Vân Phi, ngươi hẳn là biết, giới hạn
của Sở đại ca ở đâu. Không cần thử sức chịu đựng của ta lần nữa!”
Sở Vân Phi nhìn vẻ mặt lãnh
khốc của Sở Phi Dương. Mặc dù đó là mặt mình, nhưng từ cặp mắt kia
bắn ra tầm mắt lạnh như băng cũng khiến cho hắn không khỏi rùng mình.
Hắn quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh, bộ dáng vẫn giống như từ trước đến
nay lộ ra trước mặt hắn, chỉ có ánh mắt lãnh đạm hờ hững, tựa hồ
chút mềm mại dịu dàng một giây trước, đều là ảo giác của mình
hắn.
“ Ta chỉ muốn……….. cũng muốn
nhìn bộ dáng nhu hoà của hắn đối với ta mà thôi, như vậy là tốt
rồi….” Sở Vân Phi lẩm bẩm nói.
Sở Phi Dương buông hắn ra, xoay
người đi qua chỗ Quân Thư Ảnh,kéo hắn ra phía ngoài: “ Nhanh đi tìm
manh mối đi, ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!”
Sở Phi Dương thật hiếm khi để
lộ ra một chút tàn bạo không che lấp được. Tuy rằng Quân Thư Ảnh cho
tới bây giờ vẫn luôn biết, Sở Phi Dương không phải như bề ngoài của
hắn công bình chính trực ôn hoà nhã nhặn, mà hai tay của hắn cũng
nhuốm rất nhiều máu tươi. Nhưng khi thực sự đối mặt với mặt thô bạo
của hắn, quả thực vẫn không cách nào thích ứng.
Xem ra chuyện thay đổi thân thể,
đối với hắn ảnh hưởng rất lớn… phải nhanh chóng tìm cách đổi trở
về mới tốt.
Nhưng là.
Lại một phen tìm kiếm không có
kết quả.
Ba người không biết đã tìm bao
lâu, nếu tính theo số lần ăn cơm, hẳn đã qua một ngày một đêm. Mặc
dù đều là người có nội công thâm hậu, nhưng cũng không tránh khỏi
tiêu hao nhiều tinh lực, lúc này lại không ngủ không nghỉ mà tìm kiếm
lâu như vậy, cũng đều có chút mệt mỏi.
Đống lửa một lần nữa được
nhóm lên, xua tan không khí ẩm ướt cùng hắc ám, chiếu rọi tạo ra một
khoảng không ấm áp.
Ba người yên lặng ăn lương khô.
Sở Vân Phi bộ mặt uỷ khuất nhìn về phía hai người cả một ngày nay cũng không để ý đến hắn,
vẫn như cũ bị người nhẫn tâm làm như không thấy. Sở Vân Phi bĩu môi,
lẳng lặng một mình chạy đến một góc sáng sủa nằm xuống ngủ.
Sở Phi Dương cầm một cành khô
khơi khơi đống lửa, chờ Quân Thư Ảnh ăn xong mới nhẹ nhàng đẩy hắn
một chút nói: “ Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ gác đêm.”
Sở Vân Phi cuộn mình nằm trong
một góc, thân thể co rúm lại, muốn bao nhiêu thương cảm có bấy nhiêu
thương cảm.
Sở Phi Dương biết Sở Vân Phi
hiểu lầm, thở dài một hơi giải thích: “ Tiểu tử thối, đây cũng không
phải phòng ngươi, giả bộ đáng thương cái gì. Ngày hôm qua chính là ta
gác đêm. Ngươi cho là ta có thể giống ngươi ăn ngon ngủ ngon một hồi,
lại còn dám đối với người của ta động thủ động cước sao?”
Sở Vân Phi lẩm bẩm vài tiếng,
lui vào một góc không động đậy.
Quân Thư Ảnh lại lên tiếng: “
Hôm nay để ta gác, ngươi đi ngủ đi.” Sở Phi Dương vốn định phản đối,
nhưng đối diện Quân Thư Ảnh một lát, lại gật đầu đồng ý.
Quân Thư Ảnh ngồi giữ đống
lửa, lấy cành khô nhàm chán mà gẩy tới gẩy lui, nhưng lại không chú
ý đến bên ngoài ánh lửa trong khoảng không hắc ám đang chậm rãi tràn
lên một trận sương trắng dày đặc.
…..
“ …. Thư Ảnh, Thư Ảnh? Tỉnh
tỉnh!” Quân Thư Ảnh bị người dùng sức lay lay vài cái, mới chậm rãi
mở hai mắt, khuôn mặt tuấn tú của Sở Phi Dương phóng đại trước mắt
hắn.
Quân Thư Ảnh trợn to hai mắt,
không để tâm trong đầu vẫn còn choáng voáng đến khổ sở, hắn chế trụ
Sở Phi Dương, tức giận nói: “ Ngươi lại muốn làm gì hả?”
Sở Phi Dương thuận thế nhào
tới trên người Quân Thư Ảnh, bi thương mà kêu lên một tiếng: “ ngươi,
ngươi mưu sát phu quân!”
“ Câm miệng!” Quân Thư Ảnh tức
giận hét lên.
“ Ngươi nhận cho rõ a, thực sự
là ta!” Sở Phi Dương ngẩng đầu, thừa dịp Quân Thư Ảnh chưa kịp phòng
bị thì nhấc đầu ‘ chút’ một cái trên môi hắn.
“ Ngươi!” Quân Thư Ảnh trừng lớn
hai mắt, nhìn người kia cười đến hai mắt cong cong.
Sở Phi Dương lại thừa dịp Quân
Thư Ảnh chưa kịp chuẩn bị, một tay đem hắn ném trên mặt đất, hạ thấp
người đè ép lên cười nói: “ Không cần lo lắng, ta thực sự là tướng
công của ngươi.”
Quân Thư Ảnh bị hắn ép tới
thở dốc khó khăn, không kiên nhẫn nói: “ Cút! Buông!”
“ Ta không…” Sở Phi Dương còn
chưa dứt lời, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện, miệng hét
lớn: “ Thư Ảnh, ta….”
Hai người đồng loạt quay đầu
nhìn lại, Sở Vân Phi vẻ mặt tươi cười đang đứng trước cửa động, lời
còn chưa nói xong đã nuốt vào trong miệng, khuôn mặt vặn vẹo nhìn hai
người trên mặt đất.
“ Thư Ảnh?!” Sở Phi Dương trầm
hạ thanh âm đầy nguy hiểm, chậm rãi đứng dậy, vặn vặn cổ tay phát ra
tiếng ‘rắc rắc’, “ Gọi thật thân thiết a. Sao vậy Vân Phi, ngươi còn
muốn giả mạo Sở đại ca sao?!”
“ Ta… ta… huynh…” Sở Vân Phi lắp
bắp nói, “ Huynh sao có thể trở về nhanh như vậy? Ta rõ ràng tỉnh
trước huynh! Ta đã đem huynh đến nơi rất xa mà!” Sở Vân Phi lớn tiếng
kêu lên, vừa bi phẫn vừa không cam lòng.
Sở Phi Dương thay đổi sắc mặt,
vặn vặn tay đi tới, nghiến răng nói: “ Sao vậy? Tối nay nếu ta không
trở về, ngươi lại muốn làm cái gì?!”
“ A--- Sở đại ca, đau! Ta cái
gì cũng chưa kịp làm đâu! Huynh không thể đánh ta!” Sở Vân Phi ôm đầu
hô lớn. Nhưng lại khiến Sở Phi Dương tức giận đến hừ hừ vài tiếng,
nắm tay càng thêm nặng.
“ Ngươi còn muốn làm cái gì?!
Ngươi thứ ‘ sói đội lốt cừu’ này, ta hôm nay không đánh chết ngươi ta
với ngươi cùng họ!”
Tiếng gầm thét của Sở Phi
Dương cùng tiếng kêu bi thương của Sở Vân Phi xen lẫn vang vọng khắp sơn động.
Quân Thư Ảnh đi đến một bên,
thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trận khôi hài này, cuối cùng
cũng kết thúc…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét