[3]
Từ khi Sở Phi Dương trở về,
Quân Thư Ảnh cảm thấy hắn có chút quái. Nhưng là như thế nào, hắn cũng không rõ
lắm.
Vẫn cứ mang vẻ mặt chính
nghĩa ngu xuẩn, vẫn cứ chiếu cố y cùng Tiểu Thạch Đầu từng chút một. Nếu thật sự
nói chỗ nào cùng trước kia không giống, đại khái chính là…… Cả ngày
không hề cuốn lấy y chặt như trước. Trên mặt đã không còn vẻ đùa cợt như
trước, động tay động chân cũng không có .
( Ảnh nhi chửi chồng xoen xoẻn mà vẫn thấy iu
nhỉ, thấy chồng hờ hững thì thấy không vui kìa)
Thời gian buổi tối người
kia cũng tĩnh lặng, Quân Thư Ảnh cuối cùng nghĩ ra chỗ nào không thích hợp.
Nghĩ đến hắn trở về đã muốn năm sáu ngày , đến bây giờ cũng không có tới quấy rầy
quá y, thật sự là quá không bình thường.
Quân Thư Ảnh ngồi lên, bụng
do mãnh mẽ bật dậy cảm thấy một chút không khoẻ, hắn dùng tay nhẹ xoa .
Nghĩ như vậy, Quân Thư Ảnh đứng
dậy khoác áo, bước trên hành lang đầy đất ánh trăng, hướng về phòng Sở Phi
Dương đi đến.
04
Quân Thư Ảnh đẩy cửa đi vào,
cước bộ nhẹ nhàng đi đến bên giường. Sở Phi Dương đang ở trong mộng cũng nhíu lại
mày làm cho y có chút để ý. Khi y vừa mới đi đến bên giường thì Sở Phi Dương đột
nhiên bừng tỉnh, cảnh giác xoay người xuống giường, quát: ” ai?!”
” Là ta.” Quân Thư Ảnh đáp.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng thở ra, kéo Quân Thư Ảnh ngồi ở bên giường, chạm tay
vào da thịt có chút cảm giác mát, nói: ” buổi tối trời lãnh, cẩn thận lạnh.”
Quân Thư Ảnh cười nói: ” Ta không sao. Chỉ là sợ ngươi có việc.”
Sở Phi Dương nghe vậy nhíu mi nói: ” Ta có thể có việc gì. Nhưng thật ra
ngươi, ” Sở Phi Dương vừa nói vừa đặt tay ở bụng Quân Thư Ảnh, cười nói: ” mới
phải chú ý nhiều hơn.”
Quân Thư Ảnh thấp ánh mắt, tựa hồ đang nhìn cái tay đang đặt ở trên bụng của
mình. Sở Phi Dương cũng thấy động tác chính mình lỗ mãng, giống như đối đãi nữ
tử bình thường. Thưòng ngày đối đãi với y như vậy có khi sẽ làm y giận dữ, có
khi rồi cũng lại không sao cả. Không biết y lúc này có để ý hay không.
Nhưng không có, Quân Thư Ảnh chính là hơi hơi cúi đầu, Sở Phi Dương chỉ có
thể nhìn thấy lông mi y hơi hơi rung động. Hắn cũng không có phải có ý gì. Sở
Phi Dương liền nhẹ nhàng vì y nhẹ nhàng xoa.
Mỗi một lần đều đã làm cho Quân Thư Ảnh nội lực dần dần tiêu hao, cảm giác
như vậy cũng không tốt. Sở Phi Dương tận lực làm cho nội lực chí dương của
mình xuyên thấu qua lòng bàn tay chậm rãi chảy vào trong cơ thể hắn.
Không biết từ khi nào Quân Thư Ảnh đã thay đổi tư thế tựa vào trong lòng ngực
của hắn. Những lọn tóc ở giữa cần cổ mềm nhẵn nóng ấm đang nhẹ lay động,
trong hơi thở tựa hồ như quanh quẩn như có như không hương vị bình
thường nhưng đầy mê hoặc , Sở Phi Dương chỉ cảm thấy có chút khó có
thể hô hấp. Tận lực khắc chế lự đạo trên tay , duy trì sự dịu dàng.
Ngoài cửa sổ một tiếng động rất nhỏ phát ra, đánh gãy không khí có chút ám
muội. Sở Phi Dương ngẩng mạnh đầu nhìn lại. Tuy rằng cửa sổ đều đóng chặt, hắn
quăng một tia nhìn nhưng lại giống như có chút nghiến răng nghiến lợi thù hận,
hung tợn nhìn chăm chú về hướng đó.
Quân Thư Ảnh tuy rằng nội lực không tốt, nhưng rõ ràng một thanh âm vang
lên như vậy hiển nhiên cũng kinh động tới y rồi. Y vừa định đứng dậy, lại bị Sở
Phi Dương sớm một bước áp quay về trên giường, sờ soạng một chút hắn hướng mặt
y, cười nói: ” đại khái là mèo hoang linh tinh có chút quấy nhiễu chuyện tốt.
Ta đi nhìn xem là được. Ngươi ở chỗ này chờ ta.” nói xong liền nhẹ nhàng nhảy
ra ngoài, một chút tiếng vang cũng không có, chỉ có khung cửa sổ hơi động nhẹ,
tựa hồ bị gió va chạm bình thường.
Mặc kệ người đến là thần thánh phương nào, Quân Thư Ảnh trái lại tuyệt
không lo lắng Sở Phi Dương sẽ không đối phó được. Tà ỷ ở đầu giường, không biết
đã ngủ từ khi nào.
Khi tỉnh lại đã là sáng sớm, ánh mặt trời mờ mờ, xuyên thấu qua khe cửa sổ
chiếu vào trong phòng in trên mặt đất, ngoài cửa sổ chim líu ríu kêu rất
náo nhiệt. Bên hông một cánh tay vắt ngang, ngón tay thon dài đặt ở trên bụng của
y, cái chỗ tiếp xúc truyền đến từng trận ấm áp. Rõ ràng hai người thân hình
không kém là bao nhiêu, Sở Phi Dương lại phải miễn cưỡng đưa y ôm vào trong ngực,
biến thành hai người cũng không thoải mái.
Quân Thư Ảnh ngồi dậy, xoa nhẹ cánh tay có chút tê dại, Sở Phi Dương cũng tỉnh
lại, cười khanh khách đưa mặt tới gần, ra vẻ than thở đáng tiếc nói: ” thật sự
là đáng tiếc……”
” Đáng tiếc cái gì?” Quân Thư Ảnh khó hiểu nói.
Sở Phi Dương cười nói: ” Đáng tiếc, thật vất vả ngươi có thể chủ động như vậy
một lần, lại bị mấy con mèo hoang không hiểu phong tình phá hủy cơ hội.
Càng quá phận hơn chính là rõ ràng chính mình đã chạy tới, cư nhiên ngã xuống
giường vù vù ngủ mê, ngươi nghĩ muốn nghẹn chết tướng công ta sao?!” Sở Phi
Dương vừa nói nghiêng người đem Quân Thư Ảnh đặt ở dưới thân, vẻ mặt nụ cười –
dâm đãng nói.
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, hơi ngọ ngoạy một chút, không biết làm sao nói:
” Lăn xuống đi. Trời sáng như vậy muốn phát tình cái gì.”
Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng tránh cái con người vô lại ở trên thân mình ra,
đi xuống giường mở cửa sổ. Bên trong một mảnh sáng ngời, xua tan tất cả cái
bong tối u ám. Chỉ còn Sở đại hiệp một người ở góc tối trong phòng đang ngồi tự
kỷ vì đau lòng a. (câu này chém ^^)
Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu, là y hoa mắt mới có thể cảm thấy người này trở
nên không giống thưòng nên lui tới, còn lo lắng hắn có cái gì phiền toái quấn
thân. Hắn quả thực bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
※※※
Chân Thủy Môn.
Phinh Đình Tiên Tử đón nhận mật báo, vẫy lui tất cả hạ nhân. Sau khi xem
tùy tay thiêu hủy tờ giấy nho nhỏ kia, khóe miệng lộ ra mỉm cười: ” Hắc Phong
này, diễn trò diễn cũng thật là giống. Cho dù ở ta trước mắt, ta cũng không
phân rõ thiệt giả .”
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng: ” Phinh Đình.”
Phinh Đình Tiên Tử vội quay đầu lại, thuận tay đem cái tờ giấy đã đốt sạch
thành một dúm tro tàn kia hướng về phía hồ nước mà ném.
Sở Phi Dương tầm mắt đảo qua một chút bụi trên mặt nước, nhìn về phía nàng
lại hé ra khuôn mặt tươi cười, giống như lơ đãng hỏi han: ” cái đồ vật gì vậy?”
” Không cái gì. Một ít công vụ mật báo của môn phái mà thôi. Thật có lỗi mấy
thứ này tạm thời vẫn không thể cấp Sở đại ca nhìn đến.” Phinh Đình Tiên Tử dịu
dàng cười nói, ” Trừ phi…… toàn bộ Chân Thủy Môn này đều là của ngươi, ngươi muốn
nhìn cái gì đều được.” nói xong liền nhẹ nhàng đi qua.
Sở Phi Dương không dấu được dấu vết hơi chợt lộ ra, thân thủ lễ độ nhẹ
nhàng giúp đỡ một chút, liền tức khắc thối lui. Tận lực không chú ý khuôn mặt
xinh đẹp kia đang lộ ra biểu tình ảm đạm, Sở Phi Dương xoay người sang chỗ
khác, nhưng không cách nào khắc chế lộ ra vẻ uể oải chua xót tươi cười.
Quân Thư Ảnh bởi vì một cái nguyên nhân rõ ràng nào đó làm cho nội lực tiêu
hao thật lớn, hiện giờ đã là sở thặng không có bao nhiêu, tuyệt thế võ công
cũng chỉ thừa lại một ít kỹ năng hoa hòe mà thôi.
Không có nội lực, tự nhiên cũng không giống như khi trong người có nội lực
như vậy tai thính mắt tinh, có thể nhận biết động tĩnh dù rất nhỏ. Mặc dù như
thế, Quân Thư Ảnh lại biết đình viện này cũng không giống như vẻ ngoài thoạt
nhìn đến im lặng kia. Bởi vì Sở Phi Dương rõ ràng là có chút đề phòng cái gì.
Nhưng là mặc kệ Quân Thư Ảnh hỏi bao nhiêu lần, Sở Phi Dương đáp án vĩnh viễn
là không có cái gì muốn y không cần nghĩ nhiều. Y rốt cuộc nhịn không được bạo
phát lửa giận.
” Ta tuy rằng nội lực tiêu hao hầu như không còn, nhưng không phải người
mù. Ngươi cả ngày chỉ lăng lăng dựng thẳng hai cái lỗ tai, tưởng ta không nhìn
thấy sao?” Quân Thư Ảnh vỗ án cả giận nói, ” rốt cuộc là cái gì, cùng lắm thì
thứ đông tây nào đó, ngươi muốn giấu diếm ta sao?!”
Sở Phi Dương bật cười nói: ” Cái gì mà chỉ lăng lăng dựng thẳng lỗ tai?!
Cách nói ngươi có chút kỳ quái đó. Như thế nào cũng là phiêu phiêu giai công tử
tài hoa trác tuyệt, làm sao nói chuyện càng ngày càng giống đại nương phong phạm
nhà săn bắn hàng xóm kia. Không được, ngươi sau này đừng có động một chút là
đem Tiểu Thạch Đầu đưa cho nàng chiếu khán.”
” Sở Phi Dương.” Quân Thư Ảnh mị ánh mắt, trong thanh âm mang chút bình
tĩnh như sự yên lặng trước cơn bão táp.
” Tốt lắm, tốt lắm, đừng nóng giận.” Sở Phi Dương nhìn y sắc mặt đông lạnh,
tựa hồ thật sự là tức giận đến không nhẹ, bước lên phía trước hảo thanh trấn
an.
” Ngươi đừng nghĩ muốn hồ lộng cho qua.” Quân Thư Ảnh cả giận nói, ” Từ sau
khi trở về ngươi làm rất nhiều việc cổ quái. Nếu không phải cái mặt dày này là thế
gian hiếm có độc nhất vô nhị, ta thật muốn hoài nghi ngươi có phải hay không là
tên Sở Phi Dương kia .”
Sở Phi Dương khiên khiên khóe miệng: ” lại nghĩ nhiều rồi .” nói xong đưa
tay ôm Quân Thư Ảnh, bàn tay đặt ở trên bụng hơi hơi lộ ra của hắn, cười nhẹ
nói, ” đều là ảnh hưởng của vật nhỏ này. Ngươi trong lòng thoải mái một chút,
chờ khi nó sinh hạ, ngươi cái gì cũng chưa từng thay đổi mà, ngươi chính
là…… sự mẫn cảm trong thời gian mang thai.”
” cổn!” Quân Thư Ảnh chán ghét đẩy Sở Phi Dương ra. Y thầm nghĩ đem sự tình
hảo hảo nói rõ ràng, nhưng Sở Phi Dương luôn dấu diếm không nói thật. Điều này
làm cho hắn khó có thể bình tâm tĩnh khí.
Đang ở trên chiếu tự ngoạn tự nhạc Tiểu Thạch Đầu rõ ràng bị hành động của
hai người này làm hoảng sợ, đột nhiên nâng lên đầu nhìn về phía bên này, nghi
hoặc ra tiếng: ” nha?”
Sở Phi Dương cười cười, đang muốn đi tới tiếp tục dựa vào, lại nhìn đến Tiểu
Thạch Đầu gian nan bò lên thân, trong tay cầm món đồ chơi, hơi hơi run rẩy vọt
lại đây, đột nhiên chui vào trong lòng ngực Quân Thư Ảnh, vặn vẹo muốn ôm.
Quân Thư Ảnh vội đem thân mình mập mạp nho nhỏ của hắn ôm lấy. Tiểu Thạch Đầu
tựa vào trong lòng ngực Quân Thư Ảnh, thỏa mãn nâng giọng hô lớn, tiếp tục đùa
nghịch món đồ chơi trong tay của hắn, nửa miệng hé ra lại muốn chảy nước bọt .
Sở Phi Dương xem hết một loạt biểu hiện của hắn, lắc đầu nói: ” Vật nhỏ này
cũng quá quỷ quái. Một điểm nhỏ như vậy cũng tỏ ra thông mình mà.” (câu này
không hiểu lắm)
Quân Thư Ảnh chỉ lãnh đạm nhìn hắn một cái, cũng không phản ứng. Sở Phi Dương
lừa gạt làm cho y lòng tràn đầy lửa giận, nếu vô luận như thế nào không thể từ
miệng Sở Phi Dương hỏi ra việc này, hắn cũng lười mở miệng.
Sở Phi Dương biết mình thật sự chọc giận Quân Thư Ảnh, ngượng ngùng sờ sờ
cái mũi, vừa lại gần, sờ sờ mặt Quân Thư Ảnh nói: ” Đừng nóng giận . Ta thẳng
thắn vẫn không được sao?” Quân Thư Ảnh chán ghét né một chút, Sở Phi Dương cũng
không để ý, từ trong lòng ngực của y ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, cười nói: ” ta đem
tiểu nhân tinh vướng bận này khóa lại. Chờ ta trở lại với ngươi liền đóng cửa lại
hảo hảo thẳng thắn.”
Tiểu Thạch Đầu ở trong lòng ngực Sở Phi Dương mấp máy giãy giụa, hướng Quân
Thư Ảnh vươn hai tay nhỏ bé nha nha mà kêu. Sở Phi Dương xòe lớn cái tay bắt được
hai tay nhỏ bé của hắn, đặt ở miệng nhẹ nhàng cắn một cái, cười nói: ” Giả bộ
ngoan cũng vô dụng. a cha ngươi chê ngươi sẽ là một tiểu quỷ gây trở ngại chuyện
tốt của người lớn a.”
Nói quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh, đã thấy y khinh thường quay mặt đi.
Sở Phi Dương cười nói: ” Ngoan ngoãn chờ ta trở lại. Ta nhất định hảo hảo thừa
nhận mọi chuyện với ngươi.” nói xong liền ôm Tiểu Thạch Đầu đang không tình
nguyện ra cửa.
Chờ khi hắn trở về rồi, Quân Thư Ảnh quả nhiên đã không ở trong phòng. Sở
Phi Dương nhu nhu mi tâm, lộ ra một tia cười khổ.
Liên tiếp mấy ngày, Quân Thư Ảnh đều không có một chút dễ gần. Sở Phi Dương
nhàn cũng là nhàn, vẻ mặt sau nhiều lần trêu chọc, cũng không để ý đến chuyện
cái mũi mỗi lần đều phải hít bụi.
Quân Thư Ảnh càng ngày càng không chịu nổi cái phiền này, tận lực né tránh
hắn. Sở Phi Dương cũng thức thời không hề đi quấy rầy, mỗi ngày chỉ bồi Tiểu Thạch
Đầu ngoạn, ba ngày là có hai ngày rưỡi nhìn không thấy Quân Thư Ảnh.
Sau ngọ thái dương có chút độc ác, Sở Phi Dương ngồi tránh ở bên trong chỗ
mát mẻ, mặc cho Tiểu Thạch Đầu ở trên người hắn bò tới bò lui. Đột nhiên một tiếng
tiếng gió xé vang, Sở Phi Dương mở choàng mắt, hai ngón tay bắt được một vật,
nhưng hé ra là một tờ giấy được gấp nhỏ. Vừa mở ra đọc, sắc mặt nhưng lại
đột nhiên trầm đi xuống.
Tiểu Thạch Đầu tò mò tiến gần tới để xem, vươn tay muốn xé tờ giấy kia. Sở
Phi Dương nhẹ nhàng mở bàn tay non mềm bạch béo bé, rút ra tờ giấy, dùng nội lực
đem kia tờ giấy chấn thành bụi, gạt đi vẻ phiền muộn trên mặt, tiếp tục bồi Tiểu
Thạch Đầu chơi đùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét