Chương 63
Hãn
Kiện khó chịu len lỏi giữa dòng người đông đúc trong chợ đêm. Đang lúc nước sôi
lửa bỏng vì kỳ thi đại học, tên nhóc kia lại nhởn nhơ ăn của gã, ở nhà gã, mỗi
lần đám nhân viên trong nhà hàng xúm vào hỏi han thì lại bày ra bộ dáng thiếu
niên chăm chỉ, quả là bực đến không chịu nổi.
Mới
ăn cơm chiều xong, lại đột nhiên muốn đến chợ đêm ăn sinh tiên, còn nhất định
là phải ở Dụ Nhớ. Cái ánh mắt châm chọc với biểu tình lãnh đạm của lão chủ khiến
gã hận không thể lao lên chém cho ông ta một nhát.
Thời
gian này quả là khiến gã mệt muốn chết.
Gã
tức giận đẩy cửa bước vào, đứng dựa vào quầy thu ngân gọi món rồi chờ, trong
lúc vô tình nhìn xung quanh, không nghĩ lại gặp được người không nên gặp…
Lại
còn ngồi giữa hai cô gái? Hãn Kiện nhíu mày.
Nhớ
rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt hồi đại học, gã cảm thấy khuôn mặt Tiêu Thế rất
không vừa mắt gã.
Vốn
là Hãn Kiện vẫn luôn cho rằng bản thân là một mỹ nam tử, là người đẹp trai nhất,
không ngờ đến khi gặp Tiêu Thế mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Lúc đó gã rất
căm tức, thậm chí đã có lúc còn muốn tặng cho Tiêu Thế một cốc axit sunfuric
vào mặt.
Đương
nhiên là loại tâm tình này lâu lắm rồi chưa hề xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên
quay về, cũng là do khuôn mặt tươi cười dâm đãng của tên kia.
Kỳ
thật, nếu gã cẩn thận quan sát, sẽ nhận ra nụ cười của Tiêu Thế không phải là
dâm đãng, mà là ngọt ngào.
Vị
trí Tô Na chọn hơi khuất, trên cơ bản là chỉ nhìn thấy bóng ông chủ, không nhìn
rõ khuôn mặt đáng sợ kia, Tiêu Thế cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Chọc
viên sinh tiên bao trắng nõn bóng loáng trên đĩa, y không khỏi nghĩ đến hình ảnh
lão thỏ lần đầu tiên ăn sinh tiên, không nghĩ là có nước canh phọt ra, ánh mắt
khiếp sợ trợn tròn, biểu tình vô tội khi đó nhìn thì thấy buồn cười, giờ nghĩ lại
thì thấy vô cùng đáng yêu.
Nghĩ
đến người yêu, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, thật sự không thể trách y
nụ cười của y được.
Hạ
quyết tâm sẽ mang hai phần sinh tiên về cho lão thỏ, mấy thứ bát quái líu ríu
bên tai y căn bản không thèm để ý tới, thế nến khi bên kia Tô Na kinh ngạc “A”
lên, y vẫn còn đờ đẫn,
“Hanny
~~~”
Cùng
với tiếng gọi thân thiết không kém phần ghê tởm, một bóng người lao đến, ôm chặt
lấy Tiêu Thế.
Khuôn
mặt tươi cười của Tiêu Thế run rẩy, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là khuôn mặt cười
đến ghê tởm của Hãn Kiện.
Nếu
người ngoài nhìn vào, sẽ cho là hai người đang chơi trò soi gương -_-|||
“Một
mình?” – Tiêu Thế có phản xạ nhìn về phía sau gã, cũng không phải vì những lời
chú Trần nói hôm trước mà cố ý trêu đùa gã, chính là từ sau khi thiếu niên kia
xuất hiện, ít khi thấy Hãn Kiện một mình ra ngoài – “Lục Quá đâu?”
“Ở
nhà chờ chim mẹ về, chắc đang há mỏ kêu chiêm chiếp.” – Hãn Kiện hừ hừ hai tiếng,
không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thế, cười với hai vị mỹ nữ đối diện –
“Cô gái xinh đẹp này mình chưa từng gặp qua nha.”
Tô
Na với Hãn Kiện về phương diện nào đó cũng có thể coi là thân thiết, cho nên lập
tức cười hì hì giới thiệu: “Đây là Tiểu Anh.”
“~
Tiểu Anh….” – Hãn Kiện liếc mắt nhìn Tiêu Thế, ngoài cười nhưng trong không cười
nói – “Vẹt con?”
“……..”
Tiểu
Anh ngại ngùng, nụ cười cứng đờ lại.
“Là
Tiểu Anh!” – Tô Na trừng mắt nhìn gã – “Tiện Tiện lại ngứa miệng?”
Hãn
Kiện nhún vai: “Gần đây rất yêu thích chim chóc.”
Tô
Na khinh bỉ nhìn gã, cầm tờ tạp chí trên bàn nói: “Tiểu Anh, không cần để ý tên
đó, tiếp tục nói chuyện.”
Tờ
quảng cáo lớn giữa tạp chí, là một ngôi sao nổi tiếng, mặc tây trang.
Dáng
người cao gầy thon dài, vô cùng mê người, nhìn mặc tây trang rất có phong cách.
Đầu
ngón tay Tô Na chọc chọc vào mặt vị soái ca đó, nói với Tiểu Anh: “Này, chỉ gặp
may, nhờ vào một tiết mục trong chương trình tổng hợp mà được chú ý đến, quả
tàn bạo nhỉ?”
Tiểu
Anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có một đôi mắt rực lửa chăm chăm nhìn vào, sợ đến
mức không dám ngẩng lên, gật đầu: “Ừ.”
“Một
lần gặp may?” – Hãn Kiện nhíu mày nhìn tờ tạp chí, cười nhạo nói – “Người ta
nói một lần gặp may là đều là chỉ nữ nghệ sĩ, không nghĩ đến nam nghệ sĩ cũng
có thể dùng.”
“………….”
Tiểu
Anh hoàn toàn không nói gì.
Tô
Na oán hận vẫy tay: “A Thế, mau đưa tên dở hơi kia đi!”
Tiêu
Thế thì không thấy gì cả, dù sao từ trước đến giờ miệng Hãn Kiện vẫn tiện như
thế, y đã quen rồi nên thấy bình thường, ở bên cạnh nghe mấy người nói, chỉ vào
gói sinh tiên được để trên bàn: “Sinh tiên lạnh rồi, không sợ chim non không ăn
được sao.”
“Chim
non nhà tao dễ nuôi mà.” – Hãn Kiện hừ một cái, vỗ mông đứng lên, nhìn đầu Tiểu
Anh, nhìn mặt Tô Na, vỗ vỗ vai Tiêu Thế – “Đi, tâm sự bạn bè chút.”
Tiêu
Thế có chút kinh ngạc, rõ ràng hôm qua mới nói chuyện điện thoại, hôm nay còn
muốn nói gì?
Mãi
đến khi bị kéo ra ngoài, đứng trước một ngõ nhỏ, Hãn Kiện mới dừng lại, im lặng
một hồi mới quay đầu nhìn Tiêu Thế.
Tiêu
Thế bị khuôn mặt giận dữ dọa cho giật mình.
“….Mày
đóng giả quỷ à?”
“Hừ
hừ hừ.” – Hãn Kiện oán giận, tên quỷ phong lưu chết tiệt, bày ra bộ dạng nai tơ
ngơ ngác làm gì, rõ ràng là cáo già.
Ở
nhà đã có nam nhân rồi, vậy mà còn dây dưa với nữ nhân kia là sao?!
Gã
tức giận nâng cằm: “Nói, mày muốn quay lại với Tô Na hay là có ý đồ thông đồng
với con vẹt non kia?”
Tiêu
Thế mãi mới hiểu vẹt con là chỉ ai, bất đắc dĩ nói: “Người ta là Tiểu Anh,
không phải vẹt con*….”
(鹦鹉 – yīngwǔ: Chim anh vũ, vẹt còn tên bạn nữ kia là英 nghĩa là hoa)
“Hừ!
Không giống sao?!” – Hãn Kiện cả giận nói – “Trong mắt tao thì đều là chim cả!”
Nói
xong mới nhớ đến người đợi ở nhà, liền sửa lại: “Không đúng, cũng không phải là
chim!”
“……………”
Tiêu
Thế thở dài: “Mày lại lên cơn à? Con gái nhà người ta rất tốt….”
Đúng
vậy, ánh mắt như kiểu hận không thể lao lên ăn luôn.
Không
phải đang ghen, mà là bênh vực kẻ yếu…. Ôm tâm tình đó, Hãn Kiện bĩu môi: “Nhà
mày…. À, Tô tiên sinh đâu?”
“Mạch
Ngôn?” – Nghĩ đến người yêu, trên mặt Tiêu Thế chợt nở nụ cười – “Hôm nay hắn vận
động kịch liệt quá, ở nhà nghỉ ngơi rồi.”
Hãn
Kiện đạp chân lên tường, tạo dáng kiểu lưu manh: “Cho nên mày liền đi ăn vụng?”
“Này….”
Tiêu
Thế sầm mặt: “Đừng có nói lung tung, tao với con vẹt… nhầm, Tiểu Anh không có
gì cả, vừa mới biết thôi, cũng chưa nói được mấy câu.”
“Thì
ra là thế….. Vậy là muốn quay lại với Tô Na?”
“Ừ…
Gì?” – Tiêu Thế nghe được câu “thì ra là thế” nghĩ là gã đã hiểu được tình cảm
của mình dành cho Mạch Ngôn, nên “Ừ” theo phản xạ, nghe hết câu mới kịp phản ứng:
“Ai muốn quay lại với cô ấy?”
Y
đang hận không thể gả cô ấy đến Siberi đây.
Đột
nhiên y có cảm giác, tâm lý của y không khác mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết là
mấy -_-|||
Hãn
Kiện không biết y đang nghĩ gì, chỉ sầm mặt nói: “Tao cảnh cáo, nếu hiện giờ đã
quyết định với Tô tiên sinh, thì nên kiên định thanh thật mà sống, đừng có mà
thay đổi xoành xoạch, rõ chưa?”
Tiêu
Thế dở khóc dở cười, y là người thế nào mà gã lại không hiểu sao? Có khi nào thất
thường đâu?
“Cho
dù Tô tiên sinh không nói ra ngoài, nhưng tấm lòng với mày là thật, nếu thật sự
không có gì, thì mày nên cách xa Tô Na một chút.”
Tô
Na với y cũng vô tâm, có gần cũng chả làm gì được.
Tiêu
Thế sờ sờ mũi.
“Tô
tiên sinh, ông ấy…”
Đột
nhiên sau lưng vang lên câu nghi vấn: “Tô tiên sinh là ai thế?”
“Vô
nghĩa.” – Hãn Kiện không kiên nhẫn vẫy tay – “Là Tô Mạch Ngôn chứ….A….”
“…………”
Hãn
Kiện cứng ngắc đầu quay lại, thấy Tô Na ngạc nhiên nhìn hai người.
Tiêu
Thế trừng mắt nhìn gã.
“Ách…
Tô Na….” – Hãn Kiện mở miệng – “Cái kia vừa rồi….”
Hai
chữ “Vui đùa” chưa ra khỏi miệng, Tô Na đã mím môi rời đi.
Âm
thanh cộp cộp của giày cao gót đạp lên vỉa hè dần dần đi xa, Hãn Kiện đầy hối hận
nhìn Tiêu Thế.
Chỉ
thấy đối phương cúi đầu, tóc rủ xuống che một bên mặt, hai tay đút túi.
“Ách…”
– Hãn Kiện nghĩ mãi mà không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể suy
sụp cúi đầu – “Tao xin lỗi….”
Một
lúc lâu không có người trả lời.
Hãn
Kiện bứt rứt vô cùng, thầm nghĩ mình không nên nhiều chuyện như thế. Đã sớm biết
bản thân không có hi vọng, vậy mà thấy người này ở bên cạnh người khác vẫn
không thể cầm lòng được.
Kết
quả là làm hỏng chuyện của người ta.
Nghe
được tiếng bước chân của người kia, Hãn Kiện căng thẳng, lập tức thẳng người
nói: “Nếu khó chịu có thể đấm tao một… à không hai…. A?”
Chưa
nói xong, cảm thấy hai má đau nhói.
Ngay
sau đó, thấy được bàn tay người kia giữ chặt khuôn mặt gã, nâng lên.
Trước
mặt là khuôn mặt đang vô cùng giận dữ.
Tiêu
Thế bóp chặt tay, khuôn mặt u ám cười lạnh nói: “Mày cũng thật là phiền toái đấy…Ha…ni……..”
Chương 64
Tô
Na không tự giác cắn ngón tay, mờ mịt đi trên đường.
Lúc
trước trong quán ăn, cô cảm giác khó chịu mỗi khi Tiểu Anh không ngừng hỏi về
Tiêu Thế, cho nên tìm cái cớ để ra về sớm, muốn hù dọa hai người kia.
Không
ngờ người bị dọa là cô.
Nếu
hiện tại đã có quan hệ với Tô tiên sinh….. Nếu hiện tại đã có quan hệ với Tô
tiên sinh…..
Nếu
hiện tại đã có quan hệ với Tô tiên sinh…..
Có
chết Tô Na cũng không thể ngờ được, có một ngày nào đó, chồng cũ và cha mình lại
là quan hệ người yêu.
Nhưng
nhìn bộ dáng nghiêm trang của hai người kia, cũng không giống đùa cợt.
Tô
Na biết tính tình mình trẻ con, giống như chuyện chia tay Tiêu Thế, nhiều lúc
cô vẫn thấy áy náy.
Hơn
nữa khi trở về, hai người ở cùng nhay, Tiêu Thế cũng không tính là lạnh lùng,
nên cô có cảm giác như hai người chưa từng chia tay, cũng rất vui vẻ.
Đôi
khi cô cũng vô tình quên mất, cô và Tiêu Thế đã ly hôn.
Cho
nên khi cô bạn kia tỏ ra quan tâm đến Tiêu Thế, cô cảm thấy như thứ gì đó của
mình bị lấy mất, không hề thoải mái.
Lúc
trước ly hôn không phải vì không thích, hiện tại tâm tình không nói nên lời,
cũng không biết có phải là tình cảm vẫn còn hay không, nhưng có thể hiểu đại
khái, cô luôn cảm thấy A Thế là của mình cô.
Nhưng
hiện tại cô mới nhận ra, điều đó không đúng.
Không
chỉ thế, người hiện tại đứng bên cạnh A Thế, lại là cha mình.
Từ
trước đến giờ, Tô Na vẫn luôn hiếu kì về đồng tính luyến ái, cô cảm thấy mình
giống như là một hủ nữ bí mất vậy. Cô lúc nào cũng tùy tùy tiện tiện, nên cũng
không ai phát hiện ra, tâm tư của cô cũng rất tinh tế.
Tỷ
như nói…. Nghĩ đến cha mình và A Thế đêm đêm ngủ cạnh nhau trên một cái giường,
cô có chút buồn nôn.
Đến
giờ phút này, tâm tư tinh tế của cô mới hiểu rõ được những chuyện thường ngày.
Ngày
thường, vì sao hai người kia luôn ở cạnh nhau, ném cô sang một bên, giờ cô đã
hiểu.
Cô
còn buồn bực không hiểu vì sao quan hệ hai người đột nhiên tốt lên, hiện tại
nghĩ lại, có lẽ là đang lén lút cô làm một số chuyện xấu hổ gì đó.
Cô
thấy đỏ mặt thay hai người họ, cảm giác dạ dày run rẩy khó chịu.
Muốn
nôn khan.
Cũng
không biết lang thang bên ngoài bao lâu, căn bản Tô Na không muốn về nhà, nhưng
lại không biết nên đi đâu, bất đắc dĩ đành vẫy một chiếc taxi, thuận tiện nêu
tên một quán bar.
“Cô
có chuyện không vui sao?” – Bác tài trung tuổi, hồn hậu nhìn khuôn mặt uể oải của
cô qua kính chiếu hậu, quan tâm hỏi – “Đã muộn như vậy, con gái một thân một
mình ở bên ngoài, không an toàn đâu.”
“……Cảm
ơn bác.” – Tô Na miễn cưỡng cười cười, sau đó thở dài – “Dù sao cũng không có
người quan tâm.”
Làm
lái xe nhiều năm như vậy, tâm tư hành khách bác tài cũng hiểu tương đối rõ, vì
thế ông cười tủm tỉm: “Thất tình phải không? Không nên quá đau buồn, cô còn trẻ
mà, tương lai còn dài, đâu có ai biết điều gì đợi mình ở phía trước đâu.”
Thất
tình?
Tô
Na nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ly hôn là mình đề nghị với A Thế, cho dù là thất
tình, thì cũng không phải là mình….
Nhưng
vì sao anh ấy lại vui vẻ, còn mình thì buồn bực muốn chết?
“Anh
ấy từng nói là rất yêu cháu.” – Tô Na chậm rãi mở miệng, trong lòng vẫn có cảm
giác chần chờ - “Nhưng chia tay không lâu, anh ấy có người yêu mới….. Hơn nữa lại
là…Chị gái cháu.”
“…….Chuyện
này có vẻ nghiêm trọng.” – Bác tài chần chừ một chút – “Chị ruột sao?”
“Vâng.”
– Tô Na không hề nghĩ ngợi gật đầu – “Là người thân nhất của cháu.”
“Loại
đàn ông như thế thì đáng vất đi, sao có thể làm chuyện như vậy được?” – Bác tài
nói – “Cháu nên khuyên chị gái mình quay đầu, sau đó đá bay tên đàn ông thối
kia.”
Tô
Na ngẩn người: “…….A?”
“Cháu
với bạn trai có tốt không? So với chị gái cháu?”
Tô
Na lại ngẩn người.
Bởi
vì cô phát hiện vấn đề này cô không có cách nào trả lời.
Lái
xe thấy cô im lặng, kỳ quái hỏi: “Cô gái?”
Tô
Na im lặng nhìn phong cảnh lướt ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Con người nhất định
phải chọn một người tốt với mình để yêu sao? Không tồn tại tình yêu không có đạo
lý sao?”
“…….Sao
có thể thế được.” – Bác tài kinh ngạc nhìn cô, bật cười nói – “Cô cũng nói mà,
đều là con người thôi.”
“?”
“Con
người mà.” – Bác tài nhấn mạnh, thở dài – “Không có ấm áp thì không có cách nào
hạnh phúc được.”
“……………”
“Không
có hạnh phúc, sao có thể yêu đây?”
Cuối
cùng Tô Na cũng không đi quán bar, ngoan ngoãn về nhà mình.
Vừa
bước đến cửa lớn tiểu khu, đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng đó.
Cô
mím môi, cúi đầu, không thèm nhìn y một cái, muốn vòng qua người y bước vào.
Cánh
tay đột nhiên bị người kia giữ chặt lấy, kéo lại.
“Đừng
để Mạch Ngôn phát hiện.” – Ngữ khí Tiêu Thế chưa từng nghiêm túc như thế, giọng
nói cũng trầm hơn so với ngày thường – “Giả vờ không biết gì hết.”
“…….”
Tô
Na không thể tin được ngẩng đầu nhìn y. Đã xảy ra chuyện thế này, y không hề áy
náy, lại còn không chút khách khí nào đưa ra yêu cầu thế này với cô.
Tiêu
Thế vốn hiểu rõ Tô Na, y nhìn mặt là biết cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Anh
không có gì phải xin lỗi.”
Là
nói, anh ta cảm thấy ở cùng một chỗ với cha mình là chuyện bình thường sao?
Tô
Na kéo tay y, giậm chân nói: “Anh cảm thấy là anh đã đúng?”
“Đương
nhiên.” – Tiêu Thế thở dài, vỗ vỗ đầu Tô Na như bình thường – “Chúng ta chỉ là ở
cùng nhau mà thôi, giống như hai người yêu nhau vậy, có gì sai đâu?”
Tô
Na lăn lộn trong đam mỹ giới tám năm, cũng đủ để biết câu danh ngôn thiên trường
địa cửu: Ta không sai, cũng không phải là đồng tính luyến ái, chẳng qua người
ta yêu là nam nhân mà thôi.
Cô
vẫn lấy mấy lời này để trêu đùa mấy bạn học hay giáo sư có khuynh hướng kỳ thị
đồng tính luyến ái, nhưng không ngờ hôm nay bản thân mình lại rơi vào tình huống
thế này, cảm thấy không thể nào chịu nổi.
Không
có cách nào phản bác, không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận.
Biết
tính hướng của cha mình, còn yêu chồng cũ của mình, trong lòng cô vô cùng rối
loạn, không nghĩ gì liền nói: “Lúc ly hôn hai người rất vui đi? Còn muốn tôi quỳ
xuống xin lỗi, kỳ thật các người đã sớm thông đồng…..”
Chát!
Một
cái tát không tính là mạnh vào mặt Tô Na, làm một bên mặt cô hơi hơi đỏ lên, những
lời định nói nghẹn lại ở cổ họng.
Tính
tình Tiêu Thế vốn rất tốt, cho dù ly hôn cũng không tức giận đến thế, phần lớn
đều là yên lặng hoặc biểu tình bất đắc dĩ, vậy mà hôm nay lại động thủ.
Tuy
rằng không đau.
“Đó
là cha em.” – Tiêu Thế bình tĩnh nói, giọng nói ẩn ẩn tức giận không thể không
chế được – “Em vẫn thích hồ nháo, làm chuyện gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau,
cho dù ly hôn anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng đó là cha em, người một tay
nuôi dưỡng em thành người, em có biết điều đó không?!”
Lời
này để hắn nghe được, sẽ thương tâm đến nhường nào?
Con
người của hắn, rõ ràng là đã hết hy vọng cũng không hề biểu lộ ra mặt, chỉ biết
lén lút vào góc mà khó chịu.
Nhiều
năm như thế, em cũng phải hiểu được sự vất vả của hắn chứ?”
Tô
Na bị Tiêu Thế mắng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi đưa tay lên, lau nước mắt.
Nước
mắt không biết chảy ra khi nào.
Cô
vẫn cảm thấy ghê tởm, không thể chấp nhận.
A
Thế vốn là chồng cô, cùng cô triền miên ân ái. Sau khi chia tay, cùng một thân
thể, lại cùng cha mình ở trên giường làm cái chuyện đó.
Nghĩ
đến làm cô lại thấy buồn nôn.
Không
đồng ý thì có ích lợi gì chứ?
Tô
Na nức nở lau nước mắt không ngừng tuôn ra, đầu càng cúi thấp xuống. Tiêu Thế bất
đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ đầu cô.
“Đừng
khóc.”
Tô
Na bật khóc to hơn, cả người đổ vào lồng ngực Tiêu Thế: “Hai người yêu nhau…vậy
em phải làm sao bây giờ…..”
Có
lẽ đây mới là điều khó chịu nhất.
Hai
người yêu nhau, còn có ai yêu mình?
Tiêu
Thế dở khóc dở cười đối với tâm tình trẻ con này của cô, lại không biết nên xử
lý thế nào, đành bất đắc dĩ xoa xoa lưng cô,
Có
lẽ là do cha mẹ ly hôn, nên cô mới thiếu cảm giác an toàn.
Như
vậy xét ở góc độ mẹ kế…. Mình nên làm gì -_-|||
Tiêu
Thế bị tâm tình của mình hung hăng囧 một
chút.
“Chúng
ta vẫn là người nhà.” – Suy nghĩ mãi, Tiêu Thế mới tìm được một câu duy nhất có
thể nói – “Anh sẽ….” – cố gắng làm mẹ kế thật tốt….
Những
lời này chưa kịp nói hết, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.
“A
Thế….”
Tô
Mạch Ngôn cau mày chạy đến, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn đến cảnh hai người ôm
nhau, ngạc nhiên một chút.
Tiêu
Thế thân là một người mẹ kế vĩ đại, còn không ý thức được hành vi mình ôm Tô Na
an ủi có gì không ổn. Bên kia Tô Mạch Ngôn đã điều chỉnh lại tâm tình, kéo Tiêu
Thế đến gara.
“Làm
sao thế?”
Tô
Na từ trong lòng Tiêu Thế ló ra, hai mắt sưng đỏ, mũi vẫn sụt sịt, cũng đi theo.
“…..M…bà
thông gia phát bệnh, vừa điện thoại tới…” – Tô Mạch Ngôn dừng một chút, lo lắng
nhìn Tiêu Thế - “Vừa mới đưa vào ICU….”
(*ICU: Khu chăm sóc đặc
biệt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét