Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 5-6

Chương 5

Tô Mạch Ngôn đang mơ.

Hắn mơ thấy một buổi sáng sớm nắng vàng rực rỡ, hắn ngồi trong nhà hàng cửa kính trong suốt, bên cửa sổ là những tán cây xanh um, mùi hoa thoang thoảng, thanh niên tuấn tú bê thức ăn lên mỉm cười nhìn mình.

Nhìn khuôn mặt ôn nhu của thanh niên kia, hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, cảm giác lan tỏa mạnh mẽ đến tận cùng, thậm chí hắn có cảm giác đầu ngón tay của mình cũng đỏ lên.

Sau đó thanh niên kia cầm lấy tay hắn.

Hắn theo bản năng bước đi cùng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bậc thang thật dài, nhìn dáng người thon dài kia, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi.

Cuối bậc thang là một khung cửa, ánh sáng mặt trời chói lóa.


Thanh niên đứng trong một gian phòng quen thuộc, mỉm cười: “Từ nay về sau, xin chỉ giáo nhiều.”

Tô Mạch Ngôn giật mình mở mắt, tuy rằng vẫn là khuôn mặt không cười, nhưng đôi mắt đã mở to hết cỡ.

Ngoài cửa sổ, chim chóc hót vang.

Hắn lại nằm xuống, một giây, hai giây, ba giây, hắn vội kéo chăn che mặt mình lại.

Phía dưới chăn là biểu tình gì, chúng ta nhìn không ra.

Hắn nhớ lại thanh niên trong mơ kia.

Đôi mắt đen láy, hơi hơi có một chút sắc lam, không, còn có cả màu lục… A, không đúng, đó là sói -_-|||

Một lần nữa.

Con ngươi đen láy, là loại đen mà có chút sắc lam, bất luận có nhìn từ góc độ nào, cũng có thể thấy được bộ dáng chuyên chú.

Mũi thẳng, vành môi luôn cong lên, mang theo một tia nhu hòa, mỉm cười, ấm áp lan tỏa.

Dáng người cũng được, tỉ lệ hoàn mỹ lại rắn chắc, áo sơ mi mở hai cúc bên trên, để lộ vòm ngực vững chãi…..

Nhạc phụ đại nhân nằm trong ổ chăn nhúc nhích một chút, ảo não duỗi chân.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi, hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm.

Tôi hôm qua đến quán bar uống rượu, cũng đã quyết định vậy rồi.

Nghĩ như vậy, người nào đó liền xốc chăn lên, lại bày ra bộ dáng nghiêm túc lãnh đạm.

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc cạo râu.

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc nhìn khuôn mặt mình trong gương.

15 phút sau, hắn tạm thời che khuất được phần nào các nếp nhăn nơi khóe mắt.

Hôm nay là thứ hai, có một cuộc họp quan trọng, là một trong những tinh anh, không thể không nói, sạch sẽ nghiêm cẩn là một điều kiện tất yếu.

Sau đó Tô Mạch Ngôn nghiêm túc mở cửa phòng.

Hắn nhìn thanh niên trong mộng bưng một ly nước màu mật ong, mỉm cười đứng trước mặt mình.

“Ngài dậy rồi?” – Thanh niên cười hỏi.

Tô Mạch Ngôn nghiêm túc dại ra hai giây, đôi chân cương trực lùi về sau, rồi “Rầm” một phát, đóng cửa lại.

……..

Tiêu Thế bưng cốc trà mật hoa hòe thơm ngát, pha riêng cho ai kia, ngạc nhiên đứng chết trân tại chỗ.

Nhạc phụ đại nhân nghiêm túc ảo não ôm đầu ngồi xổm, vành tai hơi hơi hồng.

Làm sao y lại ở đây làm sao y lại ở đây làm sao y lại ở đây…………..

Bánh xe thời gian dần quay, kí ức bắt đầu hiện ra.

Ngày hôm qua mình thấy Tiêu Thế với cái tên thất loạn bát tao kia (đúng, chính là đồng chí Tiện Tiện) ở cùng một chỗ, bản thân vô cùng tức giận, vì thế quyết định đến quán bar uống rượu….. Không, không, trước đó một chút……

Vào cái buổi tối nào đó, nhận được tin nhắn thứ hai của Tiêu Thế, giải thích cái tin nhắn kia chỉ là đùa giỡn, hắn liền quyết định đến quán bar uống rượu.

Đúng, chính là khi đó.

Tiêu Thế tuyệt đối sẽ không hiểu được, khi nhận được tin nhắn đầu tiên, trong đầu mình tràn ra bao nhiêu ý niệm, kích đọng, hưng phấn, bối rối, còn có một số ý nghĩ xấu xa khiến bản thân mình còn thấy thẹn….

“Hay nói giỡn.”

Kết quả không đến nửa giờ sau, hắn lại thất tình.

Nghĩ lại cũng đúng, tình cảm của Tiêu Thế với Na Na có thể thấy rất rõ ràng, làm sao y có thể nói ra những lời như thế được….

Quả nhiên vẫn là mình đã lớn tuổi, ý nghĩ không tốt, lại dễ nghĩ nhiều.

Hắn cũng quên bản thân mình đã đi đến mấy quán bar, tóm lại là càng uống càng phẫn nộ, càng uống càng khổ sở.

Tuy rằng biết Tiêu Thế không có khả năng là gay, nhưng nghĩ đến nam nhân thất loạn bát tao kia (đúng, vẫn là Tiện Tiện -_-|||) dựa vào người y, cả người hắn như bốc hỏa.

Thế mà hắn lại thấy hai người khoác vai nhau tiến vào quán bar.

Rượu làm cho con người dám làm.

Dưới sự tức giận, hắn đã làm một việc.

Hắn lái xe, gọi công ty chuyển nhà, sau đó lấy tất cả những giấy tờ quan trọng của con gái và con rể, lại quay lại quán bar để bắt cóc con tin……..

Trời ơi, tất cả đều là sự thật!

Cửa lại được mở ra, Tiêu Thế vẫn đang đứng trước cửa, cốc mật trà trong tay đã không còn hơi nóng, khuôn mặt tươi cười cũng có chút cứng nhắc.

“Vừa rồi……..”

“Vừa rồi……..”

Hai người đồng thời mở miệng, liếc nhau, Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói: “Cái gì?”

Tiêu Thế dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: “Là cần đi tiểu gấp sao?”

“….”

Tô Mạch Ngôn đờ đẫn nhìn y: “Ừ.”

“………”

Tiêu Thế hận không thể tự vả mình vài cái!

Mày mới cần đi tiểu gấp! Mày mới cần tiểu gấp! Mày còn dám hỏi nhạc phụ có phải là cần tiểu gấp hay không!

Tiêu Thế nhìn Tô Mạch Ngôn lướt qua mình đi đến phòng bép, sờ sờ mũi, bất đắc dĩ bước theo: “Ta pha mật trà, ngài uống một chút, thanh lọc dạ dày.”

Tô Mạch Ngôn dừng bước, quay đầu, mặt không đổi sắc: “Được.”

Tiếp nhận cái cốc, ngón tay cũng hơi run run, may mà Tiêu Thế không phát hiện ra.

Hắn một hơi uống hết 600cc mật trà trong vòng ba giây, trả lại cái cốc trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương: “Cảm ơn.”

“A….. Không cần khách khí.”

Bình tĩnh xoay người, Tô Mạch Ngôn khẽ mở miệng, nghiêm túc ợ một cái trong im lặng.,..

Nhà Tô Mạch Ngôn trang trí bằng hai màu, đen và trắng, tủ âm tường đen, tường trắng, ghế đen, bàn trắng.

Giống như con người hắn vậy, làm cho người ta thấy lạnh lẽo.

Tiêu Thế đã chuẩn bị tốt bữa sáng, mấy đĩa đồ ăn thơm ngon đã bày sẵn trên bàn.

Một miếng chân giò hun khói, cà chua, nấm hương, còn có măng tây, bánh cuốn được chiên bằng dầu ô liu vàng óng, cắn một ngụm,cắn một miếng, vị chua chua đi kèm với trứng cuộn kích thích vị giác; cháo cá có rắc hành, ánh sáng chiếu vào chiếc thìa sứ, làm nổi lên những hình chạm khắc nho nhỏ.

Tô Mạch Ngôn bình tĩnh cầm lấy đũa.

“Uống cái này trước.” – Tiêu Thế mỉm cười đem bát canh đẩy đến trước mặt hắn.

Bát canh có màu xanh nhạt, hương vị nồng đậm, thêm mùi thơm dịu của sữa, trên mặt còn có một lớp sữa tươi xinh xắn.

“Là canh đậu phụ, ta bỏ thêm một chút hương phong thảo.” – Tiêu thế nuốt miếng bánh – “Tốt cho dạ dày, khẩu vị của ngài không được tốt lắm.”

Tô Mạch Ngôn rủ mắt xuống, thản nhiên uống thử một ngụm.

Có hương vị chanh tươi mát, cảm giác thấm vào cơ thể, thật giống như là nụ cười của người trước mặt vậy.

Ăn sáng xong, Tô Mạch Ngôn đi làm, Tiêu Thế hôm nay được nghỉ, đề nghị là trưa sẽ mang cơm đến công ty cho hắn, Tô Mạch Ngôn cũng không hề đổi sắc “Ừ” một tiếng.

Vừa ra đến cửa, Tiêu Thế lại gọi hắn: “Mạch Ngôn.”

Tô Mạch Ngôn quay đầu, dùng ánh mắt hỏi.

“Cái đó…….” – Tiêu Thế khó xử nhìn đối phương – “Ngài bảo ta chuyển tới đây……. Là để thuận tiện……. quản lý ta sao?” – Kỳ thật y muốn dùng từ giám thị hơn.

Hơn nữa, ta thực sự không thích nam nhân.

Nửa câu sau còn chưa được nói ra, nghe được thanh âm thản nhiên của Tô Mạch Ngôn: “Ừ.”

“…..”

Vì thế cái gì cũng không nói ra được.

Giờ đây, đến cả nửa người dưới của y nhạc phụ đại nhân cũng muốn trông coi, chứng tỏ hắn đã không còn tín nhiệm mình, y có nói thêm gì cũng vô nghĩa.

Tiêu Thế vô lực thở dài: “Làm việc vui vẻ, nhạc phụ đại nhân.”

Tô Mạch Ngôn cứng người lại, không quay đầu lại vội vàng rời đi.

Trong phòng khách còn một số đồ chưa rửa sạch, Tiêu Thế nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ.

Cảm khái tinh anh đúng là không giống người thường, ngay cả công tác cũng phải đến sớm một giờ, y cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, rồi xắn tay áo sửa sang lại phòng.

Phòng Tô Mạch Ngôn ở rất lớn, Tiêu Thế dọn dẹp xong cũng khá vất vả, không đến nửa giờ, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Đột ngột nhận điện thoại cho người khác có vẻ không được tốt lắm, nhưng nếu có chuyện gì quan trọng…..

Y do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

“Cha, cha chưa đến công ty sao?”

Giọng nữ trong sáng từ đầu kia truyền tới, Tiêu Thế ngẩn người ra, thốt lên: “Na Na?”

Im lặng một giây, Tô Na do dự nói: “…. A Thế?”

Nghe được giọng nói của vợ, Tiêu Thế cảm giác thật ấm áp, mỉm cười, giả bộ tức giận nói: “Đã chạy đến đâu rồi hả? Đi đến đâu cũng không báo về một tiếng? Có còn nhớ đến anh chồng này không thế?”

Tô Na cười ngọt ngào: “Nhớ chứ! Nhớ anh muốn chết luôn! Nhìn mấy xác ướp nghìn năm cũng đều hiện lên khuôn mặt anh.”

“……..”

“A, đúng rồi.” – Tô Na đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghi hoặc nói – “Chồng yêu, sao anh lại đến nhà cha vậy?”

Thẳng thắn liệu có được khoan hồng không?

Đối với nam nhân bình thường, đây là cả một vấn đề nghiêm trọng, nhưng với Tiêu Thế, không bao giờ dấu giếm vợ mình bất cứ điều gì.

Y hữu khí vô lực đem chuyện gặp gỡ không hay ho gì của ngày hôm qua kể lại.

Tô Na cười không dừng được: “Cho dù có ra ngoài cũng chỉ có thể là Tiện Tiện thôi.”

“Đúng vậy!” – Tiêu Thế nhìn lên chùm đèn trần giống của nhà mình như đúc – “Thưởng thức của anh đâu có kém thế chứ.”

Tô Na nghiêm mặt nói: “Nhưng mà cũng tốt, lần này là Tiện Tiện, lần sau có thể là nữ nhân khác không chừng, nhưng mà nam nhân một khi đã muốn tấn công, chỉ số thông minh còn hơn cả Einstein!”

Tiêu Thế thở dài: “…. Em yên tâm, anh còn chưa ngốc đâu.”


Chương 6

Tạm thời không nói đến thái độ của Tô Na với việc gọi là “bên ngoài” của mình thế nào, nhưng mà nhạc phụ đại nhân  thì vẫn phải nịnh nọt một chút.

Tiêu Thế mang theo cơm trưa đã chuẩn bị tốt, giữa trưa hè nắng nóng đứng ở dưới cửa tòa nhà công ty, hơi nheo lại mắt.

Áo T-shirt trắng rộng rãi, quần thoải mái.

Đứng trước những người ra vào toàn là tây trang chỉnh tề, thoạt nhìn….. Thật giống một anh chàng đưa cơm -_-|||

Ai có thể nghĩ mình hào phóng đâu?

Tiêu Thế nghĩ đến thái độ không tự nhiên của nhạc phụ sáng nay khi ra khỏi nhà, liền cảm thấy thập phần uể oải.

Đẩy cửa xoay bước vào, không khí mát mẻ đập vào mặt, Tiêu Thế vẫn duy trì nụ cười ôn hòa đến quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân xinh đẹp đang gọi điện thoại.

Nhìn thấy có người đi tới, đầu tiên là liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt kinh diễm, nhìn tiếp xuống phía dưới, lại thất vọng.

Cuối cùng bĩu môi, tiếp tục nói chuyện.

Tiêu Thế bật cười lắc đầu, có cần phải tỏ thái độ khinh bỉ rõ ràng như thế không?

Cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn chưa đến thời gian nghỉ trưa, đầu ngón tay thon dài của y khẽ gõ lên mặt đồng hồ, cũng không cần vội.

“Tiêu tiên sinh?” – Phía sau có một người thoáng kinh ngạc gọi.

Tiêu Thế xoay người, nhìn thẳng nam nhân một thân tây trang trước mặt, trong lòng thầm rủa một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn mỉm cười: “An tiên sinh.”

Đúng vậy, nam nhân trước mặt nghe nói chính là nhân vật đứng đầu trong danh sách chọn con rể của Tô Mạch Ngôn – Phó trưởng phòng kế hoạch, An Duệ.

Kỳ thật lúc trước Tô Na và An Duệ cũng không có tình cảm gì, nhưng nhớ đến đây là người Tô Mạch Ngôn chọn, Tiêu Thế nhịn không được có chút ai oán.

Trừ bỏ kiếm tiền nhiều hơn mình, còn có gì nữa đâu?

Cũng không đẹp trai lắm.

An Duệ hiển nhiên là bất mãn trước cái nhìn xấu hổ của cô nhân viên lễ tân, mỉm cười nói: “Đến gặp trưởng phòng sao?”

“Sáng nay có hẹn đưa cơm trưa đến cho Mạch… cha.” – Tiêu Thế tí nữa thì nói nhầm, may mà kịp thời sửa lại.

Nhớ tới Tô Mạch Ngôn ngay cả nếp nhăn cũng không có, tiếng “cha” gọi cũng không được tự nhiên.

“Hóa ra là thế.” – An Duệ nhìn hộp cơm lỉnh khỉnh trong tay y, tỏ vẻ xin lỗi nói – “Trưởng phòng còn đang họp, không bằng tôi giúp cậu chuyển?”

“Ách….” – Tiêu Thế hơi run, lập tức cười nói – “Không sao, tôi chờ cũng được, vừa vặn phải ra ngoài một chút.”

Đưa cơm chỉ là phụ, biểu thị tấm lòng mới là cái chính, nếu không sao y phải khổ sở diễn xướng chứ?

An Duệ nghe nói vậy liền nhíu mày, tiếc rẻ nói: “Vậy khi nào trưởng phòng họp xong, tôi sẽ chuyển lời.”

Hai người dối trá cười, sau đó quay đầu rời đi.

Tiêu Thế tiếp tục mang theo hộp cơm nhàm chán đi loanh quanh trên đường.

Qua hai cái ngã tư nữa có một cửa hàng bán CD, thỉnh thoảng Tiêu Thế cũng đến đó. Khu vực này y rất quen thuộc, bởi vì cách nhà hàng y làm việc không xa, đều là khu trung tâm.

Chuông gió trước cửa leng keng vang lên, cô bé thu ngân không khỏi nhìn lại, chỉ thấy anh chàng đẹp trai quen thuộc mang theo hộp cơm tiến vào, trên mặt vẫn là nụ cười tao nhã mê người như cũ.

Trong lòng trào lên một đợt hưng phấn, hai má phiếm hồng, lại phải cố nhịn xuống, rụt rè tươi cười chào y: “A, anh đã tới.”

“Ừ, vì hôm nay được nghỉ.” – Tiêu Thế mỉm cười, nhìn về phía trong cửa hàng.

Vì là thứ hai, lại chưa đến giờ nghỉ trưa, cho nên khách khứa rất ít, chỉ có vài thiếu niên đứng tụm năm tụm ba đứng ở các quầy đeo tai nghe.

Tiêu Thế mỉm cười với cô bé thu ngân, vuốt cằm, rồi đi vào.

Đầu tiên y dạo một vòng quanh khu âm nhạc, cầm lấy một cái CD của ca sĩ mình thích mới ra, sau đó thẳng tiến về khu vực nấu nướng.

Khu này ở trong cửa hàng là góc khuất, thường không có ai để ý đến, nên cũng tương đối bụi bặm.

Hôm nay lại có một cậu thiếu niên thanh tú đang tò mò xem, Tiêu Thế cũng không để ý, chọn vài cái đĩa cho mình.

Cũng không bao lâu, y liền phát hiện có chuyện không đúng.

Tiêu Thế thấy ánh mắt thiếu niên kia không nhìn vào giá đĩa, mà cứ len lén liếc về phía camera theo dõi, sau đó cầm lấy một cái đĩa…… Nhét vào lòng?

Cậu ta cho rằng thiết bị kiểm tra ở cửa là giả sao?

Tiêu Thế ho nhẹ một tiếng.

Động tác của thiếu niên dừng lại một chút, lập tức quay sang hung hăng trừng Tiêu Thế một cái, rồi nghêng ngang nhét CD vào người, hừ một cái rồi bước đi.

Đúng là thói đời…. Tiêu Thế nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo của thiếu niên, không nói gì.

Vài thiếu niên tụ tập cùng một chỗ, Tiêu Thế thấy bọn họ lấy vài cái CD, xem ra căn bản không phải trộm, mà là cướp.

Thở dài, Tiêu Thế vừa định tiến ra ngăn cản, chợt nghe có người giận giữ nói: “Mấy người thật là không biết xấu hổ, sao có thể vào cửa hàng ăn trộm chứ?”

Mấy người sợ hãi, quay đầu lại, chỉ thấy cô bé thu ngân tức giận đứng đó.

“Bác gái, đừng dọa người như vậy, dù sao cũng không đáng giá vài đồng.” – Thiếu niên cầm đầu nhún vai – “Chúng tôi chỉ là hảo tâm cầm về giúp thôi.” – Là thiếu niên vừa lấy trộm đĩa CD về nấu ăn.

“Cậu…Các cậu còn nhỏ tuổi, vậy mà không biết xấu hổ sao?”

“Bà tám! Cô nói ai không có mặt mũi?!” – Một thiếu niên cao lớn từ phía sau tiến lên, trừng mắt, vung tay….

“Uy!” – Không nghĩ tới học sinh bây giờ lại kiêu ngạo như vậy, Tiêu Thế nhíu mày, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Cánh tay của thiếu niên cao lớn vung lên.

Giống như là một cảnh phim quay chậm, Tiêu Thế nhìn rất rõ ràng.

Hộp cơm bất ngờ tuột khỏi tay, bay lên, rơi xuống đất.

Bộp!

Nở hoa trên đất.

…………

Bốn phía nhất thời yên tĩnh, chỉ có hương vị đồ ăn mãnh liệt xông lên.

Hình ảnh khuôn mặt lạnh băng của Tô Mạch Ngôn nhảy ra trong đầu Tiêu Thế, ánh mắt như sói đói nhìn mồi, nhấn từng chữ “Cậu - chết - rồi!”

……….

Tiêu Thế cứng ngắc mỉm cười, xoay người bám vào tường.

Vì sao mọi chuyện xui xẻo đều là mình…….

Nhóm thiếu niên hít một hơi thật sâu, nhìn đám đồ ăn vương trên đất. “Thơm quá.”

Thiếu niên cầm đầu khinh thường hừ một tiếng, để lại CD, phun ra một câu: “Đây là cái rắm gì!”

Nói xong dẫn theo cả quân đoàn rời đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Tiêu Thế một cái.

Cự tuyệt ý tốt muốn bồi thường của cô bé thu ngân, Tiêu Thế vội vàng đến quán ăn gần đó mua đồ, đi ra mới phát hiện đã quá giờ cơm trưa một lán, không biết Tô Mạch Ngôn đã ăn chưa hay là vẫn đang nhịn đói.

Vô luận thế nào, đều làm cho người ta tuyệt vọng.

Từ cửa hàng CD đến công ty của Tô Mạch Ngôn gần, nhưng mà lộ trình hơn mười phút đó cũng đủ làm cho Tiêu Thế như kiến bò trên chảo nóng, thế nào cũng chờ không kịp.

Y vội vàng vẫy một chiếc xe taxi, báo địa chỉ “Phiền bác nhanh lên một chút.”

Lái xe đờ đẫn quay đầu nhìn y, chỉ chỉ tấm kính phía đuôi xe.

Tiêu Thế hồ nghi quay đầu lại

Chỉ thấy bên trên có bảy chữ bắt mắt

“Muốn nhanh thì tự bay qua đi~~~”

“……..”

Dòng chữ như khiêu khích tâm tình rối ren lúc này của y….

Tiêu Thế khổ sở che mặt, cảm thấy khả năng mình chết rất cao.

Cùng lúc đó, nhạc phụ đại nhân đã họp xong một giờ rồi, ngồi ủ rũ trong văn phòng mình, gục mặt lên đám công văn, bụng không ngừng gào thét.

“Trưởng phòng, ngài không đi ăn cơm trưa sao?” – Thanh âm của phó trưởng phòng An Duệ từ ngoài truyền đến.

Tô Mạch Ngôn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không thấy đói.”

…..

An Duệ đi vào văn phòng, nhìn thấy Tô Mạch Ngôn ngồi thẳng, bộ dáng như đang đọc tài liệu…. trên trán vẫn còn dấu hồng hồng.

“Không ăn cơm trưa không tốt cho sức khỏe.” – An Duệ nhíu mày nói – “Tiêu tiên sinh nói là ra ngoài đi dạo, không biết là khi nào về, chắc là có việc gì đó nên đến trễ.”

Tô Mạch Ngôn lén liếc hắn một cái, thản nhiên lặp lại: “Tôi không đói.”

An Duệ thở dài: “…. Tôi đã biết.”

Lại nhìn cái dấu hồng hồng trên trán, hắn nhịn cười rời khỏi văn phòng.”

Cửa vừa khép lại, nhạc phụ đại nhân lại hạ đầu xuống bàn làm việc, nghe ‘Phịch’ một cái.

Dạ dày lại không ngừng gào thét.

Ọt ọt ọt……. Ọt ọt ọt……….


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét