Chính văn chương thứ tám mươi lăm
Vào mùa đông trên con đường lớn càng thêm hoang vắng, từ phía xa xa, tiếng vó ngựa lộc cộc làm kinh sợ đám côn trùng trong bụi cỏ ven đường, vang lên tiếng kêu thoảng thốt bay lên không trung.
Sở Phi Dương một tay giữ mã cương, một tay ôm Quân Thư Ảnh, áo khoác dầy rộng trùm kín người phía trước, mái tóc đen dài của Quân Thư Ảnh phất vào trên mặt Sở Phi Dương, nhưng chỉ khiến Sở Phi Dương càng thêm nóng lòng như lửa đốt.
Sở Phi Dương hiện tại đã có thể xác định, thân thể Quân Thư Ảnh chắc chắn có vấn đề.Dù có mệt mỏi cũng không có khả năng hắn ham ngủ như vậy, hôm nay Quân Thư Ảnh ngay cả ăn cơm cũng thấy phiền, mỗi lần đều là Sở Phi Dương dây dưa thật lâu mới khiến hắn ăn được một chút.
Vào mùa đông trên con đường lớn càng thêm hoang vắng, từ phía xa xa, tiếng vó ngựa lộc cộc làm kinh sợ đám côn trùng trong bụi cỏ ven đường, vang lên tiếng kêu thoảng thốt bay lên không trung.
Sở Phi Dương một tay giữ mã cương, một tay ôm Quân Thư Ảnh, áo khoác dầy rộng trùm kín người phía trước, mái tóc đen dài của Quân Thư Ảnh phất vào trên mặt Sở Phi Dương, nhưng chỉ khiến Sở Phi Dương càng thêm nóng lòng như lửa đốt.
Sở Phi Dương hiện tại đã có thể xác định, thân thể Quân Thư Ảnh chắc chắn có vấn đề.Dù có mệt mỏi cũng không có khả năng hắn ham ngủ như vậy, hôm nay Quân Thư Ảnh ngay cả ăn cơm cũng thấy phiền, mỗi lần đều là Sở Phi Dương dây dưa thật lâu mới khiến hắn ăn được một chút.
Trên đường đi cũng đã tìm đại phu, trong đó có cả những thần y nổi danh giang hồ, nhưng chuẩn đoán của mọi người đều như một, mạch tượng vững vàng, không có gì trở ngại. Đến nỗi vì sao lại thèm ngủ như vậy, cũng không ai tìm ra nguyên cớ. Càng như vậy, Sở Phi Dương càng thêm lo lắng. Hắn biết Đông Long Các tâm pháp không thể so với thứ thông thường, nhưng không ngờ nó quỷ dị đến dường này. Triệu chứng của Thư Ảnh không giống những người bệnh khác, hắn càng ngày càng ham ngủ, hôm nay cả một ngày phần lớn thời gian hắn đều là ngủ mê mệt. Mặc dù Quân Thư Ảnh ngay trước mắt, ngay cả có thể chạm tay vào, Sở Phi Dương vẫn cảm thấy hắn càng ngày càng rời xa mình, giống như nắm cát trong lòng bàn tay, dù hắn muốn giữ lại cũng không được.
" Phi Dương, ta chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, không có gì đáng ngại, người đừng nhìn ta như vậy." Nửa đường hai người dừng chân tại một khách điếm, Sở Phi Dương dẫn Quân Thư Ảnh ngồi vào phía góc phòng. Hai người lặng yên ngồi chờ cơm nước dọn lên, Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng, còn đưa tay xoa xoa khuôn mặt Sở Phi Dương, nơi chân mày của hắn hơi nhíu lại.
Sở Phi Dương kinh ngạc trong chốc lát, liền cầm tay Quân Thư Ảnh lên, xúc cảm lành lạnh khiến Sở Phi Dương không khỏi hoảng sợ một trận. " Nói cái gì thế, ta nhìn ngươi thế nào." Sở Phi Dương gắng gượng nở nụ cười, ở trong lòng bàn tay Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng gãi gãi, " Mấy ngày nay lên đường vội vã như vậy, ngươi đã vài ngày không hảo hảo hầu hạ tướng công ta? Ta có kỳ lạ cũng là trách nhiệm của ngươi."
Sở Phi Dương vẫn như lúc bình thường mà cười cợt chế nhạo. Quân Thư Ảnh gặp tình cảnh này là do hắn gây lên, Sở Phi Dương không phải không tự trách mình, nhưng lại càng hiểu rõ lúc này hối hận cùng ảo não đều là vô ích.
Nếu như Quân Thư Ảnh càng ngày càng mê man thì tấm bùa đòi mạng của thập điện Diêm vương, ngày hôm nay toàn bộ dựa vào trận đánh cược này của hắn. Người trong lòng mỗi ngày đều ngủ đến mê man không biết thời gian. Nhưng lo lắng không yên như vậy, chỉ cần mình Sở Phi Dương hắn đảm nhận là đủ rồi.
Quân Thư Ảnh tất nhiên không biết trong lòng Sở Phi Dương suy nghĩ như vậy, thế nhưng nhiều năm đồng sàng cộng chẩm, không biết bao nhiêu đêm vành tai tóc mai chạm nhau, Quân Thư Ảnh đương nhiên so với bất cứ ai đều hiểu rõ Sở Phi Dương. Hắn không để ý tới mấy lời cố ý đùa giỡn trêu chọc của Sở Phi Dương, chỉ hừ vài tiếng, không vui nói: " Ngươi đừng có nói nhảm. Ánh mắt ngươi nhìn ta giống như ta ngay tức khắc ngủ triền miên không tỉnh vậy, vốn không có gì đáng ngại cũng bị ngươi nhìn đến hoảng hốt."
Sở Phi Dương nhăn mày: " Cái gì mà ngủ triên miên không tỉnh, đừng nói bậy. Rượu tới rồi, uống vài ngụm cho ấm thân thể." Sở Phi Dương cầm lấy bầu rượu nhỏ từ tay tiểu nhị, rót vào chén, đưa cho Quân Thư Ảnh, tay kia vẫn nắm chặt tay Quân Thư Ảnh không buông. Tiểu nhị hiếu kỳ nhìn một chút hai người trước mặt bàn dân thiên hạ mà nắm tay ám muội, lại len lén nhìn Quân Thư Ảnh, nhìn thoáng qua lại nhịn không được nhìn lần nữa, lại một lần nữa, rốt cuộc bị Sở Phi Dương liếc mắt một cái, tiểu nhị cuống quýt thức thời cúi thấp đầu quay đi.
Đồ ăn lần lượt được đưa lên Quân Thư Ảnh vẫn như cũ không buồn ăn, chỉ nắm đôi đũa nhìn nửa ngày, hơi nhấp nhấp môi, lại buông đũa, rót chén rượu.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: " Thư Ảnh, ngươi cũng nên ăn một chút. Không ăn cơm chỉ muốn ngủ, ngươi muốn thành tiên sao.?"
" Không đói, không ăn." Quân Thư Ảnh rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sở Phi Dương gắp vài món vào bát Quân Thư Ảnh: " Dù sao vẫn lên ăn một ít, Thư Ảnh, gầy quá không hấp dẫn, buổi tối ta ôm cũng không vừa tay."
" Vậy thật đúng là uỷ khuất cho Sở đại hiệp, đã chê không vừa tay sao mỗi ngày còn ôm chặt không buông. Đôi móng vuốt không nghe lời như vậy dù có lưu lại cũng vô ích, không bằng chặt đi a." Quân Thư Ảnh hờn giận liếc mắt trừng Sở Phi Dương, thế nhưng cũng cầm đũa lên ăn vài miếng.
Hắn làm sao không biết Sở Phi Dương so với hắn lo lắng nhiều lắm, cho nên nói vài câu trêu chọc đại khái cũng không muốn tăng thêm phiền não của hai người. Quân Thư Ảnh tự mình cảm thấy không có gì đáng ngại, dù sao cũng là thân thể của mình, hắn cảm thấy nội lực dồi dào, vẫn khoẻ mạnh bất quá, chỉ là gần đây thực có chút làm biếng, nhưng cái này cũng không có gì hệ trọng, thật sự không đáng để Sở Phi Dương sầu lo trăm mối như vậy.
Buổi tối đi ngủ, Sở Phi Dương vẫn như trước mang Quân Thư Ảnh ôm vào lòng ngực, đôi mắt mở to trong bóng tối, lắng tai nghe tiếng gió tuyết thổi điên cuồng ngoài cửa sổ, quanh thân cảm nhận được tình cảm ấm áp lại càng thêm mãn nguyện.
Sở Phi Dương ở trong chăn ấm nhẹ nhàng cởi đi nội y của Quân Thư Ảnh, đem tấm chăn dày bao kín lấy hai người, không sợ hàn khí của mùa đông lạnh lẽo.
Đôi tay to lớn trên làn da trơn bóng chậm rãi vuốt ve, từ xương quai xanh đến trước ngực, tại hai điểm trên ngực mơn trớn một chút, lại trượt xuống dưới hướng về phía bên hông, thuận tiện đem xiêm y còn vướng nơi khuỷ tay Quân Thư Ảnh tuột xuống dưới.
" Thư Ảnh, đừng ngủ, ngươi liên lục vài ngày nay mỗi ngày đều ngủ đến tám canh giờ còn chưa đủ sao ( 16 tiếng), đến cùng vi phu làm chút chuyện có ý nghĩa....." tay Sở Phi Dương càng lúc càng vãng tới nơi bí ẩn mà lượn quanh, cuối cùng tại nơi đã vô số lần tiếp nhận hắn tiến nhập ôn nhu mà ấn vỗ vân vê, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng va chạm, muốn tiến nhập, nhưng địa phương chưa trải qua bôi trơn kia chặt đến nỗi không thể dung nhập nổi một đầu ngón tay của hắn xâm lấn.
Quân Thư Ảnh muốn ngủ cũng đã bị đánh thức, hiện tại hắn cũng không như trước, trước đây mỗi khi bị Sở Phi Dương ôn nhu cùng ép buộc tấn công, cuối cùng luôn rơi vào tay giặc để mặc người muốn làm gì thì làm, nhưng lúc này đây hắn cũng không thể chịu được.
Quân Thư Ảnh đưa một tay nắm lấy cánh tay đang làm loạn của Sở Phi Dương, con mắt vẫn nhắm chặt tức giận nói: " Sở Phi Dương ! Ngươi còn lộn xộn nữa ta quyết không tha ngươi!"
Sở Phi Dương chỉ yên lặng được chốc lát, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế bị Quân Thư Ảnh nắm một hồi, mới phát hiện Quân Thư Ảnh đương nhiên cứ ôm tay mình mà tiếp tục mê man ngủ.
Sở Phi Dương vừa yêu thích vừa lo lắng, hắn dùng tay kia nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt Quân Thư Ảnh, thở dài nói: " Thư Ảnh ngươi lại ham ngủ như thế sao? Trong giấc mộng có ta không, ngươi có như thế này mà vui vẻ đứng bên cạnh?..." hắn vừa nói vừa vô cùng dịu dàng đặt môi hôn lên vầng trán của Quân Thư Ảnh .
Còn lại hai ngày, Sở Phi Dương lại đổi một con ngựa mới, tiếp tục ra roi thúc ngựa, cuối cùng cũng đến được mảnh rừng nơi đại sư phụ hắn ẩn cư.
Chính văn chương thứ tám mươi sáu
Sở Phi Dương dắt ngựa, Quân Thư Ảnh ngồi trên lưng ngựa khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, khuôn mặt tái xanh lộ ra ngoài tấm lông thú dầy ấm áp. Sở Phi Dương lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận cánh rừng này quá rậm rạp, không có cách nào phi ngựa phóng đi. Đến gần giữa trưa thì hai người mới đi đến được sơn cốc nơi đại sư phụ Mục Giang Bạch của Sở Phi Dương cư ngụ.
" Sư huynh, sao huynh lại đến đây?" Tiểu Tùng vốn đang ở trên cây cho chú chim nhỏ ăn liền nhảy xuống, vỗ vỗ tuyết trên người, vẻ mặt vui mừng chạy tới, " Huynh đưa cả Quân công tử tới sao." Tiểu Tùng nhìn về phía Quân Thư Ảnh trên lưng ngựa, cao hứng nói," Lân nhi nhớ các người muốn chết , sư phụ mỗi ngày đều nhớ ...."
" Sư phụ ở đâu?" Sở Phi Dương cũng không còn để ý đến việc hàn huyên với Tiểu Tùng, lên tiếng liền hỏi, sắc mặt ngưng trọng khiến Tiểu Tùng cũng khẩn trương theo.
" Sư huynh huynh xảy ra việc gì? Sư phụ dẫn Lân nhi ra sau núi..." Tiểu Tùng nhìn Sở Phi Dương cẩn thận từng li từng tí đỡ Quân Thư Ảnh xuống ngựa, ôm vào trong lòng, vội vàng lo lắng hỏi: " Quân công tử xẩy ra việc gì? Thụ thương sao?"
Quân Thư Ảnh tựa trên vai Sở Phi Dương, giương mắt nhìn một chút Tiểu Tùng vẻ mặt đang lo lắng, rồi vô cùng mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Sở Phi Dương kéo lại áo choàng cho hắn, che đi cơn gió tuyết lạnh lẽo, hướng Tiểu Tùng nói: " Ta đưa Thư Ảnh về phòng trước, Tiểu Tùng, làm phiền đệ một chuyến, mau đi tìm sư phụ về giúp huynh."
Tiểu Tùng đáp lời một tiếng, rồi nhanh chóng chạy lên núi.
Sở Phi Dương đỡ Quân Thư Ảnh vào trong tiểu viện đơn độc trong sơn cốc, vừa vào trong phòng liền đỡ Quân Thư Ảnh nằm xuống giường, lại tìm mấy chậu than, thắp đỏ lên đặt trước giường, bất quá chỉ trong chốc lát khắp gian phòng đều trở lên ấm áp.
" Thư Ảnh, cảm thấy thế nào?" Sở Phi Dương ngồi xổm trước giường, nắm tay Quân Thư Ảnh đặt lên môi hôn một chút, nhẹ giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu, tầm nhìn rơi vào nơi cuối giường. Sở Phi Dương nhìn theo, chỉ thấy một quả cầu mây lăn ở chân giường trong góc phòng. Sở Phi Dương cầm lấy đặt vào tay Quân Thư Ảnh, so với trước đây những ngón tay của Quân Thư Ảnh lại càng gầy gò nhợt nhạt xoa xoa quả cầu mây, phát ra chút thanh âm khe khẽ.
" Đây là của Lân nhi sao..." Quân Thư Ảnh khoé miệng hơi vểnh lên, vẻ mặt đã có chút ưu thương, khiến cho Sở Phi Dương nhịn không được cúi người nhẹ nhàng hôn hắn.
" Thư Ảnh! yên tâm đi, sư phụ nhất định chăm sóc tốt cho Lân nhi, tương lai Lân nhi nhất định sẽ trở thành một nam tử hán kiệt xuất, so với ta còn lợi hại hơn."
Quân Thư Ảnh say mê đùa nghịch quả cầu mây, thỉnh thoảng lại phát ra chút thanh âm giòn giã, bất chợt nhẹ giọng nói: " Ta đột nhiên nghĩ không ra, vì cái gì lúc đó lại để Lân nhi rời khỏi nhà, rời khỏi chúng ta... Lân nhi rõ ràng nhỏ như vậy, ta sao lại cam lòng, ta sao lại cam lòng...."
Sở Phi Dương vội vàng nắm chặt hai tay hắn an ủi: " Thư Ảnh, Lân nhi theo đại sư phụ nhất định được dậy dỗ tốt nhất. Võ công của Đông Long Các uyên thâm, sư phụ so với ta dạy dỗ Lân nhi càng tốt hơn, ngươi không phải luôn muốn hắn trở thành đệ nhất nhân sao? Khiến cho cả võ lâm đều---"
" Ta hối hận!" Quân Thư Ảnh lên tiếng ngắt lời Sở Phi Dương, trong thanh âm lộ ra vẻ yếu ớt vô cùng, đôi chân mày nhíu chặt nhìn Sở Phi Dương, nơi khoé mắt đang mở lớn cũng đã hơi ẩm ướt: " Ta hối hận rồi-- cái gì đệ nhất nhân, cái gì thống nhất giang hồ, cũng không đáng để Lân nhi nhỏ như vậy đã phải rời xa chúng ta, một thân một mình tới nơi thâm sơn cùng cốc này tiếp nhận huấn luyện gì đó! Ta nghĩ dù sau này Lân nhi có thành tài, có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện... Nhưng giang hồ hiểm ác, e rằng ta căn bản không đợi được ngày đó, sẽ......"
" Đừng nói bậy." Sở Phi Dương ngắt lời hắn, " Ta và ngươi đều ' trường mệnh bách tuế' (1), chúng ta nhất định sẽ thấy Thạch Đầu cùng Lân nhi trưởng thành, cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp. Thư Ảnh, hiện tại ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, đại sư phụ sắp trở về rồi." (1- sống lâu trăm tuổi)
" Không được, ta không thể nghỉ ngơi. Phi Dương, ta cảm nhận được, thân thể ta... tuyệt đối không bình thường." Quân Thư Ảnh cố gắng mở lớn hai mắt, con mắt bị kích thích đau đớn đến rơi lệ nhưng nhất định không chịu nhắm lại, " Ngươi không biết ta hiện giờ muốn ngủ thế nào đâu. .... Thế nhưng ta có cảm giác, lần này nếu ta nhắm mắt lại, thì sợ rằng thực sự không tỉnh lại nữa... ta muốn, ít nhất cũng nhìn Lân nhi một cái, ôm nó một cái...."
"Thư Ảnh, ngươi lại nói linh tinh rồi." Sở Phi Dương yên lặng dùng ngón tay xoa đi giọt lệ nơi khoé mắt Quân Thư Ảnh, " Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi xẩy ra chuyện gì đâu, ngươi tin tưởng ta được không, chúng ta cùng đợi đại sư phụ trở về, người nhất định có cách cứu ngươi."
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương, nhãn thần thế nhưng lại bắt đầu có chút mờ mịt tan rã : " Ta hiện tại thực sự rất muốn ngủ...."
" Không thể ngủ, Thư Ảnh, ngươi hảo hảo nhìn ta!" Mấy ngày nay Sở Phi Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Thư Ảnh càng ngày càng rơi vào mê man, trong lòng lúc này so với thường ngày đột nhiên càng thêm bất an, Sở Phi Dương lựa chọn tin tưởng vào trực giác của mình, tuyệt đối không thể để Quân Thư Ảnh rơi vào giấc ngủ.
" Ngươi đã ngủ quá nhiều rồi, hiện tại không được nhắm mắt lại nữa. Thư Ảnh, ngươi nghe thấy không, ngươi còn chưa gặp được Lân nhi. Hơn nữa ngươi cho là gặp được Lân nhi thì có thể yên tâm sao, ngươi đem ta đặt ở nơi nào? Ngươi nếu như có cam đảm rời khỏi ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ! Ta không biết ta sẽ làm ra loại chuyện gì. Thư Ảnh, ngươi nhìn ta đi, ngươi có thấy gì không?"
Sở Phi Dương đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt Quân Thư Ảnh, hơi dùng sức khiến cho khuôn mặt tái nhợt hiện ra vài mạt hồng sắc. Quân Thư Ảnh hơi lắc đầu, giật giật môi: " Ta mệt chết đi, mệt chết đi..."
Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh vào lồng ngực, hai bàn tay hơi run rẩy nắm cổ tay hắn: " Mệt rồi sao? Thư Ảnh, ngươi nhẫn nại một chút, nhất định không thể ngủ." Hắn vừa nói vừa đặt tay ở mạch môn của Quân Thư Ảnh, truyền vào một chút chân khí. Cỗ chân khí như đao phong ngang ngược đấu đá lung tung trong thân thể, đau đớn như bị đao cắt khiến cho Quân Thư Ảnh chịu không được cứng còng thân thể kêu ra tiếng.
" Thư Ảnh, chịu đựng một chút, phải đợi sư phụ trở về." Sở Phi Dương ôm chặt lấy Quân Thư Ảnh, khiến hắn quay mặt vào chính mình, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, vén lên tay áo để lộ ra cánh tay của chính mình: " Ta biết rất đau, ta chịu đau cùng ngươi, đến..."
Quân Thư Ảnh cắn chặt hàm răng nhìn Sở Phi Dương, thỉnh thoảng chịu không nổi đau đớn mà bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt ôn nhu của Sở Phi Dương, đột nhiên nhào tới, hung hăng cắn vào vai Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ vỗ bờ vai run rẩy của hắn.
" Sư huynh, sư phụ đã trở về-- oa Nga!" chẳng qua bao lâu, Tiểu Tùng đột nhiên như một cơn gió lao vào, thấy tình cảnh của hai ngươi nhịn không được khoa trương kêu lên một tiếng, vội vàng quay người lại.
" Sư huynh, gió lớn quá ta cái gì cũng không nhìn thấy--"
Sở Phi Dương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hướng về phía lão nhân đang bước qua bậc cửa hô: " Sư phụ"
" Cha, phụ thân!" một thân ảnh nho nhỏ từ phía sao lão nhân đột nhiên ló ra, nhanh chóng chạy về phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét