Chương 59
Tiêu
Thế ôm Tô Mạch Ngôn, lỗ tai bị ma âm của Tô Na công kích, chịu không nổi, tức
giận nói: “Em thôi đi! Đừng hát nữa!”
Tô
Na ngừng hát, bất mãn nói: “Vậy anh phải cho em đi vào….”
Tiêu
Thế cau mày nhìn sang Tô Mạch Ngôn, không hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt:
“Không được.”
Khó
khăn lắm mới có được thời gian để thân mật, y cũng oán đủ rồi, giờ còn bị người
phá rối nữa…. Mấy ngày hôm trước Tô Mạch Ngôn đột nhiên tức giận, nhất định là
do nha đầu kia nói năng lung tung.
Tô
Na buồn bực ôm bé hamster: “Anh với cha rốt cuộc là làm cái gì thế…. Cứ thần thần
bí bí….”
Một
đòn trúng đích.
Trong
lòng Tiêu Thế giật mình, cuống quýt nhìn sang Tô Mạch Ngôn.
Tô
Mạch Ngôn cũng hơi hơi nhíu mày.
Tiêu
Thế do dự một chút, cười gượng nói: “Bàn chuyện công việc.”
Tô
Na lại hoạnh họe: “Công việc gì mà phải vào phòng ngủ nói? Cũng không phải là vụng
trộm yêu đương…”
Hai
đòn chết luôn.
Tiêu
Thế bị Tô Mạch Ngôn nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, thu tay đang sờ sờ đối
phương về, thầm nghĩ, vụng trộm ở đâu? Rõ ràng là quang minh chính đại!
Đáng
tiếc da mặt hai người cũng chưa đủ dày đến mức đem chuyện này nói cho Tô Na, vì
thế đành tiếp tục quang minh chính đại mà yêu đương vụng trộm.
Tô
Mạch Ngôn ngồi đầu giường đọc sách, không còn đeo cặp kính lão đầy yêu mị kia nữa,
thái độ rất tập trung, chỉ là những khi Tiêu Thế nhìn hắn, ngón tay lại khẩn
trương lật sách.
Tiêu
Thế ở bên cạnh, nhịn không được cười rộ lên, sau đó vươn người qua, hôn “Chụt
~” một cái vào má hắn.
Lúc
trước mắt mù mới có thể thấy Tô Mạch Ngôn đáng sợ, Tô Na đáng yêu chứ?
Được
rồi, dùng mắt nhìn hồi trước của y thì Tô Na quả thực đáng yêu…. Nhưng hiện tại
hiển nhiên là con thỏ đáng yêu nhu thuận mới là khẩu vị của y.
Thích
đến mức hận không thể ôm chặt vào người, ăn đến không còn một mẩu xương nào.
Tô
Na vẫn không cam chịu, ở phòng khách tiếp tục ca hát. Quả thực giọng hát của cô
khiến Tiêu Thế như sắp chết đến nơi rồi. Tô Mạch Ngôn thì vô cùng thản nhiên,
chậm rãi lấy ra một cái tai nghe, đút vào tai.
Tiêu
Thế không cam lòng gỡ tai nghe ra, nhíu mày nói: “Cái giọng ca dã man kinh khủng
này là được di truyện từ ai thế?”
Tô
Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y, giật lại tai nghe: “Không phải tôi.”
“Ngô…”
– Tiêu Thế nhìn chằm chằm hắn, từ cánh môi đến cái cổ trắng nõn, sau đó dừng lại
ở hầu kết nhấp nhô, ánh mắt trầm xuống – “Mạch Ngôn….”
“Ừ?”
Tiêu
Thế vươn tay giật cuốn sách hắn đang đọc: “Anh đã từng hát chưa?”
Tô
Mạch Ngôn kinh ngạc, lập tức xấu hổ nói: “….Không có.”
“Vậy
à.” – Tiêu Thế cắn cắn môi hắn, khẽ cụng nhẹ trán mình vào trán hắn, nó – “Ở
trên giường cũng không thấy có thanh âm nha?”
“………….”
Đầu
lão thỏ bốc hơi.
Đã
làm nhiều như vậy, trừ lúc đạt cao trào thì hô hấp của hắn gấp gáp hơn, cơ hồ
chưa từng được nghe âm thanh rên rỉ.
Với
một nam nhân mà nói, đây là chuyện vô cùng vô cùng không có cảm giác thành tựu.
Nhìn
vành tai đỏ rực lên, Tiêu Thế nhịn không được bật cười, quả nhiên là con thỏ xấu
hổ đến mực rối loạn nhìn thực đáng yêu.
Tiêu
Thế hôn lên mắt hắn, chậm rãi di chuyển xuống, cắn cắn lên bờ môi, cuối cùng là
liếm mút nơi hầu kết.
Lão
thỏ hít sâu một hơi, tay chân luống cuống đẩy người ra, “Bên ngoài.”
Lúc
này, Tiêu Thế càng muốn khi dễ lão thỏ trước mặt mình, y nháy mắt cười khẽ: “Có
sao đâu? Dù sao ngươi cũng không lên tiếng.”
Vừa
dứt lời, y lại nhẹ nhàng cắn lên hầu kết người kia.
Lão
thỏ ngay cả mắt cũng đỏ, lùi dần về sau, nhíu mày đẩy y: “Đừng náo loạn.”
Tiêu
Thế mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng giữ chặt tay đối phương, tiếp tục hôn.
Lão
thỏ tự phỉ nhổ bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng đến thời điểm này, phỉ
nhổ thể nào cũng vô dụng. Bị người kia trêu chọc một lát liền thở hổn hển, dưới
thân cũng dần dần có phản ứng.
Cuộc
đời xui xẻo thì vẫn xui xẻo, kể cả lúc đang hạnh phúc nhất vẫn có thể xui.
Đáng
thương cho Tiêu Thế, y cảm thấy bản thân chính là người đàn ông xui xẻo nhất thế
giới…. Nhìn Tô Mạch Ngôn bất mãn dưới thân mình, y cắn lưỡi chỉnh lại – Y và Tô
Mạch Ngôn là đôi tình nhân xui xẻo nhất thế giới.
Vì
cái gì mà mỗi lần đang XXOO đều có người đến phá rối họ chứ!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiêu
Thế hung hăng hôn Tô Mạch Ngôn một cái, vẫn tiếp tục dây dưa, cho dù đối phương
có đẩy thế nào cũng không chịu rời đi, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên nghe âm thanh
từ phòng khách truyền đến,
Giọng
chú Trần vẫn ồm ồm, hình như lại hút thuốc, có đôi khi Tiêu Thế nghi ngờ phổi của
ông có chút vấn đề.
Tô
Na mở cửa, nhìn thấy ông cũng giật mình: “Chú Trần? Trễ rồi chú còn tới có chuyện
gì vậy ạ?”
Chú
Trần mặt không đổi sắc đưa túi hoa quả cho cô, bên trong là mấy quả tuyết lê và
một số hoa quả tươi khác: “Mẹ nó lo lắng nên để chú tới nhìn xem.”
Nói
xong nhìn xung quanh một vòng: “Người đâu rồi?”
Tô
Mạch Ngôn vẫn còn bị áp trên giường mở to mắt nhìn, một đạp mạnh mẽ vào bụng
Tiêu Thế, đẩy thanh niên nhiệt huyết sôi sục sang một bên, cuống quýt sửa sang
lại quần áo hỗn độn.
Tiêu
Thế ảo não dựa vào tường, nhìn lão thỏ bối rối như bị dẫm phải đuôi, nhịn không
được cười, cố gắng giả bộ tức giận nói: “Sao phải khẩn trương như vậy, cửa khóa
rồi mà.”
Tô
Mạch Ngôn mím môi: “…. Sợ ông ấy hoài nghi.”
Sao
có thể hoài nghi được chứ?
Quan
hệ của hai người vượt qua mức mà người bình thường có thể tưởng tượng, huống
chi là người cổ hủ như chú Trần?
Căn
bản sẽ không có ai tưởng tượng thế cả.
Tức
giận dưới đáy lòng Tiêu Thế phun trào.
Lão
thỏ thấy thanh niên không vừa lòng, do dự một chút, mặt không thay đổi đến gần,
sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên môi người kia: “Buổi tối tiếp tục.”
Ngữ
khí lại rất nhẹ nhàng, giống như là đang nói buổi tối muốn ăn khuya cái gì vậy.
Nhưng
mà vành tai ửng hồng thì không thể che giấu được.
Tâm
tình Tiêu Thế lập tức tốt lên.
Con
thỏ tự mình dâng đến cửa, sói đói sao lại không vui chứ?
Hôm
nay biểu tình của chú Trần có chút kì quái.
Ông
ngồi trên sô pha, biểu tình muốn nói gì lại thôi, nhịn không được lại hút thuốc
khiến cho cả phòng khách khói mờ mịt.
Tô
Na bị khói thuốc làm cho khó chịu, vội vàng tìm một cái cớ rồi ôm bé hamster về
phòng.
Còn
lại Tô Mạch Ngôn và chú Trần trầm mặc ngồi nhìn nhau.
“Tiểu
tử kia ở lại đây lại làm cho ngài thêm phiền toái.” – Chú Trần đập tắt điếu thuốc,
kéo kéo khóe miệng nói với Tô Mạch Ngôn – “Thật có lỗi.”
Tô
Mạch Ngôn chớp mắt, lắc đầu: “Không phiền, cậu ấy rất biết cách chăm lo cho người
khác.”
Tiêu
Thế bưng hoa quả về phòng khách, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Mạch Ngôn,
cười nói: “Hôm nay mẹ có khỏe không chú?”
Cúm
virus rất dễ lây, cho nên y không dám đến thăm mẹ Tiêu, sợ lây bệnh cho bà.
“Ừ,
vẫn vậy.” – Chú Trần nhìn y một cái, do dự một lát, mới nói – “Ông Tô.”
Tô
Mạch Ngôn dò hỏi nhìn ông.
Chú
Trần cười vẻ áy náy: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với nó, ông….”
Tô
Mạch Ngôn hơi run người, lập tức hiểu ra, liền thản nhiên đứng lên, liếc Tiêu
Thế một cái: “Tôi đi xem tài liệu.”
Trước
kia trong nhà có chuyện, chú Trần chưa bao giờ kiêng dè Tô Na. Hiện tại là Tô Mạch
Ngôn ở bên cạnh mình, nhưng xã hội chưa chắc đã cho rằng hắn đủ tư cách để ở
bên cạnh mình.
Tiêu
Thế cảm thấy hơi có lỗi, nhân lúc chú Trần không để ý, nhẹ nhàng nhéo tay hắn.
Tô
Mạch Ngôn thản nhiên bước đi, về phòng, đóng cửa lại.
Hôm
nay chú Trần đúng là khác bình thường, giống như có thứ gì đó mắc ở cổ họng, muốn
nhổ ra lại không biết phải làm thế nào.
Tiêu
Thế thử hỏi: “Chú Trần?”
Ngón
tay ông giật giật, ngẩng đầu nhìn y: “Hãn Kiện….”
“Vâng?”
– Tiêu Thế nhíu mày, đang yên đang lành nhắc đến Tiện Tiện làm gì?
Câu
tiếp theo của chú Trần lại làm cho Tiêu Thế tí nữa thì bật ngửa ra.
“Hãn
Kiện, biến thái đúng không?”
“…………..”
Tiêu
Thế há hốc mồm, 囧囧không biết phải nói gì.
Tiện
Tiện vốn rất biến thái, đúng vậy, mà bọn họ cũng thích mắng gã là biến thái.
Nhưng vấn đề là…. Lời này có đáng để thảo luận cùng với một trưởng bối được
sao?
Quả
nhiên, câu tiếp theo của chú Trần: “Tôi thấy nó và cậu nhóc kia làm bừa.”
“….Dạ?”
– Tiêu Thế giật mình, không hiểu vì sao cảm giác lòng mình trầm xuống, cười gượng
– “Là vậy sao….”
“Đồng
tính luyến ái.” – Chú Trần bĩu môi ghét bỏ, đặt chiếc gạt tàn xuống bàn trà,
phát ra một âm thanh khô khốc – “Về sau cậu cách xa nó một chút.”
Nhất
thời Tiêu Thế không biết nên phản ứng thế nào: “Cái này, nó quen đùa giỡn với mọi
người, có phải là hiểu lầm gì không….”
“Đã
hôn…” – Chú Trần nuốt nước bọt, hung hăng trừng mắt nhìn y – “…rồi, còn hiểu lầm
cái gì? Ngay ngoài đường!”
“…..”
Thấy
Tiêu Thế không nói gì, chú Trần cũng im lặng, cố gắng bình ổn sự ghê tởm đang
trào lên trong lòng, mới chậm rãi nói: “Về sau đừng để nó đến nhà chúng ta.”
Tiêu
Thế thản nhiên ngước nhìn: “Vì sao?”
Chú
Trần nhíu mày: “Nghe nói loại người này đều mắc mấy bệnh không sạch sẽ, mẹ cậu
sao có thể chịu được.”
Tiêu
Thế muốn nói, Hãn Kiện căn bản không hề kinh khủng như vậy.
Tiêu
Thế muốn nói, đồng tính luyến ái cũng không phải dơ bẩn như nhiều người vẫn hay
nghĩ.
Nhưng
lúc này y giống như bị đánh vào đầu vậy, hoa mắt chóng mắt, ngoại trừ trầm mặc
thì vẫn là trầm mặc.
Đột
nhiên có chút sợ hãi.
Đối
mặt với ánh mắt của thế nhân, y cũng không phải không lo lắng, lo lắng về điều
gì, y đều nguyện ý đối mặt.
Nhưng
có một thứ duy nhất không thể đối mặt, là người thân.
Tiêu
Thế đưa chú Trần ra đến cửa, gian nan mở miệng nói: “A Kiện, cậu ấy không phải
loại người như vậy. Mà có là như vậy, cũng tuyệt đối không có bệnh.”
Chú
Trần hừ một tiếng: “Ai có thể cam đoan?”
Tiêu
Thế nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông: “Chú và mẹ vẫn luôn coi cậu ấy
là con đẻ, yêu thương như con cái trong nhà, vậy mà chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy,
liền không muốn nhìn mặt cậu ấy sao?”
Chú
Trần ngẩn người, trong ấn tượng của ông, Tiêu Thế chưa hề đối diện mà chất vấn
ông bất kì điều gì.
Ông
nhíu mày: “Cái này không giống….”
Tiêu
Thế quay đầu đi, thản nhiên nói: “Hãn Kiện chỉ còn bà nội, không cha mẹ, từ trước
đến giờ cậu ấy coi mẹ và chú như cha mẹ ruột của mình, chăm lo hiếu thuận.”
Tô
Na nghe được tiếng đeo giầy ở cửa, vội vàng chạy ra, cười hì hì nói: “Chú Trần,
mai gặp lại ~~~”
Tô
Mạch Ngôn cũng ra khỏi phòng, đi về phía mấy người.
Tiêu
Thế thầm than, loại thời điểm thế này người thần kinh thô thường có tác dụng điều
hòa thần kì.
Chú
Trần nhìn Tô Na và Tô Mạch Ngôn, cảm thấy không nên tiếp tục câu chuyện, cứng
ngắc thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: “Ngày mai gặp.”
Nói
xong liền quay người ra về.
Tiêu
Thế cùng Tô Mạch Ngôn nhẹ nhàng thở phào.
Mới
bước ra được nửa bước, chú Trần đột nhiên quay đầu lại.
Đầu
tiên là nhìn chằm chằm vào mặt Tô Na, chậm rãi chuyển xuống cái bụng bằng phẳng
của cô, sắc mặt trầm xuống—
“Chuyện
gì thế này? Đứa nhỏ đâu?”
Chương 60
“Đứa…
Đứa nhỏ?” – Tô Na ngây người ra, lập tức che bụng nhanh chóng lùi về sau từng
bước, ánh mắt đảo xung quanh, cười gượng nói – “Đứa nhỏ cảm thấy trong bụng rất
buồn, nên đã ra ngoài hít thở không khí, ha ha ha….”
“……………..”
Ba
người nhất tề trừng mắt nhìn nha đầu ngu ngốc này, không ai cảm thấy mấy lời
này buồn cười.
Tô
Na rụt đầu, ho một tiếng, khó khăn nói: “Cái kia….Con, con đi lấy đứa nhỏ về….”
Nói
xong liền nhanh chân chạy về phòng, bắt đầu tìm cái bụng giả bị cô quăng đến
góc nào không biết.
Phòng
ngủ lộn xộn như ổ chuột, cô lật hết cái nọ đến cái kia để tìm, tạo ra một tràng
âm thanh linh binh lách cách.
Xét
về điểm này, cô rất giống Tô Mạch Ngôn.
Cái
gì cũng tiện tay vứt.
Cố
gắng lôi được cái bụng giả ở dưới cái bàn lên, cô cười sung sướng, xoay người cởi
áo định mặc vào.
Nhưng
vừa quay người lại, thì giật mình sợ hãi đến mức suýt nữa thì ngã ra sau.
Chú
Trần nhíu mày đứng phía sau cô, trừng mắt nhìn cái bụng giả trong tay cô: “Đây
là cái gì?”
Tô
Na sợ hãi, vội giật mạnh tay muốn giấu cái bụng giả ra sau, nhưng lại bị chú Trần
túm được, thanh âm của ông càng thêm nghiêm khắc: “Đây là cái gì?”
“Đứa….”
– Tô Na há miệng thở dốc, thấy Tiêu Thế ở sau lưng chú Trần khủng hoảng nhìn
cô, vội vàng sửa lại – “Hi…. Chú Trần thật khéo, nhanh vậy đã thấy rồi.”
“………….”
Chú
Trần vẫn nắm chặt cái bụng giả nhìn cô.
Tiêu
Thế run rẩy vươn tay sang bên canh, được Tô Mạch Ngôn đỡ lấy.
Tô
Na vô tội nháy nháy mắt mấy cái, tiếp tục cười ngây ngô với chú Trần, lộ hai
bên má lúm đồng tiền thực ngọt.
“Đứa
nhỏ mất lúc nào?” – Chú Trần ngồi trên sô pha, một tay cầm lấy cái gạt tàn, bắt
đầu nhả khói – “Giấy xét nghiệm không thể làm giả được.”
Tô
Na co người lại trên sô pha, lúc trước đã mấy lần muốn trốn, lại bị ánh mắt lạnh
lẽo của cha cô cản lại, hiện tại cô chỉ muốn co người lại sao cho không ai nhìn
thấy mình.
Cô
nhìn cái gạt tàn trong tay chú Trần, càng nhìn càng thấy sợ, chỉ lo lúc ông tức
lên, sẽ ném nó về phía mình, có thể bể đầu ấy chứ.
Tiêu
Thế nhìn cô, thở dài, thản nhiên nói: “Sau hôm chúng ta biết.”
“…......”
Chú
Trần hít sâu một hơi, tiếp tục hút thuốc: “Sao lại thế?”
“Tô
Na còn trẻ, vẫn chưa thích hợp để có con.” – Ánh mắt Tiêu Thế liếc nhìn Tô Mạch
Ngôn, lại nói tiếp – “Tình cảm cũng phai nhạt.”
“Cái
gì?” – Ngón tay chú Trần run lên – “Tình cảm phai nhạt là có ý gì?”
Tiêu
Thế lại nhìn Tô Mạch Ngôn, biểu tình của đối phương vẫn thản nhiên, bộ dáng
không chút gợn sóng.
Nhưng
Tiêu Thế cảm thấy, hắn đang vô cùng khẩn trương, ánh mắt cũng không liếc về
phía y một chút nào.
Y
xoa xoa trán, cười khổ nói: “Ý tứ chính là, chúng cháu chia tay rồi.”
“…………”
Trong
không khí đột nhiên im lặng.
Chú
Trần đập mạnh cái gạt tàn xuống bàn, giận dữ nói: “Chuyện lớn như thế mà không
nói chuyện với người nhà?! Nói kết hôn là kết hôn, ly hôn là ly hôn, chúng mày
coi hôn nhân là cái gì?”
Tiêu
Thế mím môi không nói lời nào, mãi sau mới lên tiếng: “Có nói cũng không giúp
được gì. Thật sự là đã không còn cách nào khác nữa rồi, nếu không cũng đã không
ly hôn.”
“Mày….”
– Chú Trần hít một hơi, vừa định trách cứ, đột nhiên lại thôi – “Đây là chủ ý của
ai? Đã bàn bạc tốt chưa?”
Tiêu
Thế hơi hơi nhíu mày, há mồm: “Là….”
“Là
con.” – Tô Na đột nhiên nói, cúi đầu không dám nhìn ông – “Là con không muốn có
đứa nhỏ, hơn nữa…. Cảm thấy cuộc sống hôn nhân không hề như con muốn, nên mới cứng
rắn bức A Thế ly hôn.”
“…………”
Tiêu
Thế nhìn cô, có chút ngoài ý muốn.
Tô
Na ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hối lỗi, nhưng không hề có hối hận: “Con biết
chuyện ly hôn là không đúng, con thật sự thật sự xin lỗi, nhưng đừng để cho mẹ
biết chuyện này…. A Thế, anh ấy cũng rất vất vả để giấu diếm.”
Chú
Trần im lặng nhìn cô.
Thật
lâu sau, Tô Mạch Ngôn thở dài, trầm giọng nói: “Là Na Na không có phúc, không
phải lỗi của A Thế… Thời gian đó, quả thực cậu ấy cũng rất khó khăn, nhưng lại
không muốn làm cho hai người phải lo lắng, dù sao bà thông gia cũng bệnh nặng.”
Ngày
đó khi chú Trần rời đi, nhìn mặt Tiêu Thế, đột nhiên hỏi: “Vậy giờ thì sao? Có
ai vừa ý chưa?”
Tiêu
Thế nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật gật đầu: “Anh ấy tốt lắm.”
Không
phải có hoặc không có, mà là hắn tốt lắm.
Chú
Trần thở dài, đi được hai bước, lại dừng lại, không quay đầu lại nói: “Những lời
về Hãn Kiện vừa nãy, là tôi quá đáng.”
“A….”
Tiêu
Thế trừng mắt nhìn, vừa rồi khẩn trương quá, đã quên chuyện này.
“Nhưng
dù sao đồng tính luyến ái vẫn là không tốt.” – Chú Trần khụ một tiếng – “Có thể
khuyên thì khuyên nhủ nó một chút.”
Tiêu
Thế cúi đầu nghĩ, nếu người khác tới khuyên mình, nên chia tay Tô Mạch Ngôn, vì
đồng tính luyến ái là không đúng, là đoạn tử tuyệt tôn, bản thân mình sẽ thế
nào?
Đại
khái là y sẽ lấy tương lai thê thảm của bản thân làm cái cớ, rồi chiếm tiện
nghi đối phương?
Tiêu
Thế khẽ cười, lắc lắc đầu, thành khẩn nói với cái gáy của chú Trần: “Cháu sẽ cố
gắng hết sức.”
Có
một số việc, ở trước mặt người nghiêm túc, không cần quá tích cực thì tốt hơn.
Vài
ngày không đi làm, sáng thứ hai vừa đến công ty, Tiêu Thế lập tức bị cả đám đồng
nghiệp bu lấy,
Y
mặc đồ đầu bếp bận rộn thái thái trộn trộn, Tiểu Trần ở bên cạnh thỉnh thoảng
nhón một miếng điểm tâm, nhịn không được cảm khái nói: “Anh Tiêu, mấy hôm anh
nghỉ, bọn em chả có thêm đồ ăn ngon, nhớ anh muốn chết.”
Tiêu
Thế cười cười vỗ vai cô, lật bản kế hoạch, nghe vậy nhíu mày: “Không phải còn Lục
tiên sinh sao?”
Chủ
nhân của gian phòng này đâu phải chỉ có mình y.
“Ai?”
– Tiểu Trần sợ run một chút, nói – “Anh Tiêu không biết sao? Lục tiên sinh từ
chức rồi.”
Ngón
tay Tiêu Thế dừng lại: “Cái gì?”
“Hóa
ra là trưởng phòng chưa nói gì…” – Tiểu Trần vuốt vuốt tóc, nhìn trái nhìn phải
thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói – “Trong công ty đều đồn rằng, anh ta với
trưởng phòng An…. Là cái quan hệ kia. Ngay từ đầu mọi người cũng không cho là
thật, dù sao về ngoại hình điều kiện gì cũng cách nhau một khoảng, kết quả là
qua vài ngày, anh ta từ chức.”
“Với…
trưởng phòng An?” – Biểu tình của Tiêu Thế như ăn phải ruồi.
Đột
nhiên nhớ tới một hôm nào đó, Tô Mạch Ngôn say rượu đi chơi cùng An Duệ và Lục
Kính Triết.
Nghe
nói đồng tính luyến ái thường kết bạn với nhau, An Duệ là đồng tính, vậy thì Lục
Kính Triết cũng là…?
Tâm
tư y chạy được vài vòng, chợt nghe Tiểu Trần tiếp tục nói: “Vốn dĩ nhân duyên của
anh ta trong công ty cũng không tốt, đắc tội với không ít đồng nghiệp, mặc kệ
có phải thật hay không dù sao thì vẫn có người thích nói xấu sau lưng người
khác, anh cũng biết là loại chuyện này…”
Tiêu
Thế cảm thấy có chút đau đầu, phất phất tay nói: “Tôi biết rồi.”
Người
như Lục Kính Triết, từ trước đến giờ luôn luôn mạnh mẽ, lại có thể bị lời đồn đại
trong công ty mà xin từ chức?
Tiêu
Thế cảm thấy không thể tin được.
Hay
là nói, miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ, lời đồn đại cũng có thể làm cho một
người phải từ bỏ sư nghiệp công danh.
Cũng
không thể nói là lúc này y cảm thấy khổ sở thay cho anh ta, dù sao hai người
cũng chỉ quen biết sơ sơ, nhưng cảm khái thì luôn có. Hơn nữa anh ta cũng có lập
trường tương tự y, nói thỏ khóc hổ thì có chút khó nghe, nhưng cũng không kém vậy
là bao.
Vì
Lục Kính Triết đột ngột từ chức, cho nên Tiêu Thế tạm thời thành nhân viên
nghiên cứu phát triển của cả hai ban. Mỗi ngày nấu nướng xong không chỉ đem cho
Tô Mạch Ngôn mà còn phải mang cho cả An Duệ một phần.
Y
đột nhiên có cảm giác y không phải là thành phần tri thức nữa, mà giống như đồng
chí đưa cơm vậy.
Vào
đến cửa, An Duệ quay lưng về phía y, đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ. Phong thủy
phòng An Duệ không được tốt lắm, từ cửa sổ nhìn ra là một cao ốc bẩn thỉu âm u
sắp đổ nát rồi.
Tiêu
Thế nhìn bóng dáng hắn ta, âm thầm đoán người này đại khái là đang yên lặng ưu
thương.
Kết
quả đối phương vừa xoay người, vẫn là nụ cười mê người tao nhã như cũ: “Thân thể
Tiêu tiên sinh khá hơn chưa?”
Người
ta nói, trên thế giới này có một loại người, mà khí tràng của hắn chỉ có thể
dùng bốn chữ để miêu tả: “Bức nhân phong phạm (Phong thái khiến người khác cảm thấy bị áp lực)”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét