Phiên Ngoại thiếu niên bất thức sầu tư vị
Khi Thanh Lang tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong đầu trầm
nặng giống như có một thanh thiết chùy ở bên trong đập loạn, nhịn không được
rên rỉ một tiếng. Cái chỗ đang nằm tuy rằng cũng coi như là bằng phẳng rộng
rãi, nhưng xóc nảy chớp lắc lư kịch liệt, còn có tiếng lân lân của xe ngựa truyền
vào trong tai.
” Ngươi tỉnh? Cảm thấy sao?” một thanh âm trong lành truyền vào trong tai,
giống như nước đầu mùa xuân tan rã ra từ tuyết, mát lạnh, thấm vào ruột gan.
Thanh Lang miễn cưỡng mở hai mắt, tầm nhìn hơi có chút mơ hồ, ánh vào đó là
thân ảnh một người ăn mặc một thân trang phục của thiếu niên. Thiếu niên hai
tay ôm kiếm, ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn.
” Nước……” Thanh Lang mở miệng, trong cổ họng khô khát.
Thiếu niên kia từ trong lòng ngực lấy ra túi nước, nâng đầu Thanh Lang dậy
cẩn thận uy . Dòng nước mát lạnh nhập yết hầu, Thanh Lang mới cảm thấy được
chân chính là còn sống.
” Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta?” Thanh Lang hai mắt đánh giá thiếu niên
tuấn tú trước mặt, nhíu nhíu cái miệng khô nứt làm một cái tự cho là cái cười
thiện ý.
” Ngươi té xỉu ở ven đường, là đường chủ chúng ta cứu ngươi.” thiếu niên lắc
đầu nói.
” Nga?! Các ngươi là người như thế nào? Không sợ ta là người xấu sao?”
Thanh Lang hắc hắc cười hai tiếng, lại bị sặc liên tục ho khan, khổ không thể tả.
” Thiên Nhất Giáo.” thiếu niên bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), lời
phát ra chính xác ngắn gọn, xong liền ngậm miệng không thèm nhắc lại.
Thanh Lang bày ra một bộ dáng vẻ ngạc nhiên, lại đem thiếu niên trước mặt từ
đầu tới chân đánh giá một lần nữa, hỏi lại lần nữa: ” vậy các ngươi thật không
lo lắng ta là người xấu.”
Thiếu niên không có nói tiếp, mặt không chút thay đổi ngồi yên.
Thanh Lang chán đến chết nằm xuống quan sát vân gỗ trên trần xe. Trong xe
trầm buồn khiến cho hắn không thoải mái, vài lần lên tiếng nghĩ muốn cùng thiếu
niên kia nói chuyện, thiếu niên lại chính là trả lời ngắn gọn đáp lại các câu vấn
đề mà hắn hỏi, không nói nhiều lời.
Thanh Lang nhàm chán cả người ngứa ngáy ── có lẽ là thật sự cả người ngứa
ngáy, vảy kết ( tức là lớp da ở chỗ bị thương đóng vảy) ở miệng vết thương bắt
đầu lên da non nên rất ngứa, giống như có vô số tiểu sâu ở đó.
Thanh Lang không được tự nhiên động đậy, cố nén đau đớn, nhe răng trợn mắt
lăn qua lộn lại.
Thiếu niên cuối cùng không thể nhịn được nữa mở miệng nói: ” Ngươi bị trọng
thương mới vừa tỉnh, không cần lộn xộn.”
Thanh Lang quay đầu lại nhìn hắn, nghĩ nghĩ liền cười nói: ” nga ── ngươi
là được chỉ định tới chiếu cố của ta đi. Sớm nói ──”
” ngươi muốn làm gì ?” thiếu niên hồ nghi hỏi han.
” miệng vết thương ta rất khó chịu, ngươi giúp ta nghĩ ra biện pháp.” Thanh
Lang nét mặt đau khổ nói.
Lời hắn nói cũng là nói thật. Hắn không sợ đau, nhưng là giống như có trăm
cái móng cào ở trên người ngứa ngáy khó mà nhịn được.
“……” thiếu niên trầm tư một lát, mở miệng nói: ” chịu đựng đi.”
“……” Thanh Lang nháy mắt không nói gì.
Một lát sau Thanh Lang một lần nữa khôi phục tinh thần, động qua động lại
nói: ” cái kia…… Trên người của ta có bình thuốc trị thương, đổ ở trên miệng vết
thương có thể giảm bớt một chút.”
” ở đâu?” thiếu niên tiến lại gần.
Thanh Lang ngửi được một cỗ tươi mát giống như hương vị cỏ xanh tươi non phả
vào mặt, không khỏi hút thật sâu hai ngụm khí. (Há há, có người muốn thả dê
seo)
” Ngươi thật tốt.” Thanh Lang cười nói.
Thiếu niên nghe vậy không hờn giận nhíu mày, Thanh Lang lại rõ ràng nhìn thấy
sau tai hắn tràn ra một chút đỏ ửng, không khỏi ở trong lòng trộm cười, trên mặt
cũng không dám biểu hiện ra một chút. Chỉ sợ đù nữa, hắn nhất định sẽ sinh khí.
Thiếu niên ở trong lòng ngực Thanh Lang lấy ra một cái lọ nhỏ tinh xảo, mở
ra vừa thấy một nửa bình đựng thuốc mỡ trong suốt xanh biếc. Vươn một ngón tay
quệt đại một chút đặt ở mũi ngửi ngửi, nghi hoặc nói: ” thuốc này không phải vật
thường. Ngươi lấy từ đâu ra?”
” Chiến lợi phẩm.” Thanh Lang mím môi cười, lại ngược lại vẻ mặt đau khổ
nói: ” giúp ta bôi một chút đi, ta khó chịu muốn chết.”
thiếu niên gật gật đầu, cúi người về phía trước. Khoảng cách gần có thể thấy
rõ hắn trên mặt thì chân mày thanh tú, lông mi dài và dày, mũi thẳng, bởi vì
toàn bộ tinh thần đang tập trung mà hơi hơi cắn làn môi mỏng…… ( mỹ ‘ nhơn’ đó,
mà hông phải dành cho anh)
” ngươi kêu tên là gì?” Thanh Lang
say mê hỏi han.
” Quân Thư Ảnh.”
” Tên rất hay…… Ta gọi là
ngươi tiểu Quân được không ?” ( cái này Dê ca mơ ước đã lâu mà còn hông được)
” Tùy ngươi.” Quân Thư Ảnh
không chút để ý nói, tất cả lực chú ý đều đặt ở dưới tay. Vết thương trên người
Thanh Lang thật là quá mức dọa người, một đạo vết thương dao đạo tạo thành rất
dài cơ hồ như vắt ngang trước ngực của hắn, miệng vết thương tuy rằng do bôi
thuốc trị thương cầm máu mà khép lại, nhưng lại bởi vì không kịp băng bó, da thịt
đều ngoại hở lớn, thoạt nhìn hết sức khủng bố. Còn có một số vết sẹo cũ, hoặc
thâm hoặc nhạt, những cái này thập phần đều không phù hợp với thân thể của một
thiếu niên còn mang chút ngây ngô trong hơi thở.
Ngón tay vừa mới chạm trên miệng
vết thương, cánh cửa thùng xe đột nhiên mở rộng ra. Hai người đều hướng cửa xe
nhìn tới, một cái thiếu niên dung mạo tú lệ nhẹ nhàng nhảy lên, cùng với một
chuỗi tiếng chuông nhẹ vang.
Thanh Lang nheo lại ánh mắt đến
nhíu mày.
” Phó đường chủ, đường chủ mời
ngươi qua đó.” người tới nháy mắt mấy cái nhìn nhìn hai người trước mặt, nhẹ
nhàng nói.
” Đã biết.” Quân Thư Ảnh đem
dược đặt ở bên người Thanh Lang, đứng dậy muốn đi.
” Tiểu Quân, ngươi liền như
thế mà đi?!” Thanh Lang ủy khuất lên tiếng nói, trên mặt còn làm ra một bộ khó
chịu muốn chết đau khổ vô cùng.
” Ta đi gặp đường chủ rồi trở
lại thăm ngươi.” Quân Thư Ảnh hướng hắn gật đầu một cái, xoay người xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại có Thanh
Lang cùng cái thiếu niên dung mạo tú lệ kia. Thanh Lang cười nhìn về phía hắn,
còn chưa mở miệng, thiếu niên kia lại hướng hắn làm cái mặt quỷ, giống như một
trận gió nhảy xuống xe,hướng theo Quân Thư Ảnh đã đi xa, chỉ còn có một
chuỗi tiếng chuông khinh giòn dễ nghe truyền trở về.
Thanh Lang thở một hơi, chính
mình cầm lấy thuốc mỡ, thấp đầu một chút một chút hướng trên miệng vết thương vẽ
loạn, một bên than thở ai oán chính mình số khổ, bị trọng thương cũng không có
người chiếu cố.
Cửa xe đột nhiên lại mở,
Thanh Lang ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một cái thị vệ dáng vẻ ôm một tiểu nam
hài tám tuổi lên xe.
” Công tử, có thuộc hạ đứng
bên ngoài xe chờ. Công tử ngoạn đủ liền gọi thuộc hạ.” thị vệ kia đem tiểu
nam hài buông, xoay người cung kính nói.
Tiểu công tử kia nắm tay nhỏ
bé tròn vo, cả người một bộ dáng một tay xiêm áo nâng lên vẫy vẫy ( cho e thị vệ
lui đó mà), thị vệ kia liền nhảy xuống xe đi ra.
Tay lấy thuốc mỡ của Thanh
Lang sớm cương ở giữa không trung, nửa miệng đang mở quả thực sắp chảy ra nước
miếng. ( Khiếp thấy zợ tương lai mà chảy nước miếng như sắc lang thế kia)
” tiểu oa nhi thật khá……”
Thanh Lang thẳng tắp nhìn tiểu công tử kia phấn trang ngọc mài khuôn mặt nhỏ nhắn,
tự đáy lòng tán thưởng nói. Giống như có thể nhìn thấy sáu bảy năm nữa,
là một cái tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành…… ( thía mới có tên sắc lang
ra tay chứ)
Tiểu công tử nghe được hắn
tán thưởng, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, càng nhìn xem Thanh Lang càng thèm nhỏ
dãi không thôi.
” Nghe bọn thuộc hạ nói, cứu
một cái tên sắp chết. Ta cố ý lại đây nhìn xem. Chính là ngươi sao?” tiểu công
tử làm ra vẻ một cái giọng điệu người lớn, lắc hai tay qua lại bước đi thong thả
hai bước.
” Chính là ta.” Thanh Lang
nhe răng cười, rồi mới vươn tay, dụ hống nói: ” Tiểu oa nhi, đến với ca ca , đến.
Ngươi không phải muốn tới ngoạn trò chơi sao? Ca ca cùng ngươi ngoạn a.”
Tiểu công tử nghi hoặc
nghiêng đầu lệch một chút, chậm rãi đi tới……
Quân Thư Ảnh đến phía trước đội
ngũ, nghe xong đường chủ phân phó, liền hướng trở về xe. Mới vừa đi tới một nửa,
đột nhiên nghe được trong xe truyền đến” oa” một tiếng khóc lớn, rồi sau đó là
tiếng khóc rung trời vang liên tục.
Quân Thư Ảnh trên mặt rùng
mình, thi triển khinh công, vài bước bay trở về trên xe, cản thị vệ ở phía trước
vào xe ngựa, đã thấy tiểu công tử đang đứng ở trước cửa xe khuôn mặt đầy nước mắt
đang khóc rất đáng thương. Mặt Thanh Lang vẫn như cũ ngồi dựa vào góc, vẻ mặt
vô tội nhìn hắn.
Kia tiểu công tử vừa thấy có
người tiến vào, bất chấp tất cả nhào về phía trước, Quân Thư Ảnh vội tiếp được
bế lên. Tiểu nam hài ở Quân Thư Ảnh trong lòng ngực khóc một cách nghẹn ngào,
lên án nói: ” cái kia ca ca thật đáng sợ! Oa ──”
Quân Thư Ảnh vỗ vỗ tiểu nam
hài trong lòng ngực, ánh mắt sắc bén trừng nhìn Thanh Lang liếc một cái, đối với
thị vệ đi theo phía sau phân phó nói: ” nhìn hắn.” nói liền nhảy xuống xe đi,
hướng một khác chiếc xe ngựa khác đi đến. Thanh Lang vén rèm xe lên, nhìn đến
tiểu oa nhi kia ghé vào trong lòng ngực Quân Thư Ảnh chậm rãi dừng lại tiếng
khóc, còn lướt qua Quân Thư Ảnh đem vai hướng bên này nhìn lại, hắn liền làm một
cái mặt quỷ hung tợn, tiểu công tử kia lại sợ tới mức khóc ra tiếng, mới cảm thấy
mỹ mãn quay đầu lại, nhắm mắt dưỡng thần. ( đúng là anh uy hiếp zợ từ nhỏ tới lớn
làm ai kia thấy a sợ như sợ cọp)
Một đội nhân mã của Thiên Nhất
Giáo tiếp tục theo đường lớn đi về phía trước. Trên sườn núi bên cạnh đường vài
cái thân ảnh đang tìm hiểu, nhìn đại đội nhân mã kia càng lúc càng xa.
” lá cờ của đoàn người kia là
của Thiên Nhất Giáo. Đáng giận, nếu không phải cha giao nhiệm vụ quan trọng,
chúng ta nên đi xuống đánh một hồi.” một cái thanh niên hơn hai mươi tuổi oán hận
nói.
” Thiên Nhất Giáo thế lực quá
lớn, ra oai một lúc cũng vô dụng. Chúng ta vẫn là hãy mau chóng lên đường.” một
bàn tay vỗ vỗ bả vai thanh niên, theo sau đó chuyển tới là gương mặt thiếu niên
tuấn mỹ oai hùng. Thiếu niên lạnh nhạt cười, cũng nhìn về phía giáo chúng Thiên
Nhất Giáo cách đó không xa.
” Đại sư huynh nói đúng. Sư đệ,
ngươi cũng biết chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng cha giao, đừng nữa trì hoãn rồi.”
bên cạnh một người tiếp lời nói, lại sờ sờ cằm, cười nói: ” bất quá thế nhưng ở
bên trong ma giáo nghe được tiểu hài tử tiếng khóc, thật không hiểu.”
” cái gì không hiểu?!”
thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, ” Thiên Nhất Giáo tà môn luyện công phu, nói
không chừng chính là trảo tiểu hài tử đến luyện công. Đám yêu nhân này!”
” Tốt lắm, không nên nhìn .
Chúng ta tiếp tục chạy đi.” bị thiếu niên đại sư huynh thúc giục kêu gọi. Mọi
người lại bắt đầu đi về phía trước.
Thiếu niên đi ở cuối cùng, lại
quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghĩ đến vừa rồi nhìn đến bên kia có thân ảnh
thon dài một thân trang phục thiếu niên ôm tiểu oa nhi dáng vẻ như đang dỗ
dành, không khỏi lắc đầu cười cười, quay người lại thi triển khinh công, hướng
về phía ngược lại nhanh chạy đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét