Chương 39
An
Duệ tao nhã ngồi xuống đối diện Tô Mạch Ngôn, nhìn đối phương mặt không đổi sắc
dùng cơm.
Tiêu
Thế vò đầu bứt tai vặn vẹo ghé vào cửa sổ
nhìn chằm chằm vào đôi mắt dâm đãng của tên kia – sớm biết thế thì làm cho hắn
nguyên cả bữa tiệc Mãn Hãn, tốt hơn là để hắn cứ chằm chằm liếc mắt đưa tình với
Tô Mạch Ngôn.
Tựa
hồ cảm giác được tầm mắt bức người của y, An Duệ đang ngồi bỗng hơi nghiêng đầu,
như có như không liếc qua phía y, sau đó mỉm cười vuốt cằm.
Thời
gian rút lui mười phút.
An
sắc lang nhìn rổ rau xanh được cho thêm, im lặng ba giây, bình tĩnh ngẩng đầu,
mỉm cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không đói lắm.”
Mắt
người bịt mặt lóe hàn quang.
Đối
phương quét mắt về phía y, sau đó nhìn sang Tô Mạch Ngôn: “Người ta vẫn nói…..
Tú sắc khả xan*.”
Tú sắc khả xan: nhìn người
đẹp khỏi cần ăn cơm.
Người
bịt mặt đằng đằng sát khí.
An
Duệ nhẹ nhàng cầm rổ rau trong tay, nho nhã vuốt cằm ý bảo: “Làm việc tốt nha.”
Tiêu
Thế một bên tranh cãi một bên nhìn Tô Mạch Ngôn cúi đầu ăn cơm.
Gần
đây hắn gầy đi rất nhiều, hai gò má hóp lại, sắc mặt cũng không tốt như lúc y vẫn
còn ở nhà.
Không
biết có phải là ảo giác không, nhưng mà y cảm thấy động tác của hắn có vẻ chậm
chạp, nhai đồ ăn mà như nhai phải nhựa, làm cho người ngoài cũng thấy có chút
khó chịu.
An
Duệ cũng đã nhận ra, liền để bát canh đến trước mặt hắn, giục hắn uống mấy ngụm
cho dễ nuốt.
Ánh
mắt lo lắng kia không phải là giả vờ.
Tiêu
Thế mím môi nhìn, trong lòng cảm giác phức tạp, lại không thể nào hiểu rõ được.
Thời
gian nghỉ trưa đã đến, toàn bộ đồ ăn đã được bày ra, nhóm đầu bếp xong việc,
cũng lục tục vào gian nghỉ, chỉ trường hợp nhân viên phục vụ bên ngoài bảo hết
món nào đó, thì mới vào bếp nấu thêm.
Bình
thường họ cũng nấu dư ra một chút, không muốn đang nghỉ lại phải đứng lên làm
việc.
Từ
điểm đó có thể thấy, Tiêu Thế tuyệt đối là quái thai.
Vì
y chủ động đề nghị ra giúp đỡ nhân viên phục vụ bên ngoài.
Toàn
bộ nhân viên nhà ăn có khoảng ba mươi người, làm việc luân phiên, mỗi ngày đầu
bếp năm người, phục vụ mười người.
Tập
đoàn Danh Thần cũng có mấy trăm người làm việc ở tòa cao ốc này, mỗi ngày đến bữa
trưa đều như ong vỡ tổ tiến vào, có thể thêm một người, quả thật thoải mái
không ít.
Tiêu
Thế vẫn chăm chú nhìn hai người kia, bất ngờ có một bàn tay vỗ mạnh lên vai y.
Bả
vai tí nữa thì trật khớp.
Tiêu
Thế nhíu mày quay đầu, vội hít một hơi, ngay sau là khuôn mặt hung thần sát khí
quái thú.
Y
ổn định lại, hỏi: “Có việc sao?”
Đại
sư phụ lão Tiền tuy rằng có bộ mặt dữ tợn, nhưng tâm địa rất tốt, chính là tính
tình không được hợp lắm, nói chuyện luôn lệch hướng. Lão Tiền chăm chú nhìn y một
hồi lâu, hỏi: “Trời nóng thế này còn đeo khẩu trang làm gì?”
Tiêu
Thế thong thả nói: “Như vậy sẽ vệ sinh hơn.”
Lão
Tiền nhìn y, chậc một tiếng, đến vị trí bên cạnh y, lật lật xếp xếp vài món sắp
hết, thở than nói: “Hiện tại tuổi trẻ các cậu chỉ muốn làm con thiêu thân….. Vệ
sinh? Tôi đây thèm vào! Thiên nhiên tinh khiết có gì không tốt?”
……..
Tiêu
Thế囧囧 nhìn mấy giọt nước miếng
của ông văng vào khay thức ăn, nghĩ rằng, về sau đồ của Tô Mạch Ngôn phải do
chính tay mình làm lấy.
Hôn
môi gián tiếp, phân tinh khiết thiên nhiên, virus của lão Tiền…… Tốt nhất là
đem cho tên An Duệ kia.
Thấy
y im lặng không nói gì, lão Tiền đưa tay lau mồ hôi, từng giọt bóng nhẫy theo
ngón tay văng xuống bàn để thức ăn.
Ông
quay về mấy người đang lục tục kéo ra phía sau, phân phó: “Ngày mai tất cả phải
đeo khẩu trang, có thêu hoa, hình văn nhã thì càng tốt. Tốt xấu gì chúng ta
cũng là đầu bếp canteen của tập đoàn Danh Thần cao cấp, biết chưa hả? Nhớ mua
loại tốt nhất, tiền lương các cậu cao như thế, mua xong vẫn còn đủ ăn!”
……….
Tiêu
Thế nhu nhu mi tâm, nghĩ rằng, bác cũng biết là tiền lương mua khẩu trang xong
thì chỉ đủ để ăn cơ à?
Kì
thật, không mua khẩu trang cũng chỉ đủ ăn cơm -_-|||
Tô
Mạch Ngôn ăn như ăn thịt khô, mắt thấy nhiều người cũng đến ăn trưa, chỗ ngồi
có vẻ sắp không đủ, liền buông đũa, liếc An Duệ một cái: “Cậu không đói?”
Khay
cơm của An Duệ còn thừa hơn nửa, cái tên quái thai mới đến kia xới cho nhiều lắm.
An
Duệ nhíu mày, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Thân thể không thoải mái?”
Hai
tuần nay An Duệ cảm thấy Tô Mạch Ngôn rất khác thường, ngày thường vốn đã cuồng
công việc, hiện tại mức độ cuồng đã thăng cấp, ngoại trừ công việc ra thì không
làm gì cả, kể cả nghỉ ngơi, ánh mắt cũng không thoải mái, người gầy đi nhiều.
“Không
có việc gì.” – Tô Mạch Ngôn nhếch môi với hắn, xem như là cảm ơn vì đã quan
tâm, sau đó đứng dậy – “Về tổ chức họp thông báo thôi.”
Xoay
người, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn vội dừng lại.
Ngón
tay bám chặt lấy mép bàn, mới có thể miễn cưỡng mà đứng thẳng.
Thân
hình hơi hơi loạng choạng, nhưng cũng không tính là rõ ràng.
An
Duệ theo sau đỡ lấy hắn, thân thiết: “Trưởng phòng?”
Vài
giây sau, cơ thể bình thường trở lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu: “Không
việc gì, huyết áp thấp thôi.”
Sau
đó hắn đẩy An Dật ra, đi thẳng như không có chuyện gì.
An
Duệ bất đắc dĩ thở dài, nhanh chân đuổi theo.
……..
Ba
giây sau.
Mọi
người trợn mắt há hốc mồm nhìn một người toàn thân trắng toát, chui lên từ gầm
bàn bên cạnh đi ra.
“………….”
“…………”
Tiểu
thư OL (Ofice Lady: Nữ nhân viên văn
phòng) xinh đẹp bên canh khẩn trương nhỏ giọng nói: “A, biến thái!!!”
Đồng
nghiệp nam có nghĩa vụ hộ hoa (Bảo vệ hoa
– người đẹp) vội vàng trấn an: “Yên tâm, có bảo vệ rồi.”
Người
bịt mặt hoàn toàn không để ý ánh mắt xung quanh nhìn mình như gặp quỷ, cau mày
đau khổ suy tư: “Huyết áp thấp…….”
Vì
thế, hôm sau Tô Mạch Ngôn tránh tủ kính của đồng chí người mới biến thái kia,
khi đến tủ khác gọi cơm, ngẩng đầu lên thì thấy, tất cả mọi người trên mặt đều
mang khẩu trang nhãn hiệu nhà có chó hoang siêu nổi bật.
“…………”
Tô
Mạch Ngôn không nói gì, nhìn chằm chằm người nọ một lúc lâu.
“Muốn
dùng món gì?”
Dáng
người cao lớn, mang theo ý cười lấy lòng lại cố hạ thấp giọng, sống chết cũng
không muốn cho đối phương thấy mặt mình.
Biến…….
Thái……
Thiếu
chút nữa thì Tô Mạch Ngôn đã thốt ra.
Đồng
chí Tiêu Thế vẫn hồn nhiên không biết mình đã bị xếp vào hàng ngũ biến thái,
còn háo hức chờ người ta gọi món.
Hôm
nay y nhiệt tình ôm hết một nửa số đồ ăn trong phòng bếp, làm cho mấy đầu bếp
khác sợ đến mức khóc không ra nước mắt, lui hết về góc khe khẽ nói nhỏ, đoán rằng
anh chàng mới đến còn muốn ôm hết cả việc trong nhà bếp.
Tâm
tình của y thì rất sung sướng, còn thêm cả chút dược liệu vào thức ăn để bổ
sung dinh dưỡng, làm cho lão Tiền ở bên cạnh không ngừng phỉ nhổ: “Dược liệu
làm cái gì? Nước miếng là bổ nhất! Đừng có làm vẻ đạo mạo @%^$$^……..”
Tiêu
Thế làm như không nghe thấy.
Y
đã lên kế hoạch nuôi Tô Mạch Ngôn thành một chú heo vĩ đại.
Lòng
gà xào tiêu*, bổ huyết! Thực chất là chỉ có mề và gan gà, theo đông y Trung quốc
thì gan gà có tác dụng bổ máu.
Trứng
cá om, giảm stress!
Bắp
bò kho đường phèn, kiện thể!
Vịt
nấu gừng nấm tuyết, bổ hư!
Canh
gà mầm lúa, tiết sữa!
Tô
Mạch Ngôn nhìn qua bàn thức ăn, thản nhiên nói: “Cần tây, bồ câu hạnh nhân.”
“…………..”
Nụ
cười Tiêu Thế cứng lại: “Sao?”
Vì
sao lần nào cũng phải lặp lại? Người này bị lãng tai sao?
Tô
Mạch Ngôn không tức giận, sắc mặt vẫn bất động: “Cần tây, bồ câu hạnh nhân.”
“Hôm
nay vịt nấu gừng nấm không tệ.” – Thanh âm Tiêu Thế cách lớp “rọ mõm” có chút
buồn bã – “Còn tốt cho cơ thể.”
Tô
Mạch Ngôn hít một hơi thật sâu, lặp lại lần thứ ba: “Cần tây, bồ câu.”
Người
bịt mặt thực uể oải, cúi đầu, cầm muôi, nhanh chóng lấy đồ ăn mà hắn chọn, còn
nhịn không được thở dài: “Vịt nấu gừng nấm với trứng cá kho đều tốt mà.”
“…..Được
rồi.”
Tô
Mạch Ngôn nhu nhu huyệt thái dương, tôi không nói gì cho nên cậu trực tiếp đánh
người đúng không?
Trên
khay không phải là cần tây với chim bồ câu?
Một
ít trứng cá om cùng với miếng thịt vịt nấu gừng nấm, bên cạnh còn có cả lòng gà
xào tiêu.
Đại
khái là trên người bịt mặt tỏa ra khí tràng ai oán, trên mặt mặc dù có khẩu
trang nhưng vẫn có cảm giác sắp khóc.
Tô
Mạch Ngôn không có cách nào, thở dài: “Quên đi.”
Cầm
khay thức ăn rời đi.
Người
bịt mặt nhìn theo bóng hắn, thản nhiên nở nụ cười: “Cứ như vậy, như vậy thôi
cũng tốt rồi.”
Gặp
mặt, chuyện này quá sức xấu hổ.
Không
gặp mặt, lại thêm lo lắng.
Như
vậy là tốt nhất.
Tô
Mạch Ngôn một mình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, không yên lòng chọc chọc miếng trứng
cá trên khay, một miếng cũng không động đến.
Bình
thường đều là An Duệ kéo mình đi ăn, nay phân ban rồi, bất luận giao tình có thế
nào, vẫn có chút bận tâm.
Mà
nhóm cấp dưới bên này đều sợ hắn, cho nên hắn đánh phải một mình đi ăn.
Gắp
một miếng thịt vịt trắng nõn cho vào miệng, thịt mềm hòa với vị cay của gừng tạo
thành hương vị rất tuyệt, cũng không còn mùi của thịt.
Tô
Mạch Ngôn nheo mắt, hương vị thật không tồi, có thể khiến cho người ta thèm ăn.
Chính
là người kia lại rất kỳ quái.
Nghĩ
vậy, hắn gắp thêm một miếng trứng cá, đưa lên miệng. Không có vị của trứng cá
bình thường, hương vị rất được, không có mùi tanh, lại đậm đà, vị ngon toát ra
trên đầu lưỡi.
Vì
thế, một miếng, hai miếng, rồi lại ba miếng………..
Tiêu
Thế đứng một bên nhìn, trong lòng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhàng.
An
Duệ bê khay thức ăn cùng mấy đồng sự cấp dưới vừa cười vừa nói đi ra, nhìn thấy
hắn ngồi một mình, liền kéo những người khác cùng đến.
Xoay
người nhìn sang, nhịn không được cười nói: “Hôm nay thức ăn thật phong phú.”
Mấy
người Ban Hai cũng không thân với Tô Mạch Ngôn lắm, nhưng là nghe nói Tô Mạch
Ngôn không nhằm vào tác phong, vừa mới bắt đầu thì có chút khẩn trương, nhìn thấy
trưởng phòng nhà mình nhàn nhã nói chuyện, mới yên tâm thêm chút, cũng theo qua
đó ngồi.
“Thật
phong phú.” – Ngồi bên người Tô Mạch Ngôn, Thẩm Doanh, cường nữ của Ban 2, ba
mươi tuổi, tóc đen ngang vai, là một người già dăn, lúc này cười lên có vài phần
dịu dàng – “Đãi ngộ của Tô trưởng phòng cao hơn chúng tôi rồi.”
Nhìn
khay cơm của những người khác, thức ăn cũng phong phú, nhưng mà số lượng quả là
chênh lệch kinh người.
Tô
Mạch Ngôn hơi hơi nhăn mày: “Đại khái là tôi tới sớm.”
An
Duệ tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Doanh, lại nhìn Tô Mạch Ngôn, không nói gì.
“Thật
vậy sao?” – Thẩm Doanh lại không nhịn được mở miệng, mỉm cười nói – “Như vậy lần
sau tôi với Tô trưởng phòng cùng đi được không?”
Bắp bò kho mật mía
Bồ câu hạnh nhân
Canh gà mầm lúa
Lòng gà xào tiêu
Trứng cá om
Vịt nấu gừng nấm
Chương 40
Thời
gian công tác của Tiêu Thế trở nên rất tự do, mỗi ngày sau buổi trưa đều không
có việc gì làm, thời gian còn lại cơ bản đều dùng để đến thăm mẹ Tiêu.
Từ
N thành đến Lâm thị cơ bản cần hai tiếng là đến nơi, mỗi khi không cần đi làm y
đều ở bệnh viện, sáng sớm hôm sau lại bắt chuyến xe sớm về N thành.
Mẹ
Tiêu xót con, nhưng không khuyên bảo được, vài lần như vậy, đành cùng chú Trần
đến bệnh viện N thành để điều trị.
Đại
để là tình huống cũng không quá tốt, nhưng chú Trần cũng không kêu một tiếng.
Mẹ
Tiêu gần đây rất gầy, sắc mặt vàng vọt, hai cánh tay phù thũng, tựa vào giường
bệnh, hữu khí vô lực nói chuyện: “Trường của Na Na cũng nghỉ hè rồi? Sao vẫn chưa
thấy về?”
Tiêu
Thế cũng không ngẩng đầu, lời nói dối dễ dàng tuôn ra: “Năm hai rồi, đi thực tập
cùng giáo sư.”
“Vậy
à…..” – Mẹ Tiêu cười cười.
Nhìn
mẹ Tiêu khó chịu xê dịch người, chú Trần vội vàng kê gối sau lưng bà, thấy bà
thoải mái, mới quay sang Tiêu Thế, trầm giọng nói: “Đã mang thai còn chạy khắp
nơi? Kỳ cục.”
Sắc
mặt Tiêu Thế cứng đờ.
Mẹ
Tiêu nhìn biểu tình của con trai, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế con?”
“……..
Không sao ạ.” – Tiêu Thế âm thầm thở dài, đưa một miếng táo cho mẹ Tiêu – “Mẹ
mà muốn gặp cháu thì phải biết giữ gìn thân thể.”
Lợi
nhiễm trùng nghiêm trọng, chân răng đã lỏng ra, những đồ ăn hơi cứng bình thường
mẹ Tiêu cũng không thể ăn được, lâu dần sinh bệnh kén ăn, Tiêu Thế thấy vậy rất
đau lòng, chỉ biết cùng với chú Trần nghĩ ra nhiều cách thay đổi để bà được ăn
ngon miệng.
Quả
táo được tỉa thành đóa hoa nhỏ, mẹ Tiêu cười cười, bảo là như kiểu dỗ trẻ nhỏ vậy,
nhưng cũng ăn thật vui vẻ.
“Tính
ngày tính tháng, Na Na cũng đã mang thai bốn tháng rồi?” – Mẹ Tiêu thở dài, cầm
một bông hoa khác đưa đến bên miệng chú Trần – “Còn sáu tháng nữa, không biết mẹ
có thể chống đỡ đến lúc đấy không?”
Chú
Trần cắn bông hoa, trừng mắt nhìn bà: “Nói linh tinh gì đấy.”
Mẹ
Tiêu mỉm cười.
Hôm
nay là Chủ nhật, Tiêu Thế không cần đi làm, nhìn mẹ với chú ngọt ngào nói chuyện,
không hiểu sau y cảm thấy ẩn ẩn chua xót.
Người
ta hận không thể gần nhau, hận thời gian không chịu dừng lại.
Mà
chính mình còn nhiều thời gian, lại bị người yêu vứt bỏ.
Chuyện
của Tô Na, y không thể nói cho bất kỳ người nào, cảm giác như khi nói ra, y sẽ
cảm thấy bản thân là một người thất bại.
Mẹ
không thể chịu thêm kích thích, mà mình lại không thể làm gì hơn cả.
Tiêu
Thế thở dài, đứng dậy chỉnh quần áo, cười nói: “Con về nhà một chuyến, chuẩn bị
bữa tối xong con sẽ mang vào.”
Chú
Trần nhìn y một cái, phá lệ “Ừ” một tiếng.
Tiêu
Thế nhìn ông một lúc, nở nụ cười: “Cháu đi nhanh thôi.”
Thái
độ thay đổi cũng không phải vì thân thiết hơn với mình, Tiêu Thế vừa đi vừa cười
khổ.
Tựa
hồ cũng ý thức được?
Nếu
một ngày nào đó, mẹ không còn trên thế giới này, cũng chỉ còn hai người là có
ký ức về bà mà thôi.
Tiêu
Thế cúi đầu, xoa xoa hốc mắt đã lên men.
Nhà
gần đây ít có người về, chú Trần không chịu rời bệnh viện, y cũng chỉ về ngủ cả
đêm rồi đi, căn phòng bừa bộn hơn bình thường rất nhiều, cơ hồ không còn chỗ để
đặt chân.
Tiêu
Thế tắm rửa qua loa, lập tức lao vào bếp làm việc.
Một
bên là nồi nhỏ đựng lá trúc với nấm đầu khỉ, thêm thịt gà xé sợi, để lửa liu
riu, phòng bếp bị mùi thơm mát của lá trúc bao kín.
Củ
ấu nghiền thành bột, thêm một chút đường phèn, muối, sữa tươi, dầu ô liu, nấu
cùng với nấm tuyết đến khi nhừ.
Tang
bạch bì (vỏ cây dâu tằm – một loại thuốc
đông y) hầm cách thủy cùng với thịt đùi cừu thái miếng, đến khi gần cạn, rắc
lên trên một chút hành hoa thái nhỏ, thêm chút nước tương, mùi hương đặc biệt tỏa
ra, tràn ngập căn bếp.
Tang
bạch bì dùng để tiêu phù, cũng không biết có hữu hiệu hay không?
Tiêu
Thế vừa làm vừa nghĩ, từ trước tới giờ, mẹ mình đến giờ vẫn là người thích giữ
gìn sắc đẹp, nay khuôn mặt bị phù thũng đến mức thay đổi hình dạng, ngay cả
gương cũng không chịu soi nữa.
Phòng
bếp mùa hè đúng là nóng đến chết người, mồ hồi Tiêu Thế chảy đầm đìa.
Hình
như còn có thứ gì đó cũng chảy xuống, nhưng chỉ chớp mắt đã biết mất. Chuẩn bị
tốt các món ăn, Tiêu Thế ngẩng đầu lên, trên môi là độ cong ôn nhu như trước, lấy
tay gạt cũng không đi.
Trở
lại bệnh viện, bất ngờ thấy Hãn Kiện cười hì hì ngồi trong phòng bệnh kể truyện
cười cho mẹ Tiêu, ngay cả chú Trần từ trước tới giờ sắc mặt không mấy hòa nhã
cũng đã chuyển thành hơi hơi mỉm cười.
Tiêu
Thế nhất thời sững sờ.
Hãn
Kiện là người đầu tiên phát hiện ra y đến, vội vàng chạy ra đón, cười vô tâm vô
phế: “Tao chưa ăn cơm đã đến đây rồi, đồ ăn có đủ không? Không đủ thì hôm nay
mày nhịn.”
Mẹ
Tiêu nghe vậy bật cười.
Tiêu
Thế cũng khôi phục tinh thần, cười cười vò đầu gã xem như chào hỏi: “Sao hôm
nay lại đến đây?”
Hãn
Kiện ôm cạp lồng mở ra, hít hà, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Mấy ngày trước
cũng đến nhưng mày không có ở đây…. Trời ơi, toàn đồ tao thích ăn, làm sao bây
giờ?”
Tiêu
Thế cướp cạp lồng từ tay gã về, kéo bàn cơm ở giường bệnh lên, bày thức ăn ra:
“Nhà mày không phải có tiểu đầu bếp độc nhất vô nhị sao? Người ta cũng không
kém tao là bao đâu.”
Nói
đến vật nhỏ kia, Hãn Kiệ mặt tái mét, cảm giác thắt lưng lẫn JJ đều đau, thê thảm
nói: “Đừng nói đến tên đó được không? Hiện tại tao là người dẫn sói vào nhà.”
Mẹ
Tiêu ăn được vài miếng, mỉm cười múc một ít canh cho Hãn Kiện. Hãn Kiện kinh
hãi nhận lấy, sau đó đắc ý sì sụp húp canh.
Gần
đây đêm nào cũng là đêm xuân, vẫn nên bồi bổ thì hơn.
“Tiểu
Kiện yêu rồi sao?”
Hãn
Kiện ngậm một mồm canh, nhìn ánh mắt nghiêm túc của mẹ Tiêu, dùng sức lắc lắc đầu.
Trước
mắt hiện ra bộ dáng trên giường vô cùng kiều diễm của ai đó, trong lòng lại cảm
giác lo lắng, lại lắc đầu.
“Không
phải…… Không có đâu.”
Tiêu
Thế nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hôm
nay đồ ăn có vẻ hợp với khẩu vị của mẹ Tiêu, thấy trời gần tối, Tiêu Thế liền bị
mẹ Tiêu cùng Trần thúc đuổi ra khỏi bệnh viện, thuận tiên đi ăn tối với Hãn Kiện
luôn.
Hai
người có một thời gian không gặp mặt, sẽ có nhiều chuyện để nói, nhưng đến khi
ngồi đối diện ở một nhà hàng nhỏ, thì hả hai đều im lặng.
Hãn
Kiện lấy từ trong túi ra một cái phong bì đưa cho Tiêu Thế, cười hì hì nói:
“Này, mày cũng biết tao là người thô lỗ, cũng không biết phải mua gì, mày cầm lấy
mua thêm thuốc bổ về cho mẹ nuôi.”
Tiêu
Thế sờ sờ phong bì dầy cộp, nhíu mày nói: “Thuốc bổ lên giá sao?”
“Gia
đây trời sinh đã là người rộng rãi hào phóng.” – Hãn Kiện làm một cốc bia lớn,
đầy khí thế nói – “Coi như là anh trai đây đưa trước tiền mừng tuổi cho cậu.”
“…………”
Tiêu
Thế mỉm cười nhìn gã, cũng không từ chối: “Cảm ơn.”
Bạn
bè đôi khi cũng có việc khó khăn hơn, nhưng mà nói đi nói lại, giờ cũng là lúc
y cần tiền.
Yên
lặng nhấp một ngụm trà, Tiêu Thế hăng hái hỏi: “Mày với tiểu thần trù kia sao lại
thế?”
“Có
thể, có thể sao lại thế này?” – Hãn Kiện không được tự nhiên gãi đầu – “Khí lực
cậu ta lớn, tao sợ.”
Tiêu
Thế bĩu môi, ánh mắt cho thấy là không thể tin được.
Hãn
Kiện trừng mắt: “Mẹ nó, hai thằng đàn ông sao có thể thế này?! Mày nhìn tao kiểu
đó là có ý gì?”
Hai
người đàn ông sao có thể thế này?
Nếu
là trước kia, Tiêu Thế đại khái cũng không thấy gì, nhưng hiện tại…… Y không nhịn
được nghĩ đến khuôn mặt của Tô Mạch Ngôn.
Có
lẽ là y đã quá nhạy cảm?
Đơn
giản là chỉ cùng Tô Mạch Ngôn trải qua một buổi tối mơ hồ, liền thành đồng tính
luyến ái sao?
Tiêu
Thế cảm thấy phiền muộn.
Là
khi nào thì bắt đầu? Nghĩ tới người kia, trong lòng lại có cảm giác vắng vẻ.
Hãn
Kiện như chết đói, ăn như lang hổ, một mồm đầy thức ăn hỏi: “À, vợ mày đâu rồi?”
Tiêu
Thế xoay xoay chén trà, không yên lòng nói: “Ly hôn.”
Hãn
Kiện phun hết đồ ăn ra: “Cái gì?”
“………..”
Tiêu
Thế nhìn đồ ăn lem nhem trên bàn, nói: “Tao ly hôn thì mày kích động cái gì?”
Hãn
Kiện nhìn y nửa ngày: “Ly hôn thật?”
“Ừ.”
“Vì
sao?”
Tiêu
Thế dừng một chút, lấy chén rượu của Hãn Kiện uống một ngụm, nhìn vẻ mặt đau kịch
liệt của gã, đột nhiên muốn trêu gã một chút, thuận miệng nói: “Vì tao phát hiện
giờ tao thích đàn ông.”
“Mẹ!
Kiếp!”
Hãn
Kiện bật dậy, vọt đến trước mặt y, trừng mắt: “Mày nói thật?”
Tiêu
Thế bị sự kích động của gã làm cho ngạc nhiên: “Đương nhiên là giả.”
“………..”
Hãn
Kiện dại ra một lúc lâu, mới thở ra, vô lực ngồi xuống: “Mẹ, lần sau còn nói loại
chuyện này, có là bạn bè tao cũng chém mày.”
Tiêu
Thế vỗ vỗ vai gã: “Mày lại phát bệnh thần kinh?”
Hãn
Kiện hất tay y ra, tức giận mắng: “Nhớ kĩ cho tao, muốn giảo cơ (chỉ việc hai nam nhân XXOO) đừng có
hòng!”
Nói
xong thở phì phì đi ra ngoài.
Ra
khỏi nhà hàng, Hãn Kiện lại bay ra bộ dáng vui sướng không kiềm chế được, Tiêu
Thế nhìn gã còn khoa trương hơn bình thường, cũng đành mặc kệ.
Hai
người đi dọc theo ngã tư.
Ăn
uống no nê, cảm giác thần kinh có vẻ trì độn, bở vậy so với bình thường trông
càng khó coi hơn, bộ dáng lười biếng đắc chí quả thực là giống như diễn hài vậy.
Bên
người có thêm một con khỉ chạy lăng quăng chỉ đông chỉ tây.
Nhìn
thanh niên đi đến đối diện hai người, nháy mắt Tiêu Thế đơ người từ đầu đến
chân.
Hãn
Kiện chỉ vào y, cười khoa trương: “Oa, anh bạn, đồng thủ đồng chân……..”
Tiêu
Thế hung hăng trừng mắt nhìn gã: “Câm miệng.”
Người
đi tới là Tô Mạch Ngôn.
Biểu
tình vẫn thản nhiên, ánh sáng nhu hòa của đèn đường làm gương mặt hắn nhìn
không rõ.
Nhìn
thấy Tiêu Thế, hắn tựa hồ cũng là ngoài ý muốn, bước chân hơi dừng lại.
“…..
A, Mạch…..”
Tiêu
Thế há miệng thở dốc, muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng ánh mắt của hắn lại dừng
lại bên một gương mặt nữ tính bên cạnh, khiến y không khỏi nao nao.
Rõ
ràng, trong nháy mắt, người kia bỏ qua y.
“Ngủ
ngon.”
Y
nghe thấy Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói vậy, cũng không biết có phải nói cho mình
không.
Lại
quay đầu, hai người kia đã đi qua.
Không
quay đầu lại.
Đây
là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, hai người mặt đối mặt, nhưng lại không có cảm
giác chân thật.
Tiêu
Thế không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì nữa.
Nhìn
Tô Mạch Ngôn có một người phụ nữ đi bên cạnh làm bạn, trong nháy mắt cảm thấy
xa lạ, nhưng lại có một loại cảm khái.
Cho
dù là đồng tính luyến ái, chung quy là vẫn sẽ có quan hệ với phụ nữ đi?
Mẹ
Na Na không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Tiêu
Thế đột nhiên cúi đầu cười, đại khái là toàn bộ lo lắng trước đây, đều là do
mình tự đa tình.
Hãn
Kiện nhìn y, ngạc nhiên hỏi: “Mày người cái gì? Nhìn như quỷ vậy, kinh quá.”
Tiêu
Thế hơi hơi nghiêng đầu nhìn gã, cười thản nhiên: “Tao chỉ tự cười bản thân
mình thôi, trước kia có lo lắng, nam nhân và nữ nhân….. Quả nhiên là không giống.”
Lúc
trước lo lắng như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, liều mạng muốn bù đắp lại, là
vì mình chưa từng kết giao cùng nam nhân, cho nên liền tự động đem Tô Mạch Ngôn
bị xâm phạm coi như là nữ nhân, cho rằng đối phương quá mức nhu nhược.
Nghĩ
như vậy, tâm tình có vẻ thoải mái hơn một chút, nhưng mà thực sự thì cảm giác
như là cán cân thăng bằng đã sụp đổ hoàn toàn.
Tiêu
Thế nghĩ, giờ đối phương đã có người bên cạnh làm bạn, như vậy cơ hội gặp mặt sẽ
càng ít đi?
Lại
không thể đoán được, chỉ hai ngày nữa thôi, hai người sẽ gặp lại nhau, hơn nữa
là cả đời không thể chia cắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét