Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 69-70

Chính văn chương thứ sáu mươi chín



     Không khí tịch mịch ở đây có chút áp lực, Quân Thư Ảnh trong lòng lo lắng, trong không gian mờ tối dò dẫm đi vài bước, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, kêu lên: " Sở Phi Dương ! Phi.......Ư...."

Trước khi hắn định kêu lên tiếng nữa, thì đã có một bàn tay bịt chặt miệng hắn.

Quân Thư Ảnh húc khuỷ tay về sau, chỉ nghe tiếng một người kêu lên đau đớn, nhưng cũng không chịu buông tay. Quân Thư Ảnh đang định tiếp tục hạ thủ, thì người phía sau mở miệng, thanh âm vô cùng quen thuộc: " Quân đại ca, là ta. Đừng đánh nữa, ...A... Tê...."

 " Sở Vân Phi ?!" Quân Thư Ảnh nhướng mày, dùng lực giãy ra khỏi hắn, xoay người lại, thấy khoé miệng Sở Vân Phi dĩ nhiên còn lưu lại vệt máu. Một kích vừa rồi của hắn quả thực hạ thủ không lưu tình, làm Sở Vân Phi bị thương.


" Sao ngươi còn ở đây? Sở Phi Dương đâu?" Quân Thư Ảnh sốt ruột hỏi thăm.'

Sở Vân Phi lau đi vệt máu bên mép, đưa tay xoa xoa mạn sườn đau nhức bên phải, vẻ mặt uỷ khuất: " Huynh theo ta, đừng lên tiếng."

Quân Thư Ảnh đi theo Sở Vân Phi, đi qua vài khúc ngoặt, lại lội hết một vũng nước cao ngập gối, dòng nước lạnh buốt khiến cho chân hắn gần như tê cứng.

" Bọn họ ở bên trong." Sở Vân Phi chỉ vào một động khẩu tối đen như mực nói.

Quân Thư Ảnh nhìn qua, chỉ thấy một chút ánh sáng yếu ớt từ phía trên chiếu xuống, chiếu lên thân mình của một người trong động.

Người đó cúi đầu, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt, không thấy được diện mạo. Thân thể gầy gò như khúc củi bị vài đạon dây xích thô to trói chặt, giống như mạng nhện kéo giăng ra bốn phía, vô số những sợi xích sắt băng lãnh bị che dấu trong bóng tối xa xa. Dưới thân người nọ là một thuỷ đàm, Quân Thư Ảnh còn nhớ rõ dòng nước ngầm nơi đây buốt giá tới mức nào, người này cũng không biết đã bị vây khốn trong đầm nước này bao lâu.

" Phi Dương đâu?" Quân Thư Ảnh hạ giọng hỏi Sở Vân Phi, nhưng cũng không ngăn được chút nóng nảy trong giọng nói.

" Sở đại ca bị lão yêu bà đem tới nơi này, bọn họ đi vào nhưng không thấy động tĩnh gì, ta cũng muốn đi vào, nhưng vào không được." Sở Vân Phi đứng sau Quân Thư Ảnh,muốn đến gần hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng cách hắn khoảng một cánh tay mà thấp giọng nói.

" Sao lại vào không được? Cái người trông như sắp chết kia có gì đáng sợ?!" Quân Thư Ảnh cả giận nói, nhấc chân đi vào bên trong.

" Quân đại ca cẩn thận!" Sở Vân Phi vừa lên tiếng nhắc nhở, thì Quân Thư Ảnh như bị thứ gì đó mạnh mẽ đẩy ra, bắn ra phía ngoài.

Sở Vân Phi nhảy lên đón lấy Quân Thư Ảnh, dùng thân thể của chính mình đỡ hắn, sau lưng đập mạnh vào thạch bích, yết hầu phun ra một ngụm máu tanh. Quân Thư Ảnh bởi vì có hắn làm bệ đỡ, cho nên cũng không bị thương tổn gì.

 Quân Thư Ảnh đứng lên, nhìn Sở Vân Phi đang chật vật ngồi trên mặt đất thổ huyết không ngừng, vội vàng tiến lên hai bước nói: " Đừng ói nữa, mau đứng lên. Trong động có cổ quái, giống như một bức tường khí ngăn không cho ngoại nhân đi vào. Lão yêu bà kia vào bằng cách nào?"

Sở Vân Phi điểm huyệt cầm máu, miễn cưỡng đứng dậy nói " Ta cũng không biết. Lúc ta đứng ở cửa động chỉ cảm thấy có gió thổi, vì vậy chắc chắn còn có lối vào khác. Cho nên mới ra đây tìm xem có gì không, sau đó gặp phải huynh."

Quân Thư Ảnh lại muốn đi đến cửa động, vừa tiến đến vài bước, đã cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra. Hắn chậm rãi vươn tay qua, nguồn lực đạo càng mãnh liệt, cho đến lúc nguồn lực đó trở lên mãnh trướng, khiến cánh tay hắn bắn ra ngoài, ngay cả cánh tay cũng bị chấn động đến tê dại.

" Rốt cuộc là thứ gì?" Quân Thư Ảnh cắn răng nói, hắn sắp kiên trì không nổi nữa, rõ ràng Sở Phi Dương ngay bên trong bóng tối bao trùm kia, nhưng hắn lại bị một bức tường ngăn trở.

" Đây thực sự là nội lực của người kia ngưng kết tạo thành bức tường phòng hộ." Sở Vân Phi ôm ngực đi tới, " Ta có cảm giác nguồn nội lực này rất giống tục mệnh tinh quan kia. Lẽ nào tất cả đều do ngươi này gây nên? Nội lực của hắn rốt cuộc cường đại tới mức nào ."

Quân Thư Ảnh kinh ngạc nhìn Sở Vân Phi, không ngờ hắn cũng có chút thiên phú võ học, còn có thể nhận ra nguồn gốc năng lực của tục mệnh tinh quan.

" Võ công của hắn cao cường thì sao, cũng bị nhốt tại nơi không thấy ánh mặt trời này." Mặc dù Quân Thư Ảnh biết Sở Vân Phi nói là sự thực, nhưng trong lòng vẫn không phục, chỉ hừ lạnh một tiếng xem thường.

Sở Vân Phi cười khổ một chút, đích thực, trong mắt huynh ấy chỉ có Sở đại ca mới là thiên hạ đệ nhất, bất kể ai khác cũng không xứng .

" Mau tìm cách vào đi." Quân Thư Ảnh không muốn lãng phí thời gian, mới ném cho Sở Vân Phi một câu, rồi vội vã rời đi.

Sở Vân Phi suy nghĩ một lát, cuối cùng lại lo sợ Quân Thư Ảnh một mình đi loạn, nếu là bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ Quân Thư Ảnh tinh thần không ổn định, chỉ sợ không thể tỉnh táo đối mặt với chuyện liên quan đến Sở Phi Dương.

Sở Vân Phi theo sau Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh mấy lần quay lại nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được tức giận nói: " Ngươi cứ theo ta làm gì? Chia nhau ra đi tìm không phải sẽ nhanh hơn!"

" Ta sợ huynh gặp nguy hiểm." Sở Vân Phi cắn môi nói.

Quân Thư Ảnh nghe vậy không khỏi cười nhạt một cái: " Ngươi cho ngươi là ai? Một tên mao đầu tiểu tử, nếu có nguy hiểm cũng là ta cứu ngươi. Đi mau đi, đừng theo ta nữa!"

" Huynh nếu nguyện cứu ta ta chết cũng cam lòng. Chỉ sợ huynh sẽ đem ta đẩy xuống mà thôi...." Sở Vân Phi nhỏ giọng nói thầm, chỉ là vẫn không muốn đi.

" Người thì thầm cái gì? Nhanh một chút...." Quân Thư Ảnh còn chưa nói dứt câu, lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên, tiếng rống mang theo cơn thịnh nộ vô tận vang vọng khắp không gian, chấn động màng nhĩ Quân Thư Ảnh đến đau nhức.

" Là Phi Dương!" Quân Thư Ảnh cả người chấn động, vội vàng chạy về phía động khẩu.

Sở Vân Phi lúc đầu còn bị tiếng hô thập phần tàn bạo chấn trụ, hắn đương nhiên nghe ra thanh âm của Sở Phi Dương, thế nhưng chính là Sở Phi Dương nên hắn càng cảm thấy có gì không ổn. Âm thanh này.... Nghe thế nào cũng thấy hàm chứa oán hận cũng căm phẫn vô hạn, không nên là Sở đại ca, không nên là huynh ấy...

Quân Thư Ảnh chạy về phía động khẩu bị luồng khí ngăn trở, âm thầm vận chân khí, lao vào bên trong.

" Quân đại ca, Đừng!" Bức tường khí này quả thực quá nguy hiểm, một người không cẩn thận rất dễ bị trọng thương. Sở Vân Phi không kịp ngăn Quân Thư Ảnh , chỉ có thể hô to một tiếng rồi cũng lao vào.

Không ngờ Quân Thư Ảnh cũng không bị bắn ra nữa, Sở Vân Phi kinh ngạc chớp mắt một cái, chỉ đến khi hắn đối mặt với bức tường khí thì mới sáng tỏ, bức vách đã bắt đầu yếu đi, cho nên chỉ bằng năng lực của hắn cùng Quân Thư Ảnh, cũng có thể phá vỡ.

Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, chống chọi lại nguồn lực mạnh mẽ muốn hất hắn ra ngoài. Sở Vân Phi ở một bên đã xuất lực, hắn nhìn vào trong động, đã thấy người bị xích trong đó dần ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Chỉ liếc mắt một cái Sở Vân Phi suýt nữa thét ra tiếng. Không phải vì khuôn mặt người kia yêu mị đến phiêu hồn đoạt phách, mặc dù hai gò má cùng đôi môi của hắn tái nhợt cùng đôi mắt trong veo như cổ đàm tràn ngập mị hoặc. Mà vì tại xương quai xanh thanh mảnh của hắn, bị trói bằng hai đạo xiềng xích thô to đen bóng, đoạn xiềng xích kia nhập sâu vào trước ngực hắn, thấu xương thấu thịt. Sở Vân Phi  không thể tưởng tượng được nó sẽ đau đớn đến mức nào, hắn cũng thể tưởng tượng người này đã vượt qua nỗi đau dằn vặt đó bao lâu.

" Đây là thủ đoạn để kiềm giữ nội lực của hắn, hẳn có một cao nhân đã nhốt hắn ở đây." Quân Thư Ảnh cắn răng thấp giọng nói từng chữ, sau đó gầm nhẹ một tiếng, phá tan bức tường khí, mạnh mẽ lao tới phía trước.

Sở Vân Phi trong khoảng khắc cảm thấy bức tường khí phía trước đã buông lỏng, Quân Thư Ảnh đang xông vào sơn động.

" Quân đại ca!" Sở Vân Phi ho khan vài tiếng, đưa tay tìm kiếm bên cạnh người, vừa hét lớn.

    Quân Thư Ảnh quỳ rạp trên mặt đất nhìn xung quanh, đã thấy Sở Phi Dương ngồi quỳ gối ngay phía trước cách hắn không xa, ngửa đầu hai mắt nhắm nghiền, vùng nhân trung thâm sẫm nhăn tít, một dây xích sắt đâm sâu vào bờ vai hắn, máu tươi đỏ thẫm ướt đẫm xiêm y trước ngực. Quân Thư Ảnh mở miệng, nhưng lại tuôn ra một cơn ho sặc sụa, hắn đưa tay che miệng, vừa từ từ đứng dậy, lảo đảo bước về phía Sở Phi Dương

Chính văn chương thứ bảy mươi

Đi đến gần thì, Quân Thư Ảnh mới phát hiện cả người Sở Phi Dương đang run nhè nhẹ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từ trên trán xuôi theo mặt chảy xuống.

" Phi Dương, Phi Dương......." Quân Thư Ảnh nắm vạt áo Sở Phi Dương, mười ngón tay siết chặt, rồi lại sợ đột nhiên động đến hắn sẽ làm hắn bị thương, nên chỉ có thể khe khẽ gọi hắn.

Sở Phi Dương lại không chút mảy may để ý. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy mình ngay trước mắt, nghe được tiếng gọi, nhưng lại không để ý tới mình. Quân Thư Ảnh cảm thấy hai mắt có chút vị chát.

" Sở Phi Dương, ngươi tỉnh... tỉnh...!" Quân Thư Ảnh dùng thêm chút lực lay động hắn.

Sở Phi Dương bỗng nhiên quay sang, mở hai mắt. Quân Thư Ảnh có chút hài lòng, nhưng trong nháy mắt bị ánh mắt lãnh khốc của hắn như kim đâm vào tim. Trong đó chỉ có vô tình cùng băng lãnh, Quân Thư Ảnh không có cách nào mô tả, nhưng so với lúc đầu khi cả hai còn là kẻ địch, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Sở Phi Dương.

Ánh mắt này thậm chí không phải lãnh khốc, cũng không phải chán ghét, chỉ là vô cùng coi rẻ, trong mắt hắn dường như tất cả đều không phải đồng loại, mà chỉ là loài sâu bọ thấp kém, bé nhỏ không đáng để mắt tới.

" Sở Phi Dương ..." Quân Thư Ảnh lặng yên nhìn cặp mắt vừa vô cùng thân thuộc và xa lạ đến cực điểm kia, thì thào gọi.

Sở Phi Dương nhắm lại hai mắt, ngẩng đầu lên, hé miệng nhưng không thốt ra tiếng, từ sâu trong cuống họng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ như dã thú!

Quân Thư Ảnh lo lắng nhìn hắn, không biết phải làm thế nào cho phải. Sở Vân Phi chạy đến bên cạnh Quân Thư Ảnh , hết nhìn cái này lại đến cái khác, nhưng cũng không biết nên làm gì.

     Sở Phi Dương đột nhiên nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cau chặt mày tựa hồ như đang chịu vô tận thống khổ. Hắn nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, khó khăn mới mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: " Thư ảnh, phế võ công của ta đi... Nhanh ....Nhanh lên!"

" Vì sao?! Không được!" Quân Thư Ảnh nghe xong trợn tròn hai mắt, cũng không chịu hạ thủ, " Ngươi gây thù chuốc oán nhiều như vậy, không có võ công ngươi còn sống được sao?"

" Ngươi có thể bảo vệ ta a." Sở Phi Dương lúc này vẫn còn có tinh lực nhếch môi suy yếu cười cười với hắn, sắc mặt lại từ từ lạnh lẽo dần lên, " Ta không muốn thương tổn ngươi, không muốn thương tổn bất cứ ai..."

Hắn đột nhiên siết chặt tay Quân Thư Ảnh, hung dữ nói, " Ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, mau ra tay!"

" Quân đại ca, làm sao đây?" Sở Vân Phi đứng bên Quân Thư Ảnh lên tiếng.

Quân Thư Ảnh chỉ cắn chặt môi dưới, nhìn vẻ mặt đau khổ đầy kìm nén của Sở Phi Dương, không lên tiếng cũng không hành động.

" Ngươi tốt nhất lên nghe lời hắn, phế đi võ công của hắn." Một thanh âm già nua vang lên, Quân Thư Ảnh theo hướng phát ra tiếng nói nhìn lại, gằn giọng: " Lão yêu bà!"

Sở Vân Phi che trước người Quân Thư Ảnh, cảnh giác nhìn lão bà bà còng lưng đi ra từ góc tối.

Lạc bà bà nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng nói tiếp: " Ngươi tốt nhất phế đi võ công của hắn, ta sẽ không cản trở ngươi, mục đích của ta đã đạt thành rồi, sau này Sở Phi Dương sống hay chết, cùng ta không quan hệ. Thế nhưng ta hảo tâm cảnh báo ngươi một câu, nếu ngươi không xuống tay, hắn ắt sẽ đạt được đỉnh cao võ học, từ nay về sau hắn sẽ chân chân chính chính là thiên hạ đệ nhất, sau này cũng không có ai có khả năng vượt qua hắn."

" Lão yêu bà, ngươi đừng nói bậy, ngươi làm gì có lòng tốt như vậy." Sở Vân Phi lên tiếng, " Nếu có chuyện tốt thế sao ngươi không giữ lại, mà nhất định phải làm hại Sở đại ca."

Lạc bà bà hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn Sở Vân Phi, tựa hồ vì sự vô lễ của hắn mà tức giận, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: " Ta nếu có thể giúp được Nguyên Tình, thì sao phải đợi nhiều năm như thế, khiến hắn chịu bao đau khổ, chỉ có người học Đông Long Các tâm pháp, còn có nội lực thâm hậu tu vi cao thâm, mới có khả năng thừa nhận nguồn nội lực hùng hậu như vậy. Sở Phi Dương đạt được điều này, đương nhiên phải trả giá. Không biết hảo sư huynh của ta trong lúc dạy hắn, có bảo cho hắn biết hay không, chỉ có Vô tâm Vô ái, không muốn không cầu, mới có thể đạt được ảnh giới cao nhất của võ học."

Sở Phi Dương ở một bên đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng. Quân Thư Ảnh ngoảnh lại, nửa quỳ bên cạnh Sở Phi Dương, vừa lo lắng vừa không biết phải làm gì mà nhìn hắn. Quân Thư Ảnh không biết ánh mắt kia nhìn hắn, có phải hay không lại băng lãnh vô tình đến đau dớn.

Sở Phi Dương vẫn nhắm chặt hai mắt, suy yếu nói ra: " Ngươi trăm phương nghìn kế lừa gạt ta tới đây, chính là muốn ta đảm nhiệm việc dung nạp thứ này, như ngươi đã nói là nguồn nội lực của Nguyên Tình sẽ chuyển sang người ta."

" Ngươi vẫn còn sức để nói?" lão bà bà kinh ngạc nhìn Sở Phi Dương, gật đầu: " Không sai."

" Đúng như Nguyên Tình nói, chỉ có như vậy, mới có thể cứu được hắn, phải không." Sở Phi Dương mở hai mắt, nhìn về phía nam nhân trong thuỷ đàm. Nam nhân kia cũng ngiêng đầu nhìn hắn, hai mắt thâm sâu khẽ chớp chớp, khoé miệng cười ngây ngô, làm nổi bật đoạn xiềng xích thô to thấu cốt trước ngực hắn, có vẻ phi thường quỷ dị.

" Ngươi rốt cuộc muốn nói gì." Lão bà có chút nôn nóng nói, " ngươi đừng mong dùng thủ đoạn gì, ngươi đã bắt đầu tiếp thu nội lực của hắn, lại bị Phược Linh Liên phong toả, dù công phu của ngươi cao tới đâu, cũng không thoát được."

" Phược Linh Liên?" Sở Vân Phi kinh ngạc kêu lên, " Thì ra thứ này thực sự tồn tại?"

" Là cái gì?" Quân Thư Ảnh sốt ruột hỏi.

" Ách... chính là thứ chuyên dùng để không chế những người có công lực thâm hậu. Ta nghe nói thứ xiềng xích này sẽ biến hoá theo nội lực của người bị phong toả, nội lực càng cao thì thứ xiềng xích này càng kiên cố, nếu như công lực của ngươi bị trói biến mất, thì nó lại chỉ là thứ xiềng xích thông thường." Sở Vân Phi cũng chỉ đem những thứ từng nghe được nói với Quân Thư Ảnh, cũng muốn biểu hiện một chút, nên có ít khẩn trương.

" Ngươi không cho Thư Ảnh phế võ công của ta, là muốn chờ hắn thoát khỏi Phược Linh Liên thì đem nội lực đoạt lại phải không" . Không ngoài dự kiến khi nghe những lời Sở Phi Dương nói sắc mặt lão bà tử trở nên thâm trầm, hắn lại cười nói tiếp: "Ngươi nghĩ là lúc ta đã đạt được nội lực tối cao trong thiên hạ, ngươi còn có thể thực hiện được sao?"

Sắc mặt lạc bà bà vừa hoà hoãn một ít, lại hừ lạnh nói: " Sở Phi Dương, ta thực sự không ngờ, vào lúc này ngươi còn bảo trì thanh tỉnh. Ta cũng không sợ nói rõ cho ngươi biết, ta đã hạ nhuyễn cân tán đặc chế của Đông Long Các trên người ngươi, dù ngươi có võ công tuyệt thế, cũng không thể cử động được dù là một chút. Trước đây vị hảo sư huynh của ta cũng dùng cách này để đối phó Nguyên Tình, hôm nay ta bất quá chỉ là 'gậy ông đập lưng ông', đến lúc đó ngươi cũng đành để ta sắp xếp mà thôi.!"

Quân Thư Ảnh càng nghe càng tức giận,  'sưu' - phóng ra vài cây ám khí, hướng thẳng về phía Lạc bà bà. Mấy cây ngân châm còn chưa tới đích, liền 'bá' một tiếng rơi xuống mặt đất.

" Ngươi nghĩ là ở chỗ này mà ngươi có thể tuỳ ý làm càn?" Lạc bà bà âm u cười, Sở Vân Phi biết là do Nguyên Tình trong đàm thuỷ làm ra, hắn đang bảo hộ lão bà này.

Quân Thư Ảnh tất nhiên cũng nhanh chóng phát hiện, người tên Nguyên Tình này tuy thân thể bị phong toả, thế nhưng nội lực vô biên của hắn dường như có thể thu phóng như vật ngoại thân, dĩ nhiên nguồn khí lực tràn ngập trong sơn động, cũng do Nguyên Tình 'tuỳ tâm sở dục' khống chế."

Sở Phi Dương lúc này đã mất đi khả năng tự cường chế, con mắt dần dần tràn ngập tơ máu, đỏ đến mức làm cho người ta sợ hãi. Sở Phi Dương thở phì phò, dường như đang vô cũng phẫn nộ nhìn lão bà bà, tận lực khắc chế tâm tình cuồng bạo nảy lên trong tâm khảm nói: " Ta không quan tâm tên Nguyên Tình này đã gạt ngươi thế nào, thế nhưng ta chỉ nói một câu, sư phụ ta sẽ không làm sai. Người này chính là ma quỷ, nếu ngươi thả hắn ra, tất cả mọi người sẽ gặp tai ương!" Sở Phi Dương cũng không còn chịu đựng được nữa khom mình, trên trán nổi đầy gân xanh, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thống khổ, hai tay nắm chặt xiêm y trước ngực, toàn thân có vẻ đau đớn vô cùng.

Quân Thư Ảnh chưa từng nhìn thấy bộ dạng Sở Phi Dương chật vật đến vậy, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không biết làm sao để cứu Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh đưa hai tay đỡ vai Sở Phi Dương, tuy đã cố gắng kìm chế sự hoảng sợ, nhưng thanh âm vẫn run rẩy: " Sở Phi Dương, nhìn ta, nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ, ta phải làm gì để cứu ngươi, Phi Dương."

Sở Phi Dương bị tiếng kêu của Quân Thư Ảnh làm cho thức tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh, miễn cưỡng nở một nụ cười dịu dàng, hai mắt đỏ bừng đã sát với gianh giới mất đi lý trí, hắn cố giữ một tia thanh minh. Dùng ánh mắt ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Thư Ảnh.

"Thư Ảnh, phế võ công của ta đi, ta tình nguyện làm một phế nhân, cũng không muốn mất đi lý trí, thương tổn ngươi." Sở Phi Dương kề mặt vào Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng không muốn che đậy chính mình trước mặt Sở Phi Dương nữa, hắn giơ mặt Sở Phi Dương lên cọ cọ vào hai gò má ấm áp, trong thanh âm dường như mang theo chút nức nở, " Không, không được. Ngươi không thể trở thành phế nhân, ta không thể......."

" Thư Ảnh, nge lời ta, động thủ đi." Sở Phi Dương nắm tay Quân Thư Ảnh, đưa đến trên huyệt vị tán công, " Chỉ có cách này, ta mới có thể là ta... Thứ nội lực tà đạo này.....không nên tồn tại......."

Lạo bà bà ở một bên nhìn mà sốt ruột, muốn lao đến ngăn cản, nhưng Sở Vân Phi ở bên cạnh chằm chằm cảnh giới nàng, khiến nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trong pham vi Nguyên Tình bảo hộ nàng.

Quân Thư Ảnh nhìn con ngươi dần dần tan rã của Sở Phi Dương, ánh mắt đã sắp mất đi lý trí, hắn cắn răng, quyết tâm ,vận khởi chân khí ngưng tụ nơi tay phải.
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét