Chính văn chương thứ bảy mươi mốt
Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, đang muốn xuống tay phế bỏ võ công của Sở Phi Dương, thì nghe thấy bên tai trước sau vang lên tiếng thét cuồng nộ, thân thể hắn bị một cỗ nội lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
Quân Thư Ảnh khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, kinh sợ cùng lo lắng nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đột nhiên dứng dậy, thiết liên xuyên qua bờ vai kêu loảng xoảng, máu tươi chảy ồ ồ ở miệng vết thương, ướt đỏ cả quần áo Sở Phi Dương, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Sở Phi Dương ngẩng đầu lên, phát sinh ra tiếng gào thét tàn nhẫn, thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng căm hận vô biên, không có bất luận tâm tình gì, chỉ có cơn thịch nỗ không dứt vang vọng khắp sơn động. Quân Thư Ảnh muốn đến gần, nhưng một cỗ khí lực mạnh mẽ tạo thành một tầng bảo hộ quanh Sở Phi Dương không cho ai tiến nhập.
Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, đang muốn xuống tay phế bỏ võ công của Sở Phi Dương, thì nghe thấy bên tai trước sau vang lên tiếng thét cuồng nộ, thân thể hắn bị một cỗ nội lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
Quân Thư Ảnh khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, kinh sợ cùng lo lắng nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đột nhiên dứng dậy, thiết liên xuyên qua bờ vai kêu loảng xoảng, máu tươi chảy ồ ồ ở miệng vết thương, ướt đỏ cả quần áo Sở Phi Dương, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Sở Phi Dương ngẩng đầu lên, phát sinh ra tiếng gào thét tàn nhẫn, thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng căm hận vô biên, không có bất luận tâm tình gì, chỉ có cơn thịch nỗ không dứt vang vọng khắp sơn động. Quân Thư Ảnh muốn đến gần, nhưng một cỗ khí lực mạnh mẽ tạo thành một tầng bảo hộ quanh Sở Phi Dương không cho ai tiến nhập.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương như vậy, trong tâm dường như dần dần bị chìm vào băng giá, lạnh buốt tim. Ngay cả khi Lạc bà bà lê bước chân nặng nề về phía Nguyên Tình, mà vừa nãy hắn cũng không kiềm chế được kêu gào dữ dội đến lúc này đã yên tĩnh, thì Quân Thư Ảnh cũng không còn lòng dạ nào mà để ý.
Hắn đã hoàn toàn thay đổi, hắn căn bản, không phải Sở Phi Dương --
Sở Phi Dương không còn la hét, mạnh mẽ quay đầu, đối diện với ánh mắt của Quân Thư Ảnh .
Đó là ánh mắt gì, Quân Thư Ảnh thấy ánh nhìn như độc xà của hắn không tự chủ mà lùi lại vài bước, cả người run rẩy. Hắn không phải sợ, hắn là lạnh, lạnh lẽo chưa từng có.
Lúc này ánh mắt đỏ rực đã tiêu tán, hồi phục lại đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt, khuôn mặt vẫn như trước đã từng khiến hắn mê muội nhiều năm, khiến hắn không ngừng khắc sâu vào hình dáng khôi ngô tuấn tú đó.
Thế nhưng cặp mắt kia, tuyệt không nên dùng ánh mắt này nhìn hắn, lạnh lùng, tra xét, chỉ là đang đánh giá, đang quan sát. Dù hắn tận lực tìm kiếm cũng không thấy một tia yêu thương, một tia ấm áp.
Quân Thư Ảnh chăm chú nhìn Sở Phi Dương, chỉ cách vài bước, không hẳn dời xa, nhưng không thể đến gần. Có lẽ chỉ một khắc sau, Sở Phi Dương sẽ đột nhiên quay qua hắn nở một nụ cười ôn nhu ấm áp xoá tan đi buốt giá của mùa đông lạnh lẽo, bỡn cợt mà hỏi hắn có sợ không, có phải hay không càng thêm mê luyến hắn. ( Ảnh yêu quá hoá hoang tưởng rùi ^_^)
Đây chẳng phải là thủ đoạn của hắn từ trước đến nay sao? Quân Thư Ảnh tiến đến gần Sở Phi Dương, Sở Phi Dương thế nhưng lại nheo mắt vung tay lên, một cỗ lực đạo đẩy Quân Thư Ảnh bắn ra.
Nguồn khí lực cũng không cường đại đến mức Quân Thư Ảnh không chống lại được, thế nhưng trong lòng hắn lại nẩy sinh một nỗi đau đớn, trong nháy mắt chảy tràn khắp toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng đau buốt đến run rẩy.
" Quân đại ca!" Sở Vân Phi liếc mắt thấy thân thể Quân Thư Ảnh bay ra ngoài, hắn kêu to một tiếng, phi thân về phía Quân Thư Ảnh, dùng chính lồng ngực mình đỡ sau lưng Quân Thư Ảnh.
Ánh nhìn lạnh buốt của Sở Phi Dương chuyển qua cánh tay đỡ trên vai Quân Thư Ảnh, một cơn thịnh nộ từ trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh, không rõ lý do, hắn cũng không cần lý do.
Sở Phi Dương đưa tay về phía Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi, hung hăng nắm chặt, hai người liền bị một nguồn lực mạnh mẽ hút về phía trước ( chiêu cách không điểm vật)
Sở Vân Phi giữ chặt Quân Thư Ảnh, dùng hết sực chống lại.
Hiện tại Sở Phi Dương rất nguy hiểm, hắn sẽ thương tổn Quân đại ca, Sở Vân Phi bế trụ chân khí, cố gắng chống lại nguồn nội lực hùng mạnh của Sở Phi Dương. Hắn siết nhẹ tay Quân Thư Ảnh, ý bảo Quân Thư Ảnh vận khởi chân khí bảo hộ chính mình.
Sở Phi Dương mâu sắc tối sầm, vươn tay giật mạnh về phía sau, Sở Vân Phi cũng không kiên trì được nữa, cùng Quân Thư Ảnh bay về phía Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đưa tay phải nắm lấy cổ Sở Vân Phi, dùng năm ngón tay siết chặt hắn, Sở Vân Phi trong tay cầm kiếm, nhưng do dự không muốn xuất kiếm với Sở Phi Dương , lúc này chỉ có thể bị Sở Phi Dương khống chế mà từ từ quỳ xuống, mặt mày xanh lét, hai tay vô lực đặt trên năm ngón tay rắn như sắt của Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh lại bị Sở Phi Dương dùng tay trái ôm lấy thắt lưng mò mẫm, cánh tay cường đại chặt chẽ trói buộc hắn, đau đớn từ nơi tiếp xúc với tay Sở Phi Dương lan tràn ra khắp thân thể.
Sở Phi Dương đưa mặt đến gần Quân Thư Ảnh, hai mắt đen thẳm thâm sâu như cổ tuyền nghìn năm, thâm sâu khó dò, băng lãnh mà xa lạ. Tầm mắt Sở Phi Dương chặt chẽ kiềm trụ ánh nhìn của Quân Thư Ảnh, giống như thật sâu mà đem hắn siết vào trong lòng ngực. Quân Thư Ảnh phát hiện chính mình không dám đối diện ánh mắt kia, hắn không sợ bị nhìn thấu, hắn chỉ sợ thấy rõ trong đôi mắt kia sự coi rẻ cùng lạnh nhạt khiến hắn không chịu nổi. ( cổ tuyền: dòng suối)
Sở Phi Dương thế nhưng lại tức giận vì hắn dời đi tầm mắt, cánh tay mạnh mẽ dụng lực, khiến Quân Thư Ảnh đau đến nhíu mày, rồi bị ép buộc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Sở Phi Dương. Thắt lưng bị siết chặt đến khó chịu, nhưng Quân Thư Ảnh cũng chỉ có thể cứng đờ người tuỳ ý để Sở Phi Dương nắm giữ thân thể hắn. Sở Phi Dương ngang ngược không cho phép hắn có một chút phản kháng dù là rất nhỏ, thậm chí không cho hắn dời đi ánh mắt đang nhìn mình.
Trong mắt Quân Thư Ảnh dần dần nhuốm màu bi thương. Đây không phải Sở Phi Dương, hắn biết rõ. Trong ánh mắt đó không có ôn hoà, không có nhân nghĩa, lại càng không giống hắn trước đây mỗi lần mở mắt ra liền cảm nhận được sự ôn nhu cùng yêu say đắm vô cùng cô tận. Lúc này trong ánh mắt đó, chỉ có sự nguy hiểm khôn cùng. Hắn thậm chí hạ thủ không lưu tình, ngay cả cánh tay đang nắm giữ thân thể mình cùng không một chút ôn nhu.
Thế nhưng hắn hiện muốn làm gì, vì cái gì? Hắn rốt cuộc cần gì? Hắn muốn thấy gì trong mắt mình?
" Phi Dương...." Quân Thư Ảnh mở miệng, có chút tuyệt vọng mà gọi khẽ một tiếng.
Sở Phi Dương có chút biến sắc. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại như cũ khiến Quân Thư Ảnh thất vọng.
Sở Phi Dương còn đang chăm chú nhìn hắn. Đồng thời cũng ép buộc Quân Thư Ảnh nhìn lại mình. Trong khoảng khắc Sở Phi Dương cúi mặt xuống. Trong lúc Quân Thư Ảnh nghĩ rằng hắn sẽ hôn, thì hắn chỉ ở cổ Quân Thư Ảnh ngửi ngửi.
Quân Thư Ảnh vì khoảng khắc vui sướng vụt qua mà cảm thấy lúng túng.
" Đừng .... Đừng thương tổn Quân đại ca...." Sở Vân Phi nửa quỳ ở một bên, hắn không nhìn thấy động tác của Sở Phi Dương, nhưng trực giác lại cảm thấy một tia nguy hiểm, trên tay đã bắt đầu vận khởi công lực.
Sở Phi Dương sắc mặt thâm trầm, tay trái hắn vẫn không buông Quân Thư Ảnh, thô lỗ đẩy hắn dựa vào vách đá, ngăn chặn mọi phản kháng của hắn. Tay phải siết chặt, đem Sở Vân Phi từ từ xách lên, cho đến khi đầu ngón chân Sở Vân Phi rời khỏi mặt đất, Sở Vân Phi chỉ thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi.
Hắn muốn giết Sở Vân Phi, Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, ngay cả một tia hy vọng tựa hồ cũng bị cánh tay nổi đầy gân xanh đang nắm giữa cổ Sở Vân Phi bóp chết. Tuỳ ý cướp đoạt sinh mệnh con người, dù mang hình dáng Sở Phi Dương, rốt cuộc có lưu lại được chút nào bản tính của Sở Phi Dương? Nếu như ngay cả một tia bản tính cũng biến mất, vậy hắn có còn là Sở Phi Dương không?
Quân Thư Ảnh đột nhiên phản kháng. Hắn không muốn Sở Phi Dương giết Sở Vân Phi, hắn không muốn nam nhân xa lạ này xoá bỏ một đường sống cuối cùng của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương áp chế Quân Thư Ảnh, tay phải vẫn nắm chặt Sở Vân Phi. Khi hắn nhận ra được ý đồ của Quân Thư Ảnh, hắn khoái trá nhìn Sở Vân Phi- hai mắt dần dần tan rã --
Quân Thư Ảnh cảm thấy luồng chân khí xung quanh Sở Phi Dương nổi lên một cơn lốc, ngay cả xương cốt cũng bị ép đến đau nhức khó chịu. Cặp mắt đen như thiên niên cổ đàm ( dòng suối ngìn năm) kia vẫn chăm chú nhìn vào mắt hắn, mâu quang tối tăm lạnh lẽo chỉ có thể khiến Quân Thư Ảnh nhớ tới ánh mắt của loại độc xà đang nhìn ngắm con mồi.
Bọn họ căn bản không phải đối thủ, Quân Thư Ảnh lúc này mới thanh thanh sở sở mà thông suốt, chỉ cần Sở Phi Dương muốn, hắn có thể dùng chút lực nhỏ bóp chết mình như loài giun dế, dễ dàng lấy đi tính mạng mọi người.
Chính văn chương thứ bảy mươi hai
Sở Vân Phi giật giật mí dưới, từng trận hắc ám dần dần mạnh mẽ bao trùm. Trước mắt dường như vẫn còn lưu lại những hình ảnh cuối cùng, hình ảnh Quân Thư Ảnh cố gắng cứu hắn cứ hỗn độn quay cuồng trong đầu không ngừng.
Nếu là trước đó một ngày, hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, sẽ ôm ấp những hy vọng tầm thường thấp kém. Nhưng trong giây phút sinh tử này, trái lại hắn càng thấy rõ, nỗi bi thương cũng yêu mến trong mắt Quân Thư Ảnh cùng hắn không một tia quan hệ, hắn chưa bao giờ tồn tại trong mắt Quân Thư Ảnh.
Bất quá hắn cảm thấy không quan trọng. Chỉ cần trong ánh mắt Quân Thư Ảnh nhìn về phía hắn có chút bi thương, chỉ là Quân Thư Ảnh nguyện ý ra tay giúp đỡ, mặc kệ trong mắt hắn là gì, Sở Vân Phi đều nghĩ cuộc đời này không có gì nuối tiếc. Hắn đối với việc nam nhân hắn vẫn yêu say đắm này đưa tay cứu giúp cũng đủ khiến hắn thụ sủng nhược kinh rồi, vào thời khắc cuối cùng này đây dù Quân Thư Ảnh không nguyện ý giúp đỡ, Sở Vân Phi cũng cảm thấy mãn nguyện.
Sở Vân Phi cảm thấy bóng tối trùm đến, cánh tay rắn chắc như thép đang siết chặt ở cổ, không cách nào lay động. Ngay lúc hắn sắp mất đi ý thức, một thanh âm do thiết liên ( xích sắt) chạm vào nhau từ nơi xa xôi vang lên, thanh âm đó dội vào tai hắn, càng lúc càng lớn, sau một khắc hắn nặng nề rơi xuống mặt đất, từng luồng không khí lạnh buốt mạnh mẽ tuôn ào vào yết hầu nóng như lửa của hắn, lồng ngực như bị hoả thiêu đến đau đớn khó nhịn. Sở Vân Phi nằm úp trên mặt đất mà ho dữ dội, giống như đem tất cả tim gan phèo phổi ho ra.
Cảnh sắc trước mắt từ trong hắc ám dần quay lại, mờ mờ ảo ảo, nhưng hắn thấy một đôi giày còn ướt nước ngay trước mặt, kéo theo từng trận lãnh ý.
Bên cạnh đột nhiên ngã xuống một bóng người, Sở Vân Phi trong lòng chấn động, quay đầu nhìn lại, tận lực tập trung ánh nhìn còn đang mơ hồ, quả nhiên là Quân Thư Ảnh ngã vào bên cạnh hắn, gương mặt đang cố gắng giữ lại một chút thanh tỉnh ở ngay bên cạnh khiến hắn mới liếc mắt nhìn đã thấy tim đập dồn dập, ánh mắt Quân Thư Ảnh cũng sắp tan rã, giống như chìm vào hôn mê.
Sở Vân Phi gian nan vươn tay tới, nắm lấy tĩnh mạch nơi cổ tay Quân Thư Ảnh, không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là bị mê dược, hơn nữa bị người điểm huyệt ngủ mà thôi. Sở Vân Phi vừa yên lòng, đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn lộ ra một tia cười khổ, vừa mới nhặt về được tính mạng, lại rơi vào hổ khẩu ( hang hùm, miệng cọp), hiển nhiên hắn cũng trúng mê dược. Vị sư tổ âm dương quái khí kia của hắn từ trước đến nay vốn không dễ đối phó. Quân Thư Ảnh trúng mê dược tất nhiên so với hắn nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn ương ngạch chống lại , hắn giãy khỏi tay Sở Vân Phi, giãy dụa muốn đứng dậy.
" Vị công tử này, ta khuyên ngươi đừng gò ép bản thân, mau ngủ đi a." một thanh âm nhu hoà như dòng suối trong vắt từ phía trước truyền tới. Hắn rõ ràng bề ngoài trẻ trung, thanh âm cũng êm dịu, nhưng lại mang khẩu khí của một lão nhân, hoàn toàn một vẻ từ ái thương xót, trong tình cảnh này lọt vào tai lại càng thấy quái dị.
Sở Vân Phi vận khởi nội lực xua tan cảm giác khó chịu toàn thân, từ trên mặt đất đứng dậy, cảnh giác đứng bên người Quân Thư Ảnh, vẻ mặt phòng bị nhìn nam tử gầy yếu toàn thân ướt đẫm phía trước.
Bị thứ xiềng xích thô to như vậy xuyên qua ngực, chỉ nghĩ cũng thấy vết thương kinh khủng thế nào. Dù Sở Vân Phi tập võ đã lâu, nhưng nhớ tới vẫn có chút run sợ. Nguyên Tình thế nhưng giống như không có việc gì mà đứng trước mặt họ, ngoại trừ sắc mặt của một kẻ nhiều năm không thấy dương quang mà có vẻ nhợt nhạt ra, thì tựa hồ hoàn toàn không có gì ảnh hưởng, nói chung chỉ là một nam nhân có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mà thôi.
Lúc mới gặp hắn là vẻ tà mỹ mị hoặc ( vẻ đẹp ma quỷ mê hoặc), pha trộn giữa ngây thơ cùng quỷ dị lúc này cũng không còn, vì trong đôi mắt đen nhánh kia đã thiếu đi vẻ điên cuồng ẩn giấu, có lý trí hơn, cả người tràn đầy sức sống.
Quân Thư Ảnh quay sang nhìn Sở Phi Dương, chỉ thấy hắn gục đầu tựa vào thạch bích sau lưng, không biết là mê hay tỉnh, thiết liên thô to xuyên qua bờ vai hắn, nối liền lên phía chóp động đen ngòm.
" Các ngươi rốt cuộc muốn gì?" Quân Thư Ảnh cố gắng giữ lại sự tỉnh táo, thế nhưng thanh âm rõ ràng càng ngày càng suy yếu vô lực.
Mê dược do lão thái bà kia hạ cũng không phải thứ vớ vẩn, tuy rằng công phu của Nguyên Tình cũng không còn bao nhiêu, nhưng hắn vẫn có thể thừa dịp ra tay điểm huyệt.
Bất quá hiện tại không phải lúc cảm khái Nguyên Tình đã không thương tổn hắn, lại cứu Sở Vân Phi. Quân Thư Ảnh nhìn đạo xích sắt toả ra trong bóng tối, còn có một đoạn trói chặt lấy Sở Phi Dương, trong lòng hắn căng thẳng, cố gắng tập trung khí lực, tức giận lên tiếng: " Ngươi muốn Sở Phi Dương thay thế ngươi ở lại nơi không thấy ánh mặt trời này mà chịu khổ? Ngươi đừng có nằm mộng! Sở Phi Dương há lại để các ngươi...thứ tiểu nhân đê tiện tuỳ ý sắp xếp hay sao!"
Hắn nói xong những lời này cũng hết cả hơi. Hiệu lực của mê dược ngày càng mãnh liệt, hơn nữa còn bị điểm huyệt, mặc dù Quân Thư Ảnh cố gắng vận nội công chống đỡ, thế nhưng cũng sắp chống không nổi nữa rồi.
" Nguyên Tình, ngươi nói nhiều lời vô ích với bọn họ làm gì!" Lạc bà bà từ bóng tối bước ra, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, " Bây giờ ta sẽ đem nội lực trên người Sở Phi Dương trả lại cho ngươi! Lúc đó muốn xử trí bọn họ thế nào, tuỳ ý ngươi!"
Nguyên Tình thần sắc phức tạp nhìn Lạc bà bà một lát, đột nhiên thở dài nói: " Lạc sư tỷ, tỷ còn chưa phát hiện sao? Thứ tỷ đưa từ trong cơ thể ta ra ngoài, đích thực là tà ma ngoại đạo. Đại sư huynh hắn nói không sai..."
" Ngươi đừng nói bậy!" Lão bà bà đột nhiên hét lớn ngăn hắn lại: " Rõ ràng là ngươi đã khổ luyện ba mươi năm mới đạt được tâm pháp tối cao của Đông Long Các, ác quỷ cái gì?! Ngươi cũng bị đại sư huynh lừa gạt sao! Vậy mười mấy năm qua ngày ngày đều cầu xin ta giúp ngươi thoát ra ngoài, chẳng lẽ không phải ngươi?! Mấy chục năm nay người không ngừng dùng những lời chửi bới độc ác nhất chửi rủa Mục Giang Bạch, chẳng nhẽ không phải là ngươi sao!! Mấy nghìn bộ xương trắng chồng chất của các đệ tử Đông Long Các..........."
" Là ta giết." Thanh âm bình tĩnh tiếp lời Lạc bà bà, lão bà khiếp sợ nhìn Nguyên Tình, mở miệng nhưng đã quên phải nói gì tiếp theo.
Con ngươi đen như mực của Nguyên Tình mang đầy bi thương nhìn nàng: " Lạc sư tỷ, những đệ tử này, đều là ta giết. Trước đây khi ta quyết tâm tu luyện tầng tâm pháp tối thượng, mong muốn được rạng rỡ tổ tông, nhưng lại quên đi nguyên nhân sâu xa mà sư tổ đã đem thượng tầng bí tịch đưa vào điều cấm kị. Khi ta đột phá được tầng 10 của nội công tâm pháp, thì đột nhiên đánh mất tâm trí, mới sát hại toàn bộ đệ tử trên đảo. Cái chết của bọn họ, cùng đại sư huynh không có liên quan."
" Thế nhưng ngươi nói..." Lạc bà bà sửng sốt, si ngốc nhìn hắn.
"Mấy chục năm vừa rồi ta căn bản không phải là ta! Tỷ nhìn hắn xem!" Nguyên Tình đưa tay chỉ Sở Phi Dương đang dựa vào thạch bích nửa người đang khuất trong bóng tối, bi ai nói: " Trước đây khi lý trí của ta biến mất, chỉ có ham muốn giết chóc, chính đại sư huynh đã dùng kế nhốt ta ở nơi cấm địa này, khiến ta không thể rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn không thể đặt chân tới trung nguyên. Thỉnh thoảng khi ta khôi phục thần trí, chỉ có trong nơi sâu thẳm hắc ám này mới làm ta có thể chống đỡ được nỗi dằn vặt của tội ác."
Lạc bà bà giật giật khoé miệng, trong thanh âm già nua vẫn hàm chứa nỗi thống khổ sâu sắc: " Cho nên lúc ta từ Thiên Sơn trở về, ngươi đã gạt ta là đại sư huynh vì bảo vật được cất giấu của Đông Long Các mà giết chết các huynh đệ tỷ muội trên đảo, nhốt ngươi tại hồ sâu này, chính là muốn ta hận đại sư huynh? Chính là muốn ta hao tâm tổn trí mà tìm cách cứu ngươi? Rốt cuộc ta tốn mấy chục năm tâm huyết để cứu ngươi, thế nhưng hiện tại ngươi lại cho ta biết tất cả đều là sai lầm sao?!"
" Sư tỷ, ta .... Xin lỗi...." Nguyên Tình cúi đầu.
" Nói cho ta biết làm thế nào cứu Sở Phi Dương !" Quân Thư Ảnh bỗng nhiên tiến đến, nắm lấy cánh tay Nguyên Tình, cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ nơi tiếp xúc với làn da của hắn truyền đến, Quân Thư Ảnh nhịn không được rùng mình một cái.
" Hắn hiện tại đã không còn là Sở Phi Dương của ngươi nữa." Nguyên Tình liếc nhìn Quân Thư Ảnh, hạ mí mắt, phảng phất có chút xấu hổ nói ra, " Trừ phi có người nguyện ý làm nơi chứa cho hắn, đem cỗ chân khí đó truyền qua, bằng không chỉ có hai con đường. Một- phế đi võ công của hắn, khiến hắn trở thành một người bình thường. Hai- hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở lại nơi này, bị thiết liên băng lãnh nhốt chết ở đây. Thế nhưng hắn sẽ sống rất rất lâu, cỗ chân khí này sẽ bảo hộ hắn trăm năm bất lão, hắn...."
" Câm miệng!" Quân Thư Ảnh thở dồn dập, thanh âm tuy suy yếu nhưng không che giấu được phẫn nộ, " Tất cả là do ngươi gây lên, ngươi còn có mặt mũi mà không quan tâm đến?! Nên chết già ở đây hẳn là ngươi! Ngươi nhìn ngươi xem, suy mà không lão, người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi đã giết toàn bộ người thân của ngươi, ngươi có tư cách gì mà sống ở trên đời này!"
" Quân đại ca, cẩn thận..." Sở Vân Phi muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng lại sợ Quân Thư Ảnh sẽ nổi giận cùng kháng cự, nên cuối cùng cũng không dám vươn tay qua.
Nguyên Tình bị hắn nói trúng chỗ đau, ngay cả một tia huyết sắc cuối cùng trên khuôn mặt cũng biến mất. Thân thể gầy gò của hắn run rẩy, hai mắt vô hồn nhìn về phía mấy người trước mắt. Lạc bà bà vẻ mặt bi thống nhìn hắn, Quân Thư Ảnh thì tràn đầy cừu hận, Sở Vân Phi sắc mặt cảnh giác, tất cả đang nhằm vào hắn.
Hắn muốn phân trần cái gì, nhưng căn bản không có lời nào để nói, không thể phân trần. Tội nghiệt nhiều như vậy, chỉ một câu, " Này cũng không phải bản tính của ta" liệu có thể xoá bỏ được không.
Nguyên Tình nhìn Sở Phi Dương ở cuối góc phòng, bước chân đi về phía hắn. Lạc bà bà đột nhiên động thân, đi lại tuy khập khễnh nhưng rất nhanh về phía Sở Phi Dương. Lạc bà bà đưa tay nâng vai Sở Phi Dương lên, Sở Phi Dương vẫn đang cúi đầu, có vẻ đã hoàn toàn hôn mê.
" Sư đệ, hảo sư đệ của ta, tuy rằng ngươi làm ta khổ sở, thế nhưng sư tỷ đã đau khổ mất vài chục năm để cứu ngươi ra, thì không lý nào để ngươi tiếp tục chịu khổ nữa! Ngươi nếu không muốn làm ác nhân, vậy để ta làm! Chỉ cần phế đi võ công của tiểu tử này, hắn dù thoát khỏi nơi đây, cũng không thể làm khó dễ ngươi được!" Lạc bà bà quay sang Quân Thư Ảnh thấp giọng nói: " Ngươi nếu đã thương hắn, tất nhiên sẽ không để tâm hắn là một phế nhân hay là võ phu ! Ngươi an tâm ngủ đi, chờ khi ngươi tỉnh lại, người trong lòng ngươi nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi." Lạc bà bà nói xong giơ tay xuất thủ, Quân Thư Ảnh lão đảo tiến về phía trước, nhưng trước mắt tối sầm, hắn cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.
Trước mắt lờ mờ, hắn chỉ thấy sau một khắc lạc bà bà đột nhiên bị ném lên không trung, Nguyên Tình vốn đang muốn ngăn cản nàng chỉ kịp đổi hướng quay lại đỡ lấy nàng.
Thiết liên trên vai Sở Phi Dương trong phút chốc bị kéo căng, thanh âm vỡ vụn của xích sắt truyền đến, vài giọt máu nóng rơi xuống gương mặt. Kèm theo giọng khàn khàn ngạc nhiên đến cực điểm của lạc bà: " Điều đó không có khả năng, tuyệt không có khả năng!"
Mí mắt nặng nề sắp buông xuống, Quân Thư Ảnh chỉ kịp nhìn đôi mắt từng vô cùng quen thuộc kia giống hệt như lang sói đang nhìn chằm chặp hắn.
Quân Thư Ảnh nhếch môi, thanh âm yếu ớt đến nỗi không nghe thấy từ cánh môi mỏng mỹ lệ tràn ra: " Ta sớm biết... Sở Phi Dương ... há để các ngươi....có thể... bài bố...."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét