Phiên ngoại-- nạp thiếp : phong ba
cưới vợ bé 03
Đại hiệp cùng Quân Quân.
Chuyện từ lúc Sở đại hiệp cùng
Quân Tiểu Ảnh chuyển tới chân núi Thanh Nguyệt đến nay, trừ lúc bọn họ
chịu không nổi nhàm chán mà chạy đi tìm người khác gây phiền phức,
những người khác tuyệt đối không dám tìm bọn họ gây chuyện. Vì vậy
hai người phần lớn thời gian dùng để trừng trị ác bá, trông coi hài
tử, thỉnh thoảng lại lên núi vấn an Tín lão nhân luôn bị Cao Phóng
quản lý toàn bộ tiền tài chi tiêu của Thanh Phong kiếm phái đả kích
đến lòng dạ rối bời.
Có một ngày, ác bá môn ( các bang hội chuyên làm việc xấu) trên
giang hồ cùng tính toán thời gian—không ổn, hai người đó yên tĩnh được
vài tháng, nghe chừng có thể tìm chúng ta gây chuyện. Ác bá cường
hào lúc này tạm thời buông xuống tất cả quyền lợi ràng buộc, hỗ
trợ lẫn nhau lẩn trốn, trong khoảng thời gian này tin tức cần xiết chặt,
mọi người lúc này cần án binh bất động, nghỉ ngơi dưỡng sức, có
cách gì thì để về sau từ từ tính toán. Chẳng may bị người nào đó
nắm được chứng cứ phạm tội, thì sẽ giống như con chột nhắt bị lôi
ra xâu thành một chùm, bang phái đó từ sau cũng đừng mong ở trên giang
hồ lăn lộn!
Quân Tiểu Ảnh quả nhiên cảm thấy đứng ngồi không yên, vì vậy hắn lôi
kéo Sở đại hiệp, nói gần nhất trên giang hồ giống như không yên ổn a, ta hẳn
là nên đi ra ngoài xem xét một chút?!
Sở đại hiệp nhìn Quân Tiểu Ảnh bộ dáng kích động, khóe miệng co lại,
ngươi người này không phải muốn giang hồ không yên ổn để mau mau đến
xem a, ngươi rõ ràng là sợ thiên hạ thái bình đi.
Bất quá mấy lời này, đánh chết cũng không thể nói ra. Vì vậy
Sở đại hiệp nói, sinh thần Tiểu Thạch Đầu sắp đến rồi, chờ qua hết
sinh thần của tiểu nhi tử thì nói sau.
Quân Tiểu Ảnh nghi hoặc, sinh thần của tiểu nhi tử không phải vừa
qua không bao lâu, như thế nào lại qua.
Sở đại hiệp giải thích, đây là quy củ của Thanh Phong kiếm phái, đạo
lý này, chính xác không sai.
Vì vậy Quân Tiểu Ảnh không hề nghi hoặc: "Ta hiểu rồi."
Sở đại hiệp thở phào một hơi. Bất quá ta cũng không hiểu, ngươi rốt
cuộc hiểu gì? Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, hắn nên thừa dịp
này khẩn trương hoàn thành đại sự của hắn mới được.
Kết quả trên giang hồ ác bá môn nghe được tin tức, nghe nói hai vị
này đều không tái xuất. Sau khi xác nhận, cũng hết một lần lẩn
trốn, cảnh giới được giải trừ, nhanh chóng bắt tay vào làm, cường
thưởng dân nữ, ức hiếp dân nam, bản nghiệp chức trách tuyệt đối không
thể qua loa!
Trải qua vài ngày, Quân Tiểu Ảnh rốt cục phát giác, Sở đại hiệp nhà
hắn hai ngày này, không bình thường, phi thường không bình thường.
Không nói đến hắn mỗi ngày lén lén lút lút không biết cùng người nào
dùng bồ câu đưa tin, chính là mỗi lúc nhìn về phía mình cũng không giống
trước đây, động một tí là vẻ mặt ngu ngốc nhìn mình đến ngây người,
giống như đang bình phẩm từ đầu đến chân hắn. Phẩm cứ phẩm a, Quân
Tiểu Ảnh đối với bề ngoài khôi ngô tuấn tú của mình thập phần tự tin,
cũng không sợ hắn xem xét! Đáng giận chính là hắn xem cứ xem, lại còn
nhíu mày lắc đầu vẻ mặt không hài lòng .
Quân Tiểu Ảnh cũng không vui.
Có ý tứ gì?! Ngươi rốt cuộc không hài lòng ở đâu?!
Quân Tiểu Ảnh càng nghĩ càng không rõ. Lấy gương soi chính mình, lại
cảm giác so với ngày hôm qua càng tiêu soái.
Buông chiếc gương xuống, than nhẹ
một tiếng, Quân Tiểu Ảnh thật sự không hiểu.
Chỉ đến một ngày--
Quân Tiểu Ảnh nghe được trong sân truyền đến tiếng gõ cửa, ngẩng đầu từ
cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem xét, chỉ thấy Sở đại hiệp nhà hắn chân không
chạm đất vội chạy đi mở cửa, so với lúc Tín lão nhân tới còn ân cần hơn.
Cánh cửa mở ra, một thân ảnh cao ngất xuất hiện, hắn một tay cầm
theo lồng chim, bên trong có con gì đó đen đen.
Thanh Lang! Quân Tiểu Ảnh nộ khí xung thiên. Đương nhiên, chuyện này
cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là phản xạ có điều kiện của
hắn khi nhìn thấy thanh Đại giáo chủ mà thôi.
Chỉ thấy Sở đại hiệp nhà hắn y như gặp mặt thân nhân, hai tay thân
thiết nắm tay Thanh giáo chủ, vẻ mặt kích động khôn nguôi.
Chỉ thấy Sở đại hiệp tình cảm
thân thiết nồng nàn nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh giáo chủ, ân cần đem
người kéo vào trong phòng, sau đó hắn còn đóng cửa thật kín!
Quân Tiểu Ảnh trố hai mắt nhìn, kinh ngạc không ngớt. Tình cảnh
này, nếu đổi lại thành người kia dịu dàng- Mai Tiểu Nhược tiểu thư, hoặc
là đồ ngốc- Phinh Tiểu Đình môn chủ, thậm chí vị bạch diện thư sinh Tống
Tiểu Ngọc công tử, hoặc là vị kia tiểu ngốc qua Sở Tiểu Phi đại hiệp,
ngay cả tiểu bạch thỏ Tín Vân Thâm tiểu sư đệ, hắn cũng không ngạc nhiên
đến như vậy.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy cửa hé mở, Sở đại hiệp vội vã đem theo
lồng chim bước ra, đặt dưới hàng hiên, vừa vội vội vàng vàng quay
vào, đem cửa đóng chặt lại.
Quân Tiểu Ảnh nhỏ nhẹ đi tới, nhìn nhìn cái cánh môn kia, lại nhìn
con chim kia.
Bát ca: Mỹ nhân nhĩ hảo, mỹ nhân nhĩ hảo.
Quân Tiểu Ảnh lại càng hoảng sợ: Ngươi có thể nói?
Bát ca: Ca ca ngoại trừ có thể nói, cái gì cũng không biết.
Quân Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ: Đã như vầy, ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
Bát ca: Một vấn đề một cái hôn.
Quân Tiểu Ảnh[= = ]:. . .. . .
[ ầm một tiếng ……….]
Đầu đầy sao vây quanh- Bát ca: Công tử xin cứ hỏi. Ta nhất định ‘tri
vô bất ngôn’, ‘ngôn vô bất tẫn’. ( chắc là biết gì nói đấy, không dám
dấu diếm nửa lời )
Quân Tiểu Ảnh: Thanh giáo chủ tới nhà ta làm cái gì?
Bát ca: đi tản bộ.
Quân Tiểu Ảnh[= =]:. . .. . . Quên đi, ta không nên hỏi một con chim loại
vấn đề này.
Bát ca: Công tử dừng bước, công tử dừng bước. Chẳng lẽ ngươi không muốn
biết hai người bọn họ ở bên trong làm những chuyện mờ ám gì sao?
Quân Tiểu Ảnh quay đầu lại:??
Bát ca: Ngay từ đầu, Sở đại hiệp cầu Thanh giáo chủ chúng ta, cho hắn
thứ hắn muốn.
Quân Tiểu Ảnh: . . .. . .
Bát ca: Sau đó, Thanh giáo chủ khó xử nói với Sở đại hiệp, tất cả
của hắn đều là vì Tiểu Yến kỳ mà giữ lại, Sở đại hiệp không thể gây
khó dễ như thế.
Quân Tiểu Ảnh:= =
Bát ca: Sau đó, Sở đại hiệp cầu khẩn Thanh giáo chủ, hắn đã suy nghĩ
thật lâu, ngày cũng muốn, đêm cũng muốn, mỗi khi nghĩ đến tâm đều đau đớn.
Quân Tiểu Ảnh:= =
Bát ca: Lúc này, Thanh giáo chủ đã có chút ít dao động, hắn rất thống
khổ nói, để hắn cân nhắc suy xét một phen.
Quân Tiểu Ảnh:= =
[ đang tại lúc này, Quân Tiểu Ảnh thấy
cửa mở, Sở đại hiệp cùng Thanh giáo chủ đi ra. Sở đại hiệp ra hiệu hắn không
cần lên tiếng, để tiếp tục nghe Bát ca giảng giải nốt câu chuyện không
muốn người biết kia.]
Bát ca: Về sau, Sở đại hiệp cư nhiên nói với Thanh giáo chủ, ngươi
nếu không cho, tất phải đi đoạt, ta không nghĩ mang đến cho ngươi đau
khổ, cho nên ngươi tốt nhất nghe ta, phục tùng ta.
Quân Tiểu Ảnh:. . .. . .
Bát ca: Sau đó, Thanh giáo chủ nói, ta có thể trở thành của ngươi. . ..
. .
Thanh giáo chủ[ thành khẩn bi thương]: Ta có thể trở thành cái gì
của hắn?
Bát ca[ kinh sợ!!]: quéc… quéc…quéc!!
Thanh giáo chủ: Nói a, không phải mới vừa nói sao?
Bát ca[ ngẹo đầu]: quéc?
Quân Tiểu Ảnh: Hắn nói ta nghe không hiểu= =
Sở đại hiệp[ cảm thán]: Hảo vô sỉ điểu!
Thanh giáo chủ cầm lên lồng chim: Nghe không hiểu không sao, lúc về
vừa vặn cần nấu canh. Sở đại hiệp, việc ngươi nói ta sẽ suy xét,
ngươi an tâm chờ tin lành a.
Sở đại hiệp: Không tiễn. Nhớ rõ phải nhổ sạch lông mao.
Thanh giáo chủ gật gật đầu,
mang theo lồng chim đi ra ngoài, lưu lại tiếng chim hót vô cùng thê lương
vang vọng tận chân trời.
***
Mãi đến một ngày sau đó không lâu, Quân Tiểu Ảnh mới biết được, đoạn
thời gian trước Sở đại hiệp nhìn mình rầu rĩ, chính là cảm thấy mình quá
mức thon gầy; mà giao dịch ngầm giữa Sở đại hiệp cùng Thanh giáo chủ, thì là
thứ[ tất cả mọi người đều hiểu rõ] tiểu dược hoàn ( viên thuốc nhỏ-
khiến anh Ảnh bầu bì í mờ ^_^).
Quân Tiểu Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng: Sở dê béo!!! Ngươi cũng muốn
bị bạt mao nấu canh?!!
Mà cuối cùng, phương pháp trấn an của Sở đại hiệp, ân, tất cả mọi
người đều minh bạch.
Trọc lốc lông mao- Bát ca: Oa, họa từ ở miệng mà ra, cổ nhân nói
không có sai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét