Chương 31
Quay
về đến N thành đã là chạng vạng.
Sắc
trời xám xịt không thể dấu được vẻ mặt thần thanh khí sảng của Tiêu Thế. Vừa đến
cửa sân bay, liền nhanh chóng đuổi người. Bên ngoài thì cười với An Duệ nhưng
bên trong không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
“………..”
An
Duệ hờ hững nhìn y một cái, liếc mắt sang Tô Mạch Ngôn.
Nhạc
phụ đại nhân vuốt cằm nói: “Mai họp, đừng đến muộn.”
An
Duệ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn chăm chú một lúc, vẫy vẫy tay, ngoài dự đoán của
mọi người tiêu sái rời đi.
Hãn
Kiện rốt cuộc vẫn là bị Tiêu Thế cưỡng chế túm về, nhưng mà xuống sân bay liền
không động đậy, sống chết muốn ở lại sân bay không chịu về.
Tiêu
Thế nhìn Hãn Kiện kiên quyết ôm thùng rác không buông: “Đó là nhà hàng của mày,
mày không định về sao?”
“Tao………..”
– Trong đầu Hãn Kiện lại hiện ra ánh mắt giết người của thằng nhãi con kia, giật
mình, vươn cổ nói – “Không về! Kiên quyết không về.”
Tiêu
Thế xoay người bước đi: “Vậy ở đây mà ngủ.”
“Chết
tiệt! Mày đi thật à?!” – Hãn Kiện lại nhảy dựng lên, lao đến ôm lấy thắt lưng
Tiêu Thế - “Sao mày lại không có nghĩa khí thế hả?”
Sau
lưng một tia laser chiếu tướng móng vuối của gã.
Hãn
Kiện giật mình, rụt tay về, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa thì thành thịt nướng.
Ngay
cả chóp mũi cũng mơ hồ ngửi được mùi khét.
Quay
trái quay phải, mọi người đi lại tấp nập, nhạc phụ đại nhân lắc lắc đầu, thản
nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ảo
giác?
Hãn
Kiện gãi gãi đầu, thầm nghĩ chắc không phải là con sói con kia thần thông quảng
đại, chạy đến sân bay giết người đấy chứ?
Đáng
tiếc là vẫn phải đi về, một nam tử hán không thể suốt đời làm rùa đen rụt đầu
được.
Huống
chi, đêm đó người động thủ trước không phải là gã, gã chỉ là đánh đòn phủ đầu,
lợi dụng đối phương hôn mê rồi chạy mà tôi.
Mà
tại sao mình lại chịu để cho tên kia thao? Tốt xấu gì mình cũng là bề trên của
cậu ta!
“Bề
trên sao? Hừ.” - Một thời gian sau, thiếu
niên nào đó nằm trên chiếc giường sang trọng cười nhạt trước cái luận điệu này
của gã.
Bên
trái là đèn bàn, bên phải là giá sách.
Phía
dưới là giường, bên trên là chó săn.
Thiếu
niên hít một hơi, cười tiện nói: “Trước khi gặp tôi những người anh thượng đều
là nữ nhân, có bản lĩnh thì để nữ nhân thượng lại một lần xem nào?”
Hãn
chó săn ghé vào người thiếu niên, thập phần bực bội, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn
không quên ngẩng đầu cười hèn mọn, động tác bên dưới càng mãnh liệt, đưa đẩy
hông: “Sau khi gặp được cậu, tôi không còn giống là người bề trên nữa sao?”
Thiếu
niên nào đó cười lạnh một tiếng, nhấc đôi chân dài lên.
Chó
săn ngao một tiếng lăn từ trên giường xuống đất, lập tức bị người nào đó xách
gáy quẳng ra khỏi phòng.
Hạnh
phúc, luôn cần phải trả giá.
Nhìn
người ta mà luôn phải cố gắng nhẫn nhịn đó là khảo nghiệm khó khăn cỡ nào.
Lúc
này Hãn Kiện không còn hơi sức đâu để nghĩ đến cái đạo lý sau cơn mưa trời lại
sáng nữa, cũng không chậm chễ thi triển công phu mặt dày bám lấy Tiêu Thế, kiên
quyết không chịu về một mình.
Dù
sao cũng là bạn bè, nên cũng đành phải đáp ứng yêu cầu của gã, huống chi cũng
không phải là việc gì khó khăn, chính là không có cách nào để Tô Mạch Ngôn một
mình đi trước nên Tiêu Thế hơi có chút khó xử.
Nhạc
phụ đại nhân từ trước đến giờ luôn là người thấu tình đạt lý, thấy sắc mặt do dự
của y, thản nhiên nói: “Cùng đi đi, tiện thể ăn tối luôn.”
Cả
nhà lúc này không có ai, trong tủ lạnh chắc cũng chả còn gì, như thế sẽ tiện
hơn.
Tiêu
Thế áy náy cười: “Lại làm ngài thêm phiền.”
Tô
Mạch Ngôn không nói gì.
Đi
taxi đến Hey!Jack! ba người vừa xuống xe, chợt nghe thấy “Ầm!” một tiếng ở phía
sau.
Tiêu
Thế nhíu mày quay đầu nhìn, giật mình.
Một
chiếc taxi nguyên lành bị cái ống tuýp nện một phát biến dạng.
Lại
quay đầu, một đám người vây quanh xe, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tràn đầy hung ác
giống như đàn sói đói nhìn thấy con mồi.
Lái
xe bị dọa choáng váng, ngồi yên trên ghế lái, không dám ra ngoài xem xét chiếc
xe.
“Hai
tám hai chín tuổi, mũi giống mũi, mắt giống mắt…..” – Thanh niên cầm đầu đội mũ
lưỡi trai, nhổ kẹo cao su trong miệng ra, xắn tay áo, ống tuýp trong tay hắn
lóe sáng, chỉ thẳng vào Tiêu Thế - “Mẹ nó, là nó làm lão đại bị thương, giết chết
nó!”
Tiêu
Thế trong lòng lộp bộp, y rõ ràng là bị oan.
Phàm
là người có thể lộ diện, có ai mũi không phải mũi, mắt không phải mắt cơ chứ?
Nhưng
mà còn chưa kịp lên tiếng, Hãn Kiện một tay kéo lấy y, cắm đầu chạy như điên.
“Mẹ
nó! Đuổi theo!”
Mới
chập tối, người trên đường cũng khá đông, người tản bộ người tan tầm đều có,
nhìn thấy cảnh tượng này đều bị dọa cho choáng váng, chỉ ngây người nhìn hai
nam nhân chạy trối chết.
Hãn
Kiện lúc này đúng là phát huy sức mạnh của chó săn, chạy như bay.
Tiêu
Thế vừa thở hổn hển vừa tức giận nói: “Sao lại thế?! Mạch Ngôn…….” Còn ở phía
sau.
Đáy
lòng Hãn Kiện bi thảm: Tao không nghĩ là chỉ thượng một con sói con, cả đàn sói
liền kéo đến trả thù!
Nhưng
mà những lời này không thể nào nói ra được, đành vừa kéo người chạy vừa lè lưỡi
thở dốc: “Mẹ nó, cái gì gọi là bình sa lạc nhạn chứ! Bọn chúng muốn tìm người
hai bảy hai tám tuổi, không phải là ba bảy ba tám tuổi! Mày chỉ biết lo cho an
toàn của nhạc phụ mày thôi! Tao đây nợ bọn vay nặng lãi không được sao?”
Tiêu
Thế nghe vậy nhíu nhíu mày, bước chân cũng chậm lại: “Bao nhiêu? Tao thay mày
trả trước?”
Gặp
phải bọn vay nặng lãi chạy không phải là cách hay, nhà mình còn đó, đám người
đó chuyện gì cũng dám làm.
Nhưng
mà, nếu có tiền dàn xếp, bọn chúng cũng sẽ không cố ý gây chuyện.
“Trời
ơi!” – Bạn bè vì mình mà giúp đỡ khiến gã cảm động, nhưng trước mắt không phải
là lúc để cảm động, Hãn Kiện tru lên nói – “Nhiều lắm! Hơn trăm triệu! Gia sản
cả đời của mày cũng không đủ! Chạy nhanh lên!”
Bị
đuổi theo không phải là vấn đề một chút có thể giải quyết được
Nghe
nói những người đồng tính luyến ái tính tình rất kì dị, không cẩn thận sẽ bị X
tập thể với SM!
Không
nghĩ chỉ hơi chậm lại một chút, đám người kia đã đuổi kịp.
Hơn
mười cánh tay to lớn vung gậy đập ầm ầm, thanh niên cầm đầu mũi đỏ ửng, nhe
răng như chó điên nói: “Mày nói đi, mày làm gì lão đại nhà bọn tao?”
Tiêu
Thế giật mình, đuôi mắt quét qua cổ Hãn Kiện, nhíu nhíu mày: “Lão đại của các ngài
là….?”
“Mẹ
nó! Còn giả bộ!” – Thanh niên nổi giận, xắn tay áo muốn xông lên – “Người hôm
qua mới xuất viện! Mày nói xem lão đại bọn tao là ai!”
Tiêu
Thế hơi nhếch môi, đáy mắt đã có chút tức giận.
Tên
Hãn Kiện này, bình thường dẻo mỏ, thích nói dối còn chưa tính, mấy tên choai
choai trước mặt mình sao có khả năng là bọn cho vay nặng lãi?
Sắc
mặt Hãn Kiện cũng không đẹp, nụ cười tiện mọi ngày cũng thu về, phiền chán cầm
tóc: “Người chúng mày muốn tìm là tao! Tiểu hỗn đản kia là tao thu thập, chúng
mày muốn thế nào?”
Nhóm
thiếu niên đã muốn vọt lên, nghe được lời này đột nhiên dừng lại, nhìn nhau.
“Mày?”
– Thiếu niên cầm đầu đánh giá gã từ trên xuống dưới, bĩu môi – “Phi! Lão đại bọn
tao nói, tìm người đẹp nhất! Bằng cái mặt này của mày, lừa heo sao?”
Không
cần lừa mày cũng biết mày là đầu heo!
Hãn
Kiện tức giận oán niệm: Mặt gia mày đây là loại gì? Lão gia nhà mày là người đẹp
trai vô địch, hận không thể tự mình kết hôn với chính mình!
Mày
đúng là đồ đầu heo không có mắt!
Đáng
tiếc không có ai nghe gã, một đám tụ lại, giơ ống sắt lên, quây hai người Tiêu
Thế lại, đại khái là muốn đập cho nhừ tử.
Tiêu
Thế đá một cú vào mông Hãn Kiện, cả giận nói: “Đừng ngẩn người!”
Hãn
Kiện gào to, vừa vặn ngã vào một thiếu niên, mông ngồi lên đầu người ta.
Thiếu
niên “Ô” một tiếng rên rỉ, rồi xỉu.
Di
vũ âm mua (弥雨 昍 音 购买)
Cuối
cùng vẫn là đánh.
Tuy
rằng hai người có lớn tuổi hơn đám choai choai đó, nhưng mà cũng không thể chiếm
ưu thế. Một đám choai choai mới lớn, kĩ xảo không có nhưng thắng ở dũng khí. Một
đám cùng xông lên khiến cho hai người bị thương không ít.
Nam
nhân trẻ tuổi ũng có lúc phải đánh nhau. Tính tình Tiêu Thế tuy ôn hòa, nhưng
không có nghĩa là đứng yên chịu trận, huống chi đám gậy gộc kia nện xuống ít ra
cũng phải khâu mấy mũi.
Mấy
người ven đường thấy đánh nhau, vội vàng gọi đến 110 báo nguy, nhưng ai cũng sợ
hãi không dám tiến lên ngăn lại.
Tay
Tiêu thế vốn đã bị thương, hành động không được linh hoạt, Hãn Kiện đã thay y
nhận mấy cú đánh, nhưng vẫn không thể chống đỡ được hết.
Dưới
tình thế cấp bách, y dứt khoát cắn tay một tên, khiến cho hắn gào thảm thiết,
làm rơi cả hung khí.
Bả
vai đã bị thương, máu loãng chảy thành dòng uốn lượn xuống cổ tay, Tiêu Thế kéo
Hãn Kiện sang một bên, gầm nhẹ: “Báo nguy đi, đồ ngốc!”
Vừa
dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz mạnh mẽ chạy từ ngã tư ra, tách mấy tên nhóc
ra, phanh gấp chói tai, làm tất cả ngây ra.
Rầm!
Đầu
xe đâm vào cột điện ven đường.
Một
làn khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Tiêu
Thế ngây người.
Hãn
Kiện ngây người.
Đám
thiếu niên kia cũng ngây người.
…….
Một
lúc lâu sau, Hãn Kiện nhìn nhạc phụ đại nhân tự nhiên bước xuống xe, nước mắt
tràn trề nói: “Đó, đó là xe của tao…… Chìa khóa khi nào thì bị trộm vậy?”
Tô
Mạch Ngôn mặt không đổi sắc ném chìa khóa vào lòng gã, bình thản nói: “Lần sau
đừng vứt rác lung tung.”
Rác?
Rác!
Đó
là chiếc xe yêu của gã đó!
Hãn
Kiện nước mắt tùm lum chạy đến xem xét mức độ hư hại của xe yêu.
Nhóm
thiếu niên ngây ngốc dần hoàn hồn, cũng không thể tin được nhìn nam nhân trung
niên mặt không đổi sắc kia.
Đám
gậy gộc mỗi nơi một cái.
Sắc
mặt đối phương trong trẻo lạnh lùng, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng một
chút nào.
Sau
môt lúc lâu, tên cầm đầu vô lực ngã ngồi, lẩm bẩm: “ĐM….. Rốt cuộc hắn là lưu
manh hay tao là lưu manh? Trách không được ông già nhà tao nói, nam nhân trung
niên sức như hổ báo, còn ngoan độc hơn cả tao…..”
Tô
Mạch Ngôn đi đến trước mặt Tiêu Thế, nhìn cánh tay đầm đìa máu của y, mắt hơi
hơi nhăn lại, lấy điện thoại ra gọi cho 120.
Âm
thanh của cảnh sát cơ động và cứu thương vang lên.
Tiêu
Thế từ đầu tới cuối không nói một lời, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Tô Mạch
Ngôn, cho dù bị mấy nhân viên y tế vây quanh, ánh mắt đó cũng không rời đi một
chút nào.
Nhạc
phụ đại nhân nhếch môi, bồi y lên xe cứu thương.
“Mạch
Ngôn……..” – Âm thanh Tiêu Thế khàn khàn, đau đớn khiến cho mặt y xanh trắng, mồ
hôi không ngừng vã ra.
Tô
Mạch Ngôn lau lau cái trán đầy mồ hôi của y, thản nhiên: “Sao?”
“Ngài
không phải là……..” – Lời của Tiêu Thế đến một nửa, lại dừng lại, nhắm mắt nói –
“Quên đi.”
Nhạc
phụ đại nhân nhìn y, cũng không có hỏi nhiều: “Nói ít thôi.”
“…..
Được.”
Tiêu
Thế cúi đầu, chăm chú nhìn đôi tay trắng nõn của Tô Mạch Ngôn.
Từ
lúc bước xuống xe giữa đám hỗn loạn, chúng không ngừng run rẩy, lại bị chủ nhân
cố gắng khắc chế, giả bộ trấn đinh.
Làm
sao có người lại vì mình đến mức này?
Trong
đầu Tiêu Thế đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái dâng lên, đột ngột muốn hỏi……..
Tô
Mạch Ngôn, không phải là ngài, thích tôi?
Chương 32
“Xương
bị rạn nhẹ, còn lại đều là bị thương phần mềm!” – Bác sỹ không ngẩng đầu lên viết
viết gì đó lên bệnh án – “Dùng kẹp cố định một chút, nửa tháng nữa sẽ không
sao.”
“…….
Bác sỹ.” – Không đợi Tiêu Thế mở miệng, Hãn Kiện đã nhịn không được chen vào –
“Từ đầu đến cuối ngài cũng không liếc mắt một cái, làm sao có thể chuẩn đoán thế
được? Cậu ấy là người, không phải là sắt thép!”
Bác
sỹ giương mắt nhìn gã, biểu hiện không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên tôi biết cậu
ta là người. Cậu ta lớn lên rắn chắc như thế sao lại hỏi tôi? Hỏi mẹ cậu ta
xem!”
“……..”
Thể
chât của Hãn Kiện thuộc loại súng bắn đạn điển hình, gặp mạnh tất yếu, buồn bực
chọc chọc Tiêu Thế: “Mẹ tao cho mày ăn cái gì thế hả? Khỏe như Transfomers vậy.”
Tâm
tình Tiêu Thế thực ác liệt, trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng cười: “Cút sang một
bên đi.”
Hãn
Kiện bị kiềm hãm, tự biết đuối lý, ngoan ngoãn về góc tường vẽ vòng tròn.
Tuy
rằng thay Tiêu Thế cản lại vài cú đánh, nhưng cũng không tính là mạnh, nhìn qua
thì gã có vẻ lông tóc vô thương, trên người cũng chỉ xanh tím vài chỗ.
Chỉ
có Tiêu Thế đáng thương, bị nhầm là kẻ thù, cả mười mấy tên nhóc kia đều nhằm
vào y mà đánh.
“Người
lớn lên đẹp trai quá là do trời phạt đó….” – Hãn Kiện ngồi trong góc phòng lầm
bẩm – “Mày nhìn đi, trời phạt rồi đó? Nói mày đừng phụ lòng trời mày lại không
tin……”
Tiêu
Thế muốn lao lên cắt lưỡi gã: “Mày còn mặt mũi để nói sao?”
“Sao,
sao không còn mặt mũi để nói?” – Hãn Kiện trừng mắt nói – “Lớn lên có một khuôn
mặt thuần khiết khiến vạn người mê không phải là lỗi của tao…..”
“Chậc.”
– Tiêu Thế dùng tay không bị thương gãi tóc.
Trước
kia sao không nhìn ra tên này đáng ghét thế chứ?
Ầm
ĩ khiến cho người ta hận không thể ăn tươi nuốt sống, một phát đấm chết luôn!
Tô
Mạch Ngôn cầm giấy cam kết với môt túi thuốc đẩy cửa vào, nhìn qua cánh tay bị
thương của hắn môt cái, thản nhiên hỏi bác sỹ: “Có cần phải khâu không? Cậu ấy
là đầu bếp, đôi tay rất quan trọng.”
Bác
sỹ hiển nhiên là rất có hảo cảm với người chăm chỉ rèn luyện, mỉm cười nói:
“Không có việc gì, cậu ta xương cốt cứng rắn, người ngốc, da cũng đủ dày, chú ý
nghỉ ngơi là được.”
Xương
cốt cứng rắn, người ngốc, da dày…….
Tiêu
Thế không nói gì nhìn bác sỹ, thầm nghĩ, tôi cũng không phải là gấu, có người
nào hình dung bệnh nhân như thế không hả?
Bác
sỹ cười lạnh chọc tay y: “Đau không?”
“Á!”
– Tiêu Thế giật mình, ánh mắt khẽ liếc qua thấy Tô Mạch Ngôn khẽ nhăn mày,
không biết vì sao đột nhiên cảm thấy không thể cáu kỉnh, bất đắc dĩ nói – “Ngài
chắc chắn không đau.”
“Có
thể có người đau a.”
“……”
Tiêu
Thế tâm đầu nhất khiêu (心头一跳), nhưng lại theo phản xạ
có điều kiện liếc mắt nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, không hiểu sao có chút chột dạ.
Bác
sỹ cầm đơn thuốc, viết số của mình lên đó, còn chân thành nói: “Thương gân động
cốt một trăm ngày, kiêng đồ tanh và cay, nếu là đầu bếp, mấy cái đó chắc là cậu
nắm rõ?”
Tiêu
Thế cười cười: “Vâng.”
Bác
sỹ nhìn nụ cười tinh khiết thiện lương kia của y thấy chói mắt, nhịn không được
chọc chọc vết thương của y, cười cười: “Lần sau nếu có đánh nhau, nhớ kỹ, thà rằng
dùng người khác làm lá chắn, cũng không dùng tay mình làm vũ khí.”
Tiêu
Thế đau đến nghiến răng.
Ai
nói lương y như từ mẫu? Hẳn phải là lương y như mẹ kế mới đúng, lòng dạ hiểm độc!
Ra
đến cổng bệnh viện, Tiêu Thế một tay bị cố định, đi theo sau Tô Mạch Ngôn.
Hãn
Kiện giống như chó săn của chủ nhân, đi sau Tiêu Thế
Ba
người đứng thành một hàng, khí tràng địa vị vừa nhìn đã hiểu.
Tô
Mạch Ngôn lạnh lùng vẫy taxi, đỡ Tiêu Thế lên xe.
Hãn
Kiện còn muốn đến sở cảnh sát báo cáo, không thể đi theo, tay đặt lên nóc xe,
cúi đầu cười áy náy: “Cái kia…. Đúng, không đúng……”
Tiêu
Thế bật cười, đưa tay xoa xoa đầu gã: “Nói cái gì thế.”
Hãn
Kiện cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, cúi đầu cười gằn hai tiếng.
Có
chút khô khốc.
Người
này, từ khi quen biết đến nay, cũng chưa từng gặp y thực sự tức giận.
Rõ
ràng là kiêu ngạo không kìm chế được, nhưng lại nhẹ dạ thiện lương, có đi lòe
thiên hạ thì cũng ít người nhận ra được.
Xe
nổ máy rồi, Hãn Kiện vẫn đứng đó, Tiêu Thế nhìn theo bóng người khuất dần, tán
cây che đi biểu cảm trên mặt gã.
“Đi
đâu?” – Phía trước đột nhiên có người hỏi.
Tô
Mạch Ngôn nói: “Đến khu phố Thanh Phong.”
“Được.”
Tiêu
Thế nhìn vị lái xe taxi kia, cảm thấy vô cùng quen mắt, mãi nửa ngày mới nhớ ra
được.
Hữu
duyên thiên lý năng tương ngộ…….
Y
tự giác ngoan ngoãn quay đầu nhìn cửa kính phía sau, hôm nay cửa kính trong suốt,
không thấy có mấy chữ làm cho người ta hộc máu nữa.
Tiêu
Thế nhu nhu trán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xe
chạy đến một cửa hàng tiện lợi, liền dừng lại.
Tiêu
Thế nhíu mày: “Còn chưa tới.”
Lái
xe chớp đôi mắt cá chết, mặt không đổi sắc nói: “Lái xe là người không phải gà,
chỉ đi chọi thì không sống được.”
“…….”
Tiêu
Thế buồn bực cào cào tóc.
Vì
sao vì sao vì sao!
Vì
sao lần nào hỏi cũng gặp phải những câu trả lời hóc xương thế?!
Tô
Mạch Ngôn nhìn lái xe mở cửa xuống xe, đột nhiên nói: “Chỗ này không được dừng
xe, sẽ bị viết hóa đơn.”
Lái
xe liếc hắn một cái, rút ví ra, lôi ra một cái hóa đơn đã dùng, dũng mãnh đập
“bốp” một phát lên kính xe.
Sau
đó thản nhiên mà đi.
………
Kết
quả là cho đến khi vị lái xe mang theo một bao đồ từ trong cửa hàng tiện lợi đi
ra, không có vị cảnh sát giao thông nào đến viết vé phạt.
Không
khí im lặng quỷ dị trong chốc lát.
Tiêu
Thế nhìn nhạc phụ đại nhân, cười gượng nói: “Trí tuệ của nhân loại là vô hạn…….”
Tiêu
Thế vốn là người chăm chỉ làm việc nhà nhất, nhưng lúc này tay bị thương, lập tức
biến thành kẻ vô dụng, mọi trọng trách đều đặt lên vai nhạc phụ đại nhân.
Một
người giỏi về một vấn đề nào đó, thì có thể sẽ ngốc ở vấn đề khác.
Tuy
rằng đã biết câu này, nhưng Tiêu Thế không ngờ Tô Mạch Ngôn lại có thể quán triệt
hoàn toàn theo nó.
“Cái
kia…… Quần bò không thể giặt chung với áo sơ mi trắng.” – Tiêu Thế tựa vào cạnh
cửa buồng vệ sinh, vô lực nói – “Còn có, bàn trà thủy tinh ở phòng khách…. Tốt
nhất là không cần dùng khăn ở nhà bếp để lau…..”
Một
mảng bóng nhẫy, nhìn qua cứ tưởng kính mờ.
Tô
Mạch Ngôn nghiêm túc vò quần áo, nghe vậy ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính một
chút bọt xà phòng: “Đã biết.”
Đứng
dậy lấy cây lau nhà bước đi.
“………”
Này
là, định dùng thứ đó để lau bàn trà sao?!
Tiêu
Thế vội vàng đặt cây lau nhà sang một bên, hắc tuyến nói: “Dùng khăn bình thường
là được, cái này cao quá…”
Tô
Mạch Ngôn nhíu mày, nghiêm túc nhìn y.
Phàng
phất thái độ học sinh chăm chỉ làm cho Tiêu Thế bật cười, không khỏi đưa tay quệt
đi đám bọt xà phòng trên mặt hắn: “Loại việc vặt này ta có thể làm.”
“……..”
Tô
Mạch Ngôn giật mình, không nghe được y nói gì, ánh mắt không tự chủ được dừng lại
ở bàn tay vừa chạm lên má mình.
Khuôn
mặt tươi cười của Tiêu Thế đột nhiên cứng đờ.
Ý
nghĩ hoang đường hôm trước lại hiện tra trong đầu y, y vội lùi về sau hai bước,
bối rối nói: “A, tôi, tôi đi lau bàn.”
Đã
nhiều ngày không ở nhà, đồ đạc trong phòng đều bị phủ một lớp bụi mỏng. Hai người
vất vả cả ngày mới quét dọn sạch sẽ được như ban đầu.
Tiêu
Thế tắm rửa xong liền về phòng, mở máy tính lên xem đơn xin việc của y có được
hồi âm hay không.
Không
ngoài ý muốn, có thư từ công ty Danh Thần mời y đến phỏng vấn.
Tiêu
Thế cười khổ thở dài, chỉ là đầu bếp canteen mà thôi, nếu mà không vào được,
thì quả là ngoài dự kiến.
Ngày
phỏng vấn là hai tuần nữa, Tiêu Thế nhìn bàn tay bị cố định của mình, không khỏi
có chút lo lắng.
Cuộc
thi đầu bếp cao cấp cũng sắp đến, không biết có vấn đề gì không nữa.
Nghĩ
đến những điều không hay, lại nhớ tới Tô Na đã đi, tâm tình càng thêm uể oải.
Những
ngày ở S thành, Tô Na cũng chưa từng một lần gọi điện cho y. Tiêu Thế đã gọi
vài lần nhưng đều là không liên lạc được. Đến khi gọi đến kí túc xá của cô thì
mới biết, cô và giáo sư đã đi Tây Tạng.
Cơ
thể vừa mới sinh non được vài tháng vậy mà vẫn còn chạy lung tung.
Tiêu
Thế chỉ cảm thấy lo lắng qua nhiều ngày dần dần tích tụ lại, không biết là do
cô ấy, hay là do bản thân mình.
Đi
loanh quanh trong phòng, càng thấy phiền chán, Tiêu Thế nằm ngây ngốc mãi mà
không ngủ được, trong đầu lại hiện ra bộ dáng lúc phát tiết đêm đó của Tô Mạch
Ngôn.
Người
đàn ông ngày thường cấm dục như vậy, lại có thể có biểu tình mê loạn đến thế.
Tiêu
Thế chậc một tiếng, dùng sức lắc đầu, cố đem mấy ý nghĩ thất loạn bát tao đuổi
ra.
“Không
có khả năng, không có khả năng, không có khả năng……” – Tiêu Thế thở dài đứng
lên, vừa than thở vừa mở cửa ra phòng khách tìm tạp chí.
Cho
dù là gay cũng không phải gặp ai cũng động dục, huống chi nhạc phụ đại nhân còn
chưa chắc là gay….. Biểu tình của hắn với người trẻ tuổi anh tuấn như An Duệ vẫn
là kiểu không có gì đấy thôi?
Nghĩ
vậy, lại lén lút nhìn quanh, vụng trộm mang cuốn tạp chí hình anh chàng khỏa
thân kia mang vào phòng.
Là
con người, đương nhiên là cần phải mở rộng tầm nhìn, chỉ là nghiên cứu để thêm
hiểu biết mà thôi…….
Tiêu
Thế cố gắng thuyết phục bản thân, xoay người muốn về phòng, lại đột nhiên nhìn
thấy phía trên bồn hoa có một cái đầu đen thui.
“Mạch
Ngôn?” – Tiêu Thế kinh ngạc nói.
Nếu
không phải đỉnh đầu kia nhìn rất quen mắt, nhất định y cho là nhà mình có trộm!
“….
Ừ.”
Không
biết vì sao thanh âm của Tô Mạch Ngôn ấp
úng, có vẻ khó chịu.
Tiêu
Thế bước về phía đó, hiếu kì hỏi: “Ngài đang làm gì thế?”
Nhạc
phụ đại nhân buồn thanh nói: “Tưới hoa.”
Tiêu
Thế nhìn một vũng nước trên sàn, khóe môi run rẩy hỏi: “Tưới xong chưa?”
Nếu
chưa xong, không khéo đám hoa này chết úng mất.
“Rồi.”
“Vậy
ngài……..” – Còn ở đó làm gì?
Không
đợi y nói xong, Tô Mạch Ngôn bình tĩnh đi ra.
Một
cái mặt quỷ đen thui khủng khiếp ló ra.
Tiêu
Thế mở to mắt, thiếu chút nữa thì sặc nước miếng.
“Đi
ngủ sớm một chút đi.” – Nhạc phụ đại nhân hé ra bộ mặt đáng sợ, khóe miệng vì
khô mà không nhếch lên được, đờ đẫn nói – “Tôi về phòng.”
Tiêu
Thế cố làm ra vẻ nghiêm trang: “…… Vâng.”
Khuôn
mặt uy nghiêm này của nhạc phụ đại nhân, y đã gặp qua.
…….
“Phụt.”
Tiêu
Thế nhịn không được bật cười, nhạc phụ đại nhân càng thêm cứng nhắc, quay lại,
trầm lặng nhìn y.
Tiêu
Thế vội nắm tay đưa lên miệng, giả vờ “khụ khụ” hai tiếng: “Ngủ ngon.”
Rầm.
Cửa
bị đóng sập lại.
Tiêu
Thế che miệng đến sô pha, ngồi xuống, bả vai run rẩy: “Phụt…. ha ha… phụt…”
Đêm
đó, chim gõ kiến lại xuất hiện trong nhà.
Gõ
suốt nửa đêm, chút nữa thì chết vì mất máu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét