Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 49-50

Chính văn chương thứ bốn mươi chín



     Quân Thư Ảnh hai mắt nhìn Sở Phi Dương, cảm giác được hắn trấn an, trong nội tâm cũng tìm về một tia yên lặng.

     "Đây không phải độc dược lợi hại gì, bất quá là gây loạn tâm thôi." Quân Thư Ảnh nói , "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được cơ quan, rời đi chỗ này." Mật thất này sắp làm cho ta phát điên rồi.

     Sở Phi Dương nhẹ gật đầu, không đợi hắn nói cái gì, Quân Thư Ảnh đã bỏ mặc hắn, chạy đến góc tường bắt đầu gõ gõ.

     Sở Phi Dương cũng đi đến một bên tỉ mỉ tìm kiếm, những cơ quan tinh vi thế này luôn rất khó tìm, nhưng chỉ cần kiên nhẫn, việc tìm ra chỉ là vấn đề thời gian.


Nhưng vào lúc này đây, điều hai người thiếu nhất dường như chính là ....  kiên nhẫn.

     Sở Phi Dương tìm được một lát liền đầu đầy mồ hôi, toàn thân bực bội, mật thất nhỏ hẹp này tựa hồ càng ngày càng oi bức, làm cho người ta thở không nổi.

     Sở Phi Dương ngồi thẳng lên, giật giật cổ áo, quay đầu lại nhìn Quân Thư Ảnh, phát hiện hắn còn đang tập trung tinh thần chậm rãi tìm tòi.

     Sở Phi Dương trong lòng có chút bội phục, mở miệng nói: "Thư Ảnh. . .. . ."

     Bá- một luồng sáng thẳng tắp lao về phía hắn. Sở Phi Dương cuống quít tránh ra, chỉ thấy một viên dạ minh châu đập vào bức tường sau lưng hắn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

     "Câm miệng! Còn lải nhải giết ngươi! Còn ngại không đủ phiền?" thanh âm Quân Thư Ảnh tức giận truyền tới.

     Sở Phi Dương nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu tiếp tục công việc. Được, lúc này tốt nhất không nên trêu chọc hắn.

     Sở Phi Dương vừa lục lọi tìm kiếm mặt tường, vừa nghe sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang ' loảng xoà loảng xoảng', mí mắt không khỏi nhảy lên. Tức giận như vậy sao? Hắn cũng chỉ cảm thấy một chút bực bội mà thôi. Quả nhiên Thư Ảnh chính là tu vi không đủ a-

     "Sở Phi Dương!" Sở Phi Dương đang nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy Quân Thư Ảnh dùng thanh âm cực kỳ phẫn nộ hô lên đại danh của hắn, đang muốn xoay người lại, thì một ấm trà lại bay tới.

     "Ta gọi là ngươi ngươi như thế nào không thưa?! Nhanh một chút lăn lại đây!" Quân Thư Ảnh vẻ mặt không kiên nhẫn cả giận nói.

     Sở Phi Dương không dám chậm trễ cuống quít đi qua. Quân Thư Ảnh dùng chân đá đá mặt tường: "Nơi này có vấn đề!"

     "Ngươi phát hiện cơ quan?!" Sở Phi Dương vui vẻ nói, lại đã trúng một cái liếc mắt khinh thường cùng chán ghét của Quân Thư Ảnh.

     " Đại hiệp ngài có thể hay không không nói mấy lời vô dụng?! Ta không phát hiện ta gọi ngươi làm cái gì? Ngươi tay chân nhanh nhẹn chút, nhanh kiểm tra đi!" Quân Thư Ảnh hướng về phía Sở Phi Dương phát giận một trận, bực bội thở dài một tiếng, đi đến giường ngọc dùng sức ngồi xuống.

     Sở Phi Dương thấy hắn ngồi ở chỗ kia trừng mắt như đang trông coi mình, vội vã ngổi xổm xuống làm việc. 'Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt', bình thường đùa giỡn thế nào cũng được, nhưng lúc này nghe theo mong muốn cuả hắn là tốt nhất.

     Sở Phi Dương dùng ngón tay gõ gõ, thanh âm có chút khác biệt, phía sau hẳn là trống rỗng. Hắn ngưng tụ nội lực vào tay phải, nhẹ nhàng khéo léo mà đem vách tường mở ra, ló đầu vào xem xét một hồi, nhưng lại có chút thất vọng. Trong này căn bản cũng không có cơ quan gì, chỉ là một hốc tối mà thôi.

     Sở Phi Dương với tay lấy từ bên trong ra một quyển sách, tiện tay vỗ vỗ, tro bụi bay tứ tán.

     Quân Thư Ảnh cũng tò mò xán lại: "Đây là vật gì?"

     Sở Phi Dương nhìn hắn một cái: "Ngươi không tức giận nữa?!"

     Quân Thư Ảnh sững sờ, nhíu mày suy nghĩ một chút, đem Sở Phi Dương kéo đi: "Đến trên giường đi."

     "A?!" Sở Phi Dương lại càng hoảng sợ, "Cái này. . .. . . Ở đây không biết là nơi nào, chỉ sợ 'tai vách mạch rừng' a. . .. . ."

     Quân Thư Ảnh cầm thư, dắt Sở Phi Dương đi đến bên giường, nghe xong lời của hắn, 'mạc danh kỳ diệu' mà nhìn hắn: "Cái gì?!"

     Sở Phi Dương còn chưa đáp lời, đã bị Quân Thư Ảnh ấn xuống trên giường, chính hắn cũng ngồi ở một bên.

     Sở Phi Dương trong nháy mắt chỉ cảm thấy một cổ mát mẻ thư thoái thấm ruột thấm gan chảy vào trong thân thể, vốn là toàn thân tràn đầy lo lắng cùng bất an cũng đột nhiên thối lui.

     "Khối ngọc thạch này tựa hồ có công hiệu an thần ." Quân Thư Ảnh sờ sờ ván giường dưới thân, "Thật là một cái bảo bối nha. Xem ra Giang Tam nói trên đảo này có nhiều kỳ trân bảo thế, cũng không phải không có khả năng."

     Sở Phi Dương chưa kịp vì chính mình hiểu sai ý mà cảm thán, nghe xong lời này liền cười nói: "Ngươi thật đúng là cũng nghĩ đến?! Ân, cũng phải, Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi càng lúc càng lớn, các khoản chi tiêu hẳn cũng tăng không ít."

     Quân Thư Ảnh liếc hắn, hừ lạnh một tiếng: "Ta làm giáo chủ ma giáo nhiều năm như vậy, người xấu cũng không phải làm không. Những thứ khác không nói, nhưng hoàn toàn có thể cho Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi cuộc sống giàu sang phú quý. Tương lai sau này, nhất định là một thân phú quý công tử, tuyệt không phải 'thô y bố phục' quanh năm, một mình bôn ba vất vả làm đại hiệp giang hồ."

     Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi khi làm người xấu cũng tự hào vậy? Ngươi đúng là tổn thương ta a, nhanh một chút xem xem thư viết gì?"

     Quân Thư Ảnh đem thư đưa cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương mở ra xem xét, chỉ là một tập thơ bình thường, tình tình ái ái nhớ thương tưởng niệm, hình như là thơ tình của một kẻ nào đó viết.

     "Trách không được trong gian phòng có một cỗ oán khí, nguyên lai là một cái tình si từng ở." Sở Phi Dương trêu ghẹo nói.

     Quân Thư Ảnh lại nhíu lông mày, cầm lấy thư cẩn thận xem xét.

     "Thế nào, ngươi thích những thứ này?" Sở Phi Dương nhướng mày hỏi.

     Quân Thư Ảnh cũng không để ý tới hắn, một mực lật qua từng trang, càng về sau càng nhanh, đến mấy trang cuối cùng chỉ là đảo qua, liền khép lại thư giao cho Sở Phi Dương.

     "Trong mỗi trang sách này đều có một chữ 'Giang'." Quân Thư Ảnh nói, "Cùng Giang Tam có thể có quan hệ gì hay không?"

     Sở Phi Dương nhìn lại, quả nhiên. Trong thơ đúng là có hàm ý, trên góc đều có chữ viết, mỗi một trang đều không có quên.

     "Chủ nhân tập thơ này hẳn là yêu say đắm Giang Tam a?" Sở Phi Dương lúc này thực sự là kinh ngạc, " Ta nghĩ qua trăm ngàn lần là Giang Tam sẽ có âm mưu gì, cái này.....cũng vượt qua lẽ thường."

     Quân Thư Ảnh trước mắt cũng hiện ra khuôn mặt Giang Tam, im lặng một lát, cũng đồng ý gật gật đầu: "Ân, thật khó lý giải."

     "Nhị vị tự mình xông vào phòng ngủ của người khác, hơn nữa lại không xem mình giống như khách nhân a." Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên .

     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn, gian phòng rộng rãi nhìn không xót thứ gì, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu sáng mọi ngóc ngách, nhưng tuyệt không thấy có người xuất hiện.



Chính văn chương thứ năm mươi



     "Người nào?!" Sở Phi Dương đứng dậy nhìn xung quanh, Quân Thư Ảnh bình tĩnh đứng ở phía sau hắn.

     "Tiểu tử không có lễ giáo." Một thanh âm thanh thúy mượt mà vang lên, nam nữ khó phân, lại giống như châu rơi ngọc vỡ, thanh âm rõ ràng là của người trẻ tuổi, nhưng cách nói tựa hồ là của bậc tiền bối, "Nơi này ta là chủ, ngươi là khách, khách nhân hỏi chủ nhân là đạo lý gì?! Ta cũng đang muốn hỏi, các ngươi lại là ai?! Tại sao lại đi vào nơi này?!"

     Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, mới lại cao giọng nói: "Tại hạ Thanh Phong kiếm phái Sở Phi Dương, chẳng may xông vào nơi này thực là ngoài ý muốn. Không biết các hạ có thể hiện thân hay không, chúng ta cũng không có ác ý."

     "Tiểu tử, khá khen cho đại khẩu khí!" Thanh âm kia hừ một tiếng, nói: "Các ngươi có ác ý hay không, ngươi nghĩ rằng ta sẽ quan tâm? Ngươi không có ác ý, ta cũng đã có ác ý, ta hôm nay dù thế nào cũng muốn hai ngươi bỏ mạng nơi này, ngươi thấy thế nào!"

     Quân Thư Ảnh bị hắn lôi thôi dài dòng làm cho mất hết kiên nhẫn, liền vung tay phóng ra vài đạo ngân châm, găm trên thạch bích, bức hoạ trên tường cũng bị đục vài lỗ nhỏ.

     "Dấu đầu lòi đuôi không dám gặp người, bất quá là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi. Lá gan không lớn khẩu khí không nhỏ  ( không có gan nhưng vẫn lớn giọng), ta thật muốn nhìn xem hôm nay là ai chết trước!" Quân Thư Ảnh cả giận nói.

     "Đây lại là vị nào?!" Người nọ nghe xong những lời sỉ nhục của Quân Thư Ảnh, cũng không thấy tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: " Cái kia Sở Phi Dương coi như có lễ giáo, tiểu tử này thì quá bừa bãi, thật sự không có giáo dưỡng, đúng là phải giáo huấn mới được."

     Người này cũng nói được hồi lâu, Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đều có nội lực thâm hậu nên lúc này cũng đã phân biệt được vị trí của hắn. Gian phòng này bốn phía đều là núi đá thông thường, phía sau chắc chắn phải có cơ quan ngầm, nếu hai người liên thủ đem toàn lực đánh ra một chưởng thì không sợ không đục được một lỗ hổng.

Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương nhìn về nơi đó. Quân Thư Ảnh sắc mặt âm trầm, đang sắp phát tác lại bị Sở Phi Dương giữ lại, đưa mắt ra hiệu.

     Sở Phi Dương nói: "Vị tiền bối , chúng ta là do vô tình đụng phải cơ quan lên mới rơi xuống nơi này, thực sự cũng không có ý mạo phạm. Nghe tiền bối nói chuyện, hẳn người là chủ nhân Kỳ Lân đảo. Không biết tiền bối cùng Đông Long các ở nơi đây ba mươi năm trước là có quan hệ gì?"

     "Ngươi biết Đông Long Các?" Thanh âm trầm xuống, "Ngươi là ai?"

     "Gia sư từng là đệ tử của Đông Long Các, bởi vì là ẩn sĩ, nên trên giang hồ cũng không có danh xưng, người tục danh là Mục Giang Bạch, không biết tiền bối có từng nghe qua hay không?"

     "Mục Giang Bạch?! Hắn. . .. . . Hắn còn chưa chết?!" Trong một khắc lặng yên, người kia lại đột nhiên cao giọng, những thanh âm cuối cùng thậm chí còn mang chút run rẩy rất nhỏ.

     Sở Phi Dương âm thầm thở dài một hơi. Nghe chừng người này có giao tình với sư phụ, hẳn không đến nỗi muốn 'đả đả sát sát' ( đánh giết). Dù sao nơi này cũng là sư môn của sư phụ, bất kể là vị sư thúc quái dị vừa rồi, hay người không muốn lộ diện này, nếu không phải ' vạn bất đắc dĩ' thì hắn cũng không muốn cùng họ xung đột.

     Quân Thư Ảnh thấy Sở Phi Dương quay đầu hướng hắn cười cười, tuy nhiên trong nội tâm vẫn còn có chút bực bội, hắn vốn luôn là người không biết nhẫn nhịn, đến lúc này tự nhiên cũng hiểu lý lẽ. Dù bỏ qua việc trước đây lão nhân kia có nhiều ân tình với Sở Phi dương, thì hiện giờ Lân nhi nhà hắn cũng đang ở chỗ người ta, việc này coi như là vì Lân nhi tôn sư trọng đạo.

Người kia có chút kích động nói thầm thì gì đó, tiếc là dù Sở Phi Dương dụng hết nội lực ngưng thần lắng nghe thì cũng không phân biệt được nội dung. Ngẫm lại chắc cũng chỉ là vài câu oán trách hoặc cảm khái, nên hắn cũng không để tâm.

     Người kia vẫn không lên tiếng, Sở Phi Dương cũng không nôn nóng, chỉ đến bên tai Quân Thư Ảnh thì thầm vài câu về những băn khoăn của hắn, Quân Thư Ảnh trong lòng hiểu rõ, tuy nhiên nơi chân mày vẫn còn nhăn nhó, cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Sở Phi Dương cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu chứng kiến vài đạo ngân châm cắm thẳng tắp trên vách tường, tâm tư lại đột nhiên thay đổi, hắn kéo kéo ống tay áo Quân Thư Ảnh, thấp giọng mà tán chuyện: " Kỳ thực ta sớm muốn hỏi, ngươi mỗi lần dùng mấy thứ châm dài châm ngắn đó là giấu ở đâu ? Ta tuy không tinh thông ám khí nhưng coi như có hiểu biết chút ít, mà y phục của ngươi ta cũng xem xét qua, thật đúng là nghĩ mãi vẫn không hiểu ngươi mỗi lần sử dụng thì mấy thứ ám khí đó ngươi giấu bằng cách nào."

     Quân Thư Ảnh kéo ống tay áo, hừ một tiếng: "Đây chính là chỗ tinh diệu của ta, sao có thể dễ dàng để người nhìn mà hiểu được."

     Sở Phi Dương khẽ cười nói: "Này, tốt xấu gì ta cũng coi như có một nửa là sư phụ của ngươi, ta dạy ngươi chính là một chút cũng không giấu diếm, ngược lại ngươi lại giấu diếm ta là sao."

Quân Thư Ảnh tránh sang một bên, cũng không để ý tới hắn.

     Sở Phi Dương quyết không buông tha lôi kéo lấy hắn, giả vờ trừng hai mắt nói: " Ngươi rốt cuộc có chịu nói cho ta không!"

     "Không nói!" Quân Thư Ảnh không chút yếu thế mà trừng lại.

     Ai, trừng khiến cho lòng người cũng tan a. Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, híp lại hai mắt, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Hai người phía bên này công khai làm chuyện mờ ám, người kia lại lần nữa mở miệng trách cứ: " Sở Phi Dương, ngươi thật sự là đồ đệ của Mục Giang Bạch?! Cử chỉ lỗ mãng như vậy sao bằng được một nửa hàm dưỡng( tu dưỡng, khả năng kiềm chế) của hắn?! Hay ngươi căn bản là khinh thường ta?"

Không đợi Sở Phi Dương giải thích, người nọ lại hỏi: " Hai người các ngươi, là quan hệ gì? Cư nhiên không bị 'bệnh trùng tơ' khống chế. Loại mê dược này có thể khiến cho huynh đệ như tay với chân cũng phản bội mà tàn sát lẫn nhau, hơn nữa chưa từng có người nào thoát khỏi mê lực của nó."

     Quân Thư Ảnh liếc nhìn Sở Phi Dương, khóe miệng lộ ra một tia cười khẩy. Vài năm ở chung, Sở Phi Dương đương nhiên hiểu hắn đang có ý khinh thường. Ánh mắt kia đang hiển lộ -lại có loại mê dược độc ác như vậy, sao có thể là môn phái 'quang minh chính đại' gì-?!

     Chính tại việc này, Sở Phi Dương thực sự cũng không còn lời nào để nói. Người nọ thì vẫn hăng hái, thậm chí ý tứ còn hàm chứa tự hào giải thích lấy dược lực của thứ 'bệnh trùng tơ' này: " Mặc kệ các ngươi có bao nhiêu thân thiết, thì ở lâu bên nhau khắc sẽ có mâu thuẫn, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ rất nhỏ, nhưng lâu dài đương nhiên sẽ thành mầm mống của sự căm phẫn. Chỉ là hàng ngày không mấy ai lưu tâm đến, nên  ngay bản thân cũng tưởng là thân mật khăng khít. Bệnh trùng tơ chỉ là loại mê dược kích thích những mâu thuẫn nhỏ này lên, chồng chất thật nhiều thật nhiều cũng sẽ trở thành hận ý vô bờ, hận không thể ngay tức khắc giết chết đối phương để cảm nhận sự sảng khoái vui sướng. Cho tới bây giờ những 'nam nữ si tình' chết bởi mê dược đã sớm thành 'hằng hà vô số' ( nhiều vô kể) rồi.

     "Thuốc này là ngươi làm?!" Quân Thư Ảnh nói  xen  vào.

     "Không sai!"

     Quả nhiên, môn phái thiếu đạo đức như thế. Quân Thư Ảnh trong nội tâm khinh thường oán thầm một câu, nhưng cũng không nói ra trước mặt Sở Phi Dương.

     Sở Phi Dương lại đang mải nghĩ đến chuyện khác, trong tâm không khỏi có chút nặng nề. Theo như lời của sư phụ thỉnh thoảng nhắc tới Đông Long các, thì môn phái này vẫn tuân theo di huấn của tổ tiên, an cư tại Kỳ Lân đảo, hàng trăm năm qua cũng chưa từng rời đi. Dù cho nơi này công phu đã đạt tới xuất quỷ nhập thần, mỗi người đều có võ công cao cường, nhưng lại chưa bao giờ gia nhập giang hồ, cho nên môn phái này trên giang hồ cũng không được người biết đến. Hơn một trăm năm, một môn phái phồn vinh cường thịnh như vậy, đến nay lại chỉ còn lại vài đống đổ nát, vô cùng thê lương.

    Hay là, như lời người này, mọi người bị bệnh trùng tơ mê hoặc mà chém giết lẫn nhau....

     Không đợi Sở Phi Dương trầm tư lâu hơn, Quân Thư Ảnh đã hết kiên nhẫn mà mở miệng: " Nói nhảm xong chưa. Ta mặc kệ ngươi là ai hay là môn phái nào, hiện tại ngươi chỉ cần trả lời, ngươi rốt cuộc thả chúng ta ra hay là để chúng ta tự ra?"

     "Các ngươi là quan hệ gì?" Thanh âm kia lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, một lần nữa quấn lấy vấn đề này, trong thanh âm còn xen lẫn chút u oán nhè nhẹ.

     Sở Phi Dương kìm lại Quân Thư Ảnh đang sắp nổi giận, ý bảo hắn bình tâm, không nên bị dược lực ảnh hưởng.

     "Là huynh đệ a?" Thanh âm kia tiếp tục nói.

     "Vợ chồng." Sở Phi Dương mặt không biến sắc mà trả lời, Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn hắn một cái, thần sắc dường như phải xưng là kinh ngạc nhưng cũng không tức giận. Sở Phi Dương thở phào một hơi, có chút yên lòng.

     "Không có khả năng, đồ đệ của Mục Giang Bạch, sao có thể cùng nam nhân kết phu thê?!" Thanh âm kia đột nhiên trở lên thê lương.

     "Thiên chân vạn xác." Sở Phi Dương tiếp tục nói, "Vị tiền bối này, ngươi tựa hồ cùng Gia sư có chút giao tình, cho nên ta cũng không muốn cùng người khó xử. Nếu người tin tưởng phẩm hạnh của gia sư, vậy cũng mong tiền bối sẽ tin tưởng những lời của ta, chúng ta thực sự không có ác ý. Người muốn biết chuyện gì, ta nhất định tận lực không dấu diếm. Nhưng sau khi hỏi xong, mong tiền bối để chúng ta ly khai.

     "Các ngươi quả thật là phu thê?"

     "Đúng vậy." Sở Phi Dương có chút vô lực trả lời.

     "Mục Giang Bạch. . .. . . Có thành thân hay không? Có nữ nhân hay không?" Người nọ đột nhiên chuyển sang chuyện của một người chẳng liên quan gì, trong thanh âm còn mang theo chút hoài niệm, quyến luyến, còn có một chút sầu não.

     Sở Phi Dương suy nghĩ một chút mới đáp: "Sư phụ ta chưa từng thành thân, người cũng chỉ có vài đồ đệ , cũng không có hồng nhan tri kỉ."

     " Hai người các ngươi, ai là phu, ai là thê?"

      Sở Phi Dương nheo mắt. Hắn không hiểu suy nghĩ của người này, chỉ cảm nhận được hắn không có địch ý, nhất là từ lúc hắn biết sư phụ mình là ai. Sở Phi Dương không muốn cùng người này 'đại khai sát giới', nhưng vẫn đề này quả thực là hết sức vô lý, Sở Phi Dương tuy vẫn sẵn lòng giải đáp.

Chỉ là vấn đề này......

Quân Thư Ảnh nhanh chân giành trước một bước âm thanh có chút khó chịu nói : "Liên quan gì đến ngươi?!"

     Người nọ dừng một chút, rồi cười lớn: "Sở Phi Dương, ngươi là phu, hắn là thê, ta không có nói sai chứ. Đồ đệ của Mục Giang Bạch , hiển nhiên phải là phu."

     Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh, chỉ thấy mặt hắn đen như đáy nồi, còn nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt phẫn nộ, lập tức quyết định lúc này đây, tốt nhất nên cẩn trọng mọi lời nói.

     "Tiểu tử, ngươi thật là may mắn, có thể được người yêu thương chiều chuộng như vậy. Ngay cả bệnh trùng tơ cũng không khống chế được hắn." Người nọ tiếp tục cảm thán, tâm tình phập phồng bất định dường như có chút trầm lắng.

     Sở Phi Dương nhìn sắc mặt Quân Thư Ảnh càng ngày càng khó coi, cực kỳ thức thời mà mở miệng cắt ngang.

     "Tiền bối, chuyện nên hỏi người đều đã hỏi, có thể để chúng ta đi chưa?!"

     "Ngươi là đồ đệ của Mục Giang Bạch, ta sao có thể khó dễ ngươi." Thanh âm kia thở dài.

     Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng thạch bích dịch chuyển, nguyên bản là một bức tường trống trơn lại mở ra một động khẩu đen ngòm.

     Sở Phi Dương nhẩy lên động khẩu liền ôm quyền: " Đa tạ tiền bối. Đợi chúng ta hoàn thành mọi việc, nhất định sẽ nhanh chóng rời đi, tuyệt không tự ý động đến một ngọn cây sợi cỏ nào trên đảo."

" Không sao! Dù gì trên đảo này sớm đã bị phá huỷ hết rồi, có còn lại cũng chỉ là thứ người khác không cần. Tuỳ ý các ngươi." Người nọ thở dài một tiếng, rồi lại rơi vào trầm lặng.

     Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh đi ra động khẩu: "Đi thôi."

     Hai người đi qua một thạch đạo dài hẹp, con đường càng ngày càng dốc, cũng không lâu lắm là đã thấy dương quang xuất hiện ở phía trước. Hai người theo miệng hang đi ra, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện đường hầm này được mở trên vách đá.

     Trời cao mây xa, trên đỉnh đầu chính là vách đá vạn trượng, bốn phía cỏ dại um tùm, lúc này đây cũng đã khô héo tiêu điều.

     "Nơi này là đáy vực." Quân Thư Ảnh ngẩng đầu nhìn trời, nhăn mày nói, "vách núi này dốc quá, chỉ sợ không dễ trèo."

     Sở Phi Dương ngay từ lúc đi ra đã điều tức, tâm thần bị nhiễu loạn bởi 'bệnh trùng tơ' đã bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy tâm tư tỉnh táo, toàn thân đều sảng khoái.

     Hắn nghe xong lời nói của Quân Thư Ảnh lại lần nữa nắm tay Quân Thư Ảnh, nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn cười nói: "Trèo cái gì mà trèo, thành thành thật thật dùng hai cái chân mà đi thôi."

    Dưới đáy vực tiêu điều xơ xác, đám cây cỏ khô run rẩy trong gió lạnh, hai ngươi nương tựa lẫn nhau. Trong thời khắc tĩnh lặng này đây, lại giống như đời đời kiếp kiếp.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét