Chương 55
Buổi
tối về nhà, Tô Na không hề nhắc đến chuyện mình suýt nữa thì làm lộ bí mật, cô
chỉ yên lặng đi theo hai người kia vào nhà.
Tiêu
Thế tắm giặt xong xuôi, đi vào phòng, thấy Tô Mạch Ngôn vẫn như ngày thường, ngồi
ở đầu giường cầm một quyển sách chăm chú đọc, trên mũi có một cặp kính tinh tế.
Càng
nhìn càng thấy vẻ lạnh lùng toát lên từ người đối phương.
Tiêu
Thế bước đến gỡ kính của hắn ra, đưa ra nhìn nhìn: “Kính viễn?”
Tô
Mạch Ngôn mím môi: “Kính lão.”
“…..”
Tay
Tiêu Thế nhất thời run rẩy, chút nữa thì làm rớt kính trên tay: “Anh đeo kính
lão làm gì?”
Tô
Mạch Ngôn dụi mắt, đặt cuốn sách sang một bên: “Tôi già rồi.”
Tiêu
Thế nhìn hắn, cười rộ lên: “Có già sao? Nhìn vẫn còn thanh niên lắm.”
“Bây
giờ thì chưa, nhưng rồi cũng đến lúc.” – Tô Mạch Ngôn cúi đầu – “Cứ mua chuẩn bị
sẵn, rồi cũng có lúc dùng đến.”
Tiêu
Thế không nói nữa.
Y
nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nằm xuống giường, đầu gối lên đùi hắn.
Tô
Mạch Ngôn cúi đầu nhìn con người anh tuấn gối đầu lên người mình kia, không nói
gì.
“Thấy
nhóc con kia nằm rất thoải mái.” – Tiêu Thế nhắm mắt lại, có chút khó chịu nói
– “Chậc, bị giành trước mất rồi.”
Quá
ngây thơ.
Tô
Mạch Ngôn nhíu mày, muốn nói gì lại thôi, thầm nghĩ, kỳ thật ta cũng rất ngây
thơ.
Hắn
thấy Tiêu Thế nằm thoải mái, liền xoay đèn, tiếp tục đọc sách.
Thời
gian chầm chậm trôi, ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn bao phủ hai người.
Không
ai nói gì, nhưng trong lòng họ tràn ngập hạnh phúc.
“Mạch
Ngôn.”
“Ừ?”
“Kính
mắt, chờ tôi già đi, chúng ta có thể cùng nhau dùng.”
“…..”
Mấy
ngón tay cầm sách của Tô Mạch Ngôn run lên, cúi đầu nhìn y.
Tiêu
Thế vẫn nhắm mắt như cũ, hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy sống mũi cao nhô lên,
tiếng nói còn mang theo một chút ý cười ôn hòa.
“Đến
lúc anh không nhìn rõ nữa, tôi có thể đeo kính đọc sách cho anh nghe.”
“……….”
“Đến
khi tôi cũng không nhìn rõ, chúng ta có thể cùng nhau nhớ lại…..”
“………..”
“Mạch
Ngôn.”
“Ừ?”
Thanh
âm có chút khó chịu.
“Chờ
mẹ …. Đi….” – Tiêu Thế hít sâu, đột nhiên mở mắt, ôn hòa nhìn hắn – “Tôi sẽ bán
căn hộ đó, mua một cái xe.”
Tô
Mạch Ngôn lẳng lặng nhìn y một hồi, đột nhiên vươn tay, tắt đèn.
Trong
bóng tối, giọng nói của Tiêu Thế còn mang một chút ý cười: “Mạch Ngôn?”
Tô
Mạch Ngôn trầm mặc hồi lâu, dùng sức gật đầu, lại gật đầu thật mạnh.
Chính
là đối phương không thể nhìn được.
“……Được.”
Ngón
tay Tiêu Thế lần được đến mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào mắt, mũi, môi, sau đó lưu
luyến không đi.
Đầu
ngón tay nhẹ nhàng tách hàm răng của người kia, sau đó khiêu khích trêu đùa đẫu
lưỡi mềm mại.
Tô
Mạch Ngôn hiếm khi dịu ngoan, hơi hé miệng, mặc đối phương tùy ý đùa giỡn, sau
đó cảm giác được hơi thở nóng rực của thanh niên đến gần.
Lửa
nóng bốc lên, như muốn thiêu đốt tất cả.
Tiêu
Thế ôm chặt đối phương, vừa nghĩ, đã nói đến thế rồi, chắc là hắn đã hiểu.
Đã
sắp qua nửa cuộc đời, đây là lần thứ hai y nói rõ đến thế này.
Lần
đầu tiên tình yêu quá nhanh, đến mức y không nhìn rõ, nghe rõ bất kỳ điều gì.
Thế nên khi tình cảm chấm dứt rồi, y vẫn không hề hay biết.
Mà
đây là lần thứ hai.
Người
này yên lặng chờ đợi y, làm bạn với y, cái gì cũng không nói, nhưng y hoàn toàn
có thể cảm nhận được tâm ý của hắn vây quanh mình.
Tình
cảm từng chút từng chút đâm chồi nảy lộc, đến khi y phát hiện ra, thì tình cảm
đó đã thành một gốc cây to lớn rồi.
Cả
đời dài như vậy, đã bỏ qua một lần, không thể để mất lần thứ hai.
Y
nghiêm túc quý trọng tình cảm này.
Ở
trên giường hôn môi là chuyện rất tiện lợi, áo ngủ cũng thật dễ dàng cởi ra, chỉ
cần kéo nhẹ một cái là xong.
Liên
tục để lại dấu vết hồng rực trên thân thể trắng nõn kia, nghe hơi thở dồn dập,
Tiêu Thế như bùng phát.
“Na
Na…” – Tô Mạch Ngôn hít một ngụm không khí, khó khăn nói – “Ở ngay phòng bên….”
Tiêu
Thế gặm môi hắn, cười nhẹ: “Vậy chúng ta phải nói nhỏ một chút.”
Quần
lót bị kéo xuống: “Cửa….”
Nâng
chân đối phương lên, ngón tay có gel bôi trơi nhẹ nhàng tiến vào: “Đã khóa
trái.”
Người
dưới thân lập tức im lặng.
Kỳ
thật chính hắn cũng kích động đến mức không thể kìm chế được, hạ thân phấn chấn
đứng thẳng, chờ đợi đối phương an ủi.
Tiêu
Thế xoa cánh mông mềm mại, vươn người cắn mút bờ môi của hắn: “Nhẫn nại một
chút….”
Tô
Mạch Ngôn mím môi, gật gật đầu.
Sau
đó, một, hai, ba….
“A
Thế….”
Ngoài
cửa đột nhiên truyền đến thanh âm mơ màng của Tô Na, cả Tiêu Thế lẫn Tô Mạch
Ngôn đều giật bắn mình, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Tiêu
Thế vội ho một tiếng, giọng nói vẫn còn một chút khàn khàn đầy tình dục: “Cái
gì?”
“Em
gặp ác mộng….” – Tô Na gõ gõ cửa – “Anh sang ngủ cùng em đi....”
Tô
Mạch Ngôn nhíu mày.
Sắc
mặt Tiêu Thế cũng không tính là đẹp, nhịn không được nói: “Na Na.”
Tô
Na ỉu xìu: “Sao?”
Tiêu
Thế thở dài, không biết phải nói thế nào: “Chúng ta đã ly hôn, không thể cùng
nhau ngủ. Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà, em cũng đâu phải là trẻ con nữa.”
Tô
Na nghe xong a một tiếng, vội vàng nói: “Ai nha, em quên mất.”
Tiêu
Thế nhẹ nhàng thở hắt ra, cứng ngắc cười nói: “Vậy về ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”
Tiểu
huynh đệ của anh còn cần an ủi đấy, giờ mà ép nó xuống, mai chắc không còn hứng
thú đi làm nữa.
Không
nghĩ tới Tô Na lại nói: “Vậy cha ơi, cha sang ngủ với con đi ~~~”
“…………”
Tiêu
Thế đột nhiên có cảm giác xấu hổ, giống kiểu phụ huynh đang “hành sự” thì bị
con cái “bắt quả tang” vậy.
Tô
Mạch Ngôn từ trước đến giờ vốn chiều con, không đợi Tô Na nói đến câu thứ hai,
đã đầu hàng rồi.
Liếc
mắt với Tiêu Thế xin lỗi, sau đó đứng dậy đi mở cửa: “Về ngủ thôi.”
Tô
Na đứng ngoài cửa trông mong: “Cha, cha không biết đáng sợ thế nào đâu, con mơ
thấy cương thi bật dậy cầm dao đuổi theo con…..”
Tô
Mạch Ngôn cau mày: “Về ngủ thôi.”
Tô
Na bĩu môi: “Không.”
Bị
người khác phá đám, lúc này Tiêu Thế đang rất khó chịu, khuôn mặt biểu cảm phi
thường thối: “….Vậy em muốn thế nào?”
Tô
Na đảo mắt: “Nếu không… Con ngủ cùng hai người……”
“Vớ
vẩn!” – Không đợi Tô Na nói xong, Tô Mạch Ngôn trầm giọng – “Về ngủ.”
“……….”
Tô
Na buồn bực cực kỳ: “Vậy con ra sopha ngủ, dù sao cũng không về phòng đâu, sợ lắm….”
Tô
Mạch Ngôn quay đầu, nhìn Tiêu Thế.
Y
dùng chăn che ngửa người phía dưới, nhưng mà nhìn sắc mặt đầy nhẫn nại của y,
hiển nhiên là tiểu huynh đệ chưa chịu nằm xuống.
Y
còn muốn chờ mình về để tiếp tục.
Nghĩ
như vậy, Tô Mạch Ngôn cũng có chút khẩn trương, giọng nói không khỏi thêm phần
hối thúc: “Về ngủ đi, con cũng đâu phải là trẻ con nữa.”
Kỳ
thật là đã lâu lắm rồi, hai cha con chưa có cơ hội cùng ngủ với nhau.
Tô
Na nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn cha mình ngồi trên ghế dựa: “Cha, gần
đây tâm tình cha có vẻ rất tốt.”
“Ừ.”
– Tô Mạch Ngôn nhớ tới những lời vừa rồi của Tiêu Thế, tâm tình không khỏi tốt
lên, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ trầm tĩnh – “Mau ngủ đi.”
Tô
Na nằm trên giường, trở mình: “A Thế chăm sóc cha rất tốt.”
Tô
Mạch Ngôn lại ừ một tiếng.
Tô
Na thở dài, giọng nói xa xăm: “Cha, theo cha thấy, anh ấy có phải là muốn quay
lại với con không?”
“….Sao?”
Tô
Na nghe được ngữ khí hoài nghi của cha mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, bật dậy:
“Cha xem, đã ly hôn rồi mà vẫn chăm sóc cha như vậy, không phải rất lạ sao, mà
vẫn còn ở lại đây nữa, chả lẽ không phải là muốn….”
“…………”
“Hơn
nữa anh ấy cũng không chịu nói thẳng với mẹ Tiêu chuyện bọn con ly hôn, nhất định
là mong chờ một ngày nào đó có thể quay lại với con còn gì?”
“…………”
“A
Thế vốn là người như vậy, cho dù trước mắt thấy hết hi vọng, cũng vẫn không chịu
quay đầu….”
“……….”
Càng
nghe mặt Tô Mạch Ngôn càng đen, trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên hỏi: “Vậy con
thì sao? Có muốn quay lại không?”
Tô
Na có chút mệt mỏi, nằm ngã xuống giường, mơ hồ hắt hơi một cái: “Vâng…. Đồ ăn
anh ấy làm ngon lắm….”
Nhưng
mà khi lấy nhau rồi thì chả còn thú vị gì nữa….
Nửa
câu sau chưa kịp nói, thì người đã ngủ rồi.
Cho
nên cô không nhìn thấy khuôn mặt buồn bực của cha mình.
Mà
sáng sớm hôm sau, Tiêu Thế cũng buồn bực đi ra, đột nhiên lại phát hiện có gì
đó khác thường.
“Mạch
Ngôn, bữa sáng muốn ăn gì?”
Tô
Mạch Ngôn ngẩng đầu khỏi tờ báo, nhìn Tô Na: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Tiêu
Thế đặt một tách mật trà xuống trước mặt Tô Mạch Ngôn: “Tốt cho dạ dày, uống
đi..”
Tô
Mạch Ngôn mặt không đổi sắc đưa mật trà cho Tô Na: “Tốt cho dạ dày.”
“…….”
Tiêu
Thế đi sau Tô Mạch Ngôn, chuẩn bị đi làm.
Tô
Mạch Ngôn đột nhiên quay phắt lại nhìn y, nghiêm túc nói: “Đưa Na Na đi.”
“……..A?”
Tô
Mạch Ngôn thản nhiên: “Đưa Na Na đến chỗ Trần tiên sinh.”
Tiêu
Thế nhăn mày nhìn hắn: “Tôi không có xe, đưa người đi thế nào được?”
Tô
Mạch Ngôn cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Cậu có thể chạy đằng sau xe được.”
“…………”
Cuối
cùng thì Tiêu Thế cũng có thể khẳng định một trăm phần trăm là: Tô Mạch Ngôn, không
hiểu tại sao lại xù lông rồi.
Chương 56
Cho
dù là xe trâu, chạy từ Đông sang Tây thành phố cũng không theo kịp nữa là đuổi
theo xe taxi?
Tiêu
Thế đương nhiên không cho rằng những lời hắn nói là thật.
Y
chỉ dặn dò Tô Na hai câu, liền tự mở cửa ngồi lên ghế phó lái.
Cũng
may Tô Mạch Ngôn không phải là muốn y đưa Tô Na đi thật. Nhìn y lên xe, hắn chỉ
thản nhiên liếc một cái, liền khởi động xe, lao đi.
Từ
đầu tới cuối không nói một câu nào.
Trước
nay chưa từng có áp suất thấp lởn vởn xung quanh hai người, thật sự là có chút
quỷ dị.
Nhưng
vấn đề là, làm sao lại chọc hắn mất hứng?
Bản
thân y luôn rất ôn nhu vuốt lông thỏ, ngay cả lỗ tai cũng nhẹ nhàng.
“Mạch
Ngôn, có muốn uống cà phê sữa không?” – Tiêu Thế đứng ở văn phòng gõ cửa, không
đợi đối phương nói gì, đã tự động bưng cà phê vào, tiện tay khóa cửa lại. Sau
đó đặt một ly cà phê đậm đà vị sữa với tỉ lệ 9 sữa: 1 cà phê lên bàn làm việc của
hắn – “Vừa mới pha xong, có thêm chút đá đó.”
Có
phòng bếp để dùng chính là một loại hạnh phúc, không có việc gì thì có thể lợi
dụng chức quyền, làm thêm vài món điểm tâm, khiến cho mấy đồng sự cùng ban hâm
mộ muốn chết.
Đáng
tiếc là có người có phúc mà không biết hưởng.
Trưởng
phòng đại nhân không thèm nhìn y, nghiêm túc nói: “Không khát.”
Lạnh
quá đi, thanh âm này chắc phải làm đông nước mất.
Khuôn
mặt tươi cười của Tiêu Thế cứng ngắc một chút, trong lòng nhịn không được hơi tức
giận.
Đây
đã là lần thứ sáu Tô Mạch Ngôn từ chối phục vụ nhiệt tình chu đáo của y.
Tiêu
trung khuyển buồn bực thở dài, bắt đầu áp dụng kế hoạch B, ôn nhu tiến công,
không bài trừ cả phương pháp dùng thân thể bức cung!
Y
đi đến bên người hắn, khẽ nhíu mày hỏi: “Tâm tình không tốt?”
Tô
Mạch Ngôn không ngẩng lên nhìn y: “Cách xa tôi một chút.”
Rầm.
Trái
tim thủy tinh mong manh của trung khuyển vỡ nát, 502 cũng bó tay.
Ủ
rũ ra khỏi văn phòng, mấy vị nữ đồng nghiệp nhanh chân chạy đến hóng chuyện.
Tiêu
Thế tính tình hiền lành, hòa đồng với mọi người rất nhanh, quan hệ cũng rất tốt.
“Thế
nào thế nào? Ma vương đại nhân hôm nay tâm tình ra sao?” – Tiểu Trần khẩn
trương hỏi, từ khi có Tiêu Thế, y trở thành công cụ thăm dò tâm tình của trưởng
phòng đại nhân – “Được tám phần không?”
Tiêu
Thế trầm mặc nhìn cô một cái, lắc đầu.
“….
Năm phần?” – Mọi người xung quanh run rẩy.
Tiêu
Thế thở dài thườn thượt, nhìn cửa sổ văn phòng của Tô Mạch Ngôn bị che kín, trầm
trọng lắc đầu.
“…………”
Mấy
người hoảng sợ nhìn nhau, lắp bắp: “Vậy, vậy có nổi ba phần không?”
Tiêu
Thế nhu nhu trán, giận dữ nói: “Nén bi thương… mọi người….”
Tâm
tình Đại Ma Vương xấu đến cấp lũy thừa, có thể đến 5 sao rồi!
Nháy
mắt, toàn bộ Ban 1 phòng kế hoạch được đặt trong tình trạng cảnh báo cao nhất,
tất cả mọi người lập tức tiến về bàn làm việc của mình, vùi đầu vào công việc.
“Tiểu
Trần….” – Tiêu Thế vô lực nói – “Chờ chút.”
“Anh
Tiêu, sao ạ?” – Tiểu Trần quay sang cười gượng, ánh mắt không ngừng liếc về
phía cửa văn phòng Đại Ma Vương.
Qua
kinh nghiệm đã được tích lũy, tâm tình của Đại Ma Vương xấu cấp độ ba sao, toàn
bộ văn phòng sẽ chịu cảnh áp suất thấp một ngày; bốn sao, sẽ có vài đồ vật ra
đi; năm sao, tất có đồng chí bỏ mạng -_-|||
Thật
ra Tiêu Thế không chú ý điều này lắm.
Trong
mắt y, con thỏ có xù lông thì vẫn là con thỏ thập phần dịu ngoan, cho dù nó có
cắn tay mình thì vẫn vuốt ve nó như thường.
Mọi
người đều nói yêu nhau mù quáng, Tiêu Thế đương nhiên là mù thật rồi.
Y
lại u buồn thở dài, nghiêm túc hỏi Tiểu Trần đang nơm nớp lo sợ: “Theo cô…. Nếu
người yêu cô vô duyên vô cớ tức giận, thì nên dỗ dành thế nào?”
“……A?”
– Tiểu Trần nghĩ nghĩ, lập tức hào hứng lên – “Nếu em tức giận, nhất định sẽ hi
vọng bạn trai em vắt hết óc để làm cho em vui, ví dụ như là đưa em đi đốt pháo
hoa….”
Tiêu
Thế nhíu mày: “Trong thành phố cấm đốt pháo, mà cũng không phải tết.”
Tiểu
Trần dừng một chút: “Hay là tặng hoa….”
Tiêu
Thế chậc lưỡi: “Người ta bị dị ứng với phấn hoa….”
Tiểu
Trần nhìn y một cái, tiếp tục cho ý kiến: “Vậy thì tặng quà, một thứ gì đó mà
cô ấy thích….”
Tiêu
Thế lại buồn rầu thở dài: “……. Người ta còn giàu hơn tôi.”
“……………”
Tiểu
Trần cảm giác mình nghe được tin tức động trời, thật không ngờ, Tiêu đại soái
ca lại có người yêu giàu có!
Tiêu
Thế không để ý đến ánh mắt của Tiểu Trần, vẫn chìm đắm trong phiền não của bản
thân, nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu là bạn trai cô tức giận, cô sẽ
làm gì để dỗ anh ta?”
“………….”
Tiểu
Trần giật mình, lập tức bĩu môi: “Anh ấy á, gần đây muốn nuôi chó, nhưng em
không đồng ý, thế là anh ấy dỗi, như trẻ con vậy…. Không có cách nào, hôm nay
em định mua con chó mà anh ý thích về, cho anh ấy bất ngờ.”
Mua
chó?
Tiêu
Thế nhíu mày, Tô Mạch Ngôn hình như cũng không thích chó lắm…. Bình thường nhìn
thấy chó ở trong khu, cũng không để ý nhiều.
Bất
quá nghiêm túc mà nói, quả thật cũng không thấy hắn đặc biệt thích cái gì.
Đương
nhiên, ngoại trừ mình ra.
Nhưng
hiện tại lòng tự tin vào bản thân của y đang bị sự lãnh đạm của hắn phá hủy….
Tiêu
Thế đau đầu gõ gõ trán, hỏi Tiểu Trần: “Em mua sủng vật ở đâu thế? Anh đi cùng
với?”
“Ai?”
– Tiểu Trần nghiêng đầu, cười nói – “Anh Tiêu cũng định mua chó sao? Chúng ta
có thể mua một đực một cái, sau này có thể cho chúng sinh chó con.”
Tiêu
Thế cười lắc đầu: “Anh không mua chó.”
“Vậy
mua gì?”
“Anh
mua thỏ.”
“………..”
Tiêu
Thế không để ý tới ánh mắt囧囧của
Tiểu Trần, trong đầu lúc này chỉ nghĩ được một câu.
Tặng
lão thỏ một con thỏ con…..
Tặng
lão thỏ một con thỏ con…..
Tặng
lão thỏ một con thỏ con…..
Sau
khi tan tầm, Tiêu Thế phá lệ không ngồi cùng xe với Tô Mạch Ngôn, mà chỉ cười tạm
biệt rồi nhanh chóng chạy theo em gái Tiểu Trần.
Tô
Mạch Ngôn mặt không đổi sắc đứng nhìn hai người đi xa rần, cũng không hề lên tiếng.
Tiểu
Trần bị Tiêu Thế kích động lôi đi, khóc không ra nước mắt: “Anh Tiêu, em bị
đông đá….”
Tiêu
Thế cười tủm tỉm: “Em thấy loại thỏ nào thì đẹp?”
Thỏ
không phải con nào cũng thế sao?
Tiểu
Trần nghĩ nghĩm không yên lòng nói: “Nếu tặng cho bạn gái… Thì lấy màu trắng
đi? Để làm sủng vật thì thỏ tai rủ là tốt nhất, đạo kỳ cũng được, chẳng qua có
chút quý….”
Ngoài
hai từ “Bạn gái” ra thì Tiêu Thế chả
nghe rõ được từ nào phía sau cả.
Nếu
phụ nữ thích thỏ trắng, vậy đàn ông… Có
phải là thích thỏ đen không?
Đúng!
Mua thỏ đen!
Tiêu
Thế nghĩ rằng, lần này tuyệt đối không thể để Tô Mạch Ngôn có chỗ nào không
vui.
Vào
cửa hàng vật nuôi, tầng tầng lớp lớp các loại lồng, cùng với tiếng kêu của mèo
chó chim lẫn lộn. Vì Tiểu Trần đã đến đây rồi, nên lôi kéo Tiêu Thế đến gian
hàng bán chó.
Tiêu
Thế ở sau lưng cô nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: “Ở đây có bán thỏ
không?”
Tiểu
Trần gật đầu liên tục: “Có có. Tất cả các loại đều có, chó, mèo, chim chóc, cả
thỏ nữa.”
“Thế
à….” – Tiêu Thế gật gù, rồi lại hỏi – “Thế có thỏ đen không?”
“………..”
Tiểu
Trần khó hiểu: “Thỏ, thỏ đen?”
Tiêu
Thế mỉm cười vuốt cằm: “Đúng vậy, màu đen.”
Vừa
may lúc đó ông chủ cửa hàng đi tới, Tiểu Trần vội phất tay: “Anh tự mình hỏi
đi, em cũng không biết có hay không đâu.”
Nói
xong liền bế chú chó mà bạn trai cô thích lên, nựng nựng nó: “Tiểu Bạch à ~~~
Chị đón em về nhà đây ~~~”
Ông
chủ tủm tỉm cười nhìn vị khách anh tuấn cao lớn trước mặt, nhiệt tình hỏi: “Quý
khách muốn loại vật nuôi thế nào?”
Tiêu
Thế không chút suy nghĩ: “Muốn thỏ.”
“Có.”
– Ông chủ cười dẫn y qua một bên – “Ở đây….”
“………”
Tiêu
Thế nhìn một đám bông nhỏ nhỏ giống tuyết, nhíu nhíu mày: “Không có màu đen
sao?”
“……..A”
– Ông chủ ngẩn người – “Không, không có.”
Cửa
hàng chỉ bán một số vật nuôi phổ thông, mà thỏ đen vốn ít người thích, nên
đương nhiên không có.
Tiêu
Thế nhíu mày, lại nghiêm túc hỏi: “Như vậy, cửa hàng mình có cung cấp dịch vụ
nhuộm lông định kỳ không?”
“…………”
Nhìn
gương mặt nghiêm túc của thanh niên, ông chủ hoàn toàn hóa đá.
Lúc
Tiêu Thế đến chỗ mẹ Tiêu, thì đã qua bữa tối.
Tô
Na đã gọi điện hỏi y xem có cần để phần không khiến y không khỏi buồn bực, sao
không phải là Tô Mạch Ngôn gọi chứ…. Nhưng lại vội vàng từ bỏ ý nghĩ đó.
Để
cảm ơn Tiểu Trần, mời cô đi ăn một bữa là chuyện đương nhiên.
Y
đứng ở cửa, cúi đầu nhìn cục bông trắng ngọ nguậy trong lòng, có chút cảm giác
không yên.
Thật
sự là không mua được con thỏ màu đen, đành phải mua một con màu trắng vậy, cũng
không biết Tô Mạch Ngôn có ghét bỏ nó vì món quà này quá nữ tính hay không.
Nhưng
mà ngay cả một nam nhân như y cũng rất thích, chắc hắn cũng sẽ thích?
Nghĩ
vậy, Tiểu Bạch trong lòng lại dùng răng cắn mất một cái cúc áo của y.
Con
thỏ này cái gì cũng được, mỗi tội là thích cắn người.
Tiêu
Thế để mặt con thỏ sát mặt mình, nhìn nó đạp đạp cái chân, không khỏi nở nụ cười:
“Nếu không phải mắt không đủ hồng, lỗ tai không đủ dài, thật là giống Mạch
Ngôn.”
Mấy
người trong nhà đều đã ăn tối, Tiêu Thế vừa vào cửa việc đầu tiên là giấu con
thỏ vào ngực, sau đó vào phòng nhìn mẹ Tiêu.
Mấy
ngày gần đây khí sắc mẹ Tiêu có vẻ tốt hơn, tuy vẫn không thể nói chuyện, nhưng
mà ngón tay cũng có thể cử động, chữ viết tuy có xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn có
thể đọc được.
Nhìn
thấy con trai, mẹ Tiêu lập tức cầm lấy tờ giấy bên gối, viết: “Ăn?”
Tiêu
Thế mỉm cười cầm lấy tờ giấy, cũng nghiêm túc viết: “Con ăn rồi.”
Khóe
miệng mẹ Tiêu co rúm, trong mắt mang theo chút ý cười.
Hai
mẹ con ngồi trò chuyện, nhìn vào thấy vô cùng ấm áp.
Tô
Na đứng ở cửa nhìn một hồi, liền đi ra.
Chú
Trần vừa ăn cơm xong, đang ngồi cùng vị thông gia mặt không đổi sắc, thấy Tô Na
rón ra rón rén, lại không cẩn thận va vào bàn, không khỏi nhíu mày: “Chú ý an
toàn.”
Sao
sắp làm mẹ rồi còn có thể vụng về hậu đậu như vậy được chứ?
Tô
Na a một tiếng, vội vàng gật đầu: “Con xin lỗi, con xin lỗi….”
Buổi
tối trở về, chú Trần nhìn Tô Na mặc một chiếc áo phông cộc tay, nhíu mày nói:
“Con mặc ít quá, đang mang thai không thể để bị cảm lạnh.
Tô
Na đi theo cha mình ra đến cửa, nghe vậy cả người cứng nhắc, gật đầu: “Vâng,
con biết mà, cảm ơn chú Trần.”
Tiêu
Thế đi sau, không nhìn thấy trong mắt chú Trần là một tia nghi hoặc. Ngược lại
Tô Mạch Ngôn quay đầu vừa lúc nhìn thấy, đột nhiên vươn tay, đem áo khoác của
mình phủ lên người con gái: “Lần sau nhớ mang áo khoác.”
“Vâng
ạ.”
Tô
Na lại gật đầu. Cô không quen nói dối, loại thời điểm thế này ngoại trừ gật đầu,
cô cũng không có cách nào khác.
Vừa
lên xe, đại khái là do không cẩn thận chạm đến, con thỏ phát ra âm thanh.
Tô
Na thính tai, ngồi ghế sau cũng nghe thấy, hưng phấn nói: “Cái gì? Là cái gì thế?”
Tiêu
Thế thở dài, cái này vốn định mang vào phòng ngủ, để cho mình Tô Mạch Ngôn xem
thôi.
Nhưng
mà lúc này có muốn giấu cũng không được.
Y
nhẹ nhàng lôi con thỏ trong lòng ra: “Khụ, đây….”
“Thật
đáng yêu!”
Tô
Na ngồi ghế sau vươn người lên, vì kích động mà cụng đầu vào trần xe, nghe “Cốp”
một cái rõ to.
Tiêu
Thế còn chưa kịp nói gì, con thỏ đã bị Tô Na ôm vào ngực: “Oa, oa, oa. Em thích
thỏ nhất…. Trước kia muốn nuôi mà anh không cho….”
“Anh…”
Ánh
mắt đạm mạc của Tô Mạch Ngôn đảo qua, Tiêu Thế vội vàng muốn giải thích, lại bị
một câu tiếp theo của Tô Na đánh bại.
“Bé
hamster thật đáng yêu!”
“…….”
“………”
Tiêu
Thế quay người lại, đối mặt với Tô Na, nghiến từng chữ hỏi: “Em nói… Nó là cái
gì?”
Tô
Na cười tủm tỉm, vô tội nháy mắt: “Hamster.”
Tìm kiếm hình ảnh thì
cho ra hamster, nhưng dùng GG dịch thì ra My Neigh Totoro, mà trong Totoro cũng
có nhân vật giống thỏ. Ai có ý kiến gì thì giúp mình nhé. Đây là ảnh của hai em
nó
(龙猫)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét