Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

HTCT chương 87-88

Chính văn chương thứ tám mươi bảy

" Lân Nhi." Quân Thư Ảnh nghe thấy tiếng gọi non nớt kia, gắng gượng mở ra hai mắt, cười cười đưa tay về phía Sở Lân, " Lại đây."

Sở Lân nhìn khuôn mặt nhợt nhạt thấm đầy mồ hôi của Quân Thư Ảnh, mặc dù phụ thân vẫn cố gắng mỉm cười với mình, nhưng lại càng hiện ra vẻ yếu ớt, ngay cả hô hấp dường như cũng thấy khó khăn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

" Phụ thân, người làm sao vậy?" trong đôi mắt tròn xoe của Sở Lân đã rơi đầy nước mắt, làm ướt cả hàng mi dài cùng đôi mắt đen tròn, tiểu hài tử mở ra đôi tay bé nhỏ, nhào vào trong lòng Quân Thư Ảnh.

" Sư phụ, cầu người cứu giúp Thư Ảnh!" Sở Phi Dương từ trên giường đứng dậy, nôn nóng đi về phía lão nhân khẩn cầu nói.


Mục Giang Bạch vỗ vỗ vai đồ đệ, đi tới trước giường nhìn Quân Thư Ảnh, cầm cổ tay Quân Thư Ảnh lên, ngón tay đặt lên động mạch của hắn.

" Nội lực trong cơ thể hắn sao lại hỗn loạn như vậy...." Mục giang Bạch có chút kinh hãi, nhìn về phía Sở Phi Dương.

" Là con làm." Sở Phi Dương đáp lời.

Mục Giang Bạch càng thêm bất ngờ, hắn nhìn Sở Phi Dương lắc đầu than thở: " Hai người các ngươi rốt cuộc xẩy ra chuyện gì, ngươi sao có thể đối xử với Quân công tử như thế? Ngươi cũng biết khi chân khí hỗn loạn, hắn sẽ phải chịu nỗi đau nhức giống như vạn tiễn xuyên tâm, ngay cả tinh thần cũng bị thương tổn."

Sở Phi Dương khổ sở đáp: " Con sao có thể không biết. Sư phụ, việc xẩy ra mấy ngày nay quả thực một lời khó nói hết, nói chung, chúng con đã tới Kỳ Lân đảo, đã gặp Nguyên Tình sư thúc..."

" Cái gì? Con đã gặp Nguyên Tình?!" từ miệng Sở Phi Dương nghe thấy cái tên này khiến cho Mục Giang Bạch cả người chấn động, " Hắn... hắn còn sống sao?" thân hình cao lớn của lão nhân có chút run rẩy, hắn vịn vào mặt bàn bên cạnh ngồi xuống, trong lời nói không biết là lo lắng hay cảm khái nhiều hơn một ít.

Sở Phi Dương đem chân tướng mọi chuyện kể sơ qua cho Mục Giang Bạch.

" Sư thúc vẫn khoẻ, cũng đã khôi phục thần trí, rời khỏi Kỳ Lân đảo." Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh đang vô cùng suy yếu mà nghiêng người dựa vào bên giường, cau mày nói:" Sư phụ, Thư Ảnh vì con mà nhận nửa nguồn nội lực đó, dựa theo lời của chưởng môn Thiên Sơn phái, Thư Ảnh chưa từng luyện qua Đông Long Các tâm pháp, thì thân thể không thể nào thừa nhận được nó. Thế nhưng cho đến nay Thư Ảnh cũng không có gì không thoải mái, ngoại trừ một điểm, hắn càng ngày càng ham ngủ, càng lúc càng khó giữ được sự tỉnh táo, con chỉ sợ hắn cứ ngủ tiếp, sẽ thực sự...."

" Vì vậy con mới làm hỗn loạn chân khí của hắn, khiến hắn vì chịu đau nhức, thì không rơi vào mộng mị?" Mục Giang Bạch chậm rãi lắc đầu, " Đúng là hồ đồ."

" Con đã không còn phương pháp, sư phụ, cầu người mau cứu lấy Thư Ảnh." Sở Phi Dương  ' phốc' một tiếng đã quỳ trên mặt đất. Sở Lân ở trong lòng Quân Thư Ảnh, nhìn cha hắn, cũng nước mắt lưng tròng mà nhìn sư công.

Mục Giang Bạch đỡ Sở Phi Dương đứng dậy, lắc đầu nói: " Hắn là người của con, vi sư tất nhiên sẽ tận lực, còn cần con cầu khẩn hay sao. Nhìn bộ dạng của con, đâu có chút nào khí phách của đại hiệp, Quân công tử mỗi ngày đều ngủ, còn con đã mấy ngày chưa chợp mắt? Tiểu Tùng, dẫn sư huynh đi tắm rửa nghỉ ngơi, bình tĩnh lại một chút, ta còn phải kiểm tra kỹ lưỡng cho Quân công tử."

Sở Phi Dương mặc dù sốt ruột, nhưng cũng biết dù mình lưu lại cũng vô ích, mấy ngày nay hắn vừa lo lắng vừa lao lực quá độ, khiến thân thể hắn đến mức cực hạn, hắn cần nghỉ ngơi để khôi phục sinh lực.

Sở Phi Dương cùng Tiểu Tùng rời khỏi gian phòng, vốn muốn đưa cả Sở Lân đi cùng, thế nhưng tiểu hài tử lại giữ chặt Quân Thư Ảnh không muốn rời, Mục Giang Bạch cũng đồng ý cho hắn ở lại.

Lão nhân đi tới trước giường, nhìn Quân Thư Ảnh cả khuôn mặt thấm đầy mồ hôi, đôi môi vì đau đớn mà cắn thật sâu để lại vết tích, thở dài nói: " Phi Dương thực làm liều, ngươi cố chịu một chút, ta sẽ điều hoà chân khí cho ngươi."

" Không được..." Quân Thư Ảnh lên tiếng cự tuyệt, thanh âm mặc dù nhỏ đến nỗi không nghe thấy, nhưng rõ ràng mang theo kiên quyết .

" Đau đớn sẽ giúp ta thanh tỉnh, sẽ không mê man, Ta không muốn ngủ.... không thể ngủ, ta sợ mình không tỉnh lại được nữa...."

" Phụ thân." Sở Lân sụt sịt cái mũi, cố gắng không khóc, bàn tay nho nhỏ nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ lo lắng.

Mục Giang Bạch lắc lắc đầu, ngồi xuống băng ghế bên cạnh giường, nhẹ giọng nói: " Hài tử, khổ cực cho ngươi rồi, ngươi yên tâm, vi sư nhất định dốc toàn lực trị bệnh cho ngươi."

Quân Thư Ảnh hơi kinh ngạc, gương mắt nhìn về phía lão nhân.

Mục Giang Bạch đưa tay ấn trên động mạch của Quân Thư Ảnh, cười cười nói: " Ngươi là người tối trọng yếu của Phi Dương, ta đối đãi với ngươi tất nhiên cũng giống như hắn. Ngươi nếu nguyện ý, sau này cũng như Phi Dương gọi ta một tiếng sư phụ, lão đầu tử ta cũng rất vui mừng mà nhận một tiếng này của ngươi."

Quân Thư Ảnh nghe xong, trong ánh mắt có chút ánh sáng ẩn giấu khẽ dao động, hắn mở miệng, nhưng không phát ra thanh âm, chỉ là cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu.

     ***

Sở Phi Dương cùng Tiểu Tùng ra khỏi phòng, sau khi gột rửa một phen, rồi ăn cơm. Vốn Tiểu Tùng nhìn sắc mặt Sở Phi Dương quá mệt mỏi, muốn khuyên hắn đi ngủ  một lát, nhưng Sở Phi Dương lòng nóng như lửa đốt, đâu có tâm trạng nào mà nghỉ ngơi. Tiểu tùng cũng không có biện pháp, chỉ có thể cùng Sở Phi Dương đi đến chỗ Quân Thư Ảnh.

Mục Giang Bạch lúc này cũng đã rời khỏi, đi tới thư phòng ( phòng sách). Sở Phi Dương nhìn thoáng qua Quân Thư Ảnh đang dằn vặt trong nỗi đau đớn cùng cơn buồn ngủ dáng vẻ yếu ớt vô cùng, lúc này Quân Thư Ảnh đang ôm Sở Lân vào lòng, ngắm nhìn tiểu nhi tử, trên khoé môi nhợt nhạt không chút huyết sắc vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Sở Phi Dương cắn răng, cũng không quấy nhiễu hai người, hắn đi thẳng tới thư phòng tìm Mục Giang Bạch.

" Sư phụ, thân thể Thư Ảnh rốt cuộc có vấn đề gì? Nói cho cùng phải làm sao mới cứu được hắn?!" Sở Phi Dương đi tới sau lưng Mục Giang Bạch đang đứng trước giá sách tìm tòi sách mà hỏi.

Mục Giang Bạch quay lại, khẽ lắc đầu: " Vấn đề của Quân công tử hết sức nan giải. Ngoài nguồn chân khí ngươi ép buộc truyền cho hắn, mạch tượng của hắn thật không có gì khác thường, thậm chí nội lực có phần hùng hậu. Ta nghĩ nguyên nhân Quân công tử có thể miễn cưỡng hấp thu một nửa nguồn nội lực Đông Long Các, có thể bởi vì hắn từng hoài thai Kỳ nhi cùng Lân nhi, sau khi nội lực bị thất tán, con đã truyền cho hắn không ít nội lực của con, khiến cho hắn có chút ít chân khí căn bản của Đông Long Các, mới có thể giữ được tính mạng."

Sở Phi Dương đối với việc này cũng không quan tâm, hiện tại hắn cũng không dư thừa tinh lực để ý đến việc vì sao Quân Thư Ảnh lại may mắn tránh được mất mạng, hắn chỉ muốn biết phải làm thế nào mới có thể giúp Quân Thư Ảnh thoát khỏi cơn mộng mị tà đạo kia mà thôi.

Mục Giang Bạch buông cuốn sách dầy trong tay xuống, thở dài nói: " Nếu còn nhiều thời gian, ta nhất định có thể tìm ra phương pháp phá giải. Thế nhưng hiện tại Quân công tử thiếu nhất, chính là thời gian. Hắn không có khả năng vĩnh viễn không ngủ, bị nguồn chân khí kia ngịch lưu khiến đau đớn dặn vặt, hắn cũng không thể chịu đựng được bao lâu."

" Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ!" Sở Phi Dương cắn chặt răng hung hăng chụp xuống mép bàn, khiến cho mặt bàn rắn chắc nứt một vệt lớn.

" Hay bởi vì một nửa nguồn nội lực kia, Thư Ảnh mới như vậy." Sở Phi Dương mạnh ngẩng đầu, hai mặt đỏ rực mở lớn đầy vẻ mệt mỏi, " Nếu phế võ công của Thư Ảnh, hắn có thể khôi phục hay không?!"

Mục Giang Bạch lắc đầu trách mắng: " Phi Dương, con đừng làm càn, phế đi nội lực toàn thân của hắn đối với thân thể tổn thương lớn thế nào, con phải hiểu rõ chứ. Trước tiên không nói đến chúng ta không biết làm như vậy có chữa khỏi cho Quân công tử hay không, cho dù chữa được, với tính cách không chịu thua kém của Quân công tử, nếu biến thành một người tầm thường 'tay không trói gà không chặt', con muốn hắn phải sống thế nào?"

Sở Phi Dương nghe xong, lại nện một quyền lên bàn sách.

Mục Giang Bạch lắc lắc đầu: " Phi Dương, còn có một biện pháp."

" Biện pháp gì?!" Sở Phi Dương mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng chăm chú nhìn Mục Giang Bạch.

" Để Quân công tử ngủ đi. Cho dù không tỉnh lại nhưng hắn vẫn giữ được sinh mệnh. Như vậy chúng ta cũng có đủ thời gian tìm cách chữa trị vẹn toàn."

88Chính văn chương thứ tám mươi tám

Sở Phi Dương bước vào phòng, thấy Quân Thư Ảnh đang vô cùng mệt mỏi nhưng không ngồi trên giường, mà ngồi phía trước cửa sổ, để Lân nhi ngồi trên chân hắn, dạy nhi tử cách dùng ngân châm ám khí của hắn, hai mắt vì nhịn xuống cơn buồn ngủ cùng nỗi đau đớn dằn vặt trong thân thể mà chuyển hồng nhưng không mất đi ánh sáng.

Quân Thư Ảnh một tay vòng dưới nách Lân nhi, ôm nhi tử vào lòng ngực, chuyên tâm tỉ mỉ mà thấp giọng giảng giải cái gì đó, khuôn mặt không chút huyết sắt bị ánh sáng của lớp tuyết dày đặc bên ngoài phản chiếu vào trong phòng làm cho nổi bật, trắng đến gần như trong suốt.

Sở Lân mặc dù còn nhỏ tuổi, mặc dù đối với thân thể của Quân Thư Ảnh vô cùng lo lắng, đôi mắt lúc này cũng nhiễm lệ đỏ hồng nhưng vẫn nhẫn nại không khóc không nháo, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Quân Thư Ảnh, thỉnh thoảng lên tiếng trả lời, dùng cách thức ngây thơ non nớt của mình để biểu đạt an ủi .

Sở Phi Dương đứng trước cửa trong chốc lát, mới bước vào, đem Lân Nhi bế lên, khẽ cười nói: " Lân Nhi, cha có việc cần nói với phụ thân con, con tự ra ngoài chơi một chút, đi tìm Tiểu Tùng sư thúc nữa."

Lân Nhi lưu luyến liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh, gật gật đầu, lại lo lắng dặn đi dặn lại: " Vậy cha nói xong rồi, phải nhanh gọi con trở về nha." (>_< ' Lân nhi dễ xương wa)

Sở Phi Dương cười đáp lời, đem nhi tử đặt xuống đất, Lân nhi nhanh chóng quay đi, không quên đóng lại cửa phòng, ngăn cách từng cơn gió lạnh thấu xương bên ngoài.

Chỉ còn lại hai người, Sở Phi Dương ngồi xổm xuống trước mặt Quân Thư Ảnh, kéo tay hắn, đem khuôn mặt dường như mệt mỏi rã rời vùi vào lòng bàn tay của Quân Thư Ảnh.

" Phi Dương? Ngươi làm sao vậy?" Quân Thư Ảnh lên tiếng hỏi. Vài từ ngắn ngủi nhưng xen lẫn trong đó là tiếng thở nặng nề, hai mí mắt nặng trịch mỗi một lần chớp mắt thì như dính lại một chỗ sau đó cũng không muốn mở ra nữa, cơn buồn ngủ cực điểm khiến cho thân thể thiếu không khí, bất luận có cố sức hít thở thế nào thì lồng ngực vẫn cảm thấy bị đè nén đến khó chịu nổi.

Sở Phi Dương cũng không trở lời ngay, lặng yên trong chốc lát rồi mới nói: " Thư Ảnh, ngươi tin tưởng ta không?"

Ngón tay Quân Thư Ảnh khẽ động động, nhiệt  độ thân thể có chút lạnh lẽo khiến cho Sở Phi Dương cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay hắn đang xoa nhẹ trên khuôn mặt mình.

" Đương nhiên tin tưởng."

" Thế nhưng ta không thể tin được chính ta!" Sở Phi Dương đột nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn mang theo lo sợ cùng khổ sở, những lời cuối cùng tan biến trong tiếng nghẹn ngào đầy kiềm chế, " Thư Ảnh, ta chưa từng sợ hãi như vậy. Nếu như ta sai lầm thì sao, nếu như ngươi không tỉnh lại nữa, ta phải làm sao bây giờ?"

Quân Thư Ảnh nhắm lại hai mắt, tâm tự lập tức có chút hoảng hốt, chỉ đến khi luồng chân khí hỗn loạn trong cơ thể mang đến một cỗ đau đớn kịch liệt, mới khiến hắn một lần nữa tỉnh táo.

" Phi Dương, ta tin tưởng ngươi, chỉ tin ngươi." Quân Thư Ảnh chớp chớp đôi mắt khô khốc, lại một lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng, đại não hỗn loạn đã khiến hắn không còn dư thừa tinh lực để suy xét những vấn đề phức tạp.

Sở Phi Dương quỳ một chân xuống, hai cánh tay mở rộng đưa về phía trước, ôm chặt lấy eo Quân Thư Ảnh, một lúc lâu. Hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể Quân Thư Ảnh vì đau đớn mà khẽ run rẩy.

Nguồn chân khí hỗn loạn trong thân thể được xoa dịu, nỗi đau đớn cùng cực chậm rãi rút đi, thân thể vẫn kiên trì rất lâu cuối cùng cũng thả lỏng, cơn buồn ngủ như thuỷ triều ập đến, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thần trí.

" Phi Dương ... cứu...ta..." hai mắt dần dần nhắm lại, Quân Thư Ảnh khẽ giật giật khoé môi, buột ra vài từ trầm thấp không nghe rõ.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh vào lòng ngực, chậm rãi đặt lên giường, lưu luyến mà nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, thấp giọng nói: " Thư Ảnh, ta nhất định sẽ cứu ngươi, ngươi hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi đi."

Sở Lân lần thứ hai nhìn thấy Quân Thư Ảnh thì, Sở Phi Dương đang bế hắn tới mật thất Mục Giang Bạch chỉ điểm, nơi đó có chiếc giường hàn ngọc quý giá Mục Giang Bạch mang đi từ Kỳ Lân đảo.

Sở Lân đối với việc cha không thực hiện lời hứa đi gọi hắn tới nói chuyện với phụ thân vài câu mà vô cùng tủi thân, một hồi lâu cũng không chịu để ý đến Sở Phi Dương, ngồi canh giữ trước giường, lo lắng mà nhìn Quân Thư Ảnh vẫn yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Sở Phi Dương vốn còn ôm ấp một tia hy vọng, có lẽ Quân Thư Ảnh sẽ tỉnh lại lần nữa, nên thường ngày vẫn lui tới. Ba ngày sau hắn đã triệt để không chờ đợi nữa.

Mùa đông giá rét với những trận tuyết lớn dần dần trôi đi, trên những cành khô đã nảy lộc non xanh mướt, khắp nơi trong sơn cốc sự sống dần dần thức tỉnh, bừng bừng sinh cơ.

Ngoại trừ bên trong mật thất Quân Thư Ảnh vẫn đang say ngủ ( ^_^ sao giống nàng công chúa ngủ trong rừng vậy nè )

Hai tháng trôi qua, lúc đầu Sở Phi Dương thức trắng ba đêm không ngủ canh giữ bên giường Quân Thư Ảnh, ngày thứ tư hắn liền hướng Mục Giang Bạch cáo biệt.

Hắn muốn đi tìm Nguyên Tình. Trong tất cả mọi người, chỉ có một mình Nguyên Tình chuyên tâm luyện tập suốt hai mươi năm mà luyện thành nguồn nội lực này, hắn đối với nó so với mọi người hẳn phải hiểu rõ hơn cả.

Sở Phi Dương che giấu tâm tư điên cuồng bằng vẻ ngoài bình tĩnh khiến cho Mục Giang Bạch thập phần lo lắng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Dựa vào sách cổ còn lưu lại của Đông Long Các để tìm manh mối chữa bệnh quả thực quá chậm chạp, hơn nữa bọn họ đối với nội công tâm pháp tột cùng cổ quái của Đông Long Các cũng hiểu biết rất ít, tìm kiếm không có mục tiêu đúng là uổng công sức. Mục Giang Bạch phải thừa nhận, tìm được sư đệ Nguyên Tình mới là cách giải quyết nhanh nhất.

" Phi Dương đáp ứng vi sư, đừng thương tổn hắn. Nguyên Tình bản tính cũng không phải như vậy, tất cả thật sự cũng không phải hắn muốn---" Mục Giang Bạch tiễn Sở Phi Dương ra khỏi cửa sơn cốc, cuối cùng nhịn không được mới lên tiếng dặn dò.

Hai mắt Sở Phi Dương hơi nheo lại phát ra chút ánh sáng hàm xúc ý tứ khó hiểu, thanh âm bình tĩnh: " Sư phụ, người yên tâm, con còn cần nhờ hắn cứu người, nhất định sẽ không để hắn chết." Nói xong cũng không chờ Mục Giang Bạch lên tiếng, liền quay đầu giục ngựa phi ra khỏi cốc.

Sở Phi Dương thực ra không biết Nguyên Tình ở đâu, nhưng hắn biết lão thái bà Thiên Sơn phái đã giúp Nguyên Tình kia, nên điều đầu tiên là hắn ra roi thúc ngựa chạy tới Thiên Sơn.

Trên đỉnh Thiên Sơn băng tuyết vẫn ngập trời, trên vách núi hiểm trở đột nhiên mọc ra một cụm liên hoa trắng noãn như tuyết, dưới nền lá xanh mướt càng làm nổi bật lên vẻ cao ngạo như tiên tử đong đưa trong gió tuyết.

Một bóng người thon gầy đang ở giữa sườn núi hiểm trở cẩn thận bò về phía trước. Trong cơn gió lạnh cuồng bạo, đoá liên hoa xen lẫn giữa lục sắc cùng màu trắng tinh khiết kia vẫn thấy thật dễ dàng.

Người nọ dường như bước hụt chân, thân ảnh treo trên vách đá đột nhiên đung đưa, gần như sắp bị cuồng phong thổi xuống sườn núi. Đúng lúc này, một thân ảnh hắc sắc bỗng nhiên lăng không bay tới, nhanh chóng đến bên cạnh người trên vách đá, một cánh tay to lớn vững chắc đỡ lấy hắn.

" Kỳ Tranh, thân thể ngươi vẫn còn suy yếu, hà tất phải cậy mạnh như thế?! ngươi muốn hái loại cỏ thuốc gì nói cho ta biết, ta giúp ngươi hái là được."

Người nói chuyện đúng là Phó Giang Việt. Bộ râu lồm xồm lúc hắn hoá trang thành Giang Tam cũng không còn nữa, mái tóc đen dài buộc gọn ra sau, đôi lông mày lưỡi kiếm, lộ ra khuôn mặt màu đồng cổ anh tuấn bất phàm. ( anh này da hơi ngăm ngăm )

Võ công hắn vốn bị Tô Thi Tưởng phế bỏ hiện giờ được Tô Kỳ Tranh trị liệu dần dần cũng khôi phục hơn phân nửa, mặc dù người trên Thiên Sơn tựa hồ đều không đặc biệt hoan nghênh hắn, nhưng hắn vẫn như trước kia đoàng hoàng mà lưu lại.

Tô Kỳ Tranh tức giận trừng mắt nhìn hắn: " ngươi thì biết cái gì? Trên Thiên Sơn chúng ta mấy loại dược liệu quý hiếm đều có linh tính, nếu như bị bàn tay thô thiển vụng về kia của ngươi động vào, thì dược tính cũng mất đi hơn nửa. Ngươi xem đoá tuyết liên kia, biết cái gì gọi là 'Cao lãnh chi hoa' không? Đó là vật báu quý nhất trên Thiên Sơn, người thô bỉ như ngươi cũng đừng mơ."

Lời nói của Tô Kỳ Tranh mang theo hai nghĩa mà chế nhạo hắn, Phó Giang Việt sao không biết, lúc này trong lòng Tô Kỳ Tranh thì Tô Thi Tưởng chính là ' Cao lãnh chi hoa' thuần khiết nhất không thể xâm phạm. Chỉ là mấy lời châm chọc này đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng mà thôi. ( =_= ' anh này mặt dày gớm).

Mấy lời của vị thanh niên tuấn mỹ này cũng không để chút thể diện cho người khác, thế nhưng lúc dựa vào lòng hắn thân thể ấm áp lại mềm mại ngoan ngoãn. Vì vậy, Phó Giang Việt hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mấy lời sắc bén khẩu thị tâm phi của hắn.

Nhưng ngoại trừ một điểm, khiến Phó Giang Việt khó có thể chịu đựng....

" Kỳ Tranh, đệ thân thể không tốt, đừng leo cao như vậy!" một thanh âm điềm đạm mang theo nội lực xuyên qua cuồng phong gào rít đến bên tai hai người trên vách đá.

Hai mắt Tô Kỳ Tranh sáng lên, hướng xuống bên dưới hô: " Ca, đệ xuống đây, ca đỡ đệ a!" nói xong tránh khỏi vòng tay Phó Giang Việt, lập tức nhảy xuống dưới.

Phó Giang Việt vội vàng đạp vào sườn núi, mượn lực lao xuống phía dưới. Đến khi hắn hai chân chạm đất, thì đã thấy Tô Kỳ Tranh dựa sát vào lòng Tô Thi Tưởng, nhăn nhăn mày giả vờ giả vịt ra vẻ thân thể không khoẻ. Tô Thi Tưởng nét mặt cười rất dịu dàng, vô cung bao dung để mặc cho vị đệ đệ có dung mạo giống hệt mình này giả bộ khờ dại mà nũng nịu.

Phó Giang Việt chạy tới trước mặt hai người, không được tự nhiên mà lầm bầm vài tiếng, nhưng vẫn như trước không được người đếm xỉa.

Đây chính là chuyện khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn không có cách nào tiếp thu việc Thi Tưởng đối với bất luận kẻ nào thân mật khắng khít, không cách nào tiếp thu kẻ nào chạm đến Thi Tưởng, dù đó là Kỳ Tranh-- hết lần này đến lần khác hai huynh đệ này cứ dính làm một không dời.

" Kỳ Tranh, ngươi căn bản không có việc gì, đừng giả bộ khiến cho ca ca ngươi lo lắng. Thi Tưởng, ngươi mặc monh manh như vậy chạy ra đây, cũng không sợ bị đông lạnh sao." Phó Giang Việt nghiêm túc lên tiếng, vừa muốn mượn cớ kéo Tô Thi Tưởng vào lòng sưởi ấm một chút, nhưng tiếc rằng lại bị Tô kỳ tranh giành trước một bước, trong ánh mắt hai người đang trừng nhau mơ hồ hàm chứa một cỗ hoả dược.

Hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với màn trình diễn này, Tô Thi Tưởng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Ba người vừa nói nhao nhao vừa tiến về phía môn phái, mới đi được nửa đường, đã thấy hai bóng người đang chạy đến, trong đó có một đệ tử đang thở hồng hộc như trâu hướng Tô Thi Tưởng bẩm báo: " Chưởng môn, dưới chân núi có người xông vào! Chúng đệ tử không ngăn được hắn, hắn đã lên đến trên núi rồi."

Tô Thi Tưởng hơi kinh hãi, hắn cùng Phó Giang Việt hai ngươi thi triển khinh công trở về môn phái trước, để cho hai đệ tử ở lại hộ tống Kỳ Tranh chậm rãi trở về sau.

Lúc hai người về đến nơi, đã thấy một vị khách nhân không ngờ tới, chỉ là biểu tình lãnh khốc của hắn cùng với thái độ khoan dung độ lượng trước đây không giống nhau.

" Sở đại hiệp?"
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét