Chính văn chương thứ năm mươi chín
Sở Phi Dương hướng Sở Vân Phi nói: "Vân Phi, không phải ta dặn đệ ở lại sơn động dưỡng thương hay sao, sao lại chạy đến đây?!"
" Đệ không gây trở ngại đâu." Sở Vân Phi nói " Đệ lo lắng cho huynh cùng Quân đại ca, cho nên mới..."
" Ngay một con đại xà cũng không đối phó được còn nói cái gì mà lo lắng cho chúng ta, nói khoác mà không biết ngượng" Quân Thư Ảnh khinh thường liếc mắt lườm hắn, hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương hướng Sở Vân Phi nói: "Vân Phi, không phải ta dặn đệ ở lại sơn động dưỡng thương hay sao, sao lại chạy đến đây?!"
" Đệ không gây trở ngại đâu." Sở Vân Phi nói " Đệ lo lắng cho huynh cùng Quân đại ca, cho nên mới..."
" Ngay một con đại xà cũng không đối phó được còn nói cái gì mà lo lắng cho chúng ta, nói khoác mà không biết ngượng" Quân Thư Ảnh khinh thường liếc mắt lườm hắn, hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
Sở Phi Dương vỗ vỗ hắn, dỡ khóc dở cười: " Người ta có lòng như vậy. Đừng hất cho người ta cả bát nước lạnh như thế, Vân Phi cũng là có ý tốt."
Quân Thư Ảnh cũng không nói nữa, xoay người sang hướng khác nhẹ giọng: " Đi"
Sở Phi Dương tiến tới an ủi Sở Vân Phi: " Vân Phi, đệ là lần đầu bước chân vào giang hồ, khó tránh khỏi thiếu chút kinh nghiệm. Phải biết chú ý đến an nguy của bản thân, có dũng khí đã là hiếm có rồi. Không ngừng cố gắng, sau này ắt sẽ thành tài."
Thành người tài cũng không có Quân đại ca thứ hai cho ta... cho tới bây giờ Sở Vân Phi đối với Sở Phi Dương, ngoại trừ cảm kích, sùng kính, rồi lại hâm mộ cùng đố kị, hắn không muốn nhưng lại không có cách nào khắc chế được. Cho nên lúc này chỉ có thể miễn cưỡng quay sang Sở Phi Dương cười cười, biểu hiện bản thân không sao.
Sở Phi Dương lại vỗ vỗ bờ vai hắn, đi tới phía trước đuổi theo Quân Thư Ảnh.
Sở Vân Phi đi ở phía sau, nhìn bóng lưng hai người sóng vai nhau mà đi, trong lòng nảy sinh trăm ngàn tư vị.
Sở Phi Dương nâng lên cây đuốc, dẫn Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi đi men theo thông đạo ngầm, mấy người trước tiên đi theo con đường Sở Vân Phi đã đi lúc trước, hy vọng rằng có thể thoát ra ngoài.
Hành lang chỉ có một đường, ba người đi không bao lâu đã ra tới cửa động, nhưng cánh cửa vẫn bị đóng chặt, dù cùng nhau hợp sức hồi lâu, thì cũng không thể đem thạch bích kiên cố này đi chuyển được.
Sở Phi Dương giơ đuốc lên nhìn bốn phía, lại thấy một đồ hình thô sơ được khắc trên cửa đá.
" Hình như là bản đồ." Quân Thư Ảnh cũng đi tới.
Hình vẽ rất đơn giản, chỉ là một thông đạo hình vòng tròn, mặt trên vẽ ba vòng lớn đều đặn liên tiếp, ở trong một vòng tròn tại một bên của bức tranh có ký hiệu một cánh cửa đá, đó chính là cửa đá trước mặt ba người. Bên cạnh viết bốn chữ nho nhỏ " Vong ưu hàn đàm", lại biểu thị chữ " Nhập", hẳn là cái đầm Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh vừa rơi vào.
Ngoài ra còn có một hình tròn khác, cũng có chữ viết cùng ký hiệu chỉ rõ cách sử dụng, tựa hồ trước đây có người muốn cho người khác hiểu rõ tình hình ở nơi sâu trong lòng đất này.
Trên hình tròn còn lại viết mấy chữ nhỏ: " Tục mệnh tinh quan", cũng vẽ một cánh cửa đá, biểu thị chữ 'sinh'. Hình tròn cuối cùng, thì chỉ toàn hoa văn lộn xộn, khắc lên mấy chữ lớn khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải giật mình: ' Thiện nhập người tử, lầm nhập người vong, tuyệt mệnh chi, thiết' ( tự ý vào thì chết người, đi nhầm vào sẽ lạc, nơi chết người, ghi nhớ kỹ)
" Cái đồ án này phía ngoài động cũng có" Sở Vân Phi lên tiếng " Lúc đệ vào đây có nhìn thấy, tuy nhiên khi đó vội quá, nên cũng nhìn không kỹ, cơ bản hình dạng so với thứ này không khác biệt lắm."
" Chữ viết này... có chút quen thuộc." Sở Phi Dương đưa tay sờ sờ vết khắc.
" Ngươi đương nhiên thấy quen, đây là chữ viết của đại sư phụ ngươi." Quân Thư Ảnh nhìn mấy vết tích sơ sài này liền nói ra.
Sở Phi Dương ngẩn người, cẩn thận nhìn lại một chút, cuối cùng thở dài một tiếng: " Quả không sai. Thế nhưng sư phụ lưu thứ này ở lại đây, rốt cuộc vì cái gì."
" Nhất định vì cái này" Quân Thư Ảnh chỉ tay về phía vòng tròn lạ thường biểu thị khu vực cấm địa, nơi này cũng giống như vực sâu chúng ta rơi xuống, chỉ là sau cánh cửa này là cái gì, thì sư phụ ngươi không muốn cho người khác biết đến mà thôi."
" Vậy không cần phải biết," Sở Phi Dương nói, " Nếu con đường này không thông, vậy chúng ta đi đến chỗ 'tục mệnh tinh quan' nhìn xem, nơi đó cũng có cửa đá, biết đâu có thể thoát ra ngoài."
" Thế nhưng ở đây-" Quân Thư Ảnh không cảm lòng sờ sờ hình tròn cuối cùng kia.
" Không có thế nhưng..." Sở Phi Dương kéo tay hắn lại, bất đắc dĩ nói: " Đừng hiếu kỳ như vậy. Chúng ta không nên mạo hiểm, hòn đảo này quá mức quỷ dị, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, ta cũng không thể đảm bảo cho mọi người an toàn đi ra. Vừa nãy còn nghĩ tới Lân nhi cùng Kỳ nhi, sao lúc này lại không chịu nổi mê hoặc?"
Quân Thư Ảnh bình tĩnh lại, cuối cùng gật đầu, rốt cuộc cũng nghe theo lời khuyên của Sở Phi Dương.
" Vân Phi thì sao?" Sở Phi Dương hỏi.
Sở Vân Phi cuống quýt đáp: " Đệ ở đây. Đệ không có ý kiến, tất cả nghe theo Sở đại ca cùng Quân đại ca là được."
Sở Phi Dương gật đầu: " Việc này không thể chạm trễ, chúng ta lập tức xuất phát thôi."
Dưới ánh lửa mập mờ, ba người men theo hành lang chật hẹp tiến tới, dọc đường đi chỉ thấy trên vách đá hai bên hành lang khắc một vài bức hoạ sơ sài, giống như ghi chép lại lịch sử cùng gốc gác của Đông Long Các.
Ở đây nếu nói là môn phái, không bằng nói đây là một dòng họ. Ban đầu mấy sư huynh đệ không rõ môn phái đi tới hòn đảo nhỏ này, kiến dựng lên Đông Long Các. Mấy người trong dòng họ lại ở luôn trên hòn đảo này sinh sống, đồng thời đem công phu huyền diệu đến cực điểm này truyền thụ lại. Một đời lại một đời, người trên đảo càng ngày càng nhiều, hòn đảo nhỏ cũng ngày càng phồn hoa, nhưng kỳ lạ thay chỉ trong một ngày, vô số sinh mệnh đều phải bỏ mạng, mọi phồn hoa trong một đêm đều nhanh chóng biến thành hư ảo.
Đi không bao lâu, Quân Thư Ảnh ngừng lại, kéo Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đưa cây đuốc về phía hắn, chiếu lên khuôn mặt hắn. Dưới ánh lửa mờ nhạt, khuôn mặt kia hiện ra một loại tuấn mỹ đến đoạt hồn nhiếp phách.
Sở Vân Phi cảm thấy cổ họng khô khốc, ngay cả nuốt một ngụm nước bọt cũng bất giác trở lên khó khăn.
"Xẩy ra chuyện gì? Sao lại dừng lại?" Sở Phi Dương hỏi Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh khẽ nhíu mày: " chờ một chút đã, ta cảm thấy ở đây có gì đó không ổn."
Sở Phi Dương theo bản năng nhìn xung quanh một chút, chỉ nhìn thấy trước sau là màn đen vô tận, ba người chỉ dựa vào một chút hoả quang bập bùng để nhìn được trong bóng tối.
" Nơi này rất chật hẹp, lại tối tăm, thấy khó chịu cũng bình thường thôi. Dựa theo hình vẽ trên bản đồ của sư phụ, hiện tại sắp tới huyệt động thứ hai rồi. Chúng ta đi nhanh một chút, tới nơi thì chắc sẽ thoải mái hơn." Sở Phi Dương nói.
Quân Thư Ảnh giữ tay Sở Phi Dương, nhíu mày: "Không phải, không phải mấy cảm giác này." Vừa nói vừa đưa mũi lên ngửi, giống như là ngửi thấy mùi gì đó, " Nơi này có mê dược, loại này làm nhiễu tâm trí con người."
Sở Phi Dương nghe vậy cũng trở lên cảnh giác, thế nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được mê dược như lời Quân Thư Ảnh nói.
Sở Vân Phi khó khăn chuyển tầm nhìn ra khỏi Quân Thư Ảnh, nuốt nuốt nước bọt: " Quân đại ca nói không sai, là có mê dược." Bằng không hắn sẽ không thể không biết thẹn mà đối với Quân đại ca nảy sinh tâm khinh nhờn được...
"Phi dương" Quân Thư Ảnh đột nhiên nắm chặt tay Sở Phi Dương, hai mắt trọn tròn.
" Xẩy ra chuyện gì, khó chịu ở đâu?" Sở Phi Dương khuẩn trương hẳn lên.
Quân Thư Ảnh có chút hưng phấn nói: " Ta nhớ ra rồi, liên quan đến thứ gọi là 'tục mệnh tinh quan'. Lúc còn ở Thiên Nhất Giáo ta đã nghe Thanh Lang nói qua. ' Tinh quan' kỳ thực chính là một khối hàn băng ngàn năm không tan chảy, có khả năng duy trì sự sống."
" Vậy thì có gì ngạc nhiên, không phải nghe tên cũng biết rồi sao." Sở Phi Dương có chút chẳng đáng nói. Lại không biết Thanh Lang rốt cuộc dùng cách gì mà cư nhiên chưa đầy một năm lại có thể cùng Quân Thư Ảnh tán gẫu mấy chuyện kỳ bí này giống như việc nhà....
Quân Thư Ảnh giống như bị Sở Phi Dương hất cho một gáo nước lạnh cảm thấy rất không vừa lòng, hờn giận nhìn hắn, tiếp tục nói: " Không chỉ như vậy, theo lời Thanh lang nói, 'tinh quan' này còn có một công hiệu, nó quanh năm toả ra một loại hương vị, có khả năng nhiễu tâm trí, khiến cho nhân tâm khát cầu thứ gì mà cầu không được sẽ bị khuyếch đại đến vô hạn, khiến tất cả mọi dục vọng đều không thể che giấu."
Quân Thư Ảnh vừa nói, vừa vội vã kéo Sở Phi Dương đi về phía trước.
"Đây chính là bảo bối tốt."
Sở Phi Dương vừa đi, vừa nhíu mày nói: " Quả thực như vậy? Đúng là hiếm thấy. Ta tại sao một chút cũng không cảm thấy tâm trí bị nhiễu loạn. Có thể thấy lời nói của Thanh Lang luôn không thể tin. Ngươi sau này ít nghe hắn nói bậy đi."
Quân Thư Ảnh tức giận lên tiếng: " Phải, Sở đại hiệp đương nhiên không có gì rối loạn. Ngươi cầu gì thì đúng là không ít, chính là có gì mà ngươi cầu không được?"
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút, sau chốc lát nghiêm túc mà than thở: " Thật đúng là không có."
Quân Thư Ảnh bực bội đến muốn thổ huyết.
Hai người họ người tung kẻ hứng vô cùng náo nhiệt, Sở Vân Phi lẳng lặng đi theo thế nhưng trong lòng càng ngày càng thấp thỏm bất an.
Đem những thứ cầu nhưng cầu không được khuyếch đại lên vô hạn, mọi dục vọng đều không thể che giấu?!
Hắn hiện tại khát cầu nhất, thế nhưng lại 'xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt' nhưng không cách nào chạm đến....
Sở Vân Phi yên lặng nhìn Quân Thư Ảnh đi phía trước, siết chặt nắm tay.
Không, những dục vọng xấu xí ngày càng mãnh liệt, tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt bất cứ ai. Nhất là, tuyệt đối không thể để Quân Thư Ảnh biết được dù chỉ tí chút, bằng không hắn sợ sẽ không còn có cơ hội được cùng hắn tiếp cận...
Sở Vân Phi đang cố chống lại mê dược ngày càng mãnh liệt, lại nghe thấy ở phía trước Sở Phi Dương lên tiếng: " Phía trước có ánh sáng, chúng ta tới rồi.!"
Chính văn chương thứ sáu mươi
Quân Thư Ảnh bước nhanh, vượt lên trước đi vào động khẩu phát ra bạch quang sáng ngời.
Sở Phi Dương cuống quýt theo sát phía sau. Sở Vân Phi ngừng bước, ở trong hành lang hắc ám nhắm hai mắt bình ổn tâm thần một chút, rồi mới cất bước đi vào.
" Đẹp quá. Đúng là bảo bối."
Sở Phi Dương đem cây đuốc cắm vào khe nứt trên vách động, đi tới bên người Quân Thư Ảnh , chợt nghe hắn cảm khái mà ca ngợi.
Sở Phi Dương đưa mắt nhìn, bên trong sơn động quả thực cảnh đẹp phảng phất giống như tiên cảnh. Trong động vô cùng rộng rãi, nóc động rất cao, là một khối trong suốt sáng lấp lánh, một khối hàn băng có hình dạng tinh thể toả ra bạch quang trong suốt đứng sừng sững trước mặt ba người, cao như một toà núi nhỏ, thẳng tắp lên trên, gần như chạm đến tận đỉnh động. Bên trong động cũng không có nguồn sáng khác, chỉ có sắc quang màu ngà ngà nhàn nhạt tràn ngập bên trong động, khiến cho mọi ngóc ngách đều được soi tỏ.
Quân Thư Ảnh đang muốn đi tới phía trước, nhưng Sở Phi Dương đưa tay giữ hắn lại: " Cẩn thận một chút, coi chừng có cơ quan."
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, cũng không đáp lại, tức thì đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên, tràn nghập chán chường buồn bã: " Sở đại hiệp không cần lo lắng, nơi này là sinh địa, không có cơ quan cạm bẫy gì làm thương tổn đến bảo bối của ngươi đâu."
Hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Giang Tam ngồi ở trên vách động, dựa lưng vào thành động, vẻ mặt si mê mà nhìn về phía trước. Ánh sáng nhu hoà nơi đây chiếu lên mặt hắn lộ ra một chút tiều tuỵ.
Quân Thư Ảnh nhíu mày nói: " Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Giang Tam 'diện vô biểu tình', đột nhiên lại si ngốc mà cười một tiếng: " Đúng vậy, ta ở chỗ này làm cái gì, làm cái gì đây."
Hắn đột nhiên đứng dậy, tỉnh tỉnh mê mê đi về phía trước từng bước, Sở Vân Phi thấy thế, chỉ kịp hô một tiếng " Cẩn thận", Giang Tam một bước đã đi vào khoảng không, từ trên cao ngã xuống.
Hắn giống như tỉnh giấc, nghiêng ngả đứng dậy, tập tễnh đi về phía khối tinh thể cao lớn, đưa tay cẩn thận xoa vuốt, càng về sau ngay cả mặt cũng dán sát vào: " Đây là bảo bối của ta, thế nhưng ta ngay cả chạm vào hắn cũng làm không được."
Đám người Sở Phi Dương đứng xa hơn một chút, nên hoàn toàn nhìn không ra trong tinh thể có thứ gì mà khiến Giang Tam si mê như vậy. Ba người chậm rãi tiến đến gần, cảnh tượng hiện ra trước mắt làm cho Sở Phi Dương cũng hơi ngạc nhiên.
Bên trong tinh thể, giữa không trung cách chỗ mọi người không cao lắm, dĩ nhiên đang đóng băng một nam tử trẻ tuổi. Hắn toàn thân mặc xiêm y trắng noãn, khuôn mặt rất xinh đẹp, nơi chân mày vẫn còn hơi nhíu lại cùng khoé môi nhếch lên lộ ra một vẻ u buồn.
Sở Vân Phi nhìn kỹ người trong tinh quan thì trợn tròn hai mắt, vô cùng kinh ngạc, hét to: " Sư phụ! Liền nhào tới phía trước."
" Sư phụ sao lại..." Sở Vân Phi lo lắng nói.
Giang Tam đúng vào lúc hắn sắp đụng tới tinh quan mới đẩy hắn ra, hung dữ nói: " Cút ngay, đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào hắn. Hắn cũng không phải sư phụ ngươi!"
" Thế nhưng..." Sở Vân Phi cứng họng, nhìn Giang Tam một chút, lại sững sờ nhìn về phía nam tử trẻ tuổi bị phong ấn trong tinh quan. Quả thực, tuy rằng hắn cùng sư phụ mình bề ngoài giống nhau như đúc, thế nhưng nhìn kỹ một chút, chính là vẫn có chỗ khác nhau. Hắn so với sư phụ trẻ hơn, nét mặt không giấu được vẻ u buồn, còn mang một chút nhàn nhàn cảm giác bốc đồng, đây là biểu tình hắn tuyệt đối chưa thấy qua trên khuôn mặt băng lãnh như Thiên sơn tuyết phủ của sư phụ.
" Hắn là ai vậy?" Quân Thư Ảnh ngạc nhiên lên tiếng.
" Kỳ Tranh, hắn là Kỳ Tranh của ta." Giang Tam đưa tay chậm rãi di động trên mặt băng, " Ta vất vả lắm mới đến được đây, thế nhưng hắn lại không muốn mở mắt nhìn ta một cái."
Quân Thư Ảnh nhìn hàng ria mép lôi tha lôi thôi trên mặt Giang Tam, nét mặt vẫn còn ra vẻ nghĩa nặng tình thâm, khoé miệng khẽ nhếch nói: " Bằng diện mạo này của ngươi, chỉ sợ là người ta cũng lười mở mắt ra nhìn ngươi."
Giang Tam đang tự thương cảm, nghe vậy có chút tức giận nhìn trừng trừng Quân Thư Ảnh, nhưng lại hướng Sở Phi Dương nói: " Sở đại hiệp, các ngươi nhìn cũng đã nhìn, hỏi cũng đã hỏi. Ngươi hiện tại đưa người của ngươi đi được không? Ở đây ngoại trừ một khối tinh quan, cũng không có thứ gì quý giá cả."
" Ngươi gọi hắn là Kỳ Tranh, Tô Kỳ Tranh, đó chính là tục danh của sư phụ ta." Sở Vân Phi vẫn cố nói thêm, trong lòng cảm thấy không hiểu chút nào. Hắn hiện tại đã khẳng định đây không phải là sư phụ hắn, thế nhưng cái tên này là sao.
Giang Tam xoay người lại, vẫn tựa lưng vào mặt băng, hướng Sở Vân Phi giận dữ: " Cái tên này cùng sư phụ ngươi không có liên quan! Ngươi nên đi hỏi sư phụ ngươi, vì sao lại hại Kỳ Tranh, lại muốn lấy tên hắn thay thế thân phận của hắn, còn không biết xấu hổ mà tiếp nhận mọi thứ vốn nên thuộc về Kỳ Tranh?"
"Cũng bao gồm ngươi sao?" Sở Vân Phi đương nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, vẻ mặt hoảng sợ nói.
"Tiểu tử thối, ngươi nói luyên thuyên cái gì?!" Giang Tam nổi giận gầm lên, đánh tới.
Sở Phi Dương nguyên bản đang rảnh ranh đứng ở một bên, vừa nhìn bọn họ nói chuyện, vừa xem người trong tinh quan kia. Hắn cảm thấy người đó tuy không nhúc nhích, cũng không có tức giận, trái lại dường như nhờ vào tục mệnh tinh quan mà giữ lại một hơi thở, một tia sinh mệnh. Lúc này hắn đột nhiên rùng mình, toàn thân cảnh giác. Chỉ vì lúc này Giang Tam vốn không có chút nguy hiểm gì đột nhiên nội lực trở lên mãnh liệt, ngay cả Sở Phi Dương cũng cảm giác được áp lực cường liệt đến cực điểm.
Loại biến hoá này Sở Vân Phi cùng Quân Thư Ảnh tự nhiên cũng cảm giác được. Sở Vân Phi sửng sốt một lát, vô thức đứng chắn trước người Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thế nhưng lại đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, cùng hắn thủ thế phòng bị, đồng thời giơ chân đá Sở Vân Phi về phía trước: " Đừng chắn ở đây. Hắn vốn là định hướng về phía ngươi đấy."
Sở Vân Phi lảo đảo lao về phía trước hai bước, đối diện với Giang Tam bộ mặt đang nhanh chóng trở lên hung ác.
Sở Vân Phi vội vàng thủ thế, muốn ngăn lại trảo công của Giang Tam, đột nhiên trước mắt hiện ra một bóng trắng, Sở Vân Phi chỉ thấy thân thể nhẹ bẫng, liền bay lên không trung. Hắn ở trên không trung lưu chuyển chân khí, ổn định hạ xuống mặt đất, hướng qua chỗ cũ nhìn lại.
" Phó Giang Việt, người đúng là càng già càng bỉ ổi, đem một tiểu hài tử ra trút giận cái gì?" Một thanh âm băng lãnh truyền đến, còn lạnh hơn cả băng tuyết.
" Sư.. sư phụ!" Sở Vân Phi mở to hai mắt, nhìn về phía bóng lưng tuyết trắng đang đứng phiêu nhiên kia.
" Sư phụ, sao người lại đến..." Sở Vân Phi vui vẻ chạy đến bên người bạch y nhân, giọng điệu hưng phấn, nhưng sau khi thấy sư phụ lạnh lùng liếc hắn, thanh âm lại dần dần hạ xuống.
Bạch y nhân chuyển tầm nhìn, nhìn thấy Quân Thư Ảnh đứng một bên, hắn còn nhớ rõ nam nhân này vừa đẩy đồ đệ mình lên, hừ lạnh một tiếng, giáo huấn Sở Vân Phi: " Vi sư bất quá chỉ giao cho ngươi một nhiệm vụ giản đơn, thế nhưng ngươi làm thành như vậy. Vân Phi, ngươi làm vi sư thật thất vọng."
Sở Vân Phi lúng ta lúng túng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Quân Thư Ảnh nhìn trái nhìn phải, cũng nhìn không ra nguyên cớ gì. Thế nhưng Sở Phi Dương lúc nghe đến tên Phó Giang Việt thì biểu tình có chút kinh ngạc.
" Phó Giang Việt?! Dĩ nhiên lại là hắn!" Sở Phi Dương cả kinh nói.
Quân Thư Ảnh có chút hiếu kỳ hỏi: " Hắn là ai?"
Nhìn đôi mắt đang ngó mình, trong mắt Sở Phi Dương có thể nói nó là ngây thơ khờ khạo. Sở Phi Dương càng nhìn, trong lòng cảm thấy yêu đến chết, thế nhưng nhịn không được mà cảm thán, nghĩ thầm ngươi từng một đêm xưng bá võ lâm Trung nguyên vậy mà một nhân vật lừng danh như vậy cũng không biết, ngươi trước đây muốn xưng bá võ lâm là thật tâm sao? mấy chuyện xấu xa, giết chóc trước đây đều không phải là đang tập làm chứ.
Trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng ngoài miệng Sở Phi Dương vẫn thản nhiên giải thích: " Một người từng là thiên hạ đệ nhất cao thủ người người trong giang hồ đều biết, cũng từng một mình đấu với chưởng môn của ngũ bang bát phái ( 5 bang hội, tám môn phái), chưa từng thua trận. Bất quá hắn cũng chỉ toả sáng trong chớp mắt, về sau cũng không hiểu vì sao lại thất tung."
" Thiên hạ đệ nhất?" Quân Thư Ảnh nhăn mũi, " Thiên hạ đệ nhất không phải ngươi sao? Hắn là thiên hạ đệ nhất cái gì."
" Thiên hạ đệ nhất vĩnh viễn không phải một người." Sở Phi Dương than thở, " Trường Giang sóng sau đè sóng trước"
Quân Thư Ảnh nghĩ một chút, trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không thể nói gì hơn, quên đi... khinh thường mà hừ một tiếng.
Sở Phi Dương cảm thấy buồn cười, đi đến gần nói: " Ta có phải thiên hạ đệ nhất hay không, ngươi lưu tâm nhiều thế sao?"
Quân Thư Ảnh xem thường liếc hắn một cái: " Ngươi ngoại trừ danh tiếng trên giang hồ còn có chút vẻ vang dễ lọt tai kia, cũng không có gì đặc biệt."
Sở Phi Dương bị hắn chọc cho giận, nghiến răng, trong lòng thầm oán, hay cho một Quân Thư Ảnh, ngươi rốt cuộc gả cho ta hay gả cho danh xưng thiên hạ đệ nhất. Xem chừng cần phải dậy dỗ một chút, lấy lại phu quyền ! ( anh đòi quyền làm chồng ^_^)
Bên này Sở Phi Dương đang chăm chú quan sát người bên cạnh thân thể thon dài tuấn mỹ như ngọc thạch, đang suy xét xem đến lúc đó nên từ nơi nào mà hạ chuỷ ( chuỷ là miệng, anh ý có âm mưu đen tối với ảnh), song song ở bên kia, Giang Tam vẫn ngây người nhìn bạch y nhân không chớp mắt, lại quay đầu nhìn hàn băng sau lưng, nam tử trẻ tuổi vẫn yên lặng nằm trong băng giá, quanh thân đều là bạch quang bao phủ.
Giang Tam mạnh quay đầu, vẻ mặt tàn ác: " Tô Thi Tưởng, ngươi còn dám tới nhìn hắn!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét