Chương 19
Cơn
mưa lớn cản chân Tô Mạch Ngôn, khiến hắn phải ở lại Hey! Jack!, quán ăn của Hãn
Kiện. Hãn Kiện ngồi đối diện với hắn, nằm bò ra bàn, lười biếng nhìn mưa đập
vào cửa kính, bóng cây lay động, nhàm chán hắt xì một cái.
“Hôm
nay chắc cũng không có khách rồi, đóng cửa thôi.”
Tô
Mạch Ngôn liếc nhìn gã, không nói gì.
Trước
mặt là tiểu thần trù đang dốc hết tâm huyết nấu nướng, một bàn đầy mỹ thực
Trung Hoa. Hãn Kiện quả là không phụ danh hiệu ông chủ lớn, không cần tiền, cho
cậu cơ hội luyện tập, làm cho cậu vô cùng cao hứng.
“Thử
món này xem.” – Tiểu Thần trù hai mắt sáng lên, gắp một món gì đó đưa đến miệng
Hãn Kiện, lần này là canh gà nấu với quả mận.
Hãn
Kiện tí nữa thì bỏng miệng, liều mạng ho sù sụ, nước canh không cẩn thận lại
rơi vào quần, lập tức hình thành một điểm sẫm màu ẩm ướt.
Gã
cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng miệng mắng: “Thằng nhãi ranh, cậu cho lợn
ăn à?”
Thiếu
niên vừa định phản bác, đôi môi nhỏ nhắn hé mở, đôi mắt khẽ liếc, cười đắc ý:
“Đúng, cũng không phải chỉ là cho lợn ăn thôi đâu.”
“Tôi
@#%$^!”
Hãn
Kiện trợn tròn mắt, đang định nổi bão, chợt nghe tiếng một cô gái làm phục vụ
trong bếp cười nói: “Tốt xấu gì ông chủ cũng có thể coi là người đứng đầu của mấy
cô nương nha…”
“Hừ,
nằm mơ đi cưng! Ta đây còn là một nữ hiệp xinh đẹp nữa đó!” – Hãn Kiện đỏ mặt,
đột nhiên nói – “Nói đến nữ hiệp xinh đẹp, ta vẫn còn có chút chưa được.”
Khuôn
mặt của nữ nhân viên phục vụ khẽ run rẩy.
Thiếu
niên quay người xem thường.
Mắt
thưởng thức của Hãn Kiện luôn khác người, nghe gã kể chuyện cười quả thực là tự
vũ nhục trí thông minh của bản thân.
Như
lúc này chẳng hạn.
“Khụ.”
– Hãn Kiện trịnh trọng hỏi – “Biết nữ hiệp xinh đẹp và thủy thủ Popeye kết hợp
lại, sẽ có câu khẩu hiệu là gì không?”
“………”
Không
ai thèm để ý đến gã.
Hãn
Kiện đắc ý hất tóc, Lan Hoa Chỉ ở trên không trung vẽ thành hình một bông hoa,
mở miệng: “Ta…”
“Đại
biểu cho rau chân vịt tiêu diệt ngươi.”
Một
tiếng nói lạnh băng vang lên sau lưng gã.
Lan
Hoa Chỉ của Hãn Kiện đứng hình trên không.
“……..”
Khi
nhạc phụ đại nhân bình tĩnh uống trà nói ra đáp án chuẩn xác, vẻ mặt mọi người
đều là囧囧, cảm
giác như trên đầu hắn nhú lên hai cái sừng.
Tô Mạch Ngôn liếc nhìn mấy người
hóa đá, trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu tình
gì cả.
Một người nuôi dưỡng Tô Na lớn lên
như vậy, nếu là xem phim hoạt hình, thì cũng không có người nào có thể so sánh
được với hắn.
Vừa nghĩ đến, thì chuông điện thoại
reo lên.
Là con gái yêu
của hắn.
Khóe môi cương
trực của Tô Mạch Ngôn nhu hòa một chút,
trên khuôn mặt lạnh lùng như thế, biểu cảm đó giống như là mỉm cười vậy :
“Na na?”
“Cha….”
Tô Na nức nở
nói chuyện, trong nháy mắt, biểu tình của Tô Mạch Ngôn đã lạnh còn lạnh hơn.
Tiêu Thế đội
mưa một mình đi đến quốc lộ bên cạnh nhà ga ở N thành. Hạt mưa như những con
dao găm, lạnh lẽo xuyên qua lớp áo sơ mi, ghim vào da thịt y, làm cho y cảm thấy
càng thêm lạnh lẽo.
“Em còn hai
năm nữa mới có thể tốt nghiệp, có đứa nhỏ rồi, con sợ không thể chiếu cố tốt
cho nó.” – Trong bệnh viện, Tô Na vẫn cúi đầu, không dám nhìn y, tiếng nói nhỏ,
ấp úng – “Không thể đợi thêm vài năm nữa sao?”
Tiêu Thế cau
mày nhìn cô, đôi môi mím chặt, không nói được lời nào.
Tô Na lắc lắc
ngón tay mềm mại, như đứa nhỏ làm sai chuyện gì: “Chỉ là đứa nhỏ thôi mà, chắc
mẹ cũng sẽ không ép buộc em…”
“Mấy năm?” –
Tiêu Thế đột nhiên hỏi.
“……….”
Tô Na im lặng
một hồi lâu, lâu đến mức Tiêu Thế cảm thấy được tim mình lạnh lẽo dần.
Sau đó, Tô Na
lắc đầu: “Em không biết.”
Tiêu Thế cúi đầu,
cười nhẹ một tiếng, khổ sở: “Không biết…..”
“A Thế, anh không cần tức giận, em
không phải là không chịu sinh, nhưng hiện tại vẫn còn quá sớm, em không thể
chăm lo cho một sinh mệnh mới được.”
Tiêu
Thế nhìn cô, đôi mắt trong suốt mang theo thương tâm khó có thể nói hết thành lời:
“Nếu chỉ là vấn đề sớm muộn, đứa bé đã có rồi, sao em lại không muốn sinh?”
“Em
đã nói rồi.” – Tô Na ủy khuất – “Em không nghĩ là sớm thế…”
“Na
Na.” – Tiêu Thế chua xót thở dài – “Cho dù mẹ không nói, nhưng mà mẹ cũng rất
hi vọng có cháu bế bồng.”
Tô
Na nói: “Nếu mẹ không đợi được đứa nhỏ ra đời mà đã mất, em không phải là sẽ rất
mệt…”
“Na
Na.”
Tiêu
Thế không nhịn được mà ngắt lời cô: “Sao em có thể nói như thế được?”
Tô
Na nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng, khóe mắt đỏ lên: “Em xin lỗi, không phải
em cố ý, nhưng mà…”
Hai
người tính tình rất tốt, ôn hòa, chưa bao giờ cãi nhau với ai cả, cho dù là dưới
tình huống thế này, cũng không hề có một câu nào to tiếng tranh cãi.
“Nhưng
mà em thấy mình không hề sai.”
Khi
Tô Na nói ra câu đó, Tiêu Thế đột nhiên cảm thấy hối hận vì chính tính cách của
bản thân mình, cho dù là cãi nhau cũng tốt, phát điên lên cũng không sao cả. Ít
nhất sẽ không như bây giờ, xa cách.
Trong
bệnh viện, mặt đối mặt, nhưng lại phải cố ý hạ thấp âm thanh, làm cho hai người
càng thấy khoảng cách càng lúc càng xa.
Dọc
đường về N thành, hai người vẫn trầm mặc không nói gì. Tiêu Thế thay Tô Na vẫy
taxi, nhưng chính mình thì không lên xe.
“A
Thế…” – Dọc đường đi Tô Na đều len lén lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ đáng
thương. Tiêu Thế mím môi, cúi đầu hôn lên trán cô, muốn mỉm cười lại không cười
nổi – “Em về trước đi, anh muốn ở một mình thêm chút nữa.”
“…..
Nhớ về sớm.”
Nhìn
chiếc xe chở Tô Na đi xa, cảm giác giống như có người lấy tảng đá đập vỡ cánh cửa
trái tim, để gió lạnh lùa vào.
Bất
tri bất giác, y đứng trước nhà hàng của Hãn Kiện.
Có
lẽ là do mưa bão, nên nhà hàng treo biển không mở hàng.
Qua
cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy mấy người bên trong đang ngồi cười đùa
trêu chọc nhau, thật ấm áp.
Giống
như một gia đình vậy.
Ngón
tay thon dài vươn ra, do dự xem có nên mở cửa hay không, thì cửa đã mở.
Tô
Mạch Ngôn âm trầm đứng trước mặt y, nhét một cái khăn mặt vào tay y: “Sẽ cảm lạnh.”
“….
Cảm ơn.”
Tiêu
Thế khẽ nhếch môi, coi như là tiếp đón, tay siết chặt cái khăn mặt, nhưng vẫn
không nhúc nhích.
Đi
vào được hai bước, Tô Mạch Ngôn dừng lại quay đầu nhìn y.
Gió
mạnh làm mái tóc của y lộn xộn, nhưng những sợi tóc hỗn loạn không che giấu được
sự ảm đạm trong đáy mắt.
“A
Thế.”
Tô
Mạch Ngôn thản nhiên gọi tên của y, ngón tay run run, định vuốt tóc y như một
trưởng bối.
Đây
là lần đầu tiên Tô Mạch Ngôn gọi mình như thế.
Tiêu
Thế kinh ngạc ngẩng đầu.
Trên
mặt đối phương mang theo một chút đau lòng: “Na Na đã nói cho ta biết.”
Tiêu
Thế im lặng một chút, cố gượng cười, nhu nhu thái dương đau muốn nứt ra: “….
Không có việc gì, chỉ là nhất thời giận dỗi mà thôi, chúng ta sẽ giải quyết.”
Tô
Mạch Ngôn rủ mắt, kiên quyết không buông tha quay người: “Chúng ta nói chuyện.”
Lan Hoa Chỉ: Tư thế ngón
tay cong lên giống như cành hoa lan.
Chương 20
Mới mấy ngày ngắn ngủi, vẫn ở vị trí bàn nhìn ra bồn hoa
kia, tâm tình Tô Mạch Ngôn không khỏi có chút phức tạp.
Chính tại vị trí này, An Duệ ngỏ lời với hắn.
Có đôi khi, hắn cũng đã nghĩ rằng, nếu trí nhớ có thể đảo
lộn thì tốt, đem người ta ra làm trò đùa, lưu lại vài lời coi như để tự an ủi
cũng tốt.
Nhưng Tiêu Thế không nghĩ nhiều như vậy.
Vừa mới tắm rửa xong xuôi, toàn thân vẫn còn cảm thấy
nóng, đầu lại thấy đau đớn vô cùng.
Từng lọn tóc ướt rủ xuống, che đi đôi mắt cười ôn nhuận hằng
ngày, lộ ra cảm giác xa lạ.
Tô Mạch Ngôn nhớ tới lần đầu tiên Tiêu Thế gặp mình, dưới
danh nghĩa là con rể.
Một thanh niên anh tuấn thẳng ôn nhã, đôi mắt sáng tràn
ngập ý cười, ngượng ngùng khách sáo đứng ở cửa. Tô Na thì đắc ý tươi cười bước
vào trong nhà.
“Chào bác ạ. Cháu là Tiêu Thế, bác cứ gọi cháu là A Thế
cũng được.”
“Ừ.” – Lần đầu tiên gặp mặt, Tô Mạch Ngôn vẫn lạnh nhạt gật
đầu, xoay người – “Vào đi.”
Đó là lần đầu tiên, Tiêu Thế tới nhà hắn.
Ở đối diện cửa sổ có một tấm gương to, nhưng lại là phía
sau bồn hoa, khiến cho tấm gương bị che khuất, khách nhân không nhìn thấy, lại
có thể phản xạ những gì đang diễn ra bên ngoài.
Tiêu Thế không thấy được.
Nói như thế, chỉ cần cha mẹ bên nhà gái đều khỏe mạnh,
chuyện con rể ra mắt nhạc phụ là việc không thể tránh được. Nghe nói người lớn
bên phía nhà gái thưởng thức con rể có thể chia làm rất nhiều loại, và mỗi loại
phản ứng của nhạc phụ với con rể cũng có sự bất đồng.
Loại sủng vật, đầu tiên sẽ là mỉm cười ngoan hiền, sau đó
là nhu thuận lượn lờ quanh nhạc phụ như ong lượn quanh hoa.
Loại bướng bỉnh, cho dù có bị nhạc phụ chửi mắng thế nào,
đều có thể dùng tư thế điếc không sợ súng (Trong
truyện là lợn chết không sợ nước sôi, mình để là điếc không sợ súng cho thuần
việt) để đối phó lại, đồng thời trong lòng thầm nguyền rủa. “Mắng tôi là lợn?
Vậy con gái ông đích thị là heo nái!”
Loại ngay thẳng, đại khái chính là vui vẻ đối ẩm cùng nhạc
phụ đại nhân năm ba chén, sau đó kề vai sát cánh đến câu lạc bộ đêm…….
Nhưng mà, như Tiêu Thế, quả thực là không nhận ra thuộc
loại nào.
Y đứng ngoài cửa, thấy Tô Mạch Ngôn xoay người sang chỗ
khác, ngẩn ra ba giây, chậm rãi quay sang Tô Na. Vẻ mặt thong dong mỉm cười lập
tức chuyển thành biểu tình khẩn trương lo lắng.
Tô Na nháy mắt mấy cái, nhe răng cười.
Tiêu Thế bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy tóc, hung
hăng lầm bầm nguyền rủa: “Anh thấy gọi là cha thì ngại quá!”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng phối hợp với khẩu hình miệng khi
phát âm, có thể đoán ra được nội dung.
Tô Mạch Ngôn nháy mắt mấy cái, vừa định xoay người qua
nói không có việc gì, không nghĩ tới y đứng lên, lấy cái gương nhỏ trong túi
ra, chỉnh lại bề ngoài.
Là khuôn mặt với nụ cười hoàn mỹ.
“…..”
Khóe miệng cương trực nửa đời của Tô Mạch Ngôn phá lệ chấn
động, đột nhiên cảm thấy thật thú vị.
Kỳ thật hắn cũng không để ý đến tướng mạo đối phương, chỉ
cần là người Tô Na yêu, cho dù có đui què mẻ sứt thế nào hắn cũng sẽ không quan
tâm.
Nhưng thanh niên trước mặt dường như đã đánh thức ác ma
trong lòng hắn, có lẽ là do Tô Na nói linh tinh gì đó.
Lúc ăn cơm Tiêu Thế cẩn thận uống trà, cung kính gắp rau,
cúi đầu ăn, thỉnh thoảng mới lén lút nhìn Tô Mạch Ngôn một cái, vài lần định
nói gì đó, nhưng lại thôi.
Sau đó, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Tô Mạch Ngôn bất động thanh sắc nhíu mày, có chút ngạc
nhiên hỏi: “Tay cậu làm sao thế?”
“A?” – Tiêu Thế giật mình, vội lắc đầu – “Không, không
sao hết ạ.”
“….” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nhìn y, chậm rãi hỏi –
“Công việc của cậu là?”
Vào vấn đề chính, Tiêu Thế lập tức nghiêm túc hẳn lên, cẩn
thận nói: “Cháu làm đầu bếp ở một khách sạn ba sao.”
Công việc không tính là kém, nhưng cũng không phải là tốt
lắm.
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến tâm tình
lo lắng của đối phương, thản nhiên nói tiếp: “Tôi đã chuẩn bị tốt đồ cưới cho
Na Na, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cũng không ít.”
“Cái đó, không sao hết ạ. Cháu cũng sẽ cố gắng kiếm tiền,
về đồ cưới thì….”
“Tôi còn chưa nói xong.” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày, Tiêu Thế
lập tức im lặng, hắn dừng một chút, nói tiếp – “Hiện tại cậu có thể cho con bé
cái gì?”
Tiêu Thế giật mình, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.”
Một lúc lâu sau.
Y chậm rãi ngẩng đầu lên, khẩn trương nói: “Cháu. Cháu
đưa biên lai cho chú được không?”
“……”
“Hơi khó, chẳng lẽ là chú cho nợ?”
“…….”
“À, hay là chú nói đùa.”
“…….”
Cảm giác được một tầng băng đang dần dần bao phủ xung
quanh, Tiêu Thế hận không thể đâm đầu vào bát canh mà chết quách đi cho rồi.
Mãi lâu sau, Tô Mạch Ngôn mới thu hồi lại ánh mắt lạnh
lùng đó, hơi hơi cụp mắt, trầm giọng nói: “Nếu cậu cưới Tô Na, sau khi kết hôn,
tôi sẽ đem đồ cười chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu…..”
Tình hình gấp rút, Tiêu Thế cũng không biết nên làm thế
nào.
Con ngươi đen nháy của Tô Mạch Ngôn
hấp háy: “Không cần hóa đơn.”
“……Khụ!” – Ngụm canh trong miệng Tiêu Thế không kìm được
mà văng ra ngoài – “Cái đó, cái đó…”
Dưới gầm bàn, Tô Na khẽ đạp lên chân y một phát
Mãi mới hết sặc, Tiêu Thế xoa xoa mi tâm, cúi đầu nhìn
bàn tay, đờ đẫn thì thầm từng chữ: “Đồ cưới trực tiếp đưa cho cháu, để tiền tiết
kiệm của Na Na vào ngân hàng được chứ?”
“……” – Tô Mạch Ngôn lạnh lùng chằm chằm nhìn y.
“…….” – Tiêu Thế tuyệt vọng nhìn lại.
Cảm giác thời gian như ngừng lại, trong nhà ăn không còn
tiếng nói cười, chỉ có tiếng nhai nuốt đồ ăn của Tô Na, có vẻ cực kì sung sướng.
Tiễn Tiêu Thế, Tô Na bổ nhào vào lòng Tô Mạch Ngôn, hạnh
phúc nói: “Thế nào? Đáng yêu đúng không cha?”
Tô Mạch Ngôn nhíu mày, xoa mái tóc ngắn của cô: “Đùa
dai?”
“Ách.” – Tô Na gãi đầu, cọ cọ vào người hắn như chú chó
nhỏ - “Chỉ là con nói cha thích cười lạnh mà thôi……”
“Là đứa nhỏ tốt.” – Mặt Tô Mạch Ngôn không hề thay đổi,
ngữ khí vẫn lạnh băng, nhưng động tác vuốt mái tóc ngắn mềm mại của con gái lại
rất ôn nhu – “Đối xử với cậu ta tốt một chút.”
“Lần đầu tiên gặp anh ấy, con cũng rất thích.” – Tô Na cười
nói – “Tuy trong công việc thì khôn khéo, nhưng con người lại rất thành thật.”
…….
Thành thật quá mức.
Tô Mạch Ngôn bất đắc dĩ thở dài, nụ cười chói lóa cùng vẻ
mặt bất đắc dĩ của người thanh niên kia đã khắc sâu vào đầu hắn.
Ngày qua ngày, mỗi lần gặp mặt, cảm giác như có một con
dao sắc bén, không ngừng khắc sâu thêm dấu vết kia.
Mãi đến khi máu chảy lênh láng, tan vỡ.
Rõ ràng lúc trước, người mang đến nụ cười hạnh phúc cho
con gái hắn là chàng trai này, mà giờ đây, người làm cho con bé khóc cũng là y.
Tô Mạch Ngôn cầm chén rượu, thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi
cậu, vì câu nói kia của Na Na.”
Trước khi kết hôn, Tiêu Thế đã rất nhiều lần cùng nhạc phụ
đại nhân uống rượu, khi đó, Tô Mạch Ngôn cũng chưa từng có dáng vẻ thế này.
Tiêu Thế một hơi uống cạn chén rượu, cười khổ nói: “Cũng
không phải là ngày đầu tiên quen cô ấy, tôi hiểu được.”
Nhưng mà nhất thời không thể hiểu và thông cảm được.
Tô Mạch Ngôn bướng bỉnh nhìn y: “Cậu tức giận.”
Tiêu Thế gắp một chút rau, mím môi.
“Na Na quá nhỏ.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói – “Sinh
con, nghĩa là phải buông xuôi ý tưởng, không thể tiếp tục học tập, hơn nữa, một
khi đã buông tay, có nghĩa là cả đời.”
Tiêu Thế cúi đầu, giọng khàn khàn: “Tôi hiểu.”
Y hiểu hết tất cả.
Chuyện nuôi lớn một đứa trẻ không phải là chuyện dễ dàng.
Tô Na và Tiêu Thế đều hiểu, người mẹ có vai trò quan trọng thế nào đối với sự
trưởng thành của một đứa trẻ.
Cha Tiêu Thế trước kia cứ uống rượu là đánh người, thậm
chí còn đuổi hai mẹ con y ra ngoài giữa đêm khuya.
Giữa cái lạnh của gió bấc, của tuyết, nếu không có mẹ ôm
y ngồi dưới mái hiên vụng trộm khóc, có lẽ, y đã bị chính cha đẻ mình giết chết.
Đứa trẻ chính là trách nhiệm, nhưng Tô Na lại không làm nổi.
Y biết, nói Tô Na ích kỷ, nhưng bản thân y cũng là người
ích kỷ.
Nhưng mà, làm người, sao có thể không ích kỷ được ?
Đại khái là có chút say, trước mắt Tiêu Thế có chút mơ hồ,
y vươn tay, xoa xoa mi tâm.
Tô Mạch Ngôn vẫn thản nhiên ngồi nhìn y, Tiêu Thế cảm thấy
y nhìn được sự thương cảm trong ánh mắt dường như lãnh đạm của người kia.
“Không cần khổ sở.” – Tô Mạch Ngôn cau mày nói.
Tiêu
Thế chống đầu, mơ màng mỉm cười, tiếng nói trầm trầm ôn nhu: “Không cần khổ sở,
Mạch Ngôn.”
Tiêu
Thế cúi đầu thật lâu không ngẩng lên, Tô Mạch Ngôn lo lắng cho y, cuối cùng đứng
dậy, bước qua xốc y lên: “Chúng ta về thôi.”
“Hả?”
– Tiêu Thế nhíu nhíu mày – “Tôi còn chưa nghĩ…”
Không
đợi nói xong, người đã bị dắt tay kéo ra ngoài.
“Mạch,
Mạch Ngôn?”
Chưa
từng gặp qua bộ dáng xúc động của đối phương.
“Tôi
đến gặp mẹ cậu xin lỗi.” – Tô Mạch Ngôn dừng bước, cứng nhắc nói – “Na Na thiếu
cậu một lời giải thích.”
“…..Không
cần.” - Tiêu Thế cười khổ - “Có lẽ Na Na
sẽ nghĩ thông thôi.”
Tuy
rằng lời này nghe qua thực không mấy khả quan.
Tô
Mạch Ngôn muốn nói gì nhưng lại thôi, nhìn y, khóe môi nhếch lên, cầm lấy tay y
tiếp tục đi ra ngoài.
Hãn
Kiện ghé vào một bên vừa rình trộm vừa nghe lén, không khỏi cảm thán: “Ta từng
nghĩ đến, Durex phá sản nhất định sẽ là bi kịch, không thể ngờ rằng, Durex thủng
mới đích thực là bi kịch.”
Thiếu
niên ghé vào sau lưng gã, gác cằm lên vai gá: “Người ta ăn quỵt mà không biết
thu tiền, đó mới gọi là bi kịch.”
“Ai
nói mở nhà hàng nhất định sẽ phải thu tiền cơm?” – Hãn Kiện khinh thường nói,
liếc mắt nhìn cậu – “Như vậy bán quần lót cũng sẽ thu phí quản lý tiểu JJ sao?”
“……..”
Thiếu
niên theo phản xạ có điều kiện nhìn đũng quần, khóe môi run rẩy hắc tuyến.
Hai
người ăn quỵt kia đã ra khỏi cửa.
Mưa
đã dừng, không khí tươi mát ập đến khi mở cửa.
Hãn
Kiện chui từ trong xó ra, đấm đấm cái chân đang bị tê vì ngồi xổm quá lâu,
trong lòng đột nhiên nói ra mấy lời quái dị: “Này, cậu nói thử xem… Hai người
kia, có phải là quá thích hợp không?”
Thiếu
niên liếc mắt nhìn gã, xoay người bước đi.
Hãn Kiện lơ đễnh, vẫn đứng đó vuốt cằm: “Con rể
và nhạc phụ, sẽ dắt tay như thế sao?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét