Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

NTNĐ chương 25-26

Chương 25

Hãn Kiện thấy Tiêu Thế vậy mà tự mình bay từ N thành đến S thành để gặp gã, cảm động đến mức nước mắt giàn dụa, từ xa đã lao tới, như trẻ con ôm lấy bố: “Hanny ~~  em chắc chắn là anh thầm mến em~”

Tiêu Thế đi thẳng một đường, không nghỉ ngơi ở đâu cả, mệt mỏi một tay kéo theo hành lý, một tay kéo Hãn Kiện ra khỏi sân bay: “Mày có biết tập đoàn Danh Thần tổ chức hội nghị ở khách sạn nào không?”

“A?” – Hãn Kiện bị người lôi đi như lôi bao gạo, không hiểu nói – “Đại khái là ở bờ biển Keith (凯斯) đi, lúc đến tao có nghe nói thế…”

Tiêu Thế mỉm cười: “Tốt lắm.”

Cần nhanh chóng đến bên cạnh Mạch Ngôn, tống cổ tên họ An kia….. Tiêu Thế cắn răng, tuyệt đối không thể để cho nhạc phụ đại nhân lạc lối.

Không nghĩ tới khi đến khách sạn Keith thì khoogn có ai ở đó. Quản lý lễ tân uyển chuyển nói cho hai người biết, đoàn hội nghị hôm nay đã lên thuyền ra đảo, sáng mai mới về.


Hành lý trong tay Tiêu Thế rơi xuống đất, trúng chân Hãn Kiện.

Hãn Kiện nhảy dựng lên, ôm chân gào thét: “Chết tiệt! Mày chứa cái gì trong đó thế hả?!”

Tiêu Thế còn đang bị phiền muộn vây quanh, không kiên nhẫn tùy tiện trả lời: “Dao phay.”

“……..”

Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, len lén lùi về sau hai bước.

Hãn Kiện xoa chận, ngổi xổm xuống mở hành lý ra.

“Buổi chiều có thuyền không?” – Tiêu Thế nhíu mày – “Chuyến gần nhất là mấy giờ?”

“Xin ngài chờ một lát, tôi sẽ kiểm tra.” – Nhân viên lễ tân gõ vài chữ trên máy tính, mỉm  cười xin lỗi – “Đêm nay thời tiết không tốt, chiều không có thuyền, có thể chờ ngày mai được không tiên sinh?”

Hãn Kiện mặt tái mét rút từ trong hành lý ra một con dao phay, lắp bắp hỏi: “Ha… Hanny, mày mang dao phay đến đây làm gì…….”

Tiêu Thế một cước đá người sang một bên, không giữ nổi bình tĩnh hỏi nhân viên lễ tân: “Vậy thuyền tư nhân thì sao? Dùng cái gì cũng được, hôm nay tôi phải ra đảo!”

Nhân viên lễ tân nhìn con dao phay kia, khẩn trương nuốt nước bọt: “Cái này…. Rất nguy hiểm…….”

Tiêu Thế lạnh lùng nhìn.

“Bốn giờ chiều, lão Trương trên bến tàu có thuyền về nhà.” – Nhân viên lễ tân vội vàng nói.

S thành vốn là thành phố đảo, trong đó có Z thị là nơi có nhiều danh lam thắng cảnh, thuận lợi cho phát triển du lịch.

Hội nghị chỉ thảo luận trong ba ngày, còn lại là thời gian nghỉ ngơi. Tô Mạch Ngôn và An Duệ cũng không có cách nào từ chối, chỉ còn biết đi theo cả đoàn mà thôi.

Vì thời tiết xấu, biển động khiến cho thuyền chao đảo, Tô Mạch Ngôn cảm thấy có chút không thoải mái. Cũng may An Duệ có thể coi là biết chăm sóc người khác, sau khi xuống thuyền, cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, chỉ còn thấy hơi choáng váng mà thôi.

Bước chân như dẫm lên bông vậy.

“Không sao chứ?” – An Duệ hơi nhíu mày, lo lắng hỏi – “Nếu không thì nói với mọi người, chúng ta về phòng trước?”

Vì hai người đều là nam, nên sẽ không chi tiêu hoang phí, cho nên Tô Mạch Ngôn và An Duệ cùng phòng.

“Được.” – Tô Mạch Ngôn nhìn xuống bàn tay đang cầm tay mình, nhớ tới những lời hôm qua người này nòi, nhưng nhất thời không cự tuyệt, thản nhiên nói – “Phiền cậu.”

An Duệ tựa hồ cảm giác được đối phương không có cảm xúc mâu thuẫn, mỉm cười: “Tôi rất vinh dự.”

Z thị dù sao cũng là một hòn đảo, không giống với các thành thị phồn hoa khác, phần lớn cư dân ở trong các ngôi nhà độc lập, bên ngoài là hoa viên, vô cùng tinh xảo. nhưng khách sạn thì cũng không xa hoa đến thế.

Cửa kính tự động mở ra, An Duệ và Tô Mạch Ngôn rảo bước vào.

Hành lý đã đưa cho nhân viên tiếp đón đem đến phòng từ trước. An Duệ đi đến quầy lễ tân lấy chìa khóa, Tô Mạch Ngôn đứng bên cạnh chờ.

Có lẽ do tối trời, nên trong đại sảnh lúc này không có nhiều người, có một nam nhân đeo kính, có vẻ  lịch sự nhã nhặn đang ngồi ở ghế chờ gần cửa sổ lật cuốn tạp chí trong tay.

Tựa hồ cảm giác được ánh nhìn của Tô Mạch Ngôn, nam nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lanh lợi khẽ liếc nhìn, khóe môi nhếch lên, tạo thành một nụ cười đùa cợt.

Tô Mạch Ngôn nhíu nhíu mày, cảm giác đối phương nhìn có điểm quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

An Duệ đến sau hăn cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Vừa dứt lời, nam nhân kia đột nhiên đứng dậy, tự nhiên buông tạp chí, tiến về phía hai người.

An Duệ khẽ run người.

Tô Mạch Ngôn nhíu mày: “Cậu quen à?”

“Ừm.” – An Duệ do dự một chút – “Một người bạn.”

“Đã lâu không gặp.” – Nam nhân nhã nhặn đi đến trước mặt hai người, khóe môi dường như có thói quen vẫn giữ nụ cười châm chọc, cảm giác nói với Tô Mạch Ngôn, nhưng ánh mắt lại chưa rời khỏi An Duệ một giây nào – “Thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp nhau.”

“A Triết….” – An Duệ có chút bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói – “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi không thể ở đây sao?” – Lục Kính Triết đẩy gọng kính, khiêu khích nói – “Không phải mỗi mình cậu được nghỉ đâu nhá.”

“Tôi không phải có ý đó.”

Lục Kính Triết bĩu môi, không nhìn hắn, ngược lại quay sang phía Tô Mạch Ngôn nói: “Lần trước đi đánh tennis, ngài làm cho tôi không thể nào quên được, trưởng phòng đại nhân băng lãnh trong truyền thuyết.”

Tô Mạch Ngôn mặt không chút thay đổi liếc nhìn Lục Kính Triết một cái: “Không ấn tượng.”

“………….”

Khóe miệng Lục Kính Triết co rút.

Tô Mạch Ngôn giật khỏi bàn tay của An Duệ vẫn nắm lấy cổ tay mình: “Tôi về phòng trước.”

“Trưởng phòng.” – An Duệ nhíu mày – “Anh…..”

Tô Mạch Ngôn đi được hai bước, đột nhiên quay lại, thản nhiên nói: “Chuyện riêng của cậu, không liên quan đến tôi.”

Nhưng mà đến khi vào trong thang máy, cả người y dường như vô lực, tựa vào tấm gương trơn bóng lạnh lẽo.

Thiếu chút nữa……. Chỉ kém một chút nữa, đã tin tưởng lời nói của An Duệ. Đáng tiếc mình không phải là thanh niên nông nổi, mà cậu ta cũng không phải thật tình.

Mật ngọt chết ruồi.

Lục Kính Triết xuất hiện, cùng với ánh mắt tràn ngập địch ý kia, không khác gì cầm một cây gậy hung hăng đập vào đầu.

Một chút một chút, càng ngày càng thấy thêm tỉnh táo.

An Duệ nói đúng.

Bởi vì không ngừng vuột mất, không ngừng trốn chạy, càng ngày càng già, ngược lại tâm tình càng lúc càng thêm cẩn thận, lo được lo mất, sợ đầu sợ đuôi.

Với người thành thật như Tiêu Thế còn đối xử như thế, vậy thì làm sao có thể tin tưởng một con người hào hoa lãng tử đây?

Tô Mạch Ngôn mím chặt môi.

Đã già thế rồi, một chân đã muốn bước vào quan tài rồi, cho dù là một mình thì sao? Không cần thiết lại phải đi tìm một lời hứa vu vơ nào đó.

Thật choáng váng.

Chỉ cần qua góc cua kia là đến phòng của mình, nghe thấy bên ngoài đã mưa to, còn có sấm chớp ầm ầm.

Trời về chiều, là thời gian bị nguyền rủa trong truyền thuyết, ma quỷ âm u xuất hiện trong không trung, là thời khắc ma quỷ gặp gỡ.

Tô Mạch Ngôn cúi đầu, bước tiếp.

Hắn chỉ là có chút mệt mỏi, đã lâu lắm rồi, không biết là bao nhiêu năm, hắn chưa từng thử đối xử tốt với ai, cũng không nhận lòng tốt của người nào.

Nhưng hắn là nam nhân, cũng không thể tùy tiện mà sống được.

Có thể an tâm, cũng chỉ là bên người kia mà thôi.

Trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi giày ướt sung màu trắng, cùng với một chiếc quần dài lấm bẩn.

Tô Mạch Ngôn run rẩy, hơi hơi ngẩng đầu.

Tiêu Thế ngồi dựa lưng vào ván cửa, cười nhe hàm răng trắng: “Cuối cùng thì ngài cũng về, nhạc phụ đại nhân.”

Tô Mạch Ngôn sợ sệt  ba giây, cau mày nhìn thanh niên tươi cười ôn nhu trước mặt, tựa hồ không nhận biết được người đứng trước mình là ảo ảnh, hay là mình đang mơ nữa.

Đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau.

Hắn thong thả ngồi xuống, sau đó, mệt mỏi tựa trán lên vai người kia.

“Mạch, Mạch Ngôn?” – Tiêu Thế kinh hoàng.

Không biết đối phương bị làm sao nữa, Tiêu Thế tay chân luống cuống, muốn đứng dậy xem xét, lại bị Tô Mạch Ngôn giữ lại.

“Có chút mệt.” – Tô Mạch Ngôn tựa vào vai y, cảm thụ nhiệt độ trên người y đang hâm nóng chính bản thân mình, thản nhiên nói – “Chờ một chút là ổn rồi.”

Tiêu Thế cứng ngắc một hồi, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Y ngửa đầu tựa vào cánh cửa, thấy đối phương bình yên làm tâm tình y cũng thả lỏng hơn. Nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đối phương, y mỉm cười ôn nhu nói: “Được rồi, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi.”

Chương 26

Sao cậu lại tới đây?

Tô Mạch Ngôn thả lỏng người ngồi trên giường, nhìn chính mình vì ôm người kia mà một thân tây trang giờ ẩm ướt, ngón tay từng đợt nóng lên.

“Ách.” – Tiêu Thế cởi bỏ bộ quần áo ướt lạnh lẽo dính trên người, ánh mắt trốn tránh dòng suy nghĩ, xấu hổ cười nói: “Tôi đến đây chơi cùng một người bạn, vừa khéo…….”

Tô Mạch Ngôn nhíu nhíu mày: “Bạn sao?”

“Đúng thế.” – Áo đã cởi hết, toàn bộ thân thể lộ ra, Tiêu Thế không để ý, tiếp tục lau tóc do bị mưa ướt – “Là Hãn Kiện đó, ngài đã gặp rồi.”

“…… À.”

Tô Mạch Ngôn bị mỹ nam cởi trần trước mặt làm cho cứng ngắc cả người, không biết làm sao để dời mắt đi.

Tiêu Thế nghi hoặc một lát, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: “Tôi với cậu ta chỉ là bạn bè mà thôi, không có quan hệ gì khác đâu.”

Tô Mạch Ngôn cứng ngắc gật đầu, thân thể của đối phương tiến đến gần, tim hắn cũng sắp muốn rớt khỏi ngực rồi: “Tôi đã biết. Cậu có muốn tắm……tắm rửa trước không?”

Nói xong vành tai lại đỏ lên,  cả người bật dậy, nói: “Tôi có việc đi ra ngoài một chút, cậu…. Đêm nay ở đâu?”

“Bạn tôi đặt phòng rồi.” – Tiêu Thế mặc quần đùi đứng ở giữa phòng, nhìn hắn cười co quắp – “Ngay sát vách thôi, nhưng mà……”

“……Tốt.”

Tô Mạch Ngôn gật đầu, sau đó lao nhanh khỏi phòng.

“Nhưng mà……” – Tiêu Thế nhìn theo cánh cửa bị đóng lại, chán nản ủ rũ người – “Tôi có thể ở lại đây được không?”

Tô Mạch Ngôn lượn một vòng không mục đích ở dưới hoa viên của khách sạn, trái phải đều là người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trốn đi đâu.

Vừa mới mưa xong, trong vườn không khí rất mát mẻ. Một đám nam thanh nữ tú trong đoàn lấy bia tươi mở tiệc BBQ, ánh lửa phản chiếu những khuôn mặt tươi cười chăm chú vào đám tôm hùm.

Hắn cố ý tránh đám người, đầu óc loạn cào cào hết cả lên, đi vòng vòng, bất giác đi đến góc khuất sau một bụi cậy, chợt nghe thấy tiếng hai người tranh cãi.

Thật là lão thổ công nghe lén khắp nơi, nhưng mà nhạc phụ đại nhân lại nghe được.

Hắn nghe thấy nam nhân đeo kính kia nói: “Cậu cũng thấy đấy, người ta với cậu ngay nửa điểm cảm giác cũng không có, nhiệt huyết đặt hết vào người khác rồi, cậu còn muốn đùa giỡn gì nữa?”

An Duệ hờ hững nói: “Sao cậu biết là tôi đang đùa?”

“….... Bởi vì cậu chưa từng thật lòng bao giờ.”

“Chưa từng không có nghĩa là sẽ không.”

Tô Mạch Ngôn nín thở, nhìn thấy ánh trăng làm lộ bóng mình trên đất, vội vàng rụt lại nấp sau gốc cây.

Lục Kính Triết đột nhiên kích động, không thể tin được nói: “Mắt cậu có vấn đề, cho dù là thật thì cũng không thể là anh ta!”

Âm thanh của An Duệ vẫn hờ hững như cũ: “Vậy là ai? Cậu sao?”

“………..”

“A Triết, vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, không nên tiếp tục nữa.”

“……… Cậu nói là cậu nghiêm túc.”

Trầm mặc một hồi lâu.

Tô Mạch Ngôn nghe được An Duệ khẽ cười: “Bởi vì anh ấy sẽ không đùa giỡn tôi.”

“………..”

Lục Kính Triết không nói gì, An Duệ tâm tình có chút sung sướng hỏi lại: “Cậu biết vì sao tôi để ý đến anh ấy không?”

“Vì sao?” – Thanh âm có chút tối nghĩa.

“Bắt đầu từ khi tôii chán ghét bộ dạng giả bộ của anh ta.” – An Duệ cười nói, ngữ khí buồn bã – “Sau đó một ngày, tôi phát hiện, bất luận là đi đến đâu, anh ấy đều thực cẩn thận soi gương, thậm chí là từ các tấm gương ven đường. Tôi nghĩ là anh ta tự kỉ, không nghĩ là tự ti…… Thật kỳ quái, cho dù mỗi người trên thế giới này đều tự ti, cũng không phải là anh ta. Dần dần, mỗi ngày nhìn anh ấy nghiêm túc làm việc, nghiêm túc đối xử với mọi người, nghiêm túc mà sống, khắc chế mà ẩn nhẫn…… Đối mặt với một người như vậy, cảm thấy nếu khi dễ sẽ rất tuyệt……”

“……. Thật thú vị.”

“Còn khi thực sự muốn khi dễ, đối mặt với ánh mắt thẳng tắp kia, lại đột nhiên không hạ thủ.” – An Duệ nặng nề cười, nghiền ngẫm – “Không phải rất khó sao? Tôi muốn quý trọng một người.”

Tô Mạch Ngôn nhíu mày, có chút không hiểu nổi.

Hắn yên lặng xoay người, nhẹ nhàng đi về phía hoa viên.

Trước khi rời đi, hắn nghe thấy Lục Kính Triết cười khổ: “Vậy vì sao còn muốn lên giường với tôi?”

“……..”

An Duệ nói gì đó hắn không nghe rõ.

Tô Mạch Ngôn nghĩ, chỉ cần biết đến thế, là đủ rồi.

Quay lại phòng, Tiêu Thế đã mặc áo ngủ ngồi trên giường của hắn xem tạp chí, nghe được tiếng hắn mở cửa, liền nhảy từ trên giường xuống: “Về rồi à?”

“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn thở dài, nhíu mày nói – “Sao cậu không về phòng?”

“Khụ khụ.” – Tiêu Thế quẫn bách ho khan hai tiếng – “Bạn tôi dẫn người về, ngài cũng biết, chính là cái đó…….”

Tô Mạch Ngôn liếc mắt nhìn y: “…… paid for sex?”

Tiêu Thế nhắm mắt, trong lòng mặc niệm vài lần: “Tiện Tiện, thực xin lỗi mày.” – Mới hùng dũng nắm chặt tay, gật đầu: “Đúng thế.”

“…………..”

Tô Mạch Ngôn nới lỏng caravat, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi tắm rửa.”

Phòng tắm đóng cái rầm lại trước mặt Tiêu Thế.

Đồng….. Đồng ý rồi?

Tiêu Thế trừng mắt, một lúc lâu sau mới ngồi mạnh xuống giường.

Nguy hiểm thật……. Đêm nay bất luận là thế nào, cũng không thể để nhạc phụ đại nhân và sắc lang chung phòng. Ai biết tên háo sắc kia sẽ làm ra chuyện gì?

Ngoài cửa đột nhiên có người bấm chuông, Tiêu Thế nhíu mày, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, không hờn giận hỏi: “Ai?”

“Tao……..”

Nghe tiếng thôi cũng có thể tưởng tượng ra đối phương có bao nhiêu khổ sở.

Tiêu Thế hắc tuyến đi ra mở cửa, nhìn thấy Hãn Kiện một thân áo ngủ hoàng kim mỹ lệ hoa lá cành, ôm gối đứng đó: “Hanny, anh đi lâu không về, người ta sợ……….”

Tiêu Thế không nói gì, “Sợ sẽ tìm người ngủ cùng anh a.”

Bồi ngủ?

Hãn Kiện nháy mắt có liên tưởng không tốt, ánh mắt của con sói non kia, trong đêm tối, có cảm giác như nó sắp nuốt chửng mình.

Gã rùng mình, lắc lắc đầu: “Trừ mày ra tao không ngủ với người khác.”

“……. Đêm nay tao không về ngủ.”

Hãn Kiện run run chỉ tay vào y: “Mày là đồ không có nghĩa khí. Tốt xấu gì cũng đều là đàn ông, vì cái gì tao lại kém lão già nhà mày?”

Tiêu Thế nhíu mày: “Mày nói ai là lão già?”

Hốc mắt bắt đầu phiếm hồng: “….. Anh ….. hung dữ với người ta……..”

“Ngoan…..” – Tiêu Thế quẳng sang một cái nhìn xem thường, nắm bả vai Hãn Kiện, xoay 180 độ, bồi thêm một cước vào mông – “Về ngủ đi.”

Rầm.

Đóng cửa lại, chính mình thì thoải mái nhảy lên giường Tô Mạch Ngôn, chiếm cứ một góc, đắc ý nghĩ: “Đêm nay canh giữ bên người nhạc phụ đại nhân, xem ai dám làm gì?”

Nếu như y biết tình huống hiện tại của Tô Mạch Ngôn, nhất định sẽ hối hận vạn phần.

Kỳ thật vấn đề không nằm ở chỗ người khác sẽ làm gì Tô Mạch Ngôn, mà là Tô Mạch Ngôn đang nghĩ sẽ làm gì người khác -_-|||

Tô Mạch Ngôn bình tĩnh rửa mặt, chọc chọc lên má, vừa lòng nhếch khóe miệng lên, trong gương hiện lên gương mặt cương thi đông lạnh nghìn năm đang mỉm cười.

Cúi đầu nhìn trang phục trên người.

Áo tắm rộng mở, lộ ra một mảng lớn phần ngực trắng nón, nếu như cử động mạnh, có thể nhìn thấy được nhũ tiêm ướt át hồng tươi.

Vạch vạt áo lên nhìn nhìn, cũng được….. lông chân cũng không nhiều lắm.

Một tay túm lấy vạt áo lên đến bên hông, lộ ra phiến mông trắng nõn, chiếc quần lót chữ T gợi cảm bao bọc, còn tản mát ra hương chanh dìu dịu.

…………

Tô Mạch Ngôn bổ nhào đến bên tường, đầu đập rầm rầm vào tường.

Mày định làm gì thế!

Một lão già như mày còn muốn gì!

Cái lão già không biết xấu hổ như mày còn định làm gì!

“Mạch Ngôn.”

Con rể không chút cảm kích gọi hắn, giờ phút này giống như dê non dâng lên đến miệng sói, mười phần vô tội.

Nhạc phụ đại nhân bình tĩnh tạm dừng hành động tự hại bản thân, bình tĩnh: “Cái gì?”

“Sao ở khách sạn cũng có chim gõ kiến?”

“……….”

“………..”

Tiêu Thế nằm trên giường, đột nhiên ý thức được vấn đề mình vừa hỏi có chút ngu ngốc.

Cửa phòng tắm mở ra.

Tô Mạch Ngôn đi dép lê, bàn chân trắng nõn ướt át bước ra, cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng trả lời vấn đề ngu ngốc.

“Con ở trong nhà kia cùng đến đây.”

Đến khi đi ngủ, An Duệ cũng vẫn không về phòng.

Nhạc phụ con rể hai người cực kì ăn ý cùng chờ, hai người nằm song song cứng đơ trên giường, hai tay trang trọng đặt trước ngực, giống như tân nương đêm động phòng chờ mong dâng hiến trinh tiết.

Nhạc phụ đại nhân thì cảm thấy trong lòng mình như có một con sói chỉ chực lao ra -_-|||

Tiêu Thế không được tự nhiên nghiêng người, sợ đụng vào Tô Mạch Ngôn, nửa mông đã nằm ra ngoài giường.

Kỳ thật giường cũng không nhỏ, nhưng mà hai nam nhân cao mét tám cùng nằm song song, cũng không thể tính là thoải mái được.

“Không cần tự chịu khổ.” – Nhạc phụ đại nhân thản nhiên trần thuật, tiếng nói lạnh lùng.

“….. Vâng.” – Con rể ngoan ngoãn nằm dịch vào.

Dường như sữa tắm nhạc phụ đại nhân dùng là vị chanh, có pha thêm chút bạc hà. Không thể xác định rõ mùi, Tiêu Thế nhịn không được vươn người qua hít hít.

Thân thể Tô Mạch Ngôn cứng đờ.

“A…….” – Tựa hồ ý thức được hành vi thất lễ của mình, Tiêu Thế đỏ mặt, vội vàng lùi lại – “Chỉ là cảm thấy hương vị rất quen.”

“Cậu từng dùng rồi.”

“…… A, đúng thế, tôi đã dùng rồi.”

Tiêu Thế gượng cười hai tiếng, nghĩ rằng, nhưng mà cũng không giống hương vị trên cơ thể ngài chút nào a…. Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân chính là cơ thể có mùi thơm tự nhiên trong truyền thuyết sao?

Nhìn khuôn mặt kia, nếu là phụ nữ…….

Một nữ nhân với khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng hiện lên trong đầu Tiêu Thế………. Càng tưởng tượng càng đáng sợ, Tiêu Thế hắc tuyến, lắc lắc đầu xóa đi suy nghĩ vớ vẩn.

Trong bóng tối, Tô Mạch Ngôn trở mình, ngón tay lạnh lẽo bắt được tay Tiêu Thế.

Tiêu Thế sợ run người: “Ách?”

Đặt bàn tay của đối phương lên hông mình, Tô Mạch Ngôn cố gắng kiềm chế trái tim đang cuồng lên, cố gắng bình tĩnh như không có gì nói: “Như vậy, sẽ không phải chen chúc.”

Nhưng cũng rất nóng.

Tiêu Thế cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ không đúng chỗ nào, ngón tay chỉ cần hơi động, là có thể bắt lấy thắt lưng gầy gò của đối phương.

Có chút quá mức  thân mật.

Y nhíu nhíu mày, vừa định giơ tay lên, Tô Mạch Ngôn đột nhiên ngồi dậy, thiếu chút nữa đem Tiêu Thế đang quấn trên người hắn hất xuống giường.

Tiêu Thế ngạc nhiên, cà lăm hỏi: “Sao, làm sao thế?”

Nhạc phụ đại nhân cúi đầu, cái gáy trắng nõn lộ ra dưới ánh trăng nhu hòa.

Thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Tôi sang giường khác ngủ.”

Khác? Giường khác………..?!

Tiêu Thế dại ra một chút, rồi mở to mắt.

Không phải là giường của An sắc lang sao?!

Nhạc phụ đại nhân muốn đưa dê vào miệng cọp sao!


Lửa giận đột nhiên bốc lên, Tiêu Thế một tay kéo người về giường, một tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng hắn, một chân dùng toàn lực đè lên người đối phương, đầu gác lên cái trán đã cứng ngắc, làm bộ đang ngủ, thì thầm: “Cứ như vậy ngủ đi, tuyệt đối không cho đi, tuyệt đối…….”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét