Chương 1
“Sở đội trưởng, đây là toàn bộ tư liệu của vụ án mất tích lần này.” Một tiểu
hình cảnh trong tay cầm một bìa hồ sơ hình chữ U kẹp tài liệu trong đó đặt lên
bàn đội trưởng của bọn họ.
“Hảo, ta đã biết. Tiểu tống, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi, đều theo vụ
án nhiều ngày như thế rồi.” Sở Phi Dương nhu nhu cái ấn đường đang phát nhiệt ,
hai mắt mệt mỏi rã rời chớp liên tục.
Tiểu hình cảnh gật đầu, xoay người hướng ra phía ngoài đi hai bước, lại có
chút do dự quay đầu lại nói: “Sở đội trưởng, ngươi cũng trở về ngủ một giấc đi.
Cho dù có là án tử thì bây giờ cũng không gấp được, các anh em đã lục soát vẫn
không có đầu mối nào.”
Sở Phi Dương quay đầu hướng hắn cười cười, tiểu hình cảnh mới yên tâm mà đi
ra ngoài, cẩn thận đem cửa khép lại.
Sở Phi Dương thở dài một hơi, mở ra cái bì kẹp tư liệu, trang thứ nhất dán ảnh
chụp của thiếu niên mất tích , tóc nhuộm màu vàng lộn xộn rủ xuống, nhưng ngoài
ý muốn lộ ra khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lộ ra ánh nhìn trong suốt như thấu triệt
hắc bạch phân minh, môi hơi mím chặt hiện ra một tia quật cường.
“Tính danh: Niên Hoa, sinh viên trường Đại Học T. . .” Sở Phi Dương chậm
rãi nhìn, đem tập tư liệu úp lên mặt, ngửa đầu nửa nằm ở trên ghế, hai chân
thon dài gác trên mặt bàn.
Để giải quyết vụ án buôn lậu thuốc phiện lien quan đến xã hội đen, mọi người
trong tổ đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, người dù làm bằng sắt cũng sắp không
thể chống đỡ được. Mới vừa đem vụ án tử kia điều tra ra, thì cái vụ án mất tích
này lại kéo nhau mà tới.
Sở Phi Dương vốn định nhắm mắt dưỡng thần một hồi, không nghĩ tới vừa nhắm mắt
đã ngủ, khi tỉnh lại thì đã là 2 giờ chiều. Sở Phi Dương đứng dậy duỗi tay vươn
chân, cảm thấy cả người tràn ngập tinh lực. Hắn vừa định xem tiếp tư liệu lúc
nãy, cửa vang lên hai tiếng gõ, rồi sau đó tiểu Vương ở trong tổ thận trọng tiến
tới bên cạnh.
“Đầu nhi, có một sinh viên kêu Lâm Lập muốn gặp ngươi, hắn là bằng hữu của
người bị hại kia.”
Sở Phi Dương liền dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt, buông tư liệu đứng dậy đi
ra ngoài: “Hảo, ta đi xem.”
Nam hài đang ngồi trong phòng khách nhìn qua chỉ mới có mười tám mười chín
tuổi, hai đầu chân mày đang nhíu lại nhìn cái ly trà trên bàn đang bốc nhiệt ở
trước mặt, thần sắc ngưng trọng nhưng hiện ra vài phần trưởng thanh.
“Nhĩ hảo, là ngươi muốn gặp ta? Ngươi là bạn của người bị hại?” Sở Phi
Dương đi vào, một tay đút trong túi quần, đứng ở đối diện nam hài.
Lâm Lập quan sát nam nhân ở trước mặt một chút, mới mở miệng nói: “Ngươi
chính là Sở đại đội trưởng? ! Ngươi so với ở trên mặt báo thoạt nhìn vẫn trẻ
hơn.”
Sở Phi Dương nở nụ cười, tự mình cầm cái chén đang úp lên, ngồi ở trên sô
pha đối diện Lâm Lập.
“Còn nữa, thỉnh không nên kêu bằng hữu của ta là người bị hại, chí ít ở trước
mặt ta không nên xưng hô hắn như thế. Hắn gọi là Niên Hoa.” Lâm Lập nhăn mặt
nhíu mày nhìn Sở Phi Dương, “Ta biết hắn nhất định không có bị hại, chính là
các ngươi tìm không được hắn mà thôi.”
“Được rồi, ta xin lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp.” Sở Phi Dương mỉm cười
nói, ” mời ngươi nói rõ ý đồ đến đây đi, hay là ngươi cung cấp đầu mối có khả
năng giúp chúng ta tìm được bằng hữu của ngươi.”
Lâm Lập cắn cắn môi, cái động tác này khiến cho hắn thoạt nhìn phù hợp với
tuổi của hắn hơn, nói rằng: “Ta hiện tại cũng không có đầu mối. Ta đến chỉ là
muốn đưa ra hai cái thỉnh cầu. Đầu tiên ta yêu cầu tham gia điều tra cùng cảnh
sát, tiếp nữa, ta muốn gặp người báo án.”
Sở Phi Dương nhíu đầu mày: “Tham gia điều tra của cảnh sát? Ngươi lấy thân
phận gì?”
“Chuyên gia.” Lâm Lập cố gắng ưỡn ngực nói.
Sở Phi Dương không nhịn được cười: “Tiểu đồng học, ngươi không phải thám tử
chuyên nghiệp đi, chuyên gia của cảnh sát chúng ta là đủ rồi.”
“Ta điều không phải thám tử chuyên nghiệp, ta là vật lý chuyên nghiệp. Tuy
rằng ta hiện tại mới học năm ba, nhưng ta đã theo Quân giáo thụ bắt đầu tố
nghiên cứu rồi. Ta tham gia hơn ba lần hội nghị quốc tế học thuật, phát biểu
hai bài luận văn SCI.” Lâm Lập bình tĩnh nói.
Sở Phi Dương vừa nghe đến học thuật loại đông tây này liền đau đầu, giơ tay
lên nói: “Hảo hảo, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, thế nhưng muốn theo chúng ta
phá án thì không quan hệ gì hết.”
“Cùng án tử khác không có vấn đề gì, cùng cái án tử này có quan hệ.” Lâm Lập
nói, “Ta sẽ không đối với ngươi nói dối, Quân giáo thụ cũng khả dĩ làm chứng.
Chỉ là bây giờ còn vô pháp đối với các ngươi giải thích.”
Sở Phi Dương đối với cái loại thuyết pháp này là tối phiền phức, cũng lười
truy vấn, lại nói: ” Án tử này, trừ bằng hữu ngươi mất tích tương đối kỳ dị ở
ngoài, cũng không có gì đặc biệt so với địa phương khác. Nếu như ngươi xuất
phát từ bằng hữu đạo nghĩa, cố ý nói muốn tham gia điều tra, cũng không phải là
không thể được. Chỉ là yêu cầu thứ hai của ngươi, muốn gặp người báo án, sợ rằng
không được.”
“Vì cái gì? Ta cũng sẽ không uy hiếp sự an toàn của bản thân cô ta.” Lâm Lập
có chút vội la lên.
“Đây là người báo án yêu cầu , người báo án yêu cầu cảnh sát bảo vệ 24 tiếng
đồng hồ, hơn nữa không muốn gặp bất luận kẻ nào. Tuy rằng cá nhân ta nghĩ cần
phải vậy, bất quá của tâm trạng của cô gái hiện nay thập phần không ổn, tựa hồ
tâm lý sợ hãi đấn cực độ cùng với cảm giác không an toàn, chúng ta phải bảo đảm
đến khi cô ấy ổn định trước, mới thuận tiện hỏi han sau này.”
Sở Phi Dương nói xong, nhìn Lâm Lập hạ thấp tầm mắt lặng yên không nói, cười
cười lại nói: “Theo ta được biết, ngươi là bạn trai cô ấy sao, mà cô gái đó
chính là bạn gái của bạn ngươi “
Lâm Lập ngẩng đầu nhìn hướng Sở Phi Dương: “Ta không rõ ý tứ của ngươi.”
Sở Phi Dương cười giơ hai tay lên nói: “Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì
khác. Sinh viên bây giờ a ── “
“Sự tình điều không phải như ngươi tưởng vậy.” Lâm Lập đột nhiên nói, “Ta
căn bản không thương nàng, ngược lại ta rất ghét nàng. Nếu như không phải do
nàng, bạn ta sẽ không một chân bước vào hắc đạo. Hiện tại cũng bởi do nàng mới
mất tích, ta hận nàng.” vẻ mặt chán ghét khi nói của Lâm Lập, tựa hồ thực sự hắn
rất chán ghét khi nói về cái nữ nhân kia .
“Sở dĩ ngươi đoạt bạn gái của Niên Hoa, là muốn đem hắn từ hắc đạo kéo trở
về?” Sở Phi Dương rút ra một điếu thuốc hướng Lâm Lập mời một cái, Lâm Lập tỏ vẻ
không ngại sau đó hắn liền châm điếu thuốc, hút một cái thật dài.
Lâm Lập có chút chán nản nói: “Ta thừa nhận khi đó ta quá ngây thơ. . .”
Sở Phi Dương xen lời hắn: “Hiện tại yêu cầu đó không được. Ngươi yêu cầu
tham gia điều tra cũng không phải không được, thế nhưng chỉ có một lòng nhiệt
huyết vì tình cảm bạn bè thôi thì chưa đủ. Nói một chút suy nghĩ của ngươi đi,
ta xem ngươi có đủ tư cách mở cái cửa này hay không.”
Lâm Lập lắc đầu nói: “Ta nói rồi, ta bây giờ giải thích cho ngươi thì ngươi
cũng nghe không hiểu được, hơn nữa cái này liên quan đến đề tài nghiên cứu chưa
có công khai của Quân giáo, ta không thể tùy tiện cùng người khác nói. Ta chỉ
có khả năng nói cho ngươi, khả năng này cùng đề tài chúng ta nghiên cứu có lien
quan.”
“Loại giải thích này ta không tiếp thu.” Sở Phi Dương nhíu mày, rồi phun ra
một ngụm khói nói, “Ngươi nếu như vô pháp thuyết phục ta, ta cũng vô pháp thuyết
phục thượng cấp của ta cùng tổ viên chấp nhận ngươi tham gia điều tra.”
“Ngươi muốn ta giải thích cũng được, vậy ngươi trước tiên học khóa học căn
bản của vật lý đại học là được.” Lâm Lập trừng trứ con mắt nói.
Sở Phi Dương còn chưa mở miệng, điện thoại di động của Lâm Lập đột nhiên
vang lên. Không phải thanh niên nhân thời nay đều yêu cái loại nhạc chuông đủ
loại đa dạng tiếng, mà cái điện thoại này tiếng chuông chỉ là loại âm nhạc đơn
giản.
Lâm Lập nhìn mắt màn hình điện thoại di động, liền hướng Sở Phi Dương có ý
muốn nhận cuộc điện thoại, tại Sở Phi Dương trước mặt mở máy tiếp nhận.
“Uy, Quân lão sư.”
Sở Phi Dương nghe thấy từ ống nghe của điện thoại di động truyền đến một giọng
nam, ngực đột nhiên nảy lên một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Quân lão sư a, Quân. . .
“Sở đội trưởng, Quân giáo sư muốn cùng ngươi nói chuyện, hắn có thể thay ta
giải thích.” Lâm Lập đem điện thoại đưa cho hắn.
Sở Phi Dương dụi tàn thuốc, nhìn cái thân máy điện thoại ngắn gọn, ống nghe
lúc này đang lẳng lặng hướng tới hắn, một tín hiệu báo vang lên, có một người
đã lẳng lặng đang chờ đợi hắn trả lời.
Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên trong lúc đó hắn có một loại cảm giác thương hải
tang điền khó có thể miêu tả được, cảm giác xa xôi lâu lắm rồi . Phảng phất như
có một cái gì đó xuyên qua không gian cùng thời gian, từ cổ xưa đến giờ ── hay
là từ cái khoảnh khắc khi vũ trụ bắt đầu, khi trân bảo mỹ lệ của hắn, chậm rãi
đi vào trong tâm của hắn. ( đoạn này ta chém, edit khó quá, chỉ hiểu đây là khi
Dương ca cảm nhận cái cảm giác quen thuộc từ lâu lắm rồi, có thể là từ ngàn xưa
tới giờ, lưu luyến không thể quên được.)
Sở Phi Dương tiếp nhận điện thoại di động đặt ở tai, nhẹ nhàng mà “uy” một
tiếng, nói tên: “Nhĩ hảo, ta là Sở Phi Dương.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét