Chính văn chương thứ chín mươi lăm:
Sở Phi Dương từ lâu đã cảm nhận được hàn khí ập đến sau lưng, địa đạo này chỉ có một đường, không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể đem Quân Thư Ảnh bảo hộ chặt chẽ, phi thân lên, tại trên không trung điểm mũi chân đạp vào thạch bích, mượn lực nhảy sang một hướng khác, nấp sau một gờ đá nhô ra, đem Quân Thư Ảnh đặt giữa vách đá cùng thân thể mình.
Sở Phi Dương nhìn lại, đoạn địa đạo này có hơi gấp khúc, đám băng tiễn bắn thẳng đến cắm vào trên thạch bích, rồi vỡ thành nhiều mảnh cùng đám đá vụn văng tung toé.
Sở Vân Phi lôi Nguyên Tình chạy tới, thân thiết hỏi: " Sở đại ca, hai huynh không có việc gì chứ?"
Sở Phi Dương lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, Nguyên Tình đột nhiên trầm sắc mặt, như lâm đại địch nói: " Có chuyện rồi, nhanh rời khỏi nơi đây!"
Sở Phi Dương từ lâu đã cảm nhận được hàn khí ập đến sau lưng, địa đạo này chỉ có một đường, không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể đem Quân Thư Ảnh bảo hộ chặt chẽ, phi thân lên, tại trên không trung điểm mũi chân đạp vào thạch bích, mượn lực nhảy sang một hướng khác, nấp sau một gờ đá nhô ra, đem Quân Thư Ảnh đặt giữa vách đá cùng thân thể mình.
Sở Phi Dương nhìn lại, đoạn địa đạo này có hơi gấp khúc, đám băng tiễn bắn thẳng đến cắm vào trên thạch bích, rồi vỡ thành nhiều mảnh cùng đám đá vụn văng tung toé.
Sở Vân Phi lôi Nguyên Tình chạy tới, thân thiết hỏi: " Sở đại ca, hai huynh không có việc gì chứ?"
Sở Phi Dương lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, Nguyên Tình đột nhiên trầm sắc mặt, như lâm đại địch nói: " Có chuyện rồi, nhanh rời khỏi nơi đây!"
Sở Vân Phi không hiểu nguyên do, nhưng thấy sắc mặt Nguyên Tình thì đã biết tình thế nghiêm trọng, lập tức không hỏi nhiều, kéo Nguyên Tình tiếp tục chạy ra ngoài, trong miệng kêu lên " Sở đại ca nhanh lên một chút!"
Sở Phi Dương vừa định ôm lấy Quân Thư Ảnh, thì cảm thấy ngón tay Quân Thư Ảnh khẽ động. trong lòng hắn căng thẳng, nhìn về phía khuôn mặt Quân Thư Ảnh, đã thấy mi mắt hắn run run, rồi chậm rãi mở mắt ra!
" Thư Ảnh--" trong ngực Sở Phi Dương kinh hỉ đến tột cùng, lúc mở miệng thì cẩn thận vô cùng, như sợ kinh hách đến cái gì đó.
Quân Thư Ảnh chỉ hé mắt, vì khó chịu mà một nữa nhắm lại, môi giật giật, tiếng nói khàn khàn: " Chói quá."
Sở Phi Dương cuống quýt lấy tay che trên mắt Quân Thư Ảnh: " Ngươi ngủ lâu lắm rồi, đừng mở mắt vội, sẽ thụ thương."
Lòng bàn tay tạo ra một bóng râm, làm cho hai mắt Quân Thư Ảnh thấy dễ chịu hơn. Hắn chớp chớp mắt, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Sở Phi Dương. Cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay truyền đến tận tâm, Sở Phi Dương chỉ cảm thấy trong tâm mềm mại tựa như muốn hoá thành một hồ nước mùa xuân. Xuyên qua kẽ ngón tay nhìn nhau cái liếc mắt tựa như lâu đến vạn năm, kỳ thực bất quá chỉ trong nháy mắt.
Quân Thư Ảnh khẽ mở mắt một cách khó khăn, qua kẽ ngón tay nhìn Sở Phi Dương, trên đỉnh động hiện lên bạch quang mờ nhạt. Ánh sáng lọt qua khe hở cường liệt đến mức khiến cho hai mắt khô khốc đau nhức, nhưng hắn vẫn thấy được vết nứt trên đỉnh động ngày càng mở rộng, từ vết rạn đó chậm rãi nhỏ ra từng giọt nước màu xanh đậm. Theo vết rạn, từng giọt nước màu sắc kỳ lạ đó rơi càng lúc càng nhanh, từ phía xa xa đang chảy dọc tới chỗ bọn họ, thoáng một cái đã đến rất gần.
" Phi Dương, nguy hiểm!" Quân Thư Ảnh cố lên tiếng, khe hở càng ngày càng lớn cùng dịch thể kỳ dị chảy ra từ đó khiến cho đầu óc hắn căn bản không mê man như cũ được nữa, gần như vô thức, Quân Thư Ảnh đem toàn bộ khí lực trong cơ thể dồn vào cánh tay, dùng sức đẩy Sở Phi Dương ra.
Trong tầm nhìn bạch quang càng mạnh mẽ, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên rồi lại tối sầm, hai mắt đau đớn đến mức chịu không nổi, vội vã nhắm lại hai mắt.
Sở Phi Dương bất ngờ nên không đề phòng bị Quân Thư Ảnh đẩy xa vài bước, cũng chú ý đến dị trạng trên đỉnh đầu. Khe nứt kia mở rộng đến gần chỗ Quân Thư Ảnh khó khăn lắm mới dừng lại, những giọt nước màu xanh đậm liên tục chảy xuống thành một dòng.
Quân Thư Ảnh tuy không nhìn thấy, nhưng theo bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm, hắn cũng không dám lui bước. Dịch thể kia nhỏ xuống ngay trước mũi chân hắn, ở trên mặt đất ăn mòn xuống tạo thành những lỗ nhỏ.
Sở Phi Dương trong nháy mắt kinh sợ đến trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực, hắn vừa định bước qua, Nguyên Tình ở phía sau kêu lớn :" Sở Phi Dương, ngươi không được bước tới! Một khi cơ quan ngầm ở đây phát động, không được đi tới! Ngươi không muốn hại chết Quân công tử thì lui lại đi!"
Sở Phi Dương mắt thấy Quân Thư Ảnh cách mình có vài bước chân, nhưng hắn lại không cách nào tới gần, vô pháp chạm vào, ngọn lửa trong lòng nôn nóng đến mức sắp đem lý trí căng thẳng đã lâu của hắn phá huỷ.
Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, thân thể cao ngất cứng còng, hai tay siết chặt. Nguyên Tình ở phía sau khẩn trương nhìn hắn, rất sợ hắn nhất thời kích động. Trong địa đạo dài hẹp này, cơ quan ngầm một khi đã phát động, thì không khác gì thiên la địa vọng, dù võ công cao cường đến đâu cũng không có khả năng thoát ra ngoài .
Sở Phi Dương hít sâu một hơi, khống chế cơn kích động của chính mình. Hắn không dám không tin cạm bẫy của Đông Long Các lợi hại mức nào, hắn không thể mạo hiểm khiến Quân Thư Ảnh chịu thưởng tổn dù là một chút. Sở Phi Dương từ nơi dày đặc độc thuỷ cùng băng tiễn đang bắn đến vách động toé ra xung quanh từng vụn băng đá cùng loạn thạch, hắn chậm rãi thối lui về chỗ Sở Vân Phi cùng Nguyên Tình.
Quân Thư Ảnh vẫn áp sát nơi vách tường, khẽ cau mày, hai mắt nhắm nghiền. Bên tai nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, tiếng ' xèo xèo' ăn mòn, thanh âm đá vụn văng khắp nơi, còn có hàn khí ngày càng dày đặc, nét mặt hắn mang theo chút mờ mịt. Dường như bốn bề đều là nguy cơ, không biết làm thế làm để chạy thoát.
Sở Phi Dương đem những biểu cảm mờ mịt không biết làm gì của Quân Thư Ảnh thu vào trong mắt, đáy lòng đau đến nứt ra. Bọn họ rõ ràng chỉ cách xa vài bước, nhưng không có cách nào vượt qua được.
Sở Phi Dương cắn chặt răng- không, chỉ có hắn không cách nào bước qua mà thôi, nhưng Quân Thư Ảnh có thể. Thư Ảnh có thể đi qua nọc độc cũng băng tiễn này, một lần nữa trở về bên người hắn.
Sở Vân Phi lo lắng nhìn dòng nước xanh đậm càng ngày càng dày đặc, thấy Quân Thư Ảnh không có cách nào mở mắt ra, suy yếu mà ẩn náu trên vách tường, trong lòng như có lửa đốt: " Nguyên Tình, làm sao để đóng mấy cơ quan kia lại?! Quân đại ca sắp chịu không được nữa rồi!"
Nguyên Tình lắc đầu: " Cơ quan này không được sữa chữa đã lâu, chịu không nổi cơn bạo phát của chung trùng, ta cũng không có cách nào khác. Bất quá vẫn còn may nó đã trải qua thời gian khá lâu, bộ phận then chốt sớm gỉ sét, nên không phát huy uy lực lớn nhất. Không thì chúng ta sớm đã là cái xác vô hồn rồi."
Sở Phi Dương ở bên cạnh đột nhiên đi về phía trước một bước, thanh âm trầm thấp bình tĩnh đến không ngờ: " Thư Ảnh, đừng sợ, từ từ đứng dậy trước đã."
Nguyên Tình có chút nghi hoặc nhìn hắn, đã thấy thân thể hắn cùng hai nắm tay siết chặt đang vô pháp kiềm chế cơn run rẩy nhè nhẹ. Thế nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang nắm chắc phần thắng trong tay.
" Đừng mở mắt." Sở Phi Dương thấy Quân Thư Ảnh đang mò mẫm bên thạch bích để đứng lên, vừa định cố gắng mở mắt ra, nên vội vàng lên tiếng ngăn cản: " Trong địa đạo rất chói, mắt của ngươi sẽ không chịu nổi."
Quân Thư Ảnh nghe lời buông tha ý đồ này, lẳng lặng đứng ở góc tường. Cảm thấy bên má hàn khí mang theo từng đạo sắc bén vù vù lao qua, bất giác lui vào một góc, cho đến khi không thể thối lui được nữa.
Nhưng thanh âm bình tĩnh của Sở Phi Dương truyền đến bên tai, như mang theo phép màu kỳ diệu, xoa dịu đi do dự cùng mờ mịt khôn cùng trong đáy lòng. Tựa hồ chỉ cần đi đến nơi phát ra thanh âm trầm ấm đó, là có thể thoát khỏi bất cứ nguy cơ gì, sẽ an toàn- an toàn trở lại bên người hắn.
" Thư Ảnh, ngươi nghe rõ lời ta nói, làm theo lời ta. Đừng quan tâm đến tiếng động xung quanh, ta sẽ không để mấy thứ kia chạm vào ngươi, hiểu chưa?" Sở Phi Dương cố gắng mở to hai mắt, nhìn cho rõ nhịp rơi của những giọt nước dày đặc kia, còn phải đề phòng băng tiễn truy kích phía sau. May mắn đoạn địa đạo này có nhô ra một góc, vị trí của Quân Thư Ảnh cũng không bại lộ dưới tầm bắn của băng tiễn, đa số đám băng tiễn loạn xạ kia đều bắn tới trên thạch bích gồ ra.
Quân Thư Ảnh hơi ngiêng đầu, nghe Sở Phi Dương nói xong, gật đầu nói: " Ta đã biết."
Sở Vân Phi nhìn Sở Phi Dương một chút, rồi lại nhìn về phía trước mấy bước nơi nọc độc cùng băng tiễn đan xen lẫn nhau mà tàn phá, thì chỉ sợ phải mất rất nhiều công phu mới băng qua được, huống hồ Quân Thư Ảnh lúc này lại không nhìn thấy. Nhưng hắn cũng hiểu, lúc này e rằng chỉ còn một biện pháp. Cho dù còn có phương pháp khác, thì khe nứt trên đỉnh động cũng không cho bọn họ có đủ thời gian để tìm kiếm.
Sở Vân Phi nắm chặt lòng bàn tay, lo lắng nhìn Quân Thư Ảnh đang theo lời Sở Phi Dương chỉ dẫn mà bước lên hai bước.
" Hảo, Thư Ảnh, đứng nguyên chỗ này, đừng cử động.!" Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh thiếu chút nữa đã bước lên tiếp một bước-- nếu bước tới một chút là rơi vào trúng nơi nọc độc rơi xuống, toàn thân hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, sau lưng áo hầu như đã ướt đẫm.
Quân Thư Ảnh đứng yên chỗ cũ, nguy hiểm từ bốn phương tám hướng đang đè ép hắn, hắn phải hao tổn hết khí lực mới kiềm chế được bản năng muốn chạy thoát của thân thể. Quân Thư Ảnh nhịn không được hít sâu rồi thở ra một hơi, kỳ quái là trong tuyệt cảnh này hai mắt không thể nhìn thấy,thì trong đáy lòng cư nhiên còn có một chút cảm giác an toàn đang vỗ về thân thể cùng tinh thần của hắn.
" Hảo, đứng yên ở đó không nên cử động, chờ lúc ta bảo ngươi đi ngươi hãy bước về trước một bước, chỉ có thể đi một bước!"
Đúng rồi... chính là thanh âm này, khiến cho hắn dù rơi vào tình cảnh này cũng không hoảng sợ. Hình như chỉ cần đem mọi thứ giao cho hắn, thì mọi bất an đều biến thành dư thừa, cũng không cần phải lo lắng.
Thật lâu trước đây Sở Phi Dương tựa hồ nói qua, hắn trúng một loại độc dược tên là Quân Thư Ảnh, không muốn hoá giải, cam nguyện trầm luân.
Quân Thư Ảnh nghĩ lại hồi ức trước đây, khoé miệng không khỏi lộ ra một chút tươi cười bất đắc dĩ.
Bây giờ hắn thì sao? Hắn có phải đã trúng một loại độc tên là Sở Phi Dương hay không? Đem cả một chút cơ hội tìm đường sống đặt vào tay hắn, không hề do dự mà tin tưởng hắn nhất định sẽ đưa mình ra khỏi khốn cảnh.
Mong muốn lập tức chạm đến hắn, mong muốn lập tức được đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt... sự tin tưởng cùng ỷ lại tột cùng như vậy ngay cả bản thân hắn cũng thấy khó tin, thậm chí khiến Quân Thư Ảnh mỗi khi nghĩ đến lại thấy tim đập dồn dập. Nhưng hắn can tâm tình nguyện tiếp tục chìm đắm vào sự tin tưởng mù quáng này, không muốn thanh tỉnh, không cần thanh tỉnh.
Sở Phi Dương nhìn chằm chằm vào những giọt nước độc thỉnh thoảng nhỏ xuống, những giọt nước đó hình thành một tấm mành nước ghê tởm, che ở phía trước người Quân Thư Ảnh.
Ngay lúc những giọt nước độc kia dừng trong một khắc, nguồn nội lực trong cơ thể cảm thấy một cỗ hàn khí đang nhanh chóng từ xa lao đến, Sở Phi Dương mở lớn con ngươi, lớn tiếng hô: " Đi!"
Quân Thư Ảnh theo lời hắn vững vàng tiến về phía trước một bước, không nhiều không ít, dừng lại đứng yên ổn.
Những giọt nước độc kế tiếp rơi xuống góc áo phía sau hắn, để lại một lỗ thủng đen ngòm. Một đạo băng tiễn lướt qua sát hắn, xe gió lao đi thậm chí thổi bay cả quần áo Quân Thư Ảnh, đụng vào vách tường vỡ ra từng mảnh bắn tung toé.
Trên mặt cảm thấy chút đau đớn, nhưng Quân Thư Ảnh vẫn trầm ổn đứng vững, không chút xê dịch.
Bởi vì sở phi dương không có mở miệng, nên hắn sẽ không động.
Sở Phi Dương thở phào một hơi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng lúc này Quân Thư Ảnh đã đi vào khu vực nguy hiểm nhất, không thể lui về phía sau, chỉ có thể tiến, như đứng trước lưỡi đao, không cho phép Sở Phi Dương có chút thả lỏng cùng do dự.
Sở Phi Dương tập trung hết tinh lực, tiếp tục trấn tĩnh để ra khẩu lệnh, hắn nhìn Quân Thư Ảnh dưới sự chỉ dẫn của hắn, từng bước từng bước tiến về phía hắn...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Phi Dương tiêu hao quá nhiều nội lực cùng tinh thàn đã rất mệt mỏi, từng thời khắc đều nhìn chằm chặm vào những động tĩnh nhỏ bé nhất, phải nắm được thời cơ, hai mắt mắt từ lâu đã bị bạch quang chói lọi làm cho đau buốt không ngừng.
Mà Quân Thư Ảnh đã gần ngay trước mặt, hắn nhắm hai mắt hơi ngiêng ngiêng đầu, điệu bộ cẩn thận nghe theo từng lời nói của Sở Phi Dương, ở trong mắt Sở Phi Dương, điệu bộ nhu thuận đó khiến cho hắn say đắm.
Còn ba bước... hai bước... một bước...
Đến khi một đôi tay run rẩy ẩm ướt lạnh buốt ôm lấy khuôn mặt hắn, Quân Thư Ảnh còn có chút bất ngờ mà khe khẽ run lên. Hơi thở quen thuộc đến gần bên tai, trong nháy mắt thanh âm bình tĩnh luôn kiềm nén trong thời khắc này đây lại trở nên yếu đuối không gì sánh được, hơi thở nóng ẩm cùng mồ hôi lành lạnh chảy xuống cổ hắn.
" Thư Ảnh... Thư Ảnh, ta rốt cục lại bắt được ngươi, rốt cục lại bắt được ngươi...."
Chính văn chương thứ chín mươi sáu:
" Sở đại hiệp, có gì muốn nói để ra ngoài hãy nói, ở đây không an toàn." Nguyên Tình lên tiếng.
Sở Vân Phi vốn đang ngây người nhìn Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, lúc này mới tỉnh lại kéo tay Nguyên Tình, hướng về phía sau hô một tiếng: " Sở đại ca-"
Sở Phi Dương từ y phục trên người xé xuống một miếng vải, cẩn thận che lại hai mắt Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh hơi ngửa đầu, để hai tay Sở Phi Dương dễ dàng vòng ra sau gáy hắn buộc lại một nút.
Sở Phi Dương không nhịn được nâng mặt hắn lên hung hăng hôn lên môi hắn, thấp giọng nói: " Thư Ảnh, bảo bối nhi, ta mang ngươi ra ngoài ngay đây!"
Vừa dứt lời đã ôm lấy Quân Thư Ảnh, tấm áo choàng rộng thùng thình bay lên, Sở Phi Dương điểm đầu mũi chân, thân ảnh như chớp, nhanh chóng lao ra khỏi động khẩu.
Quân Thư Ảnh đối với lời nói cùng cách xưng hô tuỳ tiện kia của hắn còn có tư thế bất mãn này cũng kìm lòng không nổi chỉ có thể bất đắc dĩ ôm sát lấy cổ Sở Phi Dương. Tình thế bắt buộc, ai bảo có người khiến cho hai mắt hắn đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy.
Sở Vân Phi kéo thân thể suy nhược của Nguyên Tình chạy vài bước, thấy quá chậm, đang muốn học theo Sở Phi Dương đưa tay ra, lại bị Nguyên Tình bắt chéo tay ở trước ngực, điềm tĩnh nhìn hắn nói: " Chớ có vô lễ, ta thế nhưng là tổ sư gia gia của ngươi đấy."
Sở Vân Phi bĩu môi, đưa tay ném Nguyên Tình lên lưng, dụng khinh công, đuổi theo Sở Phi Dương. Bốn người vừa lần lượt thoát ra khỏi động khẩu, chỉ nghe từ trong địa đạo truyền đến thanh âm 'ầm ầm', dường như mọi thứ đang sụp đổ. Lối vào tối om phun ra một đám tro bụi, xen lẫn mùi hương khó ngửi.
Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh, đến gần bên động khẩu nhìn một chút, nơi chân mày cau lại, có chút lo lắng than thở: " Không biết nó có bị thương hay không, ta cũng không có ý thương tổn tính mệnh nó."
Sở Vân Phi cũng nghĩ tới đại gia khoả nhìn qua có vẻ vô dụng kia, lại nhìn động khẩu bị đống đất đá che lấp, trong lòng thực thương tâm.
Nguyên Tình nhìn về phía trời và biển xa xa, một lát mới lắc đầu nói: " Các ngươi quá coi thường nó, tốt xấu gì nó cũng là thần vật ngàn năm, sẽ không dễ dàng bị nhốt chết như vậy đâu."
Nguyên Tình vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trên bầu trời Kỳ Lân đảo đột nhiên vang vọng tiếng ngâm khóc thật dài, mang theo giận dữ cùng ngang ngược chấn động bốn phía, khiến cho vô số chim chóc kinh sợ bay tứ tán lên không trung.
Một luồng sáng màu ngân bạch từ mặt đất cách đó không xa mạnh mẽ chui ra, lao thẳng lên trời cao, thân thể to lớn lướt qua trước mắt bốn người, những vảy sáng màu ngân bạch dưới ánh mặt trời loé ra ngân quang cao quý. Qua một hồi lâu, ngân vĩ ( đuôi màu bạc) thô to mới đong đưa bay dần lên không trung.
Con mắt tinh khiết ướt át của nó quét qua bốn kẻ nhân loại nhỏ bé một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Phi Dương. Nó hơi ngiêng đầu, móng vuốt bị Sở Phi Dương đâm bị thương rụt lại, trong mũi phun ra hơi thở hờn giận, lần thứ hai huýt dài một tiếng bay về phía chân trời. ( ^_^ yêu ghê ta...)
" Xảy ra chuyện gì?" Quân Thư Ảnh tuy hai mắt không nhìn thấy, nhưng trực giác vẫn cảm nhận được không khí khẩn trương trong nháy mắt kia, hắn mò mò nắm lấy ống tay áo Sở Phi Dương hỏi.
Sở Phi Dương ôm lấy bờ vai hắn cười cười nói: " Không có gì, chỉ là chung vương kia giống như còn trách ta đâm bị thương móng vuốt của nó."
Nguyên Tình nhìn về nơi xa xôi kia lẩm bẩm: " Ngay cả nó cũng đi... Đông Long Các hoàn toàn biến mất rồi...."
Sở Vân Phi đến bên người Nguyên Tình vỗ vỗ an ủi hắn: " Quá khứ đã qua để nó qua đi, người theo ta về Thiên Sơn, chúng ta sẽ hảo hảo chăm sóc người."
Nguyên Tình mỉm cười, nhưng không tỏ rõ ý kiến.
Bốn người lên thuyền rời đảo, càng đi xa Kỳ Lân đảo càng lộ ra vẻ tiêu điều thê lương, đúng là nơi sinh trưởng tốt cho cỏ dại, không thấy chút hơi thở của con người đã từng ở đây.
Đông Long Các kiến dựng trên Kỳ Lân đảo đã vài trăm năm, nhưng chỉ vài chục năm đã mục nát không còn chút vết tích. Thế sự thăng trầm, dù dốc hết tâm cơ tính toán, dù bỏ công xây dựng sự nghiệp vài trăm năm, một ngày nào đó vẫn bị chôn vùi trong vòng xoáy thời gian, đến khi không còn người nhớ đến, không người biết đến.
Sở Phi Dương ngồi ở mũi thuyền nhìn đường về, trong lòng đầy cảm khái. Thế gian này nhiều thứ cầu cũng không được, kiếp này của hắn có thể giữ người yêu thương nhất bên mình đã là vô cùng trân quý.
Thế nhân muốn cầu thứ gì đó cũng không sai, Nguyên Tình thân là chưởng môn nhân, hắn cầu mong có thể tái hiện quá khứ huy hoàng của môn phái, hắn không có sai; Quân Thư Ảnh đã từng cầu xưng bá giang hồ thế nhân sợ phục, hắn cũng không có sai; trong trần thế còn có rất nhiều người, cầu công danh lợi lộc, cầu công thành danh toại vạn người ngưỡng mộ, cầu quan tước phúc lộc đầy mình, bọn họ sở cầu cũng không có sai. Chỉ là có một số người dùng sai cách, đi lầm đường, mới thành đại sai.
Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh, cười khẽ nói: " Ta cả đời này làm việc, tựa hồ chưa bao giờ bở lỡ."
Con mắt Quân Thư Ảnh vẫn bị mảnh vải che kín, hắn nghiêng đầu nghi hoặc, không thể hiểu được Sở Phi Dương đột nhiên nói ra một câu tự cao tự đại này là có ý tứ gì.
Sở Phi Dương trong lòng thích thú, cười khẽ nâng lấy mặt hắn, đem mặt mình áp lại gần, vô cùng ôn nhu mà cọ cọ.
Sở Vân Phi vừa bước vào một chân,trong nháy mắt thấy hành vi thân mật của hai người, trong lòng chợt nổi lên một tia ghen tuông.
Tuy Sở Phi Dương đối với Quân Thư Ảnh chỉ là xích gần lại một ít, nhưng Sở Vân Phi vẫn bị không gian đầy màu hồng nhạt kia làm cho đỏ mặt, mặt đỏ tới tận mang tai quay thân trở về khoang thuyền.
Cách con thuyền không xa, một thân ảnh to lớn ngân sắc đang chậm rãi nhô lên khỏi mặt biển rồi lại lặn xuống, trong không trung mỹ lễ tạo thành một quầng sáng vòng cung. Giữa trời đất bao la, chiếc thuyền gỗ nhỏ vẫn từ từ hướng về biển rộng.
Nguyên tình sau đó cũng không cùng Sở Vân Phi trở về Thiên Sơn, hắn ở trước lối vào sơn cốc của Mục Giang Bạch một mình tiêu thất.
Sở Phi Dương đành an ủi Sở Vân Phi đang vạn phần lo lắng, hứa với hắn sẽ dùng mọi mối quan hệ quen biết giúp hắn tìm kiếm Nguyên Tình, có tin tức gì nhất định lập tức thông tri cho hắn. Sở Vân Phi lại vì lệnh triệu hồi cấp tốc của sư phụ, nên chỉ có thể về Thiên Sơn trước.
Sở Phi Dương đợi hai mắt Quân Thư Ảnh phục hồi, liền cùng nhau đón Lân nhi rời khỏi sơn cốc. Khi xuân về hoa nở, ba người cuối cùng cũng về đến Lãng Nguyệt Sơn xa cách đã lâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét