Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hiện đại thiên chương 10

Chương 10
 
 
 Quân Thư Ảnh tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, trên người còn đắp một cái áo khoác không phải của mình, nhưng toả ra mùi vị làm cho hắn an tâm.
 
 
Đây vẫn đang ở công viên ngoại ô, bốn phía chỉ có cảnh sát đi lại, Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh, thấy được trong đám người một thân ảnh quen thuộc.
 
 
Một cảnh sát đứng bên cạnh huých Sở Phi Dương, vẻ mặt cười xấu xa ý bảo hướng về phía Quân Thư Ảnh.
 
Sở Phi Dương vừa quay đầu nhìn, liền đi tới chỗ Quân Thư Ảnh.
 
 
” Cậu tỉnh? có sao không?” Sở Phi Dương đưa ra một chai nước cho Quân Thư Ảnh, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh.

 
 
Quân Thư Ảnh lẳng lặng nhận lấy, cầm ở trong tay lăn vài vòng mới mở miệng nói: ” Anh….”
 
 
Sở Phi Dương nhíu mày, không có nói tiếp, cúi đầu nhìn khuôn mặt Quân Thư Ảnh, chờ Quân Thư Ảnh nói tiếp.
 
 
Quân Thư Ảnh mạnh mẽ quay sang hắn, sắc mặt nghiêm túc hỏi: ” Anh rốt cuộc là sao vậy?”
 
 
” Sao vậy cái gì?” Sở Phi Dương gãi gãi chóp mũi, cười nói: ” Quân giáo thụ không cần lo cho tôi, thể lực tôi rất tốt, thật ra chính Quân giáo thụ chống đỡ không nổi mới hôn mê, khiến tôi lo lắng chết đi được.”
 
 
Nghe thấy hắn một câu lại một câu là Quân giáo thụ, trong mắt Quân Thư Ảnh bỗng nhiên hiện lên một chút suy sụt, trước khi để Sở Phi Dương thấy rõ liền nhanh chóng cúi đầu, bàn tay nắm chai nước chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
 
 
Sở Phi Dương không nghĩ đến chính mình nói đùa một chút lại khiến Quân Thư Ảnh đau lòng như vậy, bởi vì trước đó gặp gỡ bất ngờ khiến cho hắn rất cao hứng, nhất thời hưng phấn quá…. cho nên quên mất chừng mực.
 
 
Sở Phi Dương vội vàng ôm lấy Quân Thư Ảnh, cũng không bận tâm đến ánh mắt dị dạng của các đồng nghiệp tại đây, chặt chẽ ôm lấy Quân Thư Ảnh, yêu thương nói: ” Thư Ảnh, là anh không tốt, vừa rồi anh nói linh tinh. Là anh, là Sở Phi Dương sở đại hiệp của em. Anh đã tìm được em, Thư Ảnh, anh thực sự tìm được em rồi.”
 
 
Quân Thư Ảnh đấm một cái vào bụng Sở Phi Dương, hung dữ nói: ” Sở đội trưởng! Buông ra! Xin anh tự trọng!”
 
 
Sở Phi Dương nào dám buông tay, chỉ có chịu đựng đau đớn mà ôm thật chặt, ai khiến hắn trước đó trêu chọc người ta.
 
 
” Không buông.” Sở Phi Dương cắn chặt hàm răng, ” Thư Ảnh, hiện tại anh cũng không có nội lực hộ thể, em cứ việc đánh đi, anh nhất định chịu được, một chút cũng không cần nương tay.”
 
 
Quân Thư Ảnh nghe hắn nói như vậy, trái lại trở nên yên lặng. Nắm tay đánh đến trên người Sở Phi Dương cũng biến thành nắm lấy vạt áo Sở Phi Dương, đem khuôn mặt chôn sâu xuống bả vai Sở Phi Dương .
 
 
Hai tay Sở Phi Dương dùng sức, ôm chặt lấy người trong lòng mà dù đời đời kiếp kiếp trong thế giới nào thì vĩnh viễn vẫn là bảo bối thuộc về Sở Phi Dương hắn, một bàn tay lớn ở trên lưng Quân Thư Ảnh xoa nhẹ, đúng là vô cùng dịu dàng cùng cẩn thận dỗ dành.
 
     ***
 
 
Hai tấm ảnh chụp đặt trên bàn, Sở Phi Dương đưa tay cầm một tấm, ngón tay thon dài sạch sẽ mơn trớn hình ảnh người đàn ông mờ nhạt bên trong tấm ảnh.
 
 
” Đây là em sao.” Sở Phi Dương nhìn về  phía người đối diện.
 
 
Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, tựa hồ rất khó trả lời, chỉ sau một lát mới nói: ” Là em, cũng không phải em.”
 
 
” Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao em lại có ảnh chụp nơi ở của chúng ta cùng ảnh của em?” Nói như vậy thật kỳ quái, nhưng Sở Phi Dương lại không nghĩ ra cách thức biểu đạt khác.
 
 
Quân Thư Ảnh buông tách cafe xuống, chậm rãi nói: ” Em đã nói rồi chúng em tham gia nghiên cứu về thế giới song song, những thứ…. này đều là do máy thí nghiệm trong lúc quan sát thực nghiệm đã chụp được.”
 
 
” Em muốn nói, mấy tấm ảnh này đều được chụp cách đó không lâu? Thời điểm ở thế giới kia cùng thế giới chúng ta đồng nhất?” trong lòng Sở Phi Dương chấn động, ” Đây rõ ràng là thời cổ xưa…”
 
 
” Thời gian đối với thế giới song song mà nói không hề có ý nghĩa.” Quân Thư Ảnh nói, ” Khi anh đứng giữa vũ trụ, thời gian cùng các khảng không khác không có gì khác biệt. Chúng ta chỉ là bị rất nhiều không gian chi phối, vĩnh viễn không cách nào nhìn thấy rõ toàn vũ trụ.”
 
 
Sở Phi Dương yêu chết bộ dạng này của Quân Thư Ảnh, lúc trước hắn chỉ có thể thầm ngưỡng mộ ở trong lòng, hiện tại? Hiện tại hắn là Sở đại hiệp của Quân giáo chủ, hắn có thể tuỳ tâm sở dục mà làm những việc thiếu tự trọng trước mắt Quân giáo thụ.
 
 
Quân Thư Ảnh dùng cái chén cản lại móng vuốt của Sở Phi Dương đang duỗi tới, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: ” Ngồi đi.”
 
 
Sở Phi Dương đưa tay gạt bỏ vật cản trở, người cũng đã chen qua đây, cùng Quân Thư Ảnh chen chúc vào một cái ghế, một tay ôm lấy Quân Thư Ảnh, một tay cầm lấy ảnh chụp, điềm nhiên như không tiếp tục nói: ” Vậy trí nhớ của anh và em là sao? chẳng lẽ không phải là chuyện kiếp trước kiếp này.” ( anh vẫn bỉ như vậy )
 
 
Quân Thư Ảnh dựa theo lực đạo của Sở Phi Dương mà tựa ở trên vai hắn, cũng tiếp tục lên tiếng giải thích: ” Trong phân tử vũ trụ, mặc dù cơ hội nảy sinh cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn tồn tại một khả năng, hai thế giới khác nhau trong lúc đó có thể thông qua sự chuyển tiếp của phân tử nào đó mà thay đổi, mặc dù khả năng như vậy vô cùng nhỏ bé….”
 
 
” Thế nhưng chúng ta lại gặp phải?” Sở Phi Dương nhíu mày, cảm thấy lý luận của Quân giáo thụ không quá đáng tin lắm.
 
 
Quân Thư Ảnh than một tiếng nói: ” Em cũng không rõ lắm, không ai có thể nhìn tới được nơi sâu nhất của bí mật. Có lẽ bởi vì chúng ta cùng vũ trụ thiên tơ vạn lũ kia có liên quan.”
 
Sở Phi Dương gật gật đầu, hiển nhiên đối với nguyên nhân tại sao cũng không lưu ý, hắn chỉ để ý đến kết quả, hiện tại hắn chỉ lưu ý một việc….” Thư Ảnh, cho anh biết, em khi nào thì có trí nhớ về thế giới kia? ” Sở Phi Dương ở trên mái tóc sạch sẽ thơm ngát của Quân Thư Ảnh hôn nhẹ một cái, thấp giọng hỏi.
 
 
Em rốt cuộc một thân một mình trải qua bao ngày ba đêm không có ta đâu?
 
 
” Chính là trong một lần thí nghiệm, sau khi chụp được hai tấm ảnh này. Đại khái vào khoảng hai tháng trước.” Quân Thư Ảnh ngoan ngoãn trả lời, nhìn Sở Phi Dương nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa ba chữ lớn ‘ Sở Quân Đường ‘ trên tấm ảnh. Hắn hiện tại thậm chí có thể thấy được tình cảnh Sở Phi Dương viết xuống ba chữ này, phảng phất giống như ngày hôm qua, nhưng thế giới kia gần như xa không thể tới.
 
 
” Vậy em từ lúc nào lại biết ở thế giới này cũng có một ta?” Sở Phi Dương yêu thương hỏi tiếp, nắm cằm Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hôn lên.
 
 
” Sau khi Niên Hoa mất tích, Lâm Lập đi tìm anh thì… em thấy được tên của anh….” Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt, để mặc cho Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn hắn, âu yếm hắn. Trong đó hàm chứa tình cảm nồng nàn khiến cho Quân Thư Ảnh hoảng hốt tựa hồ như thân thể đang ở tiểu viện tao nhã nơi chân núi kia, nơi đó là nhà của bọn họ, ngôi nhà  Sở Phi Dương vì hắn mà tự tay kiến dựng——
 
 
” Nếu như là anh nhớ ra trước thì tốt rồi…” Sở Phi Dương đau lòng nói.
 
 
Mặc dù chỉ có một thời gian một tháng ngắn ngủi, thậm chí nếu không đến, nhưng hắn không nghĩ đến Quân Thư Ảnh trong thế giới rộng lớn này một thân một mình, không biết ở thế giới này có hắn- Sở Phi Dương tồn tại hay không, một mình lẻ loi trơ trọi giống như bị vứt bỏ trong thành phố phồn hoa mê loạn, hắn lại cảm thấy đau lòng.
 
 
” Nếu như anh nhớ ra trước thì tốt rồi, thì tốt rồi…” Sở Phi Dương thì thầm nhắc đi nhắc lại, không cách gì gạt bỏ được cảm giác tự trách trong lòng.
 
 
Quân Thư Ảnh không nói gì, cũng không lên tiếng an ủi, chỉ là càng thêm mềm mỏng để cho Sở Phi Dương hôn môi âu yếm hắn, tuột đi quần áo chỉnh tề của hắn, đem hắn áp xuống so fa mềm mại.
 
 
Sở Phi Dương từ phía trên nhìn Quân Thư Ảnh, khuỷu tay chống ngay bên má Quân Thư Ảnh, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương từng tấc từng tấc mà nhìn ngắm ngũ quan trên mặt Quân Thư Ảnh.
 
 
Quân Thư Ảnh nửa người trần trụi, bị Sở Phi Dương nhìn có chút xấu hổ, cắn răng một cái đưa tay dò xét dưới thân Sở Phi Dương. ( tự mình tác nghiệt đây mờ)
 
 
Sở Phi Dương thở gấp một tiếng, đè lại tay Quân Thư Ảnh, liếm liếm môi nói: ” Đáng nhẽ anh không định làm gì em———”
 
” Nói dối!” Quân Thư Ảnh lườm hắn, lườm đến Sở Phi Dương miệng khô lưỡi khô, cũng không duy trì bộ dáng ung dung được nữa, đột nhiên đè ép xuống.
 
 
” A…” Quân Thư Ảnh ở dưới thân Sở Phi Dương phát ra thanh âm yếu ớt, chỉ là chút thanh âm này cũng đủ để đốt sạch lý trí của Sở Phi Dương.
 
 
Đầu lưỡi mềm mại tiếp xúc tới nơi bí ẩn đầy xấu hổ, kích thích mãnh liệt khiến cho Quân Thư Ảnh ngửa cần cổ trắng mịn lên, ngay cả từng đường cong trên cẳng chân cũng bị kéo căng, từng cơn run rẩy liên tục truyền đến tận đầu ngón chân, Hai cánh tay ở trên so fa trắng tinh nắm loạn vài cái, cuối cùng đem khuôn mặt trướng đỏ vùi vào so fa, cắn răng nhịn xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng, chỉ cúi đầu phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
 
 
Cuối cùng hai chân bị Sở Phi Dương ôn nhu mà kiên quyết kéo ra, giống như ở… một thế giới khác thân thể cũng dẻo dai khiến cho Sở Phi Dương không phí chút sức lực nào mà tuỳ ý thao túng, Quân Thư Ảnh vừa được hôn dịu dàng, vừa bị tiến nhập thật sâu.
 
 
” Ngô… Phi Dương—-” Quân Thư Ảnh ôm chặt lấy cổ Sở Phi Dương, giữa môi tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
 
 
Rõ ràng thân thể này là lần đầu tiên, lại giống như sớm thành thói quen bị Sở Phi Dương xâm nhập, mỗi một lần ôn nhu đụng chạm đều mang theo cảm giác sung sướng thật sâu.
 
 
Sở Phi Dương mang theo yêu thương cùng thương tiếc, cũng không để chính mình phóng túng hết dục vọng, động tác ôn nhu như nước, chỉ lo luyến tiếc cảm thụ của người trong lòng, thầm nghĩ để cho Quân Thư Ảnh thấy thoải mái, cảm thấy sung sướng, cảm thấy được yêu thương, cảm thấy chính mình…..cảm thấy không bao giờ… phải một mình phải đối mặt với tương lai bất định.
 
 
Sở Phi Dương giống như phục vụ mà giúp Quân Thư Ảnh phát tiết ra, nhưng chính mình không có phát tiết. Quân Thư Ảnh ngồi dậy, nhìn Sở Phi Dương vẫn còn trạng thái ngẩng cao đầu, cắn chặt môi dưới, chậm rãi hướng xuống thắt lưng Sở Phi Dương, Sở Phi Dương hơi thở hỗn loạn, mạnh mẽ kéo Quân Thư Ảnh đứng lên.
 
 
” Thư Ảnh, em lấy tay là được rồi.” Sở Phi Dương cắn vành tai mềm mại của Quân Thư Ảnh, đem tay hắn đè xuống.
 
 
Quân Thư Ảnh mặc cho Sở Phi Dương ngậm lấy đầu lưỡi lưu luyến triền miên, vừa dùng hết mọi thủ đoạn trong trí nhớ, chỉ đến khi Sở Phi Dương gấp gáp mà thở hổn hển vài tiếng, ở trong tay Quân Thư Ảnh phóng thích.
 
 
Sở Phi Dương đem phòng khách thu dọn sạch sẽ, đứng bên ngoài cửa phòng ngủ ngó đầu vào, nhìn Quân Thư Ảnh đang nằm giữa giường, cười nói: ” Anh đã dọn dẹp xong rồi, cơm tối em muốn ăn cái gì, anh đi làm.”
 
 
Quân Thư Ảnh không có đáp lời, Sở Phi Dương đi qua, đè ở trên người hắn ôm lấy hắn cười nói: ” Em thật là, Thư Ảnh, chúng ta có giao tình đã mấy đời rồi, em còn xấu hổ sao?”
 
” Cút.” Quân Thư Ảnh đá Sở Phi Dương một đá, nhưng giọng nói lại không có gì uy hiếp.
 
 
” Nói thật. Buổi tối muốn ăn cái gì?” Sở Phi Dương ôm cả người lẫn chăn vào lòng, ở trên khuôn mặt nhẵn mịn hôn nhẹ từng cái từng cái.
 
 
Quân Thư Ảnh nghĩ trong chốt lát, mới nói: ” Nấu chút cháo đi…”
 
 
” Cái gì, anh làm em bị thương?” Sở Phi Dương giật mình.
 
 
Quân Thư Ảnh gạt tay hắn xuống, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: ” Kì kèo cái gì, đi làm nhanh đi.” ( em bắt đầu ròi đấy =_=)
 
 
Sở Phi Dương cười ha hả nâng khuôn mặt Quân Thư Ảnh lên hôn mãnh liệt, sau đó lại chạy và phòng bếp làm việc.
 
 
Sau khi Sở Phi Dương đem phòng ở của mình gửi lại cho người môi giới bán, không chút e dè mà chạy tới ở chung với Quân Thư Ảnh. Từ nay về sau Quân Thư Ảnh cũng không cần phải dùng tiền để mời người lo việc nội trợ, ở nhà đã có Sở đại đội trưởng -Sở đại hiệp, trên phòng lớn -dưới phòng bếp, đem Quân giáo thụ- Quân giáo chủ hầu hạ vô vùng thoải mái— đương nhiên, cũng bao gồm cả việc hài hoà chuyện giường chiếu.
 
 
Chỉ là Quân Thư Ảnh phát hiện sổ tiết kiệm mà Sở đội trưởng giao cho mình có điểm kỳ quái, định kỳ luôn nhận được một khoản lớn, sau vài ngày lại không thấy đâu. Mặc dù Quân Thư Ảnh không tin Sở đại hiệp nhà hắn sẽ làm ra mấy chuyện tham ô dơ bẩn này, nhưng có một số việc vẫn cần tìm hiểu cho rõ ràng.
 
 
Khi Sở đội trưởng đối mặt với Quân giáo sư nghiêm túc chấn vấn thì thái độ biểu hiện chính là thẳng thắn khai ra.
 
 
” Cái này hả, sau khi anh tốt nghiệp trường cảnh sát, có một tên hàng xóm từ nhỏ bị đám bạn buôn bán lừa gạt, thiếu một khoản lớn bị người đuổi chém, tốt xấu gì cũng là bạn từ thời thơ ấu, nên khi ấy anh đem toàn bộ tiền bạc góp cho hắn gỡ vốn. Hiện tại hắn ăn ra làm lên, cũng không có quên chia lãi cho cổ đông này. Bất quá tiền này anh cũng không tiêu đến, liền đem quyên góp.”
 
 
Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt trầm tư của Quân Thư Ảnh, cười cười đi tới gần :” Bất quá từ nay về sau anh bắt đầu tiết kiệm tiền rồi, không phải cưới vợ mà không có tiền, sợ là cưới không về nhà sao.”
 
 
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, lại nhìn Sở Phi Dương kéo tay mình, nhẹ gật đầu mà động viên nói: ” Không có việc gì. Yên tâm đi, lấy được về nhà.”
 
 
Sở Phi Dương thiếu chút nữa thì hoá thân thành lang sói.
 
 
Quân Thư Ảnh suy nghĩ trong chốc lát cảm thấy có vài điểm không phù hợp, hơi nhíu mày hỏi: “: Bạn của anh tên gì?”
 
 
” À, hắn tên là Thanh…….” Sở Phi Dương đột nhiên cũng ngây ngẩn cả người.
 
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, Sở Phi Dương mới nói tiếp: “Vậy cậu ta là Thanh Lang.”
 
 
Quân Thư Ảnh nghe đến cái tên này liền nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện không hay, sắc mặt thâm trầm, hừ một tiếng.
 
 
Sở Phi Dương lúc này mới có thời gian cẩn thẩn nghĩ lại những người quanh mình.
 
 
Cục trưởng cục Cảnh sát, hình như họ Tín.
 
 
Hai năm trước đã từng có một vụ án lớn, khổ chủ hình như là một thương gia ngoại kiều họ Mai.
 
 
Bác bảo vệ trường cảnh sát, hình như họ Viên….
 
 
Bác bảo vệ, hoá ra ngài từng là Võ Lâm minh chủ a, thất kính thất kính!
 
 
Dường như lúc này lớn chuyện rồi, cũng không còn đơn giản là chuyện của hai người.
 
 
Quân giáo thụ ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, oán hận mà gõ gõ mặt bàn phím trắng tinh, gia nhập nhóm tự nghiên cứu, nghiên cứu làm sao có thể chặt đứt quan hệ với những người đúng là âm hồn bất tán.
 
 
Sở đội trưởng ngồi ở bên, tâm tư đột nhiên lại linh hoạt hẳn nên.
 
 
Không biết Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Lân nhi nhà ta, Thanh Lang bằng hữu có biện pháp không?
 
 

End./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét