Chương 33
Dù
sao cũng ở cùng dưới một mái nhà, gặp mặt là điều không thể tránh.
Sáng
sớm hôm sau, trên bàn cơm, Tô Mạch Ngôn vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng thường
ngày. Tiêu Thế thì lén lút nhìn nhạc phụ đại nhân, sau đó vụng trộm cười.
Hóa
ra Tô Mạch Ngôn cũng có lúc thế này, lén lút dưỡng da, vì thẹn thùng mà trốn
sau mấy bồn hoa.
Thật
sự là…. Sao có thể đáng yêu như thế được chứ?
Khóe
miệng Tiêu Thế nhếch lên một chút nữa.
Đắm
chìm trong buồn cười, thế nên y không phát hiện, khi nhạc phụ đại nhân đi làm,
cả hai tai đã hồng hết lên, bước chân cũng nhanh như kiểu muốn trốn.
Cánh
tay bị thương khiến Tiêu Thế cảm giác mình đã thành phế nhân một nửa rồi, không
thể làm bữa trưa tình yêu cho nhạc phụ đại nhân, lại bị thất nghiệp, y chỉ còn
cách loanh quanh đi dạo.
Buổi
sáng, Tô Mạch Ngôn tùy tiện nấu chút cháo, gạo cũng chưa chín kỹ. Khi đó, y
không chút do dự, ăn hết toàn bộ luôn, giờ đột nhiên lại thấy dạ dày hình như
hơi đau đau.
Đi
đến quầy thuốc gần đó mua thuốc tiêu hóa, thầm nghĩ cái cục diện đau dạ dày này
cũng phải gần nửa tháng mới có thể khắc phục được.
Vừa
ra đến cửa quầy thuốc, di động vang lên. Tiêu Thế nhìn dãy số mà sửng sốt nửa
ngày, mới vội vàng ấn nút nghe.
“A
Thế, anh đang ở đâu?” – Âm thanh của Tô Na vẫn mềm mại như trước, nhưng ngữ khí
có chút khó hiểu, cảm giác lạnh lùng, nhưng lại có vẻ đang chịu áp lực.
“Na
Na….” – Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, hai người gặp nhau thì ít mà xa cách
cũng nhiều, thế mà cũng biến thành cục diện xấu hổ như vậy – “Em đã về?”
“Vâng,
không có chìa khóa.”
“Anh
về bây giờ đây, em ở đó chờ anh.” – Tiêu Thế mím mím môi, nghĩ nghĩ, nói thếm –
“Có muốn ăn gì không, anh mua về nấu…”
Nói
được một nửa, lại nhìn tay mình bị thương, không khỏi chán nản nói: “Quên đi,
em cũng ra đây đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Hai
người hẹn nhau ở một quán trà giản dị gần đó.
Tô
Na đến, trên tay không có hành lý, chỉ mang theo một cái túi đáng yêu, có lẽ là
do đi cao nguyên một thời gian dài, cho nên khí sắc cũng không tồi lắm.
Tiêu
Thế chăm chú nhìn cô gái trước mặt – so với chính mình, cô vẫn còn trẻ, đi trên
đường, có lẽ không ít người sẽ nghĩ cô mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi.
“Tối
hôm qua cha có gọi điện cho em, nói là anh bị thương.” – Tô Na mím môi, ánh mắt
có chút hồng hồng, nhìn qua thấy bộ dáng thực ủy khuất – “Chắc là đau lắm?”
“Là
Mạch Ngôn gọi cho em sao?” – Tiêu Thế làm bộ thoải mái mà giật giật cánh tay,
cười nói – “Không có việc gì, chỉ là rạn xương nhẹ, nửa tháng là có thể khôi phục.”
“Vậy
là tốt rồi.” – Tô Na nhẹ nhàng thở ra, chu miệng trách cứ - “Rốt cuộc là có
chuyện gì? Lần này Tiện Tiện chọc vào ai vậy? Cảnh sát có bắt được người
không?”
“Khi
cảnh sát đến, đám nhóc kia đã chạy hết.” – Tiêu Thế cười khổ - “Nhất định là
Hãn Kiện sai trước, khi cảnh sát hỏi cung, cậu ta cũng ấp úng, không trả lời rõ
ràng… cậu ấy làm gì, anh nào có dám tùy tiện nói? Chỉ bảo là ngay cả mặt cũng
chưa nhìn rõ.”
“Vậy
à…” – Tô Na thở dài, cúi đầu do dự một chút, đột nhiên sờ sờ túi xách, thử hỏi
– “Hiện tại anh có thể viết không?”
Tiêu
Thế nhíu mày, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Vì
vấn đề trước đó, cảm tình của hai người đúng là có xa lạ đi ít nhiều, nhưng thấy
Tô Na đột nhiên không báo mà về nhà, lại còn giống như người xa lạ, không có
chút thân thiết nào hết.
Đại
khái là ánh mắt Tô Na quá mức xa cách, nụ cười cũng chỉ là cười gượng mà thôi.
Tựa
hồ như nếu chính mình tiếp cận đối phương một chút, sẽ bị đối phương bài xích
theo bản năng.
Tiêu
Thế muốn vươn tay cầm lấy tay đối phương, nhưng không làm được, bàn tay sau
lưng nắm lại thật chặt, làm như không có gì mỉm cười: “Đương nhiên là có thể viết.
Lúc anh đánh nhau cũng có chú ý, không làm tổn thương tay phải.”
“Vậy
à….”
Tô
Na khẽ cắn cánh môi căng mọng, Tiêu Thế thấy sắc mặt cô hồng hào, không khỏi
vươn tay, nhéo má cô, cười nói: “Cao nguyên hồng a.”
“A
Thế.” – Tô Na bắt lấy tay y, dùng hai tay giữ lại, lòng bàn tay mềm mại do hằng
năm ở bên ngoài nhiều nên có chút thô ráp – “Phải biết chăm sóc bản thân.”
Đôi
mắt Tiêu Thế tràn đầy ôn nhu.
Tuy
rằng trong lòng vẫn không thể thoải mái, nhưng vợ chồng không phải là thế này
sao? Một chút không ngờ như thế, mọi việc rồi sẽ lại tốt đẹp…
Mình
là trượng phu, vợ trẻ có tùy hứng một chút, vẫn nên nhẫn nại.
“Gần
đây em đã nghĩ thông suốt.” – Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói – “Em chưa từng cùng
giáo sư đi Tây Tạng, mà đi rất nhiều nơi, thăm thú phong cảnh, sau đó em phát
hiện….”
Tiêu
Thế cố gắng mỉm cười.
Vô
luận phong cảnh có đẹp đến đâu, cũng không thể bằng gia đình ấm áp.
Y
vươn tay vuốt ve mái tóc cô.
Tô
Na ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước kiên định nói: “Chúng ta vẫn ly hôn thì hơn.”
Cả
người Tiêu Thế nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không thể cử động được.
Tô
Na lấy trong túi ra một tờ đơn ly hôn, âm thanh nhỏ nhưng rất kiên định lặp lại:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tiêu
Thế cảm giác như mình đã bị biến thành một bức tượng, không thể tin được nhìn
cô.
Thật
lâu sau, y mới cầm lấy tờ đơn, nhìn chằm chằm vợ mình: “Em thích người khác?”
Tô
Na bị Tiêu Thế giận dữ nhìn, run run bả vai, thân thể lui về phía sau, đầu tiên
là nhìn hai bên xung quanh rồi lắc đầu: “Không phải.”
Từ
lúc sinh ra đến giờ, Tiêu Thế chưa bao giờ tức giận như thế.
“Hay
là em không muốn sinh con?”
“…..
Không phải thế, chỉ là, em cảm thấy…… Gia đình với em là một gánh nặng quá mức.
Em, em thừa nhận lúc trước kết hôn là do em quá xúc động, không hiểu biết rõ ràng.
Em, em cảm thấy bản thân mình hiện tại không thích hợp để kết hôn.
Xúc
động?
Không
nghiêm túc?
Tiêu
Thế hít một hơi thật sâu, híp mắt nói: “Như vậy lúc trước khi kết hôn em không
có quy tắc thích sao? Na Na, em không phải là trẻ con, có một số chuyện không
phải là tùy hứng thích làm gì thì làm, em có hiểu cái gì là hôn nhân, là trách
nhiệm không? Em có biết là anh quý trọng tình cảm của chúng ta thế nào không?”
Tô
Na gật gật đầu, như trẻ nhỏ làm sai chuyện.
Tiêu
Thế mím môi, cơ mặt cứng như đá, lạnh lùng nói: “Đúng, em còn trẻ, lúc trước vội
vã kết hôn anh cũng có một phần trách nhiệm, muốn có con mà không để ý đến sự
nghiệp của em cũng là do anh ích kỷ, nhưng con người có thể không ích kỷ được
sao? Em không muốn có con, nói chuyện với em tổn thương mẹ anh, một mình em tự
bỏ đi cốt nhục của anh, em không nói gì mà đã bỏ nhà đi…… Cho dù thế, anh vẫn
muốn chúng ta làm lại từ đầu, chuyện đã qua thì cho qua, nhưng sao em không để
ý một chút nào đến cảm thụ của anh thế?”
Tô
Na lúng túng: “Đúng, nhưng là em bề bộn nhiều việc, cũng chưa có thời gian….”
Tiêu
Thế giận tím mặt: “Obama cũng có việc! Ông ấy không phải cũng có gia đình đó
sao?”
“Công
việc của em không ổn định, chồng con sẽ làm cản….”
“Em
cũng không phải cẩu! Kéo chân sau cái gì?!”
“………..”
Tô
Na buồn bực nhìn y: “A Thế, anh kích động lại nói năng lộn xộn, nên bình tĩnh
đã.”
Tiêu
Thế oán khí càng sâu, oán hận nói: “Nói năng lộn xộn! Nói năng lộn xộn cái chết
tiệt! Vì em anh phải đi theo cha em, chịu đựng băng giá. Mỗi ngày như chó cảnh
đi theo người ta, mỗi lần phải chịu xấu hổ, không đại tiện thì là uống nước tiểu….”
– Ánh mắt liếc đến Tô Na đang không hiểu gì, tưc giận chửi thầm – “Shiit! Anh
nói năng lộn xộn không phải là em không biết, nếu ghét bỏ anh ở điểm đấy sao
lúc trước không tìm người biết tấu nói?”
“Người
biết tấu nói bộ dạng rất xấu….”
“………..”
Tấu
nói: [xiàng·sheng] tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng
những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng
để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Tiêu
Thế nhu nhu mi tâm, không nói gì nhìn Tô Na một hồi: “Vì anh đẹp trai nên em mới
đồng ý kết hôn?”
Tô
Na vội cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là một trong
các nguyên nhân….”
“Còn
nguyên nhân nào nữa?”
“Anh
biết nấu ăn…..”
“……..”
“Còn
có, tính tình anh rất tốt, em không ở nhà anh cũng không tức giận….”
“………..”
“Còn
có……..”
“Đủ
rồi!”
Tiêu
Thế dùng bên tay còn lành lặn đập mạnh vào tường: “Vậy tình cảm thì sao? Đừng
nói với anh là những lời em nói yêu anh ở hôn lễ là giả!”
Thanh
âm quá lớn, xung quanh lập tức im lặng, ánh mắt mọi người trong quán đều đổ dồn
về phía hai vợ chồng trẻ.
Chỉ
có khách nhân ngồi cạnh đang cố gắng ăn nốt bát mỳ.
Tô
Na biết miệng: “Yêu……. Em cảm thấy em còn chưa hiểu được nó là cái gì……. Nhưng
lúc trước, em thực sự thích anh….”
Đầu
Tiêu Thế ông một tiếng.
Tô
Na đặt cầm ly hôn trên bàn, lấy trong túi ra một cái bút, đặt xuống trước mặt
Tiêu Thế, nhỏ giọng nói: “Về sau chúng ta là bạn, có được không?”
“Đúng
là tri kỷ, ngay cả bút cũng đã chuẩn bị.” – Thanh âm Tiêu Thế phát ra tựa hồ là
muốn tự cười bản thân, lại có chút thương tâm than thở, một lúc lâu sau, mới
thanh cổ họng hỏi – “Em nghiêm túc sao?”
Kỳ
thật không cần phải hỏi.
Thật
giống như lúc kết hôn, bất luận là Tô Mạch Ngôn có bất mãn thế nào, hai người vẫn
quyết phải lấy, thật giống như là bị kích động tham gia một trò chơi mới mẻ vậy.
Mà
đến nay, trò chơi này cô đã chơi chán, lại không còn đủ tinh thần để tiếp tục,
đơn giản liền rời khỏi.
Cho
tới bây giờ, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cô.
Tô
Na không dám nhìn y, nhỏ giọng nói: “A Thế, chúng ta không hợp nhau…..”
Đầu
ngón tay Tiêu Thế run run, lại không biết nói là đau lòng hay không, hờ hững:
“Em đi trước đi.”
“A
Thế….”
Tiêu
Thế cầm đơn ly hôn, con ngươi ôn thuận nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên nói:
“Na Na, em về trước đi, anh cần suy nghĩ một chút…..”
Đúng,
y muốn nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân do đâu mà dẫn đến tình hình
hiện giờ?
Tô
Na cẩn thận bước đi.
Xung
quanh là môt mảnh tĩnh mịch, không ai dám làm ra bất cứ tiếng động nào kích
thích nam nhân vừa mới mất đi gia đình này, chỉ có khách nhân ngay sát cạnh vẫn
xì xụp húp mì.
Tiêu
Thế trong lòng phiền chán, đập bàn cái “Rầm!” một phát, quay sang, trừng mắt
nhìn người ta: “Ồn ào muốn chết! Ăn mỳ còn lớn tiếng như vậy!”
“……….”
Vị
khách bên cạnh đôi mắt hồng hồng, cái mũi hồng hồng, trong tay còn cầm một đống
khăn, mờ mịt nhìn y: “Tôi… Tôi tôi tôi tôi cảm mạo…… Lau nước mũi……”
Tiêu
Thế vẫn còn tức: “Ăn nước mũi cũng không ồn vậy!”
“……”
Khách
nhân không biết nói gì nhìn y.
Tiêu
Thế hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người phẫn hận ngồi xuống, cầm lấy
đơn ly hôn, ký tên.
Chương 34
Ly
hôn!
Ly
hôn!
Ly
hôn!
Muốn
ly thì ly! Cho cô tự do! Cho cô theo đuổi lý tưởng của bản thân! Cho cô đi tìm
tình yêu đích thực!
Y
suy sụp tê liệt ngồi ngửa người trên ghế, lấy tay che khuất ánh mắt, cười chua
xót. Còn có thể thế nào?
Đã
không còn đường để quay về nữa rồi…..
Mang
theo một tay bị thương ngồi trên xích đu trong công viên, tay phải do đấm vào
tường giờ cũng đã sưng đỏ, y phiền muộn hút thuốc.
Quần
áo hỗn độn, tóc tai rối mù, biểu tình nản lòng, ánh mắt tối tăm, thoạt nhìn so
với lưu manh còn lưu manh hơn.
Ngồi
cả một buổi chiều, mắt thấy trời cũng sắp tối, bọn nhỏ trong khu phố cũng tan học.
Y
vô cùng hâm mộ nhìn người ta nắm tay đứa nhỏ nhà mình, hòa thuận vui vẻ cười
nói về nhà.
Cầm
chắc đơn ly hôn trong tay, bên trong hai người đều đã ký tên, giống như năm đó
lên đăng kí kết hôn vậy, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi.
Bàn
đá bên cạnh có mấy ông cụ đánh cờ, cằn nhằn liên miên: “Nào có vợ chồng nào
không nháo đòi ly hôn đâu? Tình cảm mà, càng ầm ĩ càng sâu đậm…….”
Tiêu
Thế vốn cũng nghĩ thế, nhưng Tô Na có vẻ không phải là hứng thú nhất thời.
Quen
nhau lâu như vậy mà chưa từng cãi nhau, tất cả đều nghe theo ý kiến của cô,
ngay cả cơ hội cho bản thân kháng cự cũng không có, đã trực tiếp rớt rồi.
Tiêu
Thế nhìn đầu thuốc lá trong tay, lại nhìn lá đơn ly hôn, đột nhiên có một cỗ
xúc động muốn đem đầu thuốc lá này dí vào nơi mình vừa kí, đốt cháy hết tất cả.
Nhưng
mà tay vừa nâng lên, tờ giấy đã bị người khác rút ra.
Tô
Na vẫn mang theo một cái túi nhỏ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt sưng
đỏ vì khóc, nhìn chữ ký, mím môi, đem lá đơn cất đi, âm thanh khàn khàn nói:
“Phòng ở là anh mua, em sẽ không lấy, đồ đạc bên trong em có lấy cũng vô dụng…..
Còn có tiền tiết kiệm, hàng tháng anh gửi tiền cho em, em đều…..”
“Không
cần trả lại.” – Tiêu Thế thản nhiên nhìn cô – “Căn phòng đó em muốn thì lấy,
anh không sao cả.”
Tô
Na lắc lắc đầu: “Em không lấy được…. Buổi sáng khi trở về, em nghĩ là anh đi
làm, nên đến khách sạn Nguyên Thần tìm anh, mới biết anh bị….. Em xin lỗi, em
đã không quan tâm anh.”
Tiêu
Thế chỉ cười, không nói gì.
“Em
về trường, mai em sẽ theo giáo sư đi Tây Tạng, chắc cũng tầm nửa năm.” – Tô Na
bước đi hai bước, lại quay đầu nói – “Cha mắng em, bảo em đi tìm anh…. Anh về đi.”
Nhắc
tới Tô Mạch Ngôn, trong lòng Tiêu Thế khẽ động, hỏi: “Hắn….. Đã biết?”
“Đúng
vậy, em chưa thấy cha tức giận như thế bao giờ.” – Tô Na nhếch môi – “Hận không
thể bắt em quỳ xuống xin lỗi anh, giận đến mức không nói được gì.”
Tiêu
Thế cười cười: “Hắn vẫn thế, càng mất hứng thì càng không nói.”
Tô
Na đưa mắt nhìn y: “Tình cảm của hai người không tồi.”
Tiêu
Thế giật mình, trong lòng không khỏi xôn xao.
Tình
cảm…….
Tình
cảm của Tô Mạch Ngôn…..
Tiêu
Thế thở dài, trước giờ y vẫn nghĩ là Tô Mạch Ngôn không có tình cảm, nhưng mà ở
chung lâu như vậy, lại phát hiện đối phương không phải không có tình cảm, mà là
luôn đè nén cảm xúc.
Nhưng
vì sao lại phải kìm nén, y cũng không dám nghĩ nhiều.
“Anh
về gặp Mạch Ngôn.” – Tiêu Thế đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, cười khổ nói –
“Chúc em thuận buồm xuôi gió.”
Có
người với bạn chỉ là khách qua đường, vội vàng đến, vội vàng đi.
Nhưng
mà có người, lại ở một thời điểm nào đó, tiến vào chiếm giữ đầu óc bạn.
Tiêu
Thế đột nhiên nghĩ đến một câu nói thế này: Ta cho phép ngươi bước vào thế giới
của ta, cũng cho phép ngươi rời khỏi, nhưng ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ
nếu ngươi cứ liên tục ra ra vào vào.
Đại
khái là chính mình cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu, mới có thể một lần lại một
lần nhẫn nại.
Nhưng
chung quy vẫn không giữ chân người kia.
Nhưng
là, nếu Tô Na là khách qua đường, vậy Mạch Ngôn là gì?
Tiêu
Thế đứng bên ngoài cửa nhà, chìa khóa cầm trong tay, nhưng không cắm vào, mãi vẫn
không mở cửa.
Nghiêm
túc, nhưng kỳ thật lại rất ôn hòa.
Giả
bộ lãnh đạm, nhưng lại quan tâm tới mình hơn bất cứ người nào khác.
Bàn
tay rất ấm.
Tiêu
Thế nhắm mắt, nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng mình lấy tư cách chủ nhân để mở
cánh cửa này.
Thật
bất ngờ, Tô Mạch Ngôn không ở trong phòng khách.
Trong
phòng vệ sinh truyền đến thanh âm cọ xát, Tiêu Thế hít một hơi thật sâu, đem lý
do thoái thác lẩm bẩm mấy lần, mới trầm mặt đi vào.
Cảnh
tượng đập vào mắt làm Tiêu Thế choáng váng.
Chỉ
thấy nhạc phụ đại nhân đang ngồi xổm bên bồn tắm, miệng ngậm vệ sinh tề, tay áo
xắn cao, đang cầm bàn chải cọ rửa bồn tắm, trong phòng tràn đầy bọt xà phòng.
Tiêu
Thế xuất hiện cũng làm cho hắn hoảng sợ, há miệng, vệ sinh tề rớt xuống, bọt xà
phòng bắt đầy mặt.
…….
Im
lặng một hồi.
Tô
Mạch Ngôn có vẻ dại ra, giật mình hỏi: “Về sớm thế?”
Na
Na nghe xong mấy lời mình dặn liền đuổi theo, hai người không phải là sẽ nói
chuyện, sau đó hòa hảo, rồi đi tản bộ dọc bờ sông sao?
Vẫn
là con nhỏ Na Na này không nghe lời mình, quỳ xuống xin tha thứ?
Tô
Na ngồi trên xe khách đường dài, chưa kịp bi ai về cuộc hôn nhân đổ vỡ, đột
nhiên hắt xì một cái, thầm nghĩ lão cha thật là hay nói giỡn, quỳ xuống xin tha
thứ? Cũng không phải là đóng phim (ˉεˉ)
Tiêu
Thế biểu tình phức tạp, muốn cười lại không dám cười, nhìn tạo hình dũng cảm của
hắn một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Mạch Ngôn…..”
Nhạc
phụ đại nhân nghiêm túc nhìn y: “Sao?”
“Tôi…..với
Na Na ly hôn.”
“……….”
“Cho
nên ngày mai tôi……..”
Nhạc
phụ đại nhân đột nhiên đứng dậy, nhấc chân bước, nhưng lại bị trượt……..
Rầm.
Nước
bắn tung tóe.
Tô
Mạch Ngôn tay chân luống cuống, ngồi trong bồn tắm tràn đầy bọt xà phòng, quần
áo ướt hết, tóc cũng hỗn loạn, ánh mắt lại ngơ ngác.
“Mạch
Ngôn?” – Tiêu Thế đầu tiên là căng thẳng, sau đó nhìn sắc mặt như kiểu mộng du
của đối phương, nhịn không được bật cười – “Ngài đang làm gì thế hả?”
Người
đàn ông vừa mới thất ý (không được như ý)
xong, vậy mà vẫn có thể cười được, Tiêu Thế cũng không biết là do bản thân mình
giỏi, hay là do nhạc phụ đáng yêu này giỏi.
Biểu
tình của Tô Mạch Ngôn vẫn là có chút hoảng hốt.
Tiêu
Thế dở khóc dở cười bước lên, một tay khéo người đứng lên: “Tôi mới cọ rửa bồn
tắm mà, sao ngài lại làm?”
Tô
Mạch Ngôn bị y kéo thẳng tới phòng khách.
Mỗi
lần gặp chuyện buồn bực đều đi cọ bồn cầu, nhưng bồn cầu mới cọ hôm qua, nên
đành đi cọ bồn tắm.
Đáy
lòng nhạc phụ đại nhân đang vô cùng uể oải.
Chẳng
những già, còn hơi hâm hấp, người ta sao có thể thích mình chứ? Bất thường T^T
Tiêu
Thế ngồi bên người hắn, vẻ mặt đương nhiên giúp hắn cởi bỏ áo sơ mi ướt dính
trên người, vừa nói: “Nhà tắm rất trơn, lần sau nhớ thay dép lê chống trượt….”
Nhạc
phụ đại nhân bảo trì trầm mặc.
Áo
cởi hết, Tiêu Thế dùng một tay giúp hắn cởi áo, giống như cha mẹ giáo dục trẻ
nhỏ: “Cọ bồn tắm thì không cần xả nước vào bồn, cũng không cần dùng nhiều xà
phòng như thế….”
Nhạc
phụ đại nhân vẫn trầm mặc.
Quần
cũng được cởi ra, Tiêu Thế đảo mắt đến vật thể giữa tứ giác khố của hắn, nhẹ
nhàng thở ra.
Y
đến tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, dùng một tay giúp người đang
ngây ngốc kia mặc vào, miệng vẫn không ngừng nói: “Bình thường không cần làm việc
quá sức, làm việc muộn quá không tốt cho sức khỏe, thức đêm dễ làm tinh thần
hao tổn…”
Tô
Mạch Ngôn đột nhiên ngắt lời y: “Khi nào thì chuyển đi?”
“…….”
Tiêu
Thế mím môi, thản nhiên nói: “Ngày mai.”
“Ở
lại vài ngày đi.” – Tô Mạch Ngôn thốt ra, gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Thế, lập
tức nghiêm nghị nói: “Ý của tôi là…”
“Được.”
– Tiêu Thế nhìn hắn một cái thật sâu, mỉm cười thay hắn chỉnh đốn lại trang phục
– “Sẽ ở thêm hai ngày.”
Còn
có thể ở cùng nhau, nhạc phụ đại nhân thật cao hứng, khóe môi cũng hơi hơi nhếch
lên.
Tuy
rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủn.
Cả
người tựa hồ đều nhu hòa xuống, khí tráng phát ra cũng không giống, một chút giống
kiểu màu lam u buồn, nhưng lại thêm một chút màu hồng ảo mộng.
Tóm
lại, là không có màu đen làm cho người ta sợ hãi.
Buổi
sáng đi làm, cô bé thực tập sinhcười hì hì đưa cho mình hai phiếu đi công viên
trò chơi. Tô Mạch Ngôn giật mình, nhìn đến mấy chữ quảng cáo bên trên, hai mắt
sáng lên, thản nhiên vuốt cằm, trịnh trọng nhận.
Ăn
cơm chiều, nhạc phụ đại nhân đưa hai tấm vé ra trước mặt Tiêu Thế, ra vẻ lơ đễnh
nói: “Đồng sự đưa, tôi không thể không nhận.”
“Cái
gì vậy?” – Tiêu Thế nhìn tấm vé màu mè, có hình vòng đu quay khổng lồ, bên trên
có mấy chữ to đùng màu hồng phấn ‘Có thể hôn người mình yêu ở trên đỉnh của
vòng quay, sẽ có được hạnh phúc
╭(╯3╰)╮
Tiêu
Thế phụt cả canh đang uống, cà lăm nói: “Cho, cho một mình tôi đi sao?”
Tô
Mạch Ngôn nhìn hắn một cái: “Cậu có thể hẹn bạn.”
Đúng
rồi, chính mình giờ đã thành nam nhân độc thân.
Tiêu
Thế chậc một tiếng, cười khổ lắc đầu, hiện tại không cần phải giữ mình.
“Cùng
đi đi.” – Tiêu Thế mỉm cười – “Dù sao tôi cũng không có ai đi cùng.”
=
=+ Gãi đúng chỗ ngứa.
Ánh
mắt nhạc phụ đại nhân lóe lên, bất động thanh sắc vùi đầu ăn cơm, nhẹ nhàng gật
đầu, lại gật gật đầu.
Khu
vui chơi rất đông người, hầu như là thanh niên nam nữ, hoặc là cha mẹ đi cùng
con cái, hai người đàn ông đi cùng nhau lập tức được chú ý.
Cơ
hồ không dừng lai, Tiêu Thế thuận miệng hỏi muốn đi đâu, nhạc phụ đại nhân vẻ mặt
bình tĩnh bước về phía vòng quay chọc trời.
Nếu
không phải bước chân dồn dập bán đứng hắn, Tiêu Thế nhất định nghĩ là hắn không
cam nguyện.
Hai
người ngồi trong một khoang của vòng quay, chậm rãi đi lên.
Nhạc
phụ đại nhân nhìn cảnh sắc phía xa, thản nhiên hỏi: “Phòng ở đã thu thập tốt
chưa?”
“Rồi.”
“Ngày
mai…… sẽ chuyển đi?”
Tiêu
Thế nhìn bóng dáng cứng ngắc của hắn, nhẹ nhàng mà thở dài: “Đúng vậy.”
Tô
Mạch Ngôn đột nhiên quay qua, nhìn thẳng vào y, trịnh trọng nói: “Cậu còn trẻ.”
“Sao
cơ?”
“Cậu
có thể tìm được người khác yêu mình.”
Đối
mặt với tâm sự của nhạc phụ đại nhân như vậy, Tiêu Thế mỉm cười ôn hòa, tựa hồ
như là đọc được suy nghĩ của hắn vậy: “Tôi biết.”
“……”
Như
vậy, tôi không được sao?
Tô
Mạch Ngôn muốn nói như vậy, lại không thể mở miệng được.
Tiêu
Thế ôn hòa nhìn hắn, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Cảm ơn ngài, Mạch
Ngôn.”
Lưng
Tô Mạch Ngôn đột nhiên cứng ngắc.
Giống
như đang nằm mơ vậy, đối phương đang ôm mình.
Ngay
tại điểm cao nhất của vòng quay.
Thời
gian giống như dừng lại, chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Tuy
là chỉ trong nháy mắt, đôi tay kia liền buông ra.
Ma
pháp biến mất.
Tiêu
Thế vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói: “Ngài cũng có thể tìm được
người khác yêu mình.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét