Chương 11
Thất
nghiệp là chuyện vô cùng bi thảm, nhất là khi mình đã chuẩn bị đầy đủ lời lẽ để
xin thôi việc, người ta lại bày ra bộ mặt cao quý đứng trước mặt mình vẫy tay,
chỉ ra cửa, hợp tình hợp lý nói “You are fired!”
Cái
này giống như là một đôi nam nữ chia tay nhau vậy, đều là lưỡng bại câu thương,
nhưng vấn đề mặt mũi cũng vô cùng quan trọng.
Ngay
mấy ngày trước khi nhà hàng được lên năm sao, Tiêu Thế vinh quang mà rời đi.
Nghe
nói nhà hàng quyết định cam kết sẽ tặng danh hiệu cho các đầu bếp được cấp bằng
kĩ sư, nhưng thực đáng tiếc, Tiêu Thế chỉ có chứng nhận đầu bếp.
Lục
Kính Triết đẩy gọng kính trên sống mũi, đến trước gương trong phòng, biểu tình
bình tĩnh kia không giấu nổi một tia trào phúng: “Có rảnh thì nhớ đến chơi, bất
quá không thể có chiết khấu.”
Tiêu
Thế tiếc hận thở dài: “Thật là đáng tiếc.”
Tiểu
Trương trừng mắt nhìn gáy tên tổng giám biến thái khiến người ta buồn nôn kia,
mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, đang định nói gì đó, nhưng lại thấy Tiêu Thế đặt một
ngón trỏ lên môi: “Đã biết.”
Công
nhân không có tay nghề, công việc quả là khó tìm. Đúng thời điểm này lại đắc tội
tổ trưởng thì quả là không nên.
Tiểu
Trương mếu máo nhìn những người khác.
Mọi
người đều tiếc hận hoặc hờ hững.
Tiêu
Thế thong dong xoay người, thoải mái bước ra khỏi phòng bếp đã làm việc vài
năm.
Sau
khi quay lưng, trong nháy mắt, nụ cười thong dong lập tức chuyển thành đau khổ.
Y
buồn bực nghĩ, người ta giết lừa cũng phải có thời gian, họ vừa nói chuyện sa
thải là sa thải luôn, quả là tuyệt tình.
Y
thống khổ nghĩ, điều này cùng với vận xui gần đây của y chắc chắn có liên quan.
Sổ
tay con rể điều thứ nhất: Nhạc phụ đại nhân không chỉ có thể hô phong hoán vũ,
còn có thể triệu hồi vận xui, không cần thử tiếp cận trong bất cứ hoàn cảnh
nào.
Một
nguyên tắc đã tồn tại nhiều năm như thế, nhưng vẫn còn dừng lại ở lý thuyết,
Tiêu Thế chính là người nghiệm chứng chân lý đá thử vàng gian nan thử sức…… Tục
gọi là vật hi sinh -_-|||
Tiêu
Thế ngồi ở bậc thang trên quảng trường, mang theo nửa bình nước khoáng, nhìn
dòng người rộn ràng qua lại trên dường, cố gắng tiêu hóa sự thật thê thảm của bản
thân…..
Y,
Tiêu Thế, nam, hai mươi tám tuổi, đã kết hôn, trước mắt đang ở chung cùng với
băng sơn nhạc phụ. Một sáng nào đó, sau khi chịu công kích khủng bố của vận đen
do nhạc phụ đem lại, y chính thức đổi tên – Tiêu hi sinh.
Y
thành cặn của xã hội, không nghề nghiệp, một ông chồng vô dụng, một thằng con rể
chịu phỉ nhổ.
Thằng
con rể chịu phỉ nhổ?!
Tiêu
Thế “A” lên một tiếng rồi ôm đầu rên rỉ.
Không
được, nhất định phải nhanh chóng tìm được công việc, tuyệt đối không thể để cho
nhạc phụ đại nhân khinh bỉ mình.
Đúng.
Tuyệt
đối không được cho hắn biết!
Quyết
tâm của Tiêu Thế rất lớn, sau khi đã hạ quyết tâm rồi, chuyện đầu tiên làm là
chạy về nhà, mở máy tính lên, tìm tòi mấy tin tức cần thiết, sau đó lại chạy ra
ngoài.
Chạy
tới một trường đào tạo nấu ăn xin đăng ký học, Tiêu Thế gõ tay lên tấm cửa
kính, đem tiền đến đăng kí cuộc thi lấy bằng kĩ sư.
Đầu
bếp ở Trung Quốc có thể phân làm năm cấp, cấp một, cấp hai, cấp ba, kỹ sư, kỹ
sư cao cấp, muốn đăng kí thì ngoài phải đến tuổi trưởng thành còn cần có kinh
nghiệm làm việc nữa.
Tiêu
Thế năm nay vừa đủ điều kiện để tham gia kiểm tra tư cách kỹ sư.
Bàn
đăng kí là một cô gái trẻ tuổi, bộ dạng thật là bảo vệ môi trường, không buồn
ngẩng đầu lên nói: “Chương trình huấn luyện bắt buộc, X ngàn đồng.”
Tiêu
Thế nhíu mày: “Tôi chỉ đăng kí thi.”
“Không…..”
– Cô gái ngẩng đầu nhìn y một cái, vẻ mặt liền ôn hòa đi không ít – “Muốn đăng
ký vào tháng mấy?”
“…..”
Không
đợi Tiêu Thế kịp phản ứng lại với tuyệt kĩ lật mặt, đối phương đã lấy tiền
trong tay y, đưa giấy đăng ký cho y: “Anh đẹp trai, đây là cuộc thi gần nhất,
chỉ cần chờ một tháng là có thể tham gia.”
Cuối
cùng còn không quên nháy mắt một cái.
Tiêu
Thế bị nụ cười quyến rũ của nàng làm cho run rẩy, vội vàng cười cười cảm ơn,
quay đầu bước đi.
Nếu
Tô Na ở đây, không khéo đã lao đến vả cho cô nàng một cái rồi…..
Tiêu
Thế không nói gì, lắc đầu, nhìn vào cửa kính ở bên đường, sờ sờ hai má, trong
gương phản chiếu hình ảnh của một gương mặt anh tuấn thâm trầm.
Không
giống nam nhân đã kết hôn sao?
Tuy
rằng quần áo có chút tùy tiện, nhưng mà vẫn giữ được lòng tự trọng….
Trong
gương đột nhiên phản chiếu một thân ảnh quen thuộc, vội vàng chạy đi, Tiêu Thế
nhíu mày: “Đây không phải là tiểu thần trù của Hãn Kiện sao?”
Cô
nhân viên tiếp đón ngẩng đầu, không đợi cậu ta trình bày đã ngắt lời, tỏ vẻ
không kiên nhẫn: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu chưa đủ mười tám tuổi, kinh
nghiệm làm việc cũng không có, không thể đăng kí được.”
Thiếu
niên khẽ thấp giọng nói gì đó, thấy cô gái kia cao giọng: “Không được là không
được, nếu không cậu đăng kí học trước đã, sau đó lấy chứng nhận đầu bếp.”
“Tôi
báo ba cấp.”
Tiêu
Thế lúc này cũng đã nghe rõ, nghĩ đến tay nghề của cậu nhóc này, ba cấp kỳ thật
cũng đã thừa tiêu chuẩn rồi.
Thiếu
niên kia có vẻ là cũng thất bại nhiều, cũng không tức giận, thấy cô gái kia
không chịu cho mình đăng kí, liền rời đi.
Tiêu
Thế đứng bên cạnh vuốt cằm: “Thật trùng hợp.”
“Hừ.”
– Thiếu niên liếc mắt nhìn y, sau đó lướt qua y mà đi.
Tiêu
Thế thảnh thơi đi sau cậu ta, điểm đến là nhà hàng của Hãn Kiện. Dù sao y cũng
đang thất nghiệp, đi đâu cũng thế mà thôi.
Mới
có chín giờ sáng, lại không phải ngày nghỉ, cho nên công việc ở bếp rất nhàn hạ.
Dọc
đường đi thiếu niên cũng không thèm để ý đến Tiêu Thế, vừa bước vào đã tiến thẳng
đến phòng thay quần áo.
Nhân
viên nhà hàng nhìn thấy Tiêu Thế, mỉm cười: “Lâu lắm không thấy Tiêu tiên sinh,
ông chủ nhớ anh lắm.”
Tiêu
Thế bật cười: “Người ta đã tìm được đầu bếp rồi, còn tìm tôi làm gì?”
“Đấy
là anh không biết thôi….”
“A,
A Thế?”
Hãn
Kiện mặc một chiếc áo choàng ngủ màu vàng, đi dép lê, mắt vẫn còn ngái ngủ lắc
lư đi xuống, nhìn thấy Tiêu Thế đứng ở phòng khách, vẻ mặt nhu hòa mỉm cười,
không khỏi lấy tay dụi mắt: “Đờ mờ, sao mày lại ở đây?”
Tiêu
Thế nhún nhún vai: “Tao thất nghiệp, chờ mày nuôi tao.”
“…..”
– Hãn Kiện ngây người ra một lúc, đột nhiên chạy rầm rầm xuống, đối mặt với y –
“Mày nghiêm túc?”
Tiêu
Thế đầu tiên là liếc mắt xem thường hành động khoa trương của tên kia, rồi lập
tức bị mùi từ miệng gã làm cho suýt ngất xỉu: “Chết tiệt, đi đánh răng đi!”
…….
Hãn
Kiện tức tốc lao vào phòng vệ sinh, nhét bàn chải đánh răng vào miệng, lại chạy
về: “Thật vậy sao? Mày cuối cùng cũng đã từ chức? Chuẩn bị tìm minh chủ mới để
nương tựa?”
Tiêu
Thế ngồi xuống ghế xoay ở quầy bar: “Công việc chưa có……Minh chủ cũng chưa tìm
được.”
Hãn
Kiện vừa đánh răng vừa ai oán: “Mày mau đến cứu tao đi, mày không biết cái con
sói non kia hung dữ thế nào đâu, tao chỉ sợ lưu lại thêm mấy hôm nữa, cái mạng
già này của tao liền……”
“Liền
thế nào?” – Thiếu niên mặc đồng phục đầu bếp đứng sau lưng gã thản nhiên hỏi.
Hãn
Kiện lắp bắp: “Liền kéo dài tuổi thọ, sớm thành tiên, phúc như Đông Hải, thọ tựa
Nam
Sơn……”
Cái
này đúng là sợ đến mức nói năng lộn xộn.
Tiêu
Thế nhẹ cười đứng lên, xoa xoa đầu gã: “Tao đến để mượn phòng bếp của mày,
không phải đến để đùa giỡn bảo vật nhà mày.”
“Tao
cũng chân thành như vậy cơ mà, không đùa giỡn gì cả!” – Hãn Kiện căm giận đi
theo y nói – “Mày mượn bếp làm gì?”
Tiêu
Thế vặn cánh tay, mỉm cười nói: “Nuôi nhạc phụ đại nhân của tao.”
“A?”
– Hãn Kiện lặng đi một lát, vừa muốn hỏi, lại bị một bàn tay kéo về, thiếu niên
bướng bỉnh ghé vào tai gã – “Ông chủ, ngài thích y?”
Hãn
Kiện cứng người, chậm rãi quay đầu, ánh mắt giống như quả bí ngô.
Thiếu
niên hừ một tiếng: “Cũng chả có gì hay.”
Hãn
Kiện xoay người xem thường, đập vào tay cậu ta: “Tôi là thẳng! Thích cái đầu cậu
ấy! Cậu cho rằng tôi cũng biến thái như…..”
Thiếu
niên trừng mắt.
Hãn
Kiện nhu thuận ngồi xổm sau quầy bar, cầm lấy giấy, ai oán niệm: “Đồng tính luyến
ái là tình yêu tinh khiết mà nhân loại đều hướng tới, chúng ta phải cố gắng tiến
được đến mục tiêu đó…..”
Thiếu
niên khẽ nhếch miệng: “Tốt lắm, hôm nay cứ niệm thế một trăm lần.”
Phòng
bếp của Hãn Kiện tuy không lớn bằng của Nguyên Thần, nhưng mà chim sẻ có nhỏ
thì vẫn có đủ nội tạng, những thứ giống nhau thì vẫn đầy đủ.
Tiêu
Thế đến kho lạnh lấy đồ ra, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thoải mái, tinh thần
có vẻ rất tốt.
Nấu
nướng là niềm hạnh phúc, lấy lòng nhạc phụ đại nhân là mục tiêu, động tác hai
tay liên tục lại rất chuẩn xác.
Thời
tiết có chút nóng bức, nhớ tới biểu tình sáng nay của Tô Mạch Ngôn, tựa hồ
không muốn ăn thứ gì đó có nhiều dầu mỡ.
Y
nghĩ nghĩ, rồi lấy một túi khoai môn (蒟蒻 ) đến.
Khoai
môn rất nhanh chín, trụng qua nước sôi sau đó ngâm vào nước lạnh một lát, sẽ có
màu trong, rất hợp để ăn vào ngày hè, mà chế biến cũng đơn giản.
Tiêu
Thế lấy thêm một chút thịt chân gà, luộc qua, thái sợi, cà rốt, dưa chuột, cá
chình cũng thái sợi, rải đều lên mặt khoai môn, cuối cùng cho thêm một chút
tương nồng đậm, một chút dầu vừng nữa.
Cá
hun khói vẫn còn sắc hồng cuốn với đậu hũ phù dung và lá đinh lăng, thêm chút
vàng của mù tạt, thế là xong một món điểm tâm dễ thương, khi cắn vào sẽ không cảm
thấy có dầu mỡ - Tiêu Thế nhớ Tô Mạch Ngôn rất ghét cảm giác có mỡ dính trên
môi mình.
Cuối
cùng trộn thêm một phần salad, bữa trưa đầy mỹ vị của nhạc phụ đại nhân đã hoàn
thành.
Mang
theo đồ ăn ra khỏi bếp, Hãn Kiện đã niệm xong một trăm lần bài tập, đang ngồi xổm
ở chỗ tiểu thương bán hoa quả gần đó, ép giá: “Một quả táo mà đòi năm đồng? Đùa
a? Anh nghĩ táo này là vàng chắc?”
Đối
với loại mặt dày thế này, anh bạn tiểu thương không có cách nào để đối phó:
“Không, không phải, đây là đồ nhập khẩu….”
Hãn
Kiện hừ hừ hai tiếng, cầm lấy quả táo cắn một ngụm, lại thả xuống: “Nha, cái
này đã bị ăn rồi, anh bán bao nhiêu?”
“……….”
“Một
đồng, bằng không cứ giữ lại mà bán.”
“………”
– Tiểu thương hóa đá.
Tiêu
Thế dở khóc dở cười đến đấm cho gã một cái, rồi lấy từ trong túi năm đồng ra
đưa cho anh chàng bán hoa quả kia: “Thật xin lỗi, anh bạn tôi mới ra viện, đầu
óc vẫn còn chưa khôi phục……”
“Fuck!
Mày mới có bệnh ấy! Tao đang đứng đắn ép giá đó….” – Hãn Kiện xù lông, vừa muốn
lao lên thì điện thoại của Tiêu Thế đột nhiên vang lên.
Một
tay cầm đồ ăn, một tay cầm táo, Tiêu Thế nhíu mày.
Hãn
Kiện nhận lệnh thay y lấy điện thoại ra, ấn nút, đưa đến bên tai: “Xin chào?”
“Chồng
ơi!!!!!” – Tô Na gào lên khiến cho người nghe tí nữa thì nhảy dựng.
“Na
Na?” – Tiêu Thế cười rộ lên – “Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho anh?”
“Hắc
hắc.” – Tô Na cười gian trá – “Em có tin tốt, anh đoán thử xem.”
Hãn
Kiện bĩu môi, than thở nói: “Còn có thể là tin tốt gì nữa, không phải sắp về
sao, óc lợn cũng đoán ra được.”
Tiêu
Thế lườm gã.
Tô
Na giận: “Để Tiện Tiện chết xa một chút!”
Tiêu
Thế cười khổ: “Hiện tại nó đang cầm điện thoại của anh, chỉ sợ không chết xa được.”
“Vậy
thôi, để em về sẽ cho anh ấy một trận.” – Âm thanh Tô Na lại nũng nịu – “Chồng
yêu, mai em về nhà đó ~ lại đến ngày nghỉ rồi ~ oa ha ha ha ha ~~”
“……”
Tiêu
Thế cúi đầu nhìn đám đồ ăn trong tay, bắt đầu nghiêm túc lo lắng xem có nên
chuyển nhà thêm lần nữa?
Chương 12
Nói
với Hãn Kiện cũng vô ích, Tiêu Thế một tay lấy tiền, một tay cầm đồ ăn, bước ra
ngoài.
Không
hiểu vì sao, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.
Tô
Na được nghỉ về khiến y rất cao hứng, nhưng dù sao cũng chỉ có một tuần, rốt cuộc
là nên tiếp tục ở cùng Tô Mạch Ngôn, hay là nhân cơ hội này về nhà, đây quả là
một vấn đề nghiêm trọng.
Tuy
rằng thời gian cũng không lâu, nhưng mà nam nhân này vẻ mặt thì nghiêm cẩn mà
cuộc sống lại rất cần người khác chăm lo.
Nhưng
mà mình cũng muốn cuộc sống ngọt ngào của hai vợ chồng.
Tiêu
Thế phiền não vò đầu bứt tóc.
Chả
mấy chốc đã đến tòa nhà trụ sở công ty của Tô Mạch Ngôn.
Vừa
lúc đến giờ nghỉ trưa, nhưng cửa phòng của trưởng phòng vẫn đóng chặt, thư kí
đang định đến gọi trưởng phòng đi ăn cơm, nhìn thấy Tiêu Thế, mỉm cười gật đầu:
“Trưởng phòng ở bên trong.”
Cốc
cốc.
Tiêu
Thế nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Im
lặng.
“Mạch
Ngôn?” – Tiêu Thế nhẹ giọng gọi – “Đang làm việc sao?”
Thanh
âm tất tất tác tác bên trong đột nhiên gián đoạn, sau đó là tiếng va chạm thân
thể trầm đục.
Một
lát sau, cửa mở, An Duệ nghiêng mặt, biểu tình không thay đổi, mỉm cười nói: “Đến
đưa cơm trưa?”
Tiêu
Thế nhìn đôi môi hơi sưng, có một chút tơ máu, nhất thời giật mình.
Tô
Mạch Ngôn lãnh đạm nói: “Vào đi.”
An
Duệ nghiêng người, tựa tiếu phi tiếu làm tư thế xin mời.
Tiêu
Thế nhăn mặt, lách qua người hắn đi vào, còn tiện tay chốt cửa, cho hắn ở ngoài
luôn.
Tô
Mạch Ngôn ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt vẫn trầm ngâm như cũ, chỉ có vài sợi
tóc trên trán hơi hỗn loạn, thản nhiên nhìn y: “Không làm việc sao?”
“Ách…..”
– Ánh mắt Tiêu Thế có chút phức tạp – “Tôi nghỉ phép.”
Y
không phải đồ ngốc, đương hiên đoán được hai người ở trong này vừa làm gì.
Nhưng
trong lúc nhất thời, y không chắc được là hai người là lưỡng tình tương duyệt
hay là An Duệ đơn phương ép buộc, giờ mà hỏi thì chỉ làm cho hai bên xấu hổ
thêm mà thôi.
Nói
đến đây, hắn là nhạc phụ y, cuộc sống tình cảm của hắn có lẽ y không nên xen
vào quá sâu thì tốt hơn.
Tiêu
Thế thả lỏng tâm tình, làm như không có việc gì, mỉm cười bày đồ ăn lên bàn:
“Ta làm chút đồ ăn giải nhiệt, ngài thử xem có hợp khẩu vị không.”
Tô
Mạch Ngôn cũng cảm thấy xấu hổ, có ý định giải thích, nhưng nhìn thấy biểu tình
thản nhiên của y, cảm thấy có nói gì cũng vô nghĩa.
Thật
là buồn cười.
Chỉ
là vài ngày ở chung hòa hợp mà thôi, vậy mà đã quên đi thân phận của mình.
Nhìn
mấy món ăn tinh xảo trước mặt, y rũ mắt: “Cám ơn.”
Tiêu
Thế cười rộ lên, tự nhiên vươn tay sửa lại đám tóc rối loạn trên trán hắn:
“Không cần khách khí với tôi như thế.”
“……”
Có
lẽ vì thêm nhiều tương, Tô Mạch Ngôn cảm thấy khó chịu, hốc mắt cũng hơi hơi
phiếm hồng, cổ họng hắn cứng nhắc gật gật: “Ừ.”
Đại
khái là vì việc vợ sắp về mà buồn bực, nhìn Tô Mạch Ngôn ăn, tâm tình Tiêu Thế
tốt lên không ít, tay chân nhanh nhẹn chuyển các món đến trước mặt hắn, còn ôn
hòa bảo ăn nhiều hơn.
Tô
Mạch Ngôn lại rất hợp tác, Tiêu Thế bảo ăn gì liền ăn nấy, chính là trán lại
nhăn lại không ít, khác hẳn với thường ngày.
Tiêu
Thế cũng nhận ra, vội vàng nói cho hắn tin tức tốt: “Đúng rồi, Na Na nói ba
ngày sau sẽ về.”
……..
Tô
Mạch Ngôn đột nhiên mở to mắt, lập tức lại khôi phục bình thản, nhưng mà cảm
giác không còn muốn ăn thêm gì nữa.
“Tôi
đã biết.” – Rút tờ giấy lau miệng, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen láy chăm chú
nhìn Tiêu Thế, thản nhiên hỏi – “Vậy cậu muốn chuyển đi sao?”
Tiêu
Thế nhất thời đơ người.
Y
không nghĩ tới Tô Mạch Ngôn sẽ hỏi thế, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy
đó là điều đương nhiên – con gái đã về, không còn lý do gì để tiếp tục ở lại
nhà nhạc phụ tiếp tục bị giám thị.
Đang
định nói đồng ý, nhưng không hiểu sao lời đi ra lại là: “Không cần, cô ấy chỉ ở
lại một tuần.”
Ta
kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo! Ta là lợn sao?!
Trong
lòng Tiêu Thế đã khóc đến mức nước mắt chảy thành sông, nhưng bên ngoài thì vẫn
tươi cười như gió xuân: “Ngài cũng rất nhớ Na Na đúng không? Cũng không mấy khi
có cơ hội để hiếu thuận.”
Tô
Mạch Ngôn trầm ngâm một lúc lâu sau, thản nhiên nói: “Được.”
Chủ
nhât, sân bay rất đông, Tô Na đeo khẩu trang, lại thêm một cái kính râm, kéo
theo một vali to dùng tiến vào.
Cam
Túc đang có bão cát, mùa hè lại khô, với người từ nhỏ lớn nên ở vùng sông nước
Giang Nam
như cô quả là gian nan. Tranh thủ cơ hội giáo sư muốn tìm hiểu thêm một số
thông tin mà lén lút chuồn êm về nhà.
Chuyến
bay sớm nhất về thành phố N chỉ có loại máy bay nhỏ, mỗi bên chỉ có hai chỗ ngồi.
Tô Na nhét túi xách lên kệ rồi ngồi xuống ghế.
Bên
cạnh là một nữ nhân trung tuổi, ngũ quan tinh tế, hồi trẻ chắc chắn là một mỹ
nhân.
So
với vẻ đẹp của mấy nữ tiếp viên hàng không thì mấy nữ tiếp viên cũng chỉ là mấy
cô nhóc mới lớn mà thôi.
Tựa
hồ nhận ra được ánh mắt kinh ngạc của Tô Na, người phụ nữ liếc mắt nhìn cô, khẽ
hất mái tóc xoăn, cười rộ lên : “Về thành phố N?”
Tô
Na với trưởng bối luôn là một cô gái nhu thuận, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền:
“Vâng, cô cũng thế sao?”
“Ngẫu
nhiên thôi.” – Người phụ nữ cười, ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tô Na,
hơi kinh ngạc – “Cháu vẫn là học sinh sao? Kết hôn rồi?”
“Đúng
vậy, cháu học xong thì kết hôn.” – Tô Na nhún vai – “Lão công nhà cháu mị lực rất
lớn.”
Người
phụ nữ nhìn cô, có chút hâm mộ, lại khẽ thở dài: “Hôn nhân là mồ chôn tình
yêu.”
“……”
Lòng
Tô Na khẽ động, khóe miệng run rẩy, thầm nghĩ đừng nói bà cô này là miệng quạ
đen nha.
Có
vẻ người phụ nữ cũng nhận ra được mình thất thố, mỉm cười: “Đấy là cô nói cô
thôi.”
Sau
đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tiêu
Thế lái xe chở Tô Mạch Ngôn đến sân bay, từ xa đã nhìn thấy Tô Na mặc áo phông
rộng thùng thình, quần bò bạc, làn da sậm màu nhờ phơi nắng, trông như là dân tị
nạn vui mừng vẫy tay: “Chồng ơi ~ Cha~”
Tiêu
Thế mỉm cười, bước đến hôn cô: “Giống như là đệ tử cái bang vậy.”
Tô
Na nhăn mặt cắn y một cái, nhân lúc y đang đau thì chạy đến chỗ Tô lão cha:
“Cha! Cha cũng đến đón con sao! Ông trời ngốc rồi sao?!”
“………”
Tô
Mạch Ngôn nghe thế nhíu mày, vừa định nói gì thì người đã lao vào lòng mình, liền
vội vàng ôm lấy để cả hai khỏi ngã: “Đừng nháo nữa.”
Tô
Na cười hắc hắc cọ cọ vào vai hắn.
Lão
cha mặt than bày ra biểu tình nhu hòa, sờ sờ khuôn mặt có vài phần giống mình,
nhíu mày nói: “Cháy da rồi.”
Tô
Na chun mũi: “Không sao, chồng con không chê là được.”
Nói
xong quay đầu nhìn Tiêu Thế, ngây ngô cười.”
Tiêu
Thế dở khóc dở cười xoa đầu cô: “Em đắc ý cái gì thế.”
Nhà
của Tô Mạch Ngôn có thêm người, đột nhiên có vẻ chật chội lại ồn ào.
Tô
Na đã sắp đói lả, ở bên ngoài cũng không được ăn ngon, tuy rằng không phải là
kén ăn nhưng mà đồ ăn bên ngoài đúng là không ngon bằng đồ ăn của lão công nhà
mình.
Cả
buổi chiều bám dính sau lưng Tiêu Thế, chờ y chuẩn bị đồ ăn, len lén ăn vụng
vài miếng.
Tô
Mạch Ngôn đờ đẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, không có người nào nhớ đến hắn,
mà hắn cũng không biết nên nói gì.
Bữa
tối, các món ăn nóng hổi được bê lên.
Lớp
dầu ớt dày không thể che được màu trắng của thịt, đậu hũ ma bà đỏ tươi, mềm
nhuyễn, bánh gạo nhân thịt hấp, bên trên còn có rắc hạt tiêu, lươn xào với nhiều
gia vị, nước dùng thơm ngon, thêm một chút ớt bột, thử một miếng thấy cay tê đầu
lưỡi.
Thanh
niên thường thích ăn cay, Tô Na cũng không ngoại lệ.
Tô
Mạch Ngôn lại quen ăn nhạt, cắn được hai miếng đã thấy nóng rát cả cổ họng, cảm
giác dạ dày khó chịu như muốn chết đến nơi rồi.
Nhưng
nhìn hai vợ chồng con gái hòa thuận vui vẻ, cũng không muốn làm cả hai mất hứng,
thế nên cố gắng chịu đựng ăn thêm mấy miếng.
Hắn
thấy bản thân mình thật vô vị, vì thế lại càng cố gắng làm cho cảm giác về sự tồn
tại của bản thân biến mất.
Tiêu
Thế chăm chú nghe Tô Na kể chuyện phong tục và những phát hiện ở Cam Túc, khóe
môi lộ ra nụ cười ôn nhu và sủng nịch, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn vào bát cô,
giục cô ăn không đói bụng.
Tô
Na cũng không để ý gì đến hình tượng bản thân lúc này, vừa ăn vừa nói: “Oa, chồng
à, đồ ăn của anh làm quả là tuyệt vời, đồ ăn của em ở đó như cám lợn vậy…”
Tiêu
Thế múc cho cô một chén canh: “Ăn từ từ thôi, hạt tiêu rất cay, cẩn thận không
bỏng miệng.”
Dừng
một chút, ánh mắt y đảo về phía Tô Mạch Ngôn nãy giờ vẫn im lặng, trong lòng
không khỏi giật mình.
Xong
rồi! Xong rồi!
Tô
Na về làm y hưng phấn, thế nên quên khuấy mất vị nhạc phụ đại nhân này.
Tiêu
Thế vội vàng múc tiếp một chén canh để đến trước mặt Tô Mạch Ngôn, bí đao và
tôm đầy tràn, nhẹ nhàng nói: “Mạch Ngôn cũng ăn nhiều một chút.”
Tô
Na cắn chân gà, chớp chớp mắt, nhìn bát cơm vẫn còn phân nửa trước mặt hắn, lo
lắng nói: “Cha, cha lại kén ăn.”
“Cha
không đói.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, đầu lưỡi vẫn còn tê tê vì hạt tiêu
cay, cầm lấy bát, uống một ngụm canh – “Hai đứa cứ ăn đi.”
Không
cần để ý đến hắn, hắn sẽ không biết phải làm gì.
Bàn
tay hắn ở dưới gầm bàn đã nắm chặt.
“A,
là không hợp khẩu vị sao?” – Mấy ngày ở chung, Tiêu Thế về cơ bản cũng biết một
chút – “Để tôi đi làm mấy món thanh đạm chút.”
Tô
Mạch Ngôn vội vàng: “Không cần.”
“Nhưng
mà……”
“Tối
nay ta có hẹn.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên uống canh – “Cho nên hai đứa cứ ăn
đi.”
Có
hẹn?
Tiêu
Thế nhăn mày.
Tô
Mạch Ngôn cũng không hay đi tụ tập bạn bè, gần đây hay đi cùng nhất chỉ có….
Cái tên sắc lang kia.
“Cái
đó, là hẹn với An tiên sinh?”
Tô
Mạch Ngôn nghe nói vậy hơi run người, cứng nhắc gật đầu, trì độn mấy giây mới
nói được: “Ừ, là cậu ấy.”
Nguyên
lai thực sự đã muốn bắt đầu.
Mạch
Ngôn đã ở một mình cũng khá lâu rồi, cho dù có lựa chọn nam nhân làm bạn lữ,
cũng khá hơn là một thân một mình…..Tuy rằng nghĩ thế, nhưng trong lòng y vẫn
có lợn cợn gì đó không yên.
“An
tiên sinh?” – Tô Na tò mò – “Là An Duệ?”
“Ừ.”
– Tô Mạch Ngôn vẫn thản nhiên như trước.
“Anh
ta……” – Tiêu Thế định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tô
Mạch Ngôn cũng không cho y cơ hội nói tiếp, đứng dậy, cầm theo tây trang vắt ở
lưng ghế: “Ta đi chắc tối mới về, hai đứa…..
Nghỉ ngơi sớm đi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét