Chương 21
Tiêu
Thế say khướt lảo đảo đi trên đường.
Nếu
đã muốn say để quên hết chuyện đời, y cảm thấy vẫn chưa đủ. Thế nê, y lại đến cửa
hàng tiện lợi gần đó, mua thêm một đống bia, cứ chai này tiếp chai kia, Tô Mạch
Ngôn không thể cản được.
“Uhm….”
– Đôi mắt đen của Tiêu Thế khép hờ lại vì gió, mơ màng khoác vai nhạc phụ đại
nhân, hoàn toàn không để ý đến tôn ti trật tự - “Mạch Ngôn, ngài nói thử xem,
có phải tôi là người đàn ông rất vô dụng không? Ngay cả vợ cũng không nguyện ý
sinh con cho tôi……”
Tô
Mạch Ngôn bị cơ thể cao lớn của y ép cho xiêu vẹo, đã thế hơi thở nóng rực của
đối phương cứ phả lên mặt hắn, nhất thời, trên khuôn mặt nghiêm nghị thường
ngày cũng có biểu hiện của xấu hổ: “Cậu say rồi.”
“Không
sao hết.” – Tiêu Thế thở dài, hơi thở tràn ngập mùi rượu, đột nhiên tò mò giơ
tay lên, chọc chọc vành tai hắn – “Sao lại đỏ thế này?”
Tô
Mạch Ngôn run tay, giật mình lùi lại, cảm giác được nơi vành tai vừa bị chạm
vào như sắp bốc cháy.
Tiêu
Thế bất ngờ mất đi chỗ dựa, té xuống ghế đá ven đường.
“Xin
lỗi.”
Tô
Mạch Ngôn tiến lên, vươn tay muốn kéo y đứng dậy.
Tiêu
Thế đau đầu rên rỉ một tiếng, đột nhiên vô lực nói: “Kì thật, nếu muốn, vẫn có
thể sinh đứa nhỏ đúng không?”
Tô
Mạch Ngôn rũ mắt, kéo y đứng dậy: “Đúng thế.”
“Đúng
vậy, đúng vậy…. Nếu muốn vẫn có thể sinh….” – Tiêu Thế cười khổ thì thào, tiêu
sái vung tay lên, chỉ chỉ đũng quần – “Chỉ cần vốn liếng đầy đủ, bất luận là
bao nhiêu tuổi, vẫn có thể sinh…”
Động
tác này quả thực không hợp với y cho lắm.
Tô
Mạch Ngôn lại chằm chằm nhìn vào nơi được chỉ kia, không hề chớp mắt, còn nuốt
nước bọt.
“Về
thôi.” – Tiêu Thế liêu xiêu bước đi, tỏ vẻ mình rất tốt khoác vai nhạc phụ, cười
cười hỏi – “Mạch Ngôn, vì sao ngài vẫn còn độc thân?”
Vì
không thể tin tưởng sẽ có được một gia đình tuyệt vời?
Hay
là vì không có người nào yêu hắn thật lòng?
Tô
Mạch Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện, con rể ngoan hiền
lương thiện như chú cún nhỏ bình thường của mình, đã vươn móng vuốt của tội ác.
“Bốn
mươi tuổi vẫn còn trẻ….” – Tiêu Thế ghé vào tai Tô Mạch Ngôn nói.
Tô
Mạch Ngôn không thoải mái nhíu mày.
Thật
muốn giết người, ngay cả khi uống rượu vào đùa giỡn, tiếng nói vẫn trầm ấm dễ
nghe như vậy.
Nhưng
mà hắn còn chưa kịp phản ứng, hạ thân lại bị ai đó nhéo một cái.
………..
Tô
Mạch Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, hít một ngụm lãnh khí, không thể tin được
nhìn về phía cái người đang say khướt kia.
Tiêu
Thế vẫn như không có gì sờ soạng hắn, nở nụ cười vô tội: “Vừa mới kiểm tra liền
cứng rồi, Mạch Ngôn à, ngài hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa….”
Khóe
miệng Tô Mạch Ngôn run rẩy. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi và cậu không sinh là do
liệt dương?
Mang
vẻ mặt bình tĩnh đã tái mét, hắn cắn răng nói: “Buông tay.”
“Sao?”
– Tiêu Thế say khướt cười, vẻ mặt mờ mịt – “Càng ngày càng cứng rắn. Mạch Ngôn,
ngài vẫn còn sung sức lắm, nơi đó rất có tinh thần…”
Tô
Mạch Ngôn bỗng dưng đỏ mặt, muốn lùi ra sau, nhưng mà “lão điểu” vẫn còn đang nằm
trong tay đối phương, chỉ biết lạnh lùng nói: “Buông…”
Từ
vừa bật ra khỏi miệng, Tiêu Thế vội buông tay, phóng thẳng đến thùng rác ven đường.
Sau
đó nôn thốc nôn tháo…….
Nôn
hết cả mật xanh mật vàng.
Tô
Mạch Ngôn nhìn y, lại nhìn “lão điểu” đang khởi nghĩa của mình, vừa buồn bực vừa
kích động, ngốc ngốc lấy tay vỗ về người anh em, ý đồ cùng nó câu thông: Thật
không có tiền đồ, nhanh về đi, về đi về đi về đi………
Nôn
xong rồi, Tô Mạch Ngôn đỡ Tiêu Thế ngồi xuống ghế ven đường, muốn nói lại thôi:
“Cậu…..” Tửu lượng thật kém.
“Tôi
không uống rượu.” – Tiêu Thế giơ tay lên che mắt – “Ý nghĩ tỉnh táo làm cho ta
phát điên.”
Tô
Mạch Ngôn vặn tay: “Hôn nhân có rất nhiều vấn đề, nếu đã lựa chọn thì sẽ phải
gánh vác.”
Tiêu
Thế lẳng lặng ngồi, không nói gì.
Lâu
đến mức như đã ngủ rồi.
Tô
Mạch Ngôn im lặng nhìn y một hồi, cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh.
Trong
nháy mắt, người nọ đột nhiên ngả xuống vai hắn, vùi đầu vào gáy hắn, lực mạnh đến
mức hắn thấy cả xương cốt đều đau.
Tô
Mạch Ngôn lại thấy mình mất cảm giác.
Nhiệt
độ cơ thể ấm áp truyền đến sau lớp áo sơ mi mỏng, nóng bỏng, khiến hắn không kịp
trở tay, cứ như vậy cương tại chỗ.
Trán
Tiêu Thế đặt trên vai hắn, cười khổ nói: “Tôi đồng ý với Na Na là sẽ bỏ đứa nhỏ.”
Lưng
Tô Mạch Ngôn cứng đờ.
“Ngài
cần thời gian, người đối diện luôn thẳng thắn.” – Tiêu Thế than thở, nếu không
giữ tư thế này, y sợ bản thân không thể nói được những lời này – “Ta cần tìm một
cái cớ để giải thích.”
Giải
thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện cũ.
Y
không biết, chuyện của bản thân và Tô Na đã không rõ ràng, bất tri bất giác đã
xong.
Trầm
mặc theo Tô Mạch Ngôn về nhà, mở cửa, phát hiện trong phòng đèn đang sáng.
Tiêu
Thế sợ run, phản xạ có điều kiện nhìn Tô Mạch Ngôn.
Người
sau lưng mặt không biểu tình.
“…
Na Na?”
Tiêu
Thế do dự gọi một tiếng, đương nhiên không có hồi âm.
TV
phòng khách vẫn mở, trên bàn trà là một đống khăn giấy, vo viên vứt lung tung.
Mắt
Tiêu Thế lóe lên, có chút đau lòng.
Người
chồng kém cỏi nhất là người chồng làm cho vợ khóc.
Nhưng
nhìn đến tờ giấy trên bàn, đau lòng, biến thành chết lặng, cảm giác toàn thân
đóng băng.
Đó
là giấy chứng nhận sinh non của bệnh viện.
Tô
Na lấy giấy tờ, ngữ khí cẩn thận: “Em biết anh nhất định rất tức giận, em nghĩ
mình nên cho nhau thời gian để bình tĩnh, em sợ nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của
anh, em sẽ có cảm giác đó là một người xa lạ. Em xin lỗi.”
Tiêu
Thế cầm tờ giấy chứng nhận kia, thần trí nửa ngày mới quay lại được.
Trái
tim giống như là rơi vào vực thẳm không đáy, cho dù là đập vào đá, cũng không
nghe được thanh âm chạm đất.
Có
người nói, mỗi một người sẽ có một cách khác nhau để làm cho mình thống
khổ.
Lại chịu tổn thương, miệng vết
thương kia như đã quen rồi, không còn cảm giác gì nữa, bất luận có bị làm tổn
thương thêm bao nhiêu lần nữa, cũng sẽ không đau đớn như lần đầu tiên.
Quả đúng là thế.
Tiêu Thế nhếch miệng, từng chút từng
chút, xé tan tờ giấy chứng nhận kia thành muôn mảnh nhỏ, sau đó lấy điện thoại
ra.
Y thản nhiên hỏi: “Em ở đâu?”
Thanh âm Tô Na có điểm khàn khàn:
“….. Bệnh viện.”
“Vừa mới sinh non, thân thể sẽ rất
yếu.” – Tiêu Thế xoa xoa thái dương đau đến muốn nổ tung, trầm giọng nói –
“Không cần đi lung tung, về nhà đi.”
“…..” – Tô Na ở bên kia trầm mặc, một
lúc sau mới nhỏ giọng nói – “Em nghĩ là chúng ta vẫn nên tách ra vài ngày, để
có thời gian suy nghĩ, xem rốt cuộc là chúng ta sai lầm thế nào.”
Sai lầm?
Tiêu Thế cảm thấy lạnh buốt, mệt mỏi
thở dài: “Tự chăm sóc bản thân.”
Cúp điện thoại, không kéo dài thêm
một giây.
Tiêu Thế nghĩ, chờ thêm một thời
gian, hai người hoàn toàn có thể cho là không có chuyện gì xảy ra, buông xuống
chuyện đứa nhỏ, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Cũng không nghĩ rằng, lần này xa nhau,
là một tháng.
Cũng không nghĩ tới, điều chờ đợi
mình sau bao ngày đằng đẵng, là một tờ giấy li hôn.
Chương 22
Thời
gian một tháng đó quả là khoảng thời gian khó chịu.
Tiêu
Thế vẫn còn đau thương cho đứa con không có may mắn được ra đời, thương tâm cho
cuộc sống thanh thản của y và Tô Na về sau.
Tô
Mạch Ngôn đứng sau y, nhẹ vỗ vỗ bờ vai y: “Đi ngủ đi.”
“Vâng.”
– Tiêu Thế buồn bã gật đầu, xoay người bước đi được hai bước, đột nhiên dừng lại
– “Mạch Ngon.”
“Sao?”
– Tô Mạch Ngôn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, bóng đèn mờ mờ trong
phòng khách không thể chiếu rõ biểu cảm trên mặt hắn.
“Năm
đó ngài…. Và mẹ Na Na, kỳ thật rất dũng cảm.”
“…..”
Tô
Mạch Ngôn nghiêng đầu, cố tưởng tượng ra khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng
không thể rõ ràng.
Nhớ
mang máng là có một mái tóc đỏ rực rỡ như lửa, khi cười rộ lên rất giống Na Na,
tao nhã cao quý, nhưng lại cố chấp muốn theo mình lưu lạc trên quảng trường hỗn
loạn đó.
Lưu
lạc đến tận cùng, nhưng lại có được cuộc sống mới.
Thiếu
niên Tô Mạch Ngôn ôm đứa bé vẫn còn quấn trong tã, chân tay luống cuống hỏi:
“Vì sao?”
Người
con gái đó mỉm cười: “Tuy không có hôn nhân, nhưng ít nhất vẫn muốn chứng minh
tình yêu đích thực có tồn tại.”
Tô
Mạch Ngôn mím môi.
Dũng
cảm sao?
Kì
thật….. Na Na rất giống cô ấy.
Chính
trực, chân thành, tràn ngập sức sống, cũng tràn ngập phiêu lưu, luôn muốn hướng
đến những nơi chưa ai biết đến.
Quá
trẻ để chú ý đến cảm thụ của người khác.
Giống
như là một chú ngựa hoang không thề ghìm bước.
Tô
Mạch Ngôn nhìn Tiêu Thế biến mất sau cánh cửa, thở dài, ngả người nới rộng
cravat.
Nhưng
vẫn thấy không thoải mái.
Có
chút khó khăn nói ra.
Ánh
mắt của nhạc phụ đại nhân nhíu lại, cúi đầu nhìn mông mình được che dưới lớp quần.
Có
chút………
Hơi
nhanh…….
Hoa
cúc bị cọ xát đau quá -_-|||
Hắn
giống như chú chó nhỏ cố đuổi theo cái đuôi mình, nhớ tới ý nghĩ không an phận
sáng nay, vội vàng lắc lắc đầu, đem ý nghĩ đen tôi đó vùi dập.
“Nghĩ
cái gì chứ….”
Tô
Mạch Ngôn vừa tự nhắc nhở bản thân vừa cởi thắt lưng.
Vừa
mới bị người ta đùa giỡn sờ soạng vài cái, mà đã cứng lên, là nam nhân mà không
kiên định được quả là mất mặt.
Vứt
quần dài và áo sơ mi lung tung, Tô Mạch Ngôn quay đầu nhìn cái mông cùng với
chiếc quần lót chữ T đầy mê người của mình, đôi mắt đen lóe lóe.
Trí
tưởng tượng bắt đầu phát huy.
Đầu
óc bắt đầu vận hành, tìm ra ảnh trong bộ nhớ, PS.
Cuối
cùng, hiện lên trước mắt là một nam nhân cao to rắn chắc, mặc quần lót chữ T
Ngô,
màu đen có chút không được, hoa văn báo đi…….
Không
tồi.
Tô
Mạch Ngôn cảm thấy xoang mũi mình có chút nóng, vội vàng che mũi lao vào phòng
tắm.
Vã
nước lạnh lên mặt để trấn an bản thân, cảm thấy bộ vị lại bị ma sát vì chuyển động,
cảm giác trướng đau vô cùng.
Tô
Mạch Ngôn nghĩ nghĩ, quay lưng về gương trong phòng tắm, lại xoay người, vươn
hai ngón tay tội lỗi, đẩy ra --------
Huyệt
khẩu bị ma sát đến đỏ ửng đang run rẩy vì lạnh.
Nhạc
phụ đại nhân nghiêm túc nhìn bộ vị kia, có chút tò mò, vươn tay muốn trạc trạc
thử xem, lại vì chưa tắm rửa mà thấy có chút ghê tởm.
Ngón
tay bị giữ lại ở nơi nào đó, nhất thời không cử động được.
“Mạch
Ngôn, ngài không mang áo ngủ.” – Âm thanh Tiêu Thế truyền đến, ngón tay Tô Mạch
Ngôn run lên.
Xoạch.
Cửa
kính mở bị mở ra.
Nhạc
phụ đại nhân vẫn đang duy trì tư thế một tay mở rộng mông, một tay sáp cúc hoa,
mặt không chút thay đổi nhìn y.
“…………….”
“…………….”
Con
rể dại ra, cà lăm cà lăm nói: “… Táo bón sao?”
Nhạc
phụ đại nhân bình tĩnh thu tay về, thoải mái bày ra trước điểu sau hoa, nghiêm
túc nói: “Súc ruột.”
“……..”
Tội
nghiệp cho đứa nhỏ mẹ bệnh, vợ bỏ đi, bị bùa chú của ác linh oanh tạc bốn phía.
Cả
đêm đó, trong đầu Tiêu Thế chỉ có một hàng chữ to chạy đi chạy lại -----
Nhạc
phụ đại nhân, thích súc ruột.
Đại
đa số những người đi làm đều có hội chứng sợ thứ hai, nhưng nhạc phụ đại nhân
hoàn mỹ vô địch mạnh mẽ của chúng ta về phương diện tâm lý này lại thực khỏe mạnh.
Hắn
chỉ có bệnh là kén ăn sáng mà thôi.
Nhất
là, trước mặt lại là một đống đồ ăn không thể tưởng tượng nổi.
Chọc
chọc một đống vụn hồng hồng trắng trắng, Tô Mạch Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu hỏi:
“Đây là cái gì?”
Tiêu
Thế xấu hổ khụ một tiếng: “Cà chua đánh sữa.”
Cà
chua đỏ au mang hương vị chua ngọt, thêm một chút sữa hòa cùng tinh bột, lại
thêm một chút muối, sau đó nhồi nấm rồi đặt lên trên bánh trứng bột.
Thật
là…… Sự kết hợp đầy quỷ dị.
Tiêu
Thế nhìn Tô Mạch Ngôn, nói thêm: “Ách, rất được đó.”
“……….”
Tô
Mạch Ngôn rót cà chua đánh sữa, lại nhét thêm một cái nấm nhồi vào miệng, tuy
là mặt không hề thay đổi, nhưng mà vẫn có thể thấy sắc mặt hắn có chút tái xanh
lại.
Kỳ
thật là cũng không thể trách Tiêu Thế được.
Ai
bảo tối qua được chứng kiến một màn điên cuồng như thế, đã thế cả đêm còn mất
ngủ, cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh ai đó mặc váy cỏ Hawai mà nhảy nhót------
Tết
nhất năm nay không nhận quà ~ không nhận quà ~ không nhận quà ~
Nhận
quà chỉ nhận thuốc súc ruột ~ thuốc súc ruột ~ thuốc súc ruột ~
…………
Ai
đó tiến đến gần, hiện rõ ràng là khuôn mặt phóng đại của Tô Mạch Ngôn.
Tiêu
Thế thống khổ che mặt, thế giới này quả là điên cuồng.
Rất
nhiều ngày trôi qua, chỉ cần nhớ tới mị huyệt hồng hồng phấn nộn kia, Tiêu Thế
vẫn có thể cảm thấy trong lòng đột nhiên có một cố khí huyết cuồn cuộn trào
dâng.
Y
thế mà đã nhìn mông nhạc phụ đại nhân…….
A không, là cúc hoa -_-|||
Liệu
có khả năng Đại Ma Vương sẽ đột nhiên lao vào bếp cầm dao băm vằm mình ra?
Cũng
không nghĩ rằng, quá mức bình tĩnh, kỳ thật chính là không bình thường.
Tiêu
Thế cũng không hẳn là thực sự ngu nhốc, y vốn là thẳng đến mức không còn chỗ thẳng,
chưa bao giờ có ý nghĩ linh tinh.
Sở
dĩ y không nghĩ tới chuyện kia, là vì, sau lần đó, y không bao giờ dám nhìn thẳng
vào Tô Mạch Ngôn nữa.
Chỉ
cần nhìn thấy, lại theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy.
Tóm
lại là sẽ thấy khuôn mặt đối phương chậm rãi biến thành bộ dáng cúc hoa, trước
mặt mình ngại ngùng, co rút, co rút…. *Anh
thật là biến thái*
Trạng
thái trốn tránh này chấm dứt, là vào sau một bữa cơm trưa.
Khẩu
vị của Tô Mạch Ngôn cũng không tốt, thời tiết lại nóng, Tiêu Thế nấu một nồi
cháo yến mạch giải nhiệt, rót thêm một chút nước mật hoa, đặt trong tủ lạnh chờ
đủ thời gian, lại mải miết lao đến công ty nhạc phụ đại nhân đưa cơm.
Cháo
ninh vừa đủ, mềm mà đầy hương vị, ăn một miếng liền không thể dừng lại.
Nhạc
phụ đại nhân nhanh chóng ăn sạch sẽ phần của mình, sau đó bắt đầu chăm chú nhìn
đỉnh đầu đen thui của Tiêu Thế đang cắm cúi ăn cơm.
Người
này gần đây luôn trốn tránh mình, y biết.
Tuy
rằng không hiểu vì sao, nhưng trường hợp xấu hổ thế này, có lẽ cũng đã làm cho
y cảm thấy quái dị không chừng.
Tô
Mạch Ngôn rũ mắt, thản nhiên nói: “Ngày mai tôi đi công tác, đến S thành.”
“A?”
– Tiêu Thế nuốt đồ ăn, nhìn hắn hỏi một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu – “Vậy,
một, đi một mình sao?”
“Hai
người.”
“Thật
tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau.” – Tiêu Thế cứng nhắc cười nhìn bát cơm của mình
– “Là đồng nghiệp sao?”
“Ừ.”
“Chị
Lưu?” – Một nữ thư kí giỏi giang, đi công tác cùng chị ấy không phải lo lắng.
“Không
phải.”
“….
Vậy là Tiểu Trương?” – Một nhân viên nhu thuận, đi làm việc cũng có thể mang lại
mặt mũi cho mình.
“Không
phải cậu ấy.”
Chiếc
đũa trên tay Tiêu Thế càng bị nắm chặt, gân xanh nổi lên, chưa từ bỏ ý định, cười
nói: “Như vậy, là Lâm Tiểu….”
Tô
Mạch Ngôn thản nhiên liếc anh con rể đang cố giả ngu, ánh mắt đau lòng nói: “Là
An Duệ.”
“……….”
Chết
tiệt! Y biết mà!
Tiêu
Thế nuốt một ngụm cháo, hung hăng ngẩng đầu, thành khẩn nói: “Mạch Ngôn, tên đó
chính là loại mặt người dạ thú, mang theo không khéo sẽ bị ăn thịt!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét