Chính văn chương thứ bốn mươi ba
Mọi người đều tự rời đi, Quân Thư Ảnh trở về phòng, không bao lâu quả nhiên thấy Sở Phi Dương cũng đẩy cửa tiến vào.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, tiếp tục mở ra bọc hành lý sửa sang lại vũ khí của mình.
Quân Thư Ảnh trước kia dùng một ống sáo được tạo từ loại gỗ đặc biệt để làm vũ khí, ngoại trừ có thể công kích, bên trong cũng có cơ quan, độc châm hay khói mê đều có thể tuỳ ý phóng ra, còn có thể không chế vài loại độc trùng.
Nhưng từ sau khi giao đấu cùng Sở Phi Dương mà bị hủy đi, hắn cũng không dùng lại nữa. Dù sao muốn tìm loại nguyên liệu đặc thù lại đủ cứng rắn để chế tạo thứ khí công tinh xảo kia cũng không phải việc một sớm một chiều.
Mọi người đều tự rời đi, Quân Thư Ảnh trở về phòng, không bao lâu quả nhiên thấy Sở Phi Dương cũng đẩy cửa tiến vào.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, tiếp tục mở ra bọc hành lý sửa sang lại vũ khí của mình.
Quân Thư Ảnh trước kia dùng một ống sáo được tạo từ loại gỗ đặc biệt để làm vũ khí, ngoại trừ có thể công kích, bên trong cũng có cơ quan, độc châm hay khói mê đều có thể tuỳ ý phóng ra, còn có thể không chế vài loại độc trùng.
Nhưng từ sau khi giao đấu cùng Sở Phi Dương mà bị hủy đi, hắn cũng không dùng lại nữa. Dù sao muốn tìm loại nguyên liệu đặc thù lại đủ cứng rắn để chế tạo thứ khí công tinh xảo kia cũng không phải việc một sớm một chiều.
Quân Thư Ảnh cũng có thể dùng kiếm, bất quá càng về sau đều là tuỳ ý múa may trước mặt Sở Phi Dương một chút. Trong thực chiến, hắn rất ưa thích ....mấy thứ độc châm vừa dài mảnh lại sắc nhọn này. Tuy nhiên Sở Phi Dương chung quy vẫn nói hắn dùng những thứ này làm vũ khí có phần quá âm độc, Quân Thư Ảnh đều là vào tai trái ra tai phải, vẫn luôn làm theo ý mình.
Sở Phi Dương ngồi xuống bên Quân Thư Ảnh, n
hưng không được người chú ý. Hắn ho một tiếng, nói:
"Thư Ảnh, ngươi.....mấy cái châm này, người không biết còn tưởng ngươi làm
đại phu."
Quân Thư Ảnh lúc này mới vô tình mà trả lời: "Ngươi tới làm cái gì, rốt cuộc có chuyện gì, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn."
"Ta chỉ là tới gặp ngươi, có gì không được?" Sở Phi Dương không vui đáp.
"Không phải mỗi ngày đều gặp, còn có cái gì mà ngắm? Không có việc gì thì mau trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn đi sớm." Quân Thư Ảnh tập trung tinh thần đem từng cây ngân châm xếp vào trong bao, thờ ơ trả lời.
Sở Phi Dương nhìn một bên mặt Quân Thư Ảnh hình dáng tuấn nhã, hàng mi đen dầy thỉnh thoảng chớp động, làm hắn trong lòng giống như bị chú mèo nhỏ giơ móng muốt gãi gãi một chút. Sở Phi Dương vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, vứt bỏ tạp niệm.
Hắn lần này có chút chột dạ mà đến, nên nào dám thủ cước làm càn. Hắn biết rõ Quân Thư Ảnh chưa bao giờ vì mấy chuyện nam nữ bên ngoài mà cùng hắn hờn giận không đâu, bất quá dọc đường đi hắn tựa hồ đào hoa quá mức, không đến nhìn xem thì rốt cuộc trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
Bất quá mấy chuyện này hắn cũng không thể trực tiếp mở miệng hỏi, bằng không Quân Thư Ảnh nhất định nổi giận cho hắn xem. . .. . .
Sở Phi Dương lại nghĩ tới, Sở Vân Phi dạo này chịu khó xum xoe nịnh nọt, đã thành công khiến cho Quân Thư Ảnh đối với hắn không quá thờ ơ lạnh nhạt nữa. Hắn thậm chí dùng ánh mắt đối với tên mao đầu tiểu tử kia tỏ vẻ cảm tạ. . .. . . Sở Phi Dương có chút ít phiền muộn mà suy nghĩ. Không phải là một ly trà sao, ai không thể rót, ai cũng rót được đi? Có cần phải vì vậy mà nhìn tiểu tử kia bằng con mắt khác không.
Không phải Sở Phi Dương muốn suy nghĩ nhiều, cũng không phải hắn không tin vào mị lực của chính mình. Sở Phi Dương chỉ là cho rằng, bởi vì nguyên do hắn là đại hiệp, mà ảnh hưởng tới Quân Thư Ảnh đối với mấy vị đại hiệp chính đạo đều rất có hảo cảm. Nhất là vị đại hiệp xum xoe này còn họ Sở!
Ý nghĩ này xét trên phương diện nào đó, có lẽ là vô cùng tự tin. . .. . .
Quân Thư Ảnh thu thập xong mấy thứ, quay đầu lại chứng kiến Sở Phi Dương trừng mắt nhìn chén trà trong tay, cũng không nói không rằng, ánh mắt càng trở lên ảm đạm.
"Ngươi làm cái gì đấy, không có việc gì thì trở về phòng đi. Sau này sợ rằng muốn nghỉ ngơi thoải mái cũng không được." Quân Thư Ảnh đẩy đẩy hắn.
"Khái, ngươi cảm thấy Vân Phi tiểu tử này thế nào?" Sở Phi Dương không đáp lời, lại giả vờ ' mạn bất kinh tâm'( thờ ơ, không để ý) mà nhắc tới.
Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn hắn: "Không tệ, căn cốt kì giai, khả tạo chi tài."
"Ngươi nghĩ hắn không tệ?!" Sở Phi Dương sắc mặt trở lên bất thiện.
Quân Thư Ảnh không quan tâm câu hỏi của hắn, tiếp tục giảng giải nhận xét của mình: "Dựa vào quan sát của ta thời gian này, ta thấy hắn tập võ công của Thiên Sơn phái đích xác có chỗ đặc biệt. Tuy công phu hiển lộ bên ngoài của hắn không cao thâm, nhưng trong thân thể hắn có một loại tiềm lực ẩn dấu, vẫn là kế thừa của Thiên Sơn nhất mạch. Chỉ là tựa hồ.... cần một chìa khoá đặc biệt, mở ra thứ năng lực tiềm tàng đó. Đến lúc đó võ công của hắn, nhất định ta và ngươi cũng không thể khinh thường."
"Cái gì cái gì hắn hắn hắn, ngươi quan sát tên tiểu tử thối đó làm cái gì?!" Sở Phi Dương nghe xong, trong lời nói của Quân Thư Ảnh dĩ nhiên đối với Sở Vân Phi lộ ra vẻ ân cần thân thiết, một cổ chua xót mãnh liệt trong nháy mắt xông vào lồng ngực, chua xót đến mức tâm hắn đều khó chịu. "Cái gì mà Thiên Sơn nhất mạch tiềm lực, ngươi cùng tiểu tử kia đã từng tiếp xúc sao, ngươi thế nào lại biết rõ như vậy?!"
"Hắn biết ta đối với võ công các phái vô cùng say mê, nên tự mình nói cho ta biết chỗ đặc biệt trong công phu của Thiên Sơn phái. Hơn nữa để chứng thực, hắn để ta xem mạch. Mạch của hắn đích xác bất thường...." Quân Thư Ảnh nhớ lại liền giải thích rõ nguyên do, dường như hắn lại nghĩ tới mạch tượng làm cho hắn khiếp sợ.
"Ngươi. . .. . . Ngươi tức chết ta." Sở Phi Dương cảm giác mình sắp bị hắn chọc cho tức đến ói máu, Quân Thư Ảnh mở miệng nói một lời là một chữ " hắn", hắn nghe thế nào cũng thấy tức giận, hơn nữa...........
"Ngươi khi nào thì bắt mạch cho tiểu tử thối kia? Ngươi bắt mạch cho hắn mấy lần? Ta sao cái gì cũng không biết?!" Sở Phi Dương nổi giận đùng đùng ép hỏi.
Quân Thư Ảnh vẻ mặt không hiểu chuyện gì mà hồi đáp: "Ta sao nhớ rõ được, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì. Ngươi yên tâm, ta mặc dù đối với võ công phái Thiên Sơn rất có hứng thú, nhưng quyết không đến nỗi đi ăn trộm."
Cư nhiên nhiều đến mức không nhớ rõ. Sở Phi Dương cảm giác lửa giận trong bụng đã đốt tới tận dưới cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
"Thư Ảnh, ngươi sao lại không hiểu. Tên tiểu tử thối này đối với ngươi có ý đồ gì ngươi nhìn không ra sao?!" Sở Phi Dương quyết tâm dằn xuống ghen tuông đang dâng trào, trách móc nói: " Vân Phi tiểu tử này, vì muốn cho ngươi vui vẻ mà đem cả bí mật môn phái ra lợi dụng, hắn sao có thể không từ thủ đoạn như vậy!"
" ý đồ gì, hắn chỉ là một hài tử mà thôi." Quân Thư Ảnh khoát tay áo nói, "Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều."
Sở Phi Dương còn muốn nói gì đó, Quân Thư Ảnh sắc mặt mệt mỏi xoa xoa mi gian: "Ta thật sự mệt chết đi. Có chuyện gì ngày mai nói sau." Sở Phi Dương nhìn hắn bộ dáng thật sự mệt mỏi, dù sao ngày hôm qua là hắn không biết tiết chế, hôm nay lại cưỡi ngựa đi hết một ngày đường, Quân Thư Ảnh nhất định mệt chết.
Hắn cũng không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, tuy rằng nổi giận trong bụng, lại còn có vô số đạo lý "nhân tâm hiểm ác đáng sợ" cần giáo dục Quân Thư Ảnh, dạy hắn cần phải nhận rõ Sở Vân Phi này chính là sói đội lốt cừu, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời nín nhịn.
"Ngươi mau đi ngủ đi." Sở Phi Dương giục Quân Thư Ảnh đi tới bên giường, đem người ấn lên giường, "Ta ở lại cùng ngươi."
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, Sở Phi Dương sờ sờ đầu hắn giải thích: "Ta cái gì cũng không làm, ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ."
Quân Thư Ảnh không tin nhìn hắn một lát, vẫn gật đầu, chính mình cởi hài miệt ( giấy tất) xiêm y nằm xuống, Sở Phi Dương buông màn, ôm Quân Thư Ảnh, kéo chăn bông trùm lên hai người: "Ngủ đi."
Chính văn chương thứ bốn mươi tư
Sáng sớm hôm sau, trời mới bắt đầu hửng sáng, Quân Thư Ảnh đã tỉnh dậy trước.
Sở Phi Dương cánh tay thoải mái vắt ngang ngực Quân Thư Ảnh, hàm chứa ý tứ cương quyết mà bá đạo độc chiếm.
Sở Phi Dương còn đang ngủ say, đôi lông mày lưỡi kiếm anh khí bừng bừng, thế nhưng lúc này hơi giãn ra hiển hiện một chút ôn nhu. Hai mắt vẫn nhắm chặt, sóng mũi thẳng tắp, lúc không cười khoé môi vẫn có chút cong lên, ở trước mặt Quân Thư Ảnh tạo thành khuôn mặt anh tuấn khôi ngô.
Vài sợi tóc tán lạc trên trán Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh trong chốc lát nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc vô cùng này, nhịn không được vì hắn đưa tay vén lên mấy sợi tóc, sợ chúng gây khó chịu cho hắn.
Tay
còn đang dừng trên gương mặt Sở Phi Dương thì, lại bị một.... bàn tay khác mang
theo thân nhiệt ấm áp nắm lấy.
Sở Phi Dương mở mắt, khóe mắt mang theo tiếu ý: " Thư Ảnh công tử của ta, ngài đây là chuẩn bị làm cái gì? Muốn thừa dịp tại hạ đang ngủ say, mà khinh bạc tại hạ hay sao?"
Quân Thư Ảnh thu tay lại, khinh thường liếc nhìn Sở Phi Dương, rụt người vào trong chăn.
Sở Phi Dương cảm thấy buồn cười đem hắn kéo ra: "Phi lễ không thành nên muốn chối bỏ? Ngươi nên thành thật thừa nhận, ngươi đã sớm bị mỹ sắc của ta mê hoặc."
Quân Thư Ảnh cười nhạo một tiếng, giật giật đôi môi: "Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi, ngươi căn bản là nói ngược..."
Sở Phi Dương tiếu ý càng sâu: "A, vậy ý của ngươi là, ta bị mỹ sắc của ngươi mê hoặc?" Sở Phi Dương ngả ngớn dùng ngón trỏ câu dẫn cằm của Quân Thư Ảnh, dùng ánh mắt chăm chú xem xét vài cái , thoả mãn gật đầu: "Không sai không sai, mỹ sắc vậy là đủ rồi. Ta định lực kém, đích xác sớm bị mê hoặc."
Quân Thư Ảnh quay đầu bỏ qua tay Sở Phi Dương, quay mặt vào tường, duỗi chân đạp qua: "Ta không cùng ngươi tranh cãi...mấy trò chơi chữ này. Tỉnh rồi thì nhanh dậy đi, đừng nói mấy lời vô vị."
Sở Phi Dương ở dưới chăn bắt lấy cổ chân hắn, dễ dáng đem chân Quân Thư Ảnh kéo ra khỏi áo ngủ bằng gấm, càng đem thân thể dán sát vào khiến Quân Thư Ảnh ở bên dưới hai chân bị ép buộc thành một chữ khai ( chữ khai dịch ra tiếng việt có nghĩa là mở ra, tách ra), tay xoa xoa lên bàn chân lộ ở bên ngoài. Làn da chân bởi vì nhiều năm không phải phơi nắng mà có chút nhợt nhạt, sau bắp chân còn rải rác vài đạo gân xanh nhàn nhạt, nhưng ở trong mắt Sở Phi Dương, vẫn luôn xinh đẹp dị thường.
"Mềm dẻo thật tốt, vi phu yêu mến." Sở Phi Dương tán thưởng, lại nhất quyết không buông tha mà dồn ép: "Mỹ sắc của ta còn chưa đủ để mê hoặc ngươi sao?! Đừng già mồm cãi láo, mau mau thừa nhận, để lòng ta cũng vui vẻ một chút."
Quân Thư Ảnh thì thấy tư thế này không được thoải mái, hắn nhíu mày nói: "Phải, Sở đại hiệp ngươi mỹ sắc quả là lợi hại. Trái một cái đệ nhất mỹ nhân, phải một người hoa khôi đầu bảng, vô số phấn hồng nam nhan, tất cả đều đối với Sở đại hiệp ngươi tình cảm sâu đậm, tâm tư mê muội."
"Thư Ảnh. . .. . ." Sở Phi Dương nghe Quân Thư Ảnh nhắc tới mấy chuyện này, mặt mày có chút nhăn nhó, nhìn vào hai mắt Quân Thư Ảnh một lát, mới nói khẽ: "Chính là nhược thủy ba nghìn, ta đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ nguyện lấy một bầu rượu ẩm."
Quân Thư Ảnh nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Sở Phi Dương, cuối cùng giống như bị mê hoặc, nhất thời kinh ngạc mà nhìn thẳng vào hắn.
Đột nhiên, Quân Thư Ảnh một tay kéo Sở Phi Dương gần lại, khuôn mặt sáp tới tại trên môi hắn đặt xuống một nụ hôn phớt. Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh không hề báo trước chủ động làm cho chấn kinh trong chốc lát. Quân Thư Ảnh dán trên môi hắn cúi đầu trầm thấp cười một tiếng, lại tiếp tục ngậm lấy đôi môi Sở Phi Dương, nhẹ nhàng mút vào. Nhãn thần vẫn nhìn thẳng vào Sở Phi Dương đang trợn tròn hai mắt.
Sở Phi Dương rất nhanh đoạt lại chủ động, một tay kéo gáy Quân Thư Ảnh, dùng sức làm một nụ hôn thật sâu.
"Buông chân ta xuống. . . . ." Quân Thư Ảnh trong lúc cả hai tách ra vội nói , thanh âm có chút mơ hồ, còn mang theo một chút hơi thở gấp gáp.
"Đừng nóng vội, ta phát giác tư thế này cũng không sai. May mà ngươi tập võ chăm chỉ, vi sư hết sức vui mừng. Từ nay về sau. . .. . ." Sở Phi Dương thanh âm hàm chứa tiếu ý không chút che giấu, một hơi cự tuyệt hắn.
"Hỗn đản! Ta chăm chỉ luyện võ cũng không phải để cho ngươi. . .. . . A. . .. . ."
Lời lẽ dư thừa toàn bộ biến mất trong tiếng ướt át mập mờ. Ngoài cửa sổ có vài tiếng chim hót nhẹ nhàng thanh thoát, nắng sớm dần dần lên cao.
***
Phinh Đình sáng sớm ngáp dài từ trong phòng đi ra, đã thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh tươi cười vui vẻ từ bên ngoài trở về. Phinh Đình bước vài bước chặn trước mặt Sở Phi Dương: "Sở đại ca, huynh tối hôm qua đi nơi nào? Ta đi tìm huynh cũng không thấy huynh ở trong phòng."
Sở Phi Dương vừa nghe, sau lưng không khỏi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Phinh Đình cô nương này, hơn nửa đêm đi tìm nam nhân còn có thể nói thẳng tuột như vậy. Mặc dù mọi người đều là người trong giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng hắn thật sự không muốn Quân Thư Ảnh có một tia hiểu lầm.
Sở Phi Dương cùng Phinh Đình dùng chiêu phớt lờ, liếc trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Bên này Phinh Đình còn đang dây dưa, Sở Vân Phi cũng từ trong phòng đi tới, dưới mắt còn nguyên bọng thâm quầng, xem ra chính là ngủ không ngon giấc.
"Mọi người sớm." Sở Vân Phi buồn bả đi tới bắt chuyện, giống như du hồn trôi qua trước mặt mọi người. Đi qua Sở Phi Dương thì, lại có chút ai oán liếc nhìn Sở Phi Dương, làm cho Sở Phi Dương khó hiểu, nhưng cũng có chút lo lắng.
"Vân Phi, ngươi sắc mặt thật không tốt, có phải hay không thân thể có bệnh nhẹ?" Sở Phi Dương ân cần hỏi han.
Sở Vân Phi vẻ mặt hoảng hốt mà lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi qua Quân Thư Ảnh thì, trên mặt của hắn lại hiện ra thần sắc đặc biệt yêu thương, khiến cho Quân Thư Ảnh trong lòng tràn ngập bứt rứt không rõ. ( chém thẳng tay lun nè)
Sở Vân Phi lại không nói gì, tiếp tục lướt nhẹ xuống lầu.
"Hắn không sao chứ?!" Phinh Đình nhìn theo ánh nhìn của sở quân hai người hướng về phía Sở Vân Phi, lại lắc đầu thở dài: "Tâm sự Thiếu niên luôn làm cho người ta khó có thể lý giải. Thật giống như chúng ta lúc trước. . .. . ."
Sở Phi Dương vừa nghe đến nàng "lúc trước", bộ mặt tươi cười lộ vẻ khách khí âm thầm mà khổ não. Vị Phinh Đình cô nương này luôn có bản lĩnh đem mấy chuyện trong sáng thuần khiết nói cho người ta phải suy nghĩ miên man, Sở Phi Dương hắn luôn đi thẳng ngồi ngay, cũng không chịu nổi vị Chân Thuỷ môn chủ này đem toàn bộ sự thật được khoác lên vỏ ngoài là tâm tư mơ mộng yêu đương của thiếu nữ mà nói ra.
"Phinh Đình, ta đã dùng điểm tâm sáng rồi, hiện tại cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cô nương mau mau đi ăn đi, đừng để nguội lạnh. Ta cùng Quân công tử còn có chút việc, tối nay trở về" Sở Phi Dương cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng "lúc trước", hướng nàng định rõ vị trí, liền lôi kéo Quân Thư Ảnh tiếp tục đi vào trong.
Phinh Đình lên tiếng, cùng Quân Thư Ảnh lướt qua, thanh âm của nàng khe khẽ nhưng rõ ràng truyền vào tai Quân Thư Ảnh: "Sở đại ca sớm muộn gì cũng là của ta. Hắn từ lúc mười ba tuổi đã nói, hắn muốn lấy chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
Đáp lại nàng chỉ có tiếng hừ lạnh của Quân Thư Ảnh.
.........
Trước cửa chuồng, Giang Tam đang cho mấy con ngựa ăn cỏ khô, liền vỗ vỗ tay ngồi xuống bên hành lang nhìn. Hắn chỉ ngóng trông mấy con ngựa chết tiệt này ăn cho no, rồi mau chóng lên đường. Nơi ấy còn gần như thế, hắn sắp chờ không nổi nữa, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng không thể chịu đựng được.
Đã gần như vậy, gần như vậy. . .. . .
"Ngươi sao không đi ăn điểm tâm." Thanh âm Sở Vân Phi từ phía sau truyền đến, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Giang Tam, nâng cằm đờ ra.
"Làm sao mà bộ dáng nửa sống nửa chết thế?!" Giang Tam nhìn hắn một cái, bất mãn nói, "Nếu như bởi vì ngươi mà chậm trễ hành trình, ngươi chờ xuống biển làm mồi cho cá đi! Xú tiểu tử!"
"Sẽ không đâu, ta chỉ là ngủ không ngon." Sở Vân Phi ngơ ngác trả lời.
"Sao, nghĩ đến người kia nên ngủ không yên? Nhìn vào chút tiền đồ của ngươi. Ngươi nếu nhịn không được, tìm vài cái kỹ nam tiết hoả đi, đừng mang bộ dáng bất mãn nữa."Giang Tam giễu cợt nói. ( chém chút ^ _ ^)
"Đừng đem tâm tư xấu xa của ngươi so sánh với người khác!" Sở Vân Phi rốt cục không còn ngơ ngác sững sờ, tức giận la lên: "Ta đối với Quân đại ca chỉ có tôn trọng cùng ngưỡng mộ, tuyệt đối sẽ không đối với huynh ấy làm ra bất luận việc gì bất kính, ngay cả nghĩ cũng không được!" Dừng một chút lại rồi vẻ mặt thống khổ nghiêm nghị nói : "Ngươi cũng không được phép nghĩ!"
"Không thèm." Giang Tam hừ một tiếng, lại nhìn nhìn Sở Vân Phi sắc mặt nhợt nhạt, lại nhịn không được tiến đến hỏi: "Vậy ngươi bộ dạng nửa chết nửa sống này là vì xảy ra chuyện gì? Nói nghe một chút, có lẽ ta có thể cho ngươi lời khuyên." Nói xong dùng tư thái trưởng bối vỗ vỗ bả vai Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi vốn là muốn tìm Giang Tam tố khổ, lúc này cũng không giấu diếm, nhíu mày nói: "Ta là vì Quân đại ca mà đau lòng a. Huynh ấy là người xinh đẹp nho nhã như vậy, vốn không nên ủy thân cho bất luận kẻ nào. Sở đại ca đã may mắn chiếm được huynh ấy, nên toàn tâm toàn ý. Thế nhưng, dọc đường đi, chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, vừa Mai gia tiểu thư vừa Phinh Đình môn chủ, yến yến oanh oanh không dứt. Hơn nữa trong nhà huynh ấy, cũng còn có hai nhi tử. Ta trước kia từng hỏi qua, dường như mẫu thân tụi nhỏ cùng Sở đại ca vẫn luôn giao hảo. Vậy.... Quân đại ca thì làm sao? Huynh ấy vốn là người cao cao tại thượng, lại phải chịu uỷ khuất như thế. Sở đại ca cư nhiên mỗi đêm cứ có cơ hội lại chạy đến phòng Quân đại ca, cũng không biết đối với Quân đại ca làm cái gì........"
Câu cuối cùng này khiến cho Giang Tam chua đến buốt cả răng, hắn rít một tiếng, vỗ vỗ đầu Sở Vân Phi: "Hài tử, ngươi thật sự nghĩ nhiều lắm." suy nghĩ một chút lại nói: "Ta thấy ngươi nói nhiều lời lảm nhảm như vậy, trọng điểm đều ở câu cuối cùng hử?"
Sở Vân Phi cũng chẳng buồn cùng Giang Tam tranh chấp, tiếp tục nâng cái cằm nhìn về chuồng ngựa.
Con ngựa của Sở Phi Dương đến bên người một chú ngựa khác, thân thiết dùng cái cổ đen bóng cọ cọ đồng bạn của nó. Con ngựa bị làm phiền kia cũng không bận tâm, vẫn thản nhiên ăn cỏ khô, vô cùng lãnh đạm.
Giang Tam nhận ra đúng là ngựa của Quân Thư Ảnh, hít một tiếng: " Đúng là chủ nào tớ đấy, thật không có nói sai."
Sở Vân Phi nhìn hai con ngựa thân mật khăng khít, cũng nặng nề mà thở dài một tiếng.
Quân Thư Ảnh lúc này mới vô tình mà trả lời: "Ngươi tới làm cái gì, rốt cuộc có chuyện gì, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn."
"Ta chỉ là tới gặp ngươi, có gì không được?" Sở Phi Dương không vui đáp.
"Không phải mỗi ngày đều gặp, còn có cái gì mà ngắm? Không có việc gì thì mau trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn đi sớm." Quân Thư Ảnh tập trung tinh thần đem từng cây ngân châm xếp vào trong bao, thờ ơ trả lời.
Sở Phi Dương nhìn một bên mặt Quân Thư Ảnh hình dáng tuấn nhã, hàng mi đen dầy thỉnh thoảng chớp động, làm hắn trong lòng giống như bị chú mèo nhỏ giơ móng muốt gãi gãi một chút. Sở Phi Dương vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, vứt bỏ tạp niệm.
Hắn lần này có chút chột dạ mà đến, nên nào dám thủ cước làm càn. Hắn biết rõ Quân Thư Ảnh chưa bao giờ vì mấy chuyện nam nữ bên ngoài mà cùng hắn hờn giận không đâu, bất quá dọc đường đi hắn tựa hồ đào hoa quá mức, không đến nhìn xem thì rốt cuộc trong lòng sẽ cảm thấy bất an.
Bất quá mấy chuyện này hắn cũng không thể trực tiếp mở miệng hỏi, bằng không Quân Thư Ảnh nhất định nổi giận cho hắn xem. . .. . .
Sở Phi Dương lại nghĩ tới, Sở Vân Phi dạo này chịu khó xum xoe nịnh nọt, đã thành công khiến cho Quân Thư Ảnh đối với hắn không quá thờ ơ lạnh nhạt nữa. Hắn thậm chí dùng ánh mắt đối với tên mao đầu tiểu tử kia tỏ vẻ cảm tạ. . .. . . Sở Phi Dương có chút ít phiền muộn mà suy nghĩ. Không phải là một ly trà sao, ai không thể rót, ai cũng rót được đi? Có cần phải vì vậy mà nhìn tiểu tử kia bằng con mắt khác không.
Không phải Sở Phi Dương muốn suy nghĩ nhiều, cũng không phải hắn không tin vào mị lực của chính mình. Sở Phi Dương chỉ là cho rằng, bởi vì nguyên do hắn là đại hiệp, mà ảnh hưởng tới Quân Thư Ảnh đối với mấy vị đại hiệp chính đạo đều rất có hảo cảm. Nhất là vị đại hiệp xum xoe này còn họ Sở!
Ý nghĩ này xét trên phương diện nào đó, có lẽ là vô cùng tự tin. . .. . .
Quân Thư Ảnh thu thập xong mấy thứ, quay đầu lại chứng kiến Sở Phi Dương trừng mắt nhìn chén trà trong tay, cũng không nói không rằng, ánh mắt càng trở lên ảm đạm.
"Ngươi làm cái gì đấy, không có việc gì thì trở về phòng đi. Sau này sợ rằng muốn nghỉ ngơi thoải mái cũng không được." Quân Thư Ảnh đẩy đẩy hắn.
"Khái, ngươi cảm thấy Vân Phi tiểu tử này thế nào?" Sở Phi Dương không đáp lời, lại giả vờ ' mạn bất kinh tâm'( thờ ơ, không để ý) mà nhắc tới.
Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn hắn: "Không tệ, căn cốt kì giai, khả tạo chi tài."
"Ngươi nghĩ hắn không tệ?!" Sở Phi Dương sắc mặt trở lên bất thiện.
Quân Thư Ảnh không quan tâm câu hỏi của hắn, tiếp tục giảng giải nhận xét của mình: "Dựa vào quan sát của ta thời gian này, ta thấy hắn tập võ công của Thiên Sơn phái đích xác có chỗ đặc biệt. Tuy công phu hiển lộ bên ngoài của hắn không cao thâm, nhưng trong thân thể hắn có một loại tiềm lực ẩn dấu, vẫn là kế thừa của Thiên Sơn nhất mạch. Chỉ là tựa hồ.... cần một chìa khoá đặc biệt, mở ra thứ năng lực tiềm tàng đó. Đến lúc đó võ công của hắn, nhất định ta và ngươi cũng không thể khinh thường."
"Cái gì cái gì hắn hắn hắn, ngươi quan sát tên tiểu tử thối đó làm cái gì?!" Sở Phi Dương nghe xong, trong lời nói của Quân Thư Ảnh dĩ nhiên đối với Sở Vân Phi lộ ra vẻ ân cần thân thiết, một cổ chua xót mãnh liệt trong nháy mắt xông vào lồng ngực, chua xót đến mức tâm hắn đều khó chịu. "Cái gì mà Thiên Sơn nhất mạch tiềm lực, ngươi cùng tiểu tử kia đã từng tiếp xúc sao, ngươi thế nào lại biết rõ như vậy?!"
"Hắn biết ta đối với võ công các phái vô cùng say mê, nên tự mình nói cho ta biết chỗ đặc biệt trong công phu của Thiên Sơn phái. Hơn nữa để chứng thực, hắn để ta xem mạch. Mạch của hắn đích xác bất thường...." Quân Thư Ảnh nhớ lại liền giải thích rõ nguyên do, dường như hắn lại nghĩ tới mạch tượng làm cho hắn khiếp sợ.
"Ngươi. . .. . . Ngươi tức chết ta." Sở Phi Dương cảm giác mình sắp bị hắn chọc cho tức đến ói máu, Quân Thư Ảnh mở miệng nói một lời là một chữ " hắn", hắn nghe thế nào cũng thấy tức giận, hơn nữa...........
"Ngươi khi nào thì bắt mạch cho tiểu tử thối kia? Ngươi bắt mạch cho hắn mấy lần? Ta sao cái gì cũng không biết?!" Sở Phi Dương nổi giận đùng đùng ép hỏi.
Quân Thư Ảnh vẻ mặt không hiểu chuyện gì mà hồi đáp: "Ta sao nhớ rõ được, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì. Ngươi yên tâm, ta mặc dù đối với võ công phái Thiên Sơn rất có hứng thú, nhưng quyết không đến nỗi đi ăn trộm."
Cư nhiên nhiều đến mức không nhớ rõ. Sở Phi Dương cảm giác lửa giận trong bụng đã đốt tới tận dưới cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
"Thư Ảnh, ngươi sao lại không hiểu. Tên tiểu tử thối này đối với ngươi có ý đồ gì ngươi nhìn không ra sao?!" Sở Phi Dương quyết tâm dằn xuống ghen tuông đang dâng trào, trách móc nói: " Vân Phi tiểu tử này, vì muốn cho ngươi vui vẻ mà đem cả bí mật môn phái ra lợi dụng, hắn sao có thể không từ thủ đoạn như vậy!"
" ý đồ gì, hắn chỉ là một hài tử mà thôi." Quân Thư Ảnh khoát tay áo nói, "Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều."
Sở Phi Dương còn muốn nói gì đó, Quân Thư Ảnh sắc mặt mệt mỏi xoa xoa mi gian: "Ta thật sự mệt chết đi. Có chuyện gì ngày mai nói sau." Sở Phi Dương nhìn hắn bộ dáng thật sự mệt mỏi, dù sao ngày hôm qua là hắn không biết tiết chế, hôm nay lại cưỡi ngựa đi hết một ngày đường, Quân Thư Ảnh nhất định mệt chết.
Hắn cũng không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, tuy rằng nổi giận trong bụng, lại còn có vô số đạo lý "nhân tâm hiểm ác đáng sợ" cần giáo dục Quân Thư Ảnh, dạy hắn cần phải nhận rõ Sở Vân Phi này chính là sói đội lốt cừu, lúc này cũng chỉ có thể tạm thời nín nhịn.
"Ngươi mau đi ngủ đi." Sở Phi Dương giục Quân Thư Ảnh đi tới bên giường, đem người ấn lên giường, "Ta ở lại cùng ngươi."
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, Sở Phi Dương sờ sờ đầu hắn giải thích: "Ta cái gì cũng không làm, ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ."
Quân Thư Ảnh không tin nhìn hắn một lát, vẫn gật đầu, chính mình cởi hài miệt ( giấy tất) xiêm y nằm xuống, Sở Phi Dương buông màn, ôm Quân Thư Ảnh, kéo chăn bông trùm lên hai người: "Ngủ đi."
Chính văn chương thứ bốn mươi tư
Sáng sớm hôm sau, trời mới bắt đầu hửng sáng, Quân Thư Ảnh đã tỉnh dậy trước.
Sở Phi Dương cánh tay thoải mái vắt ngang ngực Quân Thư Ảnh, hàm chứa ý tứ cương quyết mà bá đạo độc chiếm.
Sở Phi Dương còn đang ngủ say, đôi lông mày lưỡi kiếm anh khí bừng bừng, thế nhưng lúc này hơi giãn ra hiển hiện một chút ôn nhu. Hai mắt vẫn nhắm chặt, sóng mũi thẳng tắp, lúc không cười khoé môi vẫn có chút cong lên, ở trước mặt Quân Thư Ảnh tạo thành khuôn mặt anh tuấn khôi ngô.
Vài sợi tóc tán lạc trên trán Sở Phi Dương. Quân Thư Ảnh trong chốc lát nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc vô cùng này, nhịn không được vì hắn đưa tay vén lên mấy sợi tóc, sợ chúng gây khó chịu cho hắn.
Sở Phi Dương mở mắt, khóe mắt mang theo tiếu ý: " Thư Ảnh công tử của ta, ngài đây là chuẩn bị làm cái gì? Muốn thừa dịp tại hạ đang ngủ say, mà khinh bạc tại hạ hay sao?"
Quân Thư Ảnh thu tay lại, khinh thường liếc nhìn Sở Phi Dương, rụt người vào trong chăn.
Sở Phi Dương cảm thấy buồn cười đem hắn kéo ra: "Phi lễ không thành nên muốn chối bỏ? Ngươi nên thành thật thừa nhận, ngươi đã sớm bị mỹ sắc của ta mê hoặc."
Quân Thư Ảnh cười nhạo một tiếng, giật giật đôi môi: "Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi, ngươi căn bản là nói ngược..."
Sở Phi Dương tiếu ý càng sâu: "A, vậy ý của ngươi là, ta bị mỹ sắc của ngươi mê hoặc?" Sở Phi Dương ngả ngớn dùng ngón trỏ câu dẫn cằm của Quân Thư Ảnh, dùng ánh mắt chăm chú xem xét vài cái , thoả mãn gật đầu: "Không sai không sai, mỹ sắc vậy là đủ rồi. Ta định lực kém, đích xác sớm bị mê hoặc."
Quân Thư Ảnh quay đầu bỏ qua tay Sở Phi Dương, quay mặt vào tường, duỗi chân đạp qua: "Ta không cùng ngươi tranh cãi...mấy trò chơi chữ này. Tỉnh rồi thì nhanh dậy đi, đừng nói mấy lời vô vị."
Sở Phi Dương ở dưới chăn bắt lấy cổ chân hắn, dễ dáng đem chân Quân Thư Ảnh kéo ra khỏi áo ngủ bằng gấm, càng đem thân thể dán sát vào khiến Quân Thư Ảnh ở bên dưới hai chân bị ép buộc thành một chữ khai ( chữ khai dịch ra tiếng việt có nghĩa là mở ra, tách ra), tay xoa xoa lên bàn chân lộ ở bên ngoài. Làn da chân bởi vì nhiều năm không phải phơi nắng mà có chút nhợt nhạt, sau bắp chân còn rải rác vài đạo gân xanh nhàn nhạt, nhưng ở trong mắt Sở Phi Dương, vẫn luôn xinh đẹp dị thường.
"Mềm dẻo thật tốt, vi phu yêu mến." Sở Phi Dương tán thưởng, lại nhất quyết không buông tha mà dồn ép: "Mỹ sắc của ta còn chưa đủ để mê hoặc ngươi sao?! Đừng già mồm cãi láo, mau mau thừa nhận, để lòng ta cũng vui vẻ một chút."
Quân Thư Ảnh thì thấy tư thế này không được thoải mái, hắn nhíu mày nói: "Phải, Sở đại hiệp ngươi mỹ sắc quả là lợi hại. Trái một cái đệ nhất mỹ nhân, phải một người hoa khôi đầu bảng, vô số phấn hồng nam nhan, tất cả đều đối với Sở đại hiệp ngươi tình cảm sâu đậm, tâm tư mê muội."
"Thư Ảnh. . .. . ." Sở Phi Dương nghe Quân Thư Ảnh nhắc tới mấy chuyện này, mặt mày có chút nhăn nhó, nhìn vào hai mắt Quân Thư Ảnh một lát, mới nói khẽ: "Chính là nhược thủy ba nghìn, ta đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ nguyện lấy một bầu rượu ẩm."
Quân Thư Ảnh nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Sở Phi Dương, cuối cùng giống như bị mê hoặc, nhất thời kinh ngạc mà nhìn thẳng vào hắn.
Đột nhiên, Quân Thư Ảnh một tay kéo Sở Phi Dương gần lại, khuôn mặt sáp tới tại trên môi hắn đặt xuống một nụ hôn phớt. Sở Phi Dương bị Quân Thư Ảnh không hề báo trước chủ động làm cho chấn kinh trong chốc lát. Quân Thư Ảnh dán trên môi hắn cúi đầu trầm thấp cười một tiếng, lại tiếp tục ngậm lấy đôi môi Sở Phi Dương, nhẹ nhàng mút vào. Nhãn thần vẫn nhìn thẳng vào Sở Phi Dương đang trợn tròn hai mắt.
Sở Phi Dương rất nhanh đoạt lại chủ động, một tay kéo gáy Quân Thư Ảnh, dùng sức làm một nụ hôn thật sâu.
"Buông chân ta xuống. . . . ." Quân Thư Ảnh trong lúc cả hai tách ra vội nói , thanh âm có chút mơ hồ, còn mang theo một chút hơi thở gấp gáp.
"Đừng nóng vội, ta phát giác tư thế này cũng không sai. May mà ngươi tập võ chăm chỉ, vi sư hết sức vui mừng. Từ nay về sau. . .. . ." Sở Phi Dương thanh âm hàm chứa tiếu ý không chút che giấu, một hơi cự tuyệt hắn.
"Hỗn đản! Ta chăm chỉ luyện võ cũng không phải để cho ngươi. . .. . . A. . .. . ."
Lời lẽ dư thừa toàn bộ biến mất trong tiếng ướt át mập mờ. Ngoài cửa sổ có vài tiếng chim hót nhẹ nhàng thanh thoát, nắng sớm dần dần lên cao.
***
Phinh Đình sáng sớm ngáp dài từ trong phòng đi ra, đã thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh tươi cười vui vẻ từ bên ngoài trở về. Phinh Đình bước vài bước chặn trước mặt Sở Phi Dương: "Sở đại ca, huynh tối hôm qua đi nơi nào? Ta đi tìm huynh cũng không thấy huynh ở trong phòng."
Sở Phi Dương vừa nghe, sau lưng không khỏi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Phinh Đình cô nương này, hơn nửa đêm đi tìm nam nhân còn có thể nói thẳng tuột như vậy. Mặc dù mọi người đều là người trong giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng hắn thật sự không muốn Quân Thư Ảnh có một tia hiểu lầm.
Sở Phi Dương cùng Phinh Đình dùng chiêu phớt lờ, liếc trộm nhìn Quân Thư Ảnh. Chỉ thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Bên này Phinh Đình còn đang dây dưa, Sở Vân Phi cũng từ trong phòng đi tới, dưới mắt còn nguyên bọng thâm quầng, xem ra chính là ngủ không ngon giấc.
"Mọi người sớm." Sở Vân Phi buồn bả đi tới bắt chuyện, giống như du hồn trôi qua trước mặt mọi người. Đi qua Sở Phi Dương thì, lại có chút ai oán liếc nhìn Sở Phi Dương, làm cho Sở Phi Dương khó hiểu, nhưng cũng có chút lo lắng.
"Vân Phi, ngươi sắc mặt thật không tốt, có phải hay không thân thể có bệnh nhẹ?" Sở Phi Dương ân cần hỏi han.
Sở Vân Phi vẻ mặt hoảng hốt mà lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đi qua Quân Thư Ảnh thì, trên mặt của hắn lại hiện ra thần sắc đặc biệt yêu thương, khiến cho Quân Thư Ảnh trong lòng tràn ngập bứt rứt không rõ. ( chém thẳng tay lun nè)
Sở Vân Phi lại không nói gì, tiếp tục lướt nhẹ xuống lầu.
"Hắn không sao chứ?!" Phinh Đình nhìn theo ánh nhìn của sở quân hai người hướng về phía Sở Vân Phi, lại lắc đầu thở dài: "Tâm sự Thiếu niên luôn làm cho người ta khó có thể lý giải. Thật giống như chúng ta lúc trước. . .. . ."
Sở Phi Dương vừa nghe đến nàng "lúc trước", bộ mặt tươi cười lộ vẻ khách khí âm thầm mà khổ não. Vị Phinh Đình cô nương này luôn có bản lĩnh đem mấy chuyện trong sáng thuần khiết nói cho người ta phải suy nghĩ miên man, Sở Phi Dương hắn luôn đi thẳng ngồi ngay, cũng không chịu nổi vị Chân Thuỷ môn chủ này đem toàn bộ sự thật được khoác lên vỏ ngoài là tâm tư mơ mộng yêu đương của thiếu nữ mà nói ra.
"Phinh Đình, ta đã dùng điểm tâm sáng rồi, hiện tại cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cô nương mau mau đi ăn đi, đừng để nguội lạnh. Ta cùng Quân công tử còn có chút việc, tối nay trở về" Sở Phi Dương cắt đứt dòng hồi tưởng của nàng "lúc trước", hướng nàng định rõ vị trí, liền lôi kéo Quân Thư Ảnh tiếp tục đi vào trong.
Phinh Đình lên tiếng, cùng Quân Thư Ảnh lướt qua, thanh âm của nàng khe khẽ nhưng rõ ràng truyền vào tai Quân Thư Ảnh: "Sở đại ca sớm muộn gì cũng là của ta. Hắn từ lúc mười ba tuổi đã nói, hắn muốn lấy chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
Đáp lại nàng chỉ có tiếng hừ lạnh của Quân Thư Ảnh.
.........
Trước cửa chuồng, Giang Tam đang cho mấy con ngựa ăn cỏ khô, liền vỗ vỗ tay ngồi xuống bên hành lang nhìn. Hắn chỉ ngóng trông mấy con ngựa chết tiệt này ăn cho no, rồi mau chóng lên đường. Nơi ấy còn gần như thế, hắn sắp chờ không nổi nữa, cho dù chỉ là một chút, hắn cũng không thể chịu đựng được.
Đã gần như vậy, gần như vậy. . .. . .
"Ngươi sao không đi ăn điểm tâm." Thanh âm Sở Vân Phi từ phía sau truyền đến, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Giang Tam, nâng cằm đờ ra.
"Làm sao mà bộ dáng nửa sống nửa chết thế?!" Giang Tam nhìn hắn một cái, bất mãn nói, "Nếu như bởi vì ngươi mà chậm trễ hành trình, ngươi chờ xuống biển làm mồi cho cá đi! Xú tiểu tử!"
"Sẽ không đâu, ta chỉ là ngủ không ngon." Sở Vân Phi ngơ ngác trả lời.
"Sao, nghĩ đến người kia nên ngủ không yên? Nhìn vào chút tiền đồ của ngươi. Ngươi nếu nhịn không được, tìm vài cái kỹ nam tiết hoả đi, đừng mang bộ dáng bất mãn nữa."Giang Tam giễu cợt nói. ( chém chút ^ _ ^)
"Đừng đem tâm tư xấu xa của ngươi so sánh với người khác!" Sở Vân Phi rốt cục không còn ngơ ngác sững sờ, tức giận la lên: "Ta đối với Quân đại ca chỉ có tôn trọng cùng ngưỡng mộ, tuyệt đối sẽ không đối với huynh ấy làm ra bất luận việc gì bất kính, ngay cả nghĩ cũng không được!" Dừng một chút lại rồi vẻ mặt thống khổ nghiêm nghị nói : "Ngươi cũng không được phép nghĩ!"
"Không thèm." Giang Tam hừ một tiếng, lại nhìn nhìn Sở Vân Phi sắc mặt nhợt nhạt, lại nhịn không được tiến đến hỏi: "Vậy ngươi bộ dạng nửa chết nửa sống này là vì xảy ra chuyện gì? Nói nghe một chút, có lẽ ta có thể cho ngươi lời khuyên." Nói xong dùng tư thái trưởng bối vỗ vỗ bả vai Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi vốn là muốn tìm Giang Tam tố khổ, lúc này cũng không giấu diếm, nhíu mày nói: "Ta là vì Quân đại ca mà đau lòng a. Huynh ấy là người xinh đẹp nho nhã như vậy, vốn không nên ủy thân cho bất luận kẻ nào. Sở đại ca đã may mắn chiếm được huynh ấy, nên toàn tâm toàn ý. Thế nhưng, dọc đường đi, chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, vừa Mai gia tiểu thư vừa Phinh Đình môn chủ, yến yến oanh oanh không dứt. Hơn nữa trong nhà huynh ấy, cũng còn có hai nhi tử. Ta trước kia từng hỏi qua, dường như mẫu thân tụi nhỏ cùng Sở đại ca vẫn luôn giao hảo. Vậy.... Quân đại ca thì làm sao? Huynh ấy vốn là người cao cao tại thượng, lại phải chịu uỷ khuất như thế. Sở đại ca cư nhiên mỗi đêm cứ có cơ hội lại chạy đến phòng Quân đại ca, cũng không biết đối với Quân đại ca làm cái gì........"
Câu cuối cùng này khiến cho Giang Tam chua đến buốt cả răng, hắn rít một tiếng, vỗ vỗ đầu Sở Vân Phi: "Hài tử, ngươi thật sự nghĩ nhiều lắm." suy nghĩ một chút lại nói: "Ta thấy ngươi nói nhiều lời lảm nhảm như vậy, trọng điểm đều ở câu cuối cùng hử?"
Sở Vân Phi cũng chẳng buồn cùng Giang Tam tranh chấp, tiếp tục nâng cái cằm nhìn về chuồng ngựa.
Con ngựa của Sở Phi Dương đến bên người một chú ngựa khác, thân thiết dùng cái cổ đen bóng cọ cọ đồng bạn của nó. Con ngựa bị làm phiền kia cũng không bận tâm, vẫn thản nhiên ăn cỏ khô, vô cùng lãnh đạm.
Giang Tam nhận ra đúng là ngựa của Quân Thư Ảnh, hít một tiếng: " Đúng là chủ nào tớ đấy, thật không có nói sai."
Sở Vân Phi nhìn hai con ngựa thân mật khăng khít, cũng nặng nề mà thở dài một tiếng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét