Chính văn chương thứ năm mươi ba
"Nếu như kẻ thần bí kia chính là
Giang Tam , hoặc do hắn sắp đặt, công phu của hắn lại cao như vậy, vậy
hắn tìm chúng ta, tìm Chân Thuỷ Môn Chủ, dẫn chúng ta đến hoang đảo
đơn độc này làm gì, rốt cuộc là mưu đồ việc gì?” Sở Phi Dương suy
nghĩ đủ đường cũng không hiểu được.
Sở Vân Phi thẫn thờ suy nghĩ
một lát, có chút uể oải nói: “ Ai, ta thân là Thiên Sơn đại đệ tử,
lại là lần đầu phụng mệnh sư phụ xuống núi hành tẩu giang hồ. Tại
sao đến cuối cùng dường như ta chuyện gì cũng không được, ta đúng là
tiểu nhân vật không đáng được để ý, dù đến chỗ nào cũng chỉ là dư
thừa.” Giang Tam thậm chí cả việc giết mình cũng không thèm làm mà
lại ném vào cơ quan ngầm khoá lại, còn Chân Thuỷ Môn Chủ thì đem
theo. Sở Vân Phi cảm thấy triệt để bị kinh thường, sự thật này là
cú đả kích lớn với hắn, người vốn luôn lấy Sở Phi Dương làm tấm
gương cùng mục tiêu phấn đấu.
Đồng dạng là họ Sở, ngay cả tên cũng
tương tự, nhưng sao lại khác biệt xa thế?! Ngay Quân đại ca cũng chỉ
thừa nhận họ Sở kia……
Sở Vân Phi thừa dịp Sở Phi
Dương cùng Quân Thư Ảnh đang bàn luận mà ở một bên oán hận vài câu.
"Có gì lạ đâu. Dọc đường đi ta
thấy Giang Tam chiếu cố ngươi không ít a, có vẻ như hắn rất quý
ngươi.” Sở Phi Dương nói.
Sở Vân Phi nghe xong liền đen
mặt, miệng méo mó: “ Ai muốn hắn yêu mến a” Ta chỉ muốn Quân đại
ca……..
Sở Phi Dương bật cười hai
tiếng. Quân Thư Ảnh nãy giờ cũng đem mọi oán thán của Sở Vân Phi nghe
cả vào trong tai, trong nội tâm có chút co rút, sắc mặt trong nháy
mắt cũng âm trầm phân nửa.
Sở Phi Dương có chút không hiểu: “ Thư
Ảnh, có chuyện gì vậy? Ngươi đang nghĩ được điều gì?”
Quân Thư Ảnh sâu kín nhìn
hắn, cánh môi mỏng khẽ giật giật: “ Ta cũng là tự mình đi theo, ta
cũng không phải trong nhóm người bị mưu tính…”
Sở Phi Dương trong nháy mắt
cảm thấy sau gáy chảy mồ hôi lạnh. Cái này thì sao? Nghe mấy lời
này, thì bị mưu đồ là rất vinh quang hay sao?! Hai người này không phải
bị mắc cái tâm bệnh gì chứ.!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
Quân Thư Ảnh đau buồn bi thương, Sở Phi Dương cũng tuyệt không dám đem
mấy lời này nói ra.
Lại tưởng tượng nghĩ đến,
dường như……….. thực sự bị tính kế xác thực chỉ có mình cùng Phinh
Đình …
Sở Phi Dương trong lòng không
khỏi mắng chửi Giang Tam. Mặc kệ ngươi có cái lý do cao cả gì, cũng
không nên đem ta cùng cái vị tiểu cô nương đó tính kế chung một lượt,
đây không phải rõ ràng để người ta suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới điều này, Sở Phi Dương lại
nhìn qua Quân Thư Ảnh, trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút áy náy.
Tuy nói cho cùng, việc này thật sự không liên quan gì đến hắn.
Quân Thư Ảnh thực ra không nghĩ đến
vậy. Hắn căn bản không kịp nghĩ quá nhiều, trong tâm tư của hắn cũng
đã dấy lên một ngọn lửa đố kỵ nho nhỏ, hơn nữa lại càng ngày càng
mãnh liệt.
Tục ngữ nói người so đo với người tức
chết người ( chỗ này khó hiểu quá nên ta chém gió đó), nhất là
trước mắt có Sở Phi Dương một người vĩ đại như vậy đối lập với mọi
người khác, hơn nữa còn có Quân Thư Ảnh một người rất háo thắng lấy
người ta làm phu rồi mà trong nội tâm vẫn ngầm tranh cao thấp.
Võ công của hắn cao hơn
mình, danh vọng cũng cao hơn mình- nhiều lắm. Cho dù ở nhà hắn vẫn
phải nấu cơm giặt quần áo, thì hắn vẫn là thiên hạ đệ nhất nhân,
người người kính nể- Sở Phi Dương!
Xuất môn một chuyến này,
chính mình căn bản không phải mối lo của địch nhân, mà là tự mình đi
theo Sở Phi Dương đến đây. Thực sự càng nghĩ tới càng tức giận. Quân
Thư Ảnh trong lòng thập phần tức giận.
“ Không cần bàn bạc mấy thứ vô vị
như vậy! Chúng ta lập tức đi tìm Giang Tam !” Quân Thư Ảnh vụt đứng
dậy, hắn bởi vì ngọn lửa đố kỵ nho nhỏ đang dâng lên mà bao nhiêu
tức giận hiện tại đều trút cả vào tên đầu sỏ dám có cam đảm khinh
thường hắn.
“ Ta nhất định phải tự tay
giết cái lão khuất cái có mắt như mù này!”
“Không nên quá xúc động a
Quân đại ca, huynh chưa từng thấy võ công của Giang Tam. Công phu của
hắn quả thực vô cùng quỷ dị, ta hoàn toàn nhìn không ra môn phái của
hắn. Hơn nữa công lực của hắn rất thâm hậu. Không chỉ chúng ta, chỉ
sợ ngay cả Sở đại ca cũng khó chiếm được thế thượng phong.” Sở vân
phi vội vàng khuyên nhủ, “ Tốt nhất nên suy tính kỹ một chút.”
Một chút lòng thành này của hắn
vừa vặn chạm vào nỗi đau của Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh lạnh lùng
liếc nhìn hắn.
Sở Vân Phi bị ánh mắt như
đao kia nhìn cho rùng cả mình.
“ Ai với ngươi là ‘ chúng
ta’” Quân Thư Ảnh lạnh lùng nói. Võ công của hắn dù không bằng Sở Phi
Dương, nhưng tuyệt đối không cùng đẳng cấp với tên Sở Vân Phi – mao đầu
tiểu tử này. ( nhóc con chưa đủ lông tóc)
Sở Vân Phi tất nhiên không
nghĩ tới, mấy lời này của Quân Thư Ảnh hoàn toàn là nhắm vào trình
độ võ công của hai người, hắn chính là tự mình đa tình mà đem mọi
việc liên tưởng đến ý nghĩ càng trọng đại hơn.
Hảo. . .. . . Thật vô tình! Sở Vân Phi
thống khổ sờ lên ngực, hắn cảm thấy tấm lòng thành khẩn của mình giống
như bị một ngọn đao nhỏ ác nghiệt đâm vào.
“ Được rồi, không nói mấy
việc này nữa. Chúng ta nên bàn chính sự a.” Sở Phi Dương lên tiếng
nhắc nhở. Trong đáy lòng lại không khỏi có chút dương dương tự đắc
tiểu nhân đắc chí. Xú tiểu tử, ta nhường ngươi không có chuyện gì cũng
loạn xum xoe ( nịnh bợ vô tội vạ), cái này chết nghẹn rồi? Vấp phải
trắc trở rồi a? Thư Ảnh nhà ta, ân cần cũng đâu dễ đem ra cho như
vậy?!
Sở
Vân Phi lên tiếng đồng tình, Quân Thư Ảnh cũng gật gật đầu, hai người nhất
tề nhìn về phía hắn, đợi hắn mở miệng.
Sở Phi Dương cân nhắc lời nói một
chút, nhìn về phía Quân Thư Ảnh, cẩn thận nói ra: "Mặc kệ Giang Tam có
mưu đồ gì, ta nghĩ chúng ta. . .. . . trước tiên cần cứu Chân Thuỷ Môn Chủ
. Nàng dù sao chỉ là ngoại nhân cũng bởi vì ta mà chịu liên luỵ…”
Quân Thư Ảnh lẳng lặng nghe, cũng chẳng
nhướng mày lấy một cái. Sở Phi Dương vốn còn lo lắng khi mình nhắc tới
việc cứu Phinh Đình nhất định sẽ làm Quân Thư Ảnh ghen tuông một
chút, còn mất công dè dặt, không ngờ tới người ta cũng chẳng buồn
phản ứng.
Quân Thư Ảnh thấy Sở Phi
Dương yên lặng không nói một lời lại còn nhìn mình chăm chú, hắn
trong lòng cũng có chút không hiểu, bất quá vì nể mặt mà lên tiếng:
“ Nói không sai, trước tiên vẫn là nên cứu người ra.”
Sở Phi Dương trong lòng thở dài thật
sâu, hoá ra hắn cũng là tự mình đa tình. Mất cả nửa ngày trời mà
người ta căn bản không đem chuyện này để vào mắt.
Sở Phi Dương nhặt lên một
cành cây khô, dùng chân quét ra một mảnh đất trống, lấy cành cây vẽ
lên mặt đất.
“ Giang Tam mục đích rất rõ
ràng, hắn cũng không có ý gì dấu diếm. Ta nghĩ chủ ý ban đầu của
hắn là đưa chúng ta đến vị trí này. Chỉ là chúng ta vừa lên đảo đã
rơi vào cạm bẫy, hắn chắc là chờ chúng ta không được, mới đem Phinh
Đình cô nương bắt đi. Cuối cùng, nhất định cũng đi vào nơi đó thôi.”
Quân Thư Ảnh gật đầu, lại nói:
"Chính là chỗ kia rốt cuộc có cái gì? Hắn tại sao lại muốn dẫn
Chân Thuỷ Môn Chủ đi mà lại đem Sở Vân Phi nhốt lại.”
“ Nếu ta đoán không nhầm,
hẳn là có liên quan đến kỳ lân huyết của sư phụ”
Quân Thư Ảnh nhíu mày không
nói.
“ Sở đại ca, Phinh Đình cô
nương lúc trước cũng nhắc tới thứ này, vậy Kỳ Lân Huyết rốt cuộc
là gì?” Sở Vân Phi đã khôi phục được chút khí lực, mới cử động thân
thể dựa vào vách tường, vẻ mặt hoang mang nghi hoặc nhìn Sở Phi
Dương.
"Kỳ thật không có cái gì, bất quá
chỉ là một loại quả mà thôi, chỉ là nó rất hiếm, hơn nữa lại chỉ
sinh trưởng ở trên đảo này cho nên cũng có chút trân quý. Lúc ta tu
luyện tâm Đông Long Các tâm pháp của đại sư phụ thì loại trái cây này
có tác dụng hỗ trợ tăng tiến nội lực.”
“ A?!” Quân Thư Ảnh ánh mắt
thoáng một cái phát sáng lên.
Sở Phi Dương thở dài nói: "Thư Ảnh,
đừng nghĩ tới việc đó, thứ kia đã sớm tuyệt chủng rồi, sư phụ ta mang đi chính là quả Kỳ Lân
Huyết cuối cùng."
"Biết đâu sư phụ ngươi còn giữ lấy
hạt giống. . .. . ." Quân Thư Ảnh thế nhưng vẫn còn một tia vọng
tưởng.
Sở Phi Dương lắc đầu, dứt khoát chặt đứt
tưởng niệm của hắn: "Cái gì cũng không lưu."
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, quay đầu nhìn
ra cửa động.
"Không nói chuyện này nữa."
Sở Phi Dương giơ tay vỗ vỗ Quân Thư Ảnh ra vẻ trấn an, "ta nói bước
hành động tiếp theo a. Vân Phi nội lực đã hao tổn quá nhiều, tốt nhất nên ở
lại nơi này để dưỡng thương. Thư Ảnh, ngươi cũng ở lại. Ta đi tìm Giang
Tam, lúc này chúng ta không nên cùng hắn đấu cứng, mục đích chủ yếu
chỉ là cứu Phinh Đình cô nương thôi, sau đó ta sẽ về tụ họp cùng hai
người, rồi chúng ta hãy bàn bạc bước tiếp theo. Chỗ chúng ta hiện
nay cách mục tiêu của Giang Tam không xa lắm, nếu như không có gì bất
ngờ xẩy ra thì trước khi trời tối ta sẽ trở về.”
" Không!" Quân Thư Ảnh như đinh
đóng cột mà từ chối.
Sở Vân Phi vốn trong ánh mắt có chút
toả sáng nháy mắt đã trở lên u ám. Hắn cũng không kỳ vọng xa vời
có thể ở bên Quân Thư Ảnh, chỉ là hy vọng có thể làm cho hắn được
hạnh phúc. Quân Thư Ảnh nói lời cự tuyệt mặc dù là trong dự kiến
của hắn thế nhưng vẫn làm cho Sở Vân Phi trong tâm thực đau xót.
“ Ta muốn đi cùng ngươi, không
phải là ngươi chê ta võ công không bằng ngươi sẽ liên luỵ đến ngươi?”
Quân Thư Ảnh không vui nhìn Sở Phi Dương .
Sở Phi Dương vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh
khẽ thở dài: "Ngươi biết rõ ta không có ý này. Chỉ là Vân Phi nếu ở
một mình, chẳng may đụng độ người của Đông Long các, thì chỉ sợ sẽ
gặp nguy hiểm. Ngươi ở lại đây coi chừng vẫn tốt hơn.”
Quân Thư Ảnh còn chưa mở miệng, Sở Vân
Phi vội nói: "Đệ không sao, Sở đại ca không cần lo lắng. Đệ chỉ bị
chút ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi một lát chờ hồi phục công lực
là tốt rồi. Sở đại ca, huynh cùng Quân đại ca đi sớm về sớm a.” (^_^
anh phi rất chi là bít điều, phải mình mình giữ làm đồ sơ cua)
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi
Dương trong ánh mắt rõ ràng biểu lộ: “ Hắn cũng đã nói như vậy, ngươi còn muốn thế nào.”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ gật
đầu, lại hướng Sở Vân Phi dặn dò: “ Nếu chẳng may đụng độ người của
Đông Long các thì nói ra tên của ta. Bọn họ võ công cao thâm, đệ nhất
định không được xung đột với họ. Ta cũng gặp qua bọn họ, bọn họ
biết rõ ta là đồng tông ( có cùng cội nguồn, cùng gốc rễ), nên chắc
sẽ không cùng đệ khó dễ.”
Sở Vân Phi cười gật đầu. Sở Phi Dương lại
vỗ vỗ hắn, Quân Thư Ảnh đã ở cửa động chờ, Sở Phi Dương đi tới, hai
người sóng vai đi ra.
Ngoài động ánh dương quang
chiếu xuống hai người, dường như nhuốm lên một quầng sáng rạng rỡ.
Sở Vân Phi nheo nheo hai mắt, trong ánh mắt có chút đau đớn.
Lúc này đây, thật muốn cùng
người ấy kề vai sát cánh song hành …………
Chính văn chương thứ năm mươi
bốn
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, hướng tới vị trí đánh dấu trên địa đồ mà đi. Mất khoảng hơn một canh giờ, hai người đã thấy trước mắt hiện ra một mảnh phế tích.
Sở Phi Dương nhẩy xuống, hạ mình trên một phiến đá bằng phẳng, xem xét xung quanh một lượt. Quân Thư Ảnh cũng đã hạ xuống ở sau lưng hắn, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Phóng nhãn nhìn lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là một mảnh sân rộng bị bỏ hoang. Mấy trụ đá lớn ở bốn phía nằm rải rác, có một vài cột trụ còn đứng vững, nhưng cũng chỉ còn lại một nửa, nhiều trụ đã đổ thẳng xuống, gẫy thành mấy đoạn, cỏ dại vẫn ngoan cường cắm rễ trên đống đá đổ nát mà sinh trưởng. Có thể thấy rằng, nơi này khi xưa hẳn vô cùng uy nghiêm đồ sộ.
Tại nơi xa hơn, còn có rất nhiều phòng xá bị sụp đổ. Những gian phòng nối liền san sát, liên tục tạo thành một dãy nhà rộng lớn. Những dãy nhà này dù về hình thức hay quy mô, đều so với khu nhà ở của đám đệ tử mà họ nhìn thấy lúc trước tráng lệ hơn rất nhiều, lúc này đây ở dưới ánh tà dương hồng diễm như ngọn lửa, mảnh phế tích dường như được bao phủ một tầng ráng chiều. Khi những ánh nắng chiều kia sắp sửa tan biến, thì nó lại càng phóng túng, càng thiêu đốt mãnh liệt, khiến cho ngay cả mảnh phế tích tử khí trầm trầm này cũng hiện lên một vẻ thê lương tuyệt mỹ.
" Nơi này rốt cuộc xẩy ra việc gì? Tại sao một môn phái như vậy, lại có thể lặng yên không một tiếng động mà biến mất." Quân Thư Ảnh vì cảnh tượng trước mắt mà rung động sâu sắc, thì thào nói nhỏ.
Sở Phi Dương khoanh hai tay mà đứng, trong lời nói mang theo lý giải: " Có thể tạo thành loại huỷ diệt này, chỉ có hai khả năng."
" Hai khả năng gì?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc lên tiếng.
" Một là thiên tai, hai là nhân hoạ." Sở Phi Dương nói xong mới quay qua Quân Thư Ảnh cười một cách ranh mãnh, lộ ra hàm răng trắng tinh dưới nắng chiều mà chợt loé sáng. ( anh dê đi quảng cáo close up được đấy nhỉ)
Quân Thư Ảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái.
" Được rồi, quan tâm làm gì, dù sao có liên quan gì đến chúng ta đâu. Sư phụ ta cũng thoát ly nơi này lâu rồi. Hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng đi tìm Giang Tam là tốt nhất." Sở Phi Dương nói xong liền túm lấy Quân Thư Ảnh, nhún mình lao về phía trước. Dù cho trong tay vẫn ôm lấy Quân Thư Ảnh còn chưa kịp dụng kinh công, thì thân ảnh Sở Phi Dương vẫn nhẹ nhàng linh hoạt, phảng phất như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Quân Thư Ảnh thăng thắn buông lỏng thân thể, an nhàn mà hưởng thụ cảm giác được Sở Phi Dương che chở trong lồng ngực, cùng nhau đón nắng chiều và lướt trên những cơn gió biển, hai mắt có chút nheo nheo.
Thiên tai cùng nhân họa. . .. . . Thiên tai dù khắc nghiệt, cũng không mang đi toàn bộ nhân khí ( sự sống của con người). Chỉ cần còn một người sống sót thì cũng có thể làm cho hòn đảo này hồi sinh. Nhưng nơi này thực sự đã chết, hoàn toàn không còn chút sự sống, ngay cả từng gốc cây ngọn cỏ đều khắc đầy đau khổ bi thương. Chỉ có nhân hoạ, chỉ có nhân tâm mới có thể gây ra đại hoạ này, mới có thể khiến cho chốn này vốn là ' bồng lai tiên cảnh' trở thành nơi tối tăm ngột ngạt dường này.
Thế gian hiểm ác nhất là lòng người, Quân Thư Ảnh cũng từng chịu nhiều thương tổn sâu sắc. Trên đời này tối tàn khốc nhất chính là huynh đệ tương tàn ( những người có mối quan hệ thân thiết tàn sát lẫn nhau). Cho nên Sở Phi Dương không muốn Quân Thư Ảnh truy đến cùng, tốt nhất hắn dù nghĩ cũng không nên nghĩ, Sở Phi Dương thật muốn giống như gà mẹ đem gà con dấu vào trong đôi cánh của mình mà che chở. ( chém chút chơi)
Sở Phi Dương vòng tay ôm chặt eo Quân Thư Ảnh, lại nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, thấy hắn vì sợ nhột mà giẫy dụa, sau khi trầm tĩnh lại, ngay cả đầu cũng quay đi hướng khác thật giống như làm mãi cũng thành quen. Sở Phi Dương trên khoé môi chợt mỉm cười.
Hai người lướt qua mảnh phế tích, lúc này hoàng hôn đã tắt, ánh nắng đã tàn đi, dưới bầu trời đêm lạnh lẽo kia những dãy phòng đổ nát đã không còn.... tráng mỹ nữa, cỏ cây khô héo, chỉ còn lại một mảnh thê lương tiêu điều.
Sở Phi Dương mang theo Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hạ xuống, lúc buông Quân Thư Ảnh xuống thì giơ tay ra duỗi duỗi năm ngón tay cười nói: " Cả chuyến đi này mà người vẫn nhiều thịt vậy a, cảm giác thật tốt. Bất quá nếu nhiều hơn một chút thì vi phu cũng không nâng được ngươi."
Quân Thư Ảnh ngay cả một cái nhìn kinh bỉ cũng chẳng thèm chiếu cố đến hắn, chỉ hừ một tiếng ra vẻ khinh thường, quay đầu đi tới một bên.
Sở phi dương nhìn theo bóng lưng thon dài của Quân Thư Ảnh, bật cười ha hả, cũng không tiếp tục trêu hắn nữa mà đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh: " Đi theo ta, nơi Giang Tam muốn tìm chính là phía hậu sơn (sau núi)."
Hai người leo lên một chỏm đá, đứng ở phía trên cao nhìn xuống, liền phát hiện đã tìm đúng phương hướng. Phía trước mắt hai người là một sơn cốc, trong cốc cũng không lớn lắm, tuy bên trong cỏ dại cũng mọc thành bụi thế nhưng so với những nơi khác trên đảo quả thực còn có chút sinh khí, dường như nơi này có người từng chăm sóc qua.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh tiến vào trong cốc, men theo con đường nhỏ đầy cỏ dại đi về phía trước. Ngay lối vào có một gian nhà hoang phế,Sở Phi Dương nhìn quanh một chút, nơi này cũng đã bị vứt bỏ từ lâu, màng nhện cùng bụi bặm giăng phủ khắp nơi. Bên cạnh gian nhà vẫn còn lại một cái đu dây, lằng lặng mà buông xuống.
"Cẩn thận một chút, Giang Tam rất có khả năng đã đến đây." Quân Thư Ảnh lên tiếng nhắc nhở.
Sở Phi Dương khẽ gật đầu, hai người tiếp tục đi vào bên trong. Không bao lâu đã đi hết con đường mòn, nơi cuối cùng lại thấy một bia đá lớn được lộ ra trên mặt đất hơn phân nửa. Thứ này rất giống với tấm bia khởi động cơ quan mà Sở Vân Phi không may đụng đến khi mọi người mới lên đảo, chỉ là so với cái kia không còn trọn vẹn hình dáng, thì tấm bia này còn nguyên vẹn, ngay cả khắc ấn chu sa ( hình khắc được sơn đỏ) phía trên vẫn còn rất rõ ràng.
Quân Thư Ảnh vừa định mở miệng, lại bị Sở Phi Dương dùng ngón tay chặn ở môi, ý bảo hắn chớ có lên tiếng. Hai người vận khởi khinh công, lặng lẽ đi về phía trước. Tới một khúc ngoặt, hai người ẩn thân sau một mỏm đá. Sở Phi Dương nhìn ra phía ngoài, liền thấy Phinh Đình đang bị trói gô trên mặt đất.
Phinh Đình cắn chặt môi, dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn. Sở Phi Dương để ngón trỏ ở môi, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Phinh Đình hai mắt rưng rưng khẽ gật đầu.
Giang Tam không biết từ góc nào mà bước ra, hắn nắm lấy phinh đình lôi lên, rút ra Hiểu Tinh đoạn kiếm dí vào cổ nàng, lớn tiếng nói: " Sở Phi Dương, ngươi xuất hiện đi, trốn trốn lấp lấp cũng không phải bản sắc của Sở đại hiệp ngươi."
Sở Phi Dương ánh mắt thâm trầm, bước chân đi ra.
Giang Tam ngẩng lên nhìn Sở Phi Dương diện vô biểu tình, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh , hai mắt hơi nheo lại, cười nhạo nói: " Hoá ra là hai người? Lão khuất cái ta không ngờ lại được Sở đại hiệp coi trọng như thế."
Sở Phi Dương cũng không để ý đến mấy lời cợt nhả của hắn, mở miệng hỏi: " Ngươi rốt cuộc là ai?"
Giang Tam cúi đầu nghĩ, chợt cười tự giễu: " Nguyên lai đã lâu như vậy, ta cũng sắp nhớ không ra mình là ai nữa rồi?"
"Sở đại ca, đừng giao đấu với hắn, võ công của hắn rất cao, chúng ta đều bị lừa cả rồi. Các ngươi đi nhanh đi, đừng lo cho ta." Phinh Đình bị Giang Tam giữ chặt, đau xót mà lên tiếng.
" Ngươi yên tâm đi, Sở đại ca của ngươi sao nỡ bỏ lại một tiểu mỹ nhân như ngươi mà bỏ trốn một mình chứ?" Giang Tam cười hắn hắc, lại hướng qua Quân Thư Ảnh: " Quân công tử a Quân công tử, ngươi nói xem ngươi chính là muốn mưu cầu thứ gì? Ngươi buông tha hết thẩy vinh hoa phú quý, buông tha cho danh lợi địa vị, uỷ khuất mà đi theo Sở đại hiệp. Hắn thì sao, mỹ danh, mỹ nữ, có cái gì mà ngươi chưa thấy qua? Sở đại hiệp quả thực có phúc khí, danh lợi địa vị ngươi cũng có, giang hồ đệ nhất tiểu mỹ nhân người cũng có. Còn cả một vị tiền ma giáo giáo chủ cam tâm tình nguyện giống như nữ nhân mà nằm dưới thân ngươi. Ta thực sự cảm thấy tiếc cho ngươi a- Quân đại giáo chủ!"
Sở Phi Dương nhìn qua Quân Thư Ảnh, đã thấy hắn đang cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giang Tam tất nhiên cũng nhìn ra, hắn dương dương tự đắc nói tiếp: " Đúng vậy, Quân đại giáo chủ, ngươi cẩn thận nghĩ lại a, ngươi vứt bỏ mọi thứ như vậy, có đáng hay không?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe vèo mấy tiếng- tiếng xé gió sắc nhọn đã lần lượt vụt đến. Giang Tam sắc mặt đại biến, vung tay áo lên, một luồng chân khí đã ngưng tụ thành một bức vách chắn trước người, giữ lại ba ngọn ngâm châm sắc nhọn đang thẳng tắp về phía hắn.
" Ta chỉ đang suy nghĩ xem, rốt cuộc nên dùng loại ám khí gì để khâu miệng ngươi lại thôi." Quân Thư Ảnh phất ống tay áo, khinh miệt nói.
Giang Tam cắn chặt răng, mạnh xoay người, luồng chân khí thu lại khiến cho ba đạo ngân châm cắm sâu vào vách đá phía sau lưng.
Hắn chật vật ngẩng lên nhìn, đã thấy Sở Quân hai người sóng vai đứng trước mắt hắn khoảng vài trượng. Mối ràng buộc chặt chẽ cùng tín nhiệm không gì phá được kia, đâm thẳng vào ngực Giang Tam đến nhức nhối.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, hướng tới vị trí đánh dấu trên địa đồ mà đi. Mất khoảng hơn một canh giờ, hai người đã thấy trước mắt hiện ra một mảnh phế tích.
Sở Phi Dương nhẩy xuống, hạ mình trên một phiến đá bằng phẳng, xem xét xung quanh một lượt. Quân Thư Ảnh cũng đã hạ xuống ở sau lưng hắn, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Phóng nhãn nhìn lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là một mảnh sân rộng bị bỏ hoang. Mấy trụ đá lớn ở bốn phía nằm rải rác, có một vài cột trụ còn đứng vững, nhưng cũng chỉ còn lại một nửa, nhiều trụ đã đổ thẳng xuống, gẫy thành mấy đoạn, cỏ dại vẫn ngoan cường cắm rễ trên đống đá đổ nát mà sinh trưởng. Có thể thấy rằng, nơi này khi xưa hẳn vô cùng uy nghiêm đồ sộ.
Tại nơi xa hơn, còn có rất nhiều phòng xá bị sụp đổ. Những gian phòng nối liền san sát, liên tục tạo thành một dãy nhà rộng lớn. Những dãy nhà này dù về hình thức hay quy mô, đều so với khu nhà ở của đám đệ tử mà họ nhìn thấy lúc trước tráng lệ hơn rất nhiều, lúc này đây ở dưới ánh tà dương hồng diễm như ngọn lửa, mảnh phế tích dường như được bao phủ một tầng ráng chiều. Khi những ánh nắng chiều kia sắp sửa tan biến, thì nó lại càng phóng túng, càng thiêu đốt mãnh liệt, khiến cho ngay cả mảnh phế tích tử khí trầm trầm này cũng hiện lên một vẻ thê lương tuyệt mỹ.
" Nơi này rốt cuộc xẩy ra việc gì? Tại sao một môn phái như vậy, lại có thể lặng yên không một tiếng động mà biến mất." Quân Thư Ảnh vì cảnh tượng trước mắt mà rung động sâu sắc, thì thào nói nhỏ.
Sở Phi Dương khoanh hai tay mà đứng, trong lời nói mang theo lý giải: " Có thể tạo thành loại huỷ diệt này, chỉ có hai khả năng."
" Hai khả năng gì?" Quân Thư Ảnh nghi hoặc lên tiếng.
" Một là thiên tai, hai là nhân hoạ." Sở Phi Dương nói xong mới quay qua Quân Thư Ảnh cười một cách ranh mãnh, lộ ra hàm răng trắng tinh dưới nắng chiều mà chợt loé sáng. ( anh dê đi quảng cáo close up được đấy nhỉ)
Quân Thư Ảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái.
" Được rồi, quan tâm làm gì, dù sao có liên quan gì đến chúng ta đâu. Sư phụ ta cũng thoát ly nơi này lâu rồi. Hiện giờ chúng ta nên nhanh chóng đi tìm Giang Tam là tốt nhất." Sở Phi Dương nói xong liền túm lấy Quân Thư Ảnh, nhún mình lao về phía trước. Dù cho trong tay vẫn ôm lấy Quân Thư Ảnh còn chưa kịp dụng kinh công, thì thân ảnh Sở Phi Dương vẫn nhẹ nhàng linh hoạt, phảng phất như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Quân Thư Ảnh thăng thắn buông lỏng thân thể, an nhàn mà hưởng thụ cảm giác được Sở Phi Dương che chở trong lồng ngực, cùng nhau đón nắng chiều và lướt trên những cơn gió biển, hai mắt có chút nheo nheo.
Thiên tai cùng nhân họa. . .. . . Thiên tai dù khắc nghiệt, cũng không mang đi toàn bộ nhân khí ( sự sống của con người). Chỉ cần còn một người sống sót thì cũng có thể làm cho hòn đảo này hồi sinh. Nhưng nơi này thực sự đã chết, hoàn toàn không còn chút sự sống, ngay cả từng gốc cây ngọn cỏ đều khắc đầy đau khổ bi thương. Chỉ có nhân hoạ, chỉ có nhân tâm mới có thể gây ra đại hoạ này, mới có thể khiến cho chốn này vốn là ' bồng lai tiên cảnh' trở thành nơi tối tăm ngột ngạt dường này.
Thế gian hiểm ác nhất là lòng người, Quân Thư Ảnh cũng từng chịu nhiều thương tổn sâu sắc. Trên đời này tối tàn khốc nhất chính là huynh đệ tương tàn ( những người có mối quan hệ thân thiết tàn sát lẫn nhau). Cho nên Sở Phi Dương không muốn Quân Thư Ảnh truy đến cùng, tốt nhất hắn dù nghĩ cũng không nên nghĩ, Sở Phi Dương thật muốn giống như gà mẹ đem gà con dấu vào trong đôi cánh của mình mà che chở. ( chém chút chơi)
Sở Phi Dương vòng tay ôm chặt eo Quân Thư Ảnh, lại nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, thấy hắn vì sợ nhột mà giẫy dụa, sau khi trầm tĩnh lại, ngay cả đầu cũng quay đi hướng khác thật giống như làm mãi cũng thành quen. Sở Phi Dương trên khoé môi chợt mỉm cười.
Hai người lướt qua mảnh phế tích, lúc này hoàng hôn đã tắt, ánh nắng đã tàn đi, dưới bầu trời đêm lạnh lẽo kia những dãy phòng đổ nát đã không còn.... tráng mỹ nữa, cỏ cây khô héo, chỉ còn lại một mảnh thê lương tiêu điều.
Sở Phi Dương mang theo Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng hạ xuống, lúc buông Quân Thư Ảnh xuống thì giơ tay ra duỗi duỗi năm ngón tay cười nói: " Cả chuyến đi này mà người vẫn nhiều thịt vậy a, cảm giác thật tốt. Bất quá nếu nhiều hơn một chút thì vi phu cũng không nâng được ngươi."
Quân Thư Ảnh ngay cả một cái nhìn kinh bỉ cũng chẳng thèm chiếu cố đến hắn, chỉ hừ một tiếng ra vẻ khinh thường, quay đầu đi tới một bên.
Sở phi dương nhìn theo bóng lưng thon dài của Quân Thư Ảnh, bật cười ha hả, cũng không tiếp tục trêu hắn nữa mà đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh: " Đi theo ta, nơi Giang Tam muốn tìm chính là phía hậu sơn (sau núi)."
Hai người leo lên một chỏm đá, đứng ở phía trên cao nhìn xuống, liền phát hiện đã tìm đúng phương hướng. Phía trước mắt hai người là một sơn cốc, trong cốc cũng không lớn lắm, tuy bên trong cỏ dại cũng mọc thành bụi thế nhưng so với những nơi khác trên đảo quả thực còn có chút sinh khí, dường như nơi này có người từng chăm sóc qua.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh tiến vào trong cốc, men theo con đường nhỏ đầy cỏ dại đi về phía trước. Ngay lối vào có một gian nhà hoang phế,Sở Phi Dương nhìn quanh một chút, nơi này cũng đã bị vứt bỏ từ lâu, màng nhện cùng bụi bặm giăng phủ khắp nơi. Bên cạnh gian nhà vẫn còn lại một cái đu dây, lằng lặng mà buông xuống.
"Cẩn thận một chút, Giang Tam rất có khả năng đã đến đây." Quân Thư Ảnh lên tiếng nhắc nhở.
Sở Phi Dương khẽ gật đầu, hai người tiếp tục đi vào bên trong. Không bao lâu đã đi hết con đường mòn, nơi cuối cùng lại thấy một bia đá lớn được lộ ra trên mặt đất hơn phân nửa. Thứ này rất giống với tấm bia khởi động cơ quan mà Sở Vân Phi không may đụng đến khi mọi người mới lên đảo, chỉ là so với cái kia không còn trọn vẹn hình dáng, thì tấm bia này còn nguyên vẹn, ngay cả khắc ấn chu sa ( hình khắc được sơn đỏ) phía trên vẫn còn rất rõ ràng.
Quân Thư Ảnh vừa định mở miệng, lại bị Sở Phi Dương dùng ngón tay chặn ở môi, ý bảo hắn chớ có lên tiếng. Hai người vận khởi khinh công, lặng lẽ đi về phía trước. Tới một khúc ngoặt, hai người ẩn thân sau một mỏm đá. Sở Phi Dương nhìn ra phía ngoài, liền thấy Phinh Đình đang bị trói gô trên mặt đất.
Phinh Đình cắn chặt môi, dùng ánh mắt bi thương nhìn hắn. Sở Phi Dương để ngón trỏ ở môi, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Phinh Đình hai mắt rưng rưng khẽ gật đầu.
Giang Tam không biết từ góc nào mà bước ra, hắn nắm lấy phinh đình lôi lên, rút ra Hiểu Tinh đoạn kiếm dí vào cổ nàng, lớn tiếng nói: " Sở Phi Dương, ngươi xuất hiện đi, trốn trốn lấp lấp cũng không phải bản sắc của Sở đại hiệp ngươi."
Sở Phi Dương ánh mắt thâm trầm, bước chân đi ra.
Giang Tam ngẩng lên nhìn Sở Phi Dương diện vô biểu tình, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh , hai mắt hơi nheo lại, cười nhạo nói: " Hoá ra là hai người? Lão khuất cái ta không ngờ lại được Sở đại hiệp coi trọng như thế."
Sở Phi Dương cũng không để ý đến mấy lời cợt nhả của hắn, mở miệng hỏi: " Ngươi rốt cuộc là ai?"
Giang Tam cúi đầu nghĩ, chợt cười tự giễu: " Nguyên lai đã lâu như vậy, ta cũng sắp nhớ không ra mình là ai nữa rồi?"
"Sở đại ca, đừng giao đấu với hắn, võ công của hắn rất cao, chúng ta đều bị lừa cả rồi. Các ngươi đi nhanh đi, đừng lo cho ta." Phinh Đình bị Giang Tam giữ chặt, đau xót mà lên tiếng.
" Ngươi yên tâm đi, Sở đại ca của ngươi sao nỡ bỏ lại một tiểu mỹ nhân như ngươi mà bỏ trốn một mình chứ?" Giang Tam cười hắn hắc, lại hướng qua Quân Thư Ảnh: " Quân công tử a Quân công tử, ngươi nói xem ngươi chính là muốn mưu cầu thứ gì? Ngươi buông tha hết thẩy vinh hoa phú quý, buông tha cho danh lợi địa vị, uỷ khuất mà đi theo Sở đại hiệp. Hắn thì sao, mỹ danh, mỹ nữ, có cái gì mà ngươi chưa thấy qua? Sở đại hiệp quả thực có phúc khí, danh lợi địa vị ngươi cũng có, giang hồ đệ nhất tiểu mỹ nhân người cũng có. Còn cả một vị tiền ma giáo giáo chủ cam tâm tình nguyện giống như nữ nhân mà nằm dưới thân ngươi. Ta thực sự cảm thấy tiếc cho ngươi a- Quân đại giáo chủ!"
Sở Phi Dương nhìn qua Quân Thư Ảnh, đã thấy hắn đang cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giang Tam tất nhiên cũng nhìn ra, hắn dương dương tự đắc nói tiếp: " Đúng vậy, Quân đại giáo chủ, ngươi cẩn thận nghĩ lại a, ngươi vứt bỏ mọi thứ như vậy, có đáng hay không?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe vèo mấy tiếng- tiếng xé gió sắc nhọn đã lần lượt vụt đến. Giang Tam sắc mặt đại biến, vung tay áo lên, một luồng chân khí đã ngưng tụ thành một bức vách chắn trước người, giữ lại ba ngọn ngâm châm sắc nhọn đang thẳng tắp về phía hắn.
" Ta chỉ đang suy nghĩ xem, rốt cuộc nên dùng loại ám khí gì để khâu miệng ngươi lại thôi." Quân Thư Ảnh phất ống tay áo, khinh miệt nói.
Giang Tam cắn chặt răng, mạnh xoay người, luồng chân khí thu lại khiến cho ba đạo ngân châm cắm sâu vào vách đá phía sau lưng.
Hắn chật vật ngẩng lên nhìn, đã thấy Sở Quân hai người sóng vai đứng trước mắt hắn khoảng vài trượng. Mối ràng buộc chặt chẽ cùng tín nhiệm không gì phá được kia, đâm thẳng vào ngực Giang Tam đến nhức nhối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét