Chương
5
Sở Phi Dương còn chưa tới nơi, Tiểu
Tống lại gọi điện thoại.
” Đội trưởng, đã tìm được người. Cậu
nhóc chuyên gia kia ép người báo án dẫn cậu ta đến chỗ nạn nhân rơi xuống. Tôi
nói với cậu ta về kết quả báo cáo của bên chuyên gia chúng ta, kết quả còn bị
người mắng, nói chúng ta lãng phí thời gian. Đội trưởng anh tìm cậu chuyên gia
này ở đâu vậy, thực ngang bướng, cách làm việc qua loa thô bạo, khiến con gái
nhà người ta khóc hết hơi.”
Sở Phi Dương cười khổ một chút: ”
Tôi biết rồi, các cậu cứ chờ ở đó, tôi lập tức tới.”
Tiểu Tống ‘ Vâng’ một tiếng, vừa
cười nói:” Bất quá phương pháp đơn giản thô bạo đôi khi lại hữu dụng. Chúng ta
vốn bận tâm đến hình tượng người cảnh sát nhân dân không thể tuỳ tiện, anh
không biết chứ người của chúng ta mấy hôm trước còn bị cô gái kia làm cho phát
nôn———”
” Được rồi đừng oán giận, ai bảo cậu
mặc trên người bộ cảnh phục kia đâu.” Sở Phi Dương cười mắng một câu, liền tắt
máy.
Sở Phi Dương tới nơi Tiểu Tống báo
cho hắn, đã thấy người báo án – Dương Tiểu Nguyệt hai mắt sưng phù, khoác áo
khoác của Tiểu Tống ngồi trên ghế dài bên bờ sông.
Sở Phi Dương đi qua, nhìn xung quanh
một chút, quay sang hỏi Tiểu Tống: ” Lâm Lập đâu.”
” Đằng kia, đang cầm một thiết bị
khoa học, không biết đang làm cái gì.” Tiểu Tống giơ ngón tay chỉ ra xa xa.
Sở Phi Dương nhìn theo, liền thấy
cậu nhóc đang cầm một thiết bị có hình dáng rất kỳ lạ, vừa thăm dò vừa tiến về
phía trước, đem thiết bị kia thả và trong nước.
Sở Phi Dương tạm thời không gọi cậu,
đi qua nhìn Dương Tiểu Nguyệt trước.
” Dương Tiểu Nguyệt, mấy ngày nay
đồng sự của chúng tôi vẫn bảo vệ cô, tiến triển của vụ án cũng không giấu được
cô, cô cũng đều đã biết. Cảnh sát ở dưới hạ lưu con sông này lặn tìm mấy ngày,
vẫn không tìm được thi thể nạn nhân, cũng không thu được bất kỳ tin tức gì của
cư dân vùng phụ cận. Bạn của cô giống như biến mất không dấu vết.”
Thân thể Dương Tiểu Nguyệt run lên,
nắm chặt áo khoác, dáng vẻ giật mình sợ sệt.
” Bởi vì cô báo án chậm hai ngày, vị
thương gia người Quảng Đông từng ép cô đã trốn ra nước ngoài, tạm thời cũng
ngoài tầm tay của chúng tôi….”
” Chính hắn…. hắn đã dẫn đến người
nổ súng, các anh không thể dựa vào tội trạng này bắt hắn sao.” Dương Tiểu
Nguyệt ngẩng đầu, sợ hãi nói.
Sở Phi Dương gãi gãi đầu, thở dài: ”
Khẩu súng đã tìm được ở bên bãi cỏ, là giả, ngay cả chuột cũng bắn không chết.”
” Anh là nói bỏ mặc họ sao?! Nhưng
bọn họ thực sự đã nổ súng! Sở đội trưởng, tôi xin anh nhất định phải bắt bọn
họ! Bọn họ đều là người xấu, anh không bắt bọn họ, bọn họ sau này nhất định có
thể lại tới uy hiếp tôi, bởi vì cha tôi thiếu rất nhiều khoản nợ. Sở đội trưởng
xin anh tin tôi.” Dương Tiểu Nguyệt sợ hãi nói.
Tiểu Tống ở một bên bất đắc dĩ liếc
nhìn Sở Phi Dương, ý tứ muốn nói cô gái này vẫn luôn như vậy.
Sở Phi Dương tiếp tục lên tiếng: ”
Cảnh sát tất nhiên sẽ toàn lực bắt hắn về quy án, theo luật trừng trị. Bất quá
lúc này chúng tôi có việc quan trọng hơn. Bạn của cô vô cớ thất tung, không rõ
tăm tích, hiện tại chúng tôi phải nhanh chóng tìm được tung tích của cậu ấy, để
tránh khả năng cậu ấy bị người khác làm hại. Cô Dương, chúng tôi cần sự hợp tác
của cô.”
Dương Tiểu Nguyệt nghe được một nửa
thì bắt đầu bịt lỗ tai lắc lắc đầu, chực khóc lã chã thấp giọng cầu xin: ”
Không nên ép tôi, không nên ép tôi. Tôi thực sự rất ….. Niên Hoa là bị tên
thương gia kia làm hại, các anh nhất định phải bắt hắn, vì Niên Hoa báo thù!”
” Cô Dương, bạn của cô ‘sống không
thấy người chết không thấy xác’, báo thù cái gì a. Hiện tại cô nên giúp cảnh
sát tìm người mới phải, có được hay không. Chờ đến khi cô trông thấy thi thể
thì báo thù cũng chưa muộn.” Tiểu Tống chặn ngang vào, khẩu khí có phần không
tốt lắm.
Bọn họ đã bị cô tiểu thư ‘ chim sợ
cành cong’ này dằn vặt vài ngày, có thể chịu được đến bây giờ vẫn còn vui vẻ
hoà nhã rốt cuộc đã là đức mẹ Maria rồi. Huống chi bởi vì cô ta sau hai ngày
mới đến báo án, không thì sao tên thương gia kia có cơ hội bỏ trốn.
Sở Phi Dương ngừng hắn lại,
bất đắc dĩ nhìn về phía cô gái đang sợ hãi đến co rúm người vào, lắc đầu không
hỏi gì nữa, xoay người đi về phía Lâm Lập.
” Cậu đang làm gì vậy.” Sở Phi Dương
ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Lập
Lâm lập đang tập trung tinh thần
nhìn con số nhảy tới nhẩy lui trên mặt thiết bị khoa học, vừa thuận miệng đáp:
” Có nói anh cũng nghe không hiểu.”
Sở Phi Dương nguýt một cái xem
thường, vỗ cho hắn một cái, cười nói: ” Tiểu tử thối, đắc ý cái gì.”
Lâm lập để mặc cho Sở Phi Dương đập
vai hắn, vẫn đang trừng mắt nhìn chữ số nhẩy không dừng kia, nhưng chỉ vài phút
sau bộ mặt suy sụp, lộ ra thần sắc thất vọng.
Sở Phi Dương nhíu mày nhìn hắn nói:
” Tôi không biết mấy cái lý luận sâu xa khó hiểu của các cậu, chỉ là nói đến
tìm người, chúng tôi vẫn là người trong nghề. Cậu cứ kìm nén không nói ra, chỉ
khổ chính mình thôi.”
Lâm lập đem thiết bị rút khỏi mặt
nước, lại đổi sang một chỗ xa hơn, cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn mà trả
lời: ” Sở đội trưởng, cũng không phải tôi cố ý dấu diếm, tôi thực sự không thể
tuỳ tiện nói ra. Anh không phải đi tìm Thầy Quân sao, nếu như thầy ấy đồng ý
nói với anh, thì so với tôi nói sẽ rõ ràng hơn.”
Sở Phi Dương đứng dậy, lấy điện
thoại di động ra: ” Còn nói nữa ! đều là do cậu làm hỏng, hôm nay tôi hẹn thầy
Quân của các cậu ra ngoài, hiện giờ vẫn còn trong thời gian đến chỗ hẹn. Nhanh
nói cho tôi số di động của cậu ấy, tôi phải gọi cho cậu ấy để giải thích.”
Lâm lập kinh ngạc nhìn Sở Phi Dương:
” Ngày hôm nay?! Anh hẹn Thầy Quân ngày hôm nay ra ngoài?!”
” Rất kỳ quái sao? Ngày hôm nay là
ngày nghỉ mà. Đừng nói nhiều, mau nói số điện thoại.”
Lâm lập từ trong túi áo lấy ra điện
thoại di động vừa lầm bầm: ” Đương nhiên kỳ quái, ngày hôm nay thầy Quân hẳn có
việc còn quan trọng hơn…. hơn nữa ngày nghỉ đối với thấy ấy mà nói vốn chỉ là
trang trí.”
Sở Phi Dương nắm được trọng điểm
trong đó, có chút hưng phấn hỏi lại: “: Sao vậy? cậu nói là thầy Quân của các
cậu bỏ qua việc quan trọng hơn, để đến gặp tôi?”
” Tôi cũng không nói như vậy.” Lâm
lập hừ lạnh một tiếng, đem thông tin hiện lên trên màn hình điện thoại đưa ra
trước mắt Sở Phi Dương, thuận tiện quan sát một chút vị Sở đại đội trưởng ngày
hôm nay đặc biệt phong độ đẹp trai, ” Chắc chắn việc ban đầu của thầy Quân đã
dời ngày, nên mới có thể tranh thủ chút thời gian đến gặp anh, coi như là phối
hợp với cảnh sát.”
” Không phải một chút thời gian đâu,
Lâm tiểu đệ, là cả ngày!” Sở Phi Dương nhịn không được cố ý ngâm nga, quả nhiên
nhìn thấy Lâm Lập mất hứng bĩu môi, nhưng cũng không tranh cãi với hắn, lại
tiếp tục loay hoay với thiết bị khoa học kia.
Sở Phi Dương đi sang một bên, bấm
điện thoại, sau hai tiếng ‘ đô…. đô’ thì điện thại được kết nối, phía bên kia
truyền đến thanh âm khiến cho hắn nhịn không được mà trong lòng đột nhiên mềm
mại.
” Alô, là ai vậy?”
Sở phi dương ho nhẹ một tiếng đáp: ”
Quân giáo thụ, là tôi, Sở Phi Dương .”
Giọng nói của Quân Thư Ảnh trong
nháy mắt cũng rút đi vẻ lạnh lẽo như khi giải quyết công việc chung, mang theo
một chút êm dịu: ” Tôi đã thấy cửa tiệm kia rồi, lập tức tới đây.”
” Khái… cũng không phải, tôi cũng
không phải muốn giục anh. Việc đó… tôi lúc mới ra khỏi cửa lại vừa lúc cục cảnh
sát có việc, tôi hiện tại đang ở công viên ngoại ô.” Sở Phi Dương vô cùng biết
lỗi nói: ” Thật không phải, Thầy Quân, lần đầu tiên lại như vậy….”
” Là vậy sao, không có việc gì, công
tác làm trọng.” Quân Thư Ảnh rất thẳng thắn trả lời, suy nghĩ một chút lại nói
thêm, ” Các anh đang ở công viên ngoại ô sao, ở phía đông thành phố phải không.”
Sở Phi Dương vốn đang suy nghĩ nên
hay không mặt dầy mà khẩn cầu Quân Thư Ảnh chờ hắn mấy tiếng, việc đối phó với
Lâm Lập bên này cũng không quan trọng, hắn chính là muốn cùng Quân Thư Ảnh gặp
mặt, phát ra từ đáy lòng mà muốn gặp cậu.
Lúc này một câu hỏi của Quân Thư
Ảnh, khiến cho trái tim Sở Phi Dương trong nháy mắt đập thình thịch, lẽ
nào…………..
” phải, là bên cạnh con sông nơi xẩy
ra vụ án.”
” Được, anh cứ chờ ở đó, tôi qua
ngay đây. Vừa đúng lúc tôi cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện Lâm Lập vẫn lo
lắng. Cứ như vậy a, lát nữa gặp lại.” Quân Thư Ảnh nói xong liền dứt khoát cúp
máy, ngay cả chút thời gian cho Sở Phi Dương đáp lời cũng không có.
Sở Phi Dương đối với thanh âm tút…
tút phát ra từ điện thoại, chỉ im lặng mà cười cười.
Hắn biết, loại tâm tình bất luận thế
nào cũng muốn gặp nhau này, tuyệt đối không phải hắn tự mình đa tình.
Sở Phi Dương phân công cho Tiểu Tống
đưa Dương Tiểu Nguyệt trở về, lại nhận được một cuộc điện thoại, là người tài
xế taxi hắn bắt xe trên dọc đường gọi đến báo cho hắn phải quay về, nói buổi
chiều phải dùng xe đi, đến nhà nhạc mẫu đón vợ về.
Sở Phi Dương nghe xong mấy lời này,
trong lòng đột nhiên ngưa ngứa, giống như bị một cái móng vuốt nho nhỏ cào cào
một chút. Hắn thuận miệng đáp lại, cúp máy, thì đã thấy Lâm Lập chạy đi đâu mất.
Dương Tiểu Nguyệt đi theo Tiểu Tống
đi qua người Lâm Lập, nhịn không được dừng bước nhìn Lâm Lập, nét mặt mang theo
mong chờ.
” Lâm Lập ….” nàng vừa mở miệng, đã
bị thanh âm bình tĩnh của Lâm Lập cắt đứt.
” Dương Tiểu Nguyệt, trải qua chuyện
kỳ lạ đáng sợ như vậy, cô hiện tại rất sợ đúng không, rất muốn có người bảo vệ?”
Dương Tiểu Nguyệt nhịn không được
liên tiếp gật đầu, nước mắt ngập mi. Nếu như nghe được một câu từ Lâm Lập, nhất
định so với sự bảo vệ của cảnh sát khiến nàng an tâm nhiều lắm, khiến cho nàng
có dũng khí để sống.
” Phải. Cô nghe cho kỹ đây, hiện tại
những lo sợ của cô chỉ là ảo giác mà thôi, Nếu như Niên Hoa thực sự gặp phải
chuyện gì, thì tất cả do cô gây ra, người không có tư cách yêu cầu bảo hộ,
không có tư cách nhờ sự giúp đỡ nhất chính là cô! Cô cứ chờ cả đời sống trong
sợ hãi đi!”
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Lập khiến
sắc mặt Dương Tiểu Nguyệt trong nháy mắt trắng bệch, đôi môi run rẩy nói không
ra lời.
Sở Phi Dương vừa đi tới, ngăn ở giữa
hai người, ra hiệu cho Tiểu Tống đưa Dương Tiểu Nguyệt đi, lại xoay người bất
đắc dĩ nhìn về phía Lâm Lập .
Lâm Lập cắn môi, cũng không nhìn
hắn, tiếp tục nhìn chăm chú chữ số trên thiết bị khoa học kia.
” Tiểu Lâm, cậu rốt cuộc bức Dương
Tiểu Nguyệt cùng cậu tìm cái gì? Chắc không liên quan đến đề tài nghiên cứu của
các cậu chứ, hay là không thể nói ra.”
Lâm Lập suy nghĩ một chút mới đáp
lời: ” Lúc Niên Hoa gặp chuyện không may, ngoài trừ tên thương gia chạy trốn
kia, cũng chỉ có Dương Tiểu Nguyệt ở đây. Tôi chỉ muốn cô ta nói ra chính xác
vị trí Niên Hoa rơi xuống nước, cùng hiện tượng kỳ lạ phát sinh lúc đó. Thế
nhưng cô ta ngay cả những lời này cũng không nói nên lời, chỉ biết nói sợ…
sợ…., phiền chết người đi được.”
” Cảnh sát cũng đã xác định khoảng
phạm vi. Cậu muốn biết địa điểm xác thực? Cậu còn muốn xác thực đến mức nào?”
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút nói, ” Tuy tôi biết cậu cho rằng Niên Hoa mất
tích cũng không phải vụ án thông thường, thế nhưng…..”
” Nói chung, đối với tôi rất quan
trọng.” Lâm Lập cắn môi, ” Anh cũng nên biết, Dương Tiểu Nguyệt vẫn không nói
thật hoàn toàn với các anh, cô gái ích kỷ này chỉ biết đến an toàn của bản
thân, vừa nói đến việc Niên Hoa mất tích thì cô ta có vẻ gượng ép. Các anh đã không
tra hỏi ra điều gì, tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay thôi.”
Sở Phi Dương thở dài một hơi, hiển
nhiên hắn cũng nghĩ tới cô gái họ Dương kia vừa nói tới thời điểm Niên Hoa mất
tích thì bộ dáng nơm nớp lo sợ. Làm cảnh sát hắn chính là thích đối mặt với
người có tâm lý mạnh mẽ…. ít nhất… không cần tốn hơi sức bảo vệ đương sự bị
thương tổn tâm lý.”
” Hay là thực sự xẩy ra chuyện gì
siêu việt ngoài năng lực thừa nhận của cô ấy, tốt xấu gì người ta cũng là con
gái, cậu thông cảm chút đi.”
Lâm Lập quay ngoắt đầu lại: ” Tôi
cũng biết không cách tha thứ, Chỉ có kiểu người thánh mẫu như Niên Hoa mới có
thể tha thứ vô điều kiện cho người thương tổn phản bội cậu ấy mà thôi. Tôi
tuyệt đối không thể.”
Sở Phi Dương bật cười: ” Nhìn cậu
như vậy, tôi thật sự không tưởng tượng được cậu từng cướp cô ấy từ trong tay
bạn của cậu.”
” Tôi không có, là cô ta tìm tôi
trước.” Lâm Lập mím môi, ” Tôi thừa nhận lúc trước đã để mặc mọi việc, để cho
Niên Hoa đối với cô ta buông tay, thế nhưng tôi chưa từng đồng ý với cô ta cái
gì hết. Niên Hoa ở cùng cô ta, mới có thể bị cô ta làm hỏng.”
” Cậu nói chuyện thật thẳng thắn.
Không tệ, tôi thích người như vậy.” Sở Phi Dương cười nói.
Lâm Lập khẽ cười, lại tiếp tục bắt
tay vào công việc. Sở Phi Dương suy nghĩ một chút lại lên tiếng: ” Đúng rồi,
thầy giáo của cậu sắp đến rồi.”
Lâm Lập vừa nghe, ngay cả thiết bị
cũng không buồn nhìn, mở to hai mắt nhìn Sở Phi Dương, sợ hãi đáp: ” Sao có
thể, thầy Quân vì cái gì phải qua đây?!”
” Cậu yên tâm, Quân giáo thụ cũng
không phải tới tìm cậu. Cậu ấy là tới tìm tôi.” Sở Phi Dương tự mình nói, nhịn
không được sờ cằm cười sảng khoái.
Lâm Lập hồ nghi nhìn hắn một cái,
ánh mắt hết sức không tin.
Nếu như nói tin tức thầy Quân vì vị
Sở đội trưởng mới gặp mặt một lần mà chạy hơn nửa nội thành đến tìm hắn, đã
khiến cho Lâm Lập giật mình, thì khi cậu đi theo Sở Phi Dương ra ngoài đón Quân
Thư Ảnh đang tới thì càng kinh ngạc đến nói không ra lời.
Vị giáo sư luôn nghiêm túc cẩn thận
giống như những định luật vật lý kia, lúc này hiển nhiên rất chăm chút đến
trang phục. Bộ âu phục càng tôn lên vóc dáng thon dài của hắn, khuôn mặt nghiêm
túc hàng ngày của một giáo thụ, lúc này dĩ nhiên cũng thu hút khiến người khác
không thể dời mắt.
Lâm Lập bây giờ mới đột nhiên
ý thức được, người thầy giáo tài năng kiệt xuất này, thực ra cũng chỉ là một
thanh niên.
Ngay lúc này Quân Thư Ảnh đang ngẩng
đầu nhìn Sở Phi Dương, nghe Sở Phi Dương nói cái gì đó. Khoé miệng không hẳn
như đang cười, nhưng sắc mặt của Quân Thư Ảnh rõ ràng là đang vui vẻ.
Ánh nắng dần dần lên cao chiếu xuống
hai người, không khí giữa hai người trong lúc đó phảng phất vương vấn thân mật
thực tự nhiên, hoàn toàn không giống như hai người xa lạ mới gặp mặt, mà giống
như hàng trăm nghìn năm qua vẫn là như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét